Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1871: Đi đến nền văn minh Thiên Hành!

Đánh thay!

Tịnh An ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này đúng là quá hay, lập tức vội vàng gật đầu: “Nói có lý lắm”.

Thần pháp của nền văn minh Thiên Hành cũng không quy định là không thể đánh thay.

Nghĩ đến đây, Tịnh An không khỏi cười to.

Nhất Niệm cũng cười to.

Hai cô gái cười vô cùng gian trá.

Thấy nụ cười của Tịnh An và Nhất Niệm, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, rõ ràng hai người này chính là hai ma nữ, hắn nhìn Thiên Kình ở bên cạnh, sau đó lấy một trăm tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho ông ta.

Thiên Kình rất bất ngờ, ông ta vội nói: “Diệp thiếu, không cần không cần…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đây là chút tấm lòng của ta, tiền bối đừng từ chối”.

Thiên Kình hơi chần chừ rồi nhận lấy, một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng vẫn rất có tác dụng với ông ta.

Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể đi tới vũ trụ Quan Huyên, đến nơi đó sẽ có người sắp xếp cho ông”.

Thiên Kình chắp tay: “Được, tạm biệt Diệp thiếu”.

Nói xong, ông ta xoay người biến mất.

Sau khi Thiên Kình rời đi, Diệp Quân nhìn Tịnh An và Nhất Niệm ở bên cạnh, hắn đang định cất lời thì thời không trước mặt đột nhiên hơi rung động.

Lệ Hàn truyền âm!

Một lát sau, Diệp Quân nhíu mày.

Nhất Niệm hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhị điện chủ Ác Đạo Minh đến rồi”.

Tịnh An cất lời: “Thế lực Ác Đạo Minh này cũng không đơn giản chút nào”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tịnh An: “Cô biết Ác Đạo Minh à?”

Tịnh An gật đầu: “Biết chứ, bọn họ đến từ Ác vũ trụ, một vũ trụ rất đặc biệt, năm đó nền văn minh Thiên Hành chúng ta từng phát hiện ra bọn họ, lần đó nền văn minh Thiên Hành chúng ta cũng từng xảy ra mâu thuẫn với bọn họ”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Các cô không đánh nhau với bọn họ à?”

“Sao có thể chứ!”

Tịnh An kiêu ngạo nói: “Tính đến hiện tại, nền văn minh Thiên Hành chúng ta chưa từng đánh nhau thua ai cả!”

Diệp Quân im lặng.

Ác vũ trụ!

Có thể giao chiến với nền văn minh Thiên Hành, dù không đánh nhau nhưng từ giọng điệu của Tịnh An thì rõ ràng Ác vũ trụ này cũng có chút bản lĩnh.

Hơn nữa Lệ Hàn đã truyền âm bảo hắn cần phải cẩn thận với Nhị điện chủ này!

Nhất định phải cẩn thận!

Tịnh An lại nói: “Trong Ác vũ trụ có ba người mạnh nhất, một người là Nhất điện chủ trong truyền thuyết, thứ hai là linh của Ác vũ trụ, người này là kiếp của Ác vũ trụ, cũng chính là Ác Đạo, thứ ba là Nhị điện chủ kia, những Điện chủ còn lại đều là một lũ ngốc”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao nền văn minh Thiên Hành các cô không tiêu diệt Ác Đạo Minh đi?”

Tịnh An đáp: “Có hai vấn đề”.

Diệp Quân thắc mắc: “Hai vấn đề gì?”

Tịnh An lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân đen mặt.

Tịnh An liếm kẹo hồ lô, sau đó giải thích, vì lúc trước Thần sư Thiên Vân chỉ nói là hai vấn đề, nhưng không nói nguyên nhân cụ thể”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ cứ mặc kệ ông ta, chúng ta đi tới nền văn minh Thiên Hành thôi!”

Nhất Niệm vội gật đầu: “Được được”.

Diệp Quân dẫn hai người đi tới một vùng tinh không, hắn quay đầu nhìn Tịnh An và Nhất Niệm bên cạnh, cười nói: “Tiếp theo nên đi thế nào đây?”

Tịnh An tiến lên một bước, ngón tay trắng nõn chỉ nhẹ vào thời không trước mặt.

Oanh!

Thời không nơi ngón tay chạm phải chợt gợn sóng, sau đó ba người lập tức trở nên hư ảo, Diệp Quân có cảm giác có vô số tinh hà vũ trụ lướt qua bên cạnh nhanh như tia chớp.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi.

Hắn đang di chuyển trong thời không vũ trụ với tốc độ cao!

Mà tốc độ này nhanh hơn trận pháp dịch chuyển bình thường không chỉ gấp trăm vạn lần, chỉ đứng sau tốc độ di chuyển của kiếm Thanh Huyên!

Trong quá trình di chuyển, hắn nhìn Vĩnh Hằng Mạch trong Tiểu Tháp, không thể không nói Vĩnh Hằng Mạch này thật sự quá lợi hại.

Sau khi trong Tiểu Tháp có thêm Vĩnh Hằng Mạch này, linh khí bên trong cao cấp hơn ít nhất mười lần, ngoài ra trong Vĩnh Hằng Mạch này còn có một ít tinh thể Vĩnh Hằng,có điều cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy chục nghìn in, dù chỉ có mấy chục nghìn viên, nhưng chất lượng vẫn rất tốt.

Đúng là lãi to!

Lúc này, Diệp Quân có cảm giác tay mình bị ai đó giữ lấy, hắn thu hồi suy nghĩ quay đầu nhìn lại, người đó chính là Nhất Niệm.

Nhất Niệm tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười hỏi: “Muốn nói gì sao?”

Nhất Niệm nhỏ giọng nói: “Lần này ta đưa huynh về chủ yếu là để gặp Thượng thần, cũng chính là sư phụ của ta, ta và Tịnh An đều được bà ấy hái xuống từ trên cây, từ khi ra đời, chúng ta vẫn luôn đi theo bà ấy học tập, có thể nói bà ấy chính là người thân nhất của chúng ta, cho nên khi huynh gặp bà ấy…”

Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn ta sẽ thể hiện tốt một chút!”

Nhất Niệm cười ngọt ngào, sau đó lại nói: “Còn một chuyện nữa… Ta…”

Diệp Quân dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm, sau đó cất lời: “Nói đi đừng ngại”.

Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Thế này, thời không bí ẩn trong Tiểu Tháp rất đặc biệt, cao cấp hơn của nền văn minh Thiên Hành chúng ta, lần này sau khi về, ta có thể đưa những thứ ta đã nghiên cứu được cho nền văn minh Thiên Hành không?”

Diệp Quân im lặng.

Nhất Niệm vội nói: “Nếu huynh không thích thì ta sẽ không…”

Diệp Quân cười ngắt lời: “Được, muội còn có thể đưa sư phụ của muội vào cùng nghiên cứu”.

Nhất Niệm ngây người, sau đó run rẩy nói: “Thật sao?”

Không ai hiểu thời không đặc biệt kia quý giá đến mức nào hơn cô ta, có thể nói nếu Diệp Quân sẵn lòng đưa cho nền văn minh Thiên Hành nghiên cứu thì rất có khả năng nó sẽ mang đến một đột phá rõ rệt cho nền văn minh Thiên Hành.

Vì thời không đặc biệt đó thật sự rất kinh khủng!

Diệp Quân gật đầu, sau đó cười nói: “Ta đã lừa muội bao giờ chưa? Người nhà của muội cũng sẽ là người nhà của ta”.

Nhất Niệm đột nhiên nhón chân rồi hôn nhẹ lên mặt Diệp Quân một cái, hôn xong, cô ta vội cúi đầu, gò má đỏ như ráng chiều.

Diệp Quân cười to.

Nhất Niệm lén nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong mắt chứa đựng tình cảm dịu dàng và cả sự ngượng ngùng.

Tịnh An ở cạnh bĩu môi: “Rải cơm chó dễ chia tay lắm!”

Diệp Quân: “…”

Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Mà lúc này ba người đã xuất hiện trước một đại điện.

Diệp Quân hơi nghi ngờ nhìn toà đại điện phía xa: “Đây là đâu?”

Nhất Niệm cười đáp: “Chỗ làm việc thường ngày của chúng ta”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò.

Dưới sự hướng dẫn của Nhất Niệm và Tịnh An, Diệp Quân đi vào trong đại điện, vừa tiến vào đại điện, Diệp Quân đã nhìn thấy vô số màn sáng, trong màn sáng này là những vũ trụ tinh hà, chi chít dày đặc.

Diệp Quân tỏ vẻ tò mò.
Chương 1872: Vui không?

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Nơi này là chỗ làm việc của ta, máy thăm dò Thiên Hành của chúng ta đang không ngừng thăm dò vũ trụ, nếu thăm dò được nền văn minh vũ trụ nào thì có thể phóng hoả”.

Diệp Quân nhìn những vũ trụ dày đặc kia, trong lòng thầm thấy hoảng sợ.

Đây cũng đồng nghĩ với việc có vô số vũ trụ đều đang nằm dưới sự theo dõi của nền văn minh Thiên Hành.

Thật sự quá lợi hại.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Nhất Niệm, trong nền văn minh Thiên Hành, chức vụ của muội là gì?”

Tịnh An đột nhiên tiếp lời: “Cô ta là quan chấp hành =, có công việc tiêu diệt vũ trụ, nền văn minh Thiên Hành chúng ta có chín vị quan chấp hành quản lý những chuyện khác nhau”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thế còn cô? Cô cũng là quan chấp hành sao?”

Tịnh An cười đáp: “Ta không phải quan chấp hành, ta vẫn còn đang học ở học cung Thiên Vân, sau khi tốt nghiệp mới có thể được sắp xếp công việc”.

Nói đến đây, cô ta thoáng dừng lại, sau đó mới nói tiếp: “Nhưng đại khái là sẽ làm quan chấp hành, vì chỉ có quả ưu tú mới có thể trở thành quan chấp hành, mà ta là quả vô cùng ưu tú”.

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm đột nhiên đi tới đài điều khiển bên cạnh, cô ta tìm kiếm một lúc, chẳng mấy chốc, màn sáng trước mặt cô ta chợt xuất hiện một vũ trụ kỳ lạ.

Vũ trụ này bị vô số tia chớp đỏ như máu bao quanh, không thể nhìn thấy tình hình thực tế bên trong.

Diệp Quân đi tới bên cạnh cô ta, tò mò hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó đáp: “Ác vũ trụ”.

Nói xong, cô ta ấn vào nút màu đỏ trước mặt.

Trên bầu trời của đại điện có một ngọn lửa Thiên Hành đột nhiên phóng lên cao phá vỡ thời không, sau đó, Diệp Quân đã nhìn thấy lửa Thiên Hành xuất hiện trong màn sáng kia.

Một ngọn lửa Thiên Hành rơi thẳng xuống từ trên bầu trời của Ác vũ trụ!

Oanh!

Toàn bộ thế giới trong Ác vũ trụ lập tức sôi trào, vô số lôi kiếp bắt đầu tan ra.

Diệp Quân: “…”

“Hả?”

Lúc này, tiếng hô ngạc nhiên vang vọng trong Ác vũ trụ, sau đó một tia chớp màu đỏ chợt phóng lên cao từ sâu trong Ác vũ trụ, va chạm với ngọn lửa Thiên Hành đang đến từ đối diện kia.

Ầm!

Tia chớp đỏ như máu kia chợt nổ tung, lửa Thiên Hành vẫn lao thẳng xuống mà không tổn hao gì.

Lúc này, một bàn tay màu máu giơ lên cao từ trong Ác vũ trụ, sau đó chặn ngọn lửa Thiên Hành kia lại.

Thấy cảnh này, Nhất Niệm thoáng ngây người, ngay sau đó cô ta bắt đầu ấn liên tục vào nút trước mặt, trong nháy mắt, một ngọn lửa Thiên Hành bay lên cao từ trong không trung của đại điện, chẳng mấy chốc những ngọn lửa Thiên Hành này đã bay tới bầu trời của Ác vũ trụ.

Uy lực của mấy chục ngọn lửa Thiên Hành đáng sợ đến mức nào?

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Ác vũ trụ đã bắt đầu chậm rãi tan rã.

“Nền văn minh Thiên Hành!”

Lúc này, sâu trong Ác vũ trụ chợt có một tiếng gào thét vang lên: “Chúng ta vừa mới ký hiệp ước hoà mình mà các người lại phóng hoả là có ý gì? Hả?”

Trong lúc giọng nói vang lên, một quầng sáng màu đỏ dài mấy triệu trượng phóng lên cao từ trong Ác vũ trụ, sau đó tạo thành một tấm chắn trên bầu trời Ác vũ trụ.

Nhưng chẳng mấy chốc, tấm chắn kia bắt đầu tan biến từng chút một.

Nhất Niệm đang muốn tiếp tục ấn vào nút đỏ kia thì một tia sáng trắng chợt xuất hiện trong điện, sau đó một ít ánh sáng trắng bí ẩn bay tới trước mặt hai cô gái.

Nhất Niệm sa sầm mặt.

Tịnh An cũng nhíu mày.

Diệp Quân vội hỏi: “Sao vậy?”

Tịnh An khẽ nói: “Điện Chấp Hành ra lệnh cho Nhất Niệm lập tức trở về điện…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Vì phóng hảo sao?”

Tịnh An gật đầu, cô ta nhìn về phía Ác vũ trụ: “Tên kia nói đã ký hiệp ước hoà bình với chúng ta… Ta không biết có phải là thật không, nếu là thật thì đồng nghĩa với việc chúng ta không thể làm trái hiệp ước”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời cau mày.

Ác vũ trụ này ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành?

Nhất Niệm đột nhiên muốn ấn xuống nút đỏ một lần nữa nhưng lại bị Diệp Quân ngăn cản, hắn kéo tay Nhất Niệm, lắc đầu.

Tịnh An đi tới, cô ta nhẹ giọng nói: “Nhất Niệm, dù cô phóng hoả cũng không thể tiêu diệt Ác vũ trụ đâu, trừ khi ta phóng lửa Thiên Hành cao cấp ra, nhưng cần phải có quan chấp hành đứng đầu trao quyền…”

Nhất Niệm đột nhiên lấy một thần ấn đặc biệt từ trong túi vải nhỏ ra, thấy hành động đó, sắc mặt Tịnh An thoáng chốc thay đổi, cô ta muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lúc này Nhất Niệm đã cầm lấy thần ấn kia đè lên trên nút đỏ.

Oanh!

Trong nháy mắt, một ngọn lửa đỏ màu máu bay lên cao từ trên bầu trời của đại điện, chẳng mấy chốc, ngọn lửa đó đã bay thẳng tới bầu trời của Ác vũ trụ.

“A!”

Lúc này, sâu trong Ác vũ trụ có một giọng nói hốt hoảng vang lên: “Lửa Thiên Hành cao cấp, nền văn minh Thiên Hành các người điên rồi à? Chúng ta vừa mới ký hiệp ước hoà bình đấy! Mẹ kiếp… Chạy thôi!”

Giọng nói vừa dứt, vô số khí thế mạnh mẽ thoáng chốc chạy nhanh ra khỏi Ác vũ trụ.

Lúc này ngọn lửa Thiên Hành kia lao thẳng vào sâu trong Ác vũ trụ.

Sau một thoáng im lặng.

Toàn bộ Ác vũ trụ tựa như một ngọn nến đang cháy, bắt đầu chảy ra từ bên trong, trong nháy mắt toàn bộ Ác vũ trụ đã như một dòng dung nham, vô số ngọn lửa phóng lên cao, chói mắt tựa như pháo hoa…

Nhất Niệm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cô ta cười khẽ kéo tay hắn: “Tướng công, vui không?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1873: Thượng Thần Thiên Vân!

Vui không?

Diệp Quân kéo tay Nhất Niệm, tâm trạng hơi phức tạp, đương nhiên nhiều hơn vẫn là cảm động, hắn khẽ mỉm cười: “Vui, rất vui”.

Nhất Niệm cười ngọt ngào.

“Vui cái con khỉ!”

Tịnh An ở bên cạnh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, khuôn mặt cũng đỏ bừng như lửa: “Nhất Niệm, cô dám thả lửa Thiên Hành cao cấp khi không có sự cho phép của quan chấp hành đứng đầu, cô muốn bị thiêu chết sao! A, ta tức đến mức đau cả ngực rồi đây…”

Nói xong, cô ta liên tục xoa ngực.

Nghe thấy lời của Tịnh An, Diệp Quân vội nhìn về phía cô ta với vẻ lo lắng: “Sử dụng lửa này sẽ bị thiêu ư?”

Tịnh An trừng Nhất Niệm với vẻ hung dữ: “Không có sự cho phép của quan chấp hành đứng đầu đã sử dụng lửa Thiên Hành cao cấp là vi phạm thần pháp, hơn nữa Ác Đạo Minh kia còn ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành chúng ta, Nhất Niệm, ta biết cô muốn phá hiệp ước hoà bình giữ nền văn minh Thiên Hành và Ác Đạo Minh, nhưng chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề…”

Oanh!

Tịnh An còn chưa nói hết câu thì ngoài điện phía xa chợt xuất hiện một khí thế mạnh mẽ.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại thì thấy sâu trong vũ trụ bên ngoài có một ánh sáng trắng chiếu rọi, trong ánh sáng trắng kia có một người phụ nữ chậm rãi bước ra.

Người phụ nữ mặc thần giáp trắng như tuyết, tay cầm một thanh trường thương màu vàng, vào khoảnh khắc bà ta bước ta, một uy áp vô cùng đáng sợ nhất thời bao phủ lấy toàn bộ vũ trụ, cực kỳ kinh khủng.

Nét mặt Diệp Quân cũng hơi nặng nề, khí thế này không thua kém cao thủ cảnh giới Diệt Đạo chút nào!

Thấy người phụ nữ, Tịnh An nhất thời sa sầm mặt: “Nhân viên chấp pháp Thiên Hành”.

Người chấp pháp Thiên Hành chậm rãi đi vào điện, bà ta nhìn thẳng về phía Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, bà ta cau mày: “Ngươi là ai”.

Đương nhiên Diệp Quân nghe hiểu lời nói của đối phương, vì lúc trước hắn từng học ngôn ngữ của nền văn minh Thiên Hành cùng với Nhất Niệm.

Diệp Quân vừa định đáp lời thì Tịnh An ở bên cạnh chợt nói: “Hắn ta là tuỳ tùng của Nhất Niệm”.

Tuỳ tùng!

Diệp Quân nhìn thoáng qua Tịnh An, không nói gì.

Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó lạnh lùng nhìn Nhất Niệm: “Quan chấp hành Nhất Niệm, vì sao lại tự tiện sử dụng lửa thần Thiên Hành?”

Nhất Niệm bình tĩnh đáp: “Vô tình thả sai”.

Người phụ nữ nhất thời nhíu mày, lúc này Tịnh An ở bên cạnh vội vàng đi tới bên cạnh người phụ nữ, cô ta kéo người phụ nữ đi sang một bên, sau đó lấy một chiếc nhẫn không gian màu vàng ra đưa cho bà ta, trong nhẫn không gian màu vàng có khoảng hơn mười nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Nhìn thấy thế, người phụ nữ nheo mắt rồi bình tĩnh nhận lấy, bà ta mỉm cười nói với Nhất Niệm: “Làm việc trong thời gian dài khó tránh khỏi sơ suất, có thể hiểu được”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ im lặng một lát rồi nói: “Nhưng chuyện này vẫn khá phức tạp, vì ngươi đã huỷ diệt Ác vũ trụ, vũ trụ này vừa ký hiệp ước hoà bình với chúng ta, xảy ra chuyện như thế tạo thành ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, nên là quan chấp hành Nhất Niệm, mời ngươi đi theo ta một chuyến đến điện Chấp Pháp”.

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Tịnh An đi tới cạnh người phụ nữ mặc áo giáp trắng, sau đó nghiêm túc nói: “Chuyện này có nghiêm trọng không?”

Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Khó nói lắm, vì Ác Đạo Minh đã phái người đến thần cảnh Thiên Hành đòi một lời giải thích rồi, nên kết quả cuối cùng là thế nào còn phải xem quyết định của cấp trên nữa”.

Tịnh An im lặng, nét mặt cô ta hơi u ám.

Người phụ nữ nói: “Chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, bà ta chắp ngón tay chỉ về phía trước, mấy tia sáng trắng bao phủ lấy mấy người họ, họ lập tức biến mất ngay sau đó.



Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân cảm nhận được trước mắt có một tia sáng trắng xuất hiện, khi mở mắt ra một lần nữa, hắn đã xuất hiện trong một đám mây, cuối tầm mắt của hắn là một thần điện vô cùng nguy nga. Thần điện kia tựa như một toà thành đứng sừng sững trong đám mây, được làm từ đá thạch anh màu trắng bí ẩn, vô cùng chói mắt.

Diệp Quân ngạc nhiên phát hiện linh khí ở đây nồng đậm gấp mấy vạn lần vũ trụ trước đó!

Vĩnh Hằng Mạch! Nơi này có ít nhất mười nghìn Vĩnh Hằng Mạch!

Kinh khủng!

Diệp Quân thật sự hơi kinh ngạc, nền văn minh Thiên Hành này đúng là giàu có!

Người phụ nữ áo giáp trắng đưa ba người đi tới toà đại điện phía xa, sắc mặt Tịnh An hơi nặng nề.

Nét mặt Nhất Niệm lại rất bình tĩnh.

Cả nhóm nhanh chóng đi tới trước đại điện, người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Đi vào thôi”.

Nhất Niệm gật đầu, sau đó đi vào trong đại điện.

Diệp Quân vừa định đi theo thì người phụ nữ đã chắn trước mặt hắn: “Ngươi không thể đi vào”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Người phụ nữ nói: “Các vị trưởng lão cũng không có gọi ngươi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịnh An, Tịnh An trầm giọng nói: “Chúng ta đợi ở đây đi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được”.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người lùi sang một bên.

Tịnh An kéo Diệp Quân đến bên cạnh, sau đó trầm giọng nói: “Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như thé”.

Diệp Quân thắc mắc: “Sao lại nói vậy?”

Tịnh An ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Trên đường đi ta vẫn luôn phân tích, theo tình huống bình thường, nền văn minh Thiên Hành ta không thể nào ký hiệp ước hoà bình với Ác Đạo Minh được, chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám”.

Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn vào trong đại điện: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất”.

Sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở nên u ám, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, Tịnh An nắm lấy tay Diệp Quân, lắc đầu: “Ngươi đừng có làm bậy, cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nếu ngươi làm bậy sẽ chuyện khiến chuyện này trở nên càng tệ hại hơn, ngươi đợi ở đây, ta đi tìm hiểu đầu đuôi chuyện này…”

Dứt lời, cô ta thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Không được, ngươi phải đi cùng ta”.

Diệp Quân hơi lo lắng nói: “Nhất Niệm…”

Tịnh An ngắt lời hắn: “Yên tâm, cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta đi tìm hiểu đầu đuôi chuyện này, phải biết vì sao nền văn minh Thiên Hành chúng ta lại ký hiệp ước hoà bình với Ác Đạo Minh trước đã”.

Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân xoay người rời đi.

Tịnh An và Diệp Quân nhanh chóng đi tới một đỉnh núi, xung quanh non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh.

Tịnh An dẫn Diệp Quân đi tới trước một toà đại điện, lúc này có một ông lão chắn trước mặt hai người.

Tịnh An cúi chào, nói chuyện rất khách sáo: “Đại học sĩ, xin thông báo một tiếng là Tịnh An cầu kiến Thượng Thần Thiên Vân”.

Ông lão cũng chào đáp lại: “Xin đợi một lát”.

Sau đó ông ta xoay người rời đi.
Chương 1874: Hy vọng ngươi có thể hiểu

Sau khi ông lão đi, Tịnh An nói: “Trước đó Nhất Niệm cũng đã nói với ngươi rồi đất, Thượng Thần Thiên Vân này là sư phụ từ nhỏ của ta và Nhất Niệm… Nói theo cách của vũ trụ các ngươi thì bà ấy là người thân nhất của chúng ta, lần này Nhất Niệm dẫn ngươi về là muốn dẫn ngươi đi gặp bà ấy. Sư phụ là một người hiền lành, ngươi không cần quá lo lắng”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu bà ấy không đồng ý cho ta và Nhất Niệm ở bên nhau thì phải làm sao?”

Tịnh An đột nhiên hỏi: “Hai người đã làm chưa?”

Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó nét mặt trở nên cứng đờ, sao cô gái này đột nhiên nói một câu thô tục thế?

Tịnh An nghiêm túc nói: “Ta và Nhất Niệm cùng sinh ra từ một cây, ta là người thân nhất của cô ấy, ngươi đừng giấu giếm gì ta, biết chưa?”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An kéo ống tay áo Diệp Quân, sau đó lặp lại: “Đã làm hay chưa?”

Diệp Quân đen mặt: “Hai chúng ta trong sạch”.

Tịnh An khẽ thở dài: “Sao không gạo nấu thành cơm luôn đi?”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân sợ Tịnh An lại hỏi thêm câu thô tục nào nữa, vội nói sang chuyện khác: “Thượng Thần Thiên Vân này có mạnh không?”

Tịnh An bình tĩnh đáp: “Tính theo phân chia giá trị võ lực của thế giới các ngươi thì bà ấy có thể giết chết ít nhất mười cao thủ Diệt Đạo trong nháy mắt!”

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Lợi hại.

Đây là đại lão chân chính đấy!

Nền văn minh Thiên Hành!

Chẳng trách nền văn minh Thiên Hành này có thể vô địch vũ trụ nhiều năm như thế!

Lúc này, ông lão kia bước ra, ông ta mỉm cười nói: “Mời hai vị”.

Tịnh An gật đầu,, sau đó kéo Diệp Quân đi vào trong, sau khi vào đại điện, Diệp Quân nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, khí chất hơn người, hoàn toàn không giống người phàm.

Trước mặt bà ta đặt vô số cổ tịch màu vàng.

Thượng Thần Thiên Vân!

Tịnh An dẫn Diệp Quân đi tới trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, cô ta cúi chào: “Sư phụ”.

Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười ung dung: “Ngồi đi”.

Tịnh An ngồi xuống, cô ta đang định lên tiếng thì Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, bà ta cười nói: “Ngươi đến từ nền văn minh nào?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, rõ ràng đối phương đã phát hiện hắn không phải người của nền văn minh Thiên Hành.

Việc che giấu hơi thở của Tháp gia lại vô dụng.

Lại phải thăng cấp rồi!

Mệt mỏi!

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó hành lễ: “Chào Thượng Thần, ta đến từ vũ trụ Quan Huyên”.

Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Ngươi cũng ngồi đi”.

Sau khi Diệp Quân ngồi xuống, Thượng Thần Thiên Vân cầm bình trà bên cạnh lên, sau đó rót cho hắn một tách, khẽ mỉm cười: “Đây là linh trà Thiên Vân ta tự trồng, ngươi nếm thử xem”.

Thấy đối phương khách sáo như thế, Diệp Quân rất bất ngờ, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, vì hắn cho rằng nền văn minh Thiên Hành lớn mạnh như thế, có lẽ mọi người đều sẽ khá kiêu ngạo, càng chưa nói đến việc người trước mặt còn là một cao thủ vô cùng mạnh.

Sau khi đi vào, người phụ nữ trước mắt cho hắn một cảm giác sâu không lường được.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nâng tách trà lên uống một hớp, nước trà vào bụng như một dòng nước ẩm tản ra khắp cơ thể, ngay sau đó, trong người hắn có những làn khí đục tản ra.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Tịnh An cười nói: “Trà này có thể tinh lọc thân thể và linh hồn”.

Diệp Quân nói: “Thì ra là vậy!”

Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Thân thể và linh hồn của ngươi rất tinh khiết, dù là ở chỗ chúng ta cũng hiếm thấy một người như ngươi”.

Nói xong, bà ta lại rót cho Diệp Quân một chung, sau đó quay đầu nhìn Tịnh An bên cạnh: “Con đi tới điện Chấp Pháp theo dõi, có tình huống gì thì trở về báo cáo”.

Tịnh An gật đầu: “Vâng!”

Dứt lời, cô ta đưa mắt ra hiệu cho Diệp Quân, sau đó đứng dậy rời đi.

Sau khi Tịnh An đi, Thượng Thần Thiên Vân nhìn về phía Diệp Quân: “Lần này ngươi đến đây là vì Nhất Niệm sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Hắn biết sắp đi vào chủ đề chính rồi.

Thượng Thần Thiên Vân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nền văn minh Thiên Hành chúng ta có quy định thần pháp, cô gái ở nền văn minh Thiên Hành không được thành hôn với người của nền văn minh ngoại tộc, nếu ai dám vi phạm sẽ lập tức đốt cháy thân thể, giam giữ linh hồn đến khi linh hồn tan biến”.

Nói đến đây, bà ta thoáng im lặng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Trước khi ngươi đi vào, ta có xem qua thực lực của ngươi, đừng trách ta nói thẳng, với thực lực trước mắt của ngươi, ngươi hoàn toàn không có khả năng thách thức thần pháp của nền văn minh Thiên Hành, nếu ngươi cố ý ở cạnh con bé thì kết quả cuối cùng rất có thể là một bi kịch, hại ngươi, cũng là hại con bé”.

Diệp Quân im lặng.

Thượng Thần Thiên Vân lại nói: “Ta không hiểu tình cảm ở vũ trụ các ngươi, nhưng ta cho rằng nếu thật sự yêu một người thì nên suy nghĩ cho đối phương và bản thân, bất cứ thời đại nào, bất cứ nền văn minh nào cũng đều rất thực tế, đặc biệt là nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Nền văn minh Thiên Hành chúng ta chưa từng gặp đối thủ, cho nên chúng ta đều có thái độ xem thường nền văn minh ngoại tộc, nếu để bọn họ biết Nhất Niệm thích một người đến từ nền văn minh ngoại tộc thì bọn họ sẽ coi con bé như một sự sỉ nhục, khi đó tình cảnh của con bé…”

Nói đến đây, bà ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Từ trước đến giờ nền văn minh Thiên Hành ta cũng từng có tình huống cô gái yêu người của nền văn minh ngoại tộc, nhưng kết quả cuối cùng của bọn họ đều là bi kịch, ta không muốn Nhất Niệm xảy ra chuyện. Đương nhiên ngươi là người Nhất Niệm thích, ta cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện… Cho nên dù ta rất tôn trọng tình cảm giữa các ngươi, nhưng xin lỗi, ta không thể đồng ý cho các ngươi ở bên nhau, hy vọng ngươi có thể hiểu”.
Chương 1875: Nghĩ cách đối phó

Thượng Thần Thiên Vân vừa dứt lời, trong điện đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Diệp Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: “Ta rất hiểu sự lo lắng của thượng thần, ta cũng biết lần này tới nền văn minh Thiên Hành, ta chuẩn bị chưa đầy đủ, cũng không hoàn toàn có kế hoạch đối phó với nhũng khó khăn có thể sẽ gặp phải sắp tới, nhưng ta vẫn đã đến”.

Thượng Thần Thiên Vân cười nhẹ: “Vì sao?”

Diệp Quân trả lời: “Vì Nhất Niệm mong ta đến, hơn nữa ta cũng nên đến, đúng là bây giờ thực lực của ta chưa đủ, nhưng ít nhất cũng nên có thái độ rõ ràng”.

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Ta đã thấy thái độ của ngươi rồi. Ngươi là một người có trách nhiệm, nhưng điều này không thể thay đổi được những khó khăn mà các ngươi sẽ gặp phải tiếp theo đâu”.

Nói tới đây, bà ta dừng một chút mới nói tiếp: “Ta có một cách này, ngươi nghe thử xem thế nào nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thượng Thần Thiên Vân cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm rồi lại nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: “Dù là thần pháp Thiên Hành hay luật pháp của nền văn minh vũ trụ khác thì cũng đều chỉ hạn chế người bình thường. Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì thật ra luật pháp chỉ là vật trang trí. Vì thế ta hy vọng ngươi hãy nâng cao thực lực trước, sau khi thực lực của ngươi đủ mạnh, lúc đó ta sẽ đến điện Chấp Pháp nói giúp ngươi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu”.

Nói đến đây, bà ta dừng lại một chút: “Nếu ngươi đồng ý với cách này thì ta có thể giúp ngươi nâng cao thực lực. Chẳng hạn như ngươi có thể ở lại đây học cùng Nhất Niệm và Tịnh An cũng được”.

Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Vân rồi nói: “Thượng thần, thực lực của ta cần đạt tới trình độ nào mới có thể được nền văn minh Thiên Hành coi trọng?”

Thượng Thần Thiên Vân suy nghĩ: “Cũng phải đạt tới trình độ như ta đây, nhưng ta thấy điều này đối với ngươi không khó lắm đâu, thiên phú của ngươi rất tốt, huyết mạch lại rất đặc biệt, một ngày nào đó chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn”.

Ở lại đây học!

Diệp Quân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: “Ta thấy được đấy”.

Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười: “Vậy bắt đầu từ bây giờ ngươi cứ ở lại đây, chỉ cần ngươi không ra khỏi núi Thiên Vân này của ta thì bọn chúng sẽ khó mà phát hiện ra thân phận của ngươi được…”

“Không hay rồi!”

Đúng lúc này Tịnh An chạy vào, vội vã nói: “Thượng thần, bọn họ định thiêu chết Nhất Niệm”.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, hắn ngồi bật dậy.

Thượng Thần Thiên Vân cũng nhíu mày: “Đừng vội, con cứ từ từ nói”.

Vẻ mặt Tịnh An cũng hơi âm trầm, cô ta nhìn Diệp Quân: “Bọn họ biết thân phận loài người của ngươi rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân hơi nghi hoặc: “Sao có thể thế được… Thuật ẩn thân của hắn cực kỳ cao minh, ngoài ta ra chỉ Thần chủ có thể nhìn thấu…”

Nói đến đây, bà ta chau mày: “Ác Đạo Minh”.

Tịnh An gật đầu: “Đúng thế”.

Đúng lúc này, ông lão bên ngoài đột nhiên đi vào, ông ta nhìn Diệp Quân với ánh mắt không còn thân thiện như trước mà đã có thêm sự lạnh lùng. Ông ta đi thẳng đến trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, hơi khom người: “Thượng thần, Thôi Âm chấp pháp của điện Chấp Pháp cầu kiến ạ”.

Nghe ông ta nói thế, vẻ mặt Tịnh An lập tức trầm xuống.

Thôi Âm!

Điện Chấp Pháp có Điện chủ, ba nhân viên chấp pháp, cả điện Chấp Pháp toàn là người có tiếng ở nền văn minh Thiên Hành khiến ai nghe cũng đều biến sắc. Bởi vì bọn họ chuyên chấp pháp nên thủ đoạn cực kỳ hung ác, tàn nhẫn, bình thường rất ít khi lộ diện, trừ khi có chuyện gì nghiêm trọng hay vi phạm pháp luật quá nặng nề.

Mà lần này nhân viên chấp pháp đích thân tới, hiển nhiên là vì Diệp Quân.

Nghĩ đến đây, Tịnh An không khỏi nhìn Diệp Quân, lòng thầm thở dài, cô ta cũng không ngờ chuyện này lại đột nhiên vượt ngoài tầm kiểm soát, biết trước thì cô ta đã ngăn hắn và Nhất Niệm đến nền văn minh Thiên Hành rồi. Thượng Thần Thiên Vân nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Mời chấp pháp vào đi”.

Ông lão hơi khom người rồi lui ra.

Diệp Quân cũng không vội, vì hắn biết hiện giờ mà sốt ruột thì sẽ càng thêm loạn, hơn nữa mục tiêu chính của nền văn minh Thiên Hành có lẽ vẫn là hắn.

Ngoài ra, thân phận của hắn đột nhiên bị bại lộ chắc chắn có liên quan đến Ác Đạo Minh.

Bây giờ hắn càng sốt ruột sẽ càng có thêm mâu thuẫn và xung đột với nền văn minh Thiên Hành, Ác Đạo Minh sẽ càng vui sướng.

Bình tĩnh!

Nghĩ cách đối phó.

Thấy Diệp Quân bình tĩnh như vậy, trong mắt Thượng Thần Thiên Vân thoáng qua vẻ khen ngợi.

Lúc này một người đàn ông trung niên đi vào, ông ta có dáng người cao gầy, mặc áo bào rộng rãi, mắt hình tam giác như con hổ dữ.

Chấp pháp Thôi Âm!

Thôi Âm đi thẳng đến trước Thượng Thần Thiên Vân, hơi cúi người hành lễ: “Làm phiền thượng thần rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân hỏi thẳng: “Nhất Niệm đang ở đâu?”

Nhân viên chấp pháp đáp: “Đã áp giải đến điện Chấp Pháp rồi, đang chuẩn bị hành hình”.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Nàng là người của ta”.

Nhân viên chấp pháp không khiêm tốn cũng không hống hách: “Nàng ta đã vi phạm thần pháp”.

Thượng Thần Thiên Vân hơi nheo mắt: “Thần pháp? Vì sao lại đặt ra thần pháp? Chẳng phải là để cho con người vi phạm sao?”

Nghe vậy, sắc mặt chấp pháp Thôi Âm cũng thoáng chốc lạnh đi: “Thượng thần, Nhất Niệm vi phạm thần pháp, điện Chấp Pháp ta bắt nàng ta là lẽ đương nhiên, không chỉ phải bắt nàng ta mà còn phải bắt hết cả đám kiến hôi của nền văn minh cấp thấp này nữa…”

Nói rồi ông ta đưa đôi mắt sắc như dao nhìn về phía Diệp Quân, đồng thời định cưỡng ép ra tay.

“Càn rỡ!”

Thượng Thần Thiên Vân quát lớn, bà ta tiến lên trước một bước, chỉ trong nháy mắt, nét mặt quan chấp pháp thay đổi, giây tiếp theo, một luồng uy áp vô hình bao phủ lấy ông ta, lúc này toàn thân ông ta run rẩy kịch liệt, trán nổi gân xanh như muốn nổ tung, khuôn mặt cũng vặn vẹo dữ dội, giống như dang phải chịu nỗi đau lớn lắm.

Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK