Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1031: Thần hồn tiêu tan

Nguyên Thiên Đế Quân nhìn Cổ Trấn: “Tộc trưởng Cổ tộc cũng không quen à?”

Cổ Trấn nhìn chằm chằm người đồ đen, một lúc sau ông ta lắc đầu.

Nguyên Thiên Đế Quân sầm mặt: “Không phải là người của thần điện Tuế Nguyệt hoặc ma điện Tuế Nguyệt đó chứ?”

Cổ Trấn nhìn đám cường giả ở đằng xa, lắc đầu: “Ta không chắc, vì ta chưa từng tiếp xúc với thần điện Tuế Nguyệt và ma điện Tuế Nguyệt”.

Nguyên Thiên Đế Quân nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Cùng nhau ra tay?”

Cổ Trấn nhìn người đồ đen đó: “Ngươi hỏi hắn thử xem”.

Nguyên Thiên Đế Quân im lặng không nói.

Bây giờ Diệp Quân đang một đánh một với người đồ đen, nếu đột nhiên ra tay rất có thể gây thù với người đồ đen.

Dù sao Diệp Quân cũng đáng giá năm Tổ Nguyên.

Cổ Trấn nói: “Đợi một lát xem, nếu ông ta có thể giết chết Diệp Quân thì năm Tổ Nguyên đó là của ông ta, nếu không được thì chúng ta ra tay cũng không muộn”.

Nguyên Thiên Đế Quân khẽ gật đầu, tuy ông ta không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy, lúc này mà ra tay rất có thể sẽ có nội chiến, lúc này mà xảy ra nội chiến chắc chắn là hành động rất ngu xuẩn, vì họ nội chiến vào lúc này tương đương với việc cho Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh cơ hội.

Đợi!

Cổ Trấn bỗng nói: “Mặc dù không dễ ra tay với Diệp Quân, nhưng chúng ta có thể giết nữ kiếm tu đó trước”.

Giết nữ kiếm tu đó trước.

Nghe Cổ Trấn nói thế, Nguyên Thiên Đế Quân lập tức nhìn Diệp Thanh Thanh ở phía xa, ông ta cười nhạo: “Vừa đúng ý ta”.

Suốt cả chặng đường, nếu không phải vì nữ kiếm tu váy đen trước mặt thì họ đã giết được Diệp Quân tám trăm lần rồi.

Cổ Trấn không nói gì thêm, lập tức lao đến chỗ Diệp Thanh Thanh.

Mục tiêu là giết Diệp Thanh Thanh trước.

Diệp Thanh Thanh ở phía xa như cảm nhận được, lập tức quay đầu lại, lúc này quyền thế đáng sợ cuồn cuộn lao đến sát bà ấy như thủy triều.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh lóe lên tia sát khí, bà ấy lại thi triển kiếm vực, ngay sau đó bà ấy cầm kiếm vung lên, thoáng chốc vô số kiếm quang bộc phát từ trong kiếm vực.

Ầm ầm…

Ngay lập tức, đám người Cổ Trấn bị văng ra xa cả vạn trượng, nhưng kiếm vực của Diệp Thanh Thanh cũng bị phá vỡ ngay lập tức, sau đó bà ấy liên tục lùi lại, trong lúc đó hàng chục bóng đen đánh đến trước mặt bà ấy.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh hiện lên vẻ tàn độc, tay cầm kiếm lại vung lên phía trước, kiếm quang như vũ bão che phủ cả một vùng thời không trước mặt.

Vèo vèo!

Từng tiếng xé tan không khí khiến người ta tê cả da đầu liên tục vang lên.

Không lâu sau, “mưa kiếm” lại vỡ vụn, sau đó nắm đấm cả ngàn trượng đột nhiên từ bên cạnh đánh tới, lao thẳng đến Diệp Thanh Thanh, nắm đấm ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, chấn động thời không Tuế Nguyệt xung quanh khiến nó liên tục bị phá vỡ.

Đối mặt với nắm đấm đáng sợ này, gương mặt Diệp Thanh Thanh trở nên hung dữ, chém một nhát kiếm.

Bùm!

Quyền ấn bị phá vỡ nhưng bản thân Diệp Thanh Thanh lại lùi ra xa cả ngàn trượng, bà ấy còn chưa kịp dừng lại thì sức mạnh của hàng trăm cường giả đã ập đến, sắp nhấn chìm bà ấy.

Diệp Thanh Thanh lại thi triển kiếm vực lần nữa, ngay khi kiếm vực xuất hiện, vô số sức mạnh tràn vào, sắc mặt bà ấy lập tức trở nên trắng bệch, bà ấy không thể làm gì khác ngoài việc vung thanh kiếm trong tay phải lên, từng luồng kiếm quang bay ra.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ dày đặc không ngừng vang lên, vô số sóng xung kích dữ dội lan tràn, các cường giả xung quanh đều bị sóng xung kích này làm cho chấn động liên tục lùi về sau. Mà Diệp Thanh Thanh đứng ở trung tâm nguồn sức mạnh này cũng liên tục lùi về sau, trong lúc đó một vệt máu chảy ra từ khóe miệng. Khi bà ấy dừng lại, áo trước ngực bà ấy đã bị máu tươi nhuộm đỏ, không chỉ thế, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc.

Từ lúc đầu đến giờ, bà ấy liên tục bị đám người bao vây tấn công, bị vô số sức mạnh cực lớn tấn công, lúc này gần như đã sắp đến cực hạn của bà ấy rồi.

Dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì tự bà ấy phong ấn một phần tu vi của mình.

Ngay khi Diệp Thanh Thanh dừng lại, một cú đấm khác ập đến. Thấy Cổ Trấn này được thế không buông tha cho mình, ánh mắt bà ấy lóe lên vẻ lạnh lùng, quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa. Thấy Diệp Quân đã dần mất lý trí, bà ấy không cố ý kìm nén sức mạnh của mình nữa, không lùi mà phản công, bà ấy lao về phía trước rồi đâm một nhát kiếm.

Rầm!

Quyền ấn bỗng biến mất.

Diệp Thanh Thanh đánh thẳng một mạch, đâm vào Cổ Trấn ở phía sau quyền ấn đó.

Kiếm quang như điện.

Thấy thế sắc mặt Cổ Trấn lập tức thay đổi, cảm thấy cực kỳ hãi hùng, sao kiếm thế của người phụ nữ này lại đột nhiên trở nên mạnh hơn nhiều thế? Ông ta không dám đối chọi trực tiếp với kiếm của Diệp Thanh Thanh, thế là bèn lùi lại sau, ngay lúc này tốc độ của Diệp Thanh Thanh đột nhiên tăng lên.

Đồng tử Cổ Trấn co lại, sợ hãi không thôi, ông ta đánh một quyền theo bản năng, vô số quyền quang ào ào lao ra.

Rầm!

Một nhát kiếm của Diệp Thanh Thanh đâm vỡ cả quyền quang đó, sau đó kiếm quang đâm thẳng vào ngực Cổ Trấn.

Kiếm quang biến mất, Diệp Thanh Thanh đã xuất hiện phía sau Cổ Trấn đó.

Hai mắt Cổ Trấn ngây dại, chậm rãi ngã xuống, ánh mắt ông ta đầy vẻ chấn động và ngờ vực, sao đánh một hồi thì người phụ nữ này lại mạnh thế này?

Ngay khi kiếm đâm xuyên qua ngực Cổ Trấn, kiếm của Diệp Thanh Thanh đã đâm nát thần hồn của ông ta.

Thần hồn tiêu tan!

Diệp Thanh Thanh vừa dừng lại, rất nhiều sức mạnh cực lớn ào ào lao đến.

Diệp Thanh Thanh quét kiếm.

Vèo!

Kiếm quang vỡ vụn, các cường giả bị chấn động lùi về sau, nhưng ngay sau đó vô số cường giả lại xông đến chỗ bà ấy lần nữa.

Nhìn vô số cường giả xông đến chỗ mình, ánh mắt Diệp Thanh Thanh bỗng trở nên lạnh lùng, kiếm trong tay bà ấy rung lên dữ dội.
Chương 1032: Đánh đến cùng

Đương lúc Diệp Thanh Thanh chuẩn bị bùng nổ hoàn toàn thì thấy một tia máu đỏ bất ngờ vọt tới ngay trước mặt.

Chính là Diệp Quân!

Hắn vung thanh kiếm trong tay lên rồi bổ xuống.

Thời không chồng chéo ba lần liên tục!

Kiếm vừa ra, bọn Nguyên Thiên Đế Tôn đi đầu tái cả mặt, biết đây là tuyệt chiêu của hắn nên không dám nghênh đón trực tiếp, đành phải thối lui.

Uỳnh!

Thời không trước mặt Diệp Quân tan tành theo đường kiếm.

Hắn nhân cơ hội mang theo Diệp Thanh Thanh lùi lại, đồng thời lấy cây thần tự nhiên ra đặt vào người bà ấy.

Thấy cả người hắn đẫm máu, đối phương mở miệng muốn nói gì nhưng đã bị hắn đưa vào trong Tiểu Tháp.

Đoạn thân hình hắn nhòe đi, lắc mình bỏ chạy.

Diệp Thanh Thanh: “...”

Bỗng nhiên, Diệp Quân cảm thấy lạnh toát từ bên hông.

Hắn xoay người, lập tức thấy một thanh đao vồ tới như sấm sét.

Là tên đao tu bí ẩn kia!

Đối phương quá nhanh, Diệp Quân chỉ có thể bị động giơ kiếm phòng thủ.

Choang!

Kiếm quang vỡ nát. Diệp Quân cảm thấy tay mình tê rần, không ngừng lui lại. Đao tu kia tiếp tục bổ tới, tung ra đao mang nhấn chìm hắn.

Uỳnh!

Diệp Quân lùi lại sau tiếng nổ kinh thiên động địa.

Bỗng có quyền ấn khổng lồ vạn trượng áp xuống từ trời cao, khóa cứng lấy hắn làm hắn hít thở không thông.

Hắn không thể tiếp tục lùi lại, bèn rút kiếm chém ra.

Thuật Bạt Kiếm chồng chéo bốn lần liên tục.

Mỗi lần là một nghìn năm trăm nhát.

Tiếng kiếm minh lảnh lót vang khắp thời không.

Rầm!

Kiếm quang và quyền mang nổ tung, sinh ra sóng xung kích lan xa vạn trượng, đẩy lùi các cường giả làm họ không dám bén mảng lại gần.

Diệp Quân cũng bị đẩy đi, nào ngờ lại có đao khí giáng xuống.

Đồng tử hắn rụt lại, cả người nhòe đi.

Thời không chồng chéo!

Hắn chỉ có thể dùng hết toàn lực để đối phó đao tu này, bằng không thì căn bản không thể ngăn lại.

Đao thế của đối phương còn mạnh hơn cả quyền thế của Bạch Tướng Đế Quân!

Đao rơi xuống.

Rắc!

Kiếm quang vỡ nát. Diệp Quân tiếp tục lui lại. Đao tu kia hóa thành hàng loạt đao quang vọt tới.

Đồng tử co rụt, Diệp Quân không chần chừ nữa mà lựa chọn thiêu đốt thân xác.

Uỳnh!

Khí tức đáng sợ dâng trào từ trong cơ thể, hắn không lùi mà tiến, vung kiếm ra. Kiếm quang lao về phía đao tu.

Đánh trực diện!

Ầm!

Kiếm quang và đao mang cùng vỡ, hai người cùng lui.

Ánh mắt đao tu lóe lên vẻ khiếp sợ. Bên kia, Diệp Quân còn chưa dừng lại đã thấy Bạch Tướng Đế Quân và các cường giả khác đánh tới.

Trước đó họ còn kiêng kỵ vì sợ xích mích với đao tu, nhưng bây giờ đã bất chấp tất cả. Ai bảo đối phương tốn nhiều thời gian như vậy vẫn không thể đánh bại Diệp Quân làm gì?

Thấy một đám người vọt tới, Diệp Quân hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ quyết tuyệt. Thân hình hắn mờ đi.

Những người kia thấy vậy thì biến sắc.

Thấy một người muốn lui lại, Bạch Tướng Đế Quân gằn giọng: “Lui nữa thì khác gì cho hắn cơ hội? Chúng ta hợp tác với nhau, cần gì phải sợ hắn?"

Ông ta là người đầu tiên lao lên.

Bởi ông ta biết nếu sợ chết mà không dùng toàn lực thì chính là dâng cơ hội cho Diệp Quân.

Một khi nữ kiếm tu váy đen kia khôi phục sức mạnh, giết cả hai sẽ khó khăn hơn nhiều lắm.

Bây giờ bà ấy bị thương chính là cơ hội tốt nhất để kết liễu Diệp Quân.

Nghe Bạch Tướng Đế Quân nói vậy, Nguyên Thiên Đế Quân nhìn những người khác, không lui lại nữa mà dốc toàn lực.

Tất cả cường giả, dùng toàn bộ sức mạnh!

Như cảm nhận được, hàng loạt tia sáng vàng hiện lên quanh Diệp Quân, hóa thành Long giáp bao phủ cơ thể hắn, còn có hình bóng rồng mơ hồ hiện ra.

Là Ngao Thiên Thiên.

Dùng thân thể che chắn cho hắn.

Diệp Quân bước tới, vung kiếm chém.

Thời không chồng chéo bốn lần liên tục!

Ngàn vạn tia kiếm quang hiện lên hội tụ thành một thanh kiếm, làm thời không vỡ tan tành.

Đánh trực diện!

Ầm!

Tiếng nổ như sấm vang khắp Tuế Nguyệt trường hà, sóng xung kính khủng khiếp khuếch tán đẩy lui tất cả.

Lui nhanh nhất là Diệp Quân, bay tới mấy trăm nghìn trượng. Long giáp quanh thân vỡ nát khi hắn dừng lại, thân xác cũng nứt vỡ, máu tràn ra. Vì đang thiêu đối thân xác mà máu bốc hơi, hóa thành ngọn lửa đó.
Chương 1033: Ta và cô cô váy trắng của con

Hắn nắm Thánh kiếm Hiên Viên, chống đỡ trong hư không.

Hoàn toàn kiệt sức.

Nếu còn cây thần tự nhiên thì có lẽ còn cố gắng được, nhưng vì không có nên thân thể không thể khôi phục nhanh chóng.

Lại còn đốt thân xác nên chẳng khác gì đèn cạn dầu.

Cạn thật.

Vào lúc này, các cường giả kia đồng thời vọt tới.

Trong mắt không chỉ có tham lam mà còn có máu.

Với họ, Diệp Quân chính là năm Tổ Nguyên.

Năm Tổ Nguyên!

Đủ để hoàn toàn đổi vận.

Diệp Quân nhắm mắt, nắm chặt kiếm trong tay. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị liều chết, lại có mấy chục khí tức hùng mạnh vọt tới từ cạnh bên.

Nguyên Thiên Đế Tôn quay lại, thấy mười mấy cái bóng đang lao tới.

Ông ta chợt thấy sợ hãi, muốn rút lui theo bản năng, nhưng thấy Diệp Quân đã kiệt sức thì cắn răng, quyết định xử hắn trước.

Ông ta nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn, nào ngờ lại thấy một tia kiếm quang vọt ra từ người hắn.

Nguyên Thiên Đế Tôn biến sắc, đưa tay lên đỡ.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung. Nguyên Thiên Đế Tôn bị đẩy lui.

Người vừa ra tay chính là Diệp Thanh Thanh!

Bà ấy tóm lấy tay Diệp Quân bỏ chạy. Đám Bạch Tướng Đế Quân muốn đuổi theo thì bị mười mấy cường giả bí ẩn chặn lại.

Uỳnh!

Hàng loạt đám mây hình nấm vươn lên, sóng xung kích nóng hổi nhấn chìm đám Bạch Tướng Đế Quân.

Diệp Thanh Thanh vội vàng lôi Diệp Quân chạy về phía Phong Lão.

Ông ấy nói: “Theo ta!"

Rồi dẫn cả hai chạy đi mấy triệu dặm. Không ngừng có hình nộm lao về phía sau. Mây nấm vươn lên cao, chôn vùi thời không Tuế Nguyệt.

Ba người xuyên qua kẽ hở thời không Tuế Nguyệt, đáp xuống ở thành Quan Huyên. Vào thành rồi, Diệp Thanh Thanh đưa Diệp Quân vào Tiểu Tháp.

Hắn nằm sóng soài trên đất, quần áo cháy rụi, thân thể rạn nứt, máu chảy không ngừng lại hóa thành lửa.

Khí tức yếu ớt như sắp tắt thở.

Diệp Thanh Thanh vội lấy cây thần ra đặt vào người hắn. Ánh sáng xanh nhạt hiện lên.

Lần này Diệp Quân bị thương rất nặng, cho dù có được cây thần chữa thì cũng rất yếu.

Diệp Thanh Thanh nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ hối hận.

Thật lâu sau, vết nứt trên người Diệp Quân mới dần khép lại. Diệp Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Rồi bắt đầu trấn áp huyết mạch Phong Ma cho hắn.

Nửa giờ sau, nó bình tĩnh trở lại. Thân thể Diệp Quân dần khôi phục, sắc mặt cũng không còn trắng bệch nữa.

Diệp Thanh Thanh lấy một bộ trường bào trắng phủ lên cho hắn, bản thân im lặng lui sang bên.

Một hồi sau, Diệp Quân mở mắt, thấy một gương mặt tuyệt mỹ.

Diệp Thanh Thanh.

Hắn toét miệng hỏi: “Chúng ta còn sống sao?"

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Phải”.

Sống thật kìa!

Diệp Quân lắc đầu cười, không ngờ mình còn giữ được mạng.

Rồi hắn nhắm mắt.

Diệp Thanh Thanh hỏi: “Con đang nghĩ gì?"

Diệp Quân mở mắt: “Người thấy chúng ta thắng nổi không?"

Diệp Thanh Thanh: “Con thấy thế nào?"

Diệp Quân chỉ cười.

Diệp Thanh Thanh: “Thắng hay không, ta cũng sẽ sát cánh cùng con”.

Diệp Quân: “Đều do con quá yếu, liên lụy đến người”.

Diệp Thanh Thanh nhíu mày không vui: “Con lúc nào cũng nói những lời vô nghĩa này”.

Diệp Quân cười khổ: “Dạ, sau này con không nói nữa”.

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Người nhà với nhau cả. Đừng khách sáo như thế, ta không thích”.

Diệp Quân: “Dạ”.

Diệp Thanh Thanh mỉm cười: “Tập trung chữa thương đi, sau đó chúng ta cùng nhau tiêu diệt bọn chúng”.

Sự dịu dàng này khiến Diệp Quân thấy không quen: “Hay là cô cứ dữ lên đi ạ...”

Rồi im bặt, tự mắng mình ngu xuất.

Diệp Thanh Thanh cười nhẹ: “Ta hung dữ lắm sao?"

Diệp Quân lắc đầu.

Diệp Thanh Thanh: “Ta và cô cô váy trắng của con thì ai dữ hơn?"

Diệp Quân nín thinh.

Hối hận xanh ruột.

Lại bị hỏi gài rồi!

Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Khó nói lắm sao? Thế ta đổi câu hỏi nhé?"

Diệp Quân vội gật đầu: “Vâng!"

Diệp Thanh Thanh: “Nếu ta và cô cô váy trắng của con cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai trước?"

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp: “...”
Chương 1034: Lệnh treo thưởng

Vấn đề gì thế này?

Diệp Quân cười khổ.

Hắn không biết trả lời vấn đề này thế nào, cũng không dám trả lời!

Dù cô cô váy trắng trông có vẻ dễ tính, nhưng hắn cũng không dám nói xấu bà ấy, đùa ạ, kiếm Hành Đạo đâu phải đơn giản!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội vàng nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi trả lời giúp ta đi”.

Tiểu Tháp đáp: “Ta xin ngươi làm con người đi!”

Diệp Quân: “…”

Nhìn nét mặt đắn đo của Diệp Quân, trong mắt Diệp Thanh Thanh loé lên ý cười, vốn còn định tiếp tục làm khó tiểu tử này, nhưng khi nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Diệp Quân, bà ấy cất kiếm, sau đó nói: “Chữa thương cho khỏi trước đã!”

Thấy Diệp Thanh Thanh không tiếp tục chủ đề này nữa, Diệp Quân nhất thời như trút được gánh nặng, vội nói: “Tốt quá!”

Diệp Thanh Thanh gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi Tiểu Tháp.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó cất lời: “Thiên Thiên?”

Ngao Thiên Thiên đáp: “Ừ”.

Diệp Quân hỏi: “Thương tích đã lành chưa?”

Ngao Thiên Thiên nói: “Đã hồi phục được chút ít rồi”.

Diệp Quân yên tâm hơn một chút.

Mỗi lần giao thủ, điều khiến hắn lo lắng nhất không phải là mình, mà chính là Ngao Thiên Thiên.

Vì rất nhiều lúc đều là Ngao Thiên Thiên đỡ đòn giúp hắn.

Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, mà lúc này, hắn đã ở trong thành Quan Huyên.

Diệp Quân đi lên tường thành, hắn nhìn ra ngoài, lúc này, ở chân trời có một cô gái kiếm tu đang xách kiếm điên cuồng chém giết lung tung.

Cô gái này chính là Diệp Thanh Thanh!

Phong Lão xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ấy cất lời: “Thiếu chủ, tất cả trận pháp của toà thành này đều đã khởi động, tạm thời bọn họ không thể tấn công vào được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Có thể thử liên lạc với mẹ ta không?”

Phong Lão lắc đầu.

Diệp Quân im lặng.

Mẹ đang làm gì thế?

Hắn thật sự rất tò mò.

Lúc này, chân trời phía xa chợt vang lên tiếng kiếm reo, sau đó, mười mấy cái đầu đầm đìa máu chậm rãi rơi xuống từ chân trời.

Lúc này, một tia kiếm quang bay đến bên cạnh Diệp Quân, chính là Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh mặc váy đen, tóc dài buông xoã, tay ngọc cầm trường kiếm, trên người tản ra sát khí lạnh lẽo.

Rất ngầu!

Diệp Thanh Thanh hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Cùng ra ngoài giết mấy người không?”

Diệp Quân cười to: “Được!”

Dứt lời, không đợi Phong lão kia ngăn cản, hai người đã biến thành hai tia kiếm quang bay lên cao, lao thẳng đến chỗ mấy người nhóm Nguyên Thiên Đế Quân kia.

Lại chiến đấu!

Nhìn thấy hai người nhóm Diệp Thanh Thanh tấn công tới, sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Trước đây không lâu, hai người này đều bị thương nặng, nhưng bây giờ, hai người đều đã như hồi sinh lại ở đây.

Con mẹ nó, đây là đang hack à?

Thật sự quá vô lý!

Sắc mặt những cao thủ còn lại cũng rất khó coi, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, bọn họ phát hiện năng lực hồi phục của hai người nhóm Diệp Quân này thật sự quá kinh khủng.

Chỉ mới bao lâu trôi qua?

Hai người vốn bị thương nặng sắp chết bây giờ lại sống lại một cách khoẻ mạnh?

Có phải hack một cách quá đáng không?

Đao tu bí ẩn dẫn đầu bên kia cũng nhíu mày, dù trong lòng gã ta thấy nghi ngờ, nhưng lúc này cũng không có quá nhiều thời gian cho gã ta suy nghĩ, vì Diệp Thanh Thanh và Diệp Quân đã tấn công tới rồi.

Mọi người lại bắt đầu đại chiến một lần nữa!

Mà bên dưới, dưới sự chỉ huy của Phong Lão, vô số trận pháp được khởi động, ngay sau đó, những chùm sáng đáng sợ phóng lên cao từ trong thành, xông thẳng về phía mấy người Nguyên Thiên Đế Quân kia.

Thấy cảnh này, mấy người Nguyên Thiên Đế Quân nhất thời thấy sởn tóc gáy.

Vì khi nãy bọn họ đã nếm trải sự đáng sợ của những trận pháp này, có thể nói ngoài số ít mấy vị Đế Quân, những trận pháp này có thể tạo thành uy hiếp chí mạng với bọn họ.

Vì thế, Nguyên Thiên Đế Quân dẫn đầu lập tức nói: “Rút lui!”

Nguyên Thiên Đế Quân vừa cất lời, một đám cao thủ vội vàng rút lui, cách xa thành Quan Huyên.

Diệp Quân vốn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng lại bị Diệp Thanh Thanh ngăn cản.

Sở dĩ bà ấy dẫn Diệp Quân tấn công là vì có thành Quan Huyên chống lưng, có trận pháp làm chỗ dựa, nếu không, hai người họ chắc chắn không thể chiến thắng những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này được.

Diệp Thanh Thanh dẫn Diệp Quân trở lại thành Quan Huyên, Phong Lão trên tường thành nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu chủ, lần sau đừng bốc đồng như thế, những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia không đơn giản chút nào, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Từ khi giao thủ với những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này, hắn nhiều lần suýt chất trong tay đối phương, đương nhiên hắn sẽ không khinh thường bọn họ.

Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Quân nói: “Phong Lão, lập tức nghĩ cách liên lạc với Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên, ta muốn có tin tức và tình huống hiện tại của hai vũ trụ này”.

Phong Lão gật đầu: “Được!”

Diệp Quân nói tiếp: “Trận pháp trong thành có thể duy trì được bao lâu?”

Phong Lão đáp: “Một tháng!”

Một tháng!

Diệp Quân im lặng suy nghĩ mất một lúc mới nói: “Chúng ta không thể ngồi đợi ở nơi này mãi được, vì chắc chắn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả sẽ không cho chúng ta một tháng, nếu ta đoán không lầm, thì chắc chắn sẽ có nhiều cao thủ hơn kéo về phía này”.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Phong Lão: “Giúp ta phát một lệnh treo thưởng, người nào đồng ý đến thành Quan Huyên giúp ta, chỉ cần đạt đến cảnh giới Đế Quân sẽ có thể nhận được một Tổ Nguyên”.

Phong Lão thoáng do dự, sau đó nói: “Thiếu chủ, chúng ta không có Tổ Nguyên”.

Diệp Quân đáp: “Nợ!”

Nét mặt Phong Lão cứng đờ.

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Như thế e rằng sẽ không ai đến đâu!”

Diệp Quân lại nói: “Mượn danh chủ nhân bút Đại Đạo phát lệnh treo thưởng!”

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Nghe thấy thế, Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì thêm.

Lấy danh nghĩa của Diệp Quân chắc chắn sẽ không có ai đến, dù bây giờ hắn cũng có chút danh tiếng, nhưng có uy danh, những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia không thể tin tưởng hắn được.

Nhưng nếu mượn danh chủ nhân bút Đại Đạo thì chắc chắn sẽ có cao thủ tin tưởng!

Phong Lão nói: “Thiếu chủ, chủ nhân bút Đại Đạo có Tổ Nguyên không?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Đây là chuyện của ông ta”.

Phong Lão: “…”

Diệp Quân xoay người nhìn về phía mấy người nhóm Nguyên Thiên Đế Quân phía xa, nhẹ giọng nói: “Không còn cách nào khác cả, chỉ có thể dụ dỗ người khác tới rồi tính sau, có thể lừa được một người thì lừa một người”.
Chương 1035: Con có sáu người, ưu thế nằm ở con

Phong Lão thoáng chần chừ, sau đó gật đầu: “Được”.

Diệp Quân lại nói: “Còn nữa, đi khắp nơi khoác lác”.

Phong Lão sửng sốt: “Khoác lác?”

Diệp Quân gật đầu: “Phái người đi khắp nơi truyền tin, nói là chủ nhân bút Đại Đạo có thực lực tương đương với Tông chủ Quá Khứ Tông, chiến đấu không phân cao thấp…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Phong Lão chớp mắt: “Vì sao phải làm thế?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không khoác lác như thế, bọn họ sẽ không dám đối đầu với Quá Khứ Tông”.

Phong Lão nhìn Diệp Quân, Thiếu chủ này không giống người tốt chút nào!

Diệp Thanh Thanh cũng nhìn thoáng qua Diệp Quân, tiểu tử này đúng là xấu xa.

Diệp Quân nói tiếp: “Còn nữa, truyền lệnh ra ngoại, nói là Diệp Quân ta có ba loại huyết mạch đặc biệt, cao thủ có nhu cầu huyết mạch có thể đến thành Quan Huyên, mọi người có thể trao đổi huyết mạch, cùng nhau tiến bộ, nếu có yêu thú cấp bậc Đế Quân, ta có thể cho nó một giọt máu miễn phí, giúp nó thoát khỏi trói buộc của huyết mạch…”

Phong Lão vô thức hỏi: “Miễn phí?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nhận máu của ta không giúp ta đánh nhau, nó không ngại à?”

Phong Lão: “…”

Diệp Quân lại nói: “Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, ông phái người tuyên truyền với bên ngoài, nói chỉ cần lào cao thủ cấp bậc Đế Quân không đối đầu với Diệp Quân ta, trăm năm sau, sau khi ta và chủ nhân bút Đại Đạo thành lập xong trật tự, ta sẽ tặng cho bọn họ ba Tổ Nguyên! Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bình thường cũng có thể có được một Tổ Nguyên… Đương nhiên điều kiện tiên quyết là trở thành cung phụng của vũ trụ Quan Huyên chúng ta, trở thành cung phụng của chúng ta không có bất cứ ràng buộc nào, cũng không cần đánh nhau vì chúng ta…”

Nói đến đây, hắn thoáng im lặng, sau đó mới tiếp tục: “Nhớ nói đây là lời của chủ nhân bút Đại Đạo”.

Phong Lão: “…”

Diệp Thanh Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Phong Lão, lập tức đi làm những chuyện mà ta dặn dò đi”.

Phong Lão vội vàng nói: “Được!”

Dứt lời, ông ấy lui xuống.

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Thế có được không?”

Diệp Quân đáp: “Được”.

Diệp Thanh Thanh thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Lòng người”.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Nói hết một lượt đi”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó giải thích: “Những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này thật sự muốn đối đầu với chúng ta ư? Không, con không nghĩ thế. Sở dĩ chúng ta trở thành kẻ thù là vì hai nguyên nhân, thứ nhất, tín ngưỡng mọi người khác nhau, bọn họ tín ngưỡng Ác Đạo, chúng ta tín ngưỡng Thiện Đạo; thứ hai, tuổi thọ của bọn họ đã gần hết, đều muốn có được Tổ Nguyên, vì thế bọn họ mới liều mạng đến giết con như thế”.

Nói đến đây, hắn dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục: “Nhưng bây giờ, con cho bọn họ một cơ hội, nếu bọn họ không ra tay, trăm năm sau, con sẽ cho bọn họ Tổ Nguyên miễn phí, như thế bọn họ không cần phải liều mạng, trăm năm sau vẫn có thể lấy được Tổ Nguyên, cô cô nghĩ, bọn họ sẽ đi bán mạng cho Quá Khứ Tông không?”

Diệp Thanh Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Không biết, nhưng chủ nhân bút Đại Đạo có nhiều Tổ Nguyên như thế à?”

Diệp Quân đáp: “Có!”

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Con chắc chứ?”

Diệp Quân nói: “Con không chắc!”

Diệp Thanh Thanh hơi nhíu mày: “Nói cho xong một lượt đi, nếu không ta đánh con đấy”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tình thế bây giờ là ông ta không có cũng phải có, dù sao có hay không có là chuyện của ông ta”.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân nhẹ giọng hỏi: “Cô cô cảm thấy con xấu xa lắm đúng không?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Ta chỉ muốn nhắc nhở con, nếu đến lúc đó hắn không có…”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chỉ cần chúng ta thắng, thành lập xong trật tự, nắm Đại Đạo trong tay, Tổ Nguyên gì đó thật sự còn quan trọng ư? Nếu chúng ta thua, bọn họ cũng không thể đến đòi người chết Tổ Nguyên đúng không? Hơn nữa con tin chỉ cần Phong Lão truyền lời của con ra ngoài, khi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không hy vọng chúng ta thua, vì chỉ cần chúng ta không thua, bọn họ không cần làm gì cũng có thể lấy được Tổ Nguyên!”

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con di truyền hết sự tinh ranh của cha mẹ con rồi”.

Diệp Quân cười khổ: “Cô cô, chúng ta đang đối mặt với một kẻ thù vô cùng mạnh mẽ, dưới tình huống này, chúng ta không thể đối đầu với tất cả Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả được, chúng ta phải lôi kéo, phải chia rẽ, để nhiều người đứng về phía chúng ta hơn!”

Diệp Thanh Thanh trầm giọng nói: “Ta muốn nhắc nhở con, người phụ nữ kia thật sự không đơn giản đâu!”

Tông chủ Quá Khứ Tông!

Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.

Dứt lời, hắn xoay người nhìn về phía tinh không xa xôi, nhẹ giọng nói: “Cô ta không ra tay, con chính là Diệp Quân, cô ta dám tự mình ra tay, con sẽ là Kháo Sơn Vương, mọi người cùng nhau ngửa bài, đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót. Cô ta chỉ vô địch một mình, còn con có tận sáu người, ưu thế nằm ở con!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK