Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1611: Khí thế áp đảo

Bảo cô cô và đại bá đi làm công hả?

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn xoa đầu Nhất Niệm, không nói gì.

Không lâu sau, Nhất Niệm đã đi vào giấc mộng.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vì sao đầy trời, trong tinh không đôi khi sẽ có sao băng lướt qua.

Diệp Quân cười nói: “Vị tiền bối dời cả tinh không đến nơi này chắc là một người cực kỳ chân chất”.

Dứt lời, hắn cũng nhắm mắt lại.

Một đêm trôi qua.

Di tích nền văn minh Thuật Giả.

Lúc này, nơi này đã có sự thay đổi kinh thiên động địa, trong tinh không, người thần bí mặc thần bào, tay cầm thần trượng, cách trước mặt là cả ngàn trượng có một tế đàn lơ lửng giữa trời, một tấm bia đá được đặt trên tế đàn, trên tấm bia đá đó khắc những thiên phù kỳ lạ, trên đỉnh tấm bia đá có treo một ký tự cổ bí ẩn.

Người thần bí nhìn chằm chằm ký tự cổ đó, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.

Năm đó sở dĩ nền văn minh Thuật Giả có thể cường thịnh đều nhờ cổ tự này, chỉ cần có thể làm cho cổ tự này có thể thức tỉnh, tái sinh lại Tiên Đạo Thụ thì nền văn minh Thuật Giả có thể khôi phục đến thời điểm đỉnh cao trong thời gian ngắn nhất.

Khôi phục lại vinh quang của nền văn minh Thuật Giả.

Vừa nghĩ đến điều này, người thần bí cảm thấy phấn khích và mừng rỡ, vì lúc đó người thần bí sẽ là Thủy tổ nền văn minh mới của nền văn minh Thuật Giả.

Không chỉ thế, người thần bí cũng có thể nhờ vào điều này mà mở ra một đạo lần nữa, trở thành Độc Khai Nhất Đạo về mặt ý nghĩa thật sự.

Đây mới là mục đích thật sự của người thần bí.

Thật ra dựa vào Tiên Đạo Thụ và truyền thừa Đại Đạo, họ đều từng đạt đến cảnh giới Khai Đạo, nhưng sau khi đạt đến cảnh giới này họ mới nhận ra có một sự khác biệt rất lớn giữa cảnh giới Khai Đạo đi lên bằng ngoại vật và bằng thực lực.

Khai Đạo đi lên bằng ngoại vật chỉ có hình mà không có thực, không thể sáng lập ra một Đại Đạo hoàn toàn mới, truyền đạo cho thế gian.

Thật ra cảnh giới Khai Đạo này hơi phí sức.

Vì sau khi Khai Đạo, muốn nâng cao lần nữa chỉ có duy nhất truyền đạo cho thế gian để người đời sau tôn đạo tu hành, như thế người Khai Đạo có thể có được sức mạnh dồi dào.

Lần này người thần bí muốn dựa vào sự huy hoàng của nền văn minh Thuật Giả, tự mình Độc Khai Nhất Đạo.

Độc Khai Nhất Đạo thật sự.

Vừa nghĩ đến đây, người thần bí đã sục sôi máu huyết, kích động không thôi.

Ngay lúc này một bóng người xuất hiện phía sau người thần bí, ông ta hơi cúi người xuống, sau đó nói: “Thuật chủ, đã chuẩn bị xong rồi”.

Người thần bí kiềm chế cảm giác phấn khích và kích động, khẽ gật đầu: “Bắt đầu”.

Bóng người đó lẳng lặng rời đi.

Chẳng mấy chốc, thời không xung quanh tế đàn bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó vô số linh khí bống lao ra như thủy triều.

Cướp đoạt linh khí.

Vì lúc trước các Huyết Thi đã nuốt chửng đám người đó nên họ đã biết vũ trụ nền văn minh đằng sau đám người đó, lúc này họ đang ép buộc cướp đoạt linh khí của các vũ trụ nền văn minh này.

Các vũ trụ nền văn minh này không có sức phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn linh khí của vũ trụ nền văn minh của mình bị cướp đoạt.

Rất nhiều vũ trụ nền văn minh đều trở nên tuyệt vọng.

Ngay lúc này, người thần bí bỗng quay đầu nhìn lại, thời không ở chân trời đằng xa bỗng nứt toác, ngay sau đó một cô gái chậm rãi bước ra.

Người đến chính là Tín Du.

Bên cạnh Tín Du là Diệp Quân, Thái A Thiên và các trưởng lão cốt cán của nền văn minh Tu La.

Ở chân trời khác, thời không nơi đó cũng nứt lìa, Đại Tôn và Đại Kình từ tốn bước ra.

Người thần bí nhìn đám người Diệp Quân, khẽ cười: “Vốn dĩ muốn đi tìm các ngươi sau khi xong việc, không ngờ các người lại chủ động tìm đến đây, cũng tốt, đỡ tốn thời gian của bọn ta”.

Vừa dứt lời, thời không đằng sau ông ta bỗng rung chuyển, sau đó bảy Huyết Thi chậm rãi bước ra.

Bảy Huyết Thi đều toát ra khí tức uy lực ngút trời.

Còn chưa kết thúc, thời không sau lưng bảy Huyết Thi đó nứt lìa, hàng vạn cường giả mặc chiến giáp màu đen bước ra.

Những cường giả này mặc áo giáp đen, tay cầm cây thương dài, đồng loạt bước đi, sau khi họ bước ra, ý chí chiến đấu đáng sợ thoáng chốc bao phủ cả vũ trụ tinh không, ép mọi người đến nỗi nghẹt thở.

Đại Tôn bỗng bật cười: “Nền văn minh Quân Lâm ta đến trước”.

Dứt lời, hắn ta đang định ra lệnh, lúc này Đại Kình bên cạnh bỗng đá hắn ta một cước, tức giận nói: “Cha đây vẫn chưa chết, con đã bắt đầu làm gia chủ rồi đấy à?”

Mọi người: “…”

Đại Kình nhìn người thần bí đó, sau đó tức giận gào lên: “Quân đoàn Quân Lâm ở đâu?”

Ầm!

Đằng sau Đại Kình, vô số tiếng gào bỗng đồng loạt vang lên, sau đó hơn một vạn cường giả mặc áo giáp màu vàng đồng loạt bước ra.

Các cường giả đều cầm một cây thương dài màu vàng, bước chân đồng nhất, ý chí chiến đấu ngút trời, vừa bước ra cả vùng trời đất bắt đầu trở nên mờ ảo.

Lúc này Tín Du bỗng nói: “Thần vệ Tu La”.

Ầm.

Thời không ở chân trời đằng sau Tín Du, sau đó hàng vạn thần vệ Tu La đồng loạt bước ra, khác với quân đoàn Quân Lâm, trên người thần vệ Tu La toát ra sát khí và vẻ tà ác.

Đây là quân đội đã từng đánh giết rất nhiều vũ trụ nền văn minh.

Hơn nữa họ tu luyện tâm pháp Tu La chỉ có nền văn minh Tu La có, thế nên khí tức của họ không chỉ là sát khí, mà còn có vẻ tà ác.

Ngoài thần vệ Tu La còn có một đám cường giả mặc đồ trắng, không đông lắm chỉ có hàng ngàn người, họ đều đi theo phía sau Tín Du.

Những người này đều là cường giả học điện tối thượng.

Thật ra từ khí thế, lúc này nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La đã áp đảo nền văn minh Thuật Giả về khí thế và số người.
Chương 1612: Hứng thú

Lúc nhìn thấy thần vệ Tu La và quân đoàn Quân Lâm, mặt người thần bí đó đầy vẻ khinh thường, ông ta vung tay lên, bảy Huyết Thi đồng thời tiến lên một bước, bảy luồng uy lực đáng sợ lập tức bao phủ lấy đám người Diệp Quân.

Rầm!

Thoáng chốc khí thế lập tức áp đảo trở lại.

Thấy thế sắc mặt mấy người Tín Du đều trở nên nghiêm trọng, mặc dù bảy Huyết Thi này không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo nhưng khí tức và uy lực lại nghiền nát cường giả cảnh giới Ách Đạo bình thường.

Bọn chúng ít nhất cũng là cường giả Bán Bộ Khai Đạo.

Lúc này, một Huyết Thi chậm rãi bước ra, nó nhìn mấy người Diệp Quân: “Một cường giả Ách Đạo lên đánh để các ngươi thấy cường giả Ách Đạo ở thời đại này mạnh đến mức nào”.

Một mình nó khiêu chiến.

Mọi người nhìn nhau, lúc này một người đàn ông trung niên bỗng bước ra.

Người này là cường giả của nền văn minh Quân Lâm, cảnh giới Ách Đạo đỉnh cao.

Cũng được xem là cường giả cốt cán nhất của nền văn minh Quân Lâm.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Đúng ý ta, vì ta cũng muốn xem thử rốt cuộc cường giả nền văn minh Thuật Giả ở trình độ nào”.

Huyết Thi tiến đến trước một bước, sau đó sức mạnh bí ẩn lập tức bao phủ lấy nó và người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên bật cười, bước đến trước một bước, tung ra một quyền, quyền ý ngút trời, sát khí lao ra.

Đơn giản mà trực tiếp.

Huyết Thi đó cũng tung ra một nắm đấm.

Cũng đơn giản mà trực tiếp.

Hai người đối đầu trực diện với nhau, không hề làm màu.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, người đàn ông trung niên lập tức bị văng ra xa, ngay khi ông ta bị chấn động văng ra, một bàn tay đẫm máu chộp lấy bả vai ông ta, ngay sau đó sức mạnh đáng sợ bao phủ lấy cả người ông ta.

Người đàn ông trung niên hoảng hốt, tay trái tung ra nắm đấm, cùng lúc đó một tượng thần xuất hiện đằng sau ông ta.

Lúc này ông ta không dám nương tay mà toàn lực tấn công.

Thế nhưng vào lúc này, Huyết Thi bỗng nhấc đầu gối thúc vào bụng người đàn ông trung niên, thoáng chốc cả người người đàn ông trung niên biến thành hình cánh cung bay ra ngoài, trong lúc đó cơ thể ông ta nổ tung từng tấc, linh hồn biến mất.

Tượng thần vốn dĩ sắp ngưng tụ thành hình ở đằng sau ông ta cũng lập tức vỡ vụn.

Bị trấn áp!

Thấy thế sắc mặt các cường giả nền văn minh Tu La và Quân Lâm đều trở nên nghiêm trọng.

Một cường giả cảnh giới Ách Đạo lại không có sức đánh trả Huyết Thi này?

Người kinh ngạc nhất vẫn là Thái A Thiên và Tín Du.

Thật ra họ từng đánh nhau với Huyết Thi, đương nhiên không phải là Huyết Thi trước mặt này, mà là Huyết Thi ở nền văn minh Tu La trước đó, hơn nữa mặc dù khi đó Huyết Thi cũng mạnh nhưng cũng không mạnh đến thế.

Dĩ nhiên lúc đó Huyết Thi kia cũng không ở trạng thái đỉnh cao.

Huyết Thi trước mặt này còn mạnh hơn Huyết Thi trước đó.

Huyết Thi lướt nhìn mọi người, sau đó bình tĩnh nói: “Cường giả cảnh giới Ách Đạo ở thời đại này chỉ là một đám bỏ đi sao? Cũng tầm thường quá rồi nhỉ”.

Nghe Huyết Thi nói thế, sắc mặt các cường giả nền văn minh Quân Lâm Quân đều trở nên cực kỳ khó coi.

Dĩ nhiên nhiều hơn vẫn là kinh ngạc.

Họ cũng không ngờ sức chiến đấu của Huyết Thi này lại đáng sợ đến thế.

Lúc này, người thần bí ở đằng xa bỗng cười nói: “Lão Thất, ngươi làm thế chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Ngươi là đệ tử chân truyền của võ thần Thuật Giả ở nền văn minh Thuật Giả, dù là võ thần của thế giới vũ trụ này đều không xứng để đánh với ngươi chứ đừng nói là vài người vô danh này”.

Huyết Thi đó vung tay, lắc đầu: “Yếu quá, nhàm chán thật đấy”.

Dứt lời, nó xoay người đi.

Ngay lúc này Diệp Quân ở cách đó không xa bỗng bước ra.

Thấy thế Tín Du biến sắc, cô ta vội kéo Diệp Quân lại: “Diệp công tử, nếu ngươi muốn gọi người thì ta không cản ngươi, nhưng nếu ngươi muốn đánh với nó thì không được”.

Thái A Thiên cũng nói: “Diệp công tử, không được kích động”.

Diệp Quân nhìn Huyết Thi đó, mỉm cười: “Không sao”.

Khi nhìn thấy Huyết Thi trước mặt đó có khả năng cận chiến, hắn cảm thấy có hứng thú.

Hắn thích đánh nhau với người như vậy.

Nguy hiểm!

Nhưng cũng kích thích!

Tín Du và Thái A Thiên lo lắng không thôi, lúc này Nhất Niệm bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, tay vẫn không rời khỏi kẹo hồ lô như thường.

Diệp Quân cười nói: “Trợ lực cho ta”.

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Diệp Quân bật cười, sau đó xoay người đi về phía Huyết Thi đó.

Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân chỉ là cường giả cảnh giới hai phần thần tính, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.

Tên này muốn chết à?

Lúc này người thần bí đó nói: “Là ngươi”.

Diệp Quân nhìn người thần bí, ông ta khẽ cười: “Ta biết thân phận của ngươi không tầm thường, phía sau chắc là có người, ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian, cứ gọi người, thật đấy”.

Ông ta không sợ, vì ông ta đã dự tính, người đằng sau thiếu niên trước mặt này quả thật mạnh nhưng ông ta sẽ không chết.

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.
Chương 1613: Chiến lực khủng khiếp

Diệp Quân bật cười, lại nói: “Tuy nhiên, ta vẫn muốn đánh một trận với Huyết Thi trước đã”.

Vừa nói, hắn vừa nhìn Huyết Thi ở phía xa.

Trực giác nói cho hắn biết, đây là một cơ hội rất lớn đối với hắn.

Người thần bí thản nhiên nhìn Diệp Quân: “Tùy ngươi”.

Ở nơi nào đó, một người đàn ông đột nhiên nhìn Diệp Quân, kinh ngạc nói: “Là huynh ấy”.

Người lên tiếng là Cao Càn đã tiếp xúc với Diệp Quân và Nhất Niệm hôm qua, bên cạnh y là Lâm Tiên.

Lâm Tiên nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Diệp công tử này hẳn là đang che giấu thực lực”.

Cao Càn lắc đầu mỉm cười: “Chắc chắn là vậy, haizz, hôm qua ta còn đưa kiếm cho huynh ấy, thật là...”, Lâm Tiên khẽ mỉm cười, cô ta kéo tay Cao Càn: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng không có ác ý là tốt rồi”.

Cao Càn gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Trong sân, tất cả mọi người cũng đang nhìn Diệp Quân.

Cường giả cảnh giới hai phần thần tính?

Đúng là chán sống!

Huyết Thi ở đối diện Diệp Quân cũng đang nhìn Diệp Quân.

Huyết Thi đột nhiên nói: “Ngươi đang sỉ nhục ta sao?”

Diệp Quân nhìn Huyết Thi, cười nói: “Nói nhảm làm gì, cứ theo trực giác là được rồi”.

Dứt lời, hắn đột nhân biến mất tại chỗ.

Phía xa, Huyết Thi giơ tay lên đánh một quyền ra, sau đó xoay người rời đi.

Đối với nó mà nói, một người yếu như thế này thì không xứng để nó phải đánh ra quyền thứ hai.

Nhưng ngay sau đó, nó dừng bước, bởi vì thời không trước mặt nó đột nhiên nứt lìa, một thanh kiếm phóng ra mà không hề báo trước.

Không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là ý kiếm.

Thanh kiếm này xuất hiện vô cùng bất ngờ, điều này khiến trong mắt Huyết Thi tràn đầy vẻ kinh ngạc, nó búng ngón tay về phía trước.

Ầm!

Ý kiếm do Diệp Quân xuất ra lập tức bị đẩy lùi, nhưng ngay sau đó, một luồng khí tức khủng khiếp đột nhiên xuất hiện sau lưng nó.

Huyết Thi khẽ nhíu mày, xoay người đánh một quyền.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan tành, ngay sau đó, một thanh kiếm lại bất ngờ xuất hiện sau lưng nó, lần này, nhát kiếm có tốc độ nhanh hơn, lập tức đâm vào sau lưng nó.

Ầm!

Huyết Thi còn chưa kịp phản ứng lại, vô số ý kiếm đột nhiên xuất hiện xung quanh, sau đó chôn vùi nó.

Mọi người sửng sốt.

Lúc này, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên tỏa ra từ kiếm quang, trong nháy mắt, vô số kiếm quang lập tức vỡ tan tành, một đạo huyết ảnh lao thẳng tới trước mặt Diệp Quân ở phía xa, đánh thẳng một quyền về phía Diệp Quân.

Sắc mặt Diệp Quân không thay đổi, xuất một nhát kiếm ra.

Ngay khi nắm đấm chuẩn bị tiếp xúc với ý kiếm, đột nhiên, nắm đấm đó xòe ra, sau đó khẽ xoay người, cánh tay từ bên cạnh nắm thẳng lấy ý kiếm của Diệp Quân, cơ thể chợt nghiêng về phía trước, thúc một gối về phía Diệp Quân.

Đây là thủ đoạn mà cường giả nền văn minh Quân Lâm dùng để giết người trước đó.

Tuy nhiên, ngay lúc Huyết Thi nâng đầu gối lên, Diệp Quân chợt buông kiếm, thúc đầu gối về phía trước.

Ầm!

Huyết Thi bị đầu gối của Diệp Quân đẩy lùi ra mấy trăm mét, khi nó vừa mới dừng lại, một thanh ý kiếm rơi thẳng xuống, đâm vào đỉnh đầu của nó.

Ầm!

Đầu của Huyết Thi đột nhiên nứt ra như mạng nhện, lúc này, vô số ý kiếm từ xung quanh lao về phía Huyết Thi, sau đó chôn vùi nó.

Phía xa, Diệp Quân bỗng rút kiếm chém một nhát, vô số thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm hội tụ ở một nơi, một đạo kiếm khí đột nhiên chém về phía xa, Huyết Thi lập tức lùi ra xa ngàn mét.

Tuy nhiên, ngay lúc Diệp Quân chuẩn bị tiếp tục ra tay, thời không xung quanh hắn đột nhiên sụp đổ, một sức mạnh thần bí trong nháy mắt đánh bay ra xa mấy ngàn mét.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, kiếm quang ở phía xa đã biến mất, Huyết Thi bước ra, xung quanh cơ thể Huyết Thi là mấy chục vết kiếm, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Bấy giờ, tất cả mọi người ở xung quanh đều hơi khiếp sợ.

Bọn họ không ngờ Diệp Quân lại có thể đánh với Huyết Thi đến mức không phân cao thấp, hơn nữa, còn chiếm ưu thế.

Hắn thật sự chỉ là cường giả cảnh giới hai phần thần tính thôi sao?

Ở phía xa, Đại Kình lớn tiếng: “Chiến lực của Diệp công tử này thật kinh khủng”.

Đại Tôn khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp: “Con đã đánh giá thấp hắn rồi”.

Hắn ta luôn biết Diệp Quân rất mạnh, nhưng hắn ta không ngờ thực lực Diệp Quân lại mạnh đến mức này, nếu Diệp Quân cùng cấp với Huyết Thi thì e rằng Huyết Thi không có cả cơ hội để phản đòn.

Người thần bí liếc nhìn Diệp Quân, trong lòng mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để tâm lắm.

Nếu nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện thì nền văn minh Thuật Giả sẽ vô địch trong vũ trụ.

Huyết Thi nhìn Diệp Quân: “Ta đã đánh giá thấp ý thức chiến đấu của ngươi rồi”.

Diệp Quân lau máu tươi nơi khóe miệng, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, Huyết Thi đột nhiên biến mất tại chỗ như quỷ mị.
Chương 1614: Đừng lãng phí thời gian

Trong giây lát, vô số tàn ảnh đột nhiên xuất hiện dày đặc xung quanh Diệp Quân.

Gần như cũng cùng lúc đó, vô số đạo kiếm quang xuất hiện xung quanh Diệp Quân!

Chẳng mấy chốc, tiếng kiếm và tiếng nổ không ngừng vang vọng khắp sân.

Trận chiến của hai người lập tức trở nên khốc liệt.

Huyết Thi rõ ràng đã điên tiết, từng đợt công kích dồn dập như vũ bão, căn bản không cho Diệp Quân cơ hội để thở.

Tuy nhiên, Diệp Quân lại đỡ được hết từng đợt công kích của nó.

Lúc này, Tín Du ở phía xa đột nhiên nói: “Diệp công tử vậy mà lại là song tu Võ Kiếm”.

Đánh đến tận lúc này, bọn họ phát hiện, Diệp Quân không chỉ tu luyện kiếm đạo, mà võ đạo cũng rất cao cường, đặc biệt là ý thức chiến đấu cũng không thua kém gì Huyết Thi.

Tuy nhiên, về mặt tổng thể Diệp Quân vẫn đang gặp bất lợi, bởi vì cảnh giới của hai bên có sự chênh lệch quá lớn.

Thái A Thiên khẽ nói: “Diệp công tử đúng là thiên tài”.

Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu: “Nếu hai chúng ta theo chân tộc Tu La thèm muốn thần vật trên người hắn thì e rằng nền văn minh Tu La hôm nay đã sớm biến mất”.

Tín Du khẽ gật đầu: “Cách làm việc, làm người lúc nào cũng không được phụ lương tâm của mình”.

Thái A Thiên gật đầu: “Quả thật”.

Tín Du đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm đang liếm kẹo hồ lô ở một bên, cô ta cười nói: “Nhất Niệm cô nương, cô không lo lắng sao?”

Nhất Niệm nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Tín Du.

Tín Du cười nói: “Không lo lắng ca ca cô thất bại sao?

Nhất Niệm lắc đầu: “Không lo lắng”.

Tín Du hơi nghi ngờ: “Vì sao?”

Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Cô muốn nói gì với ta?”

Khuôn mặt Tín Du cứng đờ.

Phía xa, người thần bí cau mày, bởi vì ông ta phát hiện, hình như ông ta đã đánh giá thấp thiếu niên kiếm tu này.

Thiếu niên kiếm tu này mặc dù bị Lão Thất áp chế, nhưng ý thức chiến đấu của thiếu niên này cũng không thua gì Lão Thất.

Không đơn giản!

Sau khi người thần bí yên lặng một lát, đột nhiên truyền giọng nói đến bằng huyền khí: “Lão Thất, đừng nương tay, trừ khử hắn đi”.

Nghe người thần bí nói vậy, Huyết Thi ở phía xa đột nhiên bộc phát ra một đạo huyết quang khủng khiếp, chỉ trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đạo huyết quang này đẩy ra xa cả vạn trượng.

Diệp Quân vừa mới dừng lại, thời không trước mặt hắn bất chợt nổ tung, ngay sau đó, một nắm đấm đẫm máu từ không trung đâm thẳng về phía hắn.

Diệp Quân đột nhiên xuất một nhát kiếm ra.

Ầm!

Khi kiếm quang và huyết quang nổ tung, Diệp Quân lần nữa bị chấn động liên tục lùi về phía sau.

Cơ thể Huyết Thi đột nhiên rung chuyển, hóa thẳng thành một đạo huyết quang biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, khí tức của nó cũng điên cuồng tăng vọt.

Trời đất chấn động kịch liệt!

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tín Du nhất thời biến đổi, cô ta vừa muốn ra tay đã bị Thái A Thiên ngăn lại, ông ta nhìn về phía xa: “Tin tưởng Diệp công tử”.

Phía xa, Diệp Quân chợt ngẩng đầu, ngay sau đó, hai mắt hắn đỏ ngầu, sức mạnh hai loại huyết mạch trong cơ thể lập tức được kích hoạt, hai tay hắn cầm một thanh ý kiếm màu máu, sau đó chợt chém về phía trước mắt.

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Một đạo huyết quang và kiếm quang màu máu đột nhiên bùng phát, Diệp Quân và Huyết Thi đồng thời liên tục lùi về phía sau.

Sức mạnh huyết mạch!

Ngay khi cảm nhận được sức mạnh huyết mạch trên người Diệp quân, mọi người xung quanh đều kinh hãi, bởi vì trong huyết mạch toát ra sát ý và lệ khí ngập trời, sát ý và lệ khí còn vượt qua cả Huyết Thi.

Khi nhìn thấy sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, người thần bí nhất thời nhíu chặt mày, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân. Phải nói rằng, ông ta quả thật hơi bất ngờ, không ngờ trên người Diệp Quân lại chứa tới hai loại huyết mạch có uy lực lớn như vậy.

Mặc dù bất ngờ, nhưng ông vẫn không để tâm lắm.

Sức mạnh huyết mạch cường đại chỉ từng xuất hiện trong những người mạnh mẽ của tổ tiên trước đây.

Mà mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn cả nền văn minh Thiên Hành sao?

Nếu nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện, nền văn minh Thuật Giả tuyệt đối là vô địch.

Ở phía xa, Huyết Thi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt nó toát ra sát ý, không nói lời nào, cơ thể nó đột nhiên run lên, lần nữa hóa thành một đạo huyết quang lao về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không nói gì, chợt xuất một nhát kiếm về phía trước.

Sau khi kích hoạt huyết mạch, ý chí chiến đấu của hắn còn mạnh hơn so với trước kia.

Chiến!

Chiến đấu đến chết mới thôi!

Ầm!

Trong sân, hai người vừa mới tới gần nhau, một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức bộc phát, ngay sau đó, hai người đồng thời lùi về phía sau, tuy nhiên trong tích tắc, hai người lại lao về phía nhau.

Nhờ có sức mạnh huyết mạch, sức chiến đấu của Diệp Quân chợt tăng lên với tốc độ kinh khủng.

Tuy nhiên, hắn vẫn không làm gì được Huyết Thi như cũ, ngược lại, sức chiến đấu của Huyết Thi vẫn mơ hồ áp đảo hắn.

Bởi vì cảnh giới của hai bên chênh lệch quá lớn.

Thấy chiến lực của Diệp Quân càng lúc càng mạnh, người thần bí nhíu mày, ông ta quay đầu nhìn về phía Huyết Thi ở bên cạnh: “Lão Tam, giết hắn đi, đừng lãng phí thời gian”.

Một Huyết Thi khác bất chợt biến mất tại chỗ như quỷ mỵ.

Phía xa, sắc mặt Thái A Thiên đột nhiên biến đổi: “Diệp công tử, cẩn thận”.

Ông ta vừa nói vừa hóa thành một đạo quang biến mất tại chỗ, phóng thẳng tới chỗ Diệp Quân, tuy nhiên, tốc độ của ông ta vẫn chậm hơn một chút, Huyết Thi ở phía xa đã lao tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân chợt xoay người, xuất ra một nhát kiếm.
Chương 1615: Phóng hỏa

Lửa Thiên Hành!

Khi Diệp Quân lấy lửa Thiên Hành ra, sắc mặt mấy người thần bí đó thay đổi, vô thức lùi về sau.

Người thần bí khó tin nhìn Diệp Quân, mặt đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ: “Ngươi… ngươi…”

Giọng điệu cũng trở nên run rẩy.

Lửa Thiên Hành!

Năm đó khi ông ta vẫn còn ở nền văn minh Thuật Giả, thật ra lúc đó ông ta cũng không phải là nhân vật lớn, chỉ giữ một vai trò nhỏ ở nền văn minh Thuật Giả. Ngày nền văn minh Thuật Giả bị hủy diệt ngày, ông ta tận mắt chứng kiến vô số ông lớn của nền văn minh vũ trụ Thiên Hành bị ngọn lửa Thiên Hành này giết chết.

Đến nỗi không có sức đánh trả.

Có thể nói lửa Thiên Hành là ác mộng mà cả cuộc đời này ông ta cũng không quên được.

Ông ta không ngờ lại nhìn thấy nó vào lúc này.

Thật ra không chỉ người thần bí mà người của nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La đều lùi về sau, cách xa Diệp Quân khi nhìn thấy lửa Thiên Hành.

Trong đó cũng có cả Thái A Thiên và Tín Du, hai người đều trợn tròn mắt, khó tin nhìn Diệp Quân đang cầm lửa Thiên Hành ở phía xa.

Diệp công tử này ẩn giấu kỹ thế à?

Còn Huyết Thi đánh nhau với Diệp Quân cũng không còn khí thế kiêu ngạo trước đó nữa, vội vàng lùi về sau, ánh mắt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Diệp Quân cầm lửa Thiên Hành chậm rãi đi về đám người thần bí ở phía xa. Thấy thế đám người thần bí biến sắc, ông ta run giọng nói: “Ngươi, ngươi đừng qua đây…”

Diệp Quân tức giận chỉ vào người thần bí đó: “Mẹ kiếp, ông quỳ xuống cho ta”.

Mọi người: “…”

Sắc mặt người thần bí trở nên cực kỳ khó coi.

Diệp Quân quát: “Có quỳ không? Không quỳ, ông đây có thể phóng hỏa đấy”.

Lúc này một Huyết Thi bên cạnh người thần bí vội nói: “Mau quỳ xuống đi”.

Người thần bí: “…”

Các Huyết Thi khác cũng nhìn người thần bí, mắt đầy vẻ vội vã và hoảng sợ.

Chúng thật sự rất sợ lửa Thiên Hành.

Lúc đầu chúng suýt nữa bị ngọn lửa này hủy diệt, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy rất nhiều cường giả đỉnh cấp ở thời đại của chúng chết dưới ngọn lửa này.

Nỗi sợ đó khắc ghi vào trong tủy và trong lòng chúng.

Hơn nữa lửa Thiên Hành xuất hiện có nghĩa là gì?

Nó đại diện cho nền văn minh Thiên Hành.

Thế nên sau khi thấy Diệp Quân lấy lửa Thiên Hành ra, chúng hoàn toàn buông bỏ phản kháng, cũng không dám đánh lại.

Đánh với nền văn minh Thiên Hành thế nào được?

Thấy Diệp Quân sắp phóng hỏa thật, người thần bí run lên, vô thức quỳ xuống.

Lúc này ông ta không thấy có gì là tủi nhục nữa cả, chỉ còn lại nỗi sợ.

Diệp Quân tức giận chỉ vào cổ tự trên tế đàn: “Cho ta cái đó”.

Người thần bí sửng sốt, lúc này một Huyết Thi vội nói: “Mau thu lại trận pháp, đưa cho hắn”.

Lúc này chúng chỉ muốn đầu hàng.

Chỉ cần đầu hàng không bị giết thì chúng lập tức đầu hàng, sẽ không do dự gì cả.

Không chỉ chúng, lúc này ngay cả các cường giả đứng phía sau chúng cũng không còn khí thế và ý chí chiến đấu nữa, lửa Thiên Hành vừa xuất hiện, chúng cũng tuyệt vọng rồi.

Nếu có thể đầu hàng thì tốt quá.

Người thần bí do dự một lúc, sau đó chậm rãi thu hồi lại trận pháp rồi đưa cổ tự đó cho Diệp Quân, nhưng ngay lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau mọi người: “Khoan đã”.

Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, một Huyết Thi chậm rãi đi đến từ nơi đó, khác với những Huyết Thi khác, Huyết Thi này cao lớn khác thường, cao gấp đôi những Huyết Thi khác nhưng đằng sau nó có một đôi cánh đen tuyền.

Không chỉ thế, khí tức của nó cũng hơn hẳn bảy Huyết Thi bên cạnh.

Thấy Huyết Thi bước đến, Diệp Quân nhíu mày.

Huyết Thi cao lớn đó chậm rãi bước đến cách trước mặt diệp Quân cả trăm trượng, nó nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi không phải là người của nền văn minh Thiên Hành”.

Vừa nghe thế, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Không phải người của nền văn minh Thiên Hành ư? Người thần bí còn đang quỳ dưới đất run giọng nói: “Lão Đại, đó đúng là lửa Thiên Hành…”

Huyết Thi cao lớn phớt lờ người thần bí, nó nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Chẳng phải ngươi muốn phóng hỏa sao? Phóng đi”.

Nghe Huyết Thi cao lớn nói thế, người thần bí và các Huyết Thi còn lại đều biến sắc.

Người thần bí càng tức giận: “Lão Đại, ngươi đang làm gì thế? Ngươi muốn hại chết mọi người sao?”

Huyết Thi cao lớn vẫn mặc kệ người thần bí, nó nhìn Diệp Quân: “Phóng đi chứ”.

Diệp Quân xòe tay ra, đốm lửa Thiên Hành đó rung chuyển, thấy thế sắc mặt đám người thần bí thay đổi.

Lúc này Diệp Quân bỗng ném ngọn lửa trong tay về phía Huyết Thi cao lớn đó.

Thấy thế đám người thần bí sợ đến vỡ mật, không hề do dự xoay người bỏ chạy.

Dù là Huyết Thi cao lớn trông có vẻ bình tĩnh đó cũng lùi về sau.

Ngay lúc này, Diệp Quân lao đến trước tế đàn ở đằng xa, sau đó cất cổ tự bí ẩn đó vào trong Tiểu Tháp. Mọi người: “…”

Sau khi ngọn lửa Thiên Hành đó bị Diệp Quân ném ra xa vẫn chưa phát ra uy lực gì cả, thấy thế đám người thần bí sửng sốt.

Chuyện gì đây?

Diệp Quân xòe tay ra, lửa Thiên Hành lại quay về trên tay hắn.

Diệp Quân nhìn Huyết Thi cao lớn đó, cười nói: “Ta tưởng ngươi không sợ chứ”.

Huyết Thi cao lớn nhìn Diệp Quân chằm chằm, hai tay siết chặt, cảm giác áp bức vô hình đè ép Diệp Quân.

Diệp Quân vung cánh tay lên, kiếm ý vô địch lao ra từ trong người chặn cảm giác áp bức này lại.

Lúc này, đám người Thái A Thiên cũng kịp phản ứng lại, nhanh chóng xuất hiện ở phía sau Diệp Quân, lúc này họ cũng không nghĩ nhiều, cho dù Diệp Quân có phải là người của nền văn minh Thiên Hành hay không, dù sao họ cũng sẽ ở cạnh Diệp Quân.

Cho dù Diệp Quân không phải là người của nền văn minh Thiên Hành, vậy thì thế nào?

Mẹ nó chứ!

Hắn đã có thể cầm lửa Thiên Hành trong tay rồi, chuyện này không đáng sợ hơn nền văn minh Thiên Hành à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK