Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1111: Bọn họ trốn rồi

Xuất kiếm!

Tư Phàm Tịnh vừa dứt lời, người đàn ông áo xanh liền bật cười ha hả: “Được!”

Nói xong, ông ấy đột ngột vung tay lên, kiếm trong tay đã hóa thành một luồng kiếm quang phóng ra ngoài.

Vèo!

Kiếm quang xé toạc không trung lao đi, nhắm thẳng về phía Tịnh tông chủ.

Xa xa, Tịnh tông chủ bình thản nhìn, đôi môi mấp máy: “Định!”

Ầm!

Lời vừa dứt, thanh kiếm của người đàn ông áo xanh đột nhiên bị ghim chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Một lời nói ra, lập tức thành hiện thực!

Lúc này, Tịnh tông chủ lại nói: “Vỡ!”

Ầm!

Kiếm Tổ kịch liệt run lên, sau đó bắt đầu nứt ra.

Người đàn ông áo xanh chợt cười lớn một tiếng, nhún người, hóa thành một luồng kiếm quang phóng tới.

Tịnh tông chủ nheo mắt: “Diệt!”

Ầm!

Bất chợt, toàn bộ Tuế Nguyệt trường hà bốc cháy, không chỉ có thế, hàng nghìn vạn đại đạo vào giờ khắc này cũng bắt đầu hừng hực thiêu hủy.

Khi hai bên chuẩn bị vào cuộc chiến, Điện Tông đã nhanh chân bỏ chạy.

Lúc này còn không chuồn thì định đợi đến bao giờ?

Trong dòng Tuế Nguyệt trường hà ngùn ngụt cháy kia, một luồng kiếm quang phóng đi, chém nát nghìn vạn đại đạo, xông thẳng về phía Tịnh tông chủ.

Nghìn vạn đại đạo bốc cháy, nhưng vẫn không cách nào ngăn được một kiếm này của người đàn ông áo xanh.

Tịnh tông chủ nheo mắt, trong đôi mắt hiện một trắng một đen, cô ta chắp tay sau lưng, nắm chặt rồi nói: “Kiếp!”

Ầm ầm!

Thoáng chốc, trong dòng thời không vô tận đang liên tục vỡ nát, từng tia lôi kiếp thần bí bỗng xuất hiện, mỗi lôi kiếp đều ẩn chứa một sức mạnh khủng bố đủ để hủy diệt tinh hà vũ trụ.

Lôi kiếp đó hoàn toàn không phải là Vũ Trụ Kiếp của nơi này!

Nhưng kiếm quang của người đàn ông áo xanh vẫn băng băng lao tới, thế không thể cản, vô số lôi kiếp khủng bố cũng không thể ngăn trở mảy may.

Cho đến khi kiếm quang đã tới trước mặt Tịnh tông chủ, chỉ còn cách cô ta chừng nửa trượng, Tịnh tông chủ đột nhiên nhắm mắt, hô: “Đạo!”

Ầm!

Bất chợt, trong hư không xuất hiện một ảo ảnh bàn tay tóm lấy kiếm quang…

Phép dừng thời gian!

Tư Phàm Tịnh từ từ mở mắt: “Ngoài ba nghìn đại đạo, ta mở riêng một đạo, đạo này, mời phá!”



Sau khi thoát khỏi Tuế Nguyệt trường hà, Điện Tông dẫn theo đám Thánh Kỵ Sĩ vội vàng trở về Chúng Thần Điện.

Về tới nơi, Điện Tông đi vào một căn phòng bí mật, ngồi trước mặt năm pho tượng, trầm mặc mấy ngày.

Thần lực!

Từ khi lão ta tiếp nhận Chúng Thần Điện tới nay, tính cả lần này, lão ta đã phát động đến ba cuộc Thần Chiến, nhưng mà, cả ba đều thất bại.

Điều này khiến lão ta không khỏi nghi hoặc trong lòng.

Là do thần yếu thế rồi, hay thần vẫn chưa dốc toàn lực?

Thật lòng mà nói, tín ngưỡng của lão ta dành cho thần đã bắt đầu dao động rồi.

Thần thật sự vô địch bất bại sao?

Thần thật sự không gì không làm được sao?

Vũ trụ vô tận kia, thật sự do thần sáng tạo nên?

Nếu phải, vì sao hai gã kiếm tu kia có thể phá được thần lực?

Cả vị Tịnh tông chủ của Quá Khứ Tông kia nữa…

Vào thời khắc này, Điện Tông nhìn mấy pho tượng thần trước mặt, ánh mắt mơ hồ.

Chợt, bên ngoài vang lên tiếng Nguyên chủ giáo: “Thưa Điện Tông đại nhân”.

Điện Tông dừng dòng suy tư, nhìn lên năm pho tượng thần một lần nữa rồi quay người rời khỏi mật điện.

Thấy Điện Tông đi ra, Nguyên chủ giáo hơi cúi người chào rồi hỏi: “Thần Chiến…”

Điện Tông bình thản đáp: “Bọn họ trốn rồi”.

Trốn thoát rồi?

Nguyên chủ giáo sửng sốt, dường như không kịp phản ứng lại.

Điện Tông gật gù: “Tốc độ của hai người đó quá nhanh, bọn ta không đuổi kịp”.

Chuyện chiến bại tuyệt đối không thể để lộ ra, có một số việc, cần giấu thì phải giấu, bằng không, một khi tín ngưỡng của Chúng Thần Giới sụp đổ hoàn toàn thì đó sẽ là một thảm họa không thể chống đỡ của Chúng Thần Điện.

Thấy Điện Tông nói thế, sắc mặt Nguyên chủ giáo lập tức sa sầm, ông ta không ngờ hai kiếm tu kia lại có thể chạy thoát khỏi thần lực.

Điện Tông liếc nhìn Nguyên chủ giáo, nói: “Ta cần bế quan một thời gian, trong thời gian này, Chúng Thần Điện giao cho ngươi toàn quyền quản lý”.

Nói đoạn, lão ta quay đầu rời đi.

Điện Tông lúc này vẫn còn rất nhiều nghi vấn trong lòng.

Lão ta muốn đi chứng thực một chút.

Ví dụ như, thời đại cũ mà ngay cả thần tịch cũng không hề có ghi chép gì, cùng với chúng thần từng biến mất năm đó.

Lão ta lần này muốn nghiệm chứng lại tín ngưỡng của mình.

Điện Tông chưa từng nghĩ tới chuyện phản bội thần của mình, bởi vì trong những lúc tuyệt vọng nhất, lão đã được thần trợ giúp để thoát khỏi khốn cảnh, bởi vậy, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, lão ta cũng sẽ không phản bội lại thần.

Nhưng, lão ta cũng muốn biết sự thật.

Nghe Điện Tông nói thế, Nguyên chủ giáo sửng sốt ngây người, vốn muốn hỏi chút gì, Điện Tông lại đã đi khuất.

Nguyên chủ giáo chau mày.

Trực giác mách bảo ông ta, có điều gì đó không ổn.

Rốt cuộc trong lúc Thần Chiến đã có chuyện gì xảy ra?
Chương 1112: Đạo này, mời phá!

Ngay lúc Nguyên chủ giáo còn đang nghi hoặc, một ông lão đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta, cung kính vái chào rồi thưa: “Thưa chủ giáo, người bên dưới tới báo, ở học viện Chúng Thần xuất hiện hai học viên có thiên phú cực cao”.

Nguyên chủ giáo thoáng ngạc nhiên: “Thiên phú cực cao?”

Ông lão kia gật đầu: “Đúng thế”.

Nguyên chủ giáo hỏi: “Yêu nghiệt cỡ nào?”

Ông lão đáp: “Cực kì yêu nghiệt”.

Nguyên chủ giáo gật đầu: “Vậy hãy bồi dưỡng cẩn thận”.

Nói đoạn, ông ta như vừa nhớ tới điều gì, lại hỏi: “Liệu có tin tức gì về vị trí của người phụ nữ váy trắng cùng Kiếm Chủ Nhân Gian không?”

Ông lão trầm giọng: “Vẫn đang điều tra ạ”.

Nguyên chủ giáo nheo mắt: “Bảo bọn chúng tăng tốc lên, thêm nữa, hãy canh chừng Diệp Quân thật kĩ”.

Ông lão kia cung kính cúi chào rồi lùi xuống.



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân vẫn đang đại chiến cùng Thiên Mệnh Váy Trắng, hai người đã đánh suốt mấy tháng. Trong mấy tháng này, hoa văn phàm nhân trên người Diệp Quân càng ngày càng nhiều, lực huyết mạch của huyết mạch phàm nhân cũng càng ngày càng mạnh, mạnh đến độ huyết mạch phong ma hoàn toàn bộc phát cũng không thể áp chế nó.

Bởi đã duy trì liên tục mấy tháng phong ma, lúc này, sức chiến đấu của Diệp Quân quả thực đã bùng nổ.

Hắn chưa từng phong ma lâu đến như vậy.

Cần biết một điều này, huyết mạch phong ma có thể liên tục tăng sức chiến đấu, hơn nữa, hiện trong người Diệp Quân còn có huyết mạch phàm nhân cùng với huyết mạch Viêm Hoàng, hai loại huyết mạch này cũng có thể liên tục không ngừng cung cấp sức mạnh cho hắn.

Bởi vậy, hiện giờ thực lực của Diệp Quân đã đạt tới một cấp độ vô cùng khủng bố.

Có điều, Thiên Mệnh Váy Trắng vẫn cứ đối phó dễ dàng.

Diệp Quân mạnh thêm một chút, bà ấy cũng sẽ mạnh thêm một phần, vững vàng áp chế Diệp Quân.

Cứ thế, không biết qua bao lâu, Thiên Mệnh Váy Trắng đột nhiên vung kiếm chém cho Diệp Quân lùi lại. Sau khi Diệp Quân dừng lại, bà ấy xông lên, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Khi Diệp Quân muốn vung kiếm lần nữa, một kiếm thế đáng sợ đã bao trùm lên hắn.

Ầm!

Diệp Quân lập tức bị trấn áp.

Thiên Mệnh Váy Trắng đặt tay phải lên vai Diệp Quân, nhẹ ấn một cái, nháy mắt, lực huyết mạch của cả ba dòng huyết mạch trong người Diệp Quân đã bị bà ấy từ từ trấn áp xuống, nhưng chỉ giây lát sau, chúng lại điên cuồng phản kháng, trỗi dậy, đẩy lùi kiếm thế của Thiên Mệnh Váy Trắng.

Thấy thế, đáy mắt Thiên Mệnh Váy Trắng toát lên một tia kinh ngạc.

Quả thực phải khẳng định rằng trong thời gian đại chiến cùng Diệp Quân, thực lực của Diệp Quân đã khiến bà ấy thật sự thấy khiếp sợ, đặc biệt là ba loại lực huyết mạch này, chúng dường như vô cùng vô tận, chỉ cần Diệp Quân duy trì ý chí chiến đấu, chiến lực sẽ liên tục tăng mạnh.

Đến lúc này, bà ấy không thể không nghiêm túc đánh với Diệp Quân.

Đây mới là tình trạng Diệp Quân không dung hợp cùng Ngao Thiên Thiên, chứ nếu hai người đã dung hòa, chỉ sợ chiến lực của Diệp Quân sẽ còn tăng lên khủng bố hơn nữa.

Không có thời gian nghĩ nhiều, Thiên Mệnh Váy Trắng tiếp tục dồn sức trấn áp ba loại huyết mạch trong Diệp Quân.

Không biết phải qua bao lâu, Diệp Quân mới từ từ khôi phục như thường.

Hắn chậm rãi mở mắt, vừa nhìn thấy Thiên Mệnh Váy Trắng, hắn vội ngồi ngay dậy, nhìn xuống người mình, lúc này, khắp người hắn đã lan đầy các loại hoa văn. Diệp Quân vội nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Cô cô, thân thể con thế là thành công rồi?”

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Chín phần”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Chín phần?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu, liếc nhìn những đường hoa văn trên người Diệp Quân rồi nói tiếp: “Hiện giờ con thử cảm thụ thân thể của mình xem sao”.

Diệp Quân nhắm mắt, tay phải siết chặt.

Ầm!

Bất chợt, hắn cảm nhận được một sức mạnh khủng bố từ sâu bên trong thân thể ầm ầm tràn ra như thủy triều, thân thể là đầu nguồn, sức mạnh kia như vô cùng vô tận, cảm giác tương tự như khi kích hoạt huyết mạch phong ma.

Sức mạnh phàm nhân!

Diệp Quân hưng phấn nói: “Cô cô, đây chính là sức mạnh phàm nhân mà truyền thuyết nhắc tới đó sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Cũng coi như thế”.

Diệp Quân nhanh chóng nhận ra điều khác thường trong lời nói của Thiên Mệnh Váy Trắng: “Cũng coi như?”

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Huyết mạch phàm nhân của con có được do kế thừa mà không phải do chính con lĩnh ngộ, bởi vậy chỉ có thể tính là huyết mạch phàm nhân hậu sinh chứ không phải huyết mạch phàm nhân bẩm sinh, nếu ta đoán không sai, huyết mạch phàm nhân của con sẽ có những khác biệt nhất định so với người đó”.

Diệp Quân trầm mặc.

Thực ra hắn cũng đã nghĩ tới vấn đề này trước đây.

Cô cô là do nghịch thiên mà đi mới có huyết mạch phàm nhân cùng thân thể phàm nhân, còn mình, chẳng làm gì cũng có huyết mạch phàm nhân…

Hắn cũng từng nghĩ, chỉ sợ huyết mạch phàm nhân trong mình sẽ không được mạnh lắm.

Huyết mạch phàm nhân: “…”

Hiện giờ, nghe Thiên Mệnh Váy Trắng nhận định, hắn càng thêm khẳng định ý tưởng của mình, huyết mạch phàm nhân trong mình nhất định sẽ có điều khác biệt so với huyết mạch phàm nhân của cô cô váy trắng.

Thiên Mệnh Váy Trắng lại nói: “Hiện giờ thân thể phàm nhân của con còn chưa hoàn toàn thành công là bởi vẫn còn thiếu chút gì đó, ta cảm thấy thế, nhưng ta cũng không biết rốt cuộc là thiếu cái gì, chỉ cảm giác rằng dù tiếp tục chiến đấu cũng không thể vượt qua bước cuối cùng…”

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Liệu có phải còn thiếu ngộ?”

“Ngộ?”

Thiên Mệnh Váy Trắng ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu: “Con cũng cảm thấy thân thể mình cùng với huyết mạch phàm nhân dường như đã đạt tới một cực hạn, muốn vượt qua được cực hạn này nhờ chiến đấu và tu luyện thôi thì chỉ e không được. Giống như huyết mạch phong ma ấy, chỉ có triệt để tiến vào trạng thái phong ma thì mới có thể phát huy uy lực chân chính của nó… Huyết mạch phàm nhân này, chỉ e cũng cần một cơ hội như thế”.

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Cái này phải trông chờ vào con rồi”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Trước con có gặp cô cô váy trắng, chỉ tiếc lại không hỏi han học tập thêm”.

Nói đến đây, đáy mắt hắn chợt thoáng một tia lo âu.

Cô cô váy trắng!

Không biết cô cô đã thoát khỏi tay Ác Đạo được chưa?

Nghĩ vậy, lòng Diệp Quân lại chồng chất thêm áp lực…

Thấy Diệp Quân lo lắng như thế, Thiên Mệnh Váy Trắng cười bảo: “Đang lo cho cô cô váy trắng của con à?”

Diệp Quân gật đầu: “Thực lực của Ác Đạo quá khủng khiếp, con…”

Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Chớ có lo lắng, cô cô váy trắng của con có thể không địch lại Ác Đạo nhưng muốn chạy thoát cũng không phải vấn đề gì lớn, dẫu sao thì tốc độ ngự kiếm của người đó cũng thuộc dạng cực nhanh, chạy trốn hẳn không thành vấn đề đâu”.

Nói đến đó, đột nhiên bà ấy có cảm giác lương tâm mình cắn rứt không yên.
Chương 1113: Đệ muốn ăn đòn à?

Chạy trốn!

Thực ra đến lúc này Diệp Quân vẫn cảm thấy không thể tiếp thu được chuyện cô cô váy trắng đánh không lại Ác Đạo, thậm chí hắn còn hoài nghi điều này.

Bởi vì trực giác mách bảo hắn rằng, chuyện này có gì đó không ổn lắm.

Cần biết rằng, hiện tại hắn không phải một kẻ thực lực kém cỏi, tuy còn không so được với những cường giả cấp bậc cao nhất như Ác Đạo nhưng xếp chung toàn vũ trụ thì cũng không tính là yếu.

Hơn nữa, hắn còn thường xuyên tiếp xúc với những cường giả bậc nhất và những trận đấu của kẻ mạnh nhất.

Ác Đạo rất mạnh!

Đúng, nhưng nếu so Ác Đạo với cô cô váy trắng trắng, hắn vẫn cảm thấy cô cô váy trắng nhà mình mạnh hơn.

Tóm lại thì ý tưởng đó xuất phát từ trực giác cá nhân.

Nhưng chẳng lẽ hai vị cô cô váy trắng đang lừa mình?

Suy nghĩ một chút, Diệp Quân lại cảm thấy điều đó không có nhiều khả năng xảy ra.

Bởi vì ở cấp bậc như cô cô váy trắng, người ta thường không hay lừa dối kẻ khác làm gì, mà cô cô Thiên Mệnh trông cũng rất thành thực, rất chính trực, không giống một người giỏi lừa gạt.

Thấy Diệp Quân sầu não suy tư, Thiên Mệnh Váy Trắng sợ hắn nghĩ nhiều bèn chuyển đề tài: “Con chớ lo lắng nhiều, việc cấp bách hiện nay là tăng cao thực lực của con, con cần nhớ, Chân tỷ của con giờ chỉ còn chưa đầy mười năm thôi…”

Chân tỷ!

Nghe Thiên Mệnh Váy Trắng nhắc tới người đó, Diệp Quân tức thì bừng tỉnh.

Đúng rồi!

Thực lực hiện nay của Chân tỷ không thể chờ quá mười năm!

Mười năm!

Diệp Quân vô thức siết chặt nắm tay, mười năm, mình có thể chạm tới vị trí vô địch sao?

Mình phải vô địch!

Bằng không, một khi Ác Đạo thoát khỏi vòng vây, đồng thời áp chế được Thiện Đạo, dung hợp cùng Thiện Đạo thì thế gian còn ai có thể là đối thủ của Ác Đạo nữa?

Nghĩ tới đó, Diệp Quân vội nói: “Cô cô, chúng ta về Huyền Hoàng Giới thôi”.

Về đó bàn với mẹ xem nên làm thế nào để tăng mạnh thực lực lên đã.

Thiên Mệnh Váy Trắng đang muốn nói gì thì đột nhiên có một gã vận đồ đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân, đứng cách hắn không xa, người vận đồ đen kia chắp tay cung kính chào rồi nói: “Thiếu chủ, các chủ bảo ngài mau trở về Huyền Hoàng Giới”.

Diệp Quân tức thì căng thẳng trong lòng, vội hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Người vận đồ đen thưa: “Các chủ lên kế hoạch phản công Quá Khứ Tông”.

Phản công Quá Khứ Tông!

Diệp Quân cùng Thiên Mệnh Váy Trắng liếc nhìn nhau, cả hai cô cháu đều khá bất ngờ.

Không ai lường trước, Tần Quan lại muốn tấn công Quá Khứ Tông trước.

Diệp Quân không đắn đo lâu, lập tức nói: “Đi thôi”.

Ngay sau đó, ba người biến mất khỏi Tiểu Tháp.



Huyền Hoàng Giới.

Khi Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng trở lại nơi này, đã có rất nhiều người quen có mặt chờ hắn.

An Nam Tịnh, những cô gái của U Minh Điện, …

Những người thuộc thời đại của cha, người của Dương tộc, cùng với người của Chân vũ trụ.

Tất cả những cường giả mạnh nhất đều đã tụ tập ở Huyền Hoàng Giới.

Đây hiển nhiên là do Tần Quan triệu tập.

Dương tộc dễ bắt nạt lắm sao?

Đương nhiên không phải.

Lần này, để giết Diệp Quân, Quá Khứ Tông đã dốc toàn lực, đồng thời còn triệu tập vô số cường giả của Tuế Nguyệt trường hà, khiến cho Diệp Quân mấy lần lâm vào cảnh khốn cùng.

Việc này đương nhiên không thể dễ dàng cho qua như thế.

Tại một gian đại điện.

Mọi người đều tụ tập ở nơi này.

Tất cả những cường giả mạnh nhất của vũ trụ Quan Huyên, cường giả của thời đại Kiếm Chủ Nhân Gian, cường giả của thời đại Kiếm Chủ Thanh Sam, cùng với những cường giả của Chân vũ trụ đều đã có mặt.

Cầm đầu đám người là người phụ nữ váy xanh Tô Thanh Thi.

Bên cạnh bà ấy là Tần Quan.

Diệp Quân ngồi ở hàng dưới.

Vị trí có vẻ thấp kém.

Bởi vì, so với những người ở đây… hắn là người có địa vị thấp nhất.

Bên cạnh hắn là tỷ tỷ Diệp An.

Nếu tính theo thứ bậc, hai tỷ đệ này nằm ở vị trí thấp nhất, đặc biệt là khi Nhị Nha với Tiểu Bạch cố tình nhấn mạnh gọi bọn họ là cháu…

Diệp Quân liếc nhìn Diệp An, Diệp An hôm nay vận bộ váy dài màu đỏ nhạt, sắc mặt lạnh nhạt, hai tỷ đệ gặp lại cũng chẳng muốn trò chuyện gì.

Diệp Quân đã nắm bắt rõ ràng tính cách tỷ tỷ mình, vị tỷ tỷ này chính là loại người: nếu ngươi không nói lời nào, nàng ấy tuyệt đối không lên tiếng trước.

Diệp Quân kéo tay áo Diệp An, chào: “Tỷ tỷ”.

Diệp An quay sang liếc nhìn Diệp Quân: “Việc gì?”

Diệp Quân đắn đo giây lát mới nói: “Tỷ có muốn kế thừa gia nghiệp không? Vị trí vua của vũ trụ Quan Huyên này, tỷ làm nhé”.

Diệp An nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Đệ muốn ăn đòn à?”

Diệp Quân: “…”

Diệp An chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Ta kế thừa gia nghiệp, đệ làm cái gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đệ đi tu luyện”.

Diệp An lại liếc xéo Diệp Quân: “Mơ đẹp đấy”.

Diệp Quân: “…”
Chương 1114: Thần Nhất

Diệp An bỗng nói: “Có phải đệ có tổ nguyên không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Diệp An lập tức xòe tay trái.

Diệp Quân sửng sốt, ý gì đấy?

Diệp An quay sang nhìn Diệp Quân: “Cha đã nói, tỷ đệ với nhau phải biết chia sẻ”.

Diệp Quân nghĩ một chút rồi hỏi: “Thế sao tỷ không chia cho đệ một chút…”

Diệp An bình thản đáp: “Ta không có, lấy đâu ra mà chia?”

Diệp Quân: “…”

Diệp An vẫn tiếp tục chìa tay.

Do dự một lát, Diệp Quân cũng lấy ra một luồng tổ nguyên, đặt vào tay Diệp An.

Diệp An nhìn tổ nguyên trong tay rồi thu về: “Cảm ơn đệ đệ nhé”.

Diệp Quân: “…”

Nhưng vào lúc này, ở hàng ghế cao, Tần Quan bỗng lấy ra một tờ địa đồ, liếc nhìn nó rồi chỉ vào một nơi: “Trước tiên hãy đánh hạ Quá Khứ Tông này”.

Tô Thanh Thi bỗng nói: “Sau lưng Quá Khứ Tông còn có Chúng Thần Điện”.

Tần Quan gật đầu: “Phải, con đã điều tra Chúng Thần Điện này, bọn họ xuất hiện từ trăm tỷ năm trước, thờ phụng một số vị thần đến từ thời đại cũ, nhưng giai đoạn lịch sử đó lại chưa từng được ghi lại ở bất cứ đâu, bởi vậy hiện nay chúng ta không thể tra được tin tức có ích nào”.

Nói đến đây, bà ấy thoáng dừng giây lát mới tiếp tục: “Song, theo ta được biết, Chúng Thần Điện này có mối liên hệ với Ác Đạo”.

Nghe vậy, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tần Quan.

Diệp Quân cũng nhìn Tần Quan, hỏi: “Có quan hệ với Ác Đạo ạ?”

Tần Quan gật đầu: “Dòng Tuế Nguyệt trước mắt mà chúng ta được biết kéo dài đã trăm tỷ năm, mà Tuế Nguyệt trước trăm tỷ năm này được gọi là thời đại cũ, Ác Đạo này cũng không phải xuất phát từ Tuế Nguyệt hiện nay, lai lịch của nó…”

Nói đến đó, bà ấy ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện: “Chủ nhân bút Đại Đạo, chi bằng ông ra giải thích cho mọi người đi?”

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Diệp Quân quay đầu nhìn ra, ngoài điện có một người đàn ông trung niên đang chậm rãi bước vào.

Đó chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo vào trong điện, nhìn quanh một lượt rồi mỉm cười: “Mọi người khỏe cả chứ!”

Mọi người thấy ông ta nhưng không ai đáp lại.

Chủ nhân bút Đại Đạo hơi xấu hổ, ở nơi này, ông ta chỉ là một người ngoài, đó cũng là nguyên nhân vì sao ông ta không vào đây từ đầu, nơi này người ta đang mở cuộc họp gia đình, người ngoài như ông ta vào làm cái gì?

Tần Quan nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: “Tiền bối, xin hãy giải đáp thắc mắc cho chúng ta”.

Ai là người hiểu rõ lịch sử nhất?

Đáp án không thể nghi ngờ chính là cái tay lông bông trước mắt này.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đại Đạo thực ra cũng thuộc về Chúng Thần Điện”.

Nghe vậy, mọi người trong điện đều nhíu mày.

Diệp Quân trầm giọng: “Đại Đạo không phải là chí cao vô thượng sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Tất nhiên không phải, chí cao vô thượng là vị thần trong Chúng Thần Điện kia, tên gọi Thần Nhất”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Thần Nhất?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, mắt ánh lên vẻ tôn kính: “Đây là vị thần thứ nhất của thời đại cũ, là vị thần chân chính đúng nghĩa”.

Nói đến đó, ông ta nhìn quanh một lượt rồi mới tiếp tục: “Thời đại cũ và thời đại hiện nay đều do người đó sáng lập ra”.

Nghe vậy, những người trong điện đều biến sắc.

Sáng tạo vũ trụ?

Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục: “Đại Đạo, vận mệnh, luân hồi, ba từ này chính do vị đó nói ra trước tiên. Ở thời đại của vị ấy, thế gian có trật tự, cuộc sống của vạn vật vạn linh ngay ngắn rõ ràng, có thể nói, đó là thời đại tốt nhất từ trước tới nay, bởi vì ở đó không có chiến tranh. Ở thời đại đó, nếu phát động chiến tranh, làm chuyện ác, thật sự sẽ bị trời phạt. Hơn nữa, vạn vật vạn linh đều thật lòng thần phục vị ấy…”

Nói đến đây, ông ta khẽ thở dài một hơi: “Vị đó được gọi là thần, nhưng không phải do vị đó tự phong mà do vạn vật vạn linh khi đó chấp nhận, chủ động tôn vị ấy làm thần…”

Diệp Quân thoáng chấn động.

Vạn vật vạn linh chủ động tôn làm thần?

Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Bởi vì vạn vật vạn linh từ tâm can tôn kính vị ấy, tán thành vị ấy, cho nên sức mạnh tín ngưỡng của Thần Nhất vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến độ ngôn ngữ không thể hình dung nổi… Đương nhiên, với thực lực của vị đó, sức mạnh đến từ tín ngưỡng ấy căn bản không quan trọng gì”.

Nói đến đây, ông ta liếc sang phía Diệp Quân rồi lại tiếp tục: “Hơn nữa, vị ấy chính là một vị thần duy nhất còn giữ toàn bộ nhân tính”.

Diệp Quân sững sờ: “Toàn bộ nhân tính?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy, toàn bộ nhân tính, không một tia thần tính, vị ấy khai sáng Đại Đạo, sáng tạo ra luân hồi và trật tự, giáo hóa vạn tộc, thành lập một thế giới vũ trụ chân chính thái bình… chỉ tiếc về sau…”

Chưa hết câu, ông ta đã lắc đầu thở dài.

Diệp Quân hỏi: “Về sau thế nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Một người đạt tới trình độ vô địch nhất định sẽ trở nên buồn chán, vị ấy cũng thấy buồn chán. Vì thế, vị ấy làm một việc này…”

Nói đến đó, ông ta ngừng bặt.

Diệp An quắc mắt trừng ông ta: “Có phải ông rất thích khơi gợi tò mò của người khác không?”

Nghe Diệp An nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo ngượng ngùng cười trừ, rồi nói: “Khi Thần Nhất trở nên buồn chán, bèn muốn thử cảm giác có thần tính xem sao, ta đoán là vị đó muốn nâng cao một bước, bởi vậy muốn thử xem có toàn bộ thần tính thì sẽ thế nào. Tiếc thay, Thần Nhất đã đánh giá quá cao nhân tính của mình, đồng thời đánh giá thấp thần tính”.

Diệp Quân hỏi: “Cuối cùng, thần tính đã áp chế nhân tính?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy, sau khi Thần Nhất có toàn bộ thần tính, tính tình đã thay đổi hẳn, chúng sinh và vũ trụ mà vị đó từng quan tâm nhất chợt biến thành thứ không đáng để tâm, không chỉ có thế, Thần Nhất bắt đầu có dục vọng, mà dục vọng này chính là muốn bị đánh bại, muốn trở nên mạnh hơn nữa…”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức nhíu mày, vậy chẳng phải cũng giống như vị Tiêu Dao kiếm tu kia hay sao?

Diệp Quân bứt khỏi dòng suy tư, tiếp tục hỏi: “Sau đó thế nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Tự thân binh giải”.

Diệp Quân càng nhăn mày sâu hơn: “Tự thân binh giải?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Điều ta biết là, để bản thân không biến thành mối nguy hại cho cả vũ trụ, Thần Nhất đã lựa chọn tự mình binh giải, bởi vì vị đó biết, khi mình có toàn bộ thần tính, mình sẽ trở thành vị thần nguy hiểm nhất ở vũ trụ này. Có điều, vì sao sau khi đã có toàn bộ thần tính mà vẫn lựa chọn tự thân binh giải để cứu vũ trụ thì ta cũng không rõ lắm, ta chỉ suy đoán là, có lẽ ai đó, hoặc có chuyện gì đó, đã đánh thức một tia nhân tính trong người vị ấy…”

Tần Quan bỗng hỏi xen vào: “Thế còn những vị thần sau đó…”

Chủ nhân bút Đại Đạo khinh khi ra mặt: “Những kẻ xưng là thần sau này chẳng qua chỉ là những kẻ kiêu căng ngốc nghếch tự phong cho mình mà thôi”.

Diệp Quân đột ngột hỏi: “Tiền bối, vị Thần Nhất đó so với cha ta thì ai lợi hại hơn?”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người liền đồ dồn ánh mắt vào chủ nhân bút Đại Đạo.

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo đã cứng đờ ra: “…”
Chương 1115: Không ai tin

Nghe Diệp Quân hỏi thế, chủ nhân bút Đại Đạo chợt tê dại cả da đầu.

Câu hỏi kiểu gì vậy?

Mọi người có mặt ở đây đều đang chăm chú nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt Diệp Thanh Thanh đã dần lộ vẻ khó chịu.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Diệp Quân rồi nói: “Kiếm Chủ Nhân Gian là vô địch”.

Trong tình thế này, đương nhiên ông ta cũng biết nên nói thế nào, cả nhà người ta đều đang ở đây hết đó.

Nếu dám đưa ra đáp án khác thì có khác nào tự sát!

Cần biết rằng, khi Diệp Quân đặt ra câu hỏi này, cả ba vị Thiên Mệnh đều nhìn ông ta chòng chọc, như thể nếu ông ta trả lời không đúng ý họ là sẽ lập tức vung kiếm chém liền.

Nhận được câu trả lời từ chủ nhân bút Đại Đạo, Diệp Thanh Thanh mới thản nhiên nói: “Ông không cần như vậy đâu, chúng ta đây không phải hạng người không biết lí lẽ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ biết trầm mặc.

Trong số mấy vị Thiên Mệnh, chỉ có cô là không đếm xỉa đến lí lẽ nhất, giỏi chơi xấu nhất, vậy mà cô còn không biết xấu hổ nói ra câu đó à, chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy mình phục lăn người này rồi. Đương nhiên, lời ấy tuyệt đối không thể nói ra, bằng không, với tính cách của Thiên Mệnh Váy Đen này, chỉ sợ bà ấy sẵn sàng xách kiếm đuổi theo ông ta vài trăm năm ấy chứ.

Chủ nhân bút Đại Đạo xua mọi ý nghĩ vẩn vơ khỏi đầu, tiếp tục nói: “Sau khi Thần Nhất binh giải, Đạo Điện do vị ấy sáng lập ra cũng bị đổi tên thành Chúng Thần Điện, còn nhóm người đi theo Thần Nhất trước kia, ban đầu cũng nghiêm túc tiếp tục tuân thủ theo trật tự và quy tắc do Thần Nhất lập ra, nhưng càng về sau, dã tâm và dục vọng của họ càng bành trướng, vì quyền lợi và tổ nguyên, họ bắt đầu tranh giành, gây nên nội loạn. Một cuộc chiến ác liệt trong Chúng Thần Điện đã nổ ra, khiến cho trật tự cùng Đại Đạo tan vỡ, gây nên một thời kì hắc ám kéo dài cho vũ trụ này”.

Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Sau đó, có năm vị thần giành được thắng lợi chung cuộc, bọn họ tiếp tục nắm giữ Chúng Thần Điện, có điều, thái độ của họ đối với chúng sinh đã từ phục vụ biến thành nô dịch”.

Diệp Quân trầm giọng: “Còn Đại Đạo?”

Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Không có Thần Nhất, Đại Đạo cũng có dã tâm và dục vọng của riêng mình, ban đầu Đại Đạo xuất hiện là để giữ gìn trật tự vũ trụ, nhưng càng về sau, Đại Đạo dần biến thành một Đại Đạo chí cao vô thượng, bắt đầu thao túng chúng sinh…”

Nói đến đó, ông ta lắc đầu thở dài: “Tóm lại là, dã tâm và dục vọng thì ai cũng có, nếu không hạn chế, chúng sẽ điên cuồng tăng trưởng như cỏ dại trên đồng hoang, sau đó nuốt chửng hết thảy…”

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu mới ngờ vực hỏi: “Vì sao Chúng Thần Điện đó lại có móc nối với Quá Khứ Tông?”

Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Mấy vị thần đã chiến thắng kia, bọn họ không thuộc về thời đại này, và người nắm quyền ở Chúng Thần Điện hiện nay cũng chính là vị Điện Tông đó, lão ta là một kẻ có dã tâm nhưng không có thực lực, vị Tịnh tông chủ ấy đã hứa hẹn với lão rằng chỉ cần tiêu diệt được các vị là Chúng Thần Điện có thể thâu tóm toàn bộ vũ trụ…”

Diệp Quân nhíu mày: “Thâu tóm toàn bộ vũ trụ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Thực ra ta ngờ rằng sau lưng vị Điện Tông đó có ngụy thần sai lão ta làm như vậy, bởi vì mấy vị ngụy thần sống sót kia vẫn luôn muốn đạt tới trình độ như Thần Nhất, trở thành thần thực sự. Có điều, ta lại không có chứng cứ, mấy vị ngụy thần đó đã lâu không xuất hiện. Ta từng phái người điều tra họ, nhưng không hề có tin tức gì”.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Làm thế nào mới có thể chân chính thành thần?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Thần không phải do bản thân tự phong, muốn trở thành một vị thần chân chính thì phải như Thần Nhất vậy, nhận được sự tán thành từ hàng tỉ sinh linh, bọn họ chân thành tán đồng cậu, tình nguyện tôn cậu làm thần, cậu mới thực sự thành thần”.

Diệp Quân lại nói: “So với Chúng Thần Điện ngày nay, ta cảm thấy vị tông chủ Quá Khứ Tông kia nguy hiểm hơn”.

Cô gái áo bào trắng đó.

Trong số những đối thủ từng chạm trán, kẻ mạnh nhất mà Diệp Quân từng đối đầu chính là cô gái áo bào trắng và Ác Đạo, thậm chí cô gái áo bào trắng đó còn khiến Diệp Quân có cảm giác cô ta mạnh hơn cả Ác Đạo.

Đây là một người phụ nữ vô cùng nguy hiểm.

Nghe Diệp Quân nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo cũng gật đầu: “Quả thực cô ta còn đáng sợ hơn cả Chúng Thần Điện, có điều, ta cho rằng trước tiên cần phải giải quyết Quá Khứ Tông cùng Chúng Thần Điện, đặc biệt là Chúng Thần Giới đó. Chúng Thần Giới không phải một địa phương nhỏ, đó là một vũ trụ khổng lồ. Vùng vũ trụ đó có hàng vạn vũ trụ thế giới, số lượng sinh linh không sao đếm xuể, thâu tóm được nó, chúng ta có thể bắt đầu thử thành lập trật tự”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Thành lập trật tự?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Thành lập trật tự, trật tự được hình thành thì sẽ chẳng khác nào mở ra riêng một đạo…”

Nói đến đó, ông ta nhìn về phía Tần Quan trên cao, cười bảo: “Tần các chủ hẳn cũng có ý tưởng này, đúng không?”

Tần Quan mỉm cười: “Phải”.

Mở riêng một đạo!

Đương nhiên, không phải mở vì bà ấy, mà mở vì Diệp Quân.

Hỗ trợ Diệp Quân thành lập một trật tự mới, trợ giúp hắn mở riêng một đạo, đây mới chính là mục đích để bà ấy phát triển Tuế Nguyệt Các.

Đối với tương lai của đứa con này, tất nhiên bà ấy không thể thực sự mặc nó muốn làm gì thì làm.

Diệp Quân nhìn về phía Tần Quan, tuy không nói gì nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, hắn biết, mẫu thân đang thầm lặng làm rất nhiều chuyện vì hắn.

Nhưng bà ấy chưa bao giờ nói nửa lời, chỉ lặng lẽ thực hiện.

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Các vị nhất định phải phản công Quá Khứ Tông sao?”

Tần Quan gật đầu: “Trước tiên thâu tóm Quá Khứ Tông, chỉ khi đã giải quyết được Quá Khứ Tông thì mới có thể thu phục nhiều hơn nữa Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy. Khi nào bắt đầu?”

Tần Quan chậm rãi đứng lên, tuyên bố: “Ngay bây giờ”.

Ngay bây giờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Tần Quan rồi gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta quay người ra cửa điện.

Diệp Quân vội bước tới kéo chủ nhân bút Đại Đạo lại, rối rít kêu: “Chờ chút, chờ chút đã”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn, vẻ rất đề phòng: “Có việc gì?”

Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Là như vầy, trước kia, để thoát khỏi khốn cảnh, ta đã lấy danh nghĩa của ông để công bố một vài lệnh treo thưởng, lấy tổ nguyên làm…”

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo tức thì thay đổi: “Không có, không có, một cái cũng không có”.

Diệp Quân cười khổ: “Tiền bối, ít nhiều gì cũng phải cho một tẹo mới được, nếu không, danh tiếng của hai ta coi như hỏng hết”.

Chủ nhân bút Đại Đạo trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Sao cậu lại lấy danh nghĩa của ta để công bố cái lệnh treo thưởng khỉ gió gì chứ? Sao không tự dùng danh nghĩa của chính cậu đi?”

Diệp Quân đường hoàng nói: “Dùng danh nghĩa của ta thì không ai tin”.

Khóe miệng chủ nhân bút Đại Đạo hơi giật nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK