Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1987: Gọi thêm người

Viên tổ thạch luân hồi vừa bị đá bay đi đã lập tức quay lại, xun xoe lấy lòng.

Diệp Quân đen mặt.

Hắn làm sao mà không nhìn ra nó có ý gì?

Rõ ràng là muốn phá hoại!

Thế là lại vung chân đá nó đi.

Còn lâu hắn mới bị nó lợi dụng. Thứ nhất là không được lợi ích gì, mà có lợi hắn cũng không cần, bởi vì hắn đánh có lại Phục Võ đâu.

Ai bảo sức mạnh bà ta ghê gớm quá làm gì.

Tổ thạch luân hồi không cam lòng, nhưng lần này không quay về tìm Diệp Quân nữa mà chạy sang chỗ Nhất Niệm.

Nhất Niệm biết ý nghĩa của nó với văn minh Thiên Hành, nhưng cũng không vươn tay ra cầm nó.

Bởi cô cũng biết một khi nhận lấy nó thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Cho dù cô có hợp sức với Diệp Quân thì cũng không đánh bại được Phục Võ, người cho tới giờ vẫn chưa hề bộc lộ sức mạnh thật sự.

Đã vậy bà ta vẫn luôn nương tay với họ. Quan trọng nhất là Nhất Niệm lại đồng ý với cách làm này, không nghĩ rằng bà có lỗi gì cả. Diệp Quân bị văn minh Thiên Hành hành hạ đến chết, nếu đổi lại là cô khéo còn ra tay tàn độc hơn Phục Võ.

Vì vậy cô vẫn không mở miệng khuyên can.

Việc mình không làm được thì đừng yêu cầu người khác đi làm.

Thấy Nhất Niệm cũng dửng dưng, tổ thạch luân hồi bắt đầu luống cuống tới nỗi nói tiếng người: “Nhất Niệm, cứu ta với!"

Nhất Niệm: “...”

Diệp Quân: “...”

Tổ thạch luân hồi: “Ta không muốn chết đâu!"

Nhất Niệm chần chừ: “Nhưng ta không đánh lại bà ấy”.

Tổ thạch luân hồi khóc lóc thê thảm: “Tất cả là do Tư Oánh! Bà ta khùng lên là chỉ biết làm theo thần pháp Thiên Hành, còn ta vô tội!"

Diệp Quân hỏi: “Sao ngươi không can ngay từ đâu?"

Tổ thạch luân hồi càng bi ai: “Ta chỉ là một hòn đá thôi mà!"

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp: “…”

Chỉ thấy Phục Võ vươn tay, đẩy ra một luồng sức mạnh khóa tổ thạch luân hồi lại. Nó hốt hoảng chấn động, thả ra khí tức hùng hậu, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị quét sạch.

Trình độ chênh lệch quá lớn.

Khiến hòn đá tuyệt vọng đến tột cùng.

Sao mà người này mạnh quá vậy?!

Diệp Quân lên tiếng nhắc nhở: “Sao ngươi không gọi Thiên Hành Chủ đời đầu tiên ra đi?"

Tổ thạch luân hồi thê thảm đáp: “Bà ấy ở cạnh các đời Thiên Hành Chủ chứ không đi cùng ta”.

Diệp Quân cạn lời.

Bỗng viên đá lại nói: “Còn một người nữa... Nhưng mà ta thấy lo lo... Thôi, mặc kệ!"

Nói xong thì nó run lên rồi phóng ra một tia sáng xanh.

Bay thẳng lên trời cao.

Phục Võ ở đằng xa khựng lại, nhìn về phía tia sáng, thấy một người phụ nữ dần hiện ra.

Vừa nhìn rõ đó là ai, một luồng sát ý khủng bố đã tuôn ra từ người Phục Võ, chẳng mấy chốc đã lan khắp văn minh Thiên Hành như sóng thần.

Sát ý ngập trời!

Diệp Quân tái cả mặt, vội vàng khởi động huyết mạch Phong Ma, đồng thời cũng cùng Nhất Niệm bị đẩy lui đi mấy trăm nghìn trượng.

Cũng may có huyết mạch nên mới cản lại được sát ý này.

Các cường giả văn minh Thiên Hành gần đó thấy tình hình không ổn thì đã bỏ chạy khỏi tổ địa từ lâu.

Diệp Quân thấy một người phụ nữ bước ra từ tia sáng xanh.

Bà ta mặc váy trắng, tay cầm một quyển sách cổ, mặt mày thanh tú nhưng lạnh lẽo như băng.

Nhất Niệm thì thầm: “Thiên Hành Chủ Tư Oánh”.

Diệp Quân hỏi: “Chính là người từng ngăn cản tình cảm giữa Phục Võ và người đàn ông ngoại tộc?"

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân sa sầm mắt, quay qua hỏi tổ thạch luân hồi: “Ngươi gọi bà ta ra làm gì??"

Viên đá run rẩy nói: “Thì ta còn ai nữa đâu, có gì đắp nấy chứ sao bây giờ”.

Diệp Quân: “...”

Nhất Niệm khẽ nói: “Toi rồi”.

Diệp Quân nhìn sang, thấy Phục Võ đang ngập tràn sát ý hoàn toàn không thua kém gì hắn trong trạng thái Phong Ma toàn phần.

Hắn lắc đầu.

Đúng là toi thật.

Trước đó tuy Phục Võ đã chết tâm, chỉ một lòng muốn hủy diệt văn minh Thiên Hành nhưng ít nhất vẫn còn lý trí. Nhưng một khu Tư Oánh xuất hiện thì chỉ còn một đường chết.

Diệp Quân nắm tay Nhất Niệm, chuẩn bị sẵn sàng phóng kiếm Thanh Huyền bất kỳ lúc nào.

Tư Oánh nhìn Phục Võ, cất giọng vô cảm: “Năm ấy lần lữa không giết ngươi, khiến văn minh Thiên Hành gặp đại họa hôm nay, là lỗi của ta”.
Chương 1988: Thử xem

Diệp Quân sa sầm mặt, thầm nhủ bà này cũng có hiền lành gì cho cam!

Phục Võ mỉa mai lại: “Ngươi mà cũng đòi giết ta? Nếu ngươi không lấy hắn ra uy hiếp thì có khác gì con chó trước mặt ta đâu?"

Sắc mặt Tư Oánh lạnh đi khiến đất trời cũng phải rùng mình: “Ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì với ta khi xưa không Phục Võ? Ngươi muốn phò tá ta, để văn minh Thiên Hành đứng đầu vũ trụ. Nhưng ngươi lại làm gì? Vi phạm thần pháp, ân ái với đàn ông ngoại tộc! Chính ngươi đã phản bội ta và văn minh Thiên Hành!"

Phục Võ quắc mắt: “Phụ nữ văn minh Thiên Hành vì sao không được yêu đương với đàn ông bên ngoài? Chẳng lẽ chỉ vì thứ gọi là thần pháp?"

Tư Oánh giận dữ: “Nếu vi phạm nó thì văn minh Thiên Hành về sau quản lý bản thân thế nào bây giờ? Sự sống của chúng ta xuất phát từ cây sinh mệnh và tổ thạch luân hồi, kết hôn với ngoại tộc không chỉ khiến huyết mạch bị pha tạp mà còn phá vỡ truyền thống này. Ngươi cũng biết trái cây kết hôn với đàn ông ngoại tộc sẽ mất đi ấn quả hạch, trọn đời không được vào luân hồi chuyển thế, khi ấy văn minh Thiên Hành sẽ tuyệt chủng!"

Giọng bà rền vang như sấm, vang vọng khắp Thiên Hành Thần Cảnh.

Diệp Quân há hốc mồm nhìn Nhất Niệm, thấy cô nghệch mặt ra, rõ ràng cũng chỉ vừa biết được bí mật này.

Trước kia Nhất Niệm cho rằng văn minh Thiên Hành khinh thường người ngoại tộc nên mới cấm kết hôn, nào ngờ lại có một nguyên nhân khác.

Vô số người văn minh Thiên Hành đều rơi vào khiếp sợ.

Thì ra lý do thật sự đằng sau lệnh cấm kết hôn với đàn ông ngoại tộc lại là thế này!

Phụ nữ văn minh Thiên Hành cưới người ngoài sẽ mất đi ấn ký, một khi có người dẫn đầu vi phạm, văn minh Thiên Hành sẽ chết dần chết mòn.

Tư Oánh trừng mắt nhìn Phục Võ: “Năm đó có nhiều người nói rằng ta ghen tị với ngươi, không chịu nhường ngươi. Thật là nực cười, Tư Oánh ta mà thèm đặt cái chức Thiên Hành Chủ vào mắt sao? Bây giờ ta mới hiểu ra vì sao ngươi năm xưa kinh tài tuyệt diễm, có một không hai nhưng sư phụ lại không chọn làm Thiên Hành Chủ. Bởi vì ngươi từ đầu đến cuối chỉ biết thích gì làm nấy, muốn yêu là yêu, căn bản không quan tâm đến văn minh này...”

Bà ta nhìn khắp nơi với vẻ đau buồn: “Đáng lẽ ta nên liều mạng với ngươi...”

Phục Võ lắc đầu: “Ngươi nói ta thích gì làm nấy, muốn yêu là yêu, quả không sai. Nhưng năm ấy ta và hắn yêu nhau đã làm hại đến người bình thường nào chưa? Chính các ngươi bức vợ chồng chúng ta vào chỗ chết! Nhưng ngươi đã hứa... chỉ cần ta giơ tay chịu trói sẽ tha mạng cho hắn... nhưng...”

Bà ấy gào lên: “Ngươi đã làm gì hả Tư Oánh? Ngươi giam cầm hắn, tra tấn hắn đến chết! Ngươi đã hứa gì?!"

Uỳnh!

Sát ý ngập trời cuồn cuộn dâng lên, thiêu cháy tổ địa Thiên Hành.

Diệp Quân hoảng hồn, vừa kéo Nhất Niệm chạy đi vừa thả kiếm ý và huyết mạch ra để ngăn cản, cũng phải chật vật vô cùng.

Tư Oánh đáp: “Hắn đã không còn đường sống kể từ khi ngươi vì hắn mà giết hai Thượng Thần. Nếu trái tim ngươi coi trọng một gã đàn ông hơn các tỷ muội ruột thì chúng ta làm sao có thể nương tay? Ngươi đã quyết tuyệt, vì sao chúng ta không thể? Phục Võ, đừng nói ngươi đã quên ngươi làm thế nào mà giết hai Thượng Thần rồi chứ?"

Phục Võ gằn giọng: “Là các ngươi ép chúng ta đến đường cùng!"

Tư Oánh cũng gắt lại: “Là ngươi vi phạm thần pháp trước!"

Phục Võ bỗng vung tay chỉ vào Diệp Quân và Nhất Niệm: “Người này cũng dan díu với đàn ông ngoại tộc, nhưng văn minh Thiên Hành lại ủng hộ nó!"

Tư Oánh nhíu mày, nhìn sang thấy Diệp Quân thì sa sầm mặt: “Thiên Hành Chủ đương nhiệm ở đây, lập tức làm...”

"Má ơi!"

Tổ thạch luân hồi bất thình lình nhào ra hét lên: “Tư Oánh, đừng làm chuyện ngu xuẩn! Tuyệt đối đừng! Vị này ngươi chọc không nổi đâu, đi về đi...”

Sợ muốn tè ra quần luôn rồi!

Tư Oánh nhìn Diệp Quân một hồi lâu sau mới quay lại nói với Phục Võ: “Hắn đẹp trai hơn, nhiều chỗ dựa hơn người của ngươi. Là ta thì cũng thành toàn cho, thấy tức không?"

Diệp Quân và Nhất Niệm đồng thời trố mắt.

Vãi?

Thiên Hành Chủ Tư Oánh có cá tính dữ vậy?

Tổ thạch luân hồi cũng rơi vào cơn mê.

Má ơi?

Người này không ngại lớn chuyện hay gì?

Phục Võ nhìn Tư Oánh một hồi rồi cười lớn: “Ta biết ngươi muốn chọc ta tức chết, nhưng tiếc rằng còn lâu mới được”.

Bà ta xách kiếm đi về phía tổ thạch luân hồi: “Cả đời ngươi đều bảo vệ văn minh Thiên Hành, vậy hôm nay ta sẽ giết sạch toàn bộ con dân trước mặt ngươi, hủy diệt nền văn minh này!"

"Thử xem?"

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng.

Mọi người nhìn theo, thấy một cô gái cầm kiếm đứng đó.

Tịnh Sơ.

Quan chấp hành đứng đầu đương nhiệm!
Chương 1989: Đại chiến

Quan chấp hành đứng đầu, Tịnh Sơ.

Khoác váy dài xanh nhạt, tay phải cầm kiếm, sắc mặt lạnh tựa băng sương.

Là yêu nghiệt bậc nhất văn minh Thiên Hành hiện nay.

Đã gần đạt đến Chí Cảnh.

Tốc độ đột phá còn hơn cả quan chấp hành đứng đầu Phục Võ năm xưa.

Lại còn làm được với tốc độ nhanh nhất trong các đời quan chấp hành đứng đầu, một lần nữa vượt mặt Phục Võ. Có thể nói toàn bộ các kỷ lục của văn minh Thiên Hành đều bị bà ta phá vỡ, lại còn lập ra nhiều cái mới, mà mấu chốt là Tịnh Sơ chỉ là một trái cây bình thường.

Từ Phục Võ đến Thiên Hành Chủ các đời đều là trái cây màu tím đậm, từ khi sinh ra đã khác thường, có ưu thế trời cho trên đường tu luyện.

Nhưng Tịnh Sơ chỉ là một trái cây rất đỗi bình thường.

Nếu Phục Võ là vị thần trong lòng người đời trước, thì Tịnh Sơ chính là vị thần của người đời này.

Hai người, đều là quan chấp hành đứng đầu yêu nghiệt nhất thời đại của mình.

Nhưng cảnh tượng này chỉ khiến các cường giả văn minh Thiên Hành cảm thấy bi thương.

Đều là cường giả đứng đầu của nền văn minh.

Hôm nay lại phải quyết định sinh tử.

Trận chiến này sẽ không có thắng hay thua.

Chỉ có văn minh Thiên Hành là chịu thiệt hại.

Sắc mặt Vu Dịch tối sầm đi, hoàn toàn không ngờ Ác Đạo Minh lại không ngăn được Tịnh Sơ xuất hiện.

Cô ta thầm mắng: “Lũ phế vật!"

Ông lão sau lưng cô ta nhìn Tịnh Sơ một cái, nói: “Trừ pháp thần Ác Đạo, Ác Đạo chuyển thế tu luyện lại và Nhất điện chủ của Ác Đạo Điện ra, Ác Đạo Minh không có ai là đối thủ của bà ta”.

Vu Dịch càng tăm tối hơn: “Nhưng không biết được Nhất điện chủ kia ở đâu?"

Ông lão lắc đầu: “Không được”.

Vu Dịch nhíu mày thật chặt. Cả một tộc Đại Vu mà không tìm ra tung tích của một người, có gì đó không đúng.

Ông lão lại nói: “Cổ Thánh Vương đã đi ngược dòng sông Quang Âm vũ trụ để điều tra tung tích nhưng vẫn không có kết quả. Chúng ta còn được biết văn minh Thiên Hành cũng làm điều tương tự, vẫn không biết Nhất điện chủ này là ai”.

Vu Dịch hạ giọng: “Người này mãi mà không chịu xuất hiện, chắc chắn có ý đồ gì đó”.

Ông lão áo đen gật đầu: “Chúng ta sẽ đề phòng”.

Vu Dịch gật gù, nhìn hai quan chấp hành đứng đầu bên dưới rồi cười lên: “Ông nói xem hai yêu nghiệt này ai mạnh hơn?"

Ông lão: “Sẽ biết ngay thôi”.

Vu Dịch nhoẻn cười. Tuy Ác Đạo Minh không ngăn được Tịnh Sơ nhưng đó là điều chấp nhận được để chứng kiến trận chiến giữa hai quan chấp hành đứng đầu yêu nghiệt này, dù sao thì ai thắng ai thua, người được lợi cuối cùng vẫn là vũ trụ Vô Gian.

Như nghĩ đến điều gì, cô ta nhìn sang Diệp Quân, nụ cười dần tắt, thay vào là vẻ lạnh lùng.

Bên dưới, Phục Võ và Tịnh Sơ nhìn nhau. Hai quan chấp hành đứng đầu đến từ hai thời đại mặt đối mặt.

Đất trời tĩnh lặng.

Thân hình Phục Võ bất ngờ nhòe đi.

Tịnh Sơ rút kiếm ra rồi thu vào.

Uỳnh!

Đất trời vỡ vụn, hóa thành một vực sâu hun hút. Sức mạnh khổng lồ bùng nổ, phá hủy toàn bộ tổ địa Thiên Hành, khiến Thiên Hành Thần Cảnh cũng sụp đổ.

Lúc họ vừa ra chiêu là Diệp Quân đã thấy không ổn, lập tức kéo Nhất Niệm chạy như bay, nhưng vẫn bị sóng xung kích đánh tới.

Ầm!

Cả hai bị hất văng đi mấy trăm nghìn trượng, máu tứa ra bên khóe miệng.

Diệp Quân hỏi: “Không sao chứ?"

Nhất Niệm: “Không sao”.

Cô ấy kéo tay hắn hỏi han: “Còn huynh?"

Ban nãy chính hắn đã đứng cản trước người, thay cô nhận lấy phần lớn áp lực.

Diệp Quân lau vết máu đi: “Vẫn ổn”.

Hắn nhìn về nơi xa với vẻ nghiêm túc. Tổ địa Thiên Hành đã trở thành bình địa đen nhánh, ở giữa vẫn là hai người phụ nữ đối mặt nhau.

Phục Võ đặt tay phải sau lưng, mặt mày lãnh đạm.

Tịnh Sơ cầm kiếm trong tay trái, ánh mắt tĩnh như mặt hồ.

Nhất Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Quân quay sang, chỉ thấy cô lại làm ra vẻ trấn tĩnh.

Hắn biết Nhất Niệm không muốn thấy văn minh Thiên Hành bị hủy diệt, bởi tuy cô không còn tình cảm gì với nó nhưng cũng sẽ không muốn nó bị diệt vong.

Hắn bỗng nhìn sang bên, thấy tổ thạch luân hồi kia đã lẻn tới gần từ khi nào.

Diệp Quân sa sầm mặt: “Ngươi đến đây làm gì?"

Tổ thạch luân hồi run bần bật: “Cho ta vào tòa tháp của ngươi được không? Trong đó an toàn hơn...”

Diệp Quân nói ngay: “Không”.

Rồi lại nhíu mày: “Sao ngươi biết ta có tòa tháp?"

Tổ thạch luân hồi im lặng một hồi mới nói: “Đoán”.

Mặt Diệp Quân càng đen. Cái viên đá mắc toi này!

Tổ thạch luân hồi lại nói: “Ta vào được không? Ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền với mạch Vĩnh Hằng và bảo vật nữa...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK