Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 631: Vậy thì cùng nhau đánh!

Tả tướng nói: “Rất đơn giản, trở thành đồng minh công thủ của Chân Vũ Trụ chúng ta, cùng nhau tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên”.

Vũ trụ Quan Huyên!

Võ Huyền cau mày, ông ta chưa từng nghe thấy thế lực này bao giờ.

Tả tướng lại nói: “Điều kiện của chúng ta chính là như thế, nếu ông gật đầu, bây giờ chúng ta có thể cùng ông tiêu diệt Thánh Tông. Sau đó, Chân Vũ Trụ sẽ phong ông thành Vương của Loạn Tinh Giới, nơi đây sẽ do Võ Tông quản lý, Võ Huyền ông cũng có thể mãi mãi không đi vào Chân Thần Điện, chỉ nghe phân phó không nghe lệnh”.

Võ Huyền im lặng, điều kiện Chân Vũ Trụ đưa ra thật sự rất hấp dẫn.

Nhưng… ông ta vẫn còn đang băn khoăn.

Cùng nhau đối phó với vũ trụ Quan Huyên?

Dù bây giờ ông ta chưa hiểu rõ vũ trụ Quan Huyên, nhưng thế lực mà Chân Vũ Trụ không thể tiêu diệt chắc chắn rất không đơn giản. Nếu Võ Tông tuỳ tiện đồng ý, e rằng sẽ gặp hoạ lớn.

Nghĩ thế, Võ Huyền trầm giọng đáp: “Để ta suy nghĩ!”

Tả tướng cười đáp: “Được thôi! Nhưng ta muốn nhắc nhở Võ Huyền tông chủ, bây giờ chúng ta sẽ đi đến Thánh Tông, nên mong ông suy nghĩ nhanh lên”.

Sắc mặt Võ Huyền hơi khó coi, rõ ràng đối phương đang uy hiếp ông ta! Nhưng ông ta cũng không dám nói gì thêm, Võ Tông là thế lực xếp hàng đầu của Loạn Tinh Giới, nhưng đứng trước Chân Vũ Trụ thì thật sự chẳng là gì.

Mà Tả tướng cũng không nói gì nữa, bà ta dẫn theo Chấp Kiếm Nhân xoay người rời đi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt hai người phụ nữ, chính là Trần Võ. Trần Võ nhìn Chấp Kiếm Nhân, cười nói: “Từ lâu đã nghe danh Chấp Kiếm Nhân là kiếm tu hàng đầu Chân Vũ Trụ, hôm nay tại hạ muốn lĩnh giáo thử xem sao!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Trần Võ: “Ra tay đi!”

Trần Võ cười to, sau đó đánh ra một quyền.

Cú đấm này như chứa đựng núi lửa mười triệu năm bùng nổ, một lực đấm mạnh mẽ lao về phía Chấp Kiếm Nhân.

Lúc này, tất cả mọi người ở trong Võ Tông đều bị khí thế này đè ép, không thể thở nổi.

Ai cũng đều sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Mà lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên chém xuống một kiếm.

Vụt!

Quyền thế lập tức bị chém vỡ, Trần Võ liên tục lùi lại cả nghìn trượng, vừa dừng lại, thời không dưới chân ông ta đã sụp đổ.

Thấy cảnh này, tất cả đệ tử Võ Tông đang có mặt đều hoảng hốt.

Trần Võ là võ giáo quan của Võ Tông, thực lực chỉ đứng sau Tông chủ, vậy mà cũng không thể chống lại một kiếm của người phụ nữ này.

Cực kỳ đáng sợ!

Trần Võ nhìn cánh tay phải của mình, trên đó đã có một vết chém rất sâu. Sau một hồi im lặng, ông ta nhìn Chấp Kiếm Nhân phía xa, nhẹ giọng nói: “Lợi hại!”

Chấp Kiếm Nhân không nói gì mà rời đi cùng Tả tướng.

Nét mặt Trần Võ vô cùng nặng nề, ông ta nhìn về phía Võ Huyền: “Nếu bọn họ liên thủ với Thánh Tông…”

Võ Huyền gật đầu: “Ta biết, nhưng ông thử nghĩ xem, một thế lực mà Chân Vũ Trụ còn không tiêu diệt được sẽ như thế nào? Hơn nữa, dù điều kiện Chân Vũ Trụ đưa ra rất hấp dẫn, nhưng một khi phục tùng, e rằng Võ Tông ta sẽ trở thành con cờ của bọn họ!”

Trần Võ gật đầu: “Đúng thế, nhưng bây giờ chúng ta rất bị động, nếu bọn họ thật sự hợp tác với Thánh Tông, thì Võ Tông của chúng ta…”

Võ Huyền im lặng một lúc rồi nói: “Người phụ nữ này tính toán rất giỏi, bà ta làm như thế là buộc Võ Tông và Thánh Tông phải đổ máu, mà hai bên trong chúng ta, nếu ai muốn thắng thì nhất định phải dựa vào Chân Vũ Trụ của bọn họ…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu: “Bà ta đang dùng dương mưu”.

Trần Võ khẽ thở dài.

Lúc trước, Chân Vũ Trụ rất hống hách, họ chưa từng có thương lượng mà chỉ muốn Loạn Tinh Giới phải phục tùng ngay, cũng vì lý do đó nên tất cả thế lực ở Loạn Tinh Giới mới đồng tâm hiệp lực, cùng chống lại kẻ thù.

Dù là Võ Tông và Thánh Tông xưa nay là kẻ thù truyền kiếp cũng tạm thời buông xuống ân oán, cùng hợp tác chống lại Chân Vũ Trụ.

Nhưng đến bây giờ, Chân Vũ Trụ lại không ngang ngược nữa mà trở nên mềm mỏng.

Dưới tình huống này, dù Võ Tông và Thánh Tông có liên thủ, cũng không thể kêu gọi được các thế lực lớn ở Loạn Tinh Giới.

Vì với những thế lực nhỏ kia, chỉ cần Chân Vũ Trụ không động vào bọn họ, thì sống chết của Thánh Tông và Võ Tông không liên quan gì đến họ cả!

Trần Võ nhìn Võ Huyền: “Phải đưa ra quyết định!”

Võ Huyền nói: “Ta đến Thánh Tông một chuyến!”

Dứt lời, ông ta lập tức biến mất.



Ở một nơi khác.

Tả tướng và Chấp Kiếm Nhân chậm rãi đi trong tinh không, lúc này, một tia lôi kiếp đánh xuống từ trên trời, Chấp Kiếm Nhân vung tay chém ra một kiếm.

Vụt!

Lôi kiếp kia lập tức bị chém vỡ!

Tả tướng cười nói: “Bà nói xem Võ Tông này có đồng ý hay không?”

Chấp Kiếm Nhân im lặng.

Tả tướng lại nói: “Ta đoán có lẽ ông ta sẽ đi tìm Thánh Tông…”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Tả tướng, vẫn không lên tiếng.

Tả tướng nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Bọn họ có gia nhập Chân Vũ Trụ của chúng ta hay không cũng không sao, chỉ cần chỗ bọn họ nội loạn, đến lúc đó chúng ta giải trừ phong toả, chắc chắn bọn họ sẽ không từ chối…”

Nói đến đây, bà ta cười khẽ: “Không bao lâu nữa, nơi này sẽ nằm trong bản đồ của Chân Vũ Trụ chúng ta”.

Chấp Kiếm Nhân vẫn im lặng.

Tả tướng lại nói: “Ta nghe nói Diệp Quân kia lịch luyện ở đây”.

Chấp Kiếm Nhân híp mắt: “Tìm thấy hắn rồi sao?”

Tả tướng nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Giữa bà và hắn có giao hẹn một năm mà”.

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Không giết, nhưng ta muốn đánh hắn một trận”.

Tả tướng trầm giọng nói: “Bên cạnh hắn còn có một cô gái váy trắng đi cùng!”

Chấp Kiếm Nhân nhướng mày: “Vậy thì cùng nhau đánh!”
Chương 632: Làm thịt!

Cùng nhau đánh!

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Tả tướng lắc đầu, nói với nét mặt nặng nề: “Từ Kính, người phụ nữ này có thể tiêu diệt Bác Thiên Giới bằng một kiếm, giết chết Tuế Nguyệt Đại Đế trong nháy mắt, thực lực…”

Nói đến đây, bà ta không nói thêm nữa. Nhưng hàm ý đã rất rõ ràng, bà không phải đối thủ của người phụ nữ kia.

Đến hiện tại, đương nhiên Chân vũ trụ sẽ không khinh thường người phụ nữ váy trắng, Chân vũ trụ cũng không phải kẻ ngốc như tộc Bác Thiên, sau khi người phụ nữ váy trắng tiêu diệt tộc Bác Thiên, bọn họ cũng đã bắt đầu phân tích thực lực của bà ấy.

Rồi kết luận được rằng đây là một người thực lực vô cùng đáng sợ, người bình thường không phải đối thủ của bà ấy.

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Ta biết nàng rất mạnh, nhưng ta cũng không sợ nàng, dù sao ta cũng nhất định phải đánh một trận với Diệp Quân kia”.

Tả tướng lắc đầu cười khẽ, bà ta biết Từ Kính này rất ghét Diệp Quân, bà ta cũng rất tò mò về việc này. Vì bà ta biết, dù Từ Kính nóng tính, nhưng người bình thường rất khó có thể chọc giận bà ta.

Mà bà ta lại khá thù hằn Diệp Quân này.

Một lát sau, Tả tướng cười nói: “Đi đến Thánh Tông thôi!”

Sau đó, hai người phụ nữ biến mất ở phía xa.



Loạn Tinh Thành.

Đây là toà thành lớn nhất và sầm uất nhất của Loạn Tinh Giới hiện tại, do Võ Tông và Thánh Tông xây dựng, còn cùng nhau quản lý.

Sau khi đến Loạn Tinh Thành, Diệp Quân đi thẳng tới thương hội lớn nhất nơi này: Thượng hội Vân Hải.

Người tiếp đón Diệp Quân là một cô gái dung mạo thanh tú, cô ta nhìn danh sách Diệp Quân đưa cho mình, một lúc lâu sau đó, cô ta mang nét mặt nặng nề, cất lời: “Vị công tử này, những thứ ngài muốn đều quá quý giá, giá tiền của nó…”

Diệp Quân cười nói: “Giá tiền không phải vấn đề”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, thấy Diệp Quân nhìn mình, cô ta thu hồi tầm mắt, nhìn danh sách trong tay, cô ta im lặng một lúc lâu rồi nói: “Ít nhất cần có năm trăm triệu linh nguyên”.

Năm trăm triệu!

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi!”

Cô gái sửng sốt, thầm thấy khiếp sợ, sau đó nói lại: “Năm trăm triệu!”

Rõ ràng là sợ Diệp Quân nghe nhầm.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết là năm trăm triệu, mất bao lâu mới có thể tìm đủ nguyên liệu cho ta?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nếu công tử có thể bỏ thêm một trăm triệu, ta có thể tìm đủ cho công tử trong ba ngày, nếu không thì phải mất ít nhất nửa tháng”.

Thêm tiền!

Diệp Quân nhìn cô gái, hơi cau mày.

Cô gái cười nói: “Không phải là ta muốn lừa công tử, mấy thứ trong danh sách công tử đưa đều quá quý giá, trong kho của thương hội chúng ta cũng không có được bao nhiêu. Nên ta phải mua từ nơi khác về, nếu muốn mua gấp từ bên ngoài đương nhiên phải mất thêm tiền rồi”.

Diệp Quân đáp: “Được thôi!”

Cô gái lập tức đứng dậy: “Công tử, vì số tiền quá lớn nên phải có tiền cọc trước”.

Diệp Quân hỏi: “Bao nhiêu?”

Cô gái nói: “Ba trăm triệu linh nguyên!”

Một nửa!

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt cô gái, cô gái nhìn nó, sau đó cất đi: “Công tử, xin ngài đợi một lát”.

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi phòng, cô ta nhanh chóng đi vào một căn phòng, bên trong có một ông lão áo xám.

Cô gái đi tới trước mặt ông lão, hưng phấn nhỏ giọng kể lại.

Một lát sau, ông lão cũng trở nên hưng phấn: “Thật sao?”

Cô gái nâng nhẫn chứa đồ trong tay lên, hơi nhếch môi: “Ông xem đi!”

Khi nhìn thấy linh nguyên trong nhẫn chứa đồ, ông lão áo xám lập tức bậc cười: “Dê béo! Cuối cùng cũng có một con dê béo đến rồi!”

Dứt lời, như nghĩ đến điều gì đó, ông ta cau mày: “Cầm quản sự, người này có thể thoải mái lấy ra sáu trăm triệu tinh nguyên, e rằng lai lịch không đơn giản đâu”.

Cầm quản sự cười nói: “Khi nãy ta có thử dò xét hắn, chỉ mới là cảnh giới Chân Tiên, ta đoán có lẽ hắn là con nhà giàu của một thế gia nào đó, người như thế thường vừa ngu ngốc vừa lắm tiền, có thể làm thịt được”.

Tuy ông lão áo xám hơi lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì hơn, đống linh nguyên này thật sự quá nhiều, thế là ông ta cười to nói: “Làm thịt! Đương nhiên không thể chỉ thịt một lần, phải thịt hai lần…”



Sau khi cô gái rời đi, Diệp Quân ngồi tựa lên lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mục đích lần này của hắn không phải luyện chế thêm một hình nộm Đại Đế, mà là nâng cấp hình nộm trong tay hắn, để nó tăng cấp lên cảnh giới Đại Đế.

Đương nhiên hắn cũng phải bắt đầu nâng cao cảnh giới của mình.

Trên hành trình này, hắn phát hiện cảnh giới của bản thân vô cùng quan trọng, lúc ở vũ trụ Quan huyên, sở dĩ cảm thấy cảnh giới không quan trọng là vì rất nhiều cao thủ bên đó có thực lực không chân chính, nên hắn mới có thể chiến đấu vượt nhiều cấp như vậy.

Nhưng sau khi đến nơi này, hắn phát hiện chiến đấu vượt cấp rất vất vả.

Đặc biệt là Đại Đế ở nơi này, hắn hiện tại không thể nào đối đầu được, dù sử dụng cả kiếm Hành Đạo vẫn rất khó khăn.

Tầm quan trọng của cảnh giới trở nên vô cùng rõ ràng!

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, hắn trở lại trong Tiểu Tháp, ngồi xếp bằng xuống, sau đó hơi nâng hai tay, điều động tâm pháp của vũ trụ Quan Huyên. Chẳng mấy chốc, vô số linh khí từ trong thiên địa đã cuộn cuồn không ngừng tập trung về phía hắn.

Oanh!

Sau khi linh khí ngưng tụ, trong cơ thể Diệp Quân chợt bộc phát ra một khí thế mạnh mẽ.

Trước đó chiến đấu với mấy người Tuyết Phong, hắn đã có cảm giác sắp đột phá, nhưng vẫn còn thiếu một chút.

Một ngày sau, Diệp Quân chợt mở mắt ra, một khí thế mạnh mẽ cuộn trào từ trong cơ thể của hắn, sau đó lan ra bốn phía, lúc này, thời không xung quanh hắn cũng trở nên phập phòng như sóng.

Diệp Quân hít sâu một hơi.

Cảnh giới Thiên Tiên!

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó rút kiếm chém một phát.

Bốn mươi lăm tia kiếm chồng lên nhau!

Kiếm chém ra, thiên địa lập tức nổ tung, biến thành một màu đen kịt, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Bốn mươi lăm tia kiếm!

Diệp Quân nở nụ cười, mỗi lần thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chất này tăng thêm một nhát, uy lực sẽ càng kinh khủng, có thể nói, bây giờ dù ở Loạn Tinh Giới này, cao thủ cảnh giới Thần Đế cũng không phải đối thủ của hắn.
Chương 633: Áp đảo cha, áp đảo ông nội!

Hiện tại chỉ có cao thủ cảnh giới Đại Đế uy hiếp được hắn mà thôi!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cất kiếm, sau đó mở lòng bàn tay, Chân Thần Đạo Điển xuất hiện trong tay hắn. Nhìn Chân Thần Đạo Điển trong tay, Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, bây giờ ta có thể tu luyện chiêu thức cuối cùng của Bất Bại Quyền Kinh này là Bất Bại và Vạn Cổ Tuế Nguyệt kia chưa?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Có thể tu luyện được Bất Bại, nhưng Vạn Cổ Tuế Nguyệt thì chưa”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy tu luyện Bất Bại trước đã!”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi biết Bất Bại là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết!”

Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Tự mình lĩnh ngộ”.

Diệp Quân lập tức cạn lời, người đang đùa ta à?

Diệp Quân biết bây giờ hắn đang được nuôi thả, Tiểu Tháp và người phụ nữ bí ẩn này sẽ không giúp đỡ hắn quá nhiều, vì thế hắn cũng không hỏi thêm, tự lĩnh ngộ thì tự lĩnh ngộ thôi.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thế nào là Bất Bại?

Hai mắt Diệp Quân chợt sáng lên, hắn hưng phận nói: “Tiền bối, ta hiểu rồi. Bất Bại là gì? Thật ra Bất Bại là một niềm tin, một quyền mà ta đánh ra chính là bất bại. Chưởng đạo là hiểu rõ đạo của mình, mỗi quyền là một đạo, mỗi đạo là một quyền, mà Bất Bại do Chân Thần sáng tạo ra chính là đạo tâm vững chắc, kiên trì với niềm tin trong lòng mình…”

Dứt lời, hắn ta đánh ra một quyền.

Oanh!

Thiên địa vỡ tan!

Diệp Quân hưng phấn nói: “Nói một cách đơn giản thì Bất Bại chính là một kiểu niềm tin, tâm niệm thông suốt, đạo tâm vững chắc, một quyền vô địch bất bại!”

Trong Tiểu Tháp, người phụ nữ bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Thiên phú của hắn… thật sự hơi quá đáng”.

Tiểu Tháp cười to: “Ngươi không nghĩ xem hắn là do ai dẫn dắt, đi theo Tháp gia ta, trước có Kiếm Chủ Thanh Sam, sau có Kiếm Chủ Nhân Gian, không một ai là kẻ vô danh tiểu tốt cả!”

Người phụ nữ bí ẩn: “…”

Diệp Quân hưng phấn nói: “Tiền bối, đại tỷ Chân Thân này của mọi người đúng là lợi hại, võ kỹ mà bà ấy sáng tạo ra trông thì giống võ kỹ, nhưng thật ra đều là một loại đạo, một niềm tin. Nếu chỉ tu luyện võ kỹ, e rằng chỉ có thể tu luyện mặt ngoài, phải học hỏi tinh khí thần và niềm tin của bà ấy!”

Dứt lời, hắn đâm ra một kiếm, biến quyền thành kiếm.

Oanh!

Thời không mấy chục nghìn trượng xung quanh lập tức sụp đổ!

Uy lực của thanh kiếm này đã vượt xa Đạo Kiếm!

Không đúng, đây là bản nâng cấp của Đạo Kiếm.

Diệp Quân đột nhiên ngồi xếp bằng, hắn im lặng, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, Đại tỷ của người sáng tạo ra Bất Bại Quyền Kinh này vào lúc mấy tuổi vậy?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Mười tám tuổi!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức cười khổ: “Ta luôn cảm thấy mình có thiên phú hơn người, nhưng đến bây giờ, ta phát hiện so với những cao thủ trong thiên địa thì bản thất rất nhỏ bé, giống như Bất Bại Quyền Kinh này vậy, ta chắc chắn không thể nào sáng tạo ra được nó”.

Tiểu Tháp trong tháp chợt cất lời: “Thật sự sáng tạo ra vào năm mười tám tuổi à?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Ta lừa hắn đấy!”

Tiểu Tháp: “…”

Mà lúc này, Diệp Quân đứng lên, trong mắt hắn tràn đầy sự kiên định: “Cô cô nói, nếu đã biết trời cao mà còn dám lên trời mới thật sự can đảm, bây giờ ta thật sự đã hiểu ý nghĩa của câu nói này rồi!”

Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, siết chặt hai tay: “Một ngày nào đó, ta nhất định phải đứng trên đỉnh cao, vô địch thiên hạ, áp đảo cha, áp đảo ông nội!”

Oanh!

Trong cơ thể Diệp Quân chợt có một luồng kiếm ý mạnh mẽ phóng lên cao, chỉ trong nháy mắt, thiên địa đã lập tức nứt ra.

Người phụ nữ bí ẩn nhẹ giọng nói: “Phá Phàm!”

Cảnh giới kiếm đạo của Diệp Quân lúc trước là Nhập Phàm, còn bây giờ, hắn đã là Phá Phàm.

Nét mặt người phụ nữ bí ẩn trở nên phức tạp, bà ta thật sự không ngờ rằng người này dựa vào quyền kinh mà Đại tỷ để lại mà có thể thăng lên Phá Phàm.

Bà ấy chỉ từng thấy ngộ tính thế này trên một người.

Đó là Chân Thần!

Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Sao ngươi không nói sẽ áp đảo cô cô?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Ta sợ bà ấy đánh ta!”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm xuất hiện, lúc này, ý kiếm trong tay hắn đã có sự thay đổi long trời lở đất. Bây giờ nếu gặp phải Tuyết Phong kia, hắn đã không còn sợ đối phương nữa!

Đương nhiên Tuyết Phong đó chỉ là một Đại Đế bình thường mà thôi.

Bây giờ hắn rất muốn đánh một trận với Tuế Nguyệt Đại Đế này!

Chiến đấu!

Ở trong tháp thêm một khoảng thời gian, sau khi củng cố cảnh giới của mình, hắn mới rời khỏi Tiểu Tháp.

Mà lúc này, bên ngoài vừa khéo cũng đã ba ngày trôi qua, chỉ cần lấy được nguyên liệu, hắn sẽ có thể nâng cấp hình nộm lên cảnh giới Đại Đế!

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó, một ông lão áo xám chậm rãi đi vào.

Sau khi đi vào, ông ta nhìn Diệp Quân: “Thưa công tử, ta muốn nói với cậu một tin tức xấu”.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Tin tức xấu?”

Ông lão áo xám gật đầu, trầm giọng nói: “Cô gái phụ trách mua nguyên liệu giúp cậu trước đó ôm tiền chạy trốn rồi”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão áo xám, không nói gì.

Ông lão khẽ thở dài: “Chuyện này là sơ suất của ta”.

Diệp Quân cũng không tức giận mà cười hỏi: “Vậy nguyên liệu của ta thì sao?”

Ông lão lắc đầu: “Không có nữa!”

Diệp Quân gật đầu: “Thế thì trả tiền lại cho ta đi!”

Ông lão tỏ vẻ nghi ngờ: “Tiền gì cơ?”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Ta đưa cô ta sáu trăm triệu linh nguyên, bảo cô ta mua nguyên liệu giúp ta!”

“Nhiều thế ư!”

Ông lão tỏ vẻ kinh ngạc: “Công tử, thế thì cậu tổn thất lớn lắm”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, không nói một lời.

Ông lão khẽ thở dài: “Công tử, không giấu gì cậu, cô gái kia chỉ là một người làm việc tạm thời ở thương hội Vân Hải, những gì cô ta làm đều không liên quan gì đến thương hội chúng ta cả. Thương hội Vân Hải chúng ta vô cùng tiếc cho những gì mà cậu gặp phải”.
Chương 634: Tàn sát thương hội Vân Hải

Nghe thấy lời của ông lão áo xám, Diệp Quân cũng không giận mà chỉ cười bảo: “Nói như vậy nghĩa là thương hội Vân Hải không chịu nhận trách nhiệm đúng không?”

Ông lão áo xám nghiêm túc nói: “Công tử, ta đã nói rất rõ ràng rồi, cô ta là người làm thuê tạm thời của thương hội Vân Hải, hành vi của cô ta không liên quan đến thương hội! Mong cậu đừng làm bừa!”

Khi nói, sau lưng ông ta bỗng có thêm hơn mười cường giả cảnh giới Thần Đế.

Nhìn thấy cảnh này, sao Diệp Quân còn chưa hiểu? Đối phương đang định ăn quỵt của hắn!

Diệp Quân thầm thở dài trong lòng, thương hội của vũ trụ này không quan tâm tới võ đức!

Hắn suy nghĩ rồi nói: “Ta thấy chúng ta nên nói phải trái đi! Các ông một là đưa cho ta nguyên liệu, hai là trả lại tiền cho ta”.

Thấy người trước mặt ngây thơ như vậy, ông lão áo xám bật cười, lo lắng trong lòng lập tức biến mất: “Ta nói rồi, chúng ta rất lấy làm tiếc cho sự khiển trách của công tử…”

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy Diệp Quân bất chợt tấn công, ông lão áo xám biến sắc, ông ta không ngờ người đàn ông trước mặt lại bỗng nhiên làm quá lên, mà khi ông ta vừa định ra tay…

Phụt!

Ngay lập tức, một thanh kiếm đâm xuyên qua đầu mày của ông lão, ông ta bị ghim ngay tại chỗ.

Ông ta sững sờ, trong lòng cực kỳ kinh hãi: “Cậu…”

Thấy Diệp Quân đột nhiên công kích, những cường giả khác của thương hội Vân Hải cũng biến sắc, đang định ra tay thì lúc này Diệp Quân bỗng đâm ra một kiếm!

Bất Bại!

Ầm!

Nhát kiếm này vừa phóng ra, kiếm quang lập tức bùng phát, toàn bộ thương hội Vân Hải hóa thành cát bụi, mấy cường giả cảnh giới Thần Đế đi đầu còn bị chém thành hư vô, mấy cường giả cảnh giới Thần Đế còn lại cũng bị đẩy lùi về phía sau.

Các cường giả cảnh giới Thần Đế còn lại nhìn Diệp Quân trước mặt với vẻ đầy kinh hãi: “Ngươi…”

Diệp Quân nhìn ông lão bị mình ghim trước mặt, ông ta đang định nói, Diệp Quân đã giơ tay chém thêm nhát nữa, đầu ông ta trong nháy mắt bay đi, hắn lại lao lên rút kiếm lần nữa.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Phập!

Cường giả cảnh giới Thần Đế đứng đầu thoáng chốc bị chém thành hai, hóa thành hư vô!

Những cường giả cảnh giới Thần Đế còn lại cũng bị dư uy từ nhát kiếm này của Diệp Quân chém lùi lại liên tục!

Mà lúc này, một ông lão áo trắng bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân ở nơi xa, chắp tay nói: “Các hạ, tại hạ là Mạc quản sự của thương hội Vân Hải, chuyện này là một hiểu lầm, mong…”

Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nét mặt ông lão áo trắng thay đổi rõ rệt, ông ta hung hãn tung ra một quyền!

Vèo!

Một bóng người bay ra, chính là ông lão áo trắng, mà ông ta vừa dừng lại, một thanh kiếm đã xuyên qua đầu mày của ông ta, đóng đinh ghim ông ta tại chỗ.

Ông lão áo trắng cả kinh: “Các hạ, phía sau thương hội chúng ta là Thánh Tông đấy…”

“Thánh cái đầu ông!”

Diệp Quân giơ tay chém ra một nhát kiếm nữa, đầu ông lão áo trắng bay ra!

“Làm càn!”

Đúng lúc này, một tiếng quát từ phương xa trên bầu trời truyền đến, sau đó thời không nơi ấy sục sôi, giây tiếp theo, một ông lão áo xám bước ra từ không trung.

Nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất, ông lão áo xám ở phía xa biến sắc, vừa định ra tay, giây tiếp theo cổ ông ta chợt lạnh, sau đó đầu bay ra ngoài!

Diệp Quân xuất hiện sau lưng ông lão áo xám, hắn cầm ý kiếm trong tay với ánh mắt lạnh lùng.

Quỵt của hắn sáu trăm triệu linh nguyên?

Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn gầm lên: “Trong vòng ba giây, nếu người phụ trách thương hội Vân Hải không ra thì lão tử sẽ tàn sát toàn bộ thương hội của các ngươi!”

Lúc này, thời không trước mặt Diệp Quân tách ra, một ông lão xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ mặt dữ tợn: “Các hạ thật sự không coi thương hội Vân Hải của chúng ta ra gì đúng không?”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân nghe thế thì nổi trận lôi đình, sát tâm nổi lên, hắn giơ kiếm xông ra!

Kiếm vực!

Bùm!

Kiếm vực mạnh mẽ bao trùm ông lão, một luồng kiếm quang trong phút chốc chém về phía ông ta.

Trong lòng ông lão kinh hãi, ông ta phất tay áo, một luồng sáng màu đen phóng ra, nhưng theo nhát kiếm của Diệp Quân, luồng sáng ấy bị chém vỡ, kiếm xuyên qua đầu mày của ông ta.

Phụt!

Một dòng máu bắn ra từ sau gáy ông lão.

Diệp Quân quay đầu nhìn về cường giả cảnh giới Thần Đế không xa, ông ta thay đổi sắc mặt rõ rệt, đang định bỏ chạy, nhưng Diệp Quân còn nhanh hơn ông ta. Giây tiếp theo kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm xuất hiện ngay trước trán cường giả đó.

Diệp Quân nhìn chằm chằm cường giả cảnh giới Thần Đế kia, gằn giọng bảo: “Trụ sở chính của thương hội Vân Hải ở đâu?”

Cường giả đó run rẩy đáp: “Vân Hải Giới!”

Diệp Quân nhìn đối phương: “Vân Hải Giới ở đâu? Chỉ hướng đi!”

Tiểu Tháp: “…”

Cường giả cảnh giới Thần Đế đó do dự, sao đó chỉ vào bên phải: “Đi sáu trăm vạn dặm về hướng này!”

Diệp Quân vô thức triệu hồi kiếm để bay đi, nhưng nghĩ lại có vẻ không được thế là hắn hóa thành kiếm quang biến mất ở phương xa.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi đừng nóng vội, đây không phải vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ta và tiền bối bí ẩn đều không thể ra tay, ngươi không có chỗ dựa…”

Diệp Quân hung tợn quát: “Chỗ dựa! Chỗ dựa! Không có chỗ dựa thì Diệp Quân ta phải nhịn cục tức này à? Chỗ dựa cái con khỉ gì!”

Dứt lời, hắn càng tăng tốc bay đi nhanh hơn.
Chương 635: Đến bao nhiêu, bản thần giết bấy nhiêu!

Không lâu sau Diệp Quân đã tới Vân Hải Giới, một cường giả xuất hiện trước mắt hắn, giận dữ quát: “Càn rỡ, kẻ nào dám xông vào…”

Diệp Quân giơ tay lên chém.

Phập!

Đầu ông ta bay ra ngoài!

Diệp Quân sát phạt vào thẳng trong Vân Hải Giới, vừa vào trong, mấy trăm luồng hơi thở mạnh mẽ đã bao vây lấy hắn.

Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, bên cạnh ông ta còn có Cầm quản sự phụ trách tiếp đón Diệp Quân lúc trước. Nhìn thấy Diệp Quân, Cầm quản sự nhíu mày, cô ta không ngờ thanh niên kiếm tu này lại xông tới đây.

Diệp Quân nhìn Cầm quản sự, ánh mắt lạnh lùng: “Tiền của ta!”

Cầm quản sự cười khẩy một tiếng: “Công tử à, ta không hiểu ngươi đang nói gì…”

Diệp Quân chĩa kiếm vào cô ta: “Hôm nay ta sẽ tàn sát cả thương hội Vân Hải này!”

“Đúng là to gan!”

Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Tàn sát thương hội Vân Hải của ta? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi…”

Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Vụt!

Hắn chém ra một kiếm, người đàn ông trung niên không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị đánh bay đi cả mấy nghìn trượng, mà ông ta vừa dừng lại đã lại có một thanh kiếm khác chém tới.

Bùm!

Thời không chỗ người đàn ông trung niên đó đứng lập tức nổ tung, còn ông ta thì hóa thành cát bụi!

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt cường giả thương hội Vân Hải đều biến đổi.

Nhưng Diệp Quân không dừng lại, hắn quay người xông ra ngoài, đứng gần hắn nhất là một vài cường giả cảnh giới Thần Đế, nhưng những cường giả này vừa đến gần Diệp Quân đã bị chém văng!

Thấy Diệp Quân hung hãn như thế, cường giả cung phụng của thương hội Vân Hải đều biến sắc, tất cả cùng lùi lại không dám tiến lên, thực lực của thanh niên kiếm tu này thật sự quá đáng sợ.

Ở bên kia, Cầm quản sự nhìn thấy thực lực của Diệp Quân khủng khiếp thế này thì lòng cũng kinh hãi, thấy đám đông cường giả đã bị giết hết bảy tám phần, cô ta quay người biến mất trên bầu trời.

Sau khi Cầm quản sự chạy mấy vạn dặm thì đi vào một cánh cửa, trong cửa có một hòn đảo.

Đây mới là trụ sở chính thật sự của thương hội Vân Hải!

Cầm quản sự vội vàng đi vào đại điện, vừa định bước lên thì một ông lão ngăn cô ta lại: “Cầm quản sự, Hội trưởng đang tiếp khách quý, cô đừng quấy rầy!”

Cầm quản sự lo lắng nói: “Tam trưởng lão, ngoài kia có chuyện rồi! Ông mau để ta vào bẩm báo với Hội trưởng đi”.

Ông lão lắc đầu, vừa định lên tiếng thì lúc này một giọng nói uy nghiêm vang lên từ bên trong: “Để cô ấy vào!”

Nghe vậy, Tam trưởng lão lùi sang một bên.

Cầm quản sự bước nhanh vào điện, trong điện có hai người, một người trong đó là Hội trưởng của thương hội Vân Hải – Cố Vân Hải. Người còn lại là một người đàn ông mặc lục bào, không cảm nhận được hơi thở.

Cầm quản sự nói với Cố Vân Hải: “Hội trưởng, bên ngoài có một thanh niên, hắn ta đang tàn sát cường giả thương hội Vân Hải chúng ta”.

Nghe vậy, Cố Vân Hải nhíu mày: “Tàn sát cường giả thương hội Vân Hải chúng ta?”

Cầm quản sự gật đầu: “Đúng thế, hắn còn nói sẽ giết sạch cả thương hội Vân Hải của chúng ta nữa!”

Nghe thế, sắc mặt Cố Vân Hải nháy mắt lạnh xuống: “Ngông cuồng!”

Nói đến đây ông ta đứng dậy, như nghĩ đến gì đó, ông ta bỗng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cung kính nói: “Cung phụng Vũ Thần…”

Người đàn ông tên Vũ Thần bình tĩnh nói: “Ta vừa đồng ý nhận cung phụng của thương hội Vân Hải các ông thì đã có người đến gây sự, đúng là thú vị”.

Cố Vân Hải trầm giọng bảo: “Cung phụng Vũ Thần, người này dám tới thương hội Vân Hải của ta gây sự, e là lai lịch không đơn giản…”

Cầm quản sự cũng vội nói: “Đúng thế, người này trẻ tuổi nhưng thực lực cực mạnh, cường giả cảnh giới Thần Đế bình thường đều không phải đối thủ của hắn, lai lịch của hắn chắc chắn không đơn giản!”

Vũ Thần nhìn hai người, cười chế nhạo: “Hai người không biết thực lực của ta rồi!”

Hai người sững người.

Vũ Thần lại nói: “Lai lịch? Cho dù hắn là người của Võ Tông và Thánh Tông thì ta cũng sẽ khiến hắn phải quỳ xuống!”

Nói rồi hắn ta đứng dậy, như nghĩ ới gì đó, hắn ta nhìn hai người, thầm thở dài trong lòng.

Chưa đòi lại được tiền, lại bị tên khốn kia cướp mất hai tỷ tám linh nguyên, bây giờ để được đến bí cảnh Vĩnh Sinh xem thử mà không thể không tới đây làm cung phụng… Hay thật, vừa tới làm cung phụng đã có người đến gây chuyện.

Mẹ kiếp!

Hôm nay hắn ta phải giết người cho hả cơn giận mới được!

Nhưng nghĩ lại, kẻ nào cũng đáng để hắn ta ra tay ư?

Nghĩ tới đây, hắn ta lại ngồi xuống: “Chỉ là một thanh niên thôi, ta ra tay thì dùng dao mổ trâu để giết gà quá. Cố hội trưởng, ông giải quyết hắn đi. Ông yên tâm, nếu người phía sau hắn ra tay thì ta sẽ giải quyết giúp ông!”

Nghe câu này của Vũ Thần, Cố hội trưởng mỉm cười: “Có câu này của Vũ Thần là ta yên tâm rồi!”

Nói rồi ông ta lại do dự: “Nếu người phía sau hắn đông quá thì sao?”

Vũ Thần cười nhẹ: “Đông người cũng vô ích, đến bao nhiêu, bản thần giết bấy nhiêu! Nếu hắn dám gọi người thì ta diệt cả mười tộc nhà hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK