Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1054: Xin xỏ

Cả đời chưa thua bao giờ?

Diệp Quân trố mắt ra trước những lời này rồi đưa ngón cái lên khen ngợi Nhị Nha: “Vô địch!"

Tiểu Bạch cũng giơ vuốt bắt chước.

Nhị Nha "khiêm tốn" đáp: “Chuyện bình thường, không có gì đáng khoe cả”.

Diệp Quân: “...”

Nhị Nha: “Đi thôi”.

Mọi người tiếp tục lên đường.

Phải công nhận là sự gia nhập của Nhị Nha mang lại cảm giác an toàn hơn hẳn trước đó.

Diệp Quân kéo Tiểu Bạch sang bên, hỏi nhỏ: “Ngươi có Thần khí hay đan dược trị thương nào không?"

Trước đó khi cùng Diệp Thanh Thanh hợp tác chống lại kẻ địch, hắn nhận ra tác dụng của cây thần tự nhiên không còn đủ nữa, vậy nên mới quay sang Tiểu Bạch hỏi xin ít đồ.

Càng nhiều càng tốt mà.

Hắn phải biến bản thân thành động cơ vĩnh viễn.

Thành bất tử bất diệt về mặt vật lý mới được.

Tiểu Bạch nghe xong thì chớp chớp mắt như đang tự ngẫm lại.

Nhiều bảo bối quá, phải nghĩ chứ.

Diệp Quân lộ rõ vẻ chờ mong.

Sau một hồi suy tư, Tiểu Bạch vươn tay gọi một hạt châu màu xanh lá, lớn bằng quả đấm xuất hiện.

Nó gần như trong suốt, tỏa ra màu xanh nhạt, nhìn là biết không phải vật phàm.

Sự xuất hiện của nó khiến không gian xung quanh ngập trong mùi hương nhè nhẹ sảng khoái tận tâm can.

Diệp Quân tò mò: “Đây là gì?"

Nhị Nha đáp từ một bên: “Sinh Mệnh Thần Châu”.

Thấy hắn nhìn sang, nàng giải thích: “Đến từ một thế giới đặc biệt tên Sinh Mệnh Thần giới, nơi nơi đều là sức mạnh sinh mệnh. Trải qua mười tỉ năm, chúng ngưng tụ thành hạt châu này, tự có linh trí của riêng mình. Có lần bọn ta đi ngang nơi ấy nên tiện tay mang nó đi”.

Sinh Mệnh Thần Châu: “...”

Diệp Quân hỏi tiếp: “Nó có công dụng gì?"

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, đáp: “Cung cấp sức mạnh sinh mệnh không ngừng cho người sử dụng. Chỉ cần ngươi không bị giết chết ngay lập tức, nó có thể luôn luôn chữa trị cho ngươi, lợi hại hơn cái cây kia nhiều”.

Diệp Quân nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên. Nhưng lúc hắn vươn tay định lấy hạt châu thì Tiểu Bạch lại giật nó về.

Hắn nghệch mặt không hiểu.

Nhị Nha: “Chỉ cho ngươi mượn tạm thôi, dùng xong phải trả nghe chưa?"

Phải trả á?!

Diệp Quân tròn mắt: “Người nhà mà cũng phải trả hả?"

Nhị Nha thản nhiên liếc xéo: “Ruột thịt cũng phải tính cho rõ”.

Tiểu Bạch gật đầu liên tục, ý bảo đương nhiên là phải trả.

Diệp Quân nghĩ một hồi: “Được rồi, đến lúc đó ta sẽ trả lại”.

Tiểu Bạch nghe vậy mới chịu đưa Sinh Mệnh Thần Châu cho hắn.

Diệp Quân vội nhận lấy rồi trích một giọt máu nhỏ lên, nhưng lại không có gì xảy ra.

Hắn bèn nhìn Nhị Nha đầy thắc mắc.

Nhị Nha quăng một ánh mắt sang cho Tiểu Bạch. Nó thò vuốt ra gõ nhẹ vào Sinh Mệnh Thần Châu như gợi ý gì, hạt châu mới hóa thành một tia sáng xanh lá chui vào giữa trán Diệp Quân.

Ầm!

Một quầng sáng xanh lục bùng nổ từ người hắn.

Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận trong đầu mình có thêm một hạt châu và sức mạnh sinh mệnh cuồn cuộn vô tận.

Một là Sinh Mệnh Thần Châu.

Một là cây thần tự nhiên.

Có hai món thần vật chữa thương này, hắn và Ngao Thiên Thiên không khác gì bất tử.

Rồi hắn lại sực nhớ ra, quay sang hỏi Tiểu Bạch: “Có Thần vật kiểu áo giáp không?"

Hắn muốn vũ trang đến tận răng.

Mẹ chúng bây!

Này thì muốn hội đồng bố à?

Tiểu Bạch nghe vậy thì cười nhăn nhở rồi lật móng vuốt, gọi một bộ ám giáp xuất hiện.

Nó có màu đen thẫm, được chế thành từ một loại vảy không rõ tên, tản mát ánh đen sáng loáng. Diệp Quân còn cảm nhận được khí tức quen thuộc từ nó.

Vô cùng quen thuộc!

Thấy hắn nhìn sang, Nhị Nha liếm kẹo rồi nói: “Đây là giáp rồng tổ”.

"Rồng tổ?!"

Diệp Quân cả kinh: “Cái này được chế thành từ vảy rồng tổ á?"

Nhị Nha gật đầu: “Chính xác”.

Diệp Quân hoài nghi: “Các ngươi năm xưa quen rồng tổ à?"

Nhị Nha: “Chả quen”.

Diệp Quân lại càng hoài nghi.

Nhị Nha: “Nhưng Dương ca quen”.

Ông nội á?

Diệp Quân thoáng ngẩn ra rồi lắc đầu cười.

Nhị Nha: “Rồng tổ đưa nó cho huynh ấy, mà của huynh ấy là của chúng ta nên ngươi cứ cầm đi mà dùng. Cái này ta cho, không cần trả”.

Diệp Quân: “Cảm ơn!"

Tiểu Bạch hỗ trợ Diệp Quân mặc giáp rồng tổ lên. Nó lập tức hòa vào làm một với thân thể hắn, trông thì nặng nhưng thật ra rất nhẹ, đến nỗi gần như không cảm nhận được, kỳ diệu vô cùng.

Nhị Nha lại nói: “Cho hắn cái khiên đi”.

Tiểu Bạch vội lấy ra một tấm khiên hình tròn màu đen, được khắc vô số phù văn kỳ lạ trên bề mặt.

Thấy hắn nhìn sang, Nhị Nha giải thích: “Không biết tên, vô tình nhặt được”.

Vô tình nhặt được??

Diệp Quân đơ ra.

Cái năng lực tìm bảo vật này thật là nghịch thiên quá đỗi. Hắn quyết định đợi xong xuôi rồi thì sẽ đi theo Tiểu Bạch và Nhị Nha một khoảng thời gian.

Vậy là đủ phát tài rồi!

Rồi hắn sực nhớ đến Ngao Thiên Thiên, bèn kéo cô ấy ra ngoài.

Rồi nói với hai người kia: “Đây là cháu dâu của hai người đó!"

Cháu dâu?

Ngao Thiên Thiên cười chúm chím với cả hai.

Động tác liếm kẹo của Nhị Nha khựng lại, hết nhìn Ngao Thiên Thiên rồi nhìn sang Diệp Quân, cuối cùng lại nhìn Tiểu Bạch.

Cả hai rơi vào im lặng.

Thằng cháu này ghê thật!

Diệp Quân cũng im lặng nhìn cả hai.

Ai cũng hiểu mà ha.
Chương 1055: Thanh Huyên

Sau một hồi trầm mặc, Nhị Nha mới hỏi: “Là rồng à?"

Diệp Quân vội gật đầu: “Chính xác”.

Nhị Nha nhìn Ngao Thiên Thiên: “Vậy thì cho chút máu của ta”.

Cô bé vươn tay, để năm giọt máu tươi bay ra từ cổ tay, biến mất trên trán Ngao Thiên Thiên.

Uỳnh!

Khí tức huyết mạch đáng sợ lập tức tuôn ra từ người cô ấy.

Diệp Quân nhìn sang, thấy sắc mặt cô đỏ lựng với luồng sức mạnh khổng lồ sôi trào trong cơ thể.

Trước đó Ngao Thiên Thiên từng hấp thu máu tươi của Nhị Nha, bằng không đã không thể tiến bộ thần tốc, đến nỗi vượt xa các tổ tiên Thiên Long tộc.

Nhưng lần đó chỉ được có một giọt, lần này là năm giọt máu tươi thuần khiết nhất, chứa đựng năng lượng dồi dào gấp nhiều lần.

Ngao Thiên Thiên đang muốn vào trong tháp tu luyện thì bị Diệp Quân giữ lại.

Tiểu Bạch thấy Diệp Quân nhìn mình thì chớp mắt không hiểu.

Diệp Quân nghiêm mặt: “Nhị Nha cho máu rồi, còn ngươi thì sao? Không cho gì luôn hả?"

Tiểu Bạch: “...”

Nhị Nha liếc Diệp Quân một cái rồi gật đầu với Tiểu Bạch.

Nó quan sát Ngao Thiên Thiên một hồi rồi bắt đầu suy tư nên cho gì mới được.

Một lát sau, nó gọi một tấm bia đá lớn bằng bàn tay xuất hiện, đưa sang cho Ngao Thiên Thiên.

Cô ấy tò mò: “Đây là gì?"

Tiểu Bạch vung vẩy móng vuốt.

Ngao Thiên Thiên nhìn sang, nghe Nhị Nha giải thích: “Là Giới Bia mà Dương ca từng dùng trước kia. Nó có thể nâng cao sức mạnh và khả năng phòng ngự của thân xác, rất có ích với ngươi”.

Ngao Thiên Thiên vội vàng đáp: “Cảm ơn ạ”.

Tiểu Bạch vẫy vẫy móng, toe toét cười như đang nói không cần.

Ngao Thiên Thiên không nhịn được mà vươn tay xoa đầu sinh vật đáng yêu này.

Đến Diệp Quân cũng phải công nhận nó đáng yêu, bèn nở nụ cười.

Ngao Thiên Thiên thu bảo vật rồi trở lại Tiểu Tháp tu luyện, hấp thu máu của Nhị Nha.

Những người còn lại tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ ngày càng đến gần thế giới nơi Tần Quan đang trú ngụ.

Nhưng khi họ sắp đến đích, thời không bốn phía bỗng vỡ ra, để vô số tia sáng lạnh lẽo ập tới.

Bọn sát thủ kia lại ra tay!

Thần vật của Tiểu Bạch soi sáng, mọi người dễ dàng thấy được quỹ đạo di chuyển của đối thủ.

"Phòng thủ!"

Bạch Phượng la lên.

Các cường giả ám vệ đồng thời giơ khiên.

Ầm ầm!

Ánh sáng nhấn chìm bọn họ trong nháy mắt.

Chợt Nhị Nha bước tới, tung ra cú đấm.

Ầm!

Mười mấy tên sát thủ ngay trước mặt bị đánh bay đi nghìn trượng. Đúng lúc cô bé chuẩn bị ra tay lần hai, một thanh trường mâu từ nơi xa bay tới.

Nhị Nha nheo mắt, lại đấm ra.

Đùng!

Thanh mâu bị đánh bay.

Cách đó nghìn trượng, một lão già trong bộ áo bào đen rộng thùng thình đứng đó. Tay lão cầm mâu, mắt lạnh lùng nhìn Nhị Nha.

Nhị Nha liếc lại, không hề nhiều lời mà bước tới đấm ra.

Lão già không chút biến sắc. Khi cú đấm của Nhị Nha bay tới, lão xoay cổ tay, vung thương ra.

Đánh trực diện!

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai vang lên. lão già kia bị đánh bay ra ngoài.

Nhị Nha giẫm mạnh chân phải, lao tới khi đạn đại bác.

Ánh mắt lão già lóe lên chút nặng nề khi thân xác đã nứt vỡ, máu không ngừng tràn ra.

Chỉ một cú đấm mà khiến lão bị thương nặng thế này.

Sức mạnh có phần đáng sợ!

Đúng lúc này, Nhị Nha đã vọt tới.

Thân hình lão già nhòe đi. Hàng loạt thanh trường mâu hư ảo đâm tới nhấm chìm Nhị Nha, nhưng sau đó quyền mang bùng nổ, đấm vỡ hết trường mâu lẫn đấm bay lão già.

Thân xác lão vỡ đi trên đường bay.

Nhị Nha đang muốn ra tay tiếp thì quay phắt lại. Chỉ thấy một lão già mặc áo đỏ đang xông về phía Tiểu Bạch.

Nó mới là mục tiêu chính!

Sắc mặt Nhị Nha vặn đi đầy dữ tợn, xoay người vọt về. Lập tức có mười mấy cái bóng xuất hiện chắn đường.

Tiểu Bạch thấy lão già áo đỏ vọt tới thì thoáng ngây người rồi đưa tay lên quơ quơ, tự nhẩm trong lòng: Kiếm tới đây!

U u u!

Thời không phía trên nó nứt ra khi một thanh kiếm bay tới rơi vào tay nó. Nhưng nó không vung kiếm mà lại đưa cho Diệp Quân, sau đó quơ móng.

Thanh kiếm chính là Thanh Huyên!

Ý nó là: Ta đưa trang bị, ngươi đi đánh.

Diệp Quân: “...”
Chương 1056: Đi gặp mẹ

Diệp Quân nhìn thanh kiếm trong tay mà hưng phấn không thôi.

Bởi vì nó là kiếm Thanh Huyên.

Kiếm của cha!

Không ngờ Tiểu Bạch lại triệu hồi được nó đến đây.

Có kiếm của cha trong tay, hắn lại không đại sát tứ phương thì là gì?

Cả người mặc đầy trang bị cấp Thần thì còn sợ ai nữa?

Thấy lão già áo đỏ kia vọt tới, Diệp Quân chỉ nhếch mép xem thường rồi vung kiếm lên.

Ầm!

Lão ta bị thổi bay đi trong nháy mắt, thân xác vỡ đôi khi dừng lại, linh hồn cũng bị kiếm Thanh Huyên hấp thu.

Giết trong chớp mắt.

Tim Diệp Quân đánh cái thịch.

Cảm giác vô địch lại về rồi!

Hắn luôn có cảm giác không thực khi cầm kiếm Thanh Huyên và Hành Đạo.

Đó là vô địch.

Cảm nhận được mình là vô địch.

Hắn nhìn thanh kiếm trong tay, nghĩ tới chuyện trăm năm sau, nó sẽ từ của cha thành của mình, bèn không nhịn được mà...

Không đúng!

Không thể nghĩ thế được!

Diệp Quân sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

Sao mình lại có suy nghĩ này?!

Chắc chắn là do huyết mạch Phong Ma phá!

Chứ đứa con hiếu thảo như hắn sao lại bất kính như thế được!

Huyết mạch Phong Ma: “...”

Diệp Quân không suy nghĩ nữa mà lạnh lùng nhìn những sát thủ đồ đen bốn phía rồi biến mất tại chỗ.

Kiếm quang lóe lên.

Xoẹt!

Hàng loạt thi thể bị chém bay.

Giết trong chớp mắt.

Có kiếm Thanh Huyên trong tay, sức chiến đấu của hắn tăng vọt như gắn hỏa tiễn.

Lũ sát thủ khó xơi trước kia bây giờ chỉ như lũ kiến cỏ, một kiếm giết một tên.

Thế như chẻ tre.

Lũ sát thủ còn lại thấy vậy thì không dám tiến lên nữa mà đồng thời lùi lại.

Diệp Quân không đuổi theo, ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Nha, thấy cô bé đã đẩy lùi những cường giả bí ẩn kia.

Thấy Tiểu Bạch thoát khỏi nguy hiểm, Nhị Nha cũng không nương tay nữa mà tung ra hàng loạt cú đấm mạnh mẽ làm đối thủ không đỡ được.

Mấu chốt nhất là thân xác siêu hạng của cô bé.

Từ lúc bắt đầu đánh đến giờ, Nhị Nha hoàn toàn không thèm phòng thủ.

Bởi không ai phá được thân xác này.

Các cường giả kia như nhận ra điều gì mà đồng thời thối lui.

Diệp Quân nhíu mày.

Nhị Nha muốn đuổi theo nhưng bị hắn ngăn cản.

Hắn đưa theo Tiểu Bạch đi đến bên cô bé, nhìn về phía cuối thời không Tuế Nguyệt, nói: “Đi gặp mẹ của ta trước đã”.

Phải ưu tiên đi gặp Tần Quan trước.

Bởi vì chỉ có bà mới biết lai lịch thật sự của Quá Khứ Tông.

Nhị Nha nghe vậy thì gật đầu: “Được”.

Mọi người tiếp tục tiến lên.

Lần này không còn ai ngăn cản họ. Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Phượng, họ rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, xuất hiện tại một vùng tinh không không rõ tên.

Diệp Quân vừa bước ra đã cảm nhận được vô số khí tức mạnh mẽ bí ẩn.

Làm sắc mặt hắn đanh lại.

Nhị Nha thì tỏ vẻ tò mò.

Họ đi xuyên qua tinh hà, dừng lại trước một bức tường thành vĩ đại chạy dài đến vô tận, vắt ngang tinh không, trông nguy nga hùng vĩ vô cùng.

Bỗng có mười mấy thần thức mạnh mẽ quét tới, nhưng khi vừa tiếp xúc đến Diệp Quân thì thu về.

Đồng thời, cánh cửa trên tường thành mở ra.

Bạch Phượng nói với Diệp Quân: “Mời Thiếu chủ”.

Diệp Quân gật đầu rồi cùng những người khác đi vào, lập tức gặp được một người phụ nữ.

Mặc áo ngắn tay và quần vải.

Chính là Tần Quan!

Diệp Quân vừa thấy bà thì nhoẻn cười.

Bà ấy cũng đáp lại, vừa đi tới vừa nói: “Hình như gầy đi rồi”.

Diệp Quân tí tởn: “Con thưa mẹ!"

Tần Quan cười, nắm lấy tay hắn: “Theo mẹ”.

Bà ấy dẫn hắn, Tiểu Bạch và Nhị Nha đi vào tòa thành cổ. Bạch Phượng và những người khác lặng lẽ thối lui.

Bước vào thành, Diệp Quân thấy nó có rất nhiều kiến trúc kỳ lạ và vô số cường giả bí ẩn bay tới bay lui, trông náo nhiệt vô cùng.

Hắn bèn sinh lòng hoài nghi.

Tần Quan thấy vậy thì cười giải thích: “Nơi này là Huyền Hoàng giới, bọn họ là nhân viên nghiên cứu của mẹ”.

Nhân viên nghiên cứu?

Diệp Quân tò mò: “Mẹ lại nghiên cứu vũ khí mới à?"

Tần Quan gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân: “Nhớ cho con xem đấy nhé!"

Tần Quan: “Của con hết”.

Diệp Quân vui như mở cờ trong bụng.

Một hồi sau, bọn họ đi vào một gian đại điện trống rỗng không một bóng người.

Tần Quan nói với Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Chốc nữa còn phải nhờ Nhị Nha cô nương giúp ta một vài chuyện”.

Cô bé gật đầu: “Được thôi”.

Tần Quan lại nói với Tiểu Bạch: “Còn ngươi nữa đấy”.

Nó cười hì hì, múa may vung vuốt.

Tần Quan cười cười rồi ngồi xuống một bên, nói với Diệp Quân: “Gọi cô nương kia ra đây mẹ gặp”.

Cô nương kia?

Diệp Quân thoáng ngẩn ra rồi lập tức hiểu được.

Mẹ đang nói đến Ngao Thiên Thiên!

Hắn vội gọi cô gái ra.

Ngao Thiên Thiên thấy Tần Quan thì tỏ ra dè dặt vô cùng.

Đây là Các chủ Tiên Bảo Các, thần tượng của cô từ ngày ra đời, nhưng thoắt cái lại biến thành mẹ chồng của mình làm cô không khỏi hồi hộp.
Chương 1057: Bị Tháp gia chơi một vố

Tần Quan chỉ nắm lấy tay cô gái, đặt một chiếc nhẫn không gian vào: “Ta nghe nói các con đã thành hôn ở hệ Ngân Hà?"

Ngao Thiên Thiên gật đầu với gương mặt đỏ lựng.

Tần Quan: “Lựa hôm nào khác, lại tổ chức thêm một lần”.

Ngao Thiên Thiên ngạc nhiên.

Tần Quan lại nói: “Phải làm cho thật linh đình”.

Bà ấy vừa yêu thích lại vừa cảm động trước những gì Ngao Thiên Thiên đã bỏ ra vì Diệp Quân, đến nỗi nhiều lần suýt mất cả thần hồn.

Ngao Thiên Thiên nghe vậy thì xúc động không thôi, nhưng chưa kịp nói thì Tần Quan đã giành trước: “Cứ quyết định thế đi”.

Rồi bà ấy nhìn sang Diệp Quân: “Con sang đây”.

Khi hắn đi đến, Tần Quan thấp giọng thở dài: “Thằng bé này... Về sau đừng đi trêu chọc con gái nhà người khác nữa, nghe chưa?"

Diệp Quân cứng ngắc.

Tần Quan: “Con ghẹo nhiều cô như vậy nhưng có yêu thật lòng không?"

Diệp Quân không dám nói một lời.

Bỗng Tiểu Tháp lên tiếng: “Chủ mẫu đừng trách tiểu tiểu chủ, tất cả là do huyết mạch Phong Ma làm hại”.

Huyết mạch Phong Ma: “???"

Tần Quan vươn tay gọi Tiểu Tháp xuất hiện, nghe nó nói tiếp: “Cái huyết mạch ấy nó lạ lắm, nên tiểu tiểu chủ cũng bất đắc dĩ...”

Diệp Quân nghe mà cảm động vô cùng.

Đúng là chỉ có Tháp gia tốt với hắn.

Tần Quan cười nhẹ: “Vậy ra đều là do huyết mạch Phong Ma?"

Tiểu Tháp: “Ít nhất tám phần đều tại nó!"

Huyết mạch Phong Ma: “...”

Tần Quan: “Đây là lời của ngươi sao Tiểu Tháp?"

Tiểu Tháp: “Tiểu tiểu chủ dạy ta nói!"

"Hả?"

Diệp Quân ngu người.

Đù má!

Tháp gia! Ngươi chơi ta!

Thấy mẹ nhìn sang, hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không ngờ lại bị Tháp gia chơi một vố như vậy.

Nhị Nha đang đứng một bên bỗng chêm vào: “Nó còn dẫn về mấy cô nữa, tự gọi là vợ, lần nào cũng đòi bọn ta tặng quà”.

Diệp Quân hóa thành tượng đá.

Thôi xong!

Tần Quan im lặng nhìn hắn.

Ngao Thiên Thiên cũng liếc sang.

Bỗng dưng muốn đứng cùng chiến tuyến với mẹ chồng!

Nhị Nha liếc nhìn hắn, tự nghĩ phải mượn cơ hội dạy dỗ thằng cháu này một phen, bằng không chắc nó sẽ dắt cả trăm cô vợ đến gặp cô bé và Tiểu Bạch mất!

Diệp Quân cười gượng: “Mẹ nói gì đi ạ, con nghe mẹ hết”.

Hắn không dám chơi chiêu trước mặt Tần Quan để rồi tự chuốc lấy nhục.

Chỉ còn cách xuống nước mà thôi.

Tần Quan nghe vậy thì lắc đầu cười, đoạn nghiêm giọng nói: “Đây là chuyện của riêng con, mẹ vốn không nên quản, nhưng không thể không quản”.

Diệp Quân gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy! Cha mẹ không ở bên con từ bé, không ai quản nên có rất nhiều đạo lý con không biết. Đương nhiên phải quản rồi ạ”.

Tần Quan nghe vậy thì cảm thấy chua xót trong lòng, bao lời trách cứ ở bên miệng bèn không nói ra được.

Diệp Quân rõ ràng đang dùng lời nói để gây khó dễ.

Tiểu Tháp thở dài: “Cái thằng này, ta chịu phục”.

Nhị Nha lại nghĩ: Thằng cháu này ghê phết, sau này phải cẩn thận đề phòng mới được!

Tâm cơ hơi bị kinh.

Ngao Thiên Thiên thì lắc đầu bật cười.

Tần Quan nhẹ giọng nói: “Dù sao thì không được phụ lòng Thiên Thiên. Tình nghĩa con bé dành cho con thế nào, con là người rõ nhất”.

Diệp Quân nắm tay cô gái kế bên, cười nói: “Mẹ yên tâm, con có phụ ai cũng không phụ Thiên Thiên”.

Ngao Thiên Thiên nghe vậy thì lòng vui như nở hoa, cười lên thật tươi.

Tần Quan lắc đầu cười.

Diệp Quân vội lái đề tài đi: “Mẹ kể con nghe về Quá Khứ Tông đi”.

Phải nhanh chóng đổi chủ đề, bằng không khéo sẽ có chuyện thật.

Nụ cười biến mất khỏi mặt Tần Quan: “Mẹ đã âm thầm cho người điều tra. Họ bí ẩn đến nỗi người của mẹ cũng không thể tra rõ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đến thế cơ à?"

Tần Quan gật đầu: “Phải, bí ẩn và mạnh hơn mẹ nghĩ nhiều”.

Diệp Quân: “Quan trọng là Tông chủ của họ...”

Hắn vẫn rất kiêng kỵ người phụ nữ áo bào trắng kia.

Tần Quan cười: “Người đó sẽ không ra tay với con, bằng không thì chính là phá vỡ luật lệ”.

Diệp Quân tò mò: “Khi đó thì sẽ thế nào ạ?"

Tần Quan không đáp mà chỉ cười nói: “Để mẹ dẫn con đi nơi này”.

Diệp Quân: “Nơi nào?"

Tần Quan: “Giang sơn mẹ giành lấy cho con”.

Diệp Quân: “...”
Chương 1058: Cô cô váy trắng

Dưới sự hướng dẫn của Tần Quan, mọi người rời khỏi đại điện.

Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người ngồi Truyền Tống Trận đi tới một thế giới tinh vực không rõ.

Vừa mới đến thế giới không rõ này, Diệp Quân đã phát hiện thế giới này khá đặc biệt, chẳng mấy chốc, sắc mặt hắn thay đổi.

Vì hắn phát hiện, tốc độ thời gian trôi qua của nơi này khác với thế giới bên ngoài.

Tần Quan cười nói: “Phát hiện rồi à?”

Nét mặt Diệp Quân nặng nề: “Thời gian của nơi này…”

Tần Quan nói: “Nơi này được mẹ chế tạo mô phỏng theo Tiểu Tháp, ba năm ở đây tương đương với một ngày ở thế giới bên ngoài, dù còn thua Tiểu Tháp của con rất nhiều, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ dùng”.

Mô phỏng Tiểu Tháp!

Diệp Quân nhìn về phía Tần Quan: “Do mẹ làm ra à?”

Tần Quan gật đầu.

Diệp Quân thầm thấy rung động.

Phải biết rằng chức năng của Tiểu Tháp là cô cô váy trắng ban cho.

Chức năng này nghịch thiên đến mức nào?

Mà hắn không ngờ mẹ lại có thể mô phỏng, chuyện này đúng là hơi khó tin.

Tần Quan nói tiếp: “Chúng ta vẫn đang nghiên cứu, dù ngày càng khó, nhưng vẫn luôn có tiến bộ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn xung quanh, không thể không nói chuyện này thật sự hơi kinh khủng.

Lúc này, Tần Quan đột nhiên cất lời: “Người đâu”.

Oanh!

Thời không trước mặt Tần Quan đột nhiên nứt ra, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện.

Người đàn ông trung niên mặc chiến giáp hoả diễm, chiến giáp này đang bốc cháy, không ngừng tản ra những sức mạnh nóng bỏng, sức mạnh này rất kinh khủng, thời không xung quanh người đàn ông trung niên hoàn toàn không chịu được, bắt đầu hoà tan!

Lúc này, phía sau người đàn ông trung niên chợt xuất hiện hai trăm người, hai trăm người này cũng đều mặc chiến giáp hoả diễm.

Lần này, toàn bộ đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.

Diệp Quân thấy thế thì tỏ vẻ khiếp sợ.

Tần Quan cười nói: “Viêm Hoàng Vệ!”

Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Đặc biệt đào tạo cho con đấy!”

Diệp Quân nhìn về phía Tần Quan: “Viêm Hoàng Vệ?”

Tần Quan gật đầu: “Trước đây bọn họ đều là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, có vài Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả tuổi thọ còn ít, mẹ giúp bọn họ tăng tuổi thọ, vì thế bọn họ làm việc cho mẹ, sau đó mẹ chế tạo trang bị cho bọn họ, giúp bọn họ tu luyện!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Mẹ, mẹ có thể giúp bọn họ tăng tuổi thọ ư?”

Tần Quan gật đầu: “Đúng thế.”

Diệp Quân vội vàng hỏi: “Bằng cách nào vậy?”

Tần Quan cười khẽ, sau đó bà ấy mở lòng bàn tay, một viên đan dược lớn chừng ngón cái xuất hiện.

Diệp Quân thắc mắc: “Đan dược à?”

Tần Quan gật đầu: “Đây là Tổ Nguyên Đan, được luyện chế bằng Tổ Nguyên, một Tổ Nguyên có thể luyện chế khoảng một trăm Tổ Nguyên Đan, mà một Tổ Nguyên Đan có thể gia tăng mười mấy năm tuổi thọ. Mười mấy năm tuổi thọ không có tác dụng gì với người bình thường, nhưng lại vô cùng quý giá với Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả”.

Diệp Quân kinh ngạc: “Mẹ, mẹ có Tổ Nguyên ư?”

Tần Quan cười nói: “Phải”.

Diệp Quân thắc mắc: “Mẹ lấy từ đâu thế?”

Tần Quan lắc đầu: “Không phải mẹ lấy được, mà là cha con lấy được, mẹ bảo ông ấy lấy giúp mẹ một ít, nhưng bây giờ thứ này rất hiếm có, gần như không tồn tại trong Tuế Nguyệt trường hà. Cũng chỉ có Tuế Nguyệt trường hà từ trăm tỷ năm trước mới có thôi!”

Diệp Quân nhíu mày: “Trăm tỷ năm trước?”

Tần Quan gật đầu, giải thích: “Tuế Nguyệt trường hà bây giờ chỉ có lịch sử ghi chép một trăm tỷ năm, còn một trăm tỷ năm trước thì không có ghi chép gì cả, đó là lịch sử trống rỗng, dù là người của chúng ta cũng không thể thăm dò được bất cứ một tin tức nào”.

Dứt lời, bà ấy thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Có lẽ chỉ mỗi người kia của Quá Khứ Tông là biết được gì đó!”

Một trăm tỷ năm trước!

Diệp Quân hỏi: “Cha từng đi rồi sao?”

Tần Quan gật đầu: “Từng đi, nhưng vì một vài lý do đặc biệt nên ông ấy cũng không tiếp tục đi sâu vào”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Lý do gì cơ?”

Tần Quan đáp: “Cô cô váy trắng của con!”

Diệp Quân nhìn Tần Quan, không nói gì.

Hắn biết cha và cô cô váy trắng đã đi sống lại kiếp khác rồi.

Tần Quan nhẹ giọng nói: “Có lẽ cô cô váy trắng của con sắp làm chuyện lớn đấy”.

Diệp Quân nghi ngờ: “Chuyện lớn gì?”

Tần Quan lắc đầu: “Không biết, mẹ chỉ biết thứ duy nhất khiến bà ấy lưu luyến bây giờ chính là cha của con, cha con cũng mong bà ấy không đi theo hướng cực đoan…”

Diệp Quân híp mắt: “Đừng nói là cô cô váy trắng muốn…”

Nói đến đây, hắn không tiếp tục nói hết nữa.

Tần Quan gật đầu: “Có lẽ là vậy, cha con vì không muốn bà ấy làm thế nên chỉ có thể nghĩ cách giữ chân bà ấy, nếu không một khi bà ấy làm bậy thì thật sự quá đáng sợ”.

Làm bậy!

Diệp Quân im lặng.

Đúng thế, nếu cô cô váy trắng làm bậy thì có lẽ mọi người đều phải chết.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Một Tổ Nguyên có thể luyện chế ra một trăm Tổ Nguyên Đan…”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tần Quan: “Mẹ có bao nhiêu Tổ Nguyên?”

Tần Quan biết hắn có ý gì, lập tức cười nói: “Không nhiều”.

Dứt lời, bà ấy lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đưa cho Diệp Quân: “Trong nhẫn chứa đồ có năm Tổ Nguyên, là mẹ cố ý giữ lại cho con, những Tổ Nguyên còn lại đều đưa cho Tiểu Linh Nhi luyện chế đan dược rồi, nếu chỉ tăng tuổi thọ, sử dụng Tổ Nguyên bình thường sẽ hơi lãng phí, còn khi luyện chế thành đan dược thì có thể tăng nhiều tuổi thọ hơn”.

Tăng tuổi thọ!

Diệp Quân gật đầu, Tổ Nguyên luyện chế thành đan dược rõ ràng là có tác dụng lớn hơn, vì có thể kêu gọi nhiều cao thủ hơn.

Mà lúc này, hắn mới thật sự hiểu vì sao lại có nhiều cao thủ Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cống hiến cho mẹ như thế.

Là vì lợi ích!

Nhưng cũng bình thường thôi, vào thời đại này, không có lợi ích thì ai sẽ cống hiến cho ngươi?

Lúc này, Tần Quan đột nhiên nhìn về phía những Viêm Hoàng Vệ trước mặt: “Mọi người lui xuống đi!”
Chương 1059: Đúng là thủ đoạn!

Cả đám cao thủ nghe thấy thế thì lập tức cúi người, sau đó lùi về phía sau.

Tần Quan quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Nhị Nha và Tiểu Bạch đi theo Tần Quan tiếp tục tiến về phía trước.

Ngao Thiên Thiên thì tiếp tục ở lại Tiểu Tháp hấp thu máu của Nhị Nha!

Không thể không nói, thật ra người tiến bộ nhanh nhất vẫn là Ngao Thiên Thiên, từ lúc đầu đến giờ, cô ấy luôn có đủ các thần vật và truyền thừa, tốc độ tiến bộ cũng như ngồi tên lửa vậy.

Đương nhiên Ngao Thiên Thiên tiến bộ cũng tương đương với việc hắn tiến bộ.

Chẳng mấy chốc, Tần Quan dẫn Diệp Quân và Nhị Nha đi tới một vùng biển, Diệp Quân nhìn về phía xa, vùng biển này vô biên vô tận, nhìn bằng mắt thường của hắn cũng không thể thấy được điểm cuối.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan khẽ mỉm cười búng tay một cái.

Tách!

Sau tiếng búng tay, toàn bộ mặt biển đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên, sau đó, một cung điện dưới đáy biển xuất hiện trước mặt mọi người.

Tần Quan cười nói: “Đi thôi!”

Dứt lời, bà ấy dẫn Diệp Quân đi về phía đáy biển.

Sau khi tiến vào đáy biển, Diệp Quân phát hiện đáy biển này không chỉ có một cung điện, còn có mấy nghìn kiến trúc hình dáng kỳ lạ, diện tích còn vô cùng lớn, chẳng những thế mà còn rất đông người đang bận rộn.

Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy hàng trăm cái cột kỳ lạ cao đến mấy nghìn trượng…

Diệp Quân hơi tò mò.

Nhị Nha và Tiểu Bạch cũng rất tò mò, đặc biệt là Tiểu Bạch, nó thích những thứ kỳ lạ thế này nhất.

Mấy quả bom mà Tần Quan cho nó trước đây cũng chơi vui lắm!

Mà khi nãy, Tần Quan lại cho nó thêm một chút nữa, khiến Diệp Quân cảm thấy rợn tóc gáy.

Tiểu Bạch sử dụng mấy quả bom kia chẳng phân biệt địch ta chút nào.

Cũng có thể nói, trong thế giới của nó, đồng đội đều có thể chịu đựng được!

Đương nhiên là ngoài Diệp Quân.

Tần Quan chỉ về phía một khu vực, sau đó nói: “Những thứ đó có thể chạy bất cứ lúc nào. Trước khi con đến đây có một nhóm cao thủ muốn tấn công nơi này, sau đó bị đánh lùi”.

Nét mặt Diệp Quân khá nặng nề: “Bọn họ còn muốn tấn công nơi này ư?”

Tần Quan cười nói: “Đúng thế, hơn nữa không chỉ là một lần, nhưng bọn họ đánh giá thấp mẹ rồi, nếu mẹ đoán không lầm thì bọn họ sắp tấn công lần nữa đấy”.

Diệp Quân im lặng.

Lúc này, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Quan, ông ta cúi người, sau đó trầm giọng nói: “Các chủ, người của chúng ta thua rồi, bây giờ đang nhanh chóng rút lui!”

Diệp Quân nhìn về phía ông lão, tỏ vẻ nghi ngờ.

Tần Quan nói: “Là nhóm Quan Huyên Vệ giao thủ với Quỷ tộc”.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Ông lão áo đen nói: “Cao thủ của Quỷ tộc ngày càng đông hơn, người của chúng ta không thể chống lại được”.

Diệp Quân hỏi: “Cô cô của ta…”

Ông lão nói: “Diệp cô nương kia cũng đã rút lui, bà ấy muốn đi, Tộc trưởng Quỷ tộc cũng không giữ bà ấy lại được, hơn nữa mục tiêu của bọn họ cũng không phải là bà ấy”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời thả lỏng.

Tần Quan nói: “Cho người của chúng ta đi tiếp ứng Quan Huyên Vệ đi!”

Ông lão cúi người: “Tuân lệnh!”

Dứt lời, ông ta lui xuống.

Tần Quan tiếp tục đi về phía xa cùng Diệp Quân, đi không bao lâu, bọn họ đã vào trong một cung điện to lớn, trong cung điện có hàng trăm người đang bận rộn.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Quan, tất cả mọi người đều vội vàng đứng lên cung kính hành lễ: “Bái kiến Các chủ”.

Tần Quan gật đầu, sau đó nói: “Làm quen đi, đây là con trai ta, sau này lời của thằng bé cũng chính là lời của ta”.

Nghe thấy thế, mọi người trong điện đều nhìn về phía Diệp Quân, sau đó vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Thiếu các chủ”.

Tần Quan nói: “Mọi người tiếp tục làm việc đi!”

Nghe thấy thế, mọi người mới tiếp tục công việc.

Tần Quan nhìn mọi người xung quanh, sau đó nói: “Bọn họ là người của Quan Huyên Các, Quan Huyên Các này là một bộ phận nòng cốt của chúng ta, điều khiển sáu bộ ba vệ, còn có rất nhiều hệ thống tình báo, tóm lại nơi này là cơ quan đầu não của Tuế Nguyệt Các chúng ta”.

Diệp Quân nhìn mọi người xung quanh, thực lực của những người này trông có vẻ không phải rất mạnh, rõ ràng bộ phận nòng cốt cần trí thông minh.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Lúc trước con từng đến hệ Ngân Hà!”

Hệ Ngân Hà!

Tần Quan ngây người, sau đó nói: “Đã đến nhà họ Tần chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Có đi cúng ông ngoại!”

Tần Quan gật đầu: “Ừ.”

Nhưng cũng không nói gì nữa.

Diệp Quân hỏi: “Mẹ, mẹ còn quay lại hệ Ngân Hà không?”

Tần Quan cười nói: “Người thân năm đó cũng đều không còn nữa. Bây giờ đối với mẹ, nơi nào có con, nơi đó chính là nhà”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, thầm thấy ấm áp.

Tần Quan lại nói: “Nhưng sau này nếu con muốn đến đó, mẹ có thể đi cùng con”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tần Quan đang định nói tiếp thì có một hư ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh bà ấy, hư ảnh nhỏ giọng nói mấy câu.

Tần Quan híp mắt: “Tông chủ Quá Khứ Tông này đúng là có thủ đoạn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK