Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2201: Không bằng người ta

Trong đại điện.

Diệp Quân ngồi xếp bằng chữa thương.

Hắn hiện tại không bằng trước kia, không có thần trang tự chữa lành mà chỉ có thể đi từng bước một.

Vết thương vô cùng nghiêm trọng, từ nội tạng đến thần hồn đều bị thương nặng. Nếu trận chiến kéo dài thêm nữa thì hắn cũng không ngăn được đối thủ khi cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn, có thể làm được bấy nhiêu đã là cực hạn.

Dương Dĩ An luôn bầu bạn bên hắn, lo lắng không thôi khi thấy hắn im lìm suốt mấy ngày trời.

Trong lúc Diệp Quân trị thương, vạn châu cũng đã nổ tung.

Tỉ thí vạn châu bị gián đoạn là chuyện chưa từng xảy ra.

Tin đồn mọc lên như nấm sau mưa.

Có người nói 'Tông Võ' gian lận, cũng có người nói Thanh Châu Nam Châu thua mà không nhận.

Tóm lại là loạn cào cào.

Các cường giả thư viện Nam Châu và Kiếm Tông cũng đi đến thư viện Thanh Châu để bảo vệ Diệp Thần và những người khác.

Các kiếm tu thuộc Kiếm Tông Thanh Châu cũng chạy đến thư viện ở nơi này, ngày đêm canh giữ bảo vệ nhóm Diệp Trúc Tân.

Ở nhà họ Diệp.

Một người áo đen bí ẩn bất ngờ xuất hiện vào một ngày nọ.

Tộc trưởng Diệp Lâm đứng trong đại điện, đanh mặt hỏi: “Các hạ là ai?"

Người kia chỉ đưa ra một tấm lệnh bài.

Diệp Lâm nhìn thấy nó thì biến sắc: “Ngươi!"

Sau đó ông ấy vội vã đi tới thư viện Quan Huyên, một mực đòi đưa Diệp Trúc Tân đi.

Trên đường về, Việt Kỳ hiện ra ngăn cản: “Diệp gia chủ định làm gì?"

Diệp Lâm chỉ nói: “Nhà chúng ta không dây vào chuyện này nữa”.

Việt Kỳ nhíu mày: “Diệp Trúc Tân là nhân chứng, ông nói không dây vào là thế nào? Chẳng lẽ nhà các ông bị uy hiếp?"

Diệp Lâm lắc đầu: “Không ai uy hiếp gì cả, lần này là chúng ta không bằng người khác, chỉ thế thôi”.

Nói rồi đưa Diệp Trúc Tân về.

Để lại Việt Kỳ sửng sốt tại chỗ, sau đó vội vã trở về thư viện.

Trong Diệp phủ.

Diệp Trúc Tân tức tối hỏi: “Cha làm vậy là sao? Nhà họ Diệp không dây vào là thế nào? Cha có biết nếu không nhờ Diệp Dương thì con đã bị giết rồi không...”

Diệp Lâm lắc đầu, thấp giọng thì thầm một câu.

Làm Diệp Trúc Tân tái cả mặt, ngồi phịch xuống ghế: “Sao lại thế được?"

Diệp Lâm tỏ vẻ phức tạp: “Chúng ta không thắng được đâu con à. Trừ khi Kiếm Chủ Nhân Gian còn chịu thừa nhận chúng ta, bằng không thì không cách nào đấu lại”.

Diệp Trúc Tân hoang mang: “Sao lại như vậy hả cha?"

Diệp Lâm lắc đầu: “Đây chính là xã hội, là hiện thực”.

Diệp Trúc Tân siết chặt hai tay: “Nhưng nếu không nhờ Diệp Dương thì con đã bị giết rồi, bây giờ chúng ta rút ra thì một mình hắn biết làm thế nào?"

Diệp Lâm: “Con muốn mạo hiểm tính mạng của cả tộc thì cứ việc đi”.

Mặt Diệp Trúc Tân càng thêm trắng bệch, chỉ cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.

Kiếm tu tức tu tâm, làm sao cho tùy tâm sở dục, không thẹn với lòng. Nhưng cô ấy biết nếu cố chấp làm vậy thì sẽ làm hại đến toàn bộ gia tộc.

Phải làm sao đây?

Chỉ còn tuyệt vọng.

Diệp Trúc Tân đành nhắm mắt lại.

...

Khi Diệp Trúc Tân được đưa về nhà họ Diệp, An Mộc Cẩn cũng bị đưa về nhà họ An.

Trong đại điện, An Mộc Cẩn lớn tiếng chất vấn gia chủ An Lăng: “Vì sao?? Rốt cuộc là tại sao chứ?"

An Lăng không đáp, chỉ dùng tay chấm vào nước trà, viết ra ba chữ trên bàn.

Làm An Mộc Cẩn vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn.

Sắc mặt An Lăng đanh lại: “Nhà chúng ta phát triển cho đến nay đã vô cùng khó khăn, con tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột để gây họa lên đầu”.

An Mộc Cẩn ngồi phịch xuống ghế.

An Lăng thở dài: “Lòng ta cũng khó chịu, nhưng không còn cách nào. Chúng ta không bằng họ, chỉ có thể nhịn thôi”.

Ông nhìn An Mộc Cẩn: “Phải lấy đại cục làm trọng, hiểu chưa?"

Sau một hồi im lặng, An Mộc Cẩn gật đầu: “Tộc trưởng yên tâm, con tự biết lợi hại”.

An Lăng gật đầu: “Thế thì tốt”.

An Mộc Cẩn lại nói: “Nếu Viện trưởng mà biết... thì hẳn sẽ thất vọng với thế giới này lắm”.

Rồi lắc đầu bỏ đi.

An Lăng bỗng nói: “Đừng cho nó rời khỏi nhà họ An”.

Đại trưởng lão nhà bọn họ bước ra từ trong góc.

Thấp giọng nói: “Tộc trưởng, chuyện này đúng là ép người quá đáng”.

An Lăng chỉ nói: “Chỉ có thể nhịn mà thôi”.

Đại trưởng lão thở dài: “Nếu Tú võ thần còn ở đây... chúng ta cần gì phải khuất nhục như thế...”

Rồi bỏ đi.

Đấu lại ư?

Phải có người mới đấu lại được.

Mà nhà họ An thì không có.
Chương 2202: Rút lui

An Mộc Cẩn trở về phòng, im lặng ngồi trước cửa sổ.

Y chợt nghĩ tới người đã dạy y kiếm đạo - Diệp Quân, nghĩ tới hắn kiên cường bám lấy cường giả bí ẩn để cứu họ ở nơi kia.

Rồi lại nghĩ tới An Khinh Hàn.

Đường tỷ đã dặn y sống trên đời phải biết dữ lên, sống sao cho đừng hổ thẹn lương tâm, đừng sỉ nhục tổ tiên dòng họ.

An Mộc Cẩn hít vào một hơi, lấy bùa truyền âm ra nói: “Tỷ tỷ, việc này vô cùng quan trọng, sợ rằng đệ có thể sẽ khiến cả nhà gặp tai họa. Nhưng Diệp Dương huynh có ơn với đệ, nếu chỉ khoanh tay đứng nhìn thì thật quá hổ thẹn. Khổ rằng đệ đây tài hèn sức mọn, mới xin tỷ giúp đỡ...”

Rồi bóp vỡ mảnh bùa.

Nó hóa thành ánh lửa xuyên thủng không gian rồi biến mất.

Nhưng rồi lại bị một sức mạnh bí ẩn chặn lại trên bầu trời Thanh Châu, hóa thành tro bụi.

Ở Nam Châu.

Diệp Khiếu hỏi người áo đen đối diện: “Nếu chúng ta không thỏa hiệp thì sao? Các ngươi sẽ diệt khẩu à?"

Đối phương khàn giọng đáp: “Tộc trưởng quá lời. Ta đến đây không phải để uy hiếp mà chỉ để nói, nếu tỉ thí vạn châu tiếp tục, Diệp Thần chắc chắn sẽ chết. Tông Võ không chỉ có thân thể bán yêu mà còn đến cảnh giới Đại Đế”.

Đại Đế?!

Diệp Khiếu biến sắc đầy khó tin.

Người áo đen lại nói: “Chúng ta không muốn kết thù với nhà họ Diệp, ngược lại còn muốn giao hảo trọn đời. Mục tiêu của chúng ta là vị trí đứng đầu lần này, mà Tông Võ hoàn toàn có khả năng làm điều đó. Diệp Thần nếu không phục thì có thể khiêu chiến bất kỳ lúc nào, Tông Võ sẽ tự động rút lui nếu thua cuộc”.

Diệp Khiếu sầm mặt trong im lặng.

Người áo đen: “Chuyện lần này là vì một thanh niên tên Diệp Dương, chúng ta chỉ mong các vị đừng xen vào, xem như chúng ta nợ một lần ân tình. Vào lần tỉ thí sau, chúng ta có thể giúp nhà họ Diệp giành hạng nhất. Tộc trưởng hẳn sẽ không nghi ngờ sức mạnh của chúng ta chứ?"

Diệp Khiếu vẫn im lặng.

Người áo đen đứng dậy: “Ta tin ông sẽ không vì một kẻ xa lạ mà làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta”.

Sau đó rời đi.

Để lại Diệp Khiếu chỉ biết thở dài.

Đại trưởng lão trong tộc xuất hiện, do dự nói: “Tộc trưởng...”

Diệp Khiếu: “Mọi chuyện không nên như thế này”.

Đại trưởng lão: “Chúng ta không thể chỉ phân đúng sai mà còn phải tính toán lợi hại. Ta không cho rằng việc này có thể xô ngã họ. Hơn nữa chúng ta dù có Tiểu Quân nhưng hắn cũng không cùng huyết mạch, bọn họ đến nói trực tiếp với chúng ta đã là quá nể mặt rồi...”

Diệp Khiếu bất đắc dĩ thở dài.

Tuy nhà họ Diệp thoạt nhìn như đang cực thịnh nhưng đó là nhờ vào danh tiếng Diệp Quân. Bọn họ đang phát triển nhanh chóng, nhưng xét khắp vũ trụ Quan Huyên thì còn thua cả thế lực hạng ba, lại còn không có thực quyền ở Tổng viện thư viện. Nếu không có mối quan hệ với Diệp Quân thì thật sự không đáng để vào mắt.

Cho dù Diệp Khiếu có muốn nhúng tay vào thì cũng không có năng lực, bởi nhà bọn họ chẳng làm được gì thư viện cả.

Đại trưởng lão lại nói: “Tộc trưởng, nếu muốn xen vào thì chỉ còn cách liên hệ trực tiếp Diệp Quân... Nhưng ngài cũng biết, người ta so với Tiểu Quân của chúng ta thì...”

Ông ta bỏ dở tại đây.

Diệp Khiếu ngẩn ra rồi lắc đầu cười khổ.

...

Ở một nơi khác.

Hám Vân Sơn đanh mặt nhìn người áo đen trước mắt.

Đối phương cũng chỉ lẳng lặng nhìn lại.

Một luồng khí tức hùng hậu lao ra từ trong cơ thể Hám Vân Sơn.

Người áo đen nhíu mày.

Giọng nói bí ẩn đó cười hỏi: “Các hạ định giết người diệt khẩu?"

Người áo đen đáp: “Còn phải xem các hạ có thức thời không”.

Giọng nói bí ẩn: “Tùy vào lai lịch của các hạ đến đâu”.

Người áo đen vung tay, đẩy một tấm lệnh bài sang chỗ Hám Vân Sơn.

Giọng nói bí ẩn im lặng một hồi rồi vang lên: “Thầy trò chúng ta sẽ không xen vào”.

Người áo đen lạnh lùng đáp: “Nhớ giữ lời”.

Rồi xoay người biến mất.

Hám Vân Sơn lắp bắp: “Sư phụ, không ngờ họ lại là... Vậy Diệp Dương kia toi rồi...”

Giọng nói bí ẩn: “Chưa chắc”.

Hám Vân Sơn ngạc nhiên: “Sao?"

Giọng nói bí ẩn: “Đi về trước đi”.

Một cái bóng mờ phóng lên cao, đi vào tầng mây, nhìn về phía thư viện Thanh Châu: “Kiếm ý của tên đó... Hắn lấy trật tự làm kiếm... Nếu không phải ta từng tạo ra trật tự thì đã không nhận ra...”

Bỗng ông ta mở to mắt: “Đừng nói là tên khốn vua dựa dẫm chuyển thế tu luyện lại chứ? Mẹ... Hắn lại rảnh đời tới thế à? Ôi trời ạ...”

...

Đại điện thư viện ở Thanh Châu.

Khi Việt Kỳ bước vào, Diệp Quân mở mắt ra: “Người của Tổng viện đến rồi?"

Bà ta không đáp lời.

Diệp Quân nhíu mày: “Có chuyện à?"

Việt Kỳ gật đầu: “Tất cả thiên tài Thanh Châu Nam Châu đều bị đưa về nhà, gia tộc họ quyết định không tham gia chuyện này nữa”.

Diệp Quân: “Hai nhà An-Diệp?"

Việt Kỳ: “Phải”.

Diệp Quân nhíu mày.

Bỗng một ông lão đi vào, ra vẻ muốn nói lại thôi.

Việt Kỳ: “Nói”.

Ông lão: “Bẩm Tông chủ, Diệp công tử, chúng ta vừa nhận được tin, người bán thịt là cha của Phó Cát sáng nay đến thư viện báo oan, nhưng đã... biến mất rồi”.

Diệp Quân biến sắc.
Chương 2203: Bọn họ dám sao?

Biến mất rồi!

Diệp Quân chạy thẳng ra ngoài, nhưng hắn vừa ra khỏi đại điện, một ông lão áo đen đã chặn trước mặt hắn: “Diệp công tử, Viện chủ có lệnh tạm thời cậu không được rời khỏi Kiếm Tông”.

“Cút!”

Diệp Quân quát một tiếng, một luồng kiếm ý mạnh mẽ thoáng chốc đẩy lùi ông lão, ông lão liên tục lùi lại mấy chục trượng, ông ta nhìn Diệp Quân, thầm thấy sợ hãi, nhưng ông ta nhanh chóng sa sầm mặt, đang định ra tay thì Việt Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta: “Cút”.

Lúc này, Diệp Quân đã dẫn theo Dương Dĩ An ngự kiếm bay lên, biến mất ở cách đó không xa.

Ông lão đen mặt, sắc mặt vô cùng khó coi: “Việt tông chủ, bà…”

“Cút!”

Việt Kỳ bỏ lại câu này rồi ngự kiếm vội vàng đuổi theo, bây giờ bà ta cũng phát hiện chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhất định phải đi theo, nếu không e rằng Diệp Dương sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mà ở một nơi khác có hai người đang nhìn Việt Kỳ và Diệp Quân rời đi, chính là Chu Khưu và Tông Võ.

Chu Khưu nhìn chằm chằm phía chân trời bằng ánh mắt lạnh như băng: “Việt tông chủ này đúng là một phiền phức”.

Tông Võ bình tĩnh nói: “Chúng ta sẽ giải quyết bà ta”.

Chu Khưu im lặng nhìn ông ta.

Tông Võ lại nói: “Ta thấy khá hứng thú với người tên là Diệp Dương đó, người như vậy chắc chắn không thể là người bình thường được, không biết gia tộc của ta có điều tra được lai lịch của hắn ta không…”

Chu Khưu bình tĩnh nói: “Ông không sợ thế lực sau lưng hắn ta còn lớn mạnh hơn các người à?”

Tông Võ bật cười: “Đây là chuyện buồn cười nhất ta từng nghe đấy…”

Chu Khưu cũng bật cười.

Tông Võ nói: “Chuyện này giải quyết sau đi, chúng ta sẽ sắp xếp ông vào ngoại các, còn nội các thì tạm thời đừng nghĩ tới”.

Chu Khưu gật đầu: “Ta hiểu”.

Nói xong, ánh mắt ông ta trở nên hơi nóng bỏng.

Khi Diệp Quân đến nhà của Phó Cát, thấy thím Kiều không sao, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, thín Kiều nắm lấy tay hắn, hoảng sợ nói: “Người bán thịt…”

Diệp Quân im lặng nhìn thím Kiều.

Rõ ràng thím Kiều đã hiểu, bà ấy run rẩy, sau đó ngất xỉu.

Diệp Quân và Dương Dĩ An vội vàng đỡ thím Kiều.

Lúc này, Việt Kỳ đi vào.

Diệp Quân đứng bên mép giường nhìn thi thể của Phó Cát, mãi không nói câu nào.

Dương Dĩ An không ngừng lau nước mắt.

Sắc mặt Việt Kỳ u ám một cách đáng sợ: “Xin lỗi, ta không ngờ bọn họ lại dám điên cuồng đến mức này…”

Diệp Quân xoay người nhìn về phía Việt Kỳ: “Việt tông chủ, mục tiêu tiếp theo của bọn họ có lẽ là bà đấy”.

Việt Kỳ cau mày: “Bọn họ muốn động đến ta cũng đâu có đơn giản, ta không thuộc quản lý của thư viện, ta là người của Kiếm Tông, ngoài Viện trưởng, Kiếm Tông không nghe lệnh bất cứ ai khác, dù nội các cũng không có quyền ra lệnh trực tiếp cho Kiếm Tông…”

Diệp Quân nói: “Ý của ta là bọn họ có thể thẳng tay tiêu diệt bà!”

Việt Kỳ thoáng ngây người, tỏ vẻ khó tin: “Bọn họ dám sao?”

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, không nói một lời.

Sắc mặt Việt Kỳ rất nặng nề, nếu là tình huống bình thường thì chắc chắn không dám, nhưng trước mắt thì đối phương có thể làm thế, điên cuồng đến mức này, còn có gì không dám nữa?

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta, ta nên bảo bà liên hệ với Kiếm Tông trước, chứ không phải thư viện…”

Liên hệ với Kiếm Tông!

Việt Kỳ nghe vậy thì lấy một lá bùa truyền âm ra bóp nát, nhưng sau đó, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Không thể truyền tin được”.

Diệp Quân lắc đầu: “Muộn rồi”.

Việt Kỳ cầm kiếm, sắc mặt lạnh như băng, trên người tản ra khí thế uy áp kiếm đạo cực kỳ kinh khủng.

Diệp Quân nhìn Việt Kỳ: “Bây giờ rời khỏi đây, đồng thời thể hiện bà sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa”.

Việt Kỳ nhướng mảy: “Ngươi cảm thấy ta sợ chết sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Lấy lùi làm tiến, bà làm thế có thể để bọn họ tạm thời không nhằm vào bà, như thế bà mới có thể đi đến Kiếm Tông, thông báo cho cấp cao trong Kiếm Tông”.

Việt Kỳ im lặng.

Diệp Quân nhìn chằm chằm bà ta: “Việt tông chủ, đây là cách duy nhất của chúng ta hiện tại rồi”.

Việt Kỳ lại lắc đầu: “Việc ngươi có thể nghĩ tới chắc chắn bọn họ cũng đã nghĩ tới, chỉ cần ta có ý định rời khỏi Kiếm Tông, bọn họ sẽ thẳng tay giết chết ta”.

Diệp Quân im lặng.

Việt Kỳ chơi hỏi: “Ngươi có dám cùng ta đi tới tổng viện của thư viện không?”

Diệp Quân nhìn Việt Kỳ, bà ta cũng nhìn thẳng vào hắn: “Nếu ngươi dám, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng đưa ngươi tới tổng viện”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Việt tông chủ, nếu làm như thế, bà sẽ…”

Việt Kỳ chợt nổi giận: “Đừng nói nhảm nữa, chỉ cần nói là ngươi có dám hay không, chỉ cần ngươi dám, ta sẽ theo ngươi, ngươi đi tới tổng viện, ta không tin có người có thể một tay che trời!”

Diệp Quân hỏi: “Vì sao lại làm thế?”

Việt Kỳ nhìn chằm chằm hắn: “Vì chính nghĩa!”

Sau đó, bà ta xoay người đi ra ngoài, lúc đến cửa, bà ta chợt nói: “Cho ngươi thời gian nửa canh giờ”.

Sau đó, bà ta ra khỏi phòng.
Chương 2204: Ngươi đủ tư cách sao?

Diệp Quân trong phòng im lặng không nói một lời.

Dương Dĩ An chợt lên tiếng: “Thím Kiều…”

Diệp Quân vội vàng xoay người đi tới bên cạnh thím Kiều, thím Kiều chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt bà ấy hơi mờ mịt, nhưng sau đó dường như nhớ lại điều gì, bà ấy lập tức rơi nước mắt: “Là ta hại thằng bé, là ta hại thằng bé…”

Sau đó, dường như lại nghĩ đến điều gì, bà ấy vội vàng nắm lấy tay Diệp Quân, run rẩy nói: “Diệp công tử… Chuyện này… cứ thế bỏ qua đi, cậu tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nữa…”

Diệp Quân cúi đầu: “Được”.

Thím Kiều nhìn Diệp Quân, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Diệp Quân quay đầu nhìn Dương Dĩ An bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Muội ở lại đây với thím Kiều, được chứ?”

Trong mắt Dương Dĩ An tràn đầy nỗi lo lắng, cô bé biết Diệp Quân muốn làm gì, vì cô bé nghe thấy rõ những gì hắn nói với Việt Kỳ khi nãy.

Nhưng cô bé vẫn gật đầu: “Được”.

Cô bé biết lúc này mình đi theo không giúp được gì, hơn nữa thím Kiều cũng cần có người chăm sóc.

Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu Dĩ An, sau đó nói: “Chăm sóc tốt cho thím Kiều và cả bản thân mình đấy…”

Nói xong, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Phó Cát, nhìn Phó Cát đã tắt thở, ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh băng, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Dương Dĩ An nắm chặt lấy tay thím Kiều, mà lúc này, thím Kiều hai mắt nhìn thẳng, vẻ mặt thẫn thờ.

Dương Dĩ An nắm chặt lấy tay thím Kiều, cô bé muốn an ủi bà ấy, nhưng cô bé biết lúc này nói chuyện không có ý nghĩa gì cả, việc cô bé phải làm bây giờ là bầu bạn bên cạnh thím Kiều, không để thím Kiều làm chuyện điên rồ.

Khi Diệp Quân rời khỏi nhà tranh, Việt Kỳ đã đợi từ lâu, mà sau lưng Việt Kỳ còn có một trăm hai mươi tên kiếm tu, trong đó cảnh giới thấp nhất cũng là Đạo Tiên.

Kiếm tu mạnh nhất của Kiếm Tông Thanh Châu đều đã đến.

Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Đi, đi tới Tiên Bảo Các trước đã.”

Diệp Quân nói: “Theo tình hình trước mắt, có lẽ Tiên Bảo Các sẽ không cho chúng ta đi trận pháp dịch chuyển”.

Việt Kỳ gật đầu: “Ta biết, nhưng vẫn phải đến đo một chuyến, ta muốn xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, xem bọn họ có thể khiến Tiên Bảo Các cũng phải nghe theo lệnh mình không”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Mọi người nhanh chóng ngự kiếm lướt qua chân trời, chỉ trong nháy mắt họ đã đến Tiên Bảo Các.

Vừa đến nơi, Tổng quản sự Tiên Bảo Các Thanh Châu lập tức đi ra, người này là một ông lão tên Lưu Trung.

Lưu Trung nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ: “Việt tông chủ, bà làm vậy là có ý gì?”

Việt Kỳ nhìn chằm chằm Lưu Trung: “Lưu quản sự, dựa vào năng lực tình báo của Tiên Bảo Các, ta không tin ông không biết đầu đuôi chuyện này”.

Lưu Trung im lặng.

Việt Kỳ nhìn chằm chằm ông ta: “Bây giờ chúng ta muốn sử dụng trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các để đi tới tổng viện”.

Rất thẳng thắn!

Lưu Trung im lặng.

Việt Kỳ nhìn Lưu Trung, chờ đợi câu trả lời của ông ta.

Nếu bọn họ muốn đi đến tổng viện, cách nhanh nhất là sử dụng trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các, cũng là cách an toàn nhất.

Dù sao nơi đó cũng là Tiên Bảo Các, người bình thường không dám phá huỷ thông đạo trận pháp dịch chuyển của bọn họ.

Lưu Trung khẽ thở dài: “Việt tông chủ, bà cần gì phải làm như thế chứ?”

Nghe thấy lời Lưu Trong, ánh mắt Việt Kỳ thoáng chốc trở nên lạnh như băng: “Ta thấy bất ngờ thật sự đấy, không ngờ cả Tiên Bảo Các của các người cũng không dám trở mặt với đối phương”.

Lưu Trung lắc đầu: “Việt tông chủ, thực lực của Tông Võ kia quá rõ, còn người bên cạnh bà lại làm tôi thấy khá đáng ngờ, vì Tiên Bảo Các của ta cũng không thể điều tra ra lai lịch của hắn, Việt tông chủ, bà tiền đồ vô lượng, vì một người không rõ lai lịch phá hỏng tiền đồ của mình, còn muốn liên luỵ đến nhiều người trong Kiếm Tông như thế, thật sự không đáng đâu”.

Việt Kỳ nhìn chằm chằm Lưu Trung: “Hắn thân phận đáng ngờ, chỉ cần đi tới tổng viện sẽ có người của ngoại các và nội các quyết định ai đúng ai sai, chẳng phải tốt hơn sao?”

Lưu Trung im lặng.

Việt Kỳ châm chọc: “Nếu đã làm đào thì đừng lập bàn thờ trinh tiết cho mình”.

Lưu Trung sa sầm mặt: “Việt tông chủ, bà đừng có quá đáng”.

Việt Kỳ lắc đầu, lười nói nhảm với ông ta, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân nhìn Lưu Trung: “Lưu quản sư còn nhớ chuyện Viện trưởng năm đó không? Năm đó Viện trưởng bị vu oan, cuối cùng được rửa sạch oan ức, Tiên Bảo Các cũng bị lọc máu, ông không sợ sau này tổng các sẽ biết những hành động này của mình à?”

Lưu Trung nhìn về phía Diệp Quân: “Chàng trai trẻ, năm đó vì sao Viện trưởng được rửa oan? Đó là vì lúc đầu đã có người ở nội các âm thầm bảo vệ, nếu không đừng nói là rửa oan, có lẽ ngài ấy còn không đến được Thanh Châu, còn ngươi… đừng trách ta nói thẳng, ngươi có chỗ dựa sao? Nếu có thì nói ra đi, chỉ cần mạnh hơn họ, ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ ngươi”.

Rất thẳng thắn!

Rất thực tế!

Diệp Quân nhìn chằm chằm Lưu Trung: “Chỗ dựa của ta là Viện trưởng, là Quan Huyên Pháp”.

Lưu Trung giễu cợt: “Buồn cười”.

Diệp Quân thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ: “Đi thôi”.

Việt Kỳ gật đầu, mọi người nhanh chóng biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, biến mất ở cuối chân trời.

Lưu Trung nhìn mọi người biến mất nơi chân trời, lắc đầu: “Còn bảo Viện trưởng chứ, Viện trưởng là ai? Bắt đầu từ khi ra đời đã có đại lão tuyệt thế hộ đạo, dù không có nội các thì ngài ấy cũng sẽ không chết, còn ngươi, ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi đủ tư cách so sánh với Viện trưởng sao? Còn muốn lừa ta bảo vệ ngươi, đồ ngu ngốc…”

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Chương 2205: Phong toả Thanh Châu!

Tiên Bảo Các không hợp tác đồng nghĩa họ chỉ có thể ngự kiếm đi tới tổng viện của thư viện Quan Huyên, dù xa nhưng cũng đành chịu.

Mà vào lúc sắp rời khỏi Thanh Châu, Diệp Quân đột nhiên dừng lại.

Việt Kỳ nhìn về phía Diệp Quân: “Sao vậy?”

Diệp Quân chợt nói: “Việt tông chủ, vì sao đến bây giờ bọn họ vẫn không có động tĩnh gì cả?”

Việt Kỳ thoáng cau mày.

Diệp Quân nhìn bà ta: “Bọn họ cố tình đợi chúng ta rời khỏi Thanh Châu”.

Việt Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nơi này có một trăm người của Kiếm Tông, ta không tin bọn họ dám giết hết chúng ta”.

Diệp Quân cứ nhìn bà ta như thế, không nói một lời.

Sắc mặt Việt Kỳ dần trở nên nặng nề.

Ngu Ngưng ở bên cạnh Việt Kỳ trầm giọng nói: “Tiêu diệt hơn một trăm kiếm tu, bọn họ thật sự dám điên cuồng như thế ư?”

Diệp Quân xoay người nhìn về phía sâu trong tinh không, nơi đó vô cùng yên tĩnh, không có gì dị thường cả.

Việt Kỳ chợt nói: “Dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ dốc hết khả năng hộ tống ngươi tới tổng viện”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Việt Kỳ, Việt Kỳ cũng nhìn chằm chằm hắn: “Không chỉ vì chính nghĩa mà còn vì ngươi là người của Kiếm Tông chúng ta, nếu đã như thế thì ta phải có trách nhiệm với ngươi, đừng nói là ngươi, dù đổi lại bất cứ kiếm tu nào, ta cũng sẽ làm như thế”.

Trong mắt Diệp Quân loé lên ánh sáng phức tạp, hắn thầm nói trong lòng: “Tháp gia, trên đời này luôn có một vài người vẫn đang giữ vững bản tâm của mình, khâu vá lại những khe hở trên thế giới này…”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi chắc chắn bọn họ dám ra tay với Kiếm Tông sao?”

Diệp Quân đáp: “Nếu mấy người Việt tông chủ liều mạng bảo vệ ta, chắc chắn những người đó sẽ ra tay giết người, giết cả bà ta luôn”.

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân nhìn về phía sâu trong tinh không, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng.

Việt Kỳ chợt nói: “Có phải ngươi có tính toán gì không? Nếu có thì cứ nói ra để ta xem có được không, nếu không có tính toán gì thì nghe theo ta, chúng ta bảo vệ ngươi đi tới tổng viện”.

Diệp Quân nhìn về phía Việt Kỳ: “Trở về Kiếm Tông”.

Việt Kỳ nhíu mày: “Trở về Kiếm Tông?”

Diệp Quân gật đầu: “Dẫn cả thím Kiều và Dĩ An về Kiếm Tông”.

Việt Kỳ nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân đáp: “Nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài thì chắc chắn bọn họ sẽ ra tay, chỉ khi trở về Kiếm Tông, bọn họ mới kiêng dè. Dù sao Kiếm Tông không chỉ có trận pháp mà còn có tượng của Viện trưởng nữa”.

Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Nghe lời ngươi vậy”.

Mọi người nhanh chóng vòng trở về.

Tiểu Tháp chợt cất lời: “Ngươi không muốn những kiếm tu kia hy sinh vô nghĩa, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Không riêng gì họ, còn cả Dĩ An và thím Kiều nữa, nếu chúng ta rời đi, khó đảm bảo bọn họ sẽ không ra tay với hai người đó để uy hiếp chúng ta”.

Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Quân híp mắt: “Ta muốn xem có phải bọn họ thật sự có thể một tay che trời không!”

Mọi người nhanh chóng biến mất khỏi vị trí vừa đứng.

Ở sâu trong tinh không có hai người đang nhìn nhóm Diệp Quân rời đi.

Chính là Tông Võ và Viện chủ Chu Khưu của Thanh Châu.

Thấy mấy người Diệp Quân rời đi, Chu Khưu cau mày: “Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi?”

Tông Võ cười nói: “Bọn họ nghĩ trở về Kiếm Tông là có thể sống à?”

Chu Khưu sa sầm mặt: “Tốt nhất đừng ra tay ở Thanh Châu, đặc biệt là ở Kiếm Tông, chuyện này có liên quan đến nhiều mặt, sẽ khiến nội các chú ý tới, khi đó sự việc sẽ trở nên vô cùng khó giải quyết”.

Tông Võ nhìn chằm chằm phía xa: “Thiếu niên kia nhất định phải chết, tiện thể giải quyết Việt tông chủ cứng đầu kia luôn”.

Chu Khưu nhíu mày: “Ngươi…”

Tông Võ bình tĩnh cất lời: “Chu viện chủ, chuyện này ông chỉ cần đứng nhìn là được”.

Nói xong, gã chợt quay đầu nhìn sang một bên: “Phong toả Thanh Châu, không có lệnh của tộc ta, không một ai được bước vào Thanh Châu”.

Trong bóng tối có một giọng nói vang lên: “Tuân lệnh”.

Chẳng mấy chốc, trong tinh không có mấy chục khí thế mạnh mẽ bí ẩn xuất hiện.

Cảm nhận được những hơi thở đáng sợ kia, Chu Khưu nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Không lâu sau đó, mấy người nhóm Diệp Quân trở lại Kiếm Tông.

Sau khi về đến Kiếm Tông, Việt Kỳ lập tức khởi động trận pháp bảo vệ của Kiếm Tông, tất cả đệ tử Kiếm Tông chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

Thư viện Quan Huyên của Thanh Châu lúc này thì lại rất yên ắng, mọi chuyện đều diễn ra như bình thường.

Trong đại điện.

Diệp Quân cất lời: “Việt tông chủ, bà hãy gọi kiếm tu đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng trong Kiếm Tông đến đây đi”.

Việt tông chủ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Truyền lệnh người nào đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng lập tức đến điện Các chủ”.

Giọng nói như sấm truyền ra bên ngoài.

Chẳng mấy chốc đã có ba mươi hai kiếm tu xuất hiện trong điện Các chủ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK