Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1911: Sát khí ngút trời!

Diệp Quân đã đánh giá thấp sức mạnh của huyết mạch phong ma, hắn cho rằng vào thời khắc mấu chốt, Tháp gia có thể giúp hắn khôi phục chút lý trí, nhưng hắn không ngờ bây giờ đã khác với trước kia, vì hắn đang ở cảnh giới Khai Đạo, thực lực khác xa lúc trước, hơn nữa còn hoàn toàn phong ma. Điều đáng sợ nhất là sau khi hoàn toàn phong ma thần tính của hắn còn đạt tới hoàn mỹ.

Khai Đạo!

Thần tính hoàn mỹ!

Đương nhiên Tháp gia không thể trấn áp được nữa.

Không đúng, phải nói là bây giờ Tháp gia cũng không dám trấn áp, vì hiện tại Diệp Quân thật sự không nhận cả người thân, nếu nó cưỡng ép trấn áp thì chắc chắn hắn sẽ chém luôn cả nó.

Vì thế nó lựa chọn mặc kệ.

Trên bầu trời, tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, lệ khí và sát ý trên người lấy hắn làm trung tâm lan ra khắp chân trời xung quanh như những cơn sóng, chưa bao lâu thời không trong phạm vi mấy trăm vạn trượng đã biến thành một biển máu.

Sát ý ngút trời!

Lệ khí ngút trời!

Bên ngoài biển máu có vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang sợ hãi nhìn chăm chú vì sát ý và lệ khí kia có thể ảnh hưởng đến cả bọn họ.

Không có cao thủ nào dám đến gần khu vực Diệp Quân đang đứng.

Lúc này có thể nói sắc mặt của Kính Thần và Thiên Phù Thần ngày càng nặng nề hơn, vì bọn họ phát hiện từ khi bắt đầu chiến đấu với Diệp Quân đến bây giờ, thực lực của hắn lúc này đã mạnh gấp mấy lần rồi!

Gấp mấy lần!

Càng đánh càng mạnh!

Điều này thật sự khiến bọn họ thấy khó tin.

Kính Thần chợt cất lời: “Đã đến chưa?”

Thiên Phù Thần vừa định đáp lời thì Diệp Quân phía xa chợt hoá thành một tia kiếm quang màu máu biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Mục tiêu của hắn là hai người họ.

Vì bọn họ đang đứng gần nhất.

Thấy Diệp Quân tấn công tới, hai người đều thấy hoảng hốt, lúc này bọn họ nào dám đối đầu trực diện với Diệp Quân chứ? Hai người đồng thời liên tục lùi lại phía sau.

Xoẹt!

Kiếm của Diệp Quân chém tới, dù chém vào trong không khí nhưng kiếm khí mạnh mẽ vẫn khiến hai người lùi lại mấy chục vạn trượng, lúc dừng lại thì linh hồn của hai người đã trở nên hư ảo.

Sau khi chém ra một kiếm đẩy lui hai người, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía những cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang đứng gần mình, thấy Diệp Quân nhìn tới, mấy cao thủ đó đều hoảng sợ xoay người bỏ chạy.

Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang lao tới.

Thấy Diệp Quân tấn công, những cao thủ đó nhất thời sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhưng lúc này một tia sáng trắng đột nhiên chém thẳng xuống khiến Diệp Quân phải đứng im tại chỗ.

Ầm!

Sau tia sáng này, sát ý và lệ khí của Diệp Quân đều bị trấn áp.

Một người phụ nữ mặc áo trắng xuất hiện trước mặt Diệp Quân dưới ánh nhìn của mọi người.

Thấy người vừa đến, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đều thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Thần Thiên Vân!

Bên cạnh Thượng Thần Thiên Vân chính là Điện chủ Vu Trụ của điện Chấp Pháp, bây giờ nền văn minh Thiên Hành đang xảy ra chuyện lớn như thế, đương nhiên lão ta không thể tiếp tục đánh nhau với Thượng Thần Thiên Vân được nữa, mà cũng đánh không lại.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt bà ta cũng chứa đựng nỗi khiếp sợ, thực lực của Diệp Quân khiến bà ta rất bất ngờ.

Đặc biệt là khi biết người đứng đầu của Thần phủ cũng chết trong tay Diệp Quân, bà ta đã rất ngạc nhiên.

Lúc này Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu hét to, vô số sát ý và lệ khí dâng trào, tia sáng trắng đang bao phủ lấy hắn lập tức nứt ra, sau đó Diệp Quân chợt chém xuống một kiếm.

Oanh!

Tia sáng trắng vỡ tan tành bắn ra khắp nơi.

Diệp Quân khẽ run rẩy, chém một kiếm về phía Thượng Thần Thiên Vân.

Trong mắt Thượng Thần Thiên Vân lộ vẻ ngạc nhiên, bà ta tiến lên một bước rồi chỉ tay tới, động tác này ngăn cản chiêu kiếm đáng sợ của Diệp Quân một cách khó khăn.

Ầm!

Kiếm của Diệp Quân đâm vào đầu ngón tay của bà ta, sau đó hắn dừng lại.

Nhưng lúc này đầu ngón tay của Thượng Thần Thiên Vân chợt bị chém rách, có máu tươi chảy ra.

Thượng Thần Thiên Vân nhất thời thấy kinh ngạc, bà ta búng tay lên mũi kiếm.

Oanh!

Diệp Quân và kiếm lùi lại cả vạn trượng, hắn vừa dừng lại thì Thượng Thần Thiên Vân đã xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Quân cảm nhận được nguy hiểm vô thức chém tới một kiếm. Sức mạnh của Diệp Quân lúc này rất đáng sợ, chiêu kiếm của hắn khiến thời không xung quanh cũng phải tan vỡ.

Nhưng kiếm của hắn vừa mới chém xuống đã bị hai ngón tay của Thượng Thần Thiên Vân giữ lại, vô số sát ý và lệ khí đều nhanh chóng bị trấn áp.

Thượng Thần Thiên Vân cũng không đả thương Diệp Quân mà giúp hắn trấn áp sát ý và lệ khí, vì bà ta đã nhìn ra Diệp Quân lúc này đang nổi điên, đầu óc không tỉnh táo.

Lúc này, Tiểu Tháp cũng vội giúp bà ta trấn áp Diệp Quân.

Sau khi được Thượng Thần Thiên Vân và Tiểu Tháp trấn áp, cuối cùng trong mắt Diệp Quân cũng xuất hiện chút ánh sáng.

Giọng nói của Thượng Thần Thiên Vân vang lên trong đầu Diệp Quân: “Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu sắp về rồi, bọn họ còn mạnh hơn cả ta, chắc chắn ngươi không phải đối thủ của bọn họ, mau đi đi”.

Diệp Quân im lặng nhìn Thượng Thần Thiên Vân, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn rung động kịch liệt, sau đó hắn mượn khả năng xuyên thời không của kiếm Thanh Huyên biến mất.

“Láo xược!”

Lúc này, Điện chủ của điện Chấp Pháp ở phía xa chợt hét to, muốn phong toả thời không để ngăn Diệp Quân lại.

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên bay ngược lại tới khu vực nơi Điện chủ Vu Trụ của điện Chấp Pháp đang đứng, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc khiến Vu Trụ lùi lại mấy vạn trượng.

Sau khi dừng lại, Vu Trụ nhìn Thượng Thần Thiên Vân bằng ánh mắt khó tin, ông ta vừa định lên tiếng thì Thượng Thần Thiên Vân đã nói với nét mặt nặng nề: “Lực lượng của thanh kiếm này mạnh quá…”

Sau đó bà ta còn nhìn về phía Vu Trụ, hỏi với vẻ quan tâm: “Vu Trụ điện chủ, ông không sao chứ?”

“Thượng Thần Thiên Vân!”

Vu Trụ tức giận nhìn Thượng Thần Thiên Vân: “Bà cố ý thả hắn ta đi đúng không”.

Thượng Thần Thiên Vân cau mày: “Nếu ông nói như thế ta kiện ông tội phỉ báng đấy”.

Vu Trụ nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân, ông ta tức giận đến mức cơ thể cũng hơi run rẩy, nhưng nghĩ đến thực lực đáng sợ của người phụ nữ này, ông ta lại hơi bất đắc dĩ, cuối cùng ông ta hít sâu một hơi đè nén lửa giận trong lòng, sau đó bắt đầu nói phải trái: “Thượng Thần, tạm thời chưa nói đến chuyện Nhất Niệm vi phạm thần pháp, người này giết nhiều người của nền văn minh Thiên Hành chúng ta như thế mà bà lại trơ mắt nhìn hắn ta đi mất, bà giải thích thế nào đây?”

Thượng Thần Thiên Vân hỏi ngược lại: “Vì sao ông không ngăn cản đi?”

Nét mặt Vu Trụ cứng đờ.

Thượng Thần Thiên Vân bình tĩnh nói: “Vu điện chủ, ít nhất thì ta còn ra tay, ông thì sao? Sau khi xuất hiện thậm chí ông còn chưa ra tay mà lại chỉ trích ta, có phải ông cảm thấy ta dễ bắt nạt không?”

Sau đó, một khí thế đáng sợ bao trùm lấy Vu Trụ, ra vẻ như sắp đánh nhau đến nơi.
Chương 1912: Đúng là buồn cười!

Thấy Thượng Thần Thiên Vân lại muốn ngang ngược, sắc mặt Vu Trụ rất khó coi nhưng lại không dám nổi giận, ông ta chỉ đành tận tình nói phải trái: “Thượng Thần, thiếu niên kia giết rất nhiều người của chúng ta, để hắn ta đi như thế chúng ta phải ăn nói thế nào với dân chúng đây? Từ trước đến giờ nền văn minh Thiên Hành chúng ta chưa từng bị ai đối xử như thế cả, hơn nữa hắn ta còn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành mà không bị ảnh hưởng gì…”

Thượng Thần Thiên Vân lạnh nhạt nhìn Vu Trụ: “Vu điện chủ, ông thật sự cho rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như thế à?”

Vu Trụ nhíu mày: “Có ý gì?”

Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu, khẽ thở dài: “Sao đầu óc của Điện chủ điện Chấp Pháp như ông lại đơn giản thế?”

Vu Trụ nhất thời sa sầm mặt, nhưng lại không dám nổi giận.

Thượng Thần Thiên Vân không thèm quan tâm đến ông ta mà chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân biến mất, nhẹ giọng nói: “Vu điện chủ, sao ông dám chắc chắn hắn ta không phải đến từ nền văn minh cấp bậc cao hơn?”

Vu Trụ sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.

“Vì sao lại không thể?”

Thượng Thần Thiên Vân nhìn ông ta: “Nền văn minh Thiên Hành chúng ta có thanh kiếm kia không? So với một vài huyết mạch đặc thù của chúng ta thì huyết mạch kia thế nào?”

Sắc mặt Vu Trụ trở nên khó coi.

Dù lúc này ông ta vẫn rất coi thường Diệp Quân, chỉ nghĩ hắn là một con kiến đến từ nền văn minh cấp thấp. Nhưng lý trí lại nói với ông ta rằng thiếu niên này thật sự không hề đơn giản, nền văn minh cấp thấp không thể có thanh kiếm và huyết mạch kia được.

Nền văn minh cấp sáu?

Vu Trụ liên tục lắc đầu: “Không thể nào, hắn chắc chắn không thể đến từ nền văn minh cấp sáu được, ta dám đánh cược bằng đầu của cả nhà ta”.

Sở dĩ ông ta tự tin như thế là vì những năm gần đây, nền văn minh Thiên Hành chưa từng gặp đối thủ bao giờ, hơn nữa bọn họ vẫn luôn thăm dò vũ trụ, nếu gặp phải nền văn minh cấp bậc cao hơn, chắc chắn bọn họ không thể không biết được.

Thượng Thần Thiên Vân nhẹ giọng nói: “Trước đây khi chúng ta huỷ diệt một vài nền văn minh, trước khi gặp phải chúng ta, bọn họ cũng tự tin như chúng ta bây giờ. Bọn họ cho rằng trên đời này không thể có nền văn minh mạnh hơn bọn họ, nhưng chúng ta chỉ dùng một ngọn lửa Thiên Hành đã huỷ diệt toàn bộ nền văn minh của bọn họ”.

Nói đến đây, bà ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Mỗi khi đến lúc đó, chúng ta đều cười nhạo bọn họ là ếch ngồi đấy giếng, không biết trời cao đất rộng, Vu điện chủ, có lẽ trong mắt một vài nền văn minh và một vài cao thủ, chúng ta cũng là ếch ngồi đáy giếng đấy”.

“Ta không dám tán thành!”

Sắc mặt Vu Trụ lạnh như băng: “Thượng Thần Thiên Vân, bà đừng cứ tâng bốc người khác hạ thấp mình nữa, việc nền văn minh Thiên Hành chúng ta tung hoành vũ trụ nhiều năm như thế mà đến giờ vẫn chưa gặp phải đối thủ đã chứng minh tất cả rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn thoáng qua Vu Trụ, không nói gì thêm.

Nói chuyện với kẻ ngốc rất có thể khiến mình ngốc theo.

Lúc này, chân trời chợt nứt ra, sau đó có một người phụ nữ xuất hiện.

Người phụ nữ mặc trường bào bó sát người màu đen, mái tóc dài buộc đuôi người bằng dây màu tím, đuôi tóc dài đến tận mông, khuôn mặt bà ta tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ không tỳ vết, không có chút khuyết điểm nào, chỉ là ánh mắt lạnh lùng như một tảng băng, trông rất xa cách.

Thấy người này, Vu Trụ lập tức mừng rỡ nói: “Bái kiến Thượng Thần Thiên Huyên”.

Hai Thượng Thần của nền văn minh Thiên Hành tề tụ.

Thượng Thần Thiên Vân im lặng nhìn Thượng Thần Thiên Huyên.

Thượng Thần Thiên Huyên cũng nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân, hai người cứ nhìn nhau như thế.

Hai người phụ nữ đều là Thượng Thần, đều có học cung của mình, nhưng có một điểm khác là học cung của Thượng Thần Thiên Vân chủ yếu về học tập nghiên cứu, còn học cung của Thượng Thần Thiên Huyên chủ yếu học võ.

Lúc Thiên Hành Chủ còn ở đây thỉnh thoảng hai người còn gặp mặt nhau, nhưng cũng không thân thiết, dẫu sao cả hai cũng đi theo hai con đường khác nhau.

Thượng Thần Thiên Huyên lên tiếng trước: “Thiên Vân, bà thấy chuyện này thế nào?”

Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Thứ nhất, lai lịch của thiếu niên kia không đơn giản, thứ hai, chuyện này do Ác Đạo Minh âm thầm châm dầu vào lửa, cố ý khiến nền văn minh Thiên Hành chúng ta có mâu thuẫn với thiếu niên kia…”

Vu Trụ ở bên cạnh chen miệng vào: “Thượng Thần Thiên Vân, chẳng lẽ Nhất Niệm kia vi phạm thần pháp cũng là do Ác Đạo Minh bảo cô ta làm vậy à?”

Ông ta biết phải phủi bỏ trách nhiệm trên chuyện này, vì điện Chấp Pháp của bọn họ làm khó dễ Nhất Niệm và Diệp Quân đầu tiên, nếu dính phải cái vấn đề này thì phiền phức lắm.

Thượng Thần Thiên Huyên quay đầu nhìn về phía Vu Trụ: “Chuyện này là Ác Đạo Minh châm dầu vào lửa, quan chấp pháp Thôi Âm của điện Chấp Pháp các người không có đầu óc bị người khác lợi dụng nên mới khiến sự tình chuyển biến xấu như thế, điện Chấp Pháp của ông cũng phải chịu trách nhiệm cho việc này”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Vu Trụ nhất thời trở nên khó coi.

Thượng Thần Thiên Huyên lại nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thiên Vân, tuy điện Chấp Pháp có lỗi, nhưng Nhất Niệm vi phạm thần pháp là sự thật, kiếm tu kia giết chết vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành chúng ta cũng là sự thật. Ta có thể hiểu là bà muốn bảo vệ quan chấp pháp Nhất Niệm, nhưng bà không thể cố tình thả thiếu niên kia chạy mất, bà…”

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên giơ hai ngón tay ra, đầu ngón tay bà ta có một vết kiếm rất sâu, bà ta nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Kiếm của hắn ta chém rách Huyền thể của ta”.

Thượng Thần Thiên Huyên nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Thượng Thần Thiên Vân bình tĩnh nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta muốn cho Nhất Niệm và thiếu niên kia rời đi, nhưng trong lòng ta nền văn mịnh Thiên Hành mãi mãi là quan trọng nhất, nếu Nhất Niệm thật sự phản bội nền văn minh Thiên Hành, ta sẽ là người đầu tiên giết con bé, nhưng con bé đã từng phản bội chúng ta chưa?”

Vu Trụ ở bên cạnh trầm giọng nói: “Cô ta vi phạm thần pháp…”

Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn về phía ông ta: “Vi phạm thần pháp là phản bội nền văn minh Thiên Hành à? Nền văn minh Thiên Hành chúng ta có nhiều người phạm pháp như thế, bọn họ đều là kẻ phản bội sao?”

Sắc mặt Vu Trụ trở nên khó coi.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn về phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta cố ý thả Nhất Niệm và thiếu niên kia đi thật sự là vì suy nghĩ cá nhân, ta muốn hai người họ ở bên nhau, từ lúc đầu đến giờ ta chưa từng giấu giếm việc này. Nhưng ngoài ý đồ cá nhân ta cũng có suy nghĩ cho nền văn minh Thiên Hành, lai lịch của thiếu niên kia chắc chắn không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy. Hơn nữa Ác Đạo Minh là kẻ thù không đội trời chung với hắn ta nhưng lại không thể giết chết hắn ta, nếu hắn ta thật sự chết ở nền văn minh Thiên Hành, khó đảm bảo sẽ không có nhân quả nào đó giáng xuống…”

“Buồn cười!”

Vu Trụ ngắt lời Thượng Thần Thiên Vân: “Nhân quả gì chứ? Dù có nhân quả thì nền văn minh Thiên Hành chúng ta không gánh nổi à? Đúng là buồn cười…”

Nghe thấy lời của Vu Trụ, Thượng Thần Thiên Vân không nhiều lời mà lập tức tát một bạt tai tới.

Vì đứng quá gần, hơn nữa Vu Trụ hoàn toàn không ngờ Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên ra tay, cho nên lúc ông ta lấy lại tinh thần thì một tiếng bạt tai lanh lảnh đã vang lên.

Chát…
Chương 1913: Ta đang nói về Diệp Quân

Vu Trụ bất ngờ không kịp đề phòng ăn một cái tát của Thượng Thần Thiên Vân, lập tức bay đi cả nghìn trượng, lúc dừng lại, bên phải mặt của ông ta đã sưng to như đầu lợn.

Vu Trụ sửng sốt.

Nhưng sau đó ông ta lập tức nổi giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân: “Thượng Thần Thiên Vân, vì sao bà lại vô duyên vô cớ đánh người, bà…”

Ông ta thật sự sắp tức điên rồi.

Rất muốn ra tay.

Nhưng lý trí vẫn luôn bảo ông ta nhịn lại, vì ông ta nhìn thấy sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nó khiến ông ta cảm thấy lạnh người.

Lúc trước ông ta có thể giữ chân Thượng Thần Thiên Vân là vì chưa trở mặt, Thượng Thần Thiên Vân cũng không thật sự tức giận và có ý giết ông ta, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được sát khí trong mắt Thượng Thần Thiên Vân, đây không phải là trò đùa.

Thiên Hành Chủ không có ở đây, nói cách khác không có bất cứ ai có thể xét xử được Thượng Thần Thiên Vân, nếu Thượng Thần Thiên Vân thật sự mượn cớ giết ông ta thì ông ta chết oan quá.

Nghĩ vậy, Vu Trụ cố đè nén lửa giận trong lòng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cố nhịn một chút là được.

Thấy Vu Trụ không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, Thượng Thần Thiên Vân mới dời mắt đi nhìn về phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Những gì cần nói ta đã nói hết, làm thế nào là tuỳ các người”.

Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.

Thượng Thần Thiên Huyên im lặng một lát rồi nói: “Vu điện chủ, ông phối hợp với Mục Tướng đi ngăn cản Nhị điện chủ Ác Đạo Minh kia, trước khi ta chưa trở về không được để ông ta rời khỏi nền văn minh Thiên Hành. Nếu ông ta cứ muốn rời đi thì thẳng tay đánh chết”, dứt lời, bà ta xoay người biến mất ở cuối chân trời. Vu Trụ đứng tại chỗ nhìn về hướng hai Thượng Thần biến mất, sau một hồi im lặng, ông ta cũng rời đi.

Điện nội các.

Lúc này, Mục Tướng ngồi ở vị trí đầu, hai bên trái phải ông ta là hai cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen.

Đối diện ông ta chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y của Ác Đạo Minh.

Vu Trụ kia cũng ở trong đại điện, nhưng ông ta không ngồi mà đang đứng, nét mặt thì u ám.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, cười khẽ: “Nhị điện chủ đúng là đa mưu túc trí”.

Khâu Bạch Y hơi nghi ngờ: “Mục Tướng nói vậy là có ý gì?”

Mục Tướng bưng chung trà lên nhấp nhẹ một ngụm.

“Nhị điện chủ, nói chuyện thẳng thắn với nhau đi”.

Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Mục Tướng, vì sao ta lại đến nền văn minh Thiên Hành này?”

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, không đáp lời.

Khâu Bạch Y lại nói: “Ác Đạo Minh ta vừa ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành, vậy mà nền văn minh Thiên Hành lại thả vô số lửa Thiên Hành huỷ diệt Ác vũ trụ của chúng ta, Mục Tướng, hành động này của nền văn minh Thiên Hành có tinh thần khế ước không? Chẳng lẽ ta không nên đến để yêu cầu một câu trả lời hợp lý sao?”

Mục Tướng nhíu mày: “Không liên quan đến chuyện này, ta đang nói về Diệp Quân kia”.

Khâu Bạch Y nói tiếp: “Diệp Quân kia đúng là kẻ thù không đội trời chung với Ác Đạo Minh chúng ta, nhưng nền văn minh Thiên Hành muốn giết hắn ta thì liên quan gì đến ta? Đừng trách ta nói thẳng, Mục Tướng, nền văn minh Thiên Hành của ông muốn giết hắn ta cũng không phải vì Ác Đạo Minh, mà là vì các ông cho rằng hắn ta làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nền văn minh Thiên Hành, không xứng với nền văn minh Thiên Hành, cho nên mới muốn tiêu diệt hắn ta, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại mạnh như thế, đúng không?”

Mục Tướng nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y bằng ánh mắt u ám: “Theo ta được biết thì ông từng gặp Thôi Âm chấp pháp”.

Khâu Bạch Y cũng không giấu diếm, ông ta gật đầu: “Đúng là từng gặp, từ quan hệ hợp tác, lúc đó ta còn từng nhắc nhở ông ta thực lực của Diệp Quân này không đơn giản, đừng coi thường, tiếc là ông ta không hề nghe. Lúc đó hộ vệ của ông ta cũng có mặt, các ông thử hỏi là biết ta không hề nói dối”.

Nghe thấy lời của Khâu Bạch Y, sắc mặt Điện chủ Vu Trụ của điện Chấp Pháp nhất thời trở nên tối tăm, Mục Tướng nhìn thoáng qua Vu Trụ, sau đó lại nhìn Nhị điện chủ vẫn đang rất bình tĩnh ngồi bên dưới. Ông ta không nói gì thêm mà tiếp tục uống trà.

Khâu Bạch Y lại nói: “Mục Tướng, Vu điện chủ, tại hạ cảm thấy vấn đề lớn nhất hiện tại không phải là truy cứu trách nhiệm của phe mình hay đồng mình của mình mà là Diệp Quân kia, các vị cũng đã thấy thực lực của Diệp Quân rồi đấy, nhưng ta muốn nói với các vị sự đáng sợ thật sự của hắn ta là ở thiên phú. Trước đây không lâu với thực lực của hắn, ta muốn giết hắn chỉ là dễ như trở bàn tay. Còn bây giờ e rằng ta cũng không thể làm gì được hắn ta, tốc độ phát triển của hắn ta nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Mà hiện tại hắn ta đã chạy trốn, nếu để lâu hơn sẽ trở thành hoạ lớn, quan trọng nhất là hắn ta nghênh ngang rời đi sau khi giết người ở nền văn minh Thiên Hành, hơn nữa hắn ta còn cướp đi quả Thiên Hành dưới ánh nhìn của mọi người, nếu chuyện này truyền ra ngoài…

Nói đến đây, ông ta nhìn thoáng qua Mục Tướng, không tiếp tục nói thêm.

Sắc mặt Mục Tướng trở nên xám xịt, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã đối với nền văn minh Thiên Hành.

Vu Trụ trầm giọng nói: “Mục Tướng, Diệp Quân kia vốn không thể chạy thoát được, nhưng Thượng Thần Thiên Vân…”

“Im miệng!”

Mục Tướng đột nhiên quát to, âm thanh vang vọng như sấm rền khiến đại điện rung lên.

Vu Trụ sửng sốt.

Mục Tướng nhìn Vu Trụ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Lui xuống đợi lệnh đi”.

Sắc mặt Vu Trụ còn khó coi hơn cả người chết, nhưng lại không dám cãi lệnh, ông ta chỉ đành kìm nén lửa giận rồi lui xuống.

Khâu Bạch Y nhìn thoáng qua Vu Trụ đang rời đi, không nói một lời.

Mục Tướng cất tiếng nói: “Nhị điện chủ đừng có tính toán với ông ta, ông ta là một người học võ, không chịu được những tính toán của ngài đâu”.
Chương 1914: Ba kiếm tu!

Khâu Bạch Y lắc đầu cười khẽ: “Lời nói này của Mục Tướng khiến ta hơi khó hiểu, thật sự oan ức cho ta quá”.

Mục Tướng cũng không định tiếp tục lá mặt lá trái với ông ta nữa mà hỏi thẳng: “Rốt cuộc thiếu niên kia có lai lịch gì?”

Đánh nhau đến lúc này, dù có dùng mông để nghĩ cũng biết thiếu niên kia không hề đơn giản.

Nguyên nhân ông ta nổi giận với Vu Trụ cũng là vì việc này, đến lúc này rồi mà tên ngu xuẩn đó còn chưa hiểu rõ mấu chốt của vấn đề, muốn gây ra nội loạn, hơn nữa còn làm chuyện đó trước mặt người ngoài. Đúng là quá ngu ngốc.

Khâu Bạch Y nói: “Hắn ta tên Diệp Quân, đến từ vũ trụ Quan Huyên, cũng là chủ nhân hiện tại của vũ trụ Quan Huyên”.

Mục Tướng hỏi: “Nền văn minh cấp mấy?”

Khâu Bạch Y đáp: “Lúc trước có rất nhiều cao thủ gia nhập vào vũ trụ của bọn họ, tính theo sức chiến đấu thì có thể xem là cấp bốn”.

Mục Tướng cau mày, Khâu Bạch Y lại nói: “Nhưng sau lưng hắn ta có mấy người rất mạnh”.

Mục Tướng bắt được điểm mấu chốt.

“Có chỗ dựa sao?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Phải, có ba kiếm tu”.

Mục Tướng lại hỏi: “Thực lực mấy người đó thế nào?”

Khâu Bạch Y lắc đầu: “Không rõ”.

Mục Tướng im lặng nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y.

Khâu Bạch Y nói tiếp: “Mục Tướng đừng suy nghĩ nhiều, ta không giấu giếm ông cái gì cả, vì ta chưa từng giao thủ với bọn họ đương nhiên là không biết thực lực chân chính của bọn họ rồi. Nhưng có thể chắc chắn một điều là ta không đánh thắng được ba người họ, nếu đấu tay đôi thì chắc có thể so chiêu được”.

Ông ta biết đối mặt với loại người thông minh này không thể nói thật, cũng không thể không nói thật, phải trong thật có giả, trong giả có thật mới được.

Mục Tướng thu hồi tầm mắt tiếp tục uống trà, lông mi rũ thấp, Khâu Bạch Y không thể nhìn thấy ánh mắt và nét mặt của ông ta.

Khâu Bạch Y cũng không nói thêm gì nữa, đang định uống trà thì phát hiện ông ta hoàn toàn không được châm trà.

Khâu Bạch Y lắc đầu cười khẽ, nền văn minh Thiên Hành này đúng là quá kiêu ngạo!

Dù Ác Đạo Minh ký hiệp ước hoà bình với bọn họ nhưng Khâu Bạch Y biết rõ trong mắt bọn họ, Ác Đạo Minh hoàn toàn chẳng là cái gì. Có điều ông ta cũng không tức giận vì chuyện này, nền văn minh Thiên Hành tung hoành vũ trụ nhiều năm như thế gần như không có đối thủ, nếu toàn tộc bọn họ đều khiêm tốn thì không bình thường cho lắm.

Lúc này, Mục Tướng chợt cất lời: “Nhị điện chủ, ông thật sự chưa từng giao thủ với người đứng sau Diệp Quân à?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Chưa từng”.

Mục Tướng gật đầu: “Nhị điện chủ, vì sợ Diệp Quân vẫn còn đồng bọn nên nền văn minh Thiên Hành chúng ta đã đóng cửa, bây giờ không ai được ra vào thần cảnh, có lẽ Nhị điện chủ phải ở lại thêm một khoảng thời gian, khổ cho ông rồi”.

Khâu Bạch Y cũng không tức giận, ông ta mỉm cười nói: “Được”.

Mục Tướng không nói thêm gì mà đứng dậy rời khỏi đại điện.

Khâu Bạch Y chậm rãi nhắm mắt lại ngồi dựa lên ghế, không biết đang nghĩ gì mà lại nở nụ cười.

Học cung Thiên Vân.

Sau khi rời khỏi nội các, Mục Tướng đi thẳng tới học cung Thiên Vân tìm Thượng Thần Thiên Vân.

Trong điện Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân đang ngồi đối diện nhau. Khi nhìn thấy Mục Tướng đến, Tịnh An đứng dậy đi sang một bên, sau đó im lặng không nói câu nào.

Mục Tướng hành lễ với Thượng Thần Thiên Vân, cười khổ: “Thượng Thần, ta không ngờ sự việc sẽ trở thành thế này”.

Nét mặt Thượng Thần Thiên Vân rất bình tĩnh: “Mục Tướng đến tìm ta có chuyện gì sao?”

Mục Tướng gật đầu: “Nhị điện chủ kia thật sự có ý định mượn tay nền văn minh Thiên Hành chúng ta tiêu diệt Diệp Quân, nhưng chuyện đến nước này, chúng ta và Diệp Quân đã thành kẻ thù không đội trời chung rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu ngắt lời Mục Tướng: “Mục Tướng đến tìm ta là muốn bảo ta đi giết Diệp Quân kia à?”

Mục Tướng trầm giọng nói: “Thượng Thần, bây giờ chúng ta cần phải đoàn kết, Thiên Hành Chủ không có ở đây, chúng ta cần bà giúp đỡ”.

Trong mắt Thượng Thần Thiên Vân lộ vẻ thất vọng: “Nội các không có quyền ra lệnh cho ta, mời Mục Tướng rời khỏi đây”.

Mục Tướng sa sầm mặt.

Thượng Thần Thiên Vân nhíu mày: “Đi hay là không?”

Mục Tướng đứng dậy rời đi, lúc đi tới trước cửa đại điện ông ta chợt dừng bước: “Thượng Thần, một người ngoài thật sự quan trọng hơn cả tộc nhân của mình sao?”

Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Mục Tướng, hai đứa nó chỉ muốn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành chứ không muốn làm hại đến chúng ta”.

Mục Tướng xoay người nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thần pháp là thần pháp, tất cả mọi người đều phải tuân thủ, Nhất Niệm không tuân thủ thần pháp, cố chấp muốn ở bên một người đàn ông ngoại tộc không cùng nền văn minh, điện Chấp Pháp đi bắt cô ta thì có gì sai? Thượng Thần, điện Chấp Pháp không sai, người sai là Nhất Niệm”.

Lúc này, Tịnh An ở bên cạnh chợt cất lời: “Mục Tướng, Nhất Niệm không sai?”

Mục Tướng xoay người nhìn về phía Tịnh An, Tịnh An cũng nhìn chằm chằm ông ta: “Ông thật sự cho rằng Nhất Niệm dẫn Diệp Quân về chỉ để sư phụ gặp mặt một lần thôi ư? Không, cô ấy dẫn hắn ta còn vì một nguyên nhân khác nữa, đó là muốn giúp nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Mà Diệp Quân là vì Nhất Niệm nên mới đồng ý chia sẻ Tiểu Tháp của hắn ta với chúng ta. Nhưng các người lại đối xử với cô ấy và Diệp Quân như thế, ông sẽ mãi mãi không biết chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đâu, mãi mãi không thể biết được…”
Chương 1915: Lòng tham

Lúc nói xong những lời này, Tịnh An thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp, đương nhiên nhiều hơn vẫn là tức giận.

Đây vốn là một cơ hội lớn của nền văn minh Thiên Hành! Nếu để nền văn minh Thiên Hành tiến vào trong Tiểu Tháp nghiên cứu thì chắc chắn thời không bí ẩn trong Tiểu Tháp sẽ có thể giúp thực lực tổng thể của nền văn minh Thiên Hành tăng lên rất nhiều, thậm chí là tiếp xúc với nền văn minh cấp bậc cao hơn. Phải biết rằng Nhất Niệm chỉ mới nghiên cứu một khoảng thời gian mà thực lực đã thay đổi đến mức long trời lở đất như thế, hơn nữa Nhất Niệm còn chỉ nghiên cứu sơ sơ mà thôi! Nhưng nền văn minh Thiên Hành lại vì sự khiêu khích Ác Đạo Minh mà suýt giết chết hai người họ.

Nền văn minh Thiên Hành cứ thế bỏ lỡ một cơ duyên lớn, không chỉ có thế mà còn nảy sinh mâu thuẫn với một tồn tại đáng sợ. Cô ta thật sự rất tức giận! Vì thế cô ta không thèm quan tâm đến tôn ti trật tự hay nhẫn nhịn Mục Tướng kia nữa.

Nghe thấy lời của Tịnh An, Mục Tướng nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt lộ vẻ không vui: “Mất đi cái gì? Tịnh An, chẳng lẽ ngươi cho rằng nền văn minh Thiên Hành của chúng ta cần một nền văn minh cấp thấp giúp đỡ để nâng cao thực lực sao? Đúng là hoang đường”.

Tịnh An hờ hững nói: “Ông cứ đợi đó! Đợi họ dẫn cô cô đến, khi đó cô cô của họ sẽ giết chết ông bằng một kiếm, dù sao thì ta cũng không sợ, ta đã đầu hàng từ lúc trước rồi”.

“Láo xược!”

Mục Tướng nổi giận, ông ta vốn muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, ông ta nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân, giận dữ nói: “Thượng Thần Thiên Vân, đây là học trò mà bà dạy dỗ đó à?”

Thượng Thần Thiên Vân lạnh nhạt đáp: “Liên quan quái gì đến ông?”

Mục Tướng tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu, ông ta vung tay áo xoay người rời đi.

Không phải không muốn ra tay mà là thật sự đánh không lại.

Đợi sau khi Mục Tướng đi, Thượng Thần Thiên Vân hỏi Tịnh An: “Tịnh An, con nói thế là có ý gì?”

Đương nhiên Tịnh An sẽ không giấu giếm sư phụ của mình, cô ta lập tức kể lại chuyện Tiểu Tháp của Diệp Quân.

Mà sau khi nghe Tịnh An nói xong, ánh mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ nặng nề: “Mười năm trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài. Đây là nghịch chuyển thời gian Tuế Nguyệt, chẳng trách thực lực của Nhất Niệm lại tăng nhanh và kinh khủng như thế, thì ra là vì nguyên do này…”

Nói đến đây, bà ta hơi tức giận nhìn về phía Tịnh An: “Sao nha đầu con không nói sớm cho ta biết?”

Tịnh An đang định đáp thì Thượng Thần Thiên Vân lại lắc đầu: “Không được, không được, nếu lúc trước bọn chúng để lộ thần vật thế này thì với tính cách của đám người kia, chắc chắn bọn họ sẽ muốn có được nó, khi đó bọn họ vẫn sẽ ra tay cướp đoạt”.

Nền văn minh Thiên Hành có thể giàu có thế này đều là nhờ cướp bóc khắp các vũ trụ.

Kiêng nể?

Bọn họ sẽ không kiêng nể, vì nền văn minh Thiên Hành thật sự đã vô địch quá lâu, lâu đến mức không biết sợ là gì nữa rồi.

Vì thế Diệp Quân lấy Tiểu Tháp ra để chia sẻ với nền văn minh Thiên Hành sẽ chỉ mang đến tai hoạ ngập trời cho hắn.

Nghĩ vậy, trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ phức tạp.

Tịnh An ở bên cạnh thấy nét mặt này của Thượng Thần Thiên Vân thì đương nhiên cũng hiểu.

Lòng tham!

Một khi Diệp Quân đưa thứ kia ra, nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ nổi lòng tham, tình thế khi đó sẽ không thua kém bây giờ là bao.

Thượng Thần Thiên Vân chậm rãi đi tới cửa đại điện, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía xa chân trời, vì Diệp Quân và Nhất Niệm nên lúc này chân trời liên tục có những khí thế mạnh mẽ lướt qua.

Vẻ lo lắng trong mắt Thượng Thần Thiên Vân càng trở nên nồng đậm hơn.

Sau khi rời khỏi học cung Thiên Vân, khuôn mặt Mục Tướng xám xịt khó coi.

Ông ta không ngờ đến lúc này mà Thượng Thần Thiên Vân vẫn muốn bao che cho Nhất Niệm kia, càng không ngờ Tịnh An lại sẽ nói ra một lời hoang đường và phản nghịch như thế.

Nền văn minh Thiên Hành cần dựa vào người khác?

Đúng thật là trò cười.

Mục Tướng quay đầu nhìn thoáng qua học cung Thiên Vân với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi về đến nội các, ông ta nhìn Nhị điện chủ Khâu Bạch Y đang ngồi một bên: “Nhị điện chủ, có thể trò chuyện một lát không?”

Nghe ông ta nói thế, Khâu Bạch Y nhếch môi: “Được”.

Diệp Quân cũng không rời khỏi thần cảnh Thiên Hành mà mượn kiếm Thanh Huyên trở lại hải vực Thiên Hành một lần nữa.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Với thực lực đáng sợ của nền văn minh Thiên Hành, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này thì dù hắn có chạy bao xa chắc chắn cũng sẽ bị điều tra ra được.

Mà bây giờ chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không ngờ rằng hắn chưa từng rời khỏi nơi đây.

Diệp Quân đi tới một hòn đảo không biết tên, lúc này dưới sự giúp đỡ của Tháp gia và Nhất Niệm, hắn đã bình thường trở lại, sau khi bảo Tháp gia che giấu hoàn toàn hơi thở của mình, hắn tìm đến một hang núi tự nhiên, sau đó tiến vào trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn cạnh bờ biển, hắn lấy một ít tinh thể Vĩnh Hằng ra ăn vào, đôi mắt khép hờ, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ.

Chữa thương!

Trong trận chiến với nền văn minh Thiên Hành trước đó, hắn cũng đã bị thương nặng, đặc biệt là việc liên tục thi triển ô vuông thời không thật sự mất quá nhiều sức lực, khiến thần hồn của hắn bị thương nặng.

Cũng may có kiếm Thanh Huyên trấn áp bảo vệ thần hồn, nếu không thần hồn của hắn hoàn toàn không thể chịu được việc hắn sử dụng ô vuông thời không nhiều lần như thế.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, lúc này vết thương của hắn đã gần như hồi phục, hắn di chuyển tới bên cạnh Nhất Niệm, lúc này Nhất Niệm cũng đang chữa thương.

Nhìn Nhất Niệm chỉ còn lại linh hồn, ánh mắt Diệp Quân thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Cũng may lúc trước hắn xuất quan sớm, nếu không Nhất Niệm đã chết trong tay những cao thủ của nền văn minh Thiên Hành kia rồi.

Nền văn minh Thiên Hành!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hắn liên tục nhớ lại trận chiến sau khi hoàn toàn phong ma.

Sau khi hoàn toàn phong ma, thực lực mọi mặt của hắn đều được nâng cao rất nhiều, mà hiện tại hắn đang muốn nhớ lại và tổng kết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK