Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2896: Cấp bậc

Sau khi Đạo Tàng Thiên cân nhắc một lát, nói: “Ông nội, cháu chỉ có thể nhìn được đến đó.”

Lão Đạo gật đầu: “Miễn cưỡng coi như đạt tiêu chuẩn.”

Nói rồi, ông ta cắn trái cây một phát, sau đó nói: “Người phụ nữ đó tuyệt đối không chỉ dương đông kích tây đơn giản như vậy, với trí tuệ của cô ta, chắc chắn sẽ hiểu, nếu dòng họ Đạo Thương chúng ta và Thánh Vương Điện xảy ra xung đột, vậy chỉ có cách tự chịu diệt vong, nhưng cô ta vẫn làm thế, cái này có nghĩa là, trong bàn cờ nhất định có cờ, trong mưu vẫn còn mưu.”

Đạo Tàng Thiên nói: “Ý của ông nội là?”

Lão Đạo nói: “Yên tĩnh theo dõi, lấy tĩnh chế động, gặp chiêu phá chiêu.”

Hai tay Đạo Tàng Thiên từ từ nắm chặt. “Không giết người đàn ông đó nữa ư?”

Lão Đạo quay đầu nhìn Đạo Tàng Thiên: “Giết người có nhiều cách, không cần tự mình ra tay, hiểu chưa?”

Đạo Tàng Thiên nói: “Nhưng cháu muốn tự tay giết hắn, sau đó mang đầu hắn tới cửa Thánh Vương Điện.”

“Tầm nhìn lớn một tí!”

Lão Đạo bình tĩnh nói: “Năm đó ta và sư phụ cô ta mưu tính, mong thông qua cuộc thông gia này để hai bên chúng ta hợp tác đối phó với Phạn Thiên Quốc, nhưng bây giờ, sư phụ cô ta đã chết, điều này có nghĩa là, cô ta đã phá vỡ bàn cờ chúng ta thiết kế lúc đầu, người có thể phá vỡ bàn cờ của hai người chúng ta, thì sẽ không phải là người bình thường, nếu cháu còn coi cô ta là một người phụ nữ bình thường, vậy cuối cùng, cháu sẽ chết không còn xương đâu. Vả lại, chúng ta tính kế cô ta, tất nhiên cô ta có thể tính kế chúng ta, rất bình thường.”

Đạo Tàng Thiên im lặng.

Lão Đạo đột nhiên nói: “Cháu có thể tiêu diệt ta, trở thành chủ mạch mới không?”

Đạo Tàng Thiên ngơ ngác.

Lão Đạo lạnh nhạt nhìn y: “Biết chênh lệch của mình và cô ta chưa?”

Sắc mặt Đạo Tàng Thiên hơi khó coi.

Lão Đạo nói: “Đừng gấp, cũng đừng phẫn nộ, vì đây chính là thứ kẻ địch của cháu muốn thấy, nếu cô ta đã bắt đầu bố trí, điều bây giờ chúng ta phải làm là yên tĩnh theo dõi, đương nhiên, nếu cháu nhất định muốn giết người đàn ông kia, ta sẽ không ngăn cháu, nhưng cháu nhất định sẽ hối hận.”

Hai mắt Đạo Tàng Thiên từ từ nhắm lại: “Ông nội, cháu nghe lời ông, có điều, người đàn ông đó nhất định phải chết.”

Lão Đạo nói: “Vậy cháu tự đi chơi bàn cờ này với bọn họ đi, nếu cháu có thể thắng, ông nội cũng có thể yên tâm thoái vị, giao dòng họ Đạo Thương cho cháu.”

Đạo Tàng Thiên cúi đầu thật sâu: “Ông nôi luôn là chủ mạch của dòng họ Đạo Thương, cháu chưa từng có ý nghĩ không đúng, thứ cháu muốn, chỉ có người đàn ông đó chết... Ông nội bằng lòng tin cháu, vậy cháu sẽ chơi bàn cờ này với bọn họ.”

Lão Đạo gật đầu: “Đi đi.”

Đạo Tàng Thiên lại cúi đầu thật sâu lần nữa, sau đó lùi ra.

...

Trong một gian điện, Đạo Tàng Thiên ngồi trên ghế chính, ngoài y ra, trong điện còn có mười chín người, lần lượt ngồi thẳng ở hai bên trái phải, dẫn đầu bên trái là một ông già mặc nho bào, còn người dẫn đầu bên phải là một đạo nhân tay cầm la bàn.

Mười chín người này, chính là đoàn phụ tá của y.

Dòng họ Đạo Thương, lớn đến mức nào? Thân là thiếu chủ của dòng họ Đạo Thương, tất nhiên y có một nhóm thành viên nòng cốt của mình, còn những người trước mắt chính là thành viên văn học nòng cốt trong nhóm thành viên nòng cốt của y.

Đạo Tàng Thiên nhìn đám người: “Tình hình là vậy, các vị có thể nói thoải mái.”

Ông già mặc nho bào dẫn đầu bên trái nói: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, muốn biết thiếu niên kia là nông hay sâu, chỉ cần gửi một tờ lệnh truy nã, sau khi hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ có vô số người đi tìm hắn gây chuyện, như vậy, chúng ta có thể nhìn nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi rồi.”

Đạo nhân kia lại lắc đầu: “Rõ ràng chuyện này không đơn giản như vậy, người phụ nữ đó làm nhiều việc như vậy, nhất định là đã tính tới cái gì đó, người bình thường tuyệt đối phải bất lực với thiếu niên đó, để người khác đi, chỉ cho hắn kinh nghiệm thôi, sau đó sẽ càng ngày càng mạnh.”

Ông lão nho bào nhìn đạo nhân: “Vậy theo ông thấy, nên làm sao?”

Đạo nhân nói: Bây giờ chúng ta đang có hai vấn đề lớn nhất, thứ nhất, chúng ta không biết ý đồ thật sự của người phụ nữ đó là gì, cái này khiến chúng ta bị động, thứ hai, chúng ta không biết thực lực và thân phận thực sự của thiếu niên kia.”

Có người nói: “Hắn tới từ bên dưới, cho dù thân phận hơi đặc biệt, nhưng có thể đặc biệt tới đâu chứ?”

Đạo nhân nhìn thiếu niên nói chuyện: “Ngươi là người do Diệp Quân phái tới à?”

Mọi người: “…”

Sắc mặt thiếu niên hơi khó coi: “Ông…”

Đạo nhân lắc đầu: “Từ xưa tới nay, bao nhiêu người chết vì khinh địch rồi? Chuyện bây giờ chúng ta phải làm là, dự đoán xem thực lực của Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn.”

Ông lão nho bào gật đầu: “Lời đạo nhân nói rất đúng, chuyện này không thể coi thường địch, một khi khinh địch, rất có thể sẽ bị thiệt lớn, vậy theo ông thấy, chúng ta nên đặt Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn là đối thủ cấp bậc nào?”

Sau khi đạo nhân im lặng một lát, vừa nói ra đã kinh người: “Coi là cùng cấp bậc với chúng ta đi.”

Mọi người đều kinh ngạc.

Còn đúng lúc này, lại một âm thanh đột nhiên vang lên trong điện: “Ta cảm thấy không đủ, nên coi họ là cấp bậc mà dòng họ Đạo Thương chúng ta không thể đối phó được.”

Mọi người kinh ngạc, dồn dập quay đầu nhìn người nói…

….
Chương 2897: Hay

Người lên tiếng là một thiếu niên, thiếu niên ngồi phía cuối, trên người mặc chiếc áo dài màu mây, tự nhiên phóng khoáng.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về thiếu niên đó.

Đạo Tàng Thiên tất nhiên không xa lạ gì thiếu niên trước mặt này. Thiếu niên trước mặt này chính là một thiếu niên thiên tài được y chiêu mộ cách đây không lâu, tên là Tùy Vô Hàn.

Đạo Tàng Thiên cười nói: “Vô Hàn, ngươi tiếp tục nói đi.”

Thiếu niên tên Tùy Vô Hàn đứng dậy, y khẽ mỉm cười nói: “Người mà Thánh Cổ Kim lựa chọn tất nhiên không phải là người bình thường. Có thể nhìn ra từ hai điểm, chư vị hẳn đều biết, con đường dẫn đến thế giới bên dưới biển sinh mệnh có cấm chế nhân quả do một người xa lạ từ bên ngoài thế giới năm đó bày bố. Người bên trên không xuống được, người bên dưới càng khó lên, mà Thánh cô nương này không chỉ đi xuống, mà còn có thể đi lên được. Mọi người đã cẩn thận suy nghĩ về điểm đáng sợ này chưa?”

Ai nấy đều nhíu mày.

Tùy Vô Hàn lại tiếp tục nói: “Huống hồ, cô ta còn không phải lên một mình mà còn dẫn theo vô số sinh linh ở bên dưới cùng bay lên. Nói cách khác, cô ta nhất định đã có thể xem nhẹ đủ loại số phận nhân quả của Vạn Kiếp Tinh Vân, mà hiển nhiên cô ta không hề có năng lực đó, cũng chính là nói, điều này rất có khả năng có liên quan đến đứa trẻ đó.”

Sắc mặt của mọi người tối sầm lại.

Đạo Tàng Thiên đứng đầu nheo mắt lại.

Tùy Vô Hàn tiếp tục nói: “Trước mắt, Thánh Cổ Kim đi xuống, là một ván cờ, đi lên cũng là một ván cờ, mà vấn đề lớn nhất bây giờ của chúng ta là không biết người chơi bàn cờ này chỉ có cô ta, hay là còn người nào khác. Mà cha của đứa con trong bụng cô ta rốt cuộc đóng vai trò gì trong bàn cờ này? Con cờ? Hay là người chơi cờ?”

Đạo Nhân đột nhiên nói: “Cô ta không có năng lực để biến toàn bộ Cổ Vũ Trụ thành bàn cờ.”

Ông lão mặc nho bào cũng gật đầu: “Nếu cô ta có khả năng đó, thì cũng không cần phải giở âm mưu quỷ kế gì rồi.”

Còn có người nói: “Nếu cô ta dám tính kế Phạn Thiên Quốc, vậy chẳng phải quốc sư của Phạn Thiên Quốc ăn chay rồi hay sao.”

Có người nói theo: “Cô ta không có năng lực và cũng không dám.”

Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn đứng dậy, Tùy Vô Hàn trầm giọng nói: “Chư vị, cũng chính vì như vậy nên đây mà là điểm đáng sợ nhất.”

Mọi người lại nhìn y.

Sắc mặt Tùy Vô Hàn nghiêm trọng nói: “Tất cả chúng ta đều cho rằng cô ta sẽ không, và cũng không dám, càng không có khả năng… Nhưng, cô ta lại một mực làm như vậy, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là, trong tay cô ta đang nắm giữ con át chủ bài mà chúng ta không biết!”

Ai nấy đều nhíu mày lại.

Tùy Vô Hàn tiếp tục nói: “Ta nhận định con át chủ bài này nhất định có liên quan đến người đàn ông và đứa trẻ đó… Ta giả dụ nếu đứa trẻ đó và thế lực đằng sau người đàn ông đó, thực sự vượt qua dự đoán của chúng ta, mà chúng ta lại đi nhắm vào hắn… Kết quả chính là vướng vào Đại nhân quả.”

Ông lão mặc nho bào lập tức lắc đầu: “Giả dụ này của ngươi quá khoa trương rồi, nếu thế lực đằng sau thiếu niên đó thực sự đáng sợ như vậy thì cần gì phải lăn lộn ở bên dưới chứ?”

Đạo Nhân lại nói: “Nhưng nếu những gì Vô Hàn nói là thật… Vậy thì thế nào?”

Ông lão mặc nho bào mở miệng, nhưng lại không nói gì.

Ông ta không lựa chọn cãi đến cùng.

Dẫu sao, người ta cũng đã nói là giả dụ, nếu như.

Đạo nhân liếc nhìn Tùy Vô Hàn: “Vô Hàn suy nghĩ chu toàn hơn chúng ta nhiều, nếu là địch, thì tất nhiên chúng ta phải có một tính toán xấu nhất để tránh khinh địch, cuối cùng gây ra đại họa.”

Tùy Vô Hàn khiêm tốn đáp: “Cho dù ta không nhắc nhở, các tiền bối và Thiếu chủ cũng sẽ nghĩ đến. Đây là lần đầu tiên vãn bối tham dự hội nghị như thế này nên có phần kích động, vì vậy nói năng có phần hỗn xược, hy vọng chư vị tiền bối và Thiếu chủ lượng thứ.”

Dứt lời, y ngồi về chỗ.

Mọi người nhìn Tùy Vô Hàn, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ tán thưởng.

Đạo Tàng Thiên cười nói: “Vô Hàn đừng nghĩ nhiều, chỗ này của ta không có loại người hay đố kỵ. Hôm nay nếu đã là hội nghị, vậy thì tất nhiên phải biết gì nói nấy, ngươi còn ý kiến gì thì cứ việc nói ra.”

Tùy Vô Hàn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thiếu chủ, thuộc hạ cả gan hỏi một chút, người nhất định phải giết thiếu niên đó sao?”

Đạo Tàng Thiên gật đầu: “Đúng vậy.”

Tùy Vô Hàn nói: “Thiếu chủ muốn giết hắn, không đơn thuần là để trút giận, mà là vì thể diện của dòng họ ta và đạo tâm của chính Thiếu chủ, đúng không?”

Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Tùy Vô Hàn, không nói gì.

Tùy Vô Hàn hơi cúi đầu, nhưng lại rất đúng mực.

“Ha ha!”

Đạo Tàng Thiên đột nhiên bật cười: “Vô Hàn, ngươi thực sự khiến ta bất ngờ.”

Tùy Vô Hàn nói: “Thiếu chủ, thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng, chúng ta bây giờ không thể động vào người này, không chỉ không thể động vào người này, mà chúng ta còn nên làm điều ngược lại.”

Đạo Tàng Thiên có phần tò mò: “Điều ngược lại sao?”

Tùy Vô Hàn gật đầu: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta muốn giết hắn, nhưng chúng ta sẽ không làm vậy, mà chúng ta trực tiếp lôi kéo hắn.”

Dứt lời, ai nấy đều kinh hãi.

Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn, không nói gì.

Tùy Vô Hàn trầm giọng nói: “Cho dù vị Thánh Cổ Kim kia bày bố như thế nào, đang mưu tính chuyện gì, nếu chúng ta trực tiếp lôi kéo hắn, thì có thể lập tức làm xáo trộn bày bố của cô ta. Không chỉ như vậy, còn có thể để cho người đời thấy được hoài bão và tầm nhìn lớn của Thiếu chủ.”

“Hay!”
Chương 2898: Lôi kéo

Đạo Nhân đột nhiên vỗ tay cười nói: “Nếu Diệp Quân kia đồng ý bị lôi kéo, vậy khi hắn gia nhập vào dòng họ ta, thì chính là con chó của dòng họ ta. Muốn nắm được thóp của hắn thực sự quá đơn giản. Thiếu chủ, người suy nghĩ thử xem, Diệp Quân kia trở thành thuộc hạ của người, vậy ai sẽ là người mất mặt? Tất nhiên là Thánh Vương Điện bọn họ, đến lúc đó, tất cả người ở Thánh Vương Điện đều sẽ cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, sau đó nảy sinh oán khí với Điện chủ của bọn họ…”

Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Nếu hắn không đồng ý thì sao?”

Đạo Thiên cười đáp: “Vậy thì càng tốt, chúng ta tìm bừa một cái cớ, để hắn và người của chúng ta xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó, chúng ta làm lớn chuyện này lên, khiến cho danh tiếng của hắn ở Vũ Trụ Chủ bị hủy hoại, cộng thêm việc hắn tu là Đạo Trật Tự, mà còn là trật tự chúng sinh bình đẳng… Lúc đó, chúng ta chỉ cần hơi thao túng một chút thì hắn sẽ trở thành mục tiêu mà người người đuổi đánh ở Vũ Trụ Chủ. Hơn nữa, chúng ta hoàn toàn không cần phải ra tay, chỉ cần âm thầm thao túng là được.”

Ông lão mặc nho bào đột nhiên nói: “Nhưng nếu như vậy thì có phải đã cho hắn thời gian để phát triển rồi không? Theo những gì ta biết thì người này có thiên phú không hề kém.”

Tùy Vô Hàn ở một bên đột nhiên cười nói: “Không đâu, cho dù cho thời gian một trăm năm, thì hắn có thể phát triển được đến trình độ nào chứ? Ngược lại, nếu bây giờ chúng ta dốc toàn lực truy sát hắn, thì mới thực sự khiến người ta chê cười, nói dòng họ ta sợ hắn.”

Đạo Nhân gật đầu: “Vô Hàn nói rất đúng, cho hắn thêm chút thời gian thì có hề gì? Cách mà Vô Hàn đề cập đến rất ổn thỏa.”

Ông lão mặc nho bào do dự một lát rồi gật đầu, cho thêm một chút thời gian, quả thực không có vấn đề gì.

Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, Đạo Tàng Thiên đột nhiên nói: “Vậy chuyện này cứ làm theo lời Vô Hàn đi. Vô Hàn, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền xử lí.”

Tùy Vô Hàn đứng dậy, sau đó cung kính hành lễ: “Thiếu chủ, muốn làm chuyện này thì cần có một số quyền hành và tài vật…”

Đạo Tàng Thiên nói: “Cần gì ngươi cứ đến đạo kho lấy.”

Tùy Vô Hàn cung kính hành lễ: “Thuộc hạ nhất định sẽ xử lý việc này thỏa đáng.”

Đạo Tàng Thiên nói: “Tan họp.”

Dứt lời, y đứng dậy rời đi.

Mọi người cũng rời đi theo.



Phạn Thiên Quốc.

Trong một gian lầu các, tòa lầu các này thực sự to lớn vô cùng, xung quanh cao gần nghìn trượng, vách tường xung quanh đều là tủ sách, chất đầy cổ tịch.

Chính giữa gian lầu các có một người đàn ông trung niên đang ngồi trước một chiếc bàn dài, trong tay ông ta cầm một quyển cổ tịch, đọc đến mức xuất thần.

Lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vào.

Người đàn ông đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”

Người đàn ông trung niên đặt quyển cổ tịch xuống, khẽ cười nói: “Huyền Nho, bàn cờ mà vị Thánh cô nương kia bày bố, con có hứng thú chơi với cô ta một chút không?”

Huyền Nho đáp: “Sớm đã muốn vậy rồi.”

Người đàn ông trung niên nói: “Vậy sư phụ hỏi con, mục đích mà cô ta bày bố bàn cờ này là gì?”

Huyền Nho đáp: “Không biết.”

Người đàn ông trung niên nhất thời bật cười: “Tên nhóc này.”

Huyền Nho lại nói: “Cho dù mục đích của cô ta là gì, nhưng nhất định có liên quan đến người đàn ông ở bên dưới.”

Người đàn ông trung niên đưa quyển cổ tịch ở trong tay cho Huyền Nho: “Đây là trật tự Quan Huyên Pháp của người đàn ông đó, con xem thử đi.”

Huyền Nho nhận lấy quyển cổ tịch, gã nhìn lướt qua, thần thức hấp thụ toàn bộ nội dung trong đó, một lát sau, gã nói: “Người đàn ông đó sắp làm cách mạng rồi.”

Người đàn ông trung niên khẽ cười nói: “Vậy theo như con thấy thì nên làm thế nào?”

Huyền Nho đáp: “Tất cả mọi thứ mà Thánh Cổ Kim làm chỉ là hy vọng chúng ta nhắm vào người đàn ông đó, hiển nhiên người đàn ông đó không hề đơn giản.”

Người đàn ông trung niên không nói gì.

Huyền Nho có phần nghi ngờ.

Người đàn ông trung niên nhìn Quan Huyên Pháp ở trong tay, khẽ cười nói: “Quan Huyên Pháp này có phần thú vị, nếu thiếu niên đó tới Vũ Trụ Chủ này để thiết lập trật tự, vậy mục đích cuối cùng nhất định là thu phục các thế lực của chúng ta ở dưới trướng của hắn, Thánh Cổ Kim để lộ Đạo Trật Tự của hắn ra ngoài…”

Dứt lời, ông ta nhìn Huyền Nho: “Con nói xem, mục đích của cô ta là gì?”

Huyền Nho đáp: “Rất đơn giản, cô ta muốn chúng ta giết người đàn ông đó, cô ta đang muốn mượn đao giết người.”

Người đàn ông trung niên cười không đáp.

Huyền Nho khẽ nhăn mày: “Ý của sư phụ là, cô ta vẫn còn có mục đích khác sao?”

Người đàn ông trung niên không trả lời câu hỏi này, mà tiếp tục hỏi: “Nếu để con xử lý chuyện này, thì con sẽ xử lí như thế nào?”

Huyền Nho đáp: “Cô ta muốn mượn đao giết người, vậy thì chúng ta sẽ không làm theo ý của cô ta. Không chỉ không, chúng ta còn chiêu mộ người đàn ông này, phải cho người đàn ông đó sự cám dỗ mà hắn không thể từ chối, sau đó khiến hắn làm việc cho chúng ta, từ địch thành bạn.”

Người đàn ông trung niên nói: “Người đàn ông đó tu Đạo Trật Tự, lôi kéo hắn về đây, chẳng lẽ con không sợ sau này hắn trưởng thành rồi thiết lập trật tự ở đây, cắn ngược lại chúng ta sao?”

Huyền Nho bình tĩnh đáp: “Thế giới này luôn là mạnh thắng yếu thua, nếu trật tự của hắn thực sự tốt như vậy, hắn thực sự mạnh như vậy, mạnh đến mức khiến cho chúng ta đều không thể phản kháng, vậy tuân theo đạo của hắn thì có hề gì?”

Người đàn ông trung niên bật cười, ông ta lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Huyền Nho: “Con đi làm chuyện này đi, cầm lấy lệnh bài này thì bất kỳ tài nguyên nào ở trong nước, dưới ta, con có thể điều động bất cứ ai.”

Huyền Nho cúi người thật sâu, sau đó gã xoay người rời đi, sau khi đi được mấy bước, gã đột nhiên dừng lại, lại quay người nhìn người đàn ông trung niên: “Sư phụ, người suy nghĩ thế nào?”

Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười nói: “Ta nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là bây giờ ta để con xử lý chuyện này, con cũng cần phải rèn luyện rồi. Dẫu sao, sau này vị trí quốc sư này của ta cũng là do con tiếp nhận!”

Huyền Nho gật đầu rồi xoay người rời đi.

Sau khi Huyền Nho rời đi, người đàn ông trung niên nhìn Quan Huyên Pháp ở trong tay, khẽ mỉm cười: “Trong bàn cờ ngoài bàn cờ đều có bố trận, thực sự thú vị…”

Nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt ông ta dần dần biến mất, ông ta nhẹ giọng nói: “Bỏ đi, người đàn ông đó cũng đến lúc quay lại giết chính bản thân hắn rồi.”
Chương 2899: Từng gặp

Bên trong Tiểu Tháp, dù bên ngoài chỉ mới qua mười ngày nhưng bên trong đã là hơn một trăm năm.

Hôm nay, một luồng kiếm quang đột nhiên phóng thẳng tới Vạn Kiếp Tinh Vân, một nhát kiếm này mạnh như vũ bão, bay thẳng tới nơi sâu nhất của Vạn Kiếp Tinh Vân.

Đây là lần đầu tiên Diệp Quân tới nơi như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên đỉnh đầu mình đầy rẫy khuôn mặt đẫm máu.

Ba nghìn kiếp Đại Đạo, mỗi kiếp đều chìm ngập trong máu tươi, uy lực của kiếp số nhân quả ẩn chứa trong đó thật sự là vô cùng vô tận.

Hắn không dùng kiếm Thanh Huyên, thật ra nếu dùng kiếm Thanh Huyên cũng có thể gánh được một chút kiếp số nhân quả ở đây.

Nhưng đối với hắn mà nói thì ba nghìn kiếp Đại Đạo trước mắt này rất phù hợp cho hắn tu luyện.

Dùng thiên tai để tu luyện!

Ầm!

Đột nhiên một trụ sấm đỏ như máu rơi thẳng xuống từ nơi sâu thẳm của Vạn Kiếp Tinh Vân, kiếm ý của Diệp Quân lập tức bị nghiền nát, cơ thể nhanh chóng rơi xuống.

Sau khi hạ xuống, mảnh đất dưới chân hắn lập tức nứt ra.

Giờ phút này, cả người hắn đã bị bao trùm bởi tia chớp, trở thành một “người sấm”.

Hắn cũng không xua tan những lôi kiếp kia mà để mặc cho nó không ngừng luyện hóa cơ thể hắn.

Trong khoảng thời gian này, cơ thể của hắn đã có thể dần dần thích ứng với những lôi kiếp này, dưới sự luyện hóa bất ngờ của nó, hai loại thân xác kiếm ý của hắn đã có những thay đổi vô cùng lớn.

Thay vì nói hắn đang luyện hóa thân xác thì không bằng nói hắn đang luyện hóa kiếm ý của bản thân, vì kiếm ý của hắn càng mạnh thì thân xác cũng càng mạnh lên.

“Ha ha!”

Ngay tại lúc này, ở nơi sâu thẳm của Vạn Giới Tinh Vân, một tiếng cười lớn như sấm vang lên, ngay sau đó, khắp Vạn Kiếp Tinh Vân lập tức sôi nổi, từng trụ sấm trong đó nổ như pháo hoa, vô cùng sáng chói.

Rất nhanh, một bóng người hạ thẳng xuống, theo sau là những tia chớp, khi những tia chớp này đánh xuống đất, toàn bộ mặt đất lập tức nổ tung, xuất hiện những cái vực sâu không thấy đáy.

Diệp Quân bay lên không trung, tay phải nhẹ nhàng vung lên, những uy lực còn lại của tia chớp kia đột nhiên tản ra.

Lúc này, Cựu Thần xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ta cười lớn: “Tu luyện trong này đúng là làm ít được nhiều.”

Diệp Quân nhìn Cựu Thần, cười nói: “Thực lực của lão ca đã tăng lên không ít nhỉ!”

Không thể không nói, hắn vẫn có chút sợ hãi vì trong khoảng thời gian tu luyện với Cựu Thần, hắn phát hiện rằng, tốc độ mạnh lên của Cựu Thần thật sự rất kinh khủng, hơn nữa, Cựu Thần cũng có những sự hiểu biết rất độc đáo về con đường tu luyện, hai người cũng thường xuyên trao đổi kinh nghiệm tu luyện với nhau.

Cựu Thần cười nói: “Đệ cũng vậy mà!”

Diệp Quân cười ha ha.

Trong khoảng thời gian này, hắn quả thật đã mạnh lên rất nhiều, có thể nói rằng, dưới tình huống không cần dùng sức mạnh tín ngưỡng, chiến lực bây giờ của hắn cũng đạt tới cảnh giới Văn Minh Chủ.

Nếu như dùng sức mạnh tín ngưỡng... cảnh giới Thủy tổ Thiên Hành cũng chỉ là một con kiến!

Thật ra rất cường điệu!

Bây giờ, sức mạnh tín ngưỡng của hắn qua nhiều năm phát triển đã đạt tới thuần bạch sắc, so với trước đây thì càng thuần khiết hơn.

Hơn nữa, sức mạnh tín ngưỡng này vẫn đang từ từ thay đổi.

Nói cách khác, sức mạnh tín ngưỡng thuần bạch sắc cũng chưa hẳn là cực hạn, nhưng bây giờ sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng được coi là đã phát triển đến Bình Cảnh, vì linh khí trong Tiểu Tháp đã không còn đủ nữa.

Sức mạnh tín ngưỡng cũng phụ thuộc vào hai điều, thứ nhất, tín ngưỡng của mọi người phải thuần khiết, thực lực của bọn họ càng mạnh, sức mạnh tín ngưỡng cũng ngày càng mạnh, thứ hai, số người tin Diệp Quân cũng phải nhiều, càng nhiều càng mạnh.

Nhưng hai điều này cũng không thể tách khỏi một thứ, đó chính là linh khí.

Qua nhiều năm phát triển nhanh chóng trong Tiểu Tháp, linh mạch lúc trước hắn mang tới từ chỗ Thương Hồng Y đã sắp hết rồi.

Vì vậy, sức mạnh tín ngưỡng bây giờ của hắn thật ra đã đạt tới Bình Cảnh, khó mà đột phá được nữa, trừ phi có thêm linh mạch tốt hơn.

Tiền đang là ưu tiên hàng đầu của hắn lúc này.

Cựu Thần đột nhiên nói: “Tiểu lão đệ, tại sao đệ không cần sức mạnh tín ngưỡng nữa? Ta có thể cảm nhận được, sức mạnh tín ngưỡng của đệ rất mạnh mà.”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Vạn Kiếp Tinh Vân, cười nói: “Muốn tu luyện lâu hơn một chút, không phải huynh cũng vậy sao?”

Cựu Thần cười ha ha.

Diệp Quân cũng bật cười.

Với hai người mà nói, nơi này thật sự là một nơi tu luyện tuyệt vời.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Lão ca, huynh biết sự phân chia cảnh giới ở bên trên không?”

Cựu Thần nói: “Biết một chút.”

Diệp Quân nói: “Bây giờ huynh đang ở cảnh giới Văn Minh Tổ?”

Cựu Thần gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Quân nói: “Còn trên cảnh giới Văn Minh Tổ thì sao?”

Cựu Thần nói: “Thật ra cảnh giới Văn Minh Tổ này cũng chia ra mạnh yếu, hơn nữa còn có thể khác nhau một trời một vực.”

Diệp Quân cau mày: “Khác nhau một trời một vực?”

Cựu Thần gật đầu: “Đúng vậy, ví dụ như cảnh giới Văn Minh Tổ của nền văn minh Vĩnh Sinh thì hoàn toàn không thể so sánh được với người sáng lập của văn minh Tổ, thật ra đối phương cũng ở cảnh giới Văn Minh Tổ nhưng nền văn minh đối phương khai sáng lại mạnh hơn Văn Minh Tổ do nền văn minh Vĩnh Sinh khai sáng rất nhiều.”

Diệp Quân nói: “Người sáng lập văn minh Tổ là chủ chung của vũ trụ sao?”

Cựu Thần cười nói: “Đúng vậy.”

Diệp Quân nói: “Chủ chung của vũ trụ là chủ văn minh...”

Cựu Thần nói: “Cũng là người vô địch như vậy thôi.”

Diệp Quân có hơi ngạc nhiên.

Cựu Thần cười nói: “Lão đệ, chẳng lẽ đệ cho rằng văn minh Tổ là nền văn minh bản thổ ở đây đó chứ?”

Diệp Quân nói: “Từ trên xuống sao?”

Cựu Thần gật đầu: “Chắc chắn là từ trên xuống đây, hơn nữa, thân phận còn không tầm thường, nhưng rốt cuộc là thân phận gì thì cũng không liên quan đến ta.”

Diệp Quân nói: “Đối phương thật sự ở cảnh giới Văn Minh Tổ sao?”

Cựu Thần cười nói: “Ta lừa đệ làm gì?”

Diệp Quân cười nói: “Lão ca đã từng tới thần điện của chủ chung, hơn nữa đã từng gặp đối phương?”

Cựu Thần cười ha ha: “Quả thật đã từng đến, cũng đã trao đổi cũng đối phương, cho nên cũng biết khá nhiều chuyện.”

Diệp Quân nói: “Với thiên phú của lão ca, chủ chung của vũ trụ không để lại truyền thừa hay bảo vật nào cho lão ca sao?”
Chương 2900: Trấn kiếp

Cựu Thần nói: “Ta chỉ nói chuyện với ông ta một lúc rồi đi, ông ta có cho ta, ta cũng không cần. Đúng rồi, cái ghế kia trông rất thú vị, ta ngồi thử một chút, ha ha!”

Diệp Quân hiếu kỳ: “Các người nói chuyện gì vậy?”

Cựu Thần nói: “Hắn bảo ta đi nhanh một chút, đừng để bị cuốn vào vòng xoáy.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xem ra, vị tiền bối kia sớm đã dự đoán được tất cả.”

Cựu Thần nói: “Cũng chính ông ta đã nói với ta đạo của cảnh giới này nên ta mới biết, văn minh có lớn có nhỏ, có mạnh có yếu, tại sao vũ trụ chủ lại phân chia điểm mạnh và yếu của những nền văn minh này chứ? Cách bọn họ dùng rất đơn giản, chỉ cần một điểm, quy mô của nền văn minh vũ trụ này, ví dụ như, bây giờ chúng ta đang ở trong biển sinh mệnh của vũ trụ này, mà những nền văn minh vũ trụ trong biển sinh mệnh đều nằm trong giọt nước sinh mệnh, chúng đều được xếp vào loại “vi quan văn minh”, còn giọt nước chính là những ràng buộc của nền văn minh chúng ta, nếu có thể đột phá những ràng buộc của nền văn minh thì cũng có thể vượt qua giọt nước này và trở thành nền văn minh Chủ Tế.”

Diệp Quân nói: “Nền văn minh Chủ Tế... những thể lực như vũ trụ chủ cũng được coi là nền văn minh Chủ Tế sao?”

Cựu Thần gật đầu: “Đúng vậy, nhưng muốn đột phá những ràng buộc của nền văn minh cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, vì những kiếp số này đối với sinh linh vũ trụ mà nói thì thật sự là một đòn đả kích.”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi.”

Cựu Thần cười nói: “Điều chúng ta đang nhắc tới là nền văn minh Thủy Tích và nền văn minh Chủ Tế, nhưng đệ đã quên một chuyện là trong khu vực biển sinh mệnh có vô số nền văn minh Thủy Tích kiểu này, trong nền văn minh Thủy Tích cũng chia ra mạnh yếu, mà trong đó lại chia làm sáu cấp.”

Diệp Quân tò mò: “Vậy chúng ta thuộc cấp mấy?”

Cựu Thần nói: “Sáu.”

Diệp Quân trừng mắt: “Tại sao lại thế?”

Cựu Thần cười lớn: “Vì chúng ta có hai người!”

Diệp Quân cũng bật cười.

Cựu Thần ngẩng đầu nhìn Vạn Kiếp Tinh Vân: “Thật ra Vạn Kiếp Tinh Vân không chỉ giam giữ vũ trụ của chúng ta mà còn hạn chế những nền văn minh Chủ Tế ở trên kia, nếu không có hạn chế này, những nền văn minh phía dưới như chúng ta có thể đã sớm bị những nền văn minh phía trên nô dịch hoặc hiến tế rồi.”

Diệp Quân gật đầu, đi từ Thanh Châu tới giờ, hắn mới hiểu ra một đạo lý, vũ trụ mờ mịt này chính là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, nếu không có hạn chế, những cá lớn trên kia sẽ ăn sạch cá nhỏ phía dưới.

Vũ trụ này, thế giới này tới giờ đều vô cùng tàn khốc.

Cựu Thần đột nhiên nói: “Đệ có phát hiện chuyện này không?”

Diệp Quân nhìn Cựu Thần, cười nói: “Đó chính là vì thực lực của huynh bây giờ đã không thể nào dùng cảnh giới bình thường để suy xét nữa rồi.”

Diệp Quân cười một tiếng, không nói lời nào.

Cựu Thần nói: “Thực lực thật sự của đệ bây giờ chắc chắn đã vượt xa văn minh Tổ, theo lý mà nói, đệ chắc hẳn có thể đột phá những ràng buộc của nền văn minh này, nhưng đệ không làm vậy, đệ đang chờ cái gì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Với thực lực của lão ca, chắc hẳn cũng có thể đột phá những ràng buộc của nền văn minh, lão ca đang chờ gì vậy?”

Cựu Thần cười lớn: “Đệ nói trước đi.”

Diệp Quân nói: “Nếu ta phá hỏng Vạn Kiếp Tinh Vân, lão ca còn tu luyện thế nào được nữa? Thế nên, ta đã chờ lão ca rất lâu rồi.”

Nói đến đây, hắn đột nhiên phá lên cười: “Chẳng lẽ lão ca cũng đang đợi ta sao?”

Cựu Thần cười ha ha, cũng không nói gì.

Nhìn người đàn ông hào sảng trước mặt, Diệp Quân cũng bật cười, không thể không nói rằng, đối phương rất hợp ý hắn, vừa mới gặp mà cứ như đã quen từ lâu.

Cựu Thần nói: “Đệ đến đi?”

Diệp Quân cười nói: “Nếu sau này ta thua, xin nhờ lão ca áp trận thay cho ta.”

Cựu Thần cười nói: “Đệ chắc chắn làm được.”

Diệp Quân cười lớn, cũng không nói thêm gì nữa, hắn lập tức hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên cao, trong nháy mắt, hắn đã xông vào nơi sâu thẳm của Vạn Kiếp Tinh Vân, sau khi tới nơi sâu nhất của Vạn Kiếp Tinh Vân, hắn cũng không hề xuất kiếm mà lập tức kích hoạt huyết mạch phong ma.

Rầm!

Chỉ trong nháy mắt, khu vực xung quanh hắn lập tức biến thành một biển máu, mà ở nơi sâu nhất của Vạn Kiếp Tinh Vân, từng khuôn mặt đẫm máu đột nhiên trở nên hưng phấn, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Quân như thấy được con mồi ngon vậy.

Nhưng ngay tại lúc này, Diệp Quân đột nhiên phóng thích ác niệm của mình.

Giờ phút này, những khuôn mặt đẫm máu kia đột nhiên trở nên điên cuồng hơn.

Bọn họ sống vì cái ác, thích nhất là chiếm đoạt ác niệm.

Mà bây giờ, ác niệm của Diệp Quân cộng thêm huyết mạch phong ma thật sự tràn đầy tà ác... là một liều thuốc bổ tuyệt vời!

Những khuôn mặt đẫm máu như đói như khát.

Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên cười: “Tới đi! Xem chúng ta ai chiếm đoạt ai!”

Lời vừa dứt, những khuôn mặt đẫm máu kia đột nhiên nhào về phía Diệp Quân, nhưng Diệp Quân lại không tránh mà để mặc cho những khuôn mặt đẫm máu đó xông vào cơ thể hắn...

Trong chốc lát, Vạn Kiếp Chí!

Đôi mắt Diệp Quân đột nhiên đỏ như máu.

Cựu Thần nhất thời kinh hãi, tay phải nắm chặt, lúc nào cũng ở trạng thái sẵn sàng, vì y phát hiện vô số kiếp sắp cắn nuốt hết Diệp Quân.

Tà ác nhiều thế này hoàn toàn không phải thứ bây giờ Diệp Quân có thể chống lại được!

Nhưng ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên hét lên: “Trấn!”

Lời vừa dứt, tỉ tỉ cột sáng màu trắng đột nhiên tụ lại từ trong đất trời, sau đó biến mất giữa lông mày của hắn.

Rầm!

Trong nháy mắt, vạn kiếp lập tức bị trấn áp!

Lấy thân trấn kiếp!

Lần này, Diệp Quân phải dùng ý chí vô địch để tiến vào Vũ Trụ Chủ!

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK