Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1306: Đột phá

Diệp Quân lấy Tổ Mạch ra, sau đó bắt đầu điên cuồng hấp thu Tổ Nguyên.

Còn Ngao Thiên Thiên thì ngày này tu luyện cùng Nhị Nha, bây giờ có Nhị Nha ở đây đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp, nhất là Tiểu Bạch cũng ở đây, tu luyện cùng hai bà cô tổ này thật sự quá tuyệt, bây giờ Ngao Thiên Thiên đang rất sướng, bởi vì thi thoảng hai bà cô tổ này lại tặng bảo bối cho cô ấy…

Mục tiêu hiện giờ của Ngao Thiên Thiên là cảnh giới Nhân Đạo!

Ngày hôm nay, Nhị Nha đưa Tiểu Bạch đến một bờ biển, hai người nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, chính là cô gái trong chiếc quan tài mà họ cướp đi.

Nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, cô gái hơi ngạc nhiên.

Nhị Nha nhìn cô gái rồi hỏi: “Ngươi không muốn làm vợ của cháu trai ta à?”

Cô gái váy trắng mỉm cười lắc đầu.

Nhị Nha đến bên cô gái váy trắng, liếm kẹo rồi nói tiếp: “Ta nghe cháu trai nói ngươi mất trí nhớ rồi à?”

Cô gái váy trắng gật đầu: “Ký ức trước đây không còn nữa rồi”.

Nhị Nha nói: “Để ta giúp ngươi xem thử”.

Nói xong cô bé kéo tay cô gái váy trắng, sau đó một luồng thần thức bay vào thần hải của cô gái, chẳng mấy chốc Nhị Nha đã nhíu mày.

Cô gái váy trắng hỏi: “Làm sao thế?”

Nhị Nha rút tay về: “Trong thần hải của ngươi có một cánh cửa, ký ức của ngươi hẳn là đã bị cánh cửa đó phong ấn”.

Cô gái váy trắng hỏi: “Ngươi có cách gì không?”

Nhị Nha gật đầu: “Có, một đấm của ta là có thể phá vỡ cánh cửa đó rồi, nhưng ngươi sẽ bị thương, bởi vì cánh cửa đó gắn liền với ngươi”.

Cô gái váy trắng không nói gì.

Nhị Nha liếm kẹo rồi nói tiếp: “Cánh cửa đó có thể là do ngươi tự tạo nên”.

“Hả?”

Cô gái váy trắng hơi giật mình: “Ta tự tạo nên ư?”

Nhị Nha gật đầu: “Đúng, vì cánh cửa đó hợp nhất với cơ thể ngươi”.

Cô gái váy trắng hơi khó hiểu: “Vì sao ta lại tự phong ấn ký ức của mình chứ?”

Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có thể là do ăn no rửng mỡ”.

Cô gái váy trắng: “…”

Nhị Nha lại lấy ra một que hồ lô nữa: “Cháu trai ta nói sau khi nó đột phá sẽ đưa ngươi đi gặp Đà Quan lão nhân đó, khi ấy chắc ngươi sẽ biết thân thế của mình thôi”.

Cô gái váy trắng gật đầu: “Cảm ơn mọi người”.

Nhị Nha nhìn cô gái váy trắng lần nữa sau đó rời đi cùng Tiểu Bạch.

Cô gái váy trắng chợt lên tiếng: “Vì sao ta lại thấy ngươi rất nguy hiểm nhỉ?”

Nhị Nha không ngoảnh đầu lại: “Dù ngươi phong ấn ký ức của mình vì lý do gì thì chúng ta cũng chẳng quan tâm, nhưng ngươi hãy nhớ cháu trai là người của nhà chúng ta, nó không làm hại ngươi, vậy nên ngươi cũng không được làm tổn thương nó, nếu không ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi đấy!”

Cô gái váy trắng nhìn Nhị Nha rời đi, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.



Tu luyện không có thời gian, chớp mắt đã mười năm trôi qua.

Lúc này Diệp Quân đang ngồi khoanh chân trên đất như vị hòa thượng ngồi thiền, trên người hắn không có bất kỳ khí tức nào.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có vẻ từng trải, đồng thời từng luồng khí thế đáng sợ dâng lên từ trong cơ thể hắn.

Cảnh giới Đế Quân!

Mười năm qua hắn đã hấp thu vô số Tổ Nguyên, hơn nữa đều là Tổ Nguyên cực phẩm, mà cho dù như thế hắn cũng cần mười năm mới có thể đột phá.

Phải nói là càng lên cao càng khó.

Diệp Quân phất tay áo, khí thế xung quanh đều biến mất.

Hắn nhìn xung quanh, giây tiếp theo, người hắn rung lên, tới một đỉnh núi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong đám mây, Ngao Thiên Thiên đã khôi phục bản thể, đang yên lặng nằm trong biển mây, mà xung quanh cô ấy cũng có từng luồng khí đáng sợ từ sức mạnh của rồng.

Diệp Quân chấn động, chẳng lẽ Ngao Thiên Thiên cũng sắp đột phá?

Đúng lúc này, như cảm nhận được điều gì, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp, Triệu Lão xuất hiện trước mặt hắn, ông ta còn dẫn theo cả trăm người tới cùng nữa.

Hơn trăm người phía sau Triệu Lão đều nhìn Diệp Quân với vẻ cảnh giác, phức tạp, còn có cả oán hận mơ hồ.

Bọn họ đều là người của Đạo Thị, mà họ đã biết chính người trước mắt này đã tiêu diệt Đạo Thị.

Triệu Lão đi tới trước mặt Diệp Quân: “Những người này đều là người phụ trách của Đạo Thị, vẫn có một số người không muốn đến… bọn họ muốn…”

Diệp Quân cười hỏi: “Muốn làm phiên vương à?”

Triệu Lão gật đầu.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giết đi”.

Triệu Lão giật thót, những người khác cũng sửng sốt.

Diệp Quân nói: “Ghi hết những người không đến lại rồi giết”.

Triệu Lão hoàn hồn xong thì vội gật đầu: “Được”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía những người quản lý Đạo Thị: “Từ hôm nay trở đi, Đạo Thị do nhà họ Dương ta quản lý, mọi quy tắc trước đây đều hủy bỏ, ta sẽ thông báo quy tắc mới cho các ngươi. Nếu các ngươi không muốn ở lại có thể tự rời đi, nhưng không được lấy một xu một cắc nào của Đạo Thị thuộc quyền quản lý của các ngươi”.

Nói rồi hắn nhìn quanh mọi người: “Ai muốn đi thì bây giờ có thể đi”.

Mọi người nhìn nhau rồi rất nhanh, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen chầm chậm bước ra, ông ta chắp tay nói: “Diệp công tử, chúng ta lựa chọn rời khỏi Đạo Thị”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Mà phía sau ông ta, hơn trăm người cũng đều quay người bỏ đi.
Chương 1307: Tự tìm đường chết!

Thấy khung cảnh trước mắt sắc mặt Triệu Lão lập tức trở nên khó coi.

Ông ta không ngờ những người này đều chọn rời đi.

Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?

Nhưng sau đó ông ta phát hiện những người này không phải đang lạt mềm buộc chặt mà là thật sự chọn rời đi, thấy thế, ông ta lập tức nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.

Diệp Quân cũng không ngăn cản, mặc cho những người này rời đi.

Đối với hắn thì hắn thật sự không hề thiếu nhân tài, Tần Quan đào tạo ra rất nhiều nhân tài, muốn quản lý một Đạo Thị là chuyện quá đơn giản.

Triệu Lão chần chừ một lúc rồi nói: “Diệp thiếu…”

Diệp Quân cười nói: “Không sao đâu Triệu Lão, ông giúp ta theo dõi bọn họ, nếu bọn họ dám mang đồ của Đạo Thị đi thì thẳng tay giết”.

Triệu Lão gật đầu: “Được!”

Nói xong ông ta xoay người rời đi.

Diệp Quân nhìn mọi người đang rời đi ở phía xa, sau đó cũng xoay người đi mất.



Ở bên kia, Triệu Lão tìm đến mọi người.

Triệu Lão nhìn về phía người đàn ông trung niên dẫn đầu, trầm giọng nói: “Nhược Trấn, ngươi có ý gì?”

Người đàn ông trung niên tên Nhược Trấn cất giọng lạnh nhạt: “Triệu Lão, ông cảm thấy hắn ta có thể đối phó với khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc ư?”

Triệu Lão im lặng.

Dù thực lực mà Diệp Quân thể hiện ra vô cùng kinh khủng, nhưng dù sao đó cũng là khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc!

Thế lực lớn siêu cấp chân chính!

Nói thật thì ông ta cũng không có lòng tin tuyệt đối.

Nhưng ông ta biết Diệp công tử kia không hề kiêng sợ khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc.

Nhược Trấn cười khẩy: “Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch lại vọng tưởng khống chế Đạo Thị, nếu hắn ta hạ mình tôn trọng chúng ta một chút, trả thù lao phong phú hơn, có lẽ chúng ta sẽ suy xét đến chuyện có ở lại hay không, nhưng hắn ta vẫn luôn tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn như chúng ta cần hắn ta giữ mình lại vậy, đúng là buồn cười”.

Triệu Lão nhìn mọi người, thấy bọn họ đều có vẻ căm phẫn thì lắc đầu không nói gì thêm nữa.

Đám ngu xuẩn này là chưa thấy rõ tình thế!

Nhưng ông ta cũng có thể hiểu được, bình thường mấy người này kiêu căng đã quen, bây giờ đương nhiên không thích thấy người khác kiêu ngạo.

Có lẽ Diệp công tử kia không thể thắng được khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc, nhưng muốn tiêu diệt những người trước mắt vẫn là dễ như trở bàn tay.

Triệu Lão không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Nhược Trấn chợt nói: “Triệu Lão, ông thật sự muốn đi tới cùng với hắn ư?”

Triệu Lão xoay người nhìn về phía Nhược Trấn, Nhược Trấn nhìn chằm chằm ông ta: “Theo ta được biết khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc sắp có động tĩnh rồi. Khi đó có lẽ Diệp công tử này sẽ chết, bây giờ ông quay đầu vẫn còn kịp, nếu không đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi…”

Triệu lão lắc đầu, không nhiều lời thêm mà xoay người rời đi.

Nhược Trấn cười khinh thường: “Tự tìm đường chết”.

Sau đó dẫn mọi người rời đi.

Bọn họ cho rằng chắc chắn khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc sẽ không bỏ qua, mà nhất định Diệp công tử kia cũng sẽ không chống lại được hai thế lực lớn này, chỉ cần đến lúc đó Diệp Quân bị giết chết thì Đạo Thị vẫn sẽ nằm trong tay bọn họ.

Bọn họ hoàn toàn có thể im lặng theo dõi tình hình làm ngư ông đắc lợi.



Diệp Quân trở lại vũ trụ Thần Nhất, hắn dẫn theo Nhị Nha và Tiểu Bạch đi tới tinh không nơi Đà Quan lão nhân đang ở một lần nữa!

Đà Quan lão nhân vẫn còn ở đây!

Dẫu sao kiếm khí của cô gái váy trắng cũng đã trói buộc lại ông ta ở nơi này.

Thấy ba người nhóm Diệp Quân, sắc mặt Đà Quan lão nhân thoáng chốc thay đổi, ông ta hơi hoảng sợ nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Các người…”

Đương nhiên ông ta sẽ không quên đây là hai người đã cướp quan tài mà ông ta bảo vệ đi trước đây.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, lạnh nhạt nói: “Chúng ta làm sao?”

Đà Quan lão nhân: “…”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ông già, ta muốn hỏi thăm ông chuyện này”.

Nghe thấy thế Đà Quan lão nhân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, khi nhìn thấy hắn, ông ta nhất thời sa sầm mặt: “Ngươi…”

Diệp Quân lập tức gọi cô gái váy trắng ra, khi nhìn thấy cô gái váy trắng sắc mặt Đà Quan lão nhân thoáng chốc thay đổi.

Diệp Quân hỏi: “Cô ta là ai”.

Sắc mặt Đà Quan lão nhân tái mét, ông ta cúi đầu không dám nói một lời.

Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh như băng: “Ta cho ông một cơ hội cuối cùng”.

Đương nhiên hắn không có chút thiện cảm nào với ông già trước mắt cả, lúc trước người này không nói một lời đã muốn đánh hắn. Lúc đó hắn không đánh lại nên chỉ có thể chọn chạy trốn, mà lần này hắn đến đây không chỉ là muốn hỏi lai lịch của cô gái này mà còn muốn trả thù nữa.

Nhưng hắn không ngờ người này lại bị nhốt ở đây.

Thấy sát khí loé lên trong mắt Diệp Quân, Đà Quan lão nhân thầm thấy sợ hãi, ông ta nhìn thoáng qua cô gái váy trắng, chần chừ một lúc rồi nói: “Cô ta là người của nhà họ Thần”.

Diệp Quân cau mày: “Nhà họ Thần?”

Đà Quan lão nhân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cùng một gia tộc với Thần Nhất ư?”

Đà Quan lão nhân lại gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân quay đầu nhìn thoáng qua cô gái váy trắng: “Nàng là người của Thần tộc à?”

Nhưng Đà Quan lão nhân lại lắc đầu: “Ta không biết”.

Diệp Quân cau mày, Đà Quan lão nhân vội vàng nói: “Ta chỉ biết cô ta đến từ nhà họ Thần chứ không biết cô ta có người trong tộc của Thượng Thần Thần Nhất hay không…”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Là Thần Nhất bảo ông trông chừng cô ta sao?”

Đà Quan lão nhân gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao?”

Đà Quan lão nhân lắc đầu: “Thượng Thần chỉ bảo ta trông chừng cô ta chứ không cho ta biết lý do tại sao, nhưng… Thượng Thần có căn dặn chỉ cần cô ta tỉnh lại thì ta có thể rời đi”.
Chương 1308: Thăm hỏi nhà họ Thần!

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái váy trắng hơi mờ mịt bên cạnh mình, khẽ thở dài, xem ra nếu muốn hiểu rõ hoàn toàn lai lịch của cô gái này thì chỉ có thể đi đến nhà họ Thần trong truyền thuyết kia thôi.

Nhưng hắn cũng biết quan hệ giữa Thần Nhất và nhà họ Thần này không được hoà thuận lắm, nếu cứ thế dẫn cô gái này đến đó e rằng sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng cũng không thể để cô gái này ở bên cạnh mãi được!

Đà Quan lão nhân muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nhìn về phía ông ta: “Nói đi”.

Đà Quan lão nhân trầm giọng nói: “Chắc chắn là cô ta đến từ nhà họ Thần, nhưng Thượng Thần từng nói có trở về nhà họ Thần hay không là do cô ta tự quyết định…”

Nói đến đây ông ta nhìn về phía cô gái váy trắng.

Cô gái váy trắng im lặng một lúc lâu rồi nói: “Trở về”.

Dứt lời cô ta nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó vẫn quyết định giúp người giúp cho trót: “Ta dẫn cô đến nhà họ Thần một chuyến, nhưng mà… theo ta được biết quan hệ giữa Thần Nhất và nhà họ Thần không hoà thuận cho lắm, vì thế e rằng quan hệ giữa cô và nhà họ Thần cũng thế, chuyến đi lần này có thể sẽ gặp rất nhiều biến cố…”

Cô gái váy trắng gật đầu: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn đi về xem sao, vì chỉ có trở về nơi đó ta mới có thể biết được rốt cuộc ta là ai”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đi đến nhà họ Thần một chuyến thôi!”

Dứt lời hắn nhìn về phía Đà Quan lão nhân trước mặt: “Ông biết làm sao để trở về nhà họ Thần không?”

Đà Quan lão nhân lắc đầu: “Không biết, ta chưa đến nhà họ Thần bao giờ cả”.

Diệp Quân gật đầu sau đó muốn dẫn mọi người rời đi.

Chỉ có thể đi tìm Triệu Lão thôi.

Lúc này Đà Quan lão nhân chợt nói: “Đợi đã!”

Diệp Quân xoay người nhìn về phía Đà Quan lão nhân, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Có thể tha cho ta không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không thể”.

Sau đó hắn dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và cô gái váy trắng rời đi.

Nét mặt Đà Quan lão nhân trở nên cứng đờ, đợi sau khi mấy người nhóm Diệp Quân đi xa, sắc mặt ông ta thoáng chốc trở nên u ám: “Hãy đợi đó! Đợi đó!”

Nói xong ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, gằn giọng nói: “Kiếm khí đáng chết này, người phụ nữ chết tiệt…”

Còn chưa nói hết câu thì kiếm khí trong người ông ta đột nhiên rung lên.

Oanh!

Đà Quan lão nhân cứ thế bị giết chết.

Đà Quan lão nhân: “…”



Ở một nơi khác, Diệp Quân dẫn cô gái váy trắng và Nhị Nha chậm rãi bước đi trong tinh không.

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái váy trắng bên cạnh, thấy nét mặt ủ rũ và dáng vẻ im lặng không nói một lời của cô ta, hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, đợi đến nhà họ Thần rồi có lẽ cô sẽ biết được mình là ai thôi”.

Cô gái váy trắng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Không có gì”.

Cô gái váy trắng hơi do dự, sau đó nói: “Chúng ta đi đến nhà họ Thần có thể sẽ gặp phiền phức gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể là sẽ có”.

Cô gái váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Chúng ta chỉ đến để hỏi về thân thế của cô chứ cũng không gây chuyện, cho nên chắc sẽ không có vấn đề to tát gì đâu, nếu bọn họ thật sự muốn đánh chúng ta thì chúng ta cứ bỏ chạy thôi”.

Cô gái váy trắng nở nụ cười, nói một cách chân thành: “Cảm ơn”.

Diệp Quân nhanh chóng tìm đến Triệu Lão.

“Ngươi muốn đi đến nhà họ Thần ư?”

Sau khi nghe thấy ý muốn của Diệp Quân, Triệu Lão nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc.

Diệp Quân gật đầu.

Triệu Lão trầm giọng nói: “Muốn đến nhà họ Thần rất khó”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao lại như thế?”

Triệu Lão trầm giọng nói: “Nhà họ Thần không cho phép người bên ngoài đi vào, vì thế nếu người ngoài không được mới thì hoàn toàn không thể tiến vào địa bàn của bọn họ, nếu tự tiện xông vào địa bàn của bọn họ… có thể sẽ dẫn đến hiểu lầm”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Gửi thiệp thăm hỏi đến trước?”

Triệu Lão gật đầu: “Đây cũng có thể xem là một cách hay”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông làm giúp ta đi”.

Triệu Lão đáp: “Được!”

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha bên cạnh, cười nói: “Đợi sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện chúng ta sẽ đi khảo cổ”.

Nói thật thì bây giờ hắn cũng rất chờ mong việc đi khảo cổ.

Hắn muốn nhanh chóng tạo dựng nên một thế lực khổng lồ, mà việc đó cần phải tiêu tốn rất nhiều tiền của, dù bây giờ hắn rất giàu có nhưng tiền bạc vẫn nên có càng nhiều càng tốt chứ.

Đặc biệt sau lần tu luyện thăng cấp này, hắn càng cảm thấy tiền thật sự rất quan trọng.

Lần này hắn có thể thăng cấp lên cảnh giới Đế Quân đều là nhờ có đủ tài nguyên và Tổ Nguyên, nếu không hắn muốn đạt tới cảnh giới này là một chuyện vô cùng khó khăn.

Không chỉ hắn mà việc tu luyện của Ngao Thiên Thiên cũng cần rất nhiều tài nguyên, đặc biệt là bây giờ cô ấy muốn đột phá cảnh giới Nhân Đạo, mỗi ngày đều tiêu tốn một lượng Tổ Nguyên khổng lồ.

Không thể không nói nuôi một cô vợ thật sự rất tốn tiền.

Lúc này, Triệu Lão vừa rời đi trước đó đã quay lại.

Sắc mặt ông ta hơi khó coi.

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Sao thế?”

Triệu Lão sa sầm mặt: “Nhà họ Thần nói Diệp công tử không có tư cách thăm hỏi bọn họ”.
Chương 1309: Hắn làm thế là sao?

Không có tư cách!

Nghe thấy lời nói của Triệu Lão, Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó thì lắc đầu cười khẽ.

Triệu Lão trầm giọng nói: “Nhà họ Thần này đúng là ngông cuồng”.

Nhưng Diệp Quân lại cười nói: “Không cho thăm hỏi thì thôi”.

Triệu Lão chần chừ một lúc rồi hỏi: “Diệp công tử không tức giận sao?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Tức giận gì chứ? Người ta không cho ta đến thăm hỏi thì ta phải tức giận à?”

Dứt lời hắn nhìn về phía cô gái váy trắng bên cạnh: “Tạm thời chúng ta không thể đi đến nhà họ Thần này được, sau này ta sẽ giúp cô suy nghĩ cách để tìm ra thân thế của mình”.

Cô gái váy trắng gật đầu: “Ta đều nghe theo ngươi”.

Diệp Quân nhìn về phía Triệu Lão: “Những người quản lý của Đạo Thị kia đã rời đi chưa?”

Triệu Lão trầm giọng nói: “Có vài người đã đi, có vài người thì…”

Nói đến đây thì ông ta im lặng.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Người không muốn rời đi cứ thẳng tay giết chết”.

Triệu Lão vội vàng gật đầu: “Ta sẽ lập tức đi ngay”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Với thực lực của Triệu Lão, những người quản lý kia hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.

Mà lúc này thời không bên cạnh Diệp Quân đột nhiên hơi chấn động, sau đó có bốn người chậm rãi xuất hiện.

Người dẫn đầu chính là Thần Dã kia.

Sau lưng Thần Dã còn có ba người đi theo, cả ba đều là cao thủ cảnh giới Thần Đạo, hơn nữa đều là yêu thú.

Rõ ràng ba vị này là đại lão trong Sơn Hải Giới.

Diệp Quân khẽ mỉm cười nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối”.

Thần Dã gật đầu rồi giới thiệu: “Ba người ở bên cạnh ta lần lượt là Khâu Cổ, Đạo Cơ, Lễ Trấn… Đều là cao thủ cảnh giới Thần Đạo ba phần thần tính”.

Ba người hơi chắp tay với Diệp Quân.

Đương nhiên bọn họ không dám coi thường loài người khiến Thần Dã cũng phải kính trọng này, hơn nữa bọn họ còn biết Đạo Thị là do thiếu niên trước mắt tiêu diệt, không chỉ có thế mà hắn còn đích thân giết chết Đạo Nhiên, thực lực này bọn họ còn thua xa.

Diệp Quân nói: “Mọi người quyết định thế nào?”

Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thần Dã trầm giọng nói: “Tiểu hữu, ta muốn trở lại Sơn Hải Giới, không có ý định nhúng tay vào chuyện bên ngoài nữa”.

Cuối cùng ông ta vẫn chọn không tiếp tục đi theo Diệp Quân.

Dù Diệp Quân có thể mang đến cho ông ta rất nhiều thứ, nhưng ông ta biết rất rõ con đường phía trước sẽ rất nguy hiểm. Vì tiếp theo chắc chắn Diệp Quân sẽ chiến đấu với Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang, còn có Chúng Thần Điện ở vũ trụ Thần Nhất kia nữa.

Lợi ích rất lớn nhưng nguy hiểm cũng tương đương, vì thế ông ta không muốn chọn mạo hiểm thêm nữa.

An phận thoả mãn với những gì mình đang có là đủ rồi.

Với thực lực của ông ta bây giờ thì chậm rãi kiên trì đến năm phần thần tính cũng không khó.

Nghe thấy lời của Thần Dã, Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Ta hiểu rồi”.

Nói xong hắn nhìn về phía ba vị yêu thú sau lưng Thần Dã.

Thần Dã nói: “Họ muốn gặp ngươi một lần, sau đó mới quyết định có đi theo ngươi hay không”.

Khâu Cổ bước ra, trầm giọng nói: “Diệp công tử, cậu thật sự có thể giúp chúng ta nâng cao thần tính sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Có Tiểu Tháp và Tổ Mạch, chỉ cần không phải người quá ngu xuẩn thì muốn tăng thần tính đương nhiên không phải quá khó khăn, mà những người trước mắt có thể đi đến ngày hôm nay chắc chắn đều không phải những người ngu ngốc.

Khâu Cổ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có thể chứng minh cho chúng ta thấy không?”

Diệp Quân cười đáp: “Có thể”.

Dứt lời hắn lập tức đưa ba vị yêu thú vào trong Tiểu Tháp, vừa tiến vào bên trong, sắc mặt ba người nhóm Khâu Cổ đều lập tức thay đổi.

Thật ra trước khi đến Thần Dã cũng đã cho họ biết chuyện Tiểu Tháp rồi, nhưng họ vẫn hơi không tin nên muốn đích thân đến xem thử.

Mà lúc này nét mặt ba người đều vô cùng nặng nề, họ không ngờ trên đời thật sự có một thần vật kinh khủng như thế.

Sau nỗi khiếp sợ thì chính là cảm giác hưng phấn bủa vây, vì họ phát hiện linh khí nơi này rất dồi dào, bên ngoài hoàn toàn không thể nào sánh bằng. Lúc này họ mới thật sự tin tưởng Diệp Quân không phải đang lừa gạt họ mà thật sự có thể giúp họ nâng cao thần tính.

Diệp Quân nhìn Khâu Cổ dẫn đầu: “Thấy thế nào?”

Khâu Cổ trầm giọng hỏi: “Diệp công tử, kẻ thù của cậu là…”

Diệp Quân nhất thời cau mày.

Thấy cảnh này, Khâu Cổ thầm hoảng hốt, vội vàng nói: “Ý của ta là chúng ta cần phải đi theo cậu bao lâu?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Được rồi, ba vị vẫn nên trở về Sơn Hải Giới cùng Thần Dã tiền bối thì hơn”.

Dứt lời, hắn lập tức đưa ba người ra khỏi Tiểu Tháp.

Cả ba yêu thú đều ngơ ngác.

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân cũng không nói chuyện với họ nữa mà chắp tay với Thần Dã: “Tiền bối, hẹn gặp lại sau”.

Sau đó, hắn dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và cô gái váy trắng xoay người rời đi.

Thần Dã nhìn Diệp Quân đã đi xa với nét mặt phức tạp.

Khâu Cổ trầm giọng hỏi: “Thần Dã, hắn làm thế là sao?”

Thần Dã nhẹ giọng nói: “Thật ra hắn hoàn toàn không cần chúng ta giúp đỡ… Có thể nói là nếu chúng ta gia nhập, đương nhiên là hắn sẽ vui vẻ, nhưng không có chúng ta gia nhập cũng không ảnh hưởng gì đến hắn cả”.

Ba người nhóm Khâu Cổ im lặng.
Chương 1310: Khu vực Cổ Hoang!

Thần Dã quay đầu nhìn về phía Khâu Cổ: “Khâu Cổ, với thiên phú và tài nguyên của các ngươi hiện tại, các ngươi cảm thấy mình cần bao lâu để đạt được năm phần thần tính?”

Khâu Cổ im lặng một lúc lâu mới nói: “Không biết”.

Thần Dã nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu ngươi đi theo hắn thì chưa đến một trăm năm, chắc chắn các ngươi có thể thăng cấp một lần nữa… Nhưng ngươi có thể mang đến gì cho hắn? Ngươi mắc phải một sai lầm là còn chưa giúp đỡ hắn đã bắt đầu nói điều kiện rồi…”

Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Ngươi nghĩ gì thế”.

Khâu Cổ cười khổ: “Ta không muốn mãi mãi khuất phục trước một người”.

Đối với yêu thú của Yêu tộc, phục tùng một người có thể nói là chuyện vô cùng xấu hổ.

Thần Dã im lặng.

Đúng thế, dù thực lực của Sơn Hải Giới thua xa khu vực Cổ Hoang nhưng dù gì cũng từng chiến đấu với khu vực Cổ Hoang, nếu bây giờ phục tùng một người thì bọn họ đều không thể chấp nhận được, cũng không thể vượt qua khúc mắc trong lòng mình.

Đây cũng là lý do Thần Dã từ chối.

Như nghĩ đến điều gì, Khâu Cổ đột nhiên nói: “Cô bé đi theo bên cạnh hắn trước đó là ác thú trong truyền thuyết ư?”

Thần Dã gật đầu.

Khâu Cổ hơi nghi ngờ: “Tại sao cô bé lại phục tùng trước một con người?”

Thần Dã lắc đầu cười khẽ: “Ngươi cảm thấy cô bé giống như đang phục tùng sao?”

Khâu Cổ chần chừ một lúc rồi đáp: “Hình như là không phải”.

Thần Dã cười nói: “Vị Diệp công tử này rất kính trọng cô bé, hơn nữa nếu xét theo vai vế, cô bé vẫn luôn gọi Diệp công tử là cháu trai, mà Diệp công tử cũng chưa từng cãi lại, không chỉ có thể mà còn ngầm chấp nhận điều này…”

Nói đến đây ông ta lắc đầu cười khẽ: “Thật ra ta cũng thấy rất nghi ngờ vấn đề này”.

Khâu Cổ trầm giọng nói: “Hắn có thể đối phó với khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc không?”

Thần Dã im lặng.

Không thể không nói, khoảng thời gian đi theo Diệp Quân này, thực lực của Diệp Quân và những người đứng sau hắn khiến ông ta vô cùng khiếp sợ, nhưng ông ta cũng không dám nói Diệp Quân có thể chống lại khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc, vì thực lực của hai thế lực này thật sự quá kinh khủng.

Hai thế lực siêu cấp này vẫn luôn cường đại từ thời xưa đến tận bây giờ, cũng chỉ đến thời đại Thần Nhất, khi mà Thần Nhất đứng trên đỉnh cao mới có thể chèn ép bọn họ một chút ma thôi.

Dù Diệp Quân rất yêu nghiệt nhưng rõ ràng hiện tại hắn không có thực lực đó.

Khâu Cổ bình tĩnh: “Thế thì chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi”.

Nói thật thì ông ta cũng hơi khó chịu, phải biết rằng bọn họ cũng có cảnh giới Thần Đạo, bọn họ muốn giúp đỡ Diệp Quân đã xem như nể mặt hắn rồi.

Nhưng thái độ của Diệp Quân lại như thế thật sự khiến bọn họ hơi mất mặt.

Lúc này, thời không trước mặt bọn họ đột nhiên nổ tung, sau đó có một ông lão áo trắng chậm rãi bước ra.

Khi ông lão áo trắng này xuất hiện, sắc mặt mấy người Thần Dã đang có mặt đều thoáng chốc thay đổi, vì bọn họ cảm nhận được một uy áp đáng sợ, uy áp kia như hàng triệu ngọn núi lớn đè lên người bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy khó thở.

Ít nhất là sáu phần thần tính!

Thần Dã chợt nhìn về phía ngực trái của ông lão áo trắng, nơi đó có dấu ấn của một con yêu thú, nhìn thấy dấu ấn yêu thú này, Thần Dã lập tức nói với giọng điệu kinh ngạc: “Đây là… ông là người của khu vực Cổ Hoang…”

Khu vực Cổ Hoang!

Ông lão áo trắng nhìn Thần Dã đang dẫn đầu nhóm người: “Ngươi là Thần Dã đúng không?”

Thần Dã trầm giọng đáp: “Phải”.

Ông lão áo trắng lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ Sơn Hải Giới sẽ được khu vực Cổ Hoang tiếp quản, nếu mấy người các ngươi đã đạt tới cảnh giới Thần Đạo thì đi theo ta đến khu vực Cổ Hoang…”

Thần Dã hơi nghi ngờ: “Đi đến khu vực Cổ Hoang làm gì?”

Ông lão áo trắng cau mày: “Đương nhiên là để phục vụ cho yêu thần”.

Phục vụ cho yêu thần!

Thần Dã hơi ngơ ngác.

Mà lúc này Khâu Cổ kia chợt hỏi: “Phục vụ cho yêu thần có thể nhận được lợi ích gì?”

“Láo xược!”

Ông lão áo trắng đột nhiên quát to một tiếng, tiếng quát này vừa vang lên, Khâu Cổ kia đã lập tức như bị sét đánh liên tục lùi lại, trong miệng có máu tươi chảy ra.

Mấy người Thần Dã đều kinh ngạc.

Ông lão áo trắng lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt tái mét của Khâu Cổ: “Phục vụ cho yêu thần là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại còn đòi lợi ích, ngươi muốn chết đúng không?”

Khâu Cổ tỏ vẻ mơ hồ, tuy thầm thấy giận dữ nhưng cũng không dám nói gì.

Sắc mặt Thần Dã hơi khó coi, ông ta do dự một lúc rồi hỏi: “Các hạ, vì sao khu vực Cổ Hoang đột nhiên muốn tiếp quản Sơn Hải Giới vậy?”

Ông lão áo trắng lạnh lùng nhìn thoáng qua ông ta rồi nói: “Đây là quyết định của yêu thần”.

Thần Dã im lặng.

Ông lão lại nói: “Bây giờ các người lập tức đi theo ta đến khu vực Cổ Hoang, còn về Sơn Hải Giới thì chúng ta đã phái người tiếp quản rồi…”

Nói xong lão ta lạnh lùng nhìn Khâu Cổ ở cách đó không xa: “Còn nữa đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, đến khu vực Cổ Hoang rồi nên nhớ đừng hỏi nhiều, làm việc theo lệnh là được”.

Dứt lời lão ta xoay người biến mất ở phía xa.

Sắc mặt mấy người nhóm Khâu Cổ lập tức trở nên vô cùng khó coi!

Cả sắc mặt Thần Dã cũng không ngoại lệ, ông ta không ngờ khu vực Cổ Hoang này lại ngang ngược như thế…

Phục tùng khu vực Cổ Hoang!

Sắc mặt Thần Dã nhất thời trở nên hơi phức tạp.

Khâu Cổ đột nhiên gằn giọng nói: “Không bằng… chúng ta đi tìm Diệp công tử kia đi?”

Nhưng Thần Dã lại lắc đầu: “Đã muộn rồi”.

Ông ta hiểu rõ tính cách của Diệp Quân, lúc tốt thì rất tốt, lúc xấu thì vô cùng xấu xa, đặc biệt là lúc trở nên tàn nhẫn, có thể nói là tàn nhẫn vô cùng!

Bây giờ bọn họ đi tìm Diệp Quân chắc chắn Diệp Quân sẽ không cần.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thần Dã nhất thời cảm thấy khổ sở.

Khâu Cổ trầm giọng nói: “Khu vực Cổ Hoang đã xuất hiện… Có lẽ bọn họ sẽ đi tìm Diệp công tử này”.

Thần Dã nhẹ giọng nói: “Nếu như đoán không lầm thì có lẽ bọn họ đã đi rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK