Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1341: Nhược Mệnh!

Nghe thấy lời của Tháp gia, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc tối sầm: “Tháp gia, trong lòng ngươi ta là một người như thế à?”

Tiểu Tháp lạnh lùng nói: “Đừng phí lời, nói chuyện chính đi”.

Nó hiểu rõ tính cách của tên khốn kiếp này, bản lĩnh hãm hại người khác chỉ đứng sau cha hắn.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tháp gia, ta có một suy nghĩ này cần ngươi phối hợp”.

Tiểu Tháp hơi nghi ngờ: “Suy nghĩ gì?”

Diệp Quân nói: “Ta muốn dung hợp với thời không bên trong ngươi, tạo ra một kiếm kỹ hoàn toàn mới”.

Tiểu Tháp hỏi: “Thời không không rõ mà cô cô ngươi để lại á?”

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Có thể thử”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thật ra hắn đã muốn mượn thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại để sáng tạo ra một kiếm kỹ mới từ lâu, nhưng trước đây vì thực lực quá yếu nên hắn chỉ đành tạm thời gác lại, mà bây giờ hắn cảm thấy có thể thử.

Cô gái bí ẩn chợt nói: “Tốc độ thời gian trong Tiểu Tháp của ngươi hình như khác với bên ngoài”.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía cô gái, sau đó gật đầu: “Đúng vậy”.

Cô gái bí ẩn nhìn Diệp Quân: “Ta có thể xem thử không?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Được”.

Dứt lời hắn đưa cô gái bí ẩn vào trong Tiểu Tháp, vừa tiến vào cô gái đã híp mắt lại, nét mặt dần trở nên nặng nề: “Mười năm trong tháp này bằng một ngày bên ngoài”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Cô gái bí ẩn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cái này do trưởng bối trong nhà ngươi tạo ra à?”

Diệp Quân lại gật đầu lần nữa: “Phải”.

Cô gái bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Quá ghê gớm”.

Diệp Quân chỉ khẽ cười chứ không nói gì.

Cô gái bí ẩn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn…”

Dứt lời, nét mặt cô ấy chợt trở nên phức tạp.

Diệp Quân cất tiếng hỏi: “Tiền bối đã đạt tới chín phần thần tính rồi sao?”

Cô gái cười khẽ: “Vẫn chưa, nếu đạt tới chín phần thần tính thì cũng không rơi vào nông nỗi này”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nông nỗi này?”

Người bí ẩn cười nói: “Tuy ta nhốt ngươi lại, nhưng ta cũng bị nhốt ở đây”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực tiền bối như thế, có người nào trên thế gian này nhốt được người lại chứ?”

Hắn biết một đạo lý là sống chung với người khác phải cố gắng nói chuyện dễ nghe, dù sao cũng sẽ không thiệt.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái lại cười to một lần nữa: “Tiểu tử ngươi biết ăn nói thật đấy!”

Dứt lời cô ấy nhìn về phía Diệp Quân, sau đó khẽ cười: “Đừng nói là tám phần thần tính, dù là chín phần thần tính cũng không phải là vô địch…”

Dứt lời, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Nói về người sáng tạo ra thời không này đi, dù ta có ở thời điểm mạnh nhất chắc chắn cũng không phải đối thủ của ông ta”.

Diệp Quân cười khổ: “Xem ra ta còn phải đi một đoạn đường rất dài”.

Cô gái bí ẩn gật đầu: “Con đường võ đạo không có điểm cuối, cũng không thể quay đầu”.

Diệp Quân tò mò: “Khi nãy tiền bối…”

Cô gái bí ẩn ngắt lời Diệp Quân: “Ta tên là Nhược Mệnh, người đời gọi ta là Đế chủ Hắc Tử, ngươi có thể gọi ta là Nhược tỷ”.

Nhược tỷ!

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn gật đầu: “Nhược tỷ”.

Nghe thấy thế, cô gái bí ẩn nở nụ cười, cô ấy thích những người nhanh gọn, không thích kiểu lằng nhằng. Mà cô ấy cũng không có ý đồ gì với thiếu niên trước mắt, chỉ cảm thấy tính tình hắn khá được, trò chuyện rất vui.

Nhược Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi có quyển sổ Thần Nhất để lại, chắc chắn mấy thế lực kia sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

Nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì, cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Có lẽ là ngươi cũng không sợ, thực lực của cô bé đi theo ngươi rất ghê gớm”.

Diệp Quân cười nói: “Cô bé đó tên Nhị Nha, là…”

Nói đến đây, hắn chợt im lặng, mẹ kiếp, lời này thật sự rất khó nói ra.

Gọi là bà nội à?

Có vẻ không ổn lắm!

Nhược Mệnh cười hỏi: “Là gì của ngươi?”

Diệp Quân đáp: “Trưởng bối”.

Trưởng bối!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhược Mệnh cười nói: “Hình như cô bé gọi ngươi là cháu trai”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Sao Nhược tỷ biết?”

Nhược Mệnh hờ hững đáp: “Nơi này là địa bàn của ta mà”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nói: “Nhược tỷ, tỷ và mấy người Thần Nhất đến từ cùng một thời đại sao?”

Nhược Mệnh gật đầu: “Đúng thế, không chỉ đến từ cùng một thời đại mà còn có quen biết nữa”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Quen biết?”

Nhược Mệnh cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hỏi: “Có thể nói về Thần Nhất không?”

Nói thật hắn khá là tò mò với Thần Nhất này, mà người của Thần Điện cũng không hiểu nhiều về Thần Nhất.

Nhược Mệnh như nhớ lại chuyện cũ, trong mắt loé lên chút dao động, một lúc sau cô ấy nhẹ giọng nói: “Đều là một vài chuyện xưa cũ, khi đó Thần Nhất là người yêu nghiệt nhất của nhà họ Thần, còn Thanh Mạt là thánh nữ yêu nghiệt nhất khu vực Tiên Linh, lúc đó ba người chúng ta quen biết nhau ở một di tích cổ xưa, ba người chúng ta đều suýt chết ở nơi đó…”

Nói đến đây cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Bây giờ nghĩ lại thì thấy đúng là khá thú vị”.

Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì họ yêu nhau à?”

Nhược Mệnh gật đầu: “Thật ra ta có thể nhìn ra sở dĩ Thanh Mạt ở bên Thần Nhất là vì Thần Nhất vô cùng yêu nghiệt, nhà họ Thần còn là thế gia hàng đầu… Nói một cách khác thì tình yêu của cô ta với Thần Nhất cũng không quá thuần tuý, trong lòng cô ta Đại Đạo quan trọng hơn. Mà ngược lại, Thần Nhất là một lòng một dạ với cô ta, Đại Đạo trong lòng hắn hoàn toàn không quan trọng bằng Thanh Mạt”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nếu như thế thì mối tình này đã định sẵn sẽ trở thành bi kịch”.
Chương 1342: Sao cô ta lại ở đây?

Nhược Mệnh cười nói: “Đúng thế, trong một mối tình, ai nghiêm túc hơn là người tổn thương nhiều hơn”.

Diệp Quân im lặng.

Dù chỉ tiếp xúc với Thần Nhất một lúc, nhưng qua người ngoài và hiểu biết của hắn, hắn thấy Thần Nhất là một người rất tốt, kể cả những vị thần đã phản bội Thần Nhất một khi nhắc đến Thần Nhất vẫn cực kỳ kính trọng, không có chút bất kính.

Nhược Mệnh cất lời: “Có cảm thấy không đáng thay hắn không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Sao có thể?”

Nhược Mệnh nhất thời thấy tò mò: “Tại sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chuyện tình cảm từ khi mới bắt đầu đã chẳng có gì là đáng hay không đáng, chỉ có nên và không nên”.

Nếu thật sự thích một người rồi bỏ ra tất cả, sao còn quan tâm đáng hay là không nữa?

Ít nhất hắn thấy chắc chắn Thần Nhất sẽ không cảm thấy không đáng.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhược Mệnh chợt bật cười.

Diệp Quân hơi tò mò: “Nhược tỷ cười gì vậy?”

Nhược Mệnh cười nói: “Về phương diện tình cảm, ngươi và Thần Nhất khá giống nhau… Chuyện tình cảm thường rất kỳ diệu, đàn ông tốt gặp phải phụ nữ xấu, phụ nữ xấu gặp phải đàn ông tốt…”

Diệp Quân chớp mắt: “Nhược tỷ với Thần Nhất…”

Nhược Mệnh gõ đầu Diệp Quân một cái: “Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, dù ta có quen biết với hai người họ, nhưng cũng không thân thiết gì, còn không được xem là quan hệ xã giao”.

Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế, đúng rồi, Nhược tỷ vẫn chưa nói vì sao mình lại bị nhốt ở đây mà?”

Nhược Mệnh lắc đầu, không nói gì.

Diệp Quân chần chừ một lúc rồi hỏi: “Ta vốn không nên hỏi nhiều, nhưng nếu là phong ấn gì đó thì có lẽ ta có thể giúp được”.

Hắn cũng không hề nói quá, đến lúc này vẫn chưa có phong ấn nào kiếm Thanh Huyên và Tiểu Bạch không thể phá.

Một bên dùng sức mạnh phá vỡ!

Một bên kêu gọi đầu hàng!

Tồn tại vô địch.

Nhược Mệnh lắc đầu cười khẽ: “Chuyện của ta khá phức tạp, ngươi đừng nhúng tay vào”.

Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Nhược Mệnh lại nói: “Vẫn nên giải quyết chuyện của bản thân ngươi trước đi, nếu ta đoán không lầm thì bây giờ mấy thế lực bên ngoài đều đang nhằm vào ngươi đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Khu vực Cổ Hoang đã phái người đi giết ta’.

Nhược Mệnh nhíu mày: “Khu vực Cổ Hoang?”

Diệp Quân đáp: “Đúng thế, Nhược tỷ biết thế lực này sao?”

Nhược Mệnh lắc đầu: “Từng có qua lại, nhưng cũng là chuyện từ rất lâu rồi, hơn nữa hiện tại ta còn ở trong trạng thái này, không thể rời khỏi đây, có lẽ bọn họ sẽ không nể mặt ta. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ở lại đây thì dù yêu thần có đến cũng không thể đả thương ngươi đâu”.

Diệp Quân cười nói: “Nhược tỷ hiểu lầm ý ta rồi”.

Nhược Mệnh nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu Nhược tỷ có quen biết với bọn họ thì ta có thể nể mặt Nhược tỷ không quá tuyệt tình, nếu Nhược tỷ không thân với họ thì ta cũng không cần lo lắng gì”.

Nhược Mệnh im lặng nhìn Diệp Quân.

Khoác lác?

Đương nhiên là không phải!

Lúc này cô ấy chợt nhớ ra tiểu tử trước mắt hoàn toàn không cần cô ấy bảo vệ.

Đúng là cô ấy suy nghĩ nhiều quá rồi.

Nhược Mệnh lắc đầu cười khẽ.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nhược tỷ, cũng không phải ta mạnh miệng, nếu tỷ bị kẹt ở đây vì phong ấn thì ta thật sự có thể giúp đỡ”.

Nhược Mệnh nhìn Diệp Quân: “Tại sao lại muốn giúp ta?”

Diệp Quân cười đáp: “Vì vừa gặp đã như quen biết từ lâu?”

Nhược Mệnh cười to, cười một lúc, cô ấy lắc đầu: “Ta biết ngươi không nói dối, nhưng ta vẫn chưa cần ngươi giúp”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Nhược Mệnh khẽ mỉm cười, không nói gì.

Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Nhược tỷ sợ ta nghĩ nhiều rằng tỷ vì muốn lợi dụng ta nên mới xưng hô tỷ đệ với ta à?”

Trong mắt Nhược Mệnh lộ vẻ kinh ngạc, hơi bất ngờ.

Diệp Quân đang định nói tiếp thì Nhược Mệnh nghiêm tục nói: “Đừng nói nữa”.

Diệp Quân hơi bất đắc dĩ: “Thật ra ta muốn cứu Nhược tỷ ra ngoài cũng là vì chút ý đồ riêng, Nhược tỷ mạnh như thế, nếu đi ra ngoài không phải ta sẽ có thêm một chỗ dựa ư?”

Nhược Mệnh cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi…”

Diệp Quân nhìn Nhược Mệnh, đợi cô ấy trả lời.

Nhưng Nhược Mệnh lại lắc đầu lần nữa.

Lần này Diệp Quân cũng không cố chấp, hắn gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn lấy quyển sổ của Thần Nhất ra, sau đó nói: “Nhược tỷ, tỷ chắc chắn là không xem à?”

Nhược Mệnh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không cần thiết”.

Cô ấy cũng có sự kiêu ngạo của mình.

Diệp Quân gật đầu cất quyển sổ đi, sau đó nói: “Vậy chúng ta gặp lại nhau sau…”

Mà lúc này, Nhược Mệnh đột nhiên nhíu mày, cô ấy quay đầu nhìn lại, tầm mắt cô ấy dừng lại ở một bờ biển, bờ biển đó có một cô gái váy trắng đang ngồi.

Chính là cô gái váy trắng trong quan tài kia!

Nhược Mệnh hơi kinh ngạc: “Sao cô ta lại ở đây? Cái quái gì vậy?”
Chương 1343: Thanh Đại!

Thấy nét mặt của Nhược Mệnh, Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Nhược tỷ quen cô ấy sao?”

Nhược Mệnh gật đầu.

Diệp Quân vội hỏi: “Cô ấy là ai?”

Hắn vẫn luôn tò mò về thân phận của cô gái trong quan tài kia.

Nhược Mệnh quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết cô ta sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Lúc ta gặp cô ấy, cô ấy đã mất trí nhớ rồi”.

“Mất trí nhớ?”

Nhược Mệnh cau mày.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Dứt lời, hắn dẫn Nhược Mệnh tới trước mặt cô gái váy trắng.

Thấy hai người Diệp Quân, cô gái tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhược Mệnh nhìn cô ta: “Không nhận ra ta sao?”

Cô gái váy trắng nhíu mày, cô ta nhìn chằm chằm Nhược Mệnh một lúc lâu, sau đó lắc đầu.

Nhược Mệnh đi tới trước mặt cô gái, cô ấy đột nhiên đặt tay phải lên bả vai cô gái, một lúc lâu sau đó, cô ấy nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nhưng không hề nói gì.

Diệp Quân vội hỏi: “Nhược tỷ, cô ấy là người nhà họ Thần sao?’

Nhược Mệnh lắc đầu: “Cô ta không phải người nhà họ Thần, mà là người của khu vực Tiên Linh giống Thanh Mạt”.

Khu vực Tiên Linh!

Diệp Quân nhất thời tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy cô ấy và Thần Nhất…”

Nhược Mệnh trầm giọng nói: “Năm đó ta từng gặp cô ta một lần, cô ta khi đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau…”

Diệp Quân hơi tò mò: “Lúc đó cô ta thế nào?”

Trong mắt cô gái váy trắng cũng lộ vẻ tò mò.

Nhược Mệnh cười nói: “Kiêu ngạo, vô cùng vô cùng kiêu ngạo”.

Kiêu ngạo!

Diệp Quân chớp mắt: “Vô cùng vô cùng?”

Nhược Mệnh gật đầu: “Cô ta và Thanh Mạt là người cùng tộc, coi như họ hàng, Thanh Mạt là kiêu ngạo từ trong nội tâm, còn cô ta là vẻ ngoài kiêu ngạo, năm đó đi ra bên ngoài, chỉ có mỗi Thần Nhất được hai tỷ muội họ khen ngợi, dù là nhà họ Thần, bọn họ cũng tỏ vẻ coi thường…”

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết những con cháu đến từ thế lực và gia tộc cấp cao đều khá kiêu ngạo, đương nhiên cũng có những người khiêm tốn, nhưng kiểu người này thật sự rất hiếm hoi.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, ta có thể xem như khiêm tốn không?”

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân có xem như khiêm tốn không?

Thật ra thì có thể nói là vậy, là con cháu đời thứ ba của người mạnh nhất thế giới này, nhưng Diệp Quân không hề có thói quen như những tên công tử bột, không thể không nói, lúc này nó cũng cảm thấy hiệu quả việc nuôi thả của nhà họ Dương vẫn rất tốt.

Vì người đi lên từ cấp bậc thấp nhất sẽ không quá hống hách.

Diệp Quân từng chịu khổ, cũng từng làm hạ nhân cho người khác, vì thế hắn sẽ không có suy nghĩ thượng đẳng hơn người khác, còn nếu từ nhỏ hắn đã đi theo Diệp Huyên và Tần Quan, thì tâm lý của Diệp Quân chắc chắn sẽ khác với bây giờ.

Lúc này như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Nhược tỷ, sao cô ấy lại mất trí nhớ?”

Nhược Mệnh nhìn cô gái: “Cô ta tự phong ấn trí nhớ của mình”.

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái váy trắng, cô ta tỏ vẻ nghi ngờ: “Vì sao ta phải phong ấn trí nhớ của mình?”

Nhược Mệnh cười đáp: “Cái này phải hỏi bản thân cô ấy”.

Cô gái lắc đầu: “Ta không biết”.

Nhược Mệnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Sao cô ta lại đi theo ngươi?”

Diệp Quân kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.

Nhược Mệnh im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi muốn đưa nàng về khu vực Tiên Linh à”.

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái này không thể đi theo hắn mãi được.

“Không đúng”.

Nhược Mệnh lại nói: “Nếu nàng ta khôi phục trí nhớ, biết ngươi có cái tháp này…”

Diệp Quân chớp mắt: “Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?”

Nhược Mệnh cười nói: “Đừng nghĩ tất cả mọi người đều tốt, Tiểu Tháp này của ngươi vô cùng nghịch thiên, hơn nữa giá trị nghiên cứu của nó vượt xa quyển sổ của Thần Nhất. Nếu để người ngoài biết chức năng của Tiểu Tháp này, đặc biệt là những thế lực lớn có thực lực kia, chắc chắn bọn họ sẽ thèm thuồng nó. Trước mặt Đại Đạo chân chính, nhân nghĩa đạo đức gì đó đều chỉ là may bay”.

Diệp Quân im lặng, đương nhiên hắn biết nhân tính là thứ không thể chịu được thử thách nhất.

Lúc này cô gái váy trắng kia chợt nói: “Có lẽ ta không phải loại người như thế”.

Nhược Mệnh nhìn cô gái váy trắng, cười nói: “Cái này khó nói lắm”.

Cô gái váy trắng nhìn Nhược Mệnh: “Chúng ta từng có thù với nhau sao?”

Nhược Mệnh lắc đầu: “Thù thì không có, nhưng trước đây cô và ta từng không thích nhau, đương nhiên chúng ta cũng chỉ gặp nhau được mấy lần mà thôi. Không phải ta nhằm vào cô, ta chỉ nhắc nhở đệ đệ vừa mới quen biết này một tiếng mà thôi”.

Cô gái váy trắng gật đầu, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi không nói gì thêm.

Diệp Quân chợt cất lời: “Nhược tỷ, làm cách nào để đi đến khu vực Tiên Linh này vậy?”

Nhược Mệnh trầm giọng nói: “Bây giờ tốt nhất là đừng đi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Nhược Mệnh giải thích: “Nơi đó không thích người ngoài, Thần Nhất từng đến đó cũng không được nể mặt… Nếu ngươi thật sự muốn đi thì phải dẫn trưởng bối trong nhà theo mới được”.

Diệp Quân lắc đầu một cách dứt khoát: “Thế thì thôi vậy”.

Lần này đến lượt Nhược Mệnh thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Nếu dẫn trưởng bối trong nhà đi theo thì sẽ xảy ra chuyện”.

Kiêu ngạo?

Hắn biết nếu dẫn cô cô váy trắng đi, với tính cách của bà ấy ngươi mà dám kiêu ngạo thì cả nhà ngươi đều sẽ đi đời.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái váy trắng: “Cô ấy tên là gì?”

Nhược Mệnh đáp: “Thanh Đại”.

Thanh Đại!
Chương 1344: Giết hay hoà bình!

Diệp Quân gật đầu: “Thanh Đại cô nương, bây giờ ta vẫn không thể đến khu vực Tiên Linh, đợi sau khi thực lực của ta đủ mạnh, ta sẽ dẫn cô đến đó sau, cô thấy thế nào?”

Thanh Đại gật đầu: “Được”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhược Mệnh: “Nhược tỷ, vậy ta đi đây”.

Sau đó, hắn đưa Nhược Mệnh rời khỏi Tiểu Tháp.

Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân tạm biệt Nhược Mệnh, đương nhiên hắn không thể ở lại đây mãi, hắn còn phải làm rất nhiều chuyện.

Nhược Mệnh cũng không giữ Diệp Quân lại.

Vào lúc Diệp Quân xoay người rời đi, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Nếu không muốn gọi người nhà, bản thân cũng không thể giải quyết thì có thể đi đến đây”.

Diệp Quân vẫy tay: “Được”.

Sau đó, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời phía xa.

Nhược Mệnh khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi biến mất.

Khu Diệp Quân đi ra từ trong Hắc Tử Vực, Nhị Nha và Tiểu Bạch, còn có Thần Tuyết kia lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Nhị Nha quan sát Diệp Quân, sau đó nói: “Được đấy”.

Rõ ràng cô bé phát hiện kiếm đạo của Diệp Quân đã vào thần tính.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch sau đó nhìn về phía Thần Tuyết bên cạnh: “Vị cô nương này là?”

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Thần Tuyết của nhà họ Thần”.

Nhà họ Thần.

Diệp Quân gật đầu: “Có chuyện gì sao?”

Thần Tuyết nhìn Diệp Quân: “Có thể nói chuyện một lát không?”

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Diệp công tử, không giấu giếm gì, lần này ta đến đây là vì quyển sổ Thượng Thần Thần Nhất để lại”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thể đoán ra được”.

Thần Tuyết hơi do dự rồi hỏi: “Có bán không?”

Diệp Quân cười nói: “Các ngươi vốn đến cướp đúng không?”

Thần Tuyết gật đầu một cách thản nhiên.

Diệp Quân nhìn cô ta: “Không bán”.

Thần Tuyết im lặng.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Chúng ta đi thôi”.

Nhị Nha gật đầu.

Nhưng lúc này, Thần Tuyết đột nhiên nói: “Diệp công tử, ngươi không giữ được quyển sổ kia đâu”.

Diệp Quân dừng bước, hắn quay đầu nhìn về phía Thần Tuyết, Thần Tuyết nghiêm túc nói: “Ta không có ác ý, ta chỉ muốn cho ngươi biết quyển sổ đó cực kỳ quý giá, cao thủ bước vào cảnh giới Thần Đạo nào cũng sẽ muốn có nó, vì nó liên quan đến Đại Đạo, nên chắc chắn bọn họ sẽ không từ mọi thủ đoạn”.

Diệp Quân cười nói: “Nên vì lý do an toàn của ta, ta nên đưa thứ này cho nhà họ Thần các người đúng không?

Thần Tuyết im lặng.

Diệp Quân lắc đầu: “Thần Tuyết cô nương, ta không biết cô có thể đại diện cho nhà họ Thần không, nhưng ta vẫn muốn nói với cô một câu, ta không muốn đối đầu với nhà họ Thần”.

Thần Tuyết lắc đầu: “Ta không thể đại diện cho nhà họ Thần, nhưng ta cũng hy vọng sau này nhà họ Thần chúng ta và Diệp công tử sẽ không phải kẻ thù”.

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Thần Tuyết nhìn Diệp Quân đang rời đi phía xa, trong mắt cô ta loé lên cảm xúc phức tạp, nếu cô ta có thể làm chủ, đương nhiên cô ta sẽ không hy vọng nhà họ Thần tiếp tục nhằm vào thiếu niên trước mắt.

Sống sót đi ra khỏi Hắc Tử Vực!

Cô ta không biết sao Diệp Quân có thể làm được, nhưng có thể chắc chắn thiếu niên này không đơn giản chút nào.

Mà trực giác cho cô ta biết, thiếu niên bí ẩn đột nhiên xuất hiện này rất có thể thay đổi bố cục thế lực thời đại cũ.

Thần Tuyết lắc đầu thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Cô ta biết chuyện của Thần Lăng, cô ta không che giấu được, cũng không thể che giấu, chỉ có thể báo cáo đúng sự thật cho gia tộc, mà một khi gia tộc biết chuyện này thì chắc chắn gia tộc sẽ không bỏ qua.

Thể diện!

Thần vật!

Nhà họ Thần đều cần.

Một lúc lâu sau đó, Thần Tuyết thở dài khe khẽ rồi rời đi.



Nhà họ Thần.

Nhà họ Thần nằm ở Cổ Thần Gia, Cổ Thần Gia này qua nhiều năm kinh doanh đã nắm giữ mấy nghìn vũ trụ tinh hà, thế lực vô cùng khổng lồ.

Khi Thần Tuyết trở về nhà họ Thần, toàn bộ nhà họ Thần đều đang nổi trận lôi đình.

Không ngờ người đó lại dám giết người nhà họ Thần, hơn nữa người bị giết còn là đại trưởng lão của nhà họ Thần.

Trong điện nghị sự của nhà họ Thần, Thần Tuyết đứng ở trung tâm đại điện, hai bên đều là những tia sáng, trong những tia sáng này có những hư ảnh lơ lửng, đây đều là cao thủ của nhà họ Thần, bản thể của bọn họ không có ở đây, bọn họ đang tu luyện trong một thời không đặc biệt.

Mà lúc này, những cao thủ của nhà họ Thần đều vô cùng giận dữ.

Ngang nhiên giết chết người nhà họ Thần rõ ràng là không coi nhà họ Thần ra gì.

Cảm nhận được sự giận dữ của trưởng lão xung quanh, Thần Tuyết im lặng không nói gì, vì cô ta biết lúc này mình không thể nói gì cả.

Lúc này, chỗ ngồi trống không trước mặt Thần Tuyết đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, sau khi hư ảnh xuất hiện, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.

Người đó chính là Thần Khởi của nhà họ Thần.

Thần Tuyết nhìn Thần Khởi trước mặt, cúi người hành lễ, sau đó đợi đối phương đưa ra quyết định cuối cùng.

Là điều tra, hay hoà bình, hay là giết đều chỉ dựa vào một suy nghĩ của người trước mắt.

Đương nhiên trong lòng cô ta vẫn hy vọng gia tộc có thể tiếp tục điều tra, tiếp tục theo dõi, sau đó qua một khoảng thời gian nữa mới quyết định, vì cô ta cũng không muốn đối đầu với thiếu niên bí ẩn đó, có lẽ sau một khoảng thời gian ngắn nữa, thế lực bí ẩn sau lưng thiếu niên kia sẽ lộ diện, khi đó mới quyết định cũng không muộn.

Thần Khởi đột nhiên nói: “Giết”.

Giết!

Nghe thấy từ này, các cao thủ trong điện lập tức xôn xao.

Thần Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau đó, cô ta mở mắt ra rồi nói: “Nếu gia chủ đã quyết định giết, thì ta đề nghị gia chủ nên đích thân ra mặt giết người này”.
Chương 1345: Nghi thức hoan nghênh!

Trong lòng Thần Tuyết không hy vọng nhà họ Thần đối đầu với Diệp Quân, nhưng cô ta cũng không phải người quản lý nhà họ Thần, mà khi nhà họ Thần quyết định giết Diệp Quân, cô ta lập tức từ bỏ tất cả suy nghĩ không muốn chống lại Diệp Quân trong đầu.

Một khi đã là kẻ thù thì không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào được.

Nghe thấy lời của Thần Tuyết, các cao thủ của nhà họ Thần ở trong điện đều hơi ngạc nhiên.

Một trưởng lão trầm giọng nói: “Thần Tuyết, giết một thiếu niên cũng cần tộc trưởng đích thân ra tay à?”

Thần Tuyết trầm giọng nói: “Tam trưởng lão, thiếu niên này cũng không phải một người bình thường, thứ nhất hắn là người thừa kế mà Thần Nhất đã chọn…”

Khi hai chữ Thần nhất này xuất hiện trong đại điện, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên hơi kỳ lạ.

Còn Thần Tuyết thì mặc kệ những điều này, cô ta tiếp tục nói: “Có lẽ mọi người đều hiểu con người Thần Nhất, mọi người cảm thấy ông ấy sẽ chọn một thiếu niên bình thường sao?”

Mọi người im lặng.

Thần Tuyết lại nói: “Hơn nữa bên cạnh người này có một con ác thú và Linh Tổ đi theo, mọi người biết thực lực của đại trưởng lão mạnh bao nhiêu, nhưng ông ấy lại hoàn toàn không có khả năng đánh trả trước mặt con ác thú kia, cứ thế bị giết chết”.

Hoàn toàn không có khả năng đánh trả!

Nghe thấy lời của Thần Tuyết, mấy cao thủ của nhà họ Thần đang có mặt đều kinh ngạc: “Không có khả năng đánh trả?”

Lúc biết đại trưởng lão bị giết bọn họ đều vô cùng tức giận, nhưng cũng không biết đại trưởng lão bị giết chết trong nháy mắt, bây giờ khi biết được chuyện này bọn họ đều rất kinh ngạc.

Thực lực của đại trưởng lão cũng không phải là yếu, là cao thủ cao cấp sáu phần thần tính, ông ta cũng bị giết chết trong nháy mắt thì chuyện này có ý nghĩa thế nào?

Có nghĩa đối phương ít nhất là bảy phần thần tính!

Thần Tuyết gật đầu: “Đúng thế, hơn nữa người này còn sống sót đi ra được từ Hắc Tử Vực…”

Hắc Tử Vực!

Mọi người lại rơi vào im lặng một lần nữa.

Lúc này họ chợt phát hiện dường như sự việc không đơn giản như thế.

Thần Tuyết nhìn về phía Tộc trưởng nhà họ Thần: “Tộc trưởng, đề nghị của ta là nếu không đối đầu với hắn thì có thể kết bạn, còn nếu đối đầu thì Tộc trưởng hay tự mình ra mặt giết chết hắn, không cho hắn có chút cơ hội nào cả”.

Mọi người trong điện đồng loạt nhìn về phía Tộc trưởng Thần Khởi của nhà họ Thần.

Thần Khởi không chút do dự nói thẳng: “Giết”.

Thần Tuyết hơi nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

Nhưng Thần Khởi lại nói: “Bảo Thần Võ dẫn người đi trước”.

Lúc này, trong một trụ sáng ở bên phải có một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp màu đen chậm rãi bước ra.

Thần Võ!

Cao thủ đứng thứ hai ở nhà họ Thần trước mắt, chỉ đứng sau Tộc trưởng.

Thần Tuyết muốn nói lại thôi, cô ta vốn định tiếp tục khuyên cho Thần Khởi đích thân ra tay, nhưng nếu lên tiếng vào lúc này thì cũng đồng nghĩa với việc đắc tội Thần Võ.

Hành động như thế quá ngu xuẩn.

Vì thế cô ta chỉ có thể im lặng.

Sau khi xuất hiện, Thần Võ lạnh lùng nói: “Một mình ta là đủ rồi”.

Thần Khởi cất lời: “Người này không đơn giản, đừng khinh địch, dẫn theo binh lính của nhà họ Thần đi, nếu phát hiện không đấu lại thì lập tức rút lui, đợi ta về”.

Dứt lời, ông ta dần biến mất.

Thần Võ cau mày, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Đương nhiên ông ta không thể cãi lệnh của Tộc trưởng trước mặt mọi người được.

Mọi người nhanh chóng giải tán, trong nhà họ Thần có mấy chục khí thế mạnh mẽ bay lên cao, biến mất ở nơi sâu trong tinh không.

Nơi nào đó, Thần Tuyết nhìn về phía tinh không xa xôi, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Cô ta biết quyết định của nhà họ Thần lần này có thể ảnh hưởng đến thịnh suy của cả gia tộc.

Nếu nhà họ Thần thành công thì nhà họ Thần có thể mượn quyển sổ kia đạt đến một tầm cao mới, còn nếu thất bại thì thực lực của nhà họ Thần có thể sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, nhưng có lẽ vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng…



Trong Đạo Thị.

Tại một tửu quán, Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết ngồi đối diện nhau.

Trấn Nam Tuyết đang báo cáo với Diệp Quân công việc mở lại Đạo Thị trước mắt.

Diệp Quân nghiêm túc lắng nghe.

Qua một lúc lâu, Trấn Nam Tuyết cất quyển sổ trước mặt đi, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Có hơn một trăm Đạo Thị đã mở ra lần nữa, trước mắt hiệu quả không tệ, hơn nữa chúng ta đã bắt đầu có lợi nhuận rồi”.

Nói đến đây, cô ta không nhịn được nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên cô ta hành động một mình từ sau khi rời khỏi Trấn tộc, vì thế cô ta rất cố gắng, mà cố gắng của cô ta đã có hiệu quả, trước mắt bản thân cô ta đã lãi hơn chục nghìn Tổ Nguyên rồi.

Mà đây chỉ mới là bắt đầu.

Diệp Quân cũng hơi vui vẻ, hắn cười nói: “Tạm thời không cần xây dựng thêm nữa, đợi sau khi ổn định toàn bộ Đạo Thị, chúng ta lại tiếp tục xây thêm”.

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Ta hiểu, dục tốc bất đạt mà”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Trấn tộc các cô có thái độ gì với ta?”

Bây giờ trong ba thế lực lớn, chỉ có Trấn tộc trong trạng thái hợp tác với hắn, còn hai nhà khác đã bắt đầu nhằm vào hắn, vì thế hắn muốn biết suy nghĩ chân thực của Trấn tộc này với hắn.

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Quân, nụ cười trên mặt Trấn Nam Tuyết dần biến mất: “Lần này ta đến đây còn vì một chuyện, là Tộc trưởng của chúng ta muốn mời ngươi đến Trấn tộc?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đến Trấn tộc?”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng thế, có lẽ là muốn nói chuyện trực tiếp với ngươi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được”.

Hắn biết chắc chắn Trấn Nam Tuyết không thể đại diện cho toàn bộ Trấn tộc, hắn phải nói chuyện rõ ràng với người quản lý thật sự của Trấn tộc.

Sau này là kẻ thù hay là bạn vẫn nên xác định trước thì tốt hơn.

Thật ra Trấn Nam Tuyết cũng hơi lo lắng, vì cô ta cũng sợ Diệp Quân và Trấn tộc đàm phán thất bại.

Nếu đàm phán thất bại…

Lúc này, Diệp Quân nói: “Bây giờ chúng ta đi đến Trấn tộc thôi”.

Trấn Nam Tuyết thu hồi suy nghĩ, gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hai người đứng dậy rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK