Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Nghịch thiên vô địch!

Tào Bạch lại thầm thở dài!

Tiếc quá đi mất!

Thật ra vì một vài nguyên nhân trong lịch sử mà trên dưới Kiếm Tông rất đoàn kết, dường như không có nội đấu, vì bên ngoài Kiếm Tông luôn có kẻ địch mạnh mẽ!

Kiếm Tông từng là một thanh kiếm của thư viện Quan Huyên!

Một thanh kiếm sắc bén có thể khiến người ta khiếp sợ!

Đến ngày nay, Kiếm Tông cũng đã không còn mạnh như trước đây nữa, kiếm tu ngày càng ít, cũng chính vì vậy Tào Bạch mới thấy tiếc nuối.

Diệp Quân là một kiếm tu độc lập, nếu gia nhập Kiếm Tông thì thành tựu sẽ càng cao hơn!

Mà bây giờ, sự việc đã phát triển tới mức độ này rồi!

Đừng nói là y, dù Kiếm Tông muốn nhúng tay vào cũng phải cân nhắc kỹ càng!

Trừ phi... Thanh Khưu Nữ Đế thức tỉnh.

Từ sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian mất tích, cũng chỉ có mình Thanh Khưu Nữ Đế là có thể trấn áp cả thư viện bằng một lời nói, nghịch chuyển càn khôn!

Haiz!

Tào Bạch lắc đầu, quay người nhìn tinh không sâu thẳm. Lần này trở về phải báo cáo kỹ càng chuyện ở dưới này với các trưởng lão trong tông môn mới được!

Diệp Quân ngồi xếp bằng vẫn đang nhớ lại trận chiến ban nãy với Tào Bạch!

Trận chiến này khiến hắn nhận ra điểm thiếu sót của mình!

Thứ nhất, tốc độ chưa đủ nhanh, gặp người bình thường thì tốc độ của hắn là đủ, nhưng nếu gặp thần thuật sư và kiếm tu thiên tài như Tào Bạch, tốc độ của hắn sẽ bị trấn áp, mà khi tốc độ bị trấn áp, hắn sẽ rơi vào thế bị động!

Thứ hai, cảnh giới quá thấp, vấn đề này ngày càng hiện rõ!

Cảnh giới quá thấp, huyền khí tự thân sẽ không đủ, huyền khí không đủ thì không thể nào đánh lâu được. Nếu không thể giải quyết trận đấu nhanh chóng thì hắn sẽ càng lúc càng đuối sức, thực lực cũng càng ngày càng yếu!

Nếu hắn không thể giết chết đối phương bằng một nhát kiếm thì sẽ rơi vào thế bị động, dễ bị đối phương giết ngược!

Hai vấn đề này đều cần hắn giải quyết!

Nếu không, một khi gặp phải kẻ địch mạnh thực sự, hắn sẽ chịu thiệt!

Đáng tiếc bây giờ hắn không còn nhiều thời gian.

Sau khi đổi qua đi tàu sao, thời gian một tháng được rút ngắn thành hai mươi ngày, quá ngắn!

Trong hai mươi ngày, hắn không thể nào tu luyện và học tập bình thường được!

Kẻ địch sẽ ngày càng nhiều, ngày càng mạnh!

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn tinh không vô bờ bến, ánh mắt hắn dần lạnh lẽo!

Bây giờ hắn chỉ có một con đường duy nhất!

Đó chính là tu luyện bằng cách giết chóc!

Vừa giết vừa tu luyện!

Chỉ còn con đường này mà thôi!

Lúc này, Tịch Huyền tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy khẽ nói: "Nhất định chúng ta sẽ có thể tới được Thanh Châu!"

Diệp Quân gật đầu, bây giờ đối với hắn, hy vọng duy nhất là tới Thanh Châu, sau đó tìm đạo kiếm khí mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại, mời Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh!

Sau ba ngày...

Hôm nay, trên tàu sao, Tào Bạch ôm quyền nói với Diệp Quân: "Diệp huynh, ta phải đi rồi!"

Diệp Quân cười nói: "Diệp Quân ta ghi nhớ ân tình Tào huynh đã hộ tống! Nếu lần đến Thanh Châu này ta không chết, ngày sau chắc chắn sẽ tới Kiếm Tông cảm tạ Tào huynh!"

Tào Bạch lắc đầu: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"

Y dừng lại một chốc rồi lại nói: "Diệp huynh, đường dài trắc trở, huynh bảo trọng!"

Diệp Quân gật đầu: "Sau này gặp lại!"

Tào Bạch ôm quyền chào rồi quay người ngự kiếm rời đi, chớp mắt đã mất dạng!

Sau khi Tào Bạch đi, Diệp Quân khẽ cười: "Phiền phức sắp tới rồi!"

Tịch Huyền cười nói: "Thì cứ để nó tới thôi!"

Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn Tịch Huyền, từ trước giờ hắn vẫn chưa biết thực lực thật sự của Tịch Huyền!

Rốt cuộc cô ấy mạnh đến nhường nào?

Hắn không biết!

Vì hắn chưa từng được thấy Tịch Huyền thật sự đánh nhau với ai!

Tịch Huyền bỗng huơ tay trước hai mắt Diệp Quân, cười hỏi: "Nhìn ta làm gì? Mặt ta nở hoa hả?"

Diệp Quân lắc đầu: "Không, ta đang nghĩ rốt cuộc thực lực của Tịch Huyền cô nương mạnh đến cỡ nào?"

Tịch Huyền khẽ cười: "Cũng tạm, tàm tạm thôi!"

Diệp Quân: "Cô từng là chủ tịch của thư viện Trung Thổ Thần Châu đấy!"

Tịch Huyền: "Chuyện đã qua rồi!"

Diệp Quân bỗng hơi tò mò: "Tịch Huyền cô nương, gia thế của cô thế nào?"

Tịch Huyền lắc đầu, không nói gì!

Diệp Quân khẽ gật đầu, không hỏi thêm.

Tàu sao lái vào sâu tinh không, với tốc độ này, mười lăm ngày nữa là họ sẽ tới Thanh Châu!

Càng tới gần Thanh Châu nghĩa là càng lúc càng nguy hiểm hơn!

Nhưng hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi!

...

Một bên khác, một cô gái đứng sâu trong tinh không, nhìn tàu sao chầm chậm trôi đi.

Cô gái mặc trường bào màu trắng bó sát người, thân hình mảnh khảnh, tóc dài xoã sau vai chấm đến mông, tóc của cô ta có màu vàng óng ánh, không chỉ thế, tròng mắt của cô ta cũng có màu vàng nhạt.

Cô ta chắp tay sau lưng, nhìn chiếc tàu sao ở đằng xa!

Có một ông lão mặc đồ đen đứng bên cạnh cô gái này.

Ông lão áo đen khẽ khom người: "Thiếu tộc trưởng, cô không ra tay sao?"

Thiếu tộc trưởng!

Cô gái này chính là thiếu tộc trưởng của tộc Thiên Long - Ngao Thiên Thiên!

Ngao Thiên Thiên: "Ngao Nhàn trưởng lão, ba ngày trước ông cũng đã chứng kiến trận chiến giữa Diệp công tử này với Tào Bạch kia rồi, ông không có suy nghĩ nào khác à?"

Ngao Nhàn do dự rồi nói: "Diệp Quân này đúng là yêu nghiệt, chính vì vậy mà không thể để kẻ này sống được! Nếu không, khi cậu ta trưởng thành sẽ là bất lợi cực lớn cho tộc Thiên Long chúng ta!"

Ngao Thiên Thiên khẽ cười: "Ngao Nhàn trưởng lão, ông chỉ nghĩ được vậy thôi à?"

Ngao Nhàn trầm giọng nói: "Mong thiếu tộc trưởng chỉ rõ!"

Ngao Thiên Thiên bình thản nói: "Trong Kiếm Tông, tuy Tào Bạch không phải là thiên tài giỏi nhất nhưng cũng là thiên tài yêu nghiệt hiếm có trong kiếm đạo, mười tám tuổi đã là Bán Bộ Kiếm Đế, từ nhỏ đã có danh sư chỉ dạy tu luyện, lại có ba thanh tiên kiếm, nhưng..."

Cô ta nhẹ giọng nói: "Y thua vị Diệp công tử này!"

Ngao Nhàn sững người.

Ngao Thiên Thiên lại nói: "Ông vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này sao?"

Ngao Nhàn: "Đúng là cậu ta không đơn giản, nhưng thế thì đã sao? Tộc Thiên Long chúng ta có gì mà phải sợ cậu ta?"

Ngao Thiên Thiên thản nhiên nói: "Thế ông lên đi!"

Ngao Nhàn cứng họng.

Ngao Thiên Thiên: "Ông không sợ thì ông lên đánh đi!"

Sắc mặt Ngao Nhàn hơi khó coi.

Ngao Thiên Thiên khẽ cười: "Ngao Nhàn trưởng lão, thấy chưa, ông không sợ là vì sau lưng ông có tộc Thiên Long! Nhưng có một điểm, ông không phát hiện ra sao? Hình như người ta cũng không hề sợ chúng ta!"

Ngao Nhàn im lặng.

Ngao Thiên Thiên: "Có biết vì sao ta lại đích thân tới đây không?"

Ngao Nhàn nhìn Ngao Thiên Thiên, cô ta nói: "Ta tới đây chỉ muốn xem thử Diệp công tử này như thế nào. Bây giờ thấy Diệp công tử khí khái phi phàm, tuy có thiên phú và thực lực nghịch thiên nhưng lại không hề kiêu ngạo, trầm ổn và trưởng thành hơn người thường rất nhiều. Nhất cử nhất động lộ rõ tài năng, lúc đứng yên cũng toả ra sự điềm tĩnh hơn người!"

Nói rồi, cô gái híp mắt lại: "Qua truyền thừa kiếm đạo và tính cách của Diệp công tử có thể nhận ra được chắc chắn sau lưng người này có minh sư chỉ dạy. Nếu người đứng sau lưng Diệp công tử không bằng tộc Thiên Long chúng ta thì ngày hôm đó sẽ không để Diệp công tử chém chết người trong tộc chúng ta, kết thù với chúng ta. Nhưng người đứng sau lưng Diệp công tử lại không ngăn cản, chỉ có một lời giải thích cho việc này, đó chính là người chống lưng cho Diệp công tử hoàn toàn không sợ tộc Thiên Long chúng ta, càng không sợ nhà họ An... nói cách khác là không sợ hai vị Võ Thần kia!"

Ngao Nhàn khiếp sợ!

Ngao Thiên Thiên chắp tay sau lưng, hai tay từ từ siết chặt: "Nhỡ không giết chết Diệp công tử, tộc Thiên Long chúng ta chắc chắn sẽ vạn kiếp không ngóc đầu lên được! Dù có giết được Diệp công tử, tộc Thiên Long chúng ta ngoài việc hả được cơn giận thì cũng không có được bất cứ thứ gì!"

Nói rồi, cô ta chậm rãi thả lỏng tay ra, khẽ nói: "Truyền lệnh, tất cả cường giả trong tộc lùi ra sau nghìn dặm, không được theo sát nữa. Ai dám ra tay, ta giết kẻ đó!"

Nói xong, cô ta đi về phía xa.

Ngao Nhàn run giọng nói: "Thiếu tộc trưởng, cô làm thế này là?"

Ngao Thiên Thiên bình thản nói: "Dùng tiền đồ và mạng sống của ta để cược một lần, cược Diệp công tử có thể sống sót sau lần này, cược người chống lưng cho Diệp công tử nghịch thiên vô địch!"
Chương 228: Chơi trò gì thế?

Trên tàu sao, Diệp Quân ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, vô số linh khí xung quanh đang không ngừng rót vào trong cơ thể hắn!

Hấp thu kim tinh!

Cảnh giới thấp thì lượng huyền khí dự trữ trong cơ thể sẽ ít, huyền khí ít thì số lần hắn xuất kiếm cũng sẽ ít!

May là hắn tu luyện công pháp cấp Tiên mà Tháp gia cho, nếu không với cảnh giới bây giờ của hắn, e là vừa mới xuất ra một kiếm thì huyền khí trong cơ thể đã cạn kiệt!

Thế nên bây giờ hắn bắt đầu chú trọng tu luyện cảnh giới!

Cũng không phải muốn lập tức đột phá, dục tốc bất đạt mà, hắn hiểu đạo lý này!

Bây giờ hắn chỉ mới bắt đầu nghiên cứu và học tập, giống như lúc đột phá cảnh giới Diệt Không vậy, chuẩn bị tốt hết mọi thứ, đợi đến giây phút tự động đột phá kia thôi!

Đúng lúc này, giọng nói của Tịch Huyền bỗng vang lên: "Tiểu Quân Tử, có người tới rồi này!"

Diệp Quân từ từ mở mắt. Hắn đứng dậy, cách tàu sao trăm dặm có một người đàn ông, hắn ta mặc một bộ trường bào đen, tay phải cầm thanh trường thương màu đen, tay trái chắp sau lưng, hắn ta đứng đó toả ra khí thế khiếp người.

Thương tu!

Diệp Quân nhìn người đàn ông mà không nói gì, vì không cần thiết phải nói chuyện với người chết!

Người đàn ông thương tu đó bỗng bước một bước về phía trước, thương ý từ mũi thương phun trào ra ngoài, sau đó ngưng tụ thành một thanh ý thương dài trăm trượng phóng về phía Diệp Quân.

Ầm!

Mọi nơi mà thanh ý thương này phóng qua, không gian đều vỡ nát, cực kỳ doạ người!

Diệp Quân bình tĩnh, đang định ra tay thì lúc này bỗng có một luồng khí tức khủng bố cuộn lên từ bên cạnh.

Diệp Quân nhíu mày, quay đầu nhìn!

Ầm!

Một luồng sức mạnh khổng lồ đánh vào thanh ý thương kia, ý thương vỡ nát cùng với một mảng không gian!

Phía xa, người đàn ông cầm thanh trường thương nheo mắt lại, hắn ta quay đầu nhìn, thấy một cô gái mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới.

Diệp Quân nhìn cô gái đang đi tới này, nhíu mày, lại là ai nữa đây?

Người đàn ông cầm trường thương nhìn chằm chằm cô gái: "Cô là ai!"

Cô gái nhìn người đàn ông: "Lâm Nhiên, ngươi là thiên tài hiếm có của phúc địa Lư Sơn, cần gì phải nhúng tay vào vũng bùn này?"

Người tên Lâm Nhiên bình tĩnh nói: "Muốn tới giao lưu với vị Kiếm Đế tới từ Trung Thổ Thần Châu này một phen, xem thực lực của hắn thế nào!"

Cô gái thản nhiên nói: "Bây giờ ngươi đi được rồi".

Lâm Nhiên nhìn cô gái: "Cô nói đi là ta phải đi à?"

Cô gái bỗng dưng biến mất.

Đồng tử Lâm Nhiên rút lại, trường thương đâm mạnh về phía trước.

Thế thương như rồng!

Ầm!

Thương ý ngút trời phun trào ra ngoài, thét gào như sóng cả, vô cùng đáng sợ!

Nhưng cô gái kia chỉ tung ra một quyền mà đã đánh nát tất cả thương ý!

Thấy cảnh này, đồng tử Lâm Nhiên rút lại, đang định ra tay tiếp thì cô gái đã bước tới trước mặt hắn ta, sau đó tóm lấy cổ họng của hắn ta, cứ thế nhấc bổng hắn ta lên!

Lâm Nhiên khiếp sợ: "Cô là ai?"

Cô gái nhìn chằm chằm Lâm Nhiên: "Lúc ta thả tay ra, trong vòng ba nhịp thở, nếu ngươi còn ở lại đây thì ta sẽ tiễn ngươi đi đầu thai!"

Nói rồi cô ta thả tay ra, quay người đi về phía Diệp Quân.

Lâm Nhiên khiếp sợ nhìn cô gái: "Rốt cuộc cô là ai!"

Cô gái dừng chân, trầm giọng nói: "Sao ngươi còn hỏi câu hỏi ngu xuẩn thế này?"

Nói rồi cô ta quay người ra đánh một quyền!

Ầm!

Chớp mắt, Lâm Nhiên đã về với cát bụi!

Cô gái không thèm phí lời, quay người bước đi!

Thấy cảnh nay, sắc mặt của Tịch Huyền trên tàu sao bỗng thay đổi!

Sức mạnh của cô gái này thật khủng khiếp!

Diệp Quân nhìn cô gái, hơi khó hiểu: "Sao cô ấy không lấy nhẫn không gian của Lâm Nhiên đi?"

Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: "Giết người mà không lấy đồ, chẳng phải lỗ rồi sao?"

Tịch Huyền nghe vậy thì ngẩn người.

Lúc này, cô gái kia đã tới trước mặt Diệp Quân và Tịch Huyền!

Cô gái nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp Quân công tử, ta tự giới thiệu nhé, ta là Ngao Thiên Thiên!"

Ngao!

Diệp Quân nhìn cô gái: "Người của tộc Thiên Long?"

Cô gái gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quân khẽ cười: "Cô nương đang chơi trò gì vậy?"

Ngao Thiên Thiên suy nghĩ rồi nói: "Ta đã điều tra rõ chuyện giữa công tử và tộc Chân Long rồi, chuyện này là tộc Chân Long làm sai, bọn họ ngang nghiên phá hoại trật tự cuộc tỷ võ trước, xem thường quy tắc của thư viện, sau đó còn bắt tay với nhà họ An để đối phó với Diệp công tử ở khắp nơi, muốn đuổi cùng giết tận! Làm chuyện ác thế này, ai nấy đều căm hận!"

Nói rồi cô ta thở dài: "Tộc Thiên Long của ta chưa điều tra rõ chân tướng cũng đã ra tay với công tử, đây là lỗi của tộc Thiên Long!"

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, không nói gì. Hắn buộc phải đề phòng, con cháu những gia tộc lớn nhiều chiêu trò lắm, mình phải cẩn thận!

Ngao Thiên Thiên nghiêm túc nói: "Diệp công tử, hôm nay ta tới đây là để thay mặt tộc Thiên Long xin lỗi công tử!"

Nói rồi cô ta khom người thật sâu hành lễ: "Diệp công tử, xin lỗi, tộc Thiên Long của ta đã gây thêm phiền phức cho công tử rồi!"

Diệp Quân vẫn im lặng!

Đương nhiên hắn thấy bất ngờ!

Xin lỗi sao?

Khi trước tộc Thiên Long đã muốn đẩy mình đến đường cùng!

Thế mà bây giờ lại tới xin lỗi!
Chương 229: Giết Diệp Huyên, diệt Tần Quan

Không phải cô muốn cướp nhẫn không gian của tôi đấy chứ?

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Thiên Thiên cô nương, thật ra sau lưng ta không có nhân vật lớn nào cả, cô có cần điều tra rõ rồi hãy quyết định không? Nếu không, ta sợ sau khi cô điều tra rõ sẽ tới đánh ta, thế chẳng phải sẽ rất gượng gạo sao?"

Ngao Thiên Thiên cười nói: "Diệp công tử nói đùa rồi! Ta tới xin lỗi không phải vì sau lưng công tử có ai hay không, chỉ vì công đạo mà thôi! Chuyện này là lỗi của tộc Thiên Long ta. Ta đến đây chỉ để xin lỗi!"

Nói rồi cô ta xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian màu vàng chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân: "Diệp công tử, trong nhẫn không gian này có một nghìn vạn kim tinh, thay cho lời xin lỗi của ta, mong công tử đừng từ chối!"

Diệp Quân im lặng!

Nhiều thật!

Nhưng hắn không nhận!

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: "Ta bị thư viện truy nã, chuyện này là do tộc Thiên Long..."

Ngao Thiên Thiên lập tức nói: "Không phải là bọn ta, là nhà họ An, đều do nhà họ An làm!"

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, không nói gì.

Ngao Thiên Thiên chân thành nói: "Diệp công tử, ta thật lòng nói với công tử một câu, tình hình bây giờ của công tử khá phức tạp! Vì Diệp chủ tịch nên phe thế gia và tông môn đã xem công tử là kẻ thù, bọn họ muốn giết công tử không phải vì tộc Thiên Long của ta, bọn ta không có mặt mũi lớn đến vậy đâu, bọn họ muốn giết công tử để lấy đó trấn áp phe thư viện!"

Diệp Quân bỗng hỏi: "Diệp Quan Chỉ cô nương vẫn ổn chứ?"

Ngao Thiên Thiên im lặng.

Diệp Quân nhíu mày: "Sao vậy?"

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: "Diệp chủ tịch đã bị cách chức chủ tịch, đồng thời bị tước quyền điều động Quan Huyên Vệ, còn bị giam lỏng ở Nam Uyển nữa".

Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: "Sau khi cô ấy biết công tử bị truy nã thì trình tấu chương tố cáo với nội các, sau đó đã bị nội các trấn áp!

Nghe vậy, Diệp Quân sững sờ.

Hắn không ngờ người mới chỉ gặp mặt hai lần lại có thể vì mình mà trình tấu chương tố cáo những thế gia và tông môn kia!

Đặc biệt là đối phương còn vì chuyện của hắn mà chôn vùi tiền đồ của mình!

Lúc này, trong lòng Diệp Quân bỗng thấy phức tạp.

Ngao Thiên Thiên lại nói: "Diệp công tử, con đường phía trước trắc trở, mong công tử bảo trọng!"

Cô ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Với thực lực của công tử, người thường không làm khó được công tử! Ví dụ như động thiên Tuế Nguyệt đứng đầu trong chín động thiên lớn và phúc địa Linh Hư đứng đầu trong mười phúc địa lớn, thiên tài của hai thế lực này rất mạnh! Ngoài ra, những kẻ trên bảng Yêu Nghiệt cũng rất đáng gờm, còn có một vài binh đoàn đánh thuê đỉnh cấp trong Công Hội Lính Đánh Thuê..."

Nói đến đây, cô ta lắc đầu cười: "Thật ra đều rất mạnh!"

Diệp Quân khẽ gật đầu, anh nhìn Ngao Thiên Thiên: "Thiên Thiên cô nương, cô chắc chắn cô có thể đại diện cho tộc Thiên Long chứ? Nói cách khác, lần này cô đến là đại diện cho một mình cô hay cả tộc Thiên Long?"

Ngao Thiên Thiên cười nói: "Diệp công tử, công tử yên tâm, ta có thể đại diện cho tộc Thiên Long!"

Diệp Quân im lặng.

Ngao Thiên Thiên không nói thêm gì, cô ta ôm quyền: "Diệp công tử, sau này gặp lại!"

Nói xong cô ta quay người rời đi.

Sau khi Ngao Thiên Thiên rời đi, Diệp Quân chìm vào im lặng.

Tịch Huyền bỗng cười nói: "Ngươi đang không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy, đúng không?"

Diệp Quân gật đầu.

Tịch Huyền: "Đơn giản thôi mà".

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền nói: "Chắc chắn cô ấy đã nhận định rằng sau lưng ngươi có đại lão tuyệt thế, hơn nữa có thể còn là sự tồn tại mà tộc Thiên Long của cô ấy không thể chọc giận nổi. Thế nên cô ấy mới tới hoá giải ân oán với ngươi, kết thúc nhân quả trong chuyện này!"

Nghe thế Diệp Quân lắc đầu cười.

Tịch Huyền nghiêm túc nói: "Ngươi đấy, chẳng biết gì cả, ngươi nghĩ thử xem, ngươi trẻ thế này đã đạt đến Kiếm Đế, người đứng sau lưng ngươi có thể là người bình thường được sao? Đặc biệt là vị nữ kiếm tu mặc váy đỏ đã xuất hiện trước đó, chắc chắn bà ấy là cường giả tuyệt thế tới từ mấy nghìn vạn năm trước! Tóm lại, ngươi không đơn giản đâu!"

Diệp Quân lắc đầu: "Cô và Tháp gia của ta chắc chắn là không đơn giản rồi, nhưng..."

Nói đến đây, hắn trầm giọng nói: "Thật ra ta chỉ là một đứa con riêng!"

Tịch Huyền sửng sốt.

Diệp Quân lại lắc đầu thở dài, không nói thêm gì.

Chắc chắn Tháp gia cũng không đơn giản, nhưng bây giờ Tháp gia đang bị thương nặng.

Rõ ràng Tháp gia không phải là cường giả tuyệt thế!

Nếu là cường giả tuyệt thế sao có thể bị thương được?

Hơn nữa Tháp gia còn thích làm màu, nếu nó thật sự vô địch, chắc chắn nó sẽ không khiêm tốn vậy đâu, nó khiêm tốn như vậy chắc là đang kiêng dè điều gì đó.

Thứ hai, thực lực của cô mình tuy nghịch thiên nhưng bà ấy không dám đánh Kiếm Chủ Nhân Gian!

Mà kẻ đang đối phó với mình là ai?

Là thư viện Quan Huyên!

Đánh tới cuối cùng, Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ bảo vệ thư viện và nhà họ An, giết mình, đến lúc đó, ai có thể ngăn cản được Kiếm Chủ Nhân Gian?

Đây là việc có khả năng sẽ xảy ra!

Dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian có mối quan hệ thân thiết với nhà họ An mà!

Còn có Tiên Bảo Các!

Bây giờ Tiên Bảo Các đã phối hợp với thư viện đối phó với mình rồi, Tiên Bảo Các làm như vậy là vì các chủ đầu tiên của Tiên Bảo Các là Tần Quan có mối quan hệ không tầm thường với Kiếm Chủ Nhân Gian. Thật ra ai cũng biết, hai người họ là vợ chồng!

Đổi một cách nói khác, đối đầu với Kiếm Chủ Nhân Gian có nghĩa là đối đầu với các chủ Tần Quan của Tiên Bảo Các!

Nếu, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan muốn giết mình, đến lúc đó mình phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cảm thấy cực kỳ áp lực.

Một lát sau, Diệp Quân siết chặt hai tay, ánh mắt lạnh lùng: "Tháp gia, ta không thích cảm giác này, cảm giác bị người khác quyết định vận mệnh! Ta muốn trở nên mạnh mẽ!"

Tiểu Tháp cười nói: "Ta ủng hộ ngươi!"

Diệp Quân gật đầu, nghiêm giọng nói: "Ta sẽ nỗ lực! Ta phải lớn mạnh, mạnh hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian! Đến lúc đó, nêu thư viện Quan Huyên dám ức hiếp ta, ta sẽ diệt luôn thư viện Quan Huyên, giết Kiếm Chủ Nhân Gian; nếu Tiên Bảo Các dám bắt nạt ta, ta sẽ san bằng Tiên Bảo Các, giết Tần các chủ! Vận mệnh của ta, ta tự quyết định!"

Tiểu Tháp: "???"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Có Tháp gia ủng hộ là tốt rồi! Một mình ta không có chút dũng khí nào cả!"

Tiểu Tháp: "..."

Giọng nói bí ẩn: "Tiểu Tháp... ngươi tiêu đời rồi! Tiêu thật rồi đấy!"
Chương 230: Giết người đầu tiên ra tay

Nghe lời Diệp Quân nói, Tiểu Tháp bỗng sợ hết cả hồn!

Mẹ kiếp!

Sao thằng nhóc khốn nạn này lại có suy nghĩ như vậy chứ?

Tiểu chủ chỉ định giết cha thôi, thằng nhóc này không chỉ định giết cha mà còn định giết luôn cả mẹ!

Khiếp!

Nếu để tiểu chủ và chủ mẫu biết hắn có suy nghĩ này, mình thật sự sẽ tiêu đời!

Nó phát hiện, chuyện càng ngày càng vượt xa tầm khống chế của nó rồi.

Nhưng nó lại không thể nói sự thật với Diệp Quân!

Bây giờ nó mới hiểu cái gì gọi là đâm đầu vào chỗ chết!

Khổ thân ta quá đi mà!

Tiểu Tháp thở dài, cực kỳ lo lắng cho tương lai của mình.

Nó đã quyết định, giúp đỡ đời này xong thì sẽ nghỉ hưu, không làm mấy chuyện này nữa đâu!

Thấy Tiểu Tháp không nói gì, Diệp Quân khẽ gật đầu, xem như Tháp gia đã ngầm đồng ý rồi.

Đừng nói chứ, nếu không có Tháp gia ủng hộ, hắn thật sự không dám nghĩ đến mấy chuyện này đâu!

Tiểu Tháp: "..."

Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Dù thế nào thì tộc Thiên Long cũng sẽ không đối đầu với ngươi nữa, đây là một chuyện tốt! Nói cho cùng, họ cũng được xem là tộc lớn trong thư viện Quan Huyên, thực lực rất mạnh, bây giờ họ không đối phó với ngươi, ngươi đỡ bớt được một kẻ địch mạnh rồi!"

Diệp Quân gật đầu.

Thật ra hắn cũng không quan tâm lắm!

Vì bây giờ đã có quá quá nhiều thế lực đối phó với hắn!

Thêm hay bớt một thế lực cũng không khác nhau là bao.

Đương nhiên, vào lúc này Ngao Thiên Thiên xin lỗi và làm hoà với hắn là chuyện hắn không thể nào ngờ được!

Một lát sau, tàu sao chậm rãi bay vào sâu trong tinh không, bốn bề tịch mịch, ngân hà lấp lánh, đẹp như tranh vẽ.

Ở một nơi nào đó, Ngao Thiên Thiên đứng nhìn chiếc tàu sao bay đi xa, im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.

Ông lão áo đen đứng bên cạnh cô ta do dự một lát rồi nói: "Thiếu tộc trưởng, chuyện này có cần thông báo với tộc trưởng và các trưởng lão không ạ?"

Ngao Thiên Thiên thản nhiên đáp: "Không cần!"

Ông lão muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn ông lão, ông ta run giọng nói: "Thiếu tộc trưởng, ta đã thông báo cho bên tộc trưởng biết rồi!"

Ngao Thiên Thiên híp mắt lại, một luồng sát ý bao trùm lấy ông lão áo đen, cùng lúc đó một luồng long uy khủng khiếp trấn áp ông lão khiến ông ta không thể nào động đậy được!

Thấy Ngao Thiên Thiên nổi giận, sắc mặt ông lão tái mét, lập tức quỳ xuống, đang định nói gì đó thì Ngao Thiên Thiên đã đánh một chưởng lên đỉnh đầu ông ta!

Phụt!

Ông lão áo đen hoá thành thịt vụn!

Linh hồn cũng bị giết trong tích tắc!

Thấy cảnh này, gương mặt những cường giả tộc Thiên Long đứng gần đó bỗng biến sắc, đồng loạt lùi ra, ánh mắt ngập tràn sự kiêng dè!

Bọn họ cũng không ngờ thiếu tộc trưởng lại bỗng dưng ra tay, hơn nữa còn là chiêu hiểm, không nể chút tình nào!

Ngao Thiên Thiên vô cảm nói: "Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!"

Nói rồi cô ta quay đầu nhìn lướt qua một lượt các cường giả tộc Thiên Long: "Ở hết đây cho ta, ai dám tới gây rắc rối cho Diệp Quân kia thì ta đánh chết kẻ đó!"

Nói rồi, cô ta quay người xé rách không gian, sau đó biến mất.

Cô ta buộc phải đích thân về tộc để thuyết phục, nếu không mấy tên kiêu căng trong tộc chắc chắn sẽ không chịu buông tha, đi gây sự với Diệp Quân thì đến lúc đó có thể sẽ rước đại hoạ diệt tộc cho tộc Thiên Long!

Phải ngăn cản!

Những cường giả tộc Thiên Long ở đó đều không dám tự ý hành động!

...

Bên kia, một chàng trai cũng đang nhìn Diệp Quân, người này chính là Lưu Băng của Hám Thiên Tông!

Nhìn chiếc tàu sao kia, Lưu Băng rơi vào trầm tư!

Ngày đó gã thua mà không phục.

Vì lúc đó gã chưa dốc toàn lực, nếu gã dốc toàn lực thì Diệp Quân hoàn toàn không thể thắng được gã!

Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến trận chiến giữa Diệp Quân và Tào Bạch, gã biết mình đã không còn là đối thủ của thiếu niên kiếm tu này nữa rồi! Dù lúc trước gã có dốc toàn lực cũng chưa chắc đã thắng được Diệp Quân. Tuy gã có con át chủ bài, nhưng chưa chắc người ta đã không có!

Trả thù?

Lưu Băng im lặng.

Gã rất do dự.

Từ bỏ thì không cam tâm!

Không từ bỏ thì lại bất lực!

Rất rất lâu sau, Lưu Băng khẽ thở dài, quay người rời đi!

Không phải gã không trả thù, mà để sau này gã sẽ trả thù!

Nếu tương lai vẫn không đánh lại Diệp Quân thì tiếp tục đợi, đợi đến khi có thể đánh thắng mới thôi. Trước khi nắm chắc phần thắng, gã sẽ không trả thù.

Bây giờ mà xông lên chẳng phải là ngu sao?

Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy!

Thực lực của Diệp Quân này là đối thủ hiếm có trong lớp trẻ, nói một cách đơn giản, bây giờ gã không cách nào đánh bại được Diệp Quân!

Núi còn thì lo gì thiếu củi đốt?

Chẳng mấy chốc, Lưu Băng đã biến mất trong ngân hà sâu hun hút.

...

Sâu trong tinh không, tàu sao của Diệp Quân và Tịch Huyền lại dừng lại một lần nữa!

Không xa trước mặt bọn họ có đến hàng nghìn người đang đứng!

Dẫn đầu là một chàng trai trẻ, y mặc một bộ cẩm bào, tay phải cầm một thanh trường đao, khẽ mỉm cười.

Bên cạnh y có một người cầm một lá cờ dài mấy chục trượng, trên đó có mấy chữ lớn: Binh đoàn đánh thuê Giang Bạn!

Thấy vậy, Diệp Quân cau mày, lại có binh đoàn đánh thuê tới nữa rồi!

Lúc này, chàng trai dẫn đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp công tử, ta tự giới thiệu một chút, ta là binh đoàn trưởng của binh đoàn đánh thuê Giang Bạn! Vì thực lực của Diệp công tử quá mạnh nên bọn ta không định đấu tay đôi với công tử, bọn ta quyết định đánh hội đồng Diệp công tử! Công tử không để bụng chứ? Ha ha..."

"Đánh hội đồng!"

Những thành viên của binh đoàn đánh thuê Giang Bạn đồng loạt hô hào!

Đánh tay đôi?

Chắc chắn bọn họ không có đường thắng!

Nhưng đánh hội đồng thì sao?

Một nghìn người!

Vậy thì phần thắng rất lớn!

Diệp Quân nhìn chàng trai kia, không nói gì.

Chàng trai nhếch môi cười: "Mọi người cùng ta..."

Lúc này, Diệp Quân biến mất!

Vù!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Không gian trước mặt chàng trai kia bỗng nứt ra, đồng tử y co rút lại, vừa định rút đao thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán y!

Phụt!

Máu tươi chầm chậm chảy ra ngoài theo thanh khí kiếm!

Chàng trai trợn tròn mắt, định nói gì đó nhưng Diệp Quân lắc đầu: "Ta không muốn nghe!"

Nói rồi hắn cầm kiếm quét một đường.

Vù!

Đầu của chàng trai kia bay vút ra ngoài, máu tươi phun tung toé!

Sắc mặt của những thành viên binh đoàn đánh thuê Giang Bạn đều tái mét, định ra tay nhưng Diệp Quân bỗng nói: "Ta chỉ giết người đầu tiên ra tay!"

Người đầu tiên ra tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK