Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2068: Chủ động

Diệp Quân gật đầu: “Ta đã nghĩ tới chuyện tỷ nói, nhưng vấn đề này chỉ có thể đợi sau khi thiết lập xong trật tự mới có thể giải quyết”.

Từ Nhu khẽ gật đầu: “Ngươi tự có tính toán là được”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Chuyện Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, tỷ cứ giúp đỡ trông coi nhiều một chút”.

Từ Nhu gặm một miếng thịt, không đáp lời.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn xé một miếng thịt đưa cho Từ Thụ, sau đó lại xé một miếng cho mình.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, Từ Nhu rất hứng thú với người của nền văn minh Thiên Hành, liên tục hỏi Diệp Quân vào vấn đề kỳ lạ.

Dĩ nhiên Diệp Quân nói hết những gì mình biết.

Cứ thế ba người nói chuyện đến nửa đêm.

Từ Nhu bỗng đập tay, sau đó đứng dậy: “Lúc làm các ngươi cẩn thận một chút”.

Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.

Diệp Quân và Từ Thụ ngơ ngác, lúc phản ứng lại Từ Nhu đã đi mất rồi.

Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Tỷ ấy vẫn bạo gan như thế”.

Từ Thụ cười nói: “Bao giờ huynh đi?”

Diệp Quân nói: “Ở lại với các muội vài hôm rồi đi”.

Từ Thụ mỉm cười gật đầu, không nói gì.

Diệp Quân nắm lấy tay nàng ta khẽ nói: “Xin lỗi”.

Từ Thụ cười nói: “Huynh xin lỗi gì?”

Diệp Quân khẽ nói: “Mấy năm nay ta đều ở bên ngoài, rất ít khi ở bên cạnh các muội…”

Từ Thụ lắc đầu mỉm cười: “Hai người yêu nhau nhưng lại thường có mâu thuẫn thì cần gì ngày nào cũng ở bên nhau? Chúng ta khác với người thường, tuổi thọ của chúng ta dài, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn”.

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ cười nói: “Đợi sau khi đại tỷ ra, chúng ta đến hệ Ngân Hà nhé?”

Diệp Quân bật cười: “Được”.

Hệ Ngân Hà!

Hắn cũng muốn đến đó đi dạo.

Hai người không làm chuyện gì khác mà cứ ngồi trong tinh không nói chuyện với nhau.

Hai người đều thích cảm giác ấm áp này.

Nhiều lúc Diệp Quân nói, Từ Thụ nghe, thật ra nàng ta không tò mò về các nền văn minh khác, nhưng nàng ta rất tò mò về trải nghiệm của Diệp Quân.

Nói một hồi, Từ Thụ bỗng nói: “Huynh rất vất vả nhỉ?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Thật ra vẫn ổn, ta cũng không tự mình chống đỡ mọi chuyện mà”.

Không phải hắn không muốn gánh một mình, mà là nhiều lúc hắn thật sự không thể gánh vác nổi, Diệp Quân nhìn vào tinh không khẽ nói: “Ta đã nghĩ kỹ, đợi sau này cứu Chân tỷ ra, trật tự được thiết lập xong, ta đến hệ Ngân Hà dưỡng già, ta làm đại ca của hệ Ngân Hà, ha ha”.

Từ Thụ nhìn hắn, mím môi cười: “Được”.

Ngày hôm sau.

Diệp Quân đến Chân Thần Điện, Từ Nhu còn đang bận rộn, nàng ta đã cảm nhận được Diệp Quân đến, nhưng cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đọc tài liệu. Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đến tạm biệt tỷ. Tiểu Nhu, sau này có duyên gặp lại”.

Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở tận cuối tinh hà. Trong điện, bàn tay đang lật tài liệu của Từ Nhu khựng lại, nàng ta im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài điện, một lúc sau nàng ta nở nụ cười, sau đó tiếp tục đọc tài liệu.

Kiếp Giới.

Diệp Quân đến Kiếp Giới, nhưng hắn không đến gần khu vực Kiếp Giới, chỉ đứng nhìn từ xa.

Hắn có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc ở khu vực trung tâm đó.

Chân tỷ!

Diệp Quân đứng đó nhìn về phía kia.

Tiểu Tháp nói: “Không đến gặp một lát sao?”

Diệp Quân lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tiểu Tháp nói: “Tại sao?”

Diệp Quân cười nói: “Ta còn quá yếu, bây giờ đi gặp chẳng có ý nghĩa gì”.

Nói rồi sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng, vì hắn nhận ra sức mạnh Vũ Trụ Kiếp trong Kiếp Giới lại mạnh hơn trước kia ít nhất mười lần.

Ác Đạo vẫn đang không ngừng mạnh lên.

Cuối cùng Diệp Quân quay đầu nhìn khu vực Vũ Trụ Kiếp đó, sau đó xoay người biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở tận cuối tinh không.

Diệp Quân rời đi không bao lâu, tận cuối Kiếp Giới bỗng rung lên. Sau khi rời khỏi Kiếp Giới, Diệp Quân đến một vùng tinh không, hắn ngẩng đầu nhìn tận sâu tinh không khẽ nói: “Tháp gia, ngươi nói xem nền văn minh Phệ Giả đã đến chưa?”

Tiểu Tháp nói: “Chắc là sắp rồi”.

Diệp Quân khẽ cười.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân không nói gì, lấy lệnh bài mà Phạn Diêm La Thiên Tử đưa cho hắn ra, ngay sau đó hắn kích hoạt lệnh bài.

Tiểu Tháp hơi ngạc nhiên: “Ngươi?”

Diệp Quân nhìn tận sâu tinh không: “Ta muốn chủ động đến nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.

Ầm!

Lúc này một vòng xoáy cực lớn bỗng xuất hiện ở cuối tầm nhìn của hắn, ngay sau đó Phạn Diêm La Thiên Tử xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Quân. Phạn Diêm La Thiên Tử mỉm cười: “Cậu Diệp, lại gặp nhau rồi”, Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ta muốn đến nền văn minh Quy Giả”.

Phạn Diêm La Thiên Tử sửng sốt, sau đó cười nói: “Đợi chút, ta không ở vũ trụ này, ta bảo người đón ngươi…”

Nói đến đây, ông ta như cảm nhận được gì, sắc mặt thay đổi.
Chương 2069: Mờ ảo

Nhìn thấy vẻ mặt của Phạn Diêm La Thiên Tử, Diệp Quân nhíu mày: “Tiền bối, sao thế?”

Phạn Diêm La Thiên Tử trầm giọng nói: “Diệp công tử, có khí tức khá mạnh đang đánh đến khu vực này của cậu, có lẽ mục tiêu là cậu”.

Diệp Quân híp mắt, chắc chắn là nền văn minh Phệ Giả.

Ánh mắt Phạn Diêm La Thiên Tử bỗng trở nên lạnh lùng: “Ai dám ra tay với Diệp công tử?”

Diệp Quân nói: “Chắc là nền văn minh Phệ Giả gì đó”.

Phạn Diêm La Thiên Tử sửng sốt.

Diệp Quân nói: “Tiền bối biết nền văn minh này không?”

Vẻ mặt Phạn Diêm La Thiên Tử hơi mất tự nhiên.

Diệp Quân nhìn ông ta: “Lẽ nào tiền bối và họ là cùng một bọn?”

Dứt lời, kiếm Thanh Huyên trong người hắn đã sẵn sàng nghênh chiến.

Thấy Diệp Quân bắt đầu đề phòng, Phạn Diêm La Thiên Tử vội lắc đầu: “Không không, cậu Diệp đừng hiểu lầm, tôi không phải là cùng một giuộc với họ, chuyện này… cậu Diệp, cậu chờ một chút, người của tôi sắp đến rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì cảm ơn”.

Phạn Diêm La Thiên Tử nói: “Đi về phía bên phải”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, ngự kiếm bay lên rồi biến mất ở tận cuối tinh không bên phải.

Sau khi Diệp Quân biến mất, Phạn Diêm La Thiên Tử trong vòng xoáy nhíu chặt mày: “Phệ Giả… các ngươi điên rồi sao? Dám nhắm vào cậu Diệp…”

Dứt lời, ánh mắt ông ta lóe sáng, không biết đang nghĩ đến điều gì.

Ở một bên khác.

Diệp Quân dùng kiếm Thanh Huyên liên tục xuyên qua tinh không vũ trụ.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Hình như ông ta biết nền văn minh Phệ Giả”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thể nhìn ra được”.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Có khí tức cực mạnh đến gần”.

Diệp Quân híp mắt: “Bây giờ còn cách ta bao xa?”

Tiểu Tháp nói: “Hình như ở bên cạnh ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Vèo!

Thời không xung quanh trước mặt Diệp Quân bỗng nứt ra.

Ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, tay cầm kiếm Thanh Huyên chém ra một nhát.

Soạt!

Tiếng xé toạc không khí vang lên.

Ngay sau đó hắn bỗng nhận ra thời không xung quanh đều trở nên hư ảo, cùng lúc đó một sức mạnh bí ẩn trói buộc hắn lại như ngàn vạn sợi dây thừng, lúc này cơ thể và linh hồn của hắn nhanh chóng biến mất.

Không phải bị tiêu diệt mà là sắp bị cưỡng ép dẫn đi.

Cảm nhận được điều này, Diệp Quân cả kinh, vung tay phải lên, kiếm Thanh Huyên chém một nhát.

Vù!

Lại một tiếng xé toạc không khí vang lên, sau đó tất cả sức mạnh bí ẩn xung quanh hắn đều bị phá vỡ, cơ thể và linh hồn hắn trở nên bình thường.

Nhưng xung quanh hắn lại là một vùng hư không, chẳng có gì cả.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên, đề phòng nhìn xung quanh.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Đối phương đang ở đây, nhưng ta không cảm nhận được”.

Diệp Quân nhắm mắt lại, một luồng kiếm thế vô hình tụ lại xung quanh hắn, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng vì hắn nhận ra sức mạnh bí ẩn vừa rồi rất kỳ quái, nếu không nhờ kiếm Thanh Huyên thì không thể phá vỡ sức mạnh kia được.

Sức mạnh đặc biệt của một nền văn minh khác.

Hơn nữa với hắn hiện giờ thì vẫn là áp chế.

Lộp cộp...

Một tiếng bước chân bỗng vang lên phía sau Diệp Quân.

Diệp Quân xoay người lại.

Thế nhưng chẳng có gì cả.

Diệp Quân nhíu chặt mày.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Đối phương không ở thời không này…”

Diệp Quân bỗng bước đến trước, hai tay cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát.

Vèo!

Thanh kiếm xé nát mọi thứ.

Trước mặt Diệp Quân, vô số thời không nứt ra, cuối cùng một không gian thời không màu tím xuất hiện trước mặt Diệp Quân, có một quang ảnh đứng trong khoảng không thời không màu tím đó, quang ảnh đó đang nhìn hắn chằm chằm.

Lúc này, quang ảnh đó bỗng nhiên xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng siết lại, thời không xung quanh Diệp Quân bỗng chốc biến thành từng dây xích thời không một cách kỳ quái, chỉ trong thoáng chốc Diệp Quân đã bị giam cầm bởi vô số xiềng xích thời không.

Nhưng chỉ thoáng chốc, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã phá vỡ tất cả thời không.

Xé tan mọi thứ.

Quang ảnh đó nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, nhíu chặt mày.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Ta biết tại sao tiểu chủ lại cho người thanh kiếm này, có thanh kiếm này thì ngươi mới không bị người khác công kích”.

Diệp Quân hít sâu một hơi, phải nói là hắn cũng khá sợ năng lực quái dị này của đối phương, giống như xiềng xích thời không vừa rồi, nếu không có kiếm Thanh Huyên, với thực lực hiện tại của hắn thì hoàn toàn không thể phá vỡ.

Ngay lúc này quang ảnh đó bỗng biến mất khỏi đó.

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia tàn ác, tay phải cầm kiếm đâm về phía trước.

Vèo!

Vụt!

Chỉ trong giây lát, Diệp Quân văng ra xa, ngay khi hắn văng ra xa, thời không xung quanh bỗng biến thành quyền ấn thời không đánh về phía hắn.

Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, ý chí võ đạo đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong người hắn, hắn chém mạnh một nhát kiếm.

Bốp!

Quyền ấn thời không đó bị phá vỡ, bản thân hắn cũng lùi lại đằng sau.

Sau khi dừng lại, tâm niệm của Diệp Quân thay đổi, vô số kiếm ý lao ra từ trong người hắn ép buộc thời không kỳ quái xung quanh lùi lại.

Diệp Quân hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn đối diện, quang ảnh đó bỗng trở nên mờ ảo.
Chương 2070: Cùng tiêu diệt

Trong mắt Diệp Quân hiện lên sát khí, lúc đó huyết mạch phong ma yên tĩnh đã lâu bỗng sôi trào, chỉ thoáng chốc khu vực thời không này biến thành biển máu.

Một nhát kiếm quyết định sinh tử.

Nhát kiếm này làm cho sát khí cuồn cuộn ngút trời.

Thế kiếm cực kỳ mạnh.

Tất cả thời không trong cả khu vực này đều sụp đổ, trở nên tối tăm, quang ảnh đó bị nhát kiếm của Diệp Quân đánh văng ra xa cả ngàn trượng.

Sau khi dừng lại, quang ảnh đó dần nghiêm túc, gã mặc một bộ đồ màu đen, nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cất tiếng nói gì đó.

Nhưng Diệp Quân không hiểu gã nói gì.

Người đồ đen im lặng một lúc, sau đó lại nói, lần này Diệp Quân nghe hiểu.

Đối phương nói rằng thanh kiếm này của hắn không phải ở nền văn minh cấp thấp, mà đến từ đâu thế?

Mặc dù lúc này Diệp Quân đang trấn áp huyết mạch phong ma, nhưng kể từ lần đột phá trước đó, bây giờ huyết mạch phong ma đã không còn bình thường nữa, thế nên dù hắn đã cố gắng hết sức để áp chế nhưng vẫn khó có thể ngăn không cho sát khí xâm nhập vào thức hải.

Diệp Quân không đáp lời người đồ đen, hắn lắc mình biến thành tia kiếm quang màu máu đánh về phía người đồ đen.

Một nhát kiếm quyết định sinh tử.

Được huyết mạch và ý chí kiếm đạo trợ sức, uy lực của nhát kiếm này lập tức tăng lên, cộng thêm lại là kiếm Thanh Huyên, có thể bỏ qua pháp tắc của bất kỳ nền văn minh nào.

Thấy nhát kiếm của Diệp Quân đến gần, người đồ đen cau mày, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn, gã vốn tưởng có thể tùy ý “bóp chết” người ở nền văn minh cấp thấp này, nhưng gã không ngờ người ở nền văn minh cấp thấp này lại giữ trong tay một thanh kiếm của nền văn minh cấp cao.

Nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, người đồ đen động lòng tham, gã xòe tay ra, một luồng khí màu đen bỗng bay ra từ lòng bàn tay gã, luồng khí màu đen bỗng chốc biến thành cột sáng màu đen lao về phía Diệp Quân.

Khi luồng khí đen xuất hiện, khu vực tinh hà vũ trụ bắt đầu ăn mòn, sau đó biến thành từng luồng khí màu đen lao thẳng về phía khu vực của Diệp Quân.

Thế nhưng nhát kiếm đó của Diệp Quân lại dễ dàng đánh tan luồng khí đen đó, thoáng chốc đánh đến trước mặt người đồ đen.

Nhưng lúc này người đồ đen đã biến mất khỏi đó.

Nhát kiếm của Diệp Quân đánh vào khoảng không, lúc này hắn đã bị vô số luồng khí đen bao quanh.

Diệp Quân cầm kiếm giơ theo phương dọc, huyết mạch phong ma và ý chí kiếm đạo cuồn cuộn lao ra đẩy lùi vô số khí đen đó.

Thấy thế, người đồ đen ở đằng xa nhíu mày: “Tại sao phệ khí không thể tiêu diệt huyết mạch nền văn minh vũ trụ cấp thấp này…”

Nhát kiếm của Diệp Quân đánh đến trước mặt người đồ đen.

Sát khí ngút trời lao đến.

Lần này người đồ đen không nhượng bộ mà lắc mình biến thành cột sáng lao về phía Diệp Quân.

Kiếm quang và tia sáng đen cùng nổ tung, Diệp Quân và người đồ đen đồng thời lui về sau, khi người đồ đen dừng lại, gã nhíu chặt mày vì gã nhận ra tay phải của mình bị chém nứt ra, dòng máu đen không ngừng nhỏ giọt tí tách.

Người đồ đen ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở đằng xa, gã nhíu chặt mày, lúc này gã cảm thấy có gì không ổn.

Tên này chẳng phải là người của nền văn minh vũ trụ cấp năm đó sao?

Chuyện này phải báo lên trên mới được.

Mình không thể chết!

Mặc dù động lòng với thanh kiếm đó nhưng tính mạng quan trọng hơn, nếu đằng sau người trước mặt này thật sự có nền văn minh vũ trụ cấp sáu, lúc đó mình sẽ trở thành một tên ngốc. Dù sao gã cũng chỉ là một thành viên nhỏ của nền văn minh Phệ Giả thôi, ngộ nhỡ đến lúc đó bên trên muốn giảng hòa, rất có khả năng mình sẽ trở thành quân cờ hy sinh.

Nghĩ đến đây gã dứt khoát xoay người bỏ đi.

Thấy người đồ đen đi rồi, Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn dừng lại, sau đó áp chế huyết mạch phong ma trong người, một lúc lâu sau cơ thể hắn mới dần khôi phục bình thường.

Diệp Quân hít sâu một hơi khẽ lắc đầu, sát khí này quá đáng sợ, lần này suýt nữa hắn không thể áp chế được, nếu người đồ đen không rời đi, hắn sẽ phát điên hoàn toàn.

Khó áp chế quá.

Tiểu Tháp nói: “Không biết tại sao đối phương đột nhiên bỏ đi…”

Diệp Quân nhìn tận sâu tinh không, sau đó nói: “Mặc kệ họ đi, đến nền văn minh Quy Giả trước”.

Dứt lời, hắn ngự kiếm bay lên, biến mất khỏi đó.

Ở một bên khác.

Người đồ đen đến một tinh không khác, gã lấy một tờ giấy màu vàng ra, tay hơi dùng sức, tờ giấy vàng đó bị thiêu đốt.

Người đồ đen nhìn tờ giấy thiêu đốt, lặng im không nói.

Không biết qua bao lâu, một chùm sáng màu đen bỗng từ trên trời giáng xuống rơi xuống trước mặt gã, cùng lúc đó một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra, bên hông đeo ba thanh đao.

Phía sau ông ta còn có sáu cường giả giáp đen đeo trường đao đi theo.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên đó, người đồ đen biến sắc, vội quỳ xuống: “Thuộc hạ chào Quân Hầu”.

Người đàn ông trung niên nhìn người đồ đen: “Kiếm tu mặc đồ trắng đó đang ở cùng thiếu niên kia à?”

Người đồ đen lắc đầu: “Không, chỉ có một mình hắn”.

Quân Hầu nhíu mày.

Người đồ đen nói: “Có cần thuộc hạ đi điều tra vị trí của kiếm tu đó không?”

Quân Hầu lắc đầu: “Đánh người nhỏ, tất nhiên người lớn sẽ xuất hiện, đến lúc đó cùng tiêu diệt chúng”.

Vừa dứt lời, họ đã biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK