Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1756: Ta không xứng

Kiếm này này là kiếm kỹ có sức bộc phát mạnh nhất trong tất cả các kiếm kỹ của hắn, lúc này khi được kiếm Thanh Huyên thi triển, uy lực của nó đã tăng lên rất nhiều lần.

Vèo!

Một vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân và Bát điện chủ cùng lùi về phía sau, lần này Diệp Quân lui sau tận vạn trượng. Vừa dừng lại hắn đã có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị xé toạc, ngay sau đó họng hắn có vị ngọt, một dòng máu tuôn ra.

Diệp Quân quay đầu nhìn Hoành Sơn Ảnh, chỉ thấy cô ta hơi nhắm mắt lại đang niệm thầm gì đó.

Thi pháp sao?

Diệp Quân thu lại tầm nhìn, ngẩng đầu lên nhìn Bát điện chủ, lúc này cánh tay phải của Bát điện chủ đã nứt ra, máu chảy ra.

Không chỉ cánh tay phải mà cơ thể gã cũng đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Đến bây giờ, chỉ có tông chủ Quá Khứ Tông và Nhị Nha có thể đối đầu trực diện với kiếm Thanh Huyên thôi.

Bát điện chủ nhìn cơ thể đầy vết nứt của mình, sắc mặt sa sầm.

Phải nói đánh đến giờ, gã thật sự đã nén giận lắm rồi.

Rõ ràng thực lực hơn hẳn Diệp Quân nhưng chẳng thể nào gì với tên Diệp Quân mình đầy trang bị thần bí này.

Là kiếm tu, tay cầm thần kiếm, cơ thể còn mạnh, biến thái nhất là khả năng hồi phục mạnh.

Đây đúng thật là thực lực không đủ nhưng trang bị có thừa.

Ngay lúc này phía sau Diệp Quân bỗng xuất hiện bất ngờ, thời không nứt ra, thế nhưng lúc này Diệp Quân như đã liệu được từ trước, quay phắt người lại chém mạnh một nhát.

Soạt!

Thời không nổ tung, một tàn ảnh bị chấn động văng ra xa cả vạn trượng.

Chính là tên sát thủ bí ẩn đó.

Sát thủ đó vừa dừng lại, Từ Thiên ở một bên lập tức tức giận mắng: “Mẹ nó, đánh lén thì còn là hảo hán gì nữa, ta đánh chết ngươi”.

Nói rồi ông ta lao đến chỗ sát thủ bí ẩn đó.

Thiên Xích đang đánh nhau ở phía xa quay đầu nhìn Từ Thiên bên này, hơi ngờ vực, sao hòa thượng này lại như đám thổ phỉ vậy?

Bát điện chủ đang định ra tay, gã như nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về Hoành Sơn Ảnh. Hoành Sơn Ảnh đang nhắm mắt, hai tay kết thành ấn bí ẩn, miệng thầm niệm mấy lời gì đó hơi khó hiểu.

Thi pháp!

Bát điện chủ sầm mặt, gã mặc kệ Diệp Quân chạy thẳng đến chỗ Hoành Sơn Ảnh.

Cảm nhận được thế, Hoành Sơn Ảnh vội nói: “Đại hòa thượng, mau giữ vững”.

Từ Thiên đang đánh nhau với sát thủ ở đằng xa sầm mặt, mẹ nó chứ, ta là Phật tu chứ không phải Đỉnh tu”.

Vì mình đầu trọc nên có việc gì cũng bảo mình đi chống đỡ à?

Lúc này dĩ nhiên Từ Thiên không còn tâm tư để tâm đến Hoành Sơn Ảnh, vào lúc quan trọng này, Diệp Quân xuất hiện trước mặt Hoành Sơn Ảnh, hắn chém mạnh một nhát kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Vụt!

Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân và Bát điện chủ cùng lùi vê sau, vừa dừng lại, Diệp Quân lại nôn ra máu.

Mặc dù có tâm sinh mệnh và cây thần tự nhiên giúp đỡ hồi phục, nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ thể mình không còn mạnh.

Bị thương rất nặng.

Bát điện chủ sau khi dừng lại, cả cánh tay của gã đã nứt ra hoàn toàn, có thể nhìn thấy xương bên trong.

Sắc mặt Bát điện chủ cực kỳ khó coi, gã chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở phía xa, đang định nói gì thì lúc này, gã quay phắt lại nhìn Hoành Sơn Ảnh, chỉ thấy Hoành Sơn Ảnh bỗng giơ tay lên trời nói: “Cổng trời Ly Hận mở ra, và các vị thần hạ phàm”.

Bát điện chủ nhíu mày, trò gì đây?

Diệp Quân cũng khó hiểu.

Rầm!

Ngày lúc này thời không trên đỉnh đầu Hoành Sơn Ảnh bỗng tách ra, sau đó một cột sáng chiếu thẳng xuống, một ông lão bước ra từ trong cột sáng đó, ông lão mặc áo đạo sĩ màu tím, mày rồng mắt phượng, đầu đội mão, sau lưng còn đeo một thanh trường kiếm, khí thế phi thường.

Ông lão vừa xuất hiện, trời đất bỗng xuất hiện từng sức mạnh bí ẩn đáng sợ.

Loại bỏ!

Đại Đạo hiện có của thế gian đang loại bỏ ông lão này.

Lão đạo sĩ nhìn Hoành Sơn Ảnh, đang định lên tiếng thì bỗng quay đầu nhìn Đạo Quân ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, sao lại có người tín ngưỡng đạo thống của mình?

Lão đạo sĩ tựa như cảm nhận được gì, quay đầu nhìn Diệp Quân, bàn tay xòe ra, một ngọc bội từ trong người Diệp Quân bay lên, sau đó rơi vào trong tay ông ta.

Đạo sĩ đó nhìn ngọc bội trong tay, nhíu mày: “Tại sao ngươi lại có ngọc bội này?’

Giọng nói như một thanh kiếm sắc bén lập tức đâm vào trong ý thức của Diệp Quân.

Tâm thần Diệp Quân run sợ.

Ngay lúc này, Đạo Quân đó bỗng nói: “Vị tiền bối này, vật này là do sư tổ của ta tặng cho Diệp công tử, ông ta thay sư phụ nhận đồ đệ”.

“Khốn nạn!”

Lão đạo sĩ tức đến mức dựng cả râu lên: “Thay sư phụ nhận đồ đệ? Thật chẳng thuyết phục gì cả, ai mà có thể nhận đồ đệ thay sư phụ chứ? Tên khốn Thanh Phong này đang ở đâu? Bảo nó ra đây, ông đây cho mông nó nở hoa”.

Nghe đạo sĩ nói thế, Đạo Quân cực kỳ ngạc nhiên. Ôi đệch, sư tổ nhà mình có sư phụ thật à?

Thật ra ông ta biết rất ít về lai lịch của sư tổ nhà họ Đạo, trong ghi chép của nhà họ Đạo cũng rất ít thông tin, chỉ biết ông ta đột nhiên đến Đại Chu, không đúng, khi đó vẫn chưa có Đại Chu, ông ta thấy nơi này nhân kiệt địa linh nên sáng lập ra Đạo Môn ở đây.

Ngoài ra chẳng còn thông tin nào khác.

Thấy lão đạo sĩ vẫn còn tức giận, Đạo Quân vội nói: “Tiền bối, ông nhìn Diệp công tử xem, cũng khá tốt mà”.

Lão đạo sĩ tức giận nói: “Có thiên tài yêu nghiệt nào mà ta chưa từng gặp chứ?”

Nói rồi ông ta liếc mắt nhìn Diệp Quân, đang định nói thì đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó ông ta vung tay lên, Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng, cả người đã xuất hiện ở trước mặt ông ta.

Diệp Quân hốt hoảng.

Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi nói: “Ta không xứng làm sư phụ của hắn”.

Mọi người: “…”

Diệp Quân: “…”
Chương 1757: Ly Hận Thiên

Không xứng ư?

Nói vậy là sao?

Đạo Quân khó hiểu.

Lão Đạo nhìn sang Hoành Sơn Ảnh, hỏi: “Đánh ai?"

Hoành Sơn Ảnh hất đầu về phía Bát điện chủ.

Thấy Lão Đạo nhìn mình, Bát điện chủ nhếch môi cười với Hoành Sơn Ảnh: “Ly Hận Thiên, Cựu Thần... Không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được người của nơi trong truyền thuyết này”.

Lão Đạo nhíu mày nói: “Ác Đạo Minh”.

Bát điện chủ: “Chính xác”.

Lão Đạo nói với Hoành Sơn Ảnh: “Tộc Hoành Sơn nay không bằng xưa, các ngươi xác định muốn chọc vào bọn hắn sao?"

Hoành Sơn Ảnh liếc nhìn Diệp Quân, gật đầu.

Lão Đạo nhìn theo rồi bật cười: “Nha đầu ngươi tinh mắt lại lớn gan. Chỉ cần thế hệ trước của tộc Hoành Sơn không mắt mù não úng thì tất có cơ hội tái khởi”.

Hoành Sơn Ảnh chỉ khẽ mỉm cười.

Lão Đạo không nói gì thêm mà chỉ nâng tay lên rồi hạ xuống. Một chữ Đạo hiện lên phía trên Bát điện chủ.

Uỳnh!

Đồng tử Bát điện chủ rụt lại khi thời không quanh người vỡ ra, để một thứ sức mạnh không rõ đè nặng lên tại chỗ.

Đúng lúc này, Diệp Quân lên tiếng: “Để ta bồi thêm”.

Rồi hóa thành kiếm quang lao tới.

Lão Đạo: “...”

Đồng tử Bát điện chủ rụt lại khi thấy Diệp Quân. Ông ta rú lên như dã thú, gọi ra một cái bóng hình thú sau lưng.

Ầm!

Sóng xung kích dữ dội lan đi với sức mạnh khiến cái ấn kia chấn động và thần lực Đại Đạo vỡ tan.

Bát điện chủ vung tay sang ngang.

Choang!

Kiếm Thanh Huyên bị cản lại!

Thoạt nhìn thì nó đã chém vào cánh tay ông ta, nhưng Bát điện chủ lại dùng tay còn lại đấm vào Diệp Quân.

Bốp!

Kiếm quang vỡ tan, hắn phải lui lại hơn nghìn trượng.

Khi ngẩng đầu lên, bóng thú kia đã ập tới.

Tóc gáy hắn dựng đứng, tự hỏi đây là thứ gì?

Bỗng có hàng loạt tia sáng xuất hiện trước mặt hắn.

Uỳnh!

Ngăn cản cái bóng thú kia lại.

Cái bóng nhòe đi rồi trở lại bên Bát điện chủ, cất giọng khàn đặc: “Ly Hận Thiên thật sự muốn nhúng tay vào việc người khác à?"

Lão Đạo nhìn cái bóng thú kia, nói: “A Tì Địa Ngục”.

Bóng thú cười gằn: “Hai nơi chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, cần gì vì một kẻ ngoại lai mà động chạm qua lại?"

Lão Đạo liếc nhìn Diệp Quân, hỏi: “A Tì Địa Ngục các ngươi trêu vào hắn làm gì?"

Bóng thú nhe răng: “Sao? Không được à?"

Lão Đạo vừa mở miệng thì bỗng cảm nhận được sức mạnh thần bí kia đang tăng lên.

Bị bài xích rồi!

Ông ta nhíu mày.

Bóng thú lại cười: “Lão Đạo, việc ông đến nơi này đã là Đại Đạo bất dung, nếu còn nán lại thì e rằng vị kia sẽ xuất hiện, có muốn đi cũng không kịp nữa”.

Lão Đạo mặc kệ nó mà dùng Đạo khí truyền âm cho Hoành Sơn Ảnh: “Mắt nhìn người của ngươi rất tốt. Ta không nhìn thấu nhân quả trên người thanh niên này, hắn sẽ rất đáng để đầu tư. Tiết lộ cho ngươi một thiên cơ: sau lưng hắn có đại năng tuyệt thế nâng đỡ, ta cũng không biết mạnh đến đâu, nhưng khẳng định là cực kỳ cực kỳ mạnh”.

Ông ta thoáng dừng lại: “Nhưng Ác Đạo Minh cũng không đơn giản, nội tình rất sâu. Thanh niên này có thể chịu được nhân quả, nhưng các ngươi thì chưa chắc nếu quyết định giúp hắn. Đương nhiên, nếu gánh vác nổi thì về sau chính là trợ lực to lớn với tộc Hoành Sơn các ngươi. Nói ngắn lại, lợi ích lớn, nguy hiểm cũng lớn, tự suy xét cho kỹ”.

Hoành Sơn Ảnh thoáng nhìn Diệp Quân, đáp: “Nếu không có người giúp sức, tộc chúng ta liệu có cơ hội trở lại văn minh cấp năm không?"

Lão Đạo lắc đầu: “Tuyệt đối không”.

Hoành Sơn Ảnh rơi vào im lặng.

Lão Đạo thở dài: “Năm xưa ta từng chịu ơn từ tổ tiên ngươi nên mới tiết lộ thiên cơ này. Ta hy vọng ngươi có thể kiên trì, nhưng địa vị của ngươi trong tộc quá thấp. Mấy lão già kia đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ muốn bình đạm qua ngày nên chắc chắn sẽ không ủng hộ ngươi. Nếu tiếp tục, hoàn cảnh của ngươi ở trong tộc sẽ vô cùng tồi tệ”.

Hoành Sơn Ảnh vẫn không nói gì.

Cô ta sở dĩ đến giúp đỡ Diệp Quân vì hắn có thánh tự của Thủy tộc.

Thủy tộc và tộc Hoành Sơn đều thuộc về chín tộc Chiêu Võ năm xưa, đều từng là văn minh cấp năm, cũng cùng bị văn minh Thiên Hành tiêu diệt.

Diệp Quân có thánh tự đồng nghĩa với việc hắn được Thủy tộc ủng hộ, vậy nên Hoành Sơn Ảnh mới quyết định hỗ trợ hắn. Nào ngờ Ác Đạo Minh lại thâm sâu đến nỗi Ly Hận Thiên cũng phải kiêng kỵ.

Thời đỉnh cao của tộc Hoành Sơn đương nhiên không sợ gì Ác Đạo Minh, nhưng văn minh Ly Hận Thiên giờ đã ngã xuống, sức mạnh không bằng khi xưa.

Phải đánh cược ư?
Chương 1758: Lại định chơi dơ?

Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Quân chợt trở nên phức tạp.

Lão Đạo lại nói: “Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ lập tức đưa ngươi rời khỏi đây, tránh xa phân tranh. Nếu muốn, ta sẽ giúp ngươi một tay”.

Hoành Sơn Ảnh nhoẻn cười: “Xin tiền bối hãy giúp ta”.

Cược chứ!

Sao lại không?

Thủy tộc đã dám, tộc Hoành Sơn vì sao không dám?

Trực giác mách cho cô ta rằng đây là một cơ hội cho cả tộc họ.

Lão Đạo cười lên: “Quyết đoán!"

Ông ta vươn tay, đẩy mảnh ngọc bội màu xanh vốn thuộc về Diệp Quân bay đến trước mặt Hoành Sơn Ảnh: “Có bằng lòng làm đệ tử ta không?"

Thu đồ đệ?

Hoành Sơn Ảnh ngẩn ra vì ngạc nhiên.

Vị tiền bối này tuy từng chịu ơn của tộc Hoành Sơn nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước kia, khi tộc bọn họ còn ở thời kỳ đỉnh cao. Giờ đây họ đã không còn nhi xưa, không còn chút sức nặng nào trong mắt vị cựu thần Ly Hận Thiên này.

Năm xưa tộc Hoành Sơn cũng từng muốn để con em trong tộc bái Lão Đạo làm thầy hòng củng cố mối quan hệ nhưng đều bị ông từ chối. Không ngờ bây giờ ông ấy lại muốn thu Hoành Sơn Ảnh làm đồ đệ.

Lão Đạo lên tiếng: “Ta biết ngươi ngạc nhiên, nhưng ta có hai lý do khi làm vậy. Thứ nhất, ngươi là người quyết đoán, dám nghĩ dám làm, không giống với rất nhiều người trong tộc Hoành Sơn. Thứ hai, vì nhân quả trên người Diệp công tử quá nặng. Trước kia ta nói ta không xứng làm thầy hắn không phải là giỡn chơi, nhưng ta vẫn muốn kết một phần thiện duyên, vậy nên đây chính là biện pháp trung hòa”.

Hoành Sơn Ảnh bừng tỉnh ngộ, thu mảnh ngọc bội rồi cung kính thi lễ: “Sư phụ”.

Lão Đạo mỉm cười: “Sau này trong tộc Hoành Sơn có người gây khó dễ hay chỉ trích thì chỉ cần lấy ngọc bội ra, ta sẽ tự đến giúp đỡ”.

Hoành Sơn Ảnh đáp: “Đa tạ sư phụ”.

Rồi Lão Đạo mới quay sang nhìn bóng thú, nghe nó nói: “Xem ra Ly Hận Thiên thật sự muốn đắm mình vào vũng nước đục này”.

Ông ấy cười đáp: “Lão Đạo không có ý gì khác, chỉ muốn luận bàn với ngươi một phen”.

Rồi ông vung tay lên, gọi vô số tia sáng giáng xuống đầu bóng thú.

Nó gằn giọng: “Tới đây”.

Rồi hóa thành một tia sáng đen lao lên.

Lão Đạo bất ngờ biến mất tại chỗ, sau đó xé toạc một vùng thời không, cưỡng chế di dời bóng thú sang một nơi khác thật xa.

Thần lực Đại Đạo ngày càng mạnh lên, ông ta không thể tiếp tục ở lại nơi này, bằng không sẽ có cường giả Đăng Thiên Vực đến can dự.

Sau khi Lão Đạo và bóng thú biến mất, Diệp Quân thấy sắc mặt Bát điện chủ trở nên xấu xí hẳn đi. Sức mạnh của ông ta vượt qua cường giả cảnh giới Khai Đạo thông thường là nhờ một phần lớn ở bóng thú, nhưng bây giờ nó đã bị đưa đi mất, ông ta đương nhiên cũng yếu đi nhiều.

Đã vậy, mấy cường giả Ác Đạo Điện mà ông ta đưa đến cùng cũng đã bị giết mất.

Chỉ còn lại một gã trung niên chạy tới sau cùng, tuy võ đạo cao cường có thể chống lại nhiều người, nhưng tình hình cũng không lạc quan cho lắm.

Diệp Quân nói với Hoành Sơn Ảnh: “Đa tạ cô nương”.

Nếu không có cô gái này gọi Lão Đạo đến thì bọn họ đã không thể giải quyết bóng thú kia.

Nó vẫn luôn nấp trong người Bát điện chủ, có lẽ muốn cho bọn họ một đòn chí mạng.

Hoành Sơn Ảnh cười nói: “Không có chi”.

Diệp Quân gật đầu đáp lễ, liếc mắt nhìn Bát điện chủ, lập tức hóa thành kiếm quang biến mất.

Hai mắt Bát điện chủ long lên, nâng chân lên rồi giẫm xuống, cũng biến mất.

Trực tiếp đối đầu!

Uỳnh!

Hai bên vừa va chạm đã văng ra.

Diệp Quân lùi lại nghìn trượng, ngẩng đầu nhìn đối thủ, đánh giá sức mạnh của ông ta đã giảm đi ít nhất phân nửa sau khi mất bóng thú.

Bát điện chủ chợt cười lên: “Người của ta đến rồi”.

Vừa dứt lời.

Ầm!

Thời không phía sau ông ta nứt vỡ, một con đường xuất hiện, dẫn lối cho hai mươi mấy khí tức đáng sợ ập đến.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên khoác áo đen, tay cầm trường thương, vừa bước ra đã khiến tinh vực nhòe đi.

Là điện chủ Thất Điện!

Thiên Xích và những người khác thấy vậy thì đanh mặt.

Bởi khí tức của đối phương hơn xa Bát điện chủ.

Diệp Quân la lên: “Lập tức vào tháp!"

Bọn họ sửng sốt, nhưng không kịp nghĩ nhiều mà rối rít chui vào Tiểu Tháp.

Diệp Quân lao về phía Hoành Sơn Ảnh, không kịp nghe cô ta lên tiếng đã đưa người vào tháp rồi co chân bỏ chạy.

Bát điện chủ gằn giọng: “Bây giờ mới trốn là muộn rồi!"

Ông ta giẫm chân một cái, biến mất tại chỗ, thời không nứt vỡ.

Bên kia, Diệp Quân như cảm nhận được mà xoay người, vung kiếm đón đỡ.

Choang!

Hắn bị đẩy lui mấy vạn trượng.

Vừa dừng lại đã tiếp tục guồng chân, vừa chạy vừa hộc máu.

Bát điện chủ nói ngay: “Đuổi theo!"

Rồi lập tức đi đầu.

Thất điện chủ nhìn quanh một chốc rồi dẫn những người khác theo.

Bên kia, Tiểu Tháp hỏi: “Sao không cầm kiếm Thanh Huyền mà chạy?"

Diệp Quân không đáp.

Tiểu Tháp: “Lại định chơi dơ đúng không?"

Diệp Quân: “...”
Chương 1759: Kiếm tới!

Tại Đại Chu.

Diệp Quân chạy với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tiếp cận biên giới.

Thấy hắn sắp sửa trốn vào Đại Chu, Bát điện chủ lập tức dừng lại, như bừng tỉnh mà ngăn Thất điện chủ và những người khác: “Đợi đã”.

Thất điện chủ dừng bước, hỏi: “Sao?"

Các điện chủ quản lý vũ trụ khác nhau nên cũng không thân nhau, lần này Thất điện chủ vì nhận được tin cầu cứu của Bát điện chủ nên mới đến.

Chỉ nghe Bát điện chủ nói: “Hắn đang cố tình dẫn chúng ta đến Đại Chu”.

Thất điện chủ: “Để làm gì?"

Bát điện chủ: “Có thể nữ kiếm tiên kia đang ở đó”.

Thất điện chủ nhíu mày: “Là người giết Thập điện chủ à?"

Bát điện chủ gật đầu, không giống được vẻ kiêng kỵ khi nhắc đến người này.

Thất điện chủ tỏ ve xem thường: “Để ta đi thử”.

"Khoan!"

Bát điện chủ gọi đối phương lại, thấp giọng nói: “Bà ta thật sự không hề đơn giản...”

Thất điện chủ ngắt ngang: “Ngươi đã giao thủ với người này bao giờ chưa?"

Bát điện chủ lắc đầu: “Chưa”.

Thất điện chủ lạnh lùng liếc xéo: “Chưa mà đã sợ như vậy, uổng công ngươi từng đến Đăng Thiên Vực rèn luyện. Chẳng lẽ không có ác hồn của thú vực A Tì hỗ trợ là ngươi mất hết dũng khí chiến đấu luôn à?"

Sắc mặt Bát điện chủ sa sầm, vốn định tiếp tục khuyên nhủ nhưng rồi nghĩ lại, nếu khuyên để rồi bị mỉa mai tiếp thì khuyên làm gì?

Thế là ông ta chắp tay: “Vậy thì đành giao cho Thất điện chủ”.

Đối phương liếc xéo một cái đều giễu cợt rồi lại dẫn đoàn người sau lưng tiến tới.

Bát điện chủ lựa chọn ở nguyên vị trí.

Để quan sát.

Ông ta cũng muốn nhìn xem nữ kiếm tiên váy trắng kia có thật sự mạnh như thần như đồn đại hay không.

Ở Đại Chu.

Diệp Quân vừa đến gần biên giới thì thả nhóm Thiên Xích ra.

Sắc mặt Hoành Sơn Ảnh nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Lần đầu tiên đi vào Tiểu Tháp đã khiến cô ta bối rối vô cùng.

Mười năm bên trong chỉ bằng một ngày ở bên ngoài?

Trên đời còn có thần vật bực này sao?

Hoành Sơn Ảnh chỉ cảm thấy mình trước giờ đúng là kiến thức nông cạn.

Tộc Hoành Sơn tuy sa sút nhưng vẫn còn nhiều bảo vật Đại Đạo, ngặt nỗi so với cái tháp thì đúng là kém xa.

Chẳng trách sao tiền bối lão đạo sĩ muốn kết thiện duyên với người này. Cô ta nghĩ với vẻ mặt phức tạp.

"Chúng đến”.

Có người nói.

Diệp Quân nhìn lên, thấy một nhóm cường giả xuất hiện ở chân trời.

Dẫn đầu là Thất điện chủ.

Ông ta vừa xuất hiện đã khiến đất trời trở nên hư ảo. Thứ sức mạnh vô hình tràn ngập đáy lòng những người khác khiến họ đông cứng như bị nhấn nước.

Thiên Xích nói: “Ác Đạo Minh này đúng là không đơn giản”.

Binh Chủ và những người khác gật gù.

Càng giao chiến, họ càng phát hiện Ác Đạo Minh thâm sâu khó lường.

Mới là Thất điện chủ thôi mà đã mạnh đến kinh khủng như vậy, thì Nhị điện chủ Nhất điện chủ...

Không dám nghĩ đến.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn Thất điện chủ đi đến.

Ông ta cũng đang quan sát hắn: “Nghe nói ngươi được một nữ kiếm tiên chống lưng?"

Hắn gật đầu: “Là cô cô của ta”.

Thất điện chủ: “Nam nhi bảy thước mà cần đàn bà chở che, không thấy mất mặt sao?"

Diệp Quân cười: “Hay ngươi tự giáng cảnh giới xuống ngang hàng ta rồi hai ta đánh một trận tới chết?"

Thất điện chủ: “Ăn nói vô lý. Cảnh giới do ta tự tu luyện ra, việc gì phải hạ xuống? Còn ngươi, chịu núp váy một ả đàn bà, không sợ đạo tâm vỡ nát sao?"

Diệp Quân: “Ta đã cho ngươi cơ hội công bằng nhưng ngươi từ chối, đã vậy thì còn nhiều lời làm gì? Ta đứng ngay đây này, tới đi”.

Thất điện chủ nhìn hắn: “Tới ngay”.

Ông ta nhấc chân bước tới, lập tức có một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa lao về phía Diệp Quân.

Ai nấy đều hốt hoảng đứng chắn trước mặt hắn.

Nhưng vào khoảnh khắc Thất điện chủ tiếp cận tường thành.

Diệp Quân bỗng vươn tay lên cao, thét lớn: “Kiếm tới!"

Xoẹt!

Kiếm khí từ trên cao giáng xuống.

Uỳnh!

Ghim Thất điện chủ vào vị trí cách Diệp Quân mười trượng.

Mọi người sửng sốt.

Thất điện chủ trợn tròn mắt: “Sao... sao có thể?"

Mọi cặp mắt đổ dồn vào Diệp Quân.

Trời má!

Diệp thiếu mạnh vậy sao??

Đôi mắt Hoành Sơn Ảnh nhìn hắn trợn to như hai quả chuông đồng.

Chỉ có Đạo Quân và Từ Thiên khẽ giật khóe môi, biết rằng kiếm khí này là của nữ kiếm tiên để lại chứ chẳng phải của Diệp Quân.

Vị này đúng là rất giỏi làm màu.
Chương 1760: Chấp hết!

Nhưng họ cũng không ngờ kiếm khí của nữ kiếm tiên lại có thể hạ gục Thất điện chủ trong nháy mắt.

Chỉ là một tia kiếm khí thôi mà!

Đúng là ngầu quá xá!

Thất điện chủ trợn trừng mắt: “Kiếm khí này không phải của ngươi!"

Diệp Quân gật đầu: “Là của cô cô ta”.

Thất điện chủ nheo mắt: “Vậy ta muốn một chọi một với ngươi, có thể hạ cảnh giới”.

Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?"

Thất điện chủ gật đầu.

Diệp Quân trở tay vung kiếm.

Xoẹt!

Thủ cấp Thất điện chủ bay tít đi nghìn trượng.

Linh hồn bị kiếm Thanh Huyền hấp thu.

Hắn nói: “Ta thắng”.

Thất điện chủ: “...”

Sắc mặt ai đấy trông đều là lạ.

Thế này mà là một chọi một à?

Diệp Quân vươn tay đón lấy nhẫn không gian của Thất điện chủ, vừa thấy những thứ trong đó thì giật mình.

Ôi chu choa!

Phát tài rồi!

Hắn cất nhẫn đi rồi ngẩng đầu nhìn những cường giả cảnh giới Khai Đạo khác từ Ác Đạo Minh, thấy họ quả quyết xoay người bỏ đi không chút do dự.

Thất điện chủ mất mạng sau một kiếm thì còn ở lại làm gì? Chịu chết à?

Bát điện chủ thấy Thất điện chủ bị giết nhanh như vậy thì rơi vào im lặng.

Chỉ trong phút chốc mà thôi.

Thất điện chủ đã từng đánh tới Tứ Trọng Thiên, tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng cũng đã vô cùng kinh khủng.

Vậy mà lại bị giết nhanh tới vậy.

Chỉ nhoáng cái mà thôi.

Mà bản thân đối thủ không hề xuất hiện, chỉ dùng một tia kiếm khí đã đoạt mạng thành công.

Quá sức bất thường.

Bát điện chủ liếc nhìn Đại Chu thêm một cái rồi rời đi.

Ông ta không thể nhúng tay vào việc này nữa.

Phải về bẩm báo.

Trên tường thành bên dưới, Diệp Quân chắp tay: “Đa tạ chư vị đã dốc sức tương trợ”.

Rồi hắn vung tay lên, đưa đến cho mỗi người một quả Đạo Linh.

Bọn họ nhìn nhau rồi cất quả vào với nụ cười trên môi.

Diệp Quân: “Ác Đạo Minh sẽ không bỏ qua, chư vị đi rồi nhớ cẩn thận”.

Đi ư?

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Thiên Xích bước ra khỏi hàng, nói: “Diệp thiếu, ta muốn ở lại”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"

Thiên Xích cười: “Diệp thiếu muốn nghe sự thật?"

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.

Thiên Xích: “Chúng ta bây giờ đã bị đưa vào danh sách đen của Ác Đạo Minh, một khi rời đi ắt bị bọn chúng tấn công. Mà sức mạnh cá nhân bọn ta thì không cách nào chống lại, vì vậy mới muốn ở lại bên Diệp thiếu, xem như tìm chỗ nương thân”.

Diệp Quân cười: “Chỉ thế thôi?"

Thiên Xích lắc đầu: “Không giấu gì Diệp thiếu, ta rất quan tâm đến Tiểu Tháp của cậu. Nếu có thể tu luyện ở trong đó thì sẽ mạnh lên rất nhiều. Vả lại cậu cũng hào phóng mà”.

Ông ta hiểu đạo lý no một bữa và no cả đời này.

Tuy đã lên đến cảnh giới Khai Đạo nhưng nếu không có cơ duyên trời ban thì cả đời này chỉ tới thế.

Mà muốn tiến thêm thì phải có quý nhân hỗ trợ.

Vị Diệp thiếu này chính là quý nhân.

Kiến cỏ vĩnh viễn không thể với tới trời cao, nhưng nếu rơi trúng cánh đại bàng thì có thể theo đó vượt cửu thiên.

Chính là mượn sức.

Cả đời có khi không thể gặp được quý nhân, nhưng đã gặp thì phải ra sức bám lấy.

Bản thân không bay lên được thì tìm ô dù hỗ trợ cho.

Binh Chủ và những người khác nghe vậy thì rơi vào im lặng.

Bọn họ hiểu ra vì sao Thiên Xích muốn ở lại.

Là để mượn sức.

Trong lòng họ sinh ra suy nghĩ phức tạp. Nếu có thể lựa chọn, ai cũng muốn nâng cao sức mạnh.

Nhưng họ cũng biết cho dù có quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng thì tiến thêm một bước gần như là bất khả thi.

Khi đã đạt đến trình độ nhất định mà lại không có ai dìu dắt, tiếp tục đi tới khó như lên trời.

Binh Chủ bỗng nói: “Nếu Diệp thiếu không chê, ta bằng lòng theo cậu làm chân sai vặt”.

Tú Võ cũng nói: “Ta cũng bằng lòng”.

Kiếm Bạch Y lại nói: “Ta không có dã tâm lớn đến vậy, được đến cơ duyên đã thỏa mãn. Diệp thiếu, sau này gặp lại”.

Cô ta đến bây giờ mới phát giác Ác Đạo Minh lẫn vị này đều không đơn giản, nhưng không muốn ở lại làm tốt thí. Diệp thiếu có thể gánh vác nhân quả, cô ta thì chưa chắc, vì vậy mới lựa chọn rời đi.

Sống trên đời phải biết thế nào là đủ.

Một quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng là đủ rồi, tuy có lẽ không thể tìm được nhiều hơn, nhưng ở lại thì càng gặp nhiều nguy hiểm hơn.

Diệp Quân chỉ cười nói: “Ta hiểu”.

Kiếm Bạch Y chắp tay, đang định rời đi thì lại nghe hắn nói: “Từ giờ trở đi, mỗi mười năm chư vị sẽ có một tinh thể Vĩnh Hằng, mỗi ba mươi năm một quả Đạo Linh, đủ một trăm năm thì gấp đôi cả hai...”

Kiếm Bạch Y dừng bước, xoay lại nói: “Diệp thiếu, ta rút lại lời vừa nãy, hãy cho ta cơ hội dốc sức vì cậu”.

Nói rồi khom lưng thật sâu.

Nguy hiểm?

Đó là gì?

Chấp luôn!

Chấp hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK