Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2089: Đưa chủ nhân bút Đại Đạo đi!

Diệp Quân đã nhìn ra được cô gái này thật sự sợ rắn.

Lúc này, sắc mặt Kỳ Chủ tái nhợt, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, giọng nói hơi run.

Thấy cô ta như vậy Diệp Quân chợt thấy buồn cười, cô gái này là chủ của nền văn minh vũ trụ cấp sáu, thế mà lại sợ rắn?

Nhìn thấy rắn bò lồm ngồm xung quanh, nụ cười của Diệp Quân dần biến mất, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.

Nếu là trước đây, hắn chỉ cần phất tay thôi, đừng nói là đám rắn này, ngay cả vùng sa mạc này cũng sẽ bị thổi bay luôn, nhưng bây giờ, hắn không thể dùng được sức mạnh. Hắn không muôn dùng kiếm Thanh Huyên, bởi vì trực giác mách bảo hắn, nơi này không đơn giản, có thể có kẻ mạnh đang theo dõi từ trong bóng tối, không nên tùy tiện để lộ thần vật như kiếm Thanh Huyên thì hơn.

Bỏ chạy!

Diệp Quân không chút do dự, cõng Kỳ Chủ lên quay lưng chạy đi.

Mà khi chạy, hắn phát hiện sa mạc xung quanh cũng bắt đầu chuyển động, xung quanh không ngừng phát ra tiếng “khè khè”.

Đám rắn đông nghịt đuổi theo hắn và Kỳ Chủ như điên.

Nhìn thấy cảnh này, da đầu Diệp Quân cũng hơi tê dại.

Còn Diệp Quân thì hai tay ôm chặt cổ hắn, vùi đầu vào sau gáy hắn, không dám nhìn xung quanh.

Diệp Quân cũng không nhìn xung quanh, hắn chỉ nhìn thẳng đại điện phía cuối tầm mắt, đại điện đó chỉ còn cách hắn hơn mười dặm.

Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Tháp gia, có cách nào không?”

Tiểu Tháp đáp: “Không có”.

Mặt Diệp Quân đen lại: “Ta có thể chết, nhưng không thể chết ở đây được! Chết ở đây thì chiến công hiển hách cả đời của ta và ngươi đều sẽ bị hủy hoại đấy!”

Tiểu Tháp nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý: “Đúng là không thể chết ở đây được, hay là… gọi người đi?”

Mặt Diệp Quân càng đen hơn: “Ngươi chắc chắn gọi người vào lúc này chứ? Nếu để cô cô tới đây nhìn thấy đám này… ta thà chết còn hơn! Ồ, phải đưa chủ nhân bút Đại Đạo đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Tiểu Tháp hơi tò mò: “Sao ngươi lại có thù địch với chủ nhân bút Đại Đạo đến vậy?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trực giác nói cho ta biết tên này có âm mưu rất lớn, chỉ là ông ta che giấu quá tốt nên nếu một ngày nào đó phải chết, ta nhất định phải đưa ông ta đi cùng”.

Tiểu Tháp trầm ngâm một lát rồi bảo: “Ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy ông ta không phải người tốt”.

Diệp Quân nhìn xung quanh rồi bảo: “Tháp gia, chúng ta đừng nói đến tên đó nữa. Ngươi có cách nào giúp ta thoát khỏi khó khăn không?”

Tiểu Tháp nói ngay: “Trốn”.

Diệp Quân nhìn quanh, xung quanh càng lúc càng nhiều rắn, cấp bậc của đám rắn này không cao, nhưng hắn biết rõ bây giờ mình và Kỳ Chủ đều không thể ngăn được nhiều rắn thế này.

Đúng là rồng rơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa giỡn!

Diệp Quân rất uất ức, nhưng chân lại chạy càng lúc càng nhanh.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Hay là ngươi nhỏ chút máu ra đi”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Như thế nào?”

Tiểu Tháp nói: “Máu của ngươi có chứa ba loại sức mạnh huyết mạch, chắc chắn có thể khiến đám yêu thú cấp thấp này sợ”.

Diệp Quân nghĩ thấy có lý, lập tức cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ra, đám rắn xung quanh lập tức dừng lại tại chỗ.

Thấy điều này, Diệp Quân vui mừng khôn xiết.

Nhưng ngay sau đó, hắn thấy mắt đám rắn phát ra ánh sáng đỏ như máu, chúng như thể được tiêm máu gà, điên cuồng lao về phía hắn.

Tốc độ còn nhanh hơn!

Không chỉ vậy, cách đó nghìn trượng về bên phải, dưới lòng đất sa mạc đột nhiên vang lên tiếng gầm rú giận dữ đáng sợ, sau đó một sinh vật khổng sợ trồi lên lăn thẳng về phía hắn.

Diệp Quân thấy cảnh này thì tê dại.

Kỳ Chủ chợt nhéo tai hắn: “Mau chạy đi!”

Diệp Quân hoàn hồn, nhanh chóng co giò bỏ chạy.

Diệp Quân vừa chạy vừa run rẩy hỏi: “Tháp gia… thế này là thế nào? Sao chúng còn hưng phấn hơn thế?”

Tiểu Tháp im lặng một lát rồi bảo: “Có lẽ là chúng chưa trải sự đời, không biết huyết mạch của ngươi lợi hại thế nào…”

Mặt Diệp Quân lập tức đen như than.

Ý tưởng tồi!

Tháp gia này chỉ toàn đưa ra chủ ý tồi!

Xung quanh, đám rắn ngửi thấy mùi máu của Diệp Quân xong thì như phát điên, liều mạng đuổi theo hắn.

Lúc này, cả sa mạc đã sôi trào.

Diệp Quân cõng Kỳ Chủ chạy thật nhanh về phía xa, hắn biết nếu không chạy khỏi sa mạc này thì hôm nay hắn sẽ đi đời nhà ma.

Chết không đáng sợ, đáng sợ là chết theo cách này.

Rất nhanh, hắn đã ngày càng tới gần đại điện kia, nhưng vào lúc này, sa mạc trước mặt hắn đột nhiên sục sôi.

Thấy cảnh này, con ngươi Diệp Quân co rụt lại, giây tiếp theo, một con mãng xà khổng lồ màu đỏ máu đột nhiên lao ra từ lòng đất, sau đó nó há cái miệng thật to muốn cắn hắn, định ăn tươi nuốt sống hắn và Kỳ Chủ.

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên tàn nhẫn, hắn giậm chân phải xuống đất, mượn lực nhảy về phía trước, lao thẳng vào thân con mãng xà khổng lồ.

Ầm!
Chương 2090: Định hy sinh ta à?

Cả người cả rắn cùng bay ra ngoài.

Sau khi Diệp Quân đáp đất, phía sau lập tức có mấy trăm con rắn nhào về phía hắn.

Diệp Quân nhảy về phía trước, chạy ra ngoài, hắn điên cuồng chạy về phía đại điện trước mặt, lúc này hắn chỉ còn cách đại điện chưa đến một dặm.

Gần trong gang tấc.

Con huyết mãng bị Diệp Quân đánh bay trước đó bỗng thẳng người dậy, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Diệp Quân đang chạy về phía đại điện, cái miệng khổng lồ há ra thè lưỡi, giây tiếp theo nó nhảy lên, nhắm thẳng về phía Diệp Quân.

Giờ phút này Diệp Quân cũng không dám quay đầu, bởi vì sau lưng hắn toàn là những tiếng “khè khè”, âm thanh đó thật sự khiến người ta tê dại da đầu.

Mà khi hắn chỉ còn cách đại điện nửa dặm thì bãi cát trước mặt lại đột nhiên xuất hiện thêm mấy con mãng xà khổng lồ dài vài chục trượng, thân chúng còn to hơn cả thùng nước.

Một con mãng xà khổng lồ trong số đó bỗng quẫy đuôi, cát bụi bay lên đầy trời, trong phút chốc, Diệp Quân bị hất văng ra mấy chục trượng.

Mà đám rắn xung quanh lại bao vây ngay lập tức.

Thấy bầy rắn chuẩn bị vây công, Diệp Quân quả quyết thả Kỳ Chủ trên lưng xuống, Kỳ Chủ nhìn chằm chằm hắn: “Cậu định hy sinh ta à?”

Ngay từ đầu, cô ta đã có ý tưởng này.

Chỉ cần hy sinh một người là sẽ thu hút được nhiều rắn hơn, người còn lại sẽ có cơ hội chạy thoát.

Diệp Quân không trả lời, hắn cắn rách ngón tay mình, sau đó tay trái bỗng ôm lấy eo Kỳ Chủ, giây tiếp theo, không đợi Kỳ Chủ phản ứng lại, Diệp Quân đã ném mạnh cô ta về phía đại điện cách đó không xa.

Bầy rắn đang định lao về phía Kỳ Chủ nhưng lúc này Diệp Quân lại giơ cao ngón tay không ngừng chảy máu kia lên, giây phút này, ánh mắt của tất cả bầy rắn đều đổ dồn vào hắn.

Chúng nhfin chằm chằm ngón tay máu của Diệp Quân, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân run lên vì phấn khích.

Diệp Quân đột nhiên quay người chạy về hướng khác, trong nháy mắt, bầy rắn lại điên cuồng đuổi theo hắn.

Ở nơi khác, Kỳ Chủ rơi trong đống cát nhìn thấy cảnh này thì sững sờ.

Xa xa, Diệp Quân điên cuồng bỏ chạy, mà phía sau lưng, hắn không chú ý thấy là bầy rắn đang liếm máu của hắn nhỏ xuống trên cát, sau khi liếm phải máu, chúng lập tức nổ banh xác…

Máu của hắn không phải thứ mà yêu thú cấp bậc như chúng có thể hấp thu được.

Nhưng bầy rắn vẫn lao về phía hắn như điên.

Dù sao bây giờ hắn cũng không như trước, vì thế chạy mãi rồi cũng hơi mệt, đám rắn phía sau ngày càng gần.

Đúng lúc này, một con quái vật khổng lồ đột nhiên lao ra từ bãi cát trước mặt hắn không xa, đó là một con huyết mãng to bằng mấy thùng nước, khoảnh khắc nó vọt tới, một luồng sức mạnh cường đại cuốn Diệp Quân bay đi.

Diệp Quân ngã trên đất rồi cố gắng bò dậy, mà lúc này, một chiếc đuôi rắn khổng lồ đập mạnh từ đỉnh đầu hắn xuống.

Diệp Quân nhanh tay lẹ mắt, nhảy sang bên cạnh, né được đòn trong gang tấc này, nơi hắn vừa đứng đã bị đuôi rắn tạo thành một hố cái khổng lồ, cát bụi bay lên cao hàng chục trượng.

Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Quân giật giật, đây hẳn là xà vương, nhưng trong mắt hắn lại hiện ra vẻ hưng phấn.

Hắn vẫn luôn chờ xà vương xuất hiện.

Thấy xà vương định lao về phía mình lần nữa, hắn đột nhiên búng tay, máu trên ngón tay hắn lập tức bay về phía xà vương.

Xà vương nhìn thấy máu của Diệp Quân bay tới, hai mắt như phun ra lửa, nó há to miệng để những giọt máu ấy bay vào.

Mà giây tiếp theo, con ngươi nó co rụt lại, cơ thể run rẩy dữ dội, sau đó nổ tung, bắn ra vô số mảnh thịt cùng máu tươi...

Nhìn thấy cảnh này, những con rắn xung quanh đều sững sờ.

Xà vương cứ thế chết à?

Diệp Quân thì nhân cơ hội này quay người chạy về phía đại điện, khi bầy rắn hoàn hồn thì hắn đã chạy tới trước đại điện, mà bầy rắn thì như sợ hãi điều gì, không dám tới gần đại điện ấy, chỉ có thể nhìn từ sa mạc phía xa.

Diệp Quân nằm trước cửa đại điện thở hổn hển.

Mẹ kiếp!

Lần này nếu thật sự chết ở đây thì quá mất mặt.

May mà đám rắn đó cấp bậc quá thấp, không thể chịu được sức mạnh huyết mạch của hắn…

Đúng lúc này, Kỳ Chủ đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ta ngồi xổm xuống, nhìn Diệp Quân cười khẽ hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Quân nhìn cô ta, bình tĩnh đáp: “Không sao”.

Kỳ Chủ nghiêm túc nói: “Xin lỗi đã hiểu lầm cậu”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không có gì”.

Kỳ Chủ chớp mắt: “Thật sự không giận à?”

Diệp Quân cười: “Có gì mà phải tức giận? Ta cứu cô chỉ đơn giản là ta nghĩ có thể sống được ai thì tốt được người đó, chỉ vậy thôi. Hơn nữa đúng là ta đã từng có suy nghĩ hy sinh cô, tiếc là máu của cô không thu hút được chúng, nếu không ta đã ném cô ra rồi”.

Nói rồi hắn chầm chậm nhắm mắt lại.

Bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe.

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân đang nằm trước mặt, một lúc sau cô ta nở nụ cười khẽ: “Dù thế nào thì cũng cảm ơn cậu”.

Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn ra ngoài, một giây sau, vẻ mặt hắn và Kỳ Chủ đều trầm xuống, bởi vì họ phát hiện bầy rắn đó đang lùi về phía sau từng chút một, dường như cảm nhận được điều gì đó…
Chương 2091: Đa Nguyên Đạo Đế!

Diệp Quân và Kỳ Chủ nhìn nhau, hai người cùng quay đầu lại, cách đó không xa, cánh cửa đóng chặt, không có động tĩnh.

Diệp Quân nhíu mày thật chặt.

Không lâu sau, bầy rắn đã biến mất vào sa mạc.

Kỳ Chủ đứng dậy từ từ đi tới trước cửa đá, cô ta quan sát những phù văn trên cánh cửa, nhìn kỹ mới phát hiện dưới phù văn có chữ.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Kỳ Chủ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân cũng đi tới: “Cô có biết những chữ này không?”

Kỳ Chủ không giấu giếm, gật đầu: “Những chữ này là ngôn ngữ Đa Nguyên ngày xưa”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Trên đó ghi gì vậy?”

Kỳ Chủ đáp: “Một phương pháp tu hành thời cổ, liên quan đến thời gian”.

Nói rồi cô ta hơi hưng phấn bảo: “Quả nhiên nơi này có liên quan đến Đa Nguyên Đạo Đế”.

Diệp Quân quan sát cánh cửa đá rồi hỏi: “Vào bằng cách nào?”

Kỳ Chủ quay đầu nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Cậu không có hứng thú với phương pháp tu luyện thời gian này à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Kỳ Chủ hơi ngạc nhiên: “Vì sao? Đây là phương pháp tu hành thời gian cổ đấy, có thể vào được dòng thời gian của vũ trụ khác, nếu cậu tu luyện thành công thì sau này muốn hủy diệt một nền văn minh vũ trụ sẽ rất dễ dàng”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Bây giờ ta chỉ muốn tu luyện tốt kiếm đạo thôi”.

Kỳ Chủ nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng đúng, ăn nhiều nuốt không trôi, lựa chọn của cậu là đúng”.

Diệp Quân nhìn cánh cửa đá: “Chúng ta phải vào bằng cách nào?”

Kỳ Chủ đi tới trước cửa đá, đặt tay phải lên cửa, còn chưa dùng lực, cửa đá đã tự động chậm rãi mở về hai phía.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, không nói gì.

Kỳ Chủ cười bảo: “Chúng ta vào đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người đi vào cửa đá, vừa đi vào, cánh cửa đã đóng lại ngay.

Diệp Quân cau mày, hắn quay lại nhìn Kỳ Chủ, vẻ mặt cô ta vẫn bình tĩnh như thường.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Nếu đã tới rồi thì cứ yên tâm vào đi”.

Diệp Quân gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên, cuối tầm mắt là một ngọn núi cao, trên ngọn núi cao ấy có từng tòa đại điện cổ kính cao vút.

Kỳ Chủ đột nhiên bảo: “Hư Vô Tông, tông môn trước đây của Đa Nguyên Đạo Đế”.

Diệp Quân nhìn xung quanh rồi bảo: “Đa Nguyên Đạo Đế còn sống không?”

Kỳ Chủ lắc đầu: “Không rõ nữa, có rất ít ghi chép về ông ta, chỉ biết là năm xưa sau khi ông ta hợp nhất tất cả các dòng thời gian xong thì hoàn toàn biến mất. Mấy năm nay, ba nền văn minh chúng ta vẫn luôn đi tìm những di tích bí cảnh ông ta để lại, ngoài việc muốn kế thừa thì cũng muốn xem ông ta còn sống hay đã chết nữa”.

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, mỉm cười bảo: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người đi về phía đỉnh núi, lúc này cả di tích bí cảnh đều cực kỳ yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Diệp Quân nhìn xung quanh, vô cùng cảnh giác, nơi này yên tĩnh lạ thường, hắn phải cẩn thận hơn.

Một lúc sau, hai người đi tới cửa núi, nơi này vô cùng hùng vĩ, cao gần trăm trượng, cách đó không xa có hai cột đá giống như trụ trời, tràn đầy uy áp.

Diệp Quân đang định đi về phía cửa núi, nhưng lúc này Kỳ Chủ đột nhiên kéo hắn lại.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, cô ta đang nhìn chăm chú về phía cửa núi không xa: “Cậu nhìn cột đá kia đi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn cột đá ấy, chỉ thấy trên hai cột đá đó đều vẽ một con yêu thú đầu rồng thân người, mặt mày dữ tợn, muốn chọn người để ăn tươi nuốt sống.

Vẻ mặt Kỳ Chủ hơi nặng nề: “Thú đầu rồng do Đa Nguyên Đạo Đế nuôi năm xưa, sau này trở thành thần thú hộ tông của Hư Vô Tông”.

Diệp Quân hỏi: “Có còn sống không?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Còn sống”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân xòe hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Cô nghĩ rằng hiện giờ ta có thể đánh bại bọn chúng được không?”

Kỳ Chủ nhoẻn miệng cười: “Yên tâm, bây giờ chúng đang trong trạng thái ngủ say. Ta muốn nói rằng sở dĩ đám rắn ấy rút lui có lẽ là do đến gần khu vực này thì cảm nhận được hơi thở của hai yêu thú này”.

Diệp Quân nhìn hai con yêu thú đó: “Khi còn sống chúng ở cảnh giới gì?”

Kỳ Chủ đáp: “Thấp nhất là Vĩnh Bất Hủ”.

Khóe miệng Diệp Quân giật giật.

Kỳ Chủ cười: “Đi thôi”.

Nói rồi, hai người đi về phía cửa núi.

Diệp Quân đi theo Kỳ Chủ vào cửa núi, sau khi đi qua một con đường nhỏ đá xanh, hai người tới trước một tòa đại điện, đại điện cổ kính ghi rõ dấu vết của năm tháng.

Kỳ Chủ nhìn lên phía trên đại điện, trên tấm biển có khắc ba chữ lớn.

Kỳ Chủ đi về phía đại điện, đại điện rất trống trải, trước mặt cách hai người không xa có một tấm đệm cói ở đó.

Một ông lão mặc áo màu xanh đang ngồi xếp bằng trên đệm cói, râu tóc bạc phơ, tay cầm một cây phất trần.

Diệp Quân hỏi: “Đây là Đa Nguyên Đạo Đế à?”

Kỳ Chủ lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân hơi thắc mắc, đang định hỏi tiếp thì lúc này, ông lão đang ngồi xếp bằng ấy đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên.

Diệp Quân lập tức cảnh giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK