“Ha ha!”
Tiếng cười vang như sấm, “Tên nhóc đệ được lắm, được, về sau chính là huynh đệ một nhà.”
Diệp Quân gật đầu, “Đại ca, Tam tỷ, xin nhận một lạy của tiểu đệ.”
Vừa nói, hắn vừa cung kính hành lễ.
Cô gái kia nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Thanh âm bên trong tấm bia đá kia: “Người một nhà cả, không cần vẽ chuyện.”
Diệp Quân mỉm cười, “Dạ!”
Nói xong, hắn đi đến trước mặt tấm bia đá, đặt tay phải lên mặt bia, tấm bia đá khẽ rung lên, ngay sau đó, một luồng kiếm quang thong thả bay ra từ trong tấm bia đá ra ngoài.
Thấy thế, Diệp Quân mừng rỡ, vội duỗi tay cầm lấy kiếm quang kia, sau đó không hề nghĩ ngợi gì mà cắm thẳng vào giữa mày mình.
Mẹ nó!
Cuối cùng phong ấn này có thể giải trừ!
Ông đây không đánh lại được thì ông nội của ông đây còn không đánh lại chắc?
Nhưng vào đúng lúc này, luồng kiếm quang kia đột nhiên tan biến như khói sương.
Chứng kiến tất cả, vẻ mặt của Diệp Quân hoàn toàn cứng đờ.
Mẹ nó!
Không đi đường ngang ngõ tắt được rồi.
Lúc này, tấm bia đá kia đột nhiên lắc lư, một lát sau, giọng nói bên trong tấm bia đá chợt cười nói: “Ta còn cần một chút thời gian, Lão Nhị, chuyện bên ngoài nhờ cả vào đệ.”
Quân Đế gật đầu, bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề.”
Quân Đế nhìn về phía Diệp Quân, “Đệ lại đây.”
Diệp Quân đi đến trước mặt Quân Đế, đột nhiên Quân Đế giơ tay chấm lên giữa mày Diệp Quân, trong phút chốc, phong ấn Ác Đạo ở giữa mày Diệp Quân hiện lên.
Quân Đế rút tay về, ông ta nhìn chằm chằm giữa mày Diệp Quân, nhíu mày, “Sao sức mạnh Ác Đạo này lại mạnh đến vậy!”
Hiển nhiên ông ta cũng từng tiếp xúc với Ác Đạo, nhưng chưng từng gặp phải Ác Đạo nào mạnh mẽ thế này.
Quân Đế nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt tỏ ý dò hỏi, Diệp Quân kể lại chuyện Phạn Chiêu Đế, bởi vì Phạn Chiêu Đế cá mè một lứa với Tổ Đạo, nếu về sau các đại ca gặp phải thì cần chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nghe Diệp Quân nói xong, Quân Đế nhẹ giọng nói: “Dung hợp tu luyện của các đời." Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Quân Đế nhìn phong ấn giữa mày của Diệp Quân. “Người phụ nữ này có thực lực rất mạnh, thậm chí là đến mức nào thì phải đấu trực tiếp mới biết được.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh, "Lão Tam, muội đến xem thử.”
Cô gái chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, duỗi một ngón tay chạm vào giữa mày Diệp Quân, phong ấn Ác Đạo kia thoáng thay đổi, lúc này, một tia chính khí hạo nhiên cuồn cuộn chảy vào theo đầu ngón tay của cô ta, chỉ trong chớp mắt, tia chính khí hạo nhiên đã hóa thành tro tàn, mà cùng lúc đó, Diệp Quân như bị sét đánh ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cô gái nhướng mày, nhìn thoáng qua đầu ngón tay của mình, đầu ngón tay đã rạn nứt, cô ta im lặng một lát rồi nói, "Sức mạnh Chí Ác, cần phải chú ý thực lực của Ác Đạo này.” "
Phạn Thiện vội vàng đỡ lấy Diệp Quân, hoảng sợ nói: “Ngươi sao thế?”
Quân Đế gật đầu, ông ta đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó lấy linh quả ra đặt ở trên ngực Diệp Quân, linh quả kia hóa thành linh khí lan tràn vào trong cơ thể Diệp Quân.
Quân Đế quay đầu nhìn về phía cô gái, “Tam muội, muội có nắm chắc không?”
Cô gái nhíu mày trầm tư một lát, nói: “Thử xem." Quân Đế gật đầu, “Được.”
Dứt lời, ông ta đi về đằng xa.
Cô gái đột nhiên nói: “Huynh đi đâu?”
Quân Đế bình tĩnh nói: “Đi giết vài người.”
Nói xong thì không thấy ông ta đâu nữa.
Cô gái vác theo Diệp Quân đi thẳng, Phạn Thiện vội vàng đi theo, tuy rằng không biết những người này đang làm gì, nhưng cô ta biết, những người này sẽ không làm hại Diệp Quân.
Nghịch Đạo Hình Đồ quay đầu nhìn về phía Thượng Thương Chủ, “Đi giết mấy người nhé?”
Thượng Thương Chủ cười nói “Không thành vấn đề!”
Dứt lời, huynh đệ hai người biến mất tại chỗ.
Bên ngoài.
Giờ này khắc này, toàn bộ các cường giả mạnh nhất của nền văn minh vũ trụ cấp mười đều đã sôi trào, đặc biệt là mấy lão quái vật của nền văn minh vũ trụ cấp mười và cấp chín, bởi vì họ đều đã cảm nhận được lời kêu gọi của Tổ Đạo.
Ai tới chiến đấu đều được thành Đạo ngay!
Điều này nghĩa là gì?
Vốn dĩ trong đám bọn chúng có rất nhiều cường giả không có tư cách kết nối với Tổ Đạo, nhưng hiện tại, Tổ Đạo lại chủ động kết nối với bọn chúng, hơn nữa còn hứa hẹn rằng, chỉ cần đồng ý tới chiến đấu thì sẽ được thành Đạo ngay, tuy rằng không biết đó là đạo thần bí gì, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là sự thăng cấp cực lớn.
Vì thế, dưới sự kêu gọi của Tổ Đạo, vô số cường giả mạnh nhất nhao nhao đến Thiên Mộ Giới.
Bên ngoài Thiên Mộ Giới, giờ phút này có rất nhiều khí tức cường đại.
Có rất nhiều người không biết gì về Thiên Mộ Giới, bởi vì Thượng Thương Chủ của Thiên Mộ Giới vì để tránh né Tổ Đạo mà phần lớn thời gian sẽ ở bên trong Thiên Mộ Giới, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bởi vậy, có cực kỳ ít người biết đến bọn họ.
“Ha ha!”
Bên ngoài Thiên Mộ Giới, một tiếng cười to đột nhiên vang vọng khắp cõi đất trời, ngay sau đó, một gã đàn ông bặm trợn phá vỡ thời không, chậm rãi đi ra.
Gã đàn ông bặm trợn nhìn Thiên Mộ Giới, cười nói: “Một đám rùa đen rụt đầu, mau mau ra đây chịu chết.”
Đúng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên xẹt qua giữa sân, gã đàn ông bặm trợn kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay bóp họng.
Gã đàn ông bặm trợn hoảng sợ nhìn người đàn ông áo trắng trước mắt.
Tay phải của người đàn ông áo trắng khẽ siết lại.
Răng rắc!
Đầu của gã đàn ông bặm trợn bị Quân Đế bẻ gãy, ông ta xách theo cái đầu đẫm máu nhìn bốn phía xung quanh, “Thời đại này kẻ thuận đạo đều yếu ớt như vậy à? Đúng là khiến người ta thất vọng!”
Không gian đột nhiên im bặt.
Chương 2557: Giao dịch
Thấy người đàn ông bặm trợn bị giết chết trong nháy mắt chỉ bằng một chiêu, trong sân đột nhiên lâm vào tĩnh lặng, vào giờ phút này, những cường giả chạy tới đây mới phát hiện, chuyện này thật sự không đơn giản.
Phải biết rằng, người đàn ông bặm trợn kia cũng là cường giả cảnh giới Thuận Đạo, nhưng cứ như vậy mà bị đối phương giết chết trong nháy mắt mà không cần phí nhiều sức.
Không phải chết trận mà là bị giết trong nháy mắt!
Giờ phút này, những cường giả âm thầm rình rập đều không khỏi lo sợ trong lòng.
Thật ra người đàn ông bặm trợn kia chết cũng oan uổng, gã vốn chỉ muốn thể hiện, khoe mẽ uy phong một chút, nếu thật sự đánh không lại, gã còn có thể chạy trốn, nhưng lại không ngờ rằng mình lại bị người ta giết luôn!
Phải biết rằng, với thực lực của gã, dù ở nền văn minh vũ trụ cấp mười cũng có thể ngang nhiên mà đi...
Chỉ có thể nói rằng, cố gắng làm màu rất nguy hiểm, cần phải hết sức cẩn thận.
Quân Đế vừa ra tay, tất cả cường giả đều yên tĩnh lại, có một số còn lùi về phía sau mấy vạn trượng, cách xa Quân Đế, rất sợ Quân Đế đột nhiên tức giận mà đánh về phía bọn họ.
Trong bóng tối, Cửu Châu Chủ nhìn vị Quân Đế kia một cái, sau đó xoay người rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã nghiền nát vô số hư không, đi tới trước một ngôi chùa cổ.
Ngôi chùa cổ này nằm ở chính giữa hai ngọn núi cao, giống như chiếc cầu nối hai ngọn núi, ngôi chùa cổ cũng không quá lớn, so với hai ngọn núi thì cứ như là hạt thóc dưới biển.
Đại Thiện Tự!
Cửu Châu Chủ chậm rãi đi tới cổng lớn kiên cố của Đại Thiện Tự, trên hai cánh cổng chùa có khắc chân dung của Phật Đà, bức chân dung này vừa cũ kĩ vừa toát ra vẻ tang thương, bị tháng năm ăn mòn, dù hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ trang nghiêm và nghiêm túc của Phật Đà.
Cửu Châu Chủ chậm rãi đi tới trước cổng, vừa định mở thì cánh cổng kia lại tự động mở ra.
Thấy vậy, Cửu Châu Chủ mỉm cười, ông ta đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đình viện nhỏ, nền của đình viện được lát bằng đá cổ, cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, đã không thể nhìn ra màu sắc nguyên bản được nữa.
Ở cuối viện, có một tòa đại điện, trong đó trống không, không bất kỳ một tượng Phật nào được thờ cúng, ở ngay chính giữa đại điện có một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng, y phục của hòa thượng rất kỳ quái, ông ta mặc áo đạo sĩ và đeo Phật châu.
Hòa thượng có khuôn mặt hiền từ, trông giống như một vị Phật Đà, khiến người ta không khỏi kính sợ.
Ở sau lưng lão hòa thượng, cách đó không xa có một tiểu hòa thượng đang bắt chước ngồi xếp bằng dưới đất, chắp hai tay, trong miệng lẩm nhẩm kinh văn, khi thấy Cửu Châu Chủ tới, gã len lén liếc Cửu Châu Chủ.
Cửu Châu Chủ chậm rãi đi tới trước mặt hòa thượng: “Đại Thiện Tự Chủ, vẫn khỏe chứ?”
Lão hòa thượng chậm rãi mở mắt ra: “Thí chủ, năm đó lần đầu gặp cứ như Phật, không nhiễm bụi trần, hôm nay gặp lại, nhân quả khắp người, lệ khí hiện ra.”
Cửu Châu Chủ cười nói: “Thân ở hồng trần Đại Đạo, nhân quả đó, sao có thể tránh được?”
Lão hòa thượng bình tĩnh nói: “Vẻ bề ngoài đều là giả dối.”
Cửu Châu Chủ khẽ mỉm cười: “Thế gian ba ngàn Đại Đạo, ta cầu đạo ta, trong lòng không thẹn, vậy là đủ rồi.”
Lão hòa thượng hiền hòa nói: “Đại Đạo như biển, làm gì có vách đá?
Cửu Châu Chủ nhẹ giọng nói: “Đã tới bên bờ, nếu cuộc đời này không thể tiến thêm một bước nữa vậy thì làm sao cam tâm được?”
Nói xong, ông ta cười một tiếng, sau đó nói: “Đại Thiện Tự Chủ, lần này ta tới đây không phải để tranh luận Phật Pháp với ông, ông thần thông quảng đại, chắc chắn biết mục đích ta tới đây.”
Lão hòa thượng chắp hai tay: “Trong Thiên Mộ Giới, bất kỳ ai cũng đều là con trời hoành hành thời đại, lão nạp và bọn họ không thù không oán, thật sự không có lý do gì để chiến đấu với bọn họ, vả lại, vũ trụ to lớn như vậy, Tổ Đạo kia lại ăn mảnh một mình, làm vậy cũng thật sự là hơi quá đáng...”
Cửu Châu Chủ bình tĩnh nói: “Tự Chứng Thành Đạo.”
Lão hòa thượng nhìn Cửu Châu Chủ, Cửu Châu Chủ nói: “Tổ Đạo cam kết, nếu đại sư đồng ý giúp đỡ, ông ta sẽ giúp đại sư Tự Chứng Thành Đạo.”
Lão hòa thượng yên lặng một lúc, lắc đầu.
Cửu Châu Chủ lại nói: “Trong các vũ trụ cấp mười, bất cứ vũ trụ nào cũng đều có thể mở Đại Thiện Tự, cùng đại sư truyền bá Phật pháp, thu hút tín ngưỡng.”
Vẻ mặt lão hòa thượng vẫn không hề thay đổi, nhưng tay phải cũng đã bắt đầu di chuyển chuỗi Phật châu trước ngực.
Cửu Châu Chủ nhìn chằm chằm lão hòa thượng, chờ đợi câu trả lời.
Một lát sau, lão hòa thượng vẫn lắc đầu: “Chuyện này nhân quả lớn, đã vượt khỏi phạm vi năng lực của lão nạp, nếu không cẩn thận, thân chết đạo tiêu, vạn kiếp bất phục... Vả lại, hôm nay Tổ Đạo coi trọng bọn ta là vì những kẻ nghịch đạo kia có sự uy hiếp với ông ta, nếu bọn ta giúp ông ta diệt trừ tất cả những kẻ nghịch đạo... Khi đó, ông ta sẽ không có kẻ địch lớn, bọn ta lại trở thành kẻ địch lớn của ông ta, tục ngữ có câu qua cầu rút ván, thí chủ cũng là người thông minh, không thể nào không hiểu điều này.”
Nghe lão hòa thượng nói vậy, Cửu Châu Chủ không hề thất vọng mà lại nở một nụ cười: “Điều này ta hiểu, nhưng có một số việc nhất định phải làm.”
Lão hòa thượng nhìn về phía Cửu Châu Chủ, không nói gì, giờ phút này, ông ta cũng có chút nghi ngờ.
Cửu Châu Chủ đột nhiên cười nói: “Nếu đại sư không muốn tham gia vào cuộc giao dịch này, vậy thì chúng ta đổi cuộc giao dịch khác.”
Nói xong, ông ta ngồi xuống trước mặt lão hòa thượng, sau đó đưa một ngón tay ra nhẹ nhàng viết, nhưng không có chữ mà chỉ có vết.
Một lát sau, lão hòa thượng đột nhiên ngẩng đầu, ông ta nhìn Cửu Châu Chủ gần trong gang tấc, ánh mắt khó tin: “Ông...”
Cửu Châu Chủ thu tay lại, bình tĩnh nói: “Đại sư, cuộc giao dịch này có lỗ không?”
Chương 2558: Đánh cờ
Lần này, lão hòa thượng không hề do dự, chắp hai tay nói: “Chúng sinh khổ cực, lão nạp nguyện độ chúng sinh!”
Cửu Châu Chủ gật đầu: “Mời đại sư chuẩn bị sẵn sàng!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Bên trong chùa, lão hòa thượng nhắm mắt lại, đọc Phật hiệu, ông ta xoay người nhìn tiểu hòa thượng bên trong đại điện: “Ngộ Đạo, con tới đây.”
Tiểu hòa thượng vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt lão hòa thượng: “Sư phụ, người phải đi sao?”
Lão hòa thượng gật đầu: “Ừ.”
Tiểu Hòa Thượng hỏi: “Có trở lại không ạ?”
Lão hòa thượng lắc đầu: “Không chắc.”
Tiểu hòa thượng sửng sốt.
Lão hòa thượng khẽ mỉm cười: “Con đã từng hỏi sư phụ, tại sao trong chùa lại không thờ tượng Phật, hôm nay sư phụ sẽ trả lời con, bản thân chúng ta chính là Phật, đừng cầu ai bên ngoài, biết chưa?”
Tiểu hòa thượng do dự, sau đó nói: “Sư phụ, tại sao lại không về?”
Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn tinh không, nhẹ nhàng nói: “Nhân quả quá lớn, sư phụ không cản được.”
Tiểu hòa thượng vội vàng nói: “Không đi là được!”
Lão hòa thượng khẽ mỉm cười: “Ta không xuống địa ngục thì ai xuống?”
Nói xong, ông ta cầm một quyển kinh Phật đưa cho tiểu hòa thượng: “Sau khi sư phụ đi, con có thể tới sau núi, ở đó có trận pháp dịch chuyển, trận này thông tới hệ Ngân Hà, sau khi tới hệ Ngân Hà, con phải tới một nơi gọi là núi Phạn Tịnh, nói đó có một người quét sân tên là chủ nhân bút Đại Đạo, con nói với ông ta rằng ta bảo con tới tìm ông ta, sau khi đi theo ông ta, hãy cố gắng học hỏi, nghe lời ông ta...”
Tiểu hòa thượng không nỡ: “Sư phụ...”
Lão hòa thượng khẽ mỉm cười: “Duyên thầy trò của chúng ta đã hết, không có gì phải buồn phiền.”
Nói xong, ông ta nhẹ nhàng xoa đầu tiểu hòa thượng, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi lão hòa thượng rời khỏi ngôi chùa cổ kia...
“Keng.”
Đột nhiên, ngôi chùa cổ yên tĩnh bao nhiêu năm nay bỗng có một tiếng chuông vang lên, tiếng chuông kéo dài, chậm rãi truyền đi khắp vũ trụ tinh hà...
Sau khi Cửu Châu Chủ rời khỏi ngôi chùa cổ, ông ta vừa bước một bước, trong nháy mắt, thời không xung quanh ông ta lập tức trở nên hư ảo, chỉ trong chốc lát, khi ông ta vừa bước ra, ông ta đã xuất hiện ở một tinh không, cách ông ta không xa có một hành tinh màu đỏ.
Cửu Châu Chủ hành lễ với hành tinh màu đỏ kia: “Tham kiến tiền bối.”
Một lát sau, một giọng nói truyền tới từ hành tinh màu đỏ: “Tới làm gì?”
Cửu Châu Chủ nói: “Xin tiền bối rời núi.”
Giọng nói kia cười: “Các người thật là biết đùa.”
Cửu Châu Chủ yên lặng.
Giọng kia lại tiếp tục vang lên: “Đại Đạo chúng ta theo đuổi khác nhau, không phải người chung đường, có hiểu không?”
Cửu Châu Chủ khẽ gật đầu: “Hiểu.”
Nói xong, ông ta xoay người định đi, nhưng lúc này, giọng nói kia lại lên tiếng: “Nhưng ta có thể giúp các người một tay.”
Cửu Châu Chủ vui mừng, ông ta hành lễ: “Đa tạ tiền bối.”
Nói xong, ông ta xoay người đi về phía hành tinh màu xanh biển.
Lúc này, giọng nói kia đột nhiên nói: “Đừng đi về phía trước nữa.”
Cửu Châu Chùa dừng lại, ông ta yên lặng một lát, gật đầu, sau đó xoay người biến mất ở vũ trụ tinh hà.
Bốn phía khôi phục lại yên tĩnh.
Núi Phạn Tịnh, tháng mười.
Lúc này đang là cuối thu, mưa rơi lác đác, cộng thêm địa thế đặc thù, mùa hè không nóng bức, gần đông lạnh vô cùng, vì vậy, dù chưa bắt đầu mùa đông, nhưng rất lạnh, du khách tới núi du ngoạn đều đã mặc y phục ấm, chỉ có một số ít phụ nữ yêu cái đẹp vẫn còn mặc quần ngắn mát mẻ.
Trước một tòa đại điện, chủ nhân bút Đại Đạo ngồi trên ghế đá, trước mắt ông ta có một bàn cờ, tay trái cầm quân trắng, tay phải cầm quân đen, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, trầm tư không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, mưa rơi ngày càng lớn, chỉ trong chốc lát đã như thùng đổ trên sông.
Khách du ngoạn bốn phía rối rít vào điện trú mưa.
Ngay tại lúc này, một cô gái đột nhiên ngồi trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía cô gái, không nói lời nào.
Cô gái đặt một viên cờ trắng lên bàn cờ, cờ trắng vốn đang ở thế bất lợi bỗng nhiên sống lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ cười nhạt, sau đó lấy một viên cờ đen đặt lên bàn cờ, cờ trắng trong nháy mắt trở lại thế bất lợi.
Nhưng lúc này, cô gái đưa tay nhẹ nhàng vung lên, bàn cờ kia lập tức hòa thành tro bụi.
Cô gái nhìn chủ nhân bút Đại Đạo không nói lời nào.
Chủ nhân bút Đại Đạo yên lặng.
Bên ngoài, những cột mưa như rồng, bầu trời như muốn vỡ tung.
Một lát sau, chủ nhân bút Đại Đạo khẽ gật đầu: “Được.”
Cô gái đứng dậy đi ra ngoài, trong nháy mắt khi cô bước vào màn mưa, mưa lại biến mất.
Tất cả mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Tuế Nguyệt trường hà.
Một nơi trước trấn nhỏ, một người phụ nữ áo bào trắng lẳng lặng nằm trên ghế.
Lúc này, mây trắng trên trời đột nhiên ửng đỏ, trong nháy mắt, sau lưng cô gái đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Người phụ nữ áo bào trắng mở mắt ra.
Chương 2559: Đáng chết
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, trên đầu là một mảnh tinh không mênh mông sâu không thấy đáy.
Đầu hắn choáng váng, giống như bị đổ keo vào vậy.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói phấn khích.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, là Phạn Thiện. Hai mắt cô nhóc này hơi đỏ, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Diệp Quân dùng sức lắc đầu, sau khi đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút, hắn khẽ cười: “Lần này ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Phạn Thiện suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đã vài canh giờ rồi.”
Diệp Quân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lâu như vậy sao.”
Phạn Thiện trừng mắt nhìn hắn: “Ta sắp lo muốn chết rồi đây này.”
Diệp Quân mỉm cười, hắn ngồi dậy, giống như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy có một cô gái đang ngồi cách đó không xa.
Tam tỷ!
Cô gái lúc này đang nhìn hắn.
Diệp Quân khẽ cười gọi: “Tam tỷ.”
Cô gái đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó đột nhiên cô ta duỗi một ngón tay ra khẽ chạm nhẹ vào trán của Diệp Quân: “Phong ấn này rất mạnh, sức mạnh của ta không thể lay chuyển được nó.”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Nhị ca cũng không được sao?”
Cô gái đáp: “Nhị ca có thể thử. Nhưng phong ấn này ở bên trong cơ thể của đệ. Nếu huynh ấy cưỡng ép phá bỏ thì đệ căn bản không chịu được nổi.”
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm xuống.
Cô gái đột nhiên hỏi: “Tại sao không tự giải?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta đã từng thử rồi, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào chống lại được nó, nhiều nhất chỉ có thể dựa vào sức mạnh ý chí của mình để chống đỡ một khoảng thời gian. Căn bản không thể phá bỏ hoàn toàn nó được, trừ phi kiếm của ta có thể tái tạo lại. Nhưng nếu muốn tái tạo kiếm của ta, thì cần phải khôi phục lại thực lực.”
Cô gái lại hỏi: “Vì sao không tự giải?”
Diệp Quân ngẩn người, sau đó đáp: “Mong Tam tỷ chỉ điểm.”
Cô gái đột nhiên chỉ vào giữa trán của Diệp Quân.
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng trắng xoẹt qua trước mắt, tiếp sau đó, hắn và cô gái đã xuất hiện ở trong một thời không xa lạ.
Giương mắt nhìn lên, xung quanh có rất nhiều tủ sách.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái ở bên cạnh, cô gái bình tĩnh nói: “Muốn đánh bại được đối thủ thì trước tiên phải hiểu rõ về đối thủ của mình trước đã.”
Diệp Quan nói: “Ý của Tam tỷ là muốn ta hiểu về Ác sao?”
Cô gái nhìn Diệp Quân, trong mắt thoáng qua một tia tán thưởng, cô ta khẽ gật đầu: “Đệ có biết Ác là gì không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Phóng hỏa, giết người, cướp đoạt, cưỡng bức, bắt cóc.”
“Quá phiến diện rồi.”
Cô gái khẽ lắc đầu: “Đệ hiểu quá ít về Ác của thế gian.”
Diệp Quân cung kính hành lễ: “Mong Tam tỷ chỉ dạy.”
Cô gái mở lòng bàn tay ra, trong tay cô ta xuất hiện một quyển trục. Cô ta đưa quyển trục cho Diệp Quân, Diệp Quân có phần nghi ngờ.
Cô gái bình tĩnh nói: “Trong quyển trục này có ghi chép lại về một vụ án của nhân gian, đệ xem thử đi.”
Diệp Quân mở quyển trục ra, khi đọc được một nửa, hắn giận tím mặt: “Cầm thú, đáng chết! Đáng chết!”
Bên trong quyển trục ghi chép về một người cha ruột đã dâm ô chính con gái mình.
Cô gái đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một quyển trục khác bay tới, Diệp Quân mở ra xem, sắc mặt thoáng chốc tức giận đến tái nhợt.
Trong quyển trục ghi chép về việc một người cha ruột đã đẩy hai đứa con của mình từ trên lầu cao xuống chỉ để lấy lòng bạn gái mới.
Cô gái lại đưa cho Diệp Quân một quyển trục khác. Diệp Quân nhận lấy quyển trục, sau khi xem xong, cơ thể hắn khẽ run rẩy.
Bên trong quyển trục ghi chép về việc một cô gái cùng với tình nhân của mình đã ngược đãi đứa con trai ruột ba tuổi cho đến chết.
Cô gái nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Những quyển trục ở đây đều ghi chép về Ác ở trong nhân gian. Khi đệ thực sự tiếp xúc với mặt tối tăm và xấu xa nhất của thế gian này, đệ mới biết được bản chất của con người xấu xa đến mức nào. Thế tục có câu ngạn ngữ, khi mắng người họ sẽ thường nói không bằng heo chó, thực ra, heo chó còn không bao giờ Ác bằng một vài người.”
Diệp Quân im lặng, sắc mặt có phần khó coi.
Cô gái nhìn Diệp Quân, lòng bàn tay cô ta mở ra, một quyển trục xuất hiện trong tay cô ta. Cô ta nhìn Diệp Quân: “Quyển trục này ghi chép về việc một cậu bé mười hai tuổi đã bạo hành chết bạn học. Cậu ta chỉ vì một chuyện cực kỳ nhỏ mà đã hại chết bạn học của mình. Đệ nói xem, người này có đáng chết không?”
Diệp Quân không chút do dự đáp: “Đáng chết!”
“Thật đáng chết!”
Cô gái lại nói: “Nhưng đệ có biết, cha của người này nghiện cờ bạc, lại không có mẹ. Từ khi sinh ra cha cậu ta đã dạy cậu ta phải lấy ác làm vinh quang. Nếu cậu ta dám không tuân theo dù chỉ một chút thì sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.”
Diệp Quân sững sờ.
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Ai sai?”
Diệp Quân do dự một lát rồi đáp: “Tất nhiên là người cha sai.”
Cô gái nhẹ giọng nói: “Gia đình vô cùng quan trọng với trẻ con. Có những đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã có cha mẹ tốt. Cha mẹ của bọn họ sẽ trải đường cho họ, dạy họ về lễ nghĩa lòng tự tôn, dạy họ về đúng sai, dạy họ biết về quy tắc vận hành của thế giới này. Nhưng có những đứa trẻ từ khi sinh ra đã phải đối mặt với một gia đình vô cùng khủng khiếp. Không hề có ai chỉ dạy cho bọ, bọn họ làm gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, cha mẹ của họ không chỉ không giúp đỡ được họ, mà thậm chí còn muốn kéo chân bọn họ lại.”
Chương 2560: Hồ sơ
Nói đến đây, cô ta khẽ lắc đầu: “Có những đứa trẻ không ngừng vươn lên, không đi vào con đường sai trái, cuối cùng còn có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà thoát khỏi gia đình vốn có của mình. Nhưng thực ra đa số sẽ bước sai đường. Những đứa trẻ bước đi sai đường đó, bọn họ là người có lỗi, là Ác, cũng rất đáng chết, nhưng vấn đề cốt lõi…”
Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: “Bản chất.”
Cô gái hơi sửng sốt rồi lập tức cười khẽ: “Đúng vậy.”
Lúc này, cô ta có phần bất ngờ với người tiểu đệ vừa thu nhận trước mặt này.
Diệp Quân nói: “Tam tỷ, trước kia tỷ làm gì vậy?”
Cô gái khẽ cười: “Luật sư.”
Diệp Quân hơi kinh ngạc.
Cô gái nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Những năm nay ta đã du hành khắp vũ trụ rộng lớn, tiếp xúc rất nhiều vụ án, cũng tự mình tham gia rất nhiều vụ án. Ta đã tiếp xúc quá nhiều bản chất xấu xa nhất của con người.”
Dứt lời, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đệ có biết phong ấn Ác Đạo ở trán đệ tại sao lại mạnh như vậy không?”
Diệp Quân khẽ đáp: “Vì trong vũ trụ, Ác là một dòng chảy không ngừng,”
Cô gái gật đầu: “Thiện và ác giống như âm dương vậy. Có âm sẽ có dương, có ánh sáng sẽ có bóng tối, không ai có thể thực sự biến mất hay thiếu đi thứ gì. Đây đều là sự thiếu sót của Đại Đạo, không thể toàn vẹn được.”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ý của Tam tỷ là muốn ta không bài trừ Ác nữa mà phải học cách tiếp nhận mặt xấu của thế giới này. Nói cách khác, Tam tỷ muốn ta cùng tồn tại với phong ấn Ác Đạo này!”
Trong mắt cô gái hiện lên sự tán thưởng, cô ta khẽ vỗ vai Diệp Quân: “Năng lực nhận thức của đệ cực kỳ tốt, rất ưu tú. Cha mẹ đệ chắc hẳn rất tự hào về đệ.”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó cúi đầu thật sâu với cô gái trước mặt: “Hôm nay nghe được lời Tam tỷ nói còn hơn mười năm đọc sách.”
Cô gái lắc đầu: “Đều là người bên mình, đừng khách sao như vậy, ta không thích.”
Diệp Quân gật đầu, cười tươi: “Được.”
Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó hỏi: “Ta có thể đọc sách ở đây không?”
Tam tỷ khẽ lắc đầu: “Thời gian không đủ, hồ sơ vụ án ở đây lên đến hơn trăm triệu.”
Diệp Quân nói: “Đổi nơi khác xem.”
Dứt lời, hắn mang toàn bộ hồ sơ vụ án vào trong Tiểu Tháp, sau đó dẫn theo cả Tam tỷ vào trong Tiểu Tháp.
Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Tam tỷ nhất thời hơi kinh ngạc, cô ta duỗi tay ra khẽ chạm vào thời không ở trước mặt, thời không bỗng nhiên dập dờn như sóng nước. Cô ta nhìn một hồi, sau đó ánh mắt dần dần trở lên nghiêm túc.
Tam tỷ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Thời không này là…”
Diệp Quân khẽ cười đáp: “Là cô cô ta chế tạo đó.”
Tam tỷ gật đầu, khen ngợi từ đáy lòng: “Cô cô đệ là một người rất lợi hại.”
Diệp Quân nói: “Tam tỷ, ta đi xem những hồ sơ vụ án kia, tỷ cứ tự nhiên.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân rời đi, Tam tỷ khẽ mỉm cười: “Tên nhóc này.”
Dứt lời, cô ta nhìn xung quanh thời không, khẽ nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.”
Nói xong, cô ta giống như nghĩ ra việc gì đó, lập tức rời khỏi Tiểu Tháp.
Diệp Quân chuyển hết hồ sơ vụ án vào một khu đất trống, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu dùng thần thức để quét qua những vụ án này.
Với thực lực và lực tinh thần hiện tại của hắn, tất nhiên sẽ không đọc sách giống người bình thường.
Dần dần, sắc mặt của Diệp Quân bắt đều trở lên khó coi.
Qua một hồi lâu, Diệp Quân đóng hồ sợ vụ án trong tay lại, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta vẫn còn biết quá ít về thế giới này.”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi vẫn còn quá trẻ. Hơn nữa, vì thân phận của ngươi, nên ngươi căn bản không có tiếp xúc quá nhiều với tầng lớp xã hội thấp, cũng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ xấu xa nhất đó. Việc này ông nội ngươi lại tiếp xúc rất nhiều, nhớ năm đó…”
Nói đến đây, nó đột nhiên thấp giọng thở dài, tràn đầy xúc động: “Nhớ năm đó, ta và ông nội ngươi đi lên từ tầng lớp thấp nhất. Dọc đường đã gặp phải rất nhiều yêu ma quỷ quái, mặc dù lúc trước ông nội của ngươi rất cực đoan, nhưng phải nói rằng, nếu không phải nhờ tính cách đấy của ông ấy, ông ấy cũng không sống đến cuối cùng.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, một người như ông nội ta, cho dù có vắt kiệt hết khí vận của cả vũ trụ cấp mười, e rằng cũng không sinh ra nổi một người.
Tiểu Tháp yên lặng một lát rồi nói: “Ông nội ngươi không có ở đây, ngươi không cần phải nịnh bợ.”
Diệp Quân cười ha ha, hắn dừng mạch suy nghĩ, tiếp tục đọc hồ sơ vụ án.
Hắn muốn dùng cách này để hiểu hơn về bóng tối của thế giới này.
Bên ngoài.
Vì lời kêu gọi của Tổ Đạo, càng ngày càng có nhiều cường giả đến bên ngoài Thiên Mộ. Chỉ là, sau khi gã đàn ông bặm trợn trước đó bị giết chết, bây giờ những cường giả này đã khiêm tốn hơn một chút.
Lần này tới, không chỉ có cường giả đứng đầu của nền văn minh vũ trụ cấp chín, mà còn có rất nhiều cường giả hàng đầu của nền văn minh vũ trụ cấp mười.
Lời hứa của Tổ Đạo, có cám dỗ quá lớn.
Không ai có thể cự tuyệt được, đặc biệt là với các lão quái vật mà tuổi thọ sắp cạn kiệt. Lời hứa của Tổ Đạo chắc chắn sẽ lại mang lại cho họ một cuộc sống mới.
Ầm ầm!
Chính vào lúc này, đột nhiên có một tiếng vang cực lớn từ trên trời giáng xuống. Tiếp sau đó, một con vật khổng lồ xuyên qua bầu trời mà tới.
Đó là một con rồng có chín đầu. Khi vừa xuất hiện, khoảng thời không này lập tức bị luồng khí tức long uy khủng bố đó nghiền chặt đến mức trở lên hư ảo.
Là đế tộc Cổ Hoang.
Tại đây, có người kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi, cả tộc bọn họ tới tham chiến.”