Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 754: Đi cùng Từ Thụ

Không cần bàn nữa?

Phía Diệp Quân đều cực kỳ kinh ngạc, Từ Nhu và Mộ Niệm Niệm đã nói những gì?

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ liếc nhìn Từ Thụ bên cạnh lần nữa.

Đương nhiên nhóm Diệp Quân cũng không hỏi, bởi họ tin Mộ Niệm Niệm.

Lúc này, Từ Nhu đột nhiên đứng dậy, nhìn Diệp Quân nói: “Chúng ta muốn nói chuyện riêng với ngươi”.

Nói chuyện riêng!

Nghe thấy lời này của Từ Nhu, phía Mộ Niệm Niệm đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Nạp Lan Ca nhìn Từ Nhu và Từ Thụ với vẻ mặt hơi buồn bã, đang định rời đi thì Diệp Quân nắm lấy tay cô, hắn nhìn cô: “Chúng ta là phu thê một lòng, có chuyện gì thì nên cùng nhau đối mặt”.

Nghe thấy Diệp Quân nói thế, lòng Nạp Lan Ca ngọt ngào, sự không vui vừa nãy cũng biến mất không còn dấu vết, cô nắm ngược lại tay Diệp Quân, lườm hắn rồi cười bảo: “Muội là người hẹp hòi thế à? Hai cô nương này muốn nói chuyện riêng với huynh thì chắc chắn là có chuyện gì đó, huynh nói với hai cô ấy đi”.

Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Trong điện chỉ còn lại ba người phía Diệp Quân.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân chỉ cười chứ không nói.

Từ Thụ cũng đang nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân bị hai người nhìn hơi mất tự nhiên: “Từ Nhu tiền bối, có chuyện gì tỷ cứ nói thẳng luôn đi”.

Từ Nhu cười bảo: “Hai người nói đi”.

Nói xong nàng ta đứng dậy đi sang một bên cầm một số tấu chương của vũ trụ Quan Huyên lên xem, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Diệp Quân và Từ Thụ.

Diệp Quân nhìn Từ Thụ trước mặt, trầm mặc không nói.

Nói?

Nói gì?

Hắn không có gì để nói.

Bởi vì, người trước mặt không phải Bát Uyển, mà là Từ Thụ.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân đã thông suốt, hắn nhìn Từ Thụ cười hỏi: “Từ Thụ cô nương muốn nói gì với ta thế?”

Từ Thụ!

Nghe thấy cách gọi này của Diệp Quân, Từ Thụ hơi giật mình, nhìn hắn đang tươi cười trước mặt mình, trong lòng nàng ta chợt dâng lên nỗi chua xót.

Diệp Quân rất khách sáo, rất lịch sự, nhưng nàng ta lại thấy vô cùng xa lạ.

Từ Thụ thở dài trong lòng, nàng ta biết người đàn ông trước mặt và mình hiện giờ không có gì để nói.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Từ Thụ cô nương, Bát Uyển…”

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nàng ta có còn xuất hiện nữa không?”

Khi hỏi ra câu này, hai tay hắn chợt nắm chặt lại, hơi thấp thỏm và sợ hãi.

Từ Thục nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử muốn nàng xuất hiện?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ bình tĩnh nói: “Sẽ không xuất hiện nữa”.

Diệp Quân hơi cúi đầu, người run lên.

Từ Thụ đột nhiên cười: “Đương nhiên, ta có cách để nàng ta xuất hiện!”

Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Nếu ta vui thì nàng ta sẽ xuất hiện”.

Diệp Quân cau mày: “Là thế nào?”

Từ Thụ cười đáp: “Nếu ta muốn tạm thời phong ấn ký ức kiếp này, sử dụng tiếp ký ức kiếp đó của Bát Uyển thì Bát Uyển của ngươi sẽ xuất hiện”.

Diệp Quân trầm giọng: “Có thể làm vậy được hả?”

Từ Thụ gật đầu: “Có thể, đương nhiên là ta phải vui”.

Diệp Quân nhìn Từ Thụ: “Phải làm thế nào thì cô mới vui?”

Từ Thụ nhún vai: “Không biết, phải phụ thuộc vào ngươi thôi”.

Diệp Quân cạn lời.

Cô đang chơi ta đấy à?

Ta phải làm thế nào thì cô mới vui?

Viết sách vàng cho cô à?

Hắn biết ba tỷ muội này đều thích những quyển sách cổ có màu, hơn nữa càng vàng càng thích!

Nhìn Diệp Quân không nói nên lời, ý cười trên mặt Từ Thụ càng rõ hơn: “Hai ngày nữa ta sẽ đến hệ Ngân Hà, thời gian này ta muốn đến một nơi, ngươi đi với ta đi”.

Diệp Quân vừa định từ chối thì Từ Thụ lại nói: “Khi ta đi, ta có thể cho ngươi gặp Bát Uyển của ngươi”.

Diệp Quân lập tức nói: “Thật chứ?”

Từ Thụ gật đầu: “Thông thường ta đều không nói dối”.

Diệp Quân trầm mặc một hồi mới đáp: “Được”.

Từ Thụ nhìn hắn, cười bảo: “Đi thôi”.

Nói xong nàng ta đứng dậy nắm tay Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Trong điện, Từ Nhu im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài: “Mình cứ hay làm mấy vụ làm ăn lỗ vốn…”

Nói rồi nàng ta cúi đầu nhìn tay phải của mình, trong lòng bàn tay có một ấn lô kiếp màu đỏ sậm.

Từ Nhu khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Thời gian không còn nhiều nữa rồi”.



Từ Thụ đưa Diệp Quân đến một vùng thảo nguyên, thảo nguyên mênh mông vô biên, ở cuối tầm nhìn có bò dê thành đàn, hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, vô cùng tráng lệ.

Trời xanh, mây trắng, thảo nguyên!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó quay sang nhìn Từ Thụ bên cạnh, Từ Thụ đột nhiên nằm xuống đất, giang rộng hai tay hai chân thành hình chữ “đại”, phải nói rằng tư thế này thật sự hơi… quyến rũ.

Hôm nay Từ Thụ mặc một chiếc váy dài màu trắng nhạt, nàng ta không chỉ có dáng người xuất sắc mà còn có dung mạo hiếm có trên đời, lúc này nàng ta hai mắt hơi nhắm lại, tham lam hít thở, trên mặt là vẻ mê đắm.

Lúc này Từ Thụ bỗng mở mắt, nhìn Diệp Quân, vỗ tay vào vị trí bên phải mình.

Diệp Quân do dự.

Từ Thụ cười bảo: “Ta có thể ăn được ngươi chắc?”

Diệp Quân vẫn không nhúc nhích.

Từ Thụ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Lát nữa ta đưa ngươi đi gặp Bát Uyển!”
Chương 755: Một tiếng cô cô, vô địch thiên hạ!

Diệp Quân không còn do dự nữa, nằm xuống bên cạnh Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn bầu trời trong xanh, trong vắt, nhẹ nhàng nói: “Ta rất thích nơi này, bởi vì thảo nguyên rộng lớn, có thể chứa được mọi thứ”.

Diệp Quân nhìn trời xanh, lòng hắn lúc này vô cùng yên bình, dường như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Từ Thụ cô nương, cô hận đại tỷ của cô không?”

Từ Thụ im lặng.

Diệp Quân nói: “Lúc trước Từ Nhu nói ba tỷ muội các cô từng có mâu thuẫn với đại tỷ của các cô, đúng không?”

Từ Thụ gật đầu: “Đúng, năm đó chúng ta cãi nhau, cãi xong thì đại tỷ rời đi. Từ đó về sau tỷ ấy không còn xuất hiện nữa”.

Diệp Quân nhẹ nhàng hỏi: “Có thể nói ta nghe không?”

Từ Thụ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn nghe à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ khẽ mỉm cười, kể: “Bởi vì một số chuyện mà chúng ta bất đồng ý kiến với đại tỷ, nhưng tỷ ấy khăng khăng với quyết định của mình, vì thế bốn tỷ muội chúng ta cãi nhau rất lâu rất lâu, cũng nói rất nhiều lời tổn thương nhau... Ngươi biết đấy, khi tức giận thì lời gì cũng nói ra được”.

Nói rồi nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt bỗng dâng lên làn sương mù: “Bây giờ nghĩ lại chắc chắn khi đó tỷ ấy rất đau lòng, nếu không cũng không bao nhiêu năm không gặp chúng ta”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cãi nhau vì chuyện gì vậy?”

Từ Thụ khẽ lắc đầu, không nói.

Diệp Quân đổi câu hỏi: “Bây giờ cô không còn hận nàng ta nữa đúng không?”

Từ Thụ nói: “Cãi xong chúng ta đều hối hận. Chúng ta đều muốn giúp đại tỷ, cùng tỷ ấy chống lại Vũ Trụ Kiếp, nhưng thực lực của chúng ta không đủ, vì thế ba tỷ muội chúng ta bắt đầu điên cuồng tu luyện…”

Nói đến đây, nàng ta ngửa đầu nhìn trời, khẽ nói: “Nhưng dù chúng ta có tu luyện thế nào cũng chẳng bằng được đại tỷ, cũng không thể cùng tỷ ấy chống lại Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân không vui nói: “Vậy nên các cô mới có ý đồ với ta?”

Từ Thụ quay đầu nhìn Diệp Quân, cười ngọt ngào đáp: “Đúng!”

Rất thẳng thắn!

Diệp Quân im lặng, vẻ mặt khá khó coi.

Từ Thụ cười: “Khi đó chúng ta là kẻ thù, hãm hại ngươi chẳng phải chuyện rất bình thường sao?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Bây giờ chúng ta cũng vẫn là kẻ thù!”

Từ Thụ chợt nắm tay Diệp Quân: “Nhìn ta đi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Thụ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế đến ngạt thở trước mặt, tim hắn đột ngột đập nhanh, hắn vừa mới quay đầu thì bị Từ Thụ ngăn lại, hai người kề sát nhau, lúc này đều có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.

Diệp Quân run rẩy hỏi: “Cô… làm gì vậy?”

Từ Thụ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta ngủ với ngươi, ngươi rất thiệt thòi à?”

Diệp Quân nghẹn họng.

Từ Thụ lại nói: “Ta nhớ khi đó ta không hề ép buộc ngươi, ngươi còn rất chủ động nữa!”

Nói rồi mặt nàng ta hơi đỏ lên.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Từ Thụ cô nương, Diệp Quân ta không phải người được lợi là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngủ với cô đúng là ta không thiệt, nhưng ta không thích như vậy, bởi vì cô ngủ với ta là vì toan tính…”

Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Ta toan tính ngươi điều gì?”

Diệp Quân không nói nên lời, toan tính hắn điều gì?

Thật ra hắn cũng muốn biết!

Từ Thụ đột nhiên nằm lên cánh tay Diệp Quân, cảm nhận được sự mềm mại bên cạnh, cơ thể Diệp Quân lập tức cứng đờ, hắn định đẩy Từ Thụ ra, nhưng nàng ta lại bảo: “Để ta sờ mó ngươi một tí đi, lát nữa ngươi có thể thoải mái sờ lại Bát Uyển, không lỗ đâu”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Bát Uyển và Từ Kính, ngươi thích ai hơn?”

Diệp Quân im lặng một hồi, sau đó nói: “Ta đều thích!”

Từ Thụ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cười nửa miệng: “Ngươi đều thích?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta đều thích!”

Từ Thụ cười: “Ngươi không cảm thấy mình quá trăng hoa à? Thích một lúc bao nhiêu cô gái liền”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có thể là do di truyền, đều tại cha và ông nội ta quá trăng hoa”.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị đánh!”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta cũng cảm thấy mình trăng hoa… Nhưng dù là Bát Uyển hay Từ Kính, ta đều rất thích, nếu bỏ bất kỳ ai trong số họ, lương tâm ta đều bất an…”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Từ Thụ: “Nếu chỉ có thể chọn một người, cô muốn ta chọn ai?”

Từ Thụ nhìn lên bầu trời, bình tĩnh nói: “Đó là việc của ngươi”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta muốn sinh một đứa con trai”.

Từ Thụ sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hoảng loạn, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?

Lúc này, Diệp Quân lại nói: “Sinh con trai xong để nó kế thừa vũ trụ Quan Huyên, còn ta thì đi hưởng thụ”.

“Ha ha!”

Từ Thụ bật cười: “Ngươi đang oán trách cha ngươi đấy à?”

Diệp Quân khẽ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta thật sự rất mệt mỏi, từ trước tới nay ta không ngừng bị thân phận và trách nhiệm thúc đẩy, ta là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên, vì thế ta phải bảo vệ vũ trụ Quan Huyên…”

Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vô tận, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng rất thích nơi này, nơi này không chỉ có thể chứa đựng mọi thứ, còn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái, bởi vì ở đây, không có trách nhiệm, không có kẻ thù và không có tính toán…”

Từ Thụ nhìn Diệp Quân trước mặt, nhìn một hồi nàng ta ấy hơi cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân nhẹ giọng nói tiếp: “Mọi người đều nói với ta rằng ta nên làm gì, ta không nên làm gì, nhưng chưa bao giờ có ai hỏi ta muốn làm gì…”

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại: “Chuyện của Từ Kính khiến ta hiểu ra bản thân mình muốn gì, bắt đầu từ hôm nay còn ai dám ỷ mạnh hiếp bắt nạt ta nữa, dám làm tổn thương ngươi ta yêu nữa, ta nhất định khiến cho kẻ đó hiểu thế nào là vua dựa dẫm”.

Một tiếng cô cô!

Thiên hạ vô địch!
Chương 756: Huynh thật ngốc!

Trên thảo nguyên bát ngát, trời cao xanh thẳm và trong vắt, không một gợn mây.

Hai người lẳng lặng nằm dài.

Diệp Quân ngắm trời xanh thăm thẳm, khẽ cười: “Thực ra, nếu được lựa chọn, ta sẽ không muốn nhận tổ quy tông sớm như vậy, một mình xông pha ngoài thế giới thật sự không dễ dàng gì, nhưng chắc chắn sẽ không nhiều trách nhiệm như bây giờ”.

Nói đoạn, hắn lại lắc đầu: “Ta có dự cảm rằng, Vĩnh Sinh Đại Đế chết rồi, nhất định sẽ lại có đối thủ mạnh hơn nữa xuất hiện, mệt mỏi quá”.

Từ Thụ cười nhẹ: “Nếu được lựa chọn, liệu ngươi có chọn có được một gia thế xuất thân mạnh như vậy không?”

Diệp Quân bất chợt quay đầu nhìn về phía Từ Thụ: “Lúc ở suối nước nóng, cô đã khôi phục toàn bộ ký ức, hoặc tối thiểu thì cũng là một bộ phận ký ức rồi, đúng không?”

Từ Thụ chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười cười: “Nếu ta không phải là con của Kiếm Chủ Nhân Gian, sau lưng cũng không có ba kiếm vô địch thì cô có làm như vậy không?”

Từ Thụ vẫn chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt lại: “Từ Thụ cô nương, cô không cần diễn kịch trước mặt ta đâu, Diệp Quân ta đây luôn tự biết mình, ai thích ta, ai muốn lợi dụng ta, ta đều hiểu rõ. Ta vẫn luôn nói, ta tin rằng Bát Uyển thật lòng thích ta, còn về phần cô… Cô không phải Bát Uyển, cô là Từ Thụ”.

Từ Thụ trầm mặc hồi lâu mới khẽ nói: “Ta đã hiểu vì sao ngươi lại thích Từ Kính cùng Bát Uyển đến thế. Bởi vì, hai người bọn họ từ trước tới nay chỉ coi ngươi là Diệp Quân mà không phải là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên…”

Diệp Quân nhẹ nhàng cười: “Nói ra thì đúng là có hơi lập dị. Ta có một thân thế vô địch, thế gian biết bao người ao ước được như ta, ta lại còn ở đây mà oán giận, thật đúng không rất không biết điều”.

Nói đến đó, hắn hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục: “Một khi đặt chân trên con đường tu đạo này là sẽ không còn đường lui, chỉ có thể thẳng tiến, không thể ngoái lại… Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ có một ngày, ta có thể đi tới độ cao ngang cha và cô cô mình”.

Tâm thái của Diệp Quân rất thoải mái, đối với hắn, cuộc sống có khó khăn, áp lực có lớn, thỉnh thoảng phàn nàn vài câu coi như xả tâm tình cũng không sao.

Nhưng sau khi phàn nàn than thở, vẫn phải tiếp tục cố gắng bước tới.

Vì trách nhiệm!

Mỗi người trên thế gian đều có trách nhiệm của mình, mỗi người đều phải ra sức phấn đấu.

Diệp Quân hắn đây gặp nhiều gian khổ, nhưng đâu thiếu người còn gian nan hơn hắn.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Thực ra ta cũng từng muốn buông bỏ, thảnh thơi hưởng thụ, làm một gã con cháu nhà quyền thế thật sự”.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên: “Vì sao ngươi không làm thế?”

Diệp Quân lắc đầu: “Thỉnh thoảng thảnh thơi hưởng thụ còn được, cả đời thảnh thơi thì sống còn có nghĩa lý gì? Hơn nữa, ta hi vọng có một ngày ta sẽ mạnh hơn Từ Kính, khi đó, ta sẽ bảo vệ tỷ ấy, thay tỷ ấy gánh vác gian nan…”

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Ngươi thật sự thích Từ Kính?”

Diệp Quân gật đầu.

“Ồ!”

Từ Thụ ồ một tiếng rồi cúi đầu, không nói gì thêm.

Diệp Quân bất chợt quay đầu nhìn Từ Thụ, nghiêm túc nói: “Từ Thụ cô nương, ta cũng không biết phải làm thế nào cho cô vui vẻ, ta… ta chỉ muốn gặp Bát Uyển một lần, cô có thể để ta gặp muội ấy được không?”

Từ Thụ lặng lẽ nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân chân thành nói: “Xin nhờ cô đó”.

Trầm mặc hồi lâu, Từ Thụ cười nhẹ: “Ngươi rất muốn gặp Bát Uyển?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ bèn nói: “Vậy ngươi làm một bữa cơm cho ta đi!”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Thụ cười hỏi: “Không được sao?”

Diệp Quân đáp ngay: “Được”.

Nói đoạn, hắn quay sang nhìn bầy dê nơi xa…

Lát sau, Diệp Quân đã bắt đầu nướng dê. Không bao lâu, con dê đã được nướng vàng ruộm, óng mỡ, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

Tuy người tu luyện không cần ăn nhưng vẫn có thể lựa chọn ăn uống như người thường, điều này tùy vào mong muốn của từng người.

Diệp Quân rắc thêm gia vị lên rồi xé một chiếc đùi dê đưa cho Từ Thụ, Từ Thụ nhìn hắn, nhận đùi dê, bắt đầu gặm.

Nàng ta ăn rất nhanh, như là đã đói bụng thật lâu.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, thoáng nở một nụ cười, vào thời khắc này, hắn như thấy được Bát Uyển của hắn trước kia.

Nhìn Bát Uyển ăn đến lem đầy mỡ dê trên miệng, hắn đứng lên, bước sang bên cạnh nàng ta, kéo ống tay áo nhẹ nhàng lau vết mỡ lem, dịu dàng nói: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với muội đâu”.

Từ Thụ đột nhiên buông đùi dê xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Quân vô thức lùi lại.

Hắn vừa nhớ ra, người trước mắt mình là Từ Thụ, không phải Bát Uyển.

Diệp Quân thoáng xấu hổ.

Từ Thụ lại chợt nhoẻn cười: “Muốn gặp Bát Uyển không?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ nói: “Nhắm mắt lại”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn nàng ta.

Từ Thụ bình thản bảo: “Có còn muốn gặp không?”

Diệp Quân do dự giây lát rồi nhắm mắt lại, hồi lâu sau, chợt cảm thấy có điều không ổn, đang định mở mắt nhìn thì hắn lại ngửi thấy một mùi thơm phất tới, giây lát sau, hắn cảm thấy môi mình bị một đôi môi mềm áp vào.

Diệp Quân mở bừng mắt, gần trong gang tấc chính là Từ Thụ.

Nàng ta cưỡng hôn mình?

Quái quỷ gì vậy?

Diệp Quân trợn to mắt, đang định phản kháng thì một sức mạnh đáng sợ đã bao phủ lấy hắn.

Diệp Quân bối rối ra mặt.

Cô còn dùng sức mạnh uy hiếp ta à?

Hắn phản kháng một chút lấy lệ, thấy không hiệu quả liền bỏ cuộc.

Không phản kháng được thì hưởng thụ đi!

Đôi môi đó thật mềm mại…

Tới đây, quả thật ta không dám viết nhiều thêm nữa…

Không biết đã qua bao lâu, Từ Thụ đột ngột buông Diệp Quân ra, sắc mặt nàng ta ửng đỏ, ánh mắt sóng sánh tình tứ, đẹp không sao tả xiết.

Diệp Quân nhìn nàng ta mê mẩn, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Hắn đang định nói gì thì Từ Thụ đã cười bảo: “Vĩnh biệt!”

Nói xong, nàng ta quay người rời đi, thân thể trở nên mờ nhạt.

Diệp Quân vô thức hỏi: “Bát Uyển… đâu?”

Từ Thụ quay đầu liếc nhìn hắn, nước mắt lăn dài, cười nhẹ một tiếng: “Huynh thật ngốc”.

Nói đoạn, nàng ta đã biến mất.

Diệp Quân ngẩn người.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Hắn có cảm giác mình vừa bị người ta đùa bỡn!

Lát sau, Diệp Quân lắc đầu, cũng quay người rời khỏi đó.
Chương 757: Cha con đối đầu

Vừa về đến vũ trụ Quan Huyên, Mộ Niệm Niệm đã xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Quân vội chào: “Dì Mộ”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Có việc này, Từ Nhu bảo ta đừng nói cho con, nhưng ta thấy cần thiết phải thông báo với con”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân: “Biết vì sao trước đó ta lại đồng ý với điều kiện của Từ Nhu không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết, nhưng con tin vào dì Mộ”.

Mộ Niệm Niệm cười nhẹ, nói: “Vị Từ Thụ cô nương kia có thai rồi”.

Có thai!

Nghe vậy, Diệp Quân chết sững tại chỗ như bị sét đánh trúng đầu, hai mắt trợn to, giọng run rẩy: “Dì Mộ…”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Là của con”.

Diệp Quân lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm: “Điều đó… không thể nào…”

Mộ Niệm Niệm khẽ thở dài: “Đúng là của con đấy”.

Diệp Quân vẫn không sao tin nổi: “Nhưng…”

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Với cả, nàng ta là Bát Uyển”.

Con ngươi Diệp Quân co rút lại: “Dì Mộ, dì nói thế là có ý gì?”

Mộ Niệm Niệm thở dài, nói khẽ: “Ngốc, Chân Vô Ngã là người thế nào cơ chứ? Năm ấy, ngay cả cha con, nàng ta cũng chẳng để vào mắt, nàng ta lại đi hi sinh thân thể để mê hoặc con? Sao có thể như thế? Nàng ta ở bên con là bởi khi đó nàng ta còn là Bát Uyển, nàng ta không muốn quên con. Chuyện nàng ta vì con mà đối đầu với Chấp Kiếm Nhân là thật, nàng ta cũng thật sự rung động với con, tự sát… cũng là chuyện thật… Chỉ có điều, khi ấy nàng ta được Từ Nhu cứu lại. Sau khi được cứu, nàng ta mới biết mình đã có thai…”

Diệp Quân đã đờ đẫn cả người.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Nàng ta lựa chọn đứng về phía Từ Nhu, hỗ trợ Từ Nhu là bởi Từ Nhu đã hứa với nàng ta rằng sẽ không hại con, đồng thời, muốn dốc hết sức giải quyết mối ân oán giữa hai vũ trụ, nàng ta cần phải đứng về phe Từ Nhu… Lần này, bọn họ muốn tới hệ Ngân Hà để gặp Chân Thần một lần cuối… Sau đó, có lẽ bọn họ sẽ phải làm chuyện gì đó…”

Diệp Quân đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi đó.

Mộ Niệm Niệm đứng đó nhìn theo, ánh mắt đầy phức tạp, lặng lẽ thở dài.

Mang thai!

Chuyện đó có ý nghĩa thế nào?

Có nghĩa là truyền thuyết về nhà họ Dương, có lẽ sẽ biến thành sự thật ở thế hệ của Diệp Quân…



Diệp Quân đi thẳng tới Chân vũ trụ. Dọc đường đi không gặp bất kì cản trở nào, hắn nhanh chóng tới được Chân Thần Điện.

Vừa muốn đi vào Chân Thần Điện, Tả tướng đã đứng ra ngăn hắn lại.

Diệp Quân nhìn tả tướng: “Ta muốn gặp Từ Nhu và Từ Thụ”.

Tả tướng lắc đầu: “Đã đi cả rồi”.

Diệp Quân nheo mắt: “Tới hệ Ngân Hà?”

Tả tướng gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân quay đầu định rời khỏi đó, nhưng Tả tướng đã gọi lại: “Diệp công tử, xin chờ chút”.

Diệp Quân xoay người lại nhìn Tả tướng, Tả tướng trầm giọng: “Xin nhờ Diệp công tử, đưa họ trở về”.

Diệp Quân híp mắt: “Bà nói thế là có ý gì?”

Tả tướng khẽ lắc đầu: “Trước đây không lâu, Từ Nhu đã giao lại mọi việc cùng với kế hoạch về tương lai của Chân vũ trụ cho ta. Thái độ khi ấy của Từ Nhu khiến ta cảm thấy… như là đang sắp xếp hậu sự…”

Sắp xếp hậu sự!

Diệp Quân sững sờ.

Tả tướng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ta biết, hai người họ nhất định đang muốn làm chuyện gì đó. Thêm nữa, Từ Nhu còn để lại một pháp chỉ, cậu có biết nội dung pháp chỉ là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tả tướng nhìn hắn, gằn giọng: “Ba năm sau, Thần Chủ sẽ xuất hiện, khi đó, Chân vũ trụ chúng ta cần dốc toàn lực phò tá Thần Chủ…”

Thần Chủ!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu được mục đích của Từ Nhu.

Muốn con trai hắn kế thừa Chân vũ trụ?

Mẹ kiếp!

Sau đó, vũ trụ Quan Huyên đánh với Chân vũ trụ?

Cha con đối đầu?

Nếu là như thế, chưa chắc cha và ông nội sẽ đứng về phía mình.

Chớ nói cha và ông, chỉ sợ ngay cả An tiền bối và những người khác cũng sẽ không xen vào chuyện này.

Diệp Quân tức điên.

Vô cùng, vô cùng giận dữ!

Người phụ nữ này thật khiến người ta tức chết đi được.

Diệp Quân hít sâu một hơi, quay đầu rời đi.

Tả tướng lại nói: “Diệp công tử, Từ Nhu có nhờ ta nói với cậu một câu, nàng ta nói, nàng ta quả thực đã tính kế với cậu, nhưng nàng ta chưa bao giờ có ý định hại cậu, chưa bao giờ…”

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu rồi hóa thành luồng kiếm quang, bay về phương xa.

Tả tướng đứng đó nhìn theo, khe khẽ thở dài.



Diệp Quân trở lại vũ trụ Quan Huyên, trong điện, Mộ Niệm Niệm vẫn ở đó, bà ấy nhìn Diệp Quân, hỏi: “Định đi sang hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu.

Thực tế, hắn đang khá hốt hoảng, bởi vì hắn không biết Từ Nhu và Từ Thụ định làm gì…

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Cũng nên tới hệ Ngân Hà một chuyến. Ngân Hà Tông cũng là một thế lực của nhà con, tỷ tỷ con không có ý định kế thừa Ngân Hà Tông, Dương Liêm Sương lại muốn nghỉ hưu rồi… Cho nên, lần này con qua đó thì tiện thể thu hồi Ngân Hà Tông đi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hiện giờ hắn không có hứng thú gì với Ngân Hà Tông, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được Từ Nhu và Từ Thụ…

Mộ Niệm Niệm nói: “Qua từ biệt Tiểu Ca cùng mọi người đi”.

Diệp Quân thoáng do dự.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chuyện riêng của con, con phải tự xử lý”.

Nói xong, bà ấy quay đầu rời đi.

Diệp Quân trầm mặc hồi lâu rồi mới nhấc chân đi tới phòng Nạp Lan Ca. Trông thấy Diệp Quân, Nạp Lan Ca đứng lên, bước lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm ngang hông hắn, khẽ nói: “Đã về rồi?”

Diệp Quân cũng vòng tay ôm eo Nạp Lan Ca, nói nhỏ: “Tiểu Ca, huynh cần tới hệ Ngân Hà một chuyến”.

Nạp Lan Ca chỉ nói khẽ: “Ừm”.

Do dự một chút, Diệp Quân mới tiếp tục: “Tiểu Ca, huynh muốn nói cho muội biết tất cả mọi chuyện”.

Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nói ra sự thật, bởi vì hắn không muốn lừa dối Nạp Lan Ca.

Diệp Quân đang định bắt đầu thì Nạp Lan Ca đã ngắt lời hắn: “Không cần nói đến những điều đó”.

Diệp Quân khăng khăng: “Huynh nhất định phải…”

Nạp Lan Ca đột nhiên đặt hai ngón tay lên môi hắn, cô nhoẻn cười: “Đi sớm về sớm nhé”.

Nói xong, cô lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đặt vào tay Diệp Quân, dịu dàng bảo: “Muội sẽ trông nom thư viện cùng Tiên Bảo Các, huynh không cần lo lắng. Tới hệ Ngân Hà cần phải cẩn thận chút, bởi vì hai vị cô nương kia tới đó là để gặp Chân Thần… Nếu như gặp Chân Thần, đánh không lại phải nhớ gọi người lớn, đừng có ngại ngùng quá, muội… muội không hi vọng huynh nhất định phải thành người vô địch, muội chỉ mong huynh có thể sống tốt…”


Chương 758: Vịn tường mà đi!

Có thể sống tốt!

Diệp Quân ôm chặt lấy cô gái trong lòng, cảm động vô vàn.

Nạp Lan Ca đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tới hệ Ngân Hà, chớ lại trêu chọc cô nương nào nữa nhé”.

Diệp Quân cứng người.

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: “Con người huynh ấy, tuy không dẻo miệng ba hoa nhưng lại có sức hấp dẫn cực lớn với nữ giới, mà có những cô gái, một khi đã rung động lại không nhận được hồi đáp, nhẹ thì lỡ dở một đời, nặng thì vì tình mà sinh hận, hơn nữa…”

Nói đến đây, cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi: “Muội… cũng không phải là không biết ghen…”

Diệp Quân ôm chặt lấy Nạp Lan Ca, hôn lên tóc cô, dịu dàng nói: “Chúng ta sinh một đứa đi!”

Hắn vừa dứt lời, Nạp Lan Ca vốn đang lã chã rơi lệ đã lập tức đỏ bừng mặt mũi, ngượng ngùng không biết giấu mặt đi đâu.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Nạp Lan Ca, lòng Diệp Quân chợt trào dâng vô vàn tình cảm, hắn cúi đầu hôn cô…

Ba mươi sáu tư thế, xin tự hình dung.



Ba ‘ngày’ sau.

Diệp Quân rời phòng Nạp Lan Ca, mặc dù hiện nay thân thể đã cực kì sung mãn nhưng vẫn phải vịn tường mà đi.

Có một số việc không thể không làm, lại càng không thể làm nhiều.

Rời khỏi phòng Nạp Lan Ca, Diệp Quân định tới thăm Diệp Khải, nhưng lại được cho hay Diệp Khải đã tới thành Chân Quân, cho nên đành thôi.

Thành Chân Quân!

Chân vũ trụ kể cũng nhanh nhẹn thật, chỉ mới một thời gian ngắn mà thành Chân Quân đã được xây dựng xong, không chỉ có thế, vì Chân vũ trụ đưa ra cực nhiều lợi ích nên chư thiên vạn giới cùng các đại vũ trụ đều bắt đầu tiến vào thành Chân Quân ở, ngay cả những tông môn thế gia của Chân vũ trụ cũng không kìm lòng được, lựa chọn rời nơi ở cũ, đi vào thành Chân Quân.

Đương nhiên, ngay từ đầu, nội bộ Chân vũ trụ có rất nhiều tiếng nói phản đối, nhưng đều bị phe Tả tướng đè xuống.

Mặc dù bên trong Chân vũ trụ vẫn có người phản đối nhưng giới lãnh đạo cao nhất của Chân vũ trụ lại vô cùng đoàn kết nhất trí, vì thế, người bên dưới cũng không dám công khai phản đối, chỉ có thể âm thầm quấy rối sau lưng.

Vũ trụ Quan Huyên cũng đang phối hợp với Chân vũ trụ, có hai vũ trụ hợp tác, kế hoạch của Từ Nhu tiến triển cực kì thuận lợi.

Dĩ nhiên, thái độ đối địch không thể tiêu tan nhanh như vậy, hơn nữa, thế hệ trẻ của hai vũ trụ vẫn giữ thái độ căng thẳng, cạnh tranh quyết liệt. Vì trong thành Chân Quân, hàng năm đều tổ chức một cuộc thi, đây chính là chiến trường giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ.

Hoặc nói đúng hơn, đây là chiến trường của toàn bộ thế hệ trẻ ở trong các vụ trụ.

Không chỉ có Diệp Khải, nay vũ trụ Quan Huyên cũng có rất nhiều người của thế hệ trẻ tới Thành Chân Quân, mục tiêu của bọn họ chính là vị trí số một trên bảng Chân Quân.

Ngoài ra, rất nhiều người tài của Tiên Bảo Các cũng đã tới thành Chân Quân. thành Chân Quân hiện nay, khắp chốn đều có cơ hội kinh doanh.

Trước mắt, các vũ trụ đang dần đi theo xu thế dung hợp cùng nhau.

Khi biết những tin tức này, Diệp Quân cũng phải cảm thán một câu, Từ Nhu này quả là rất lợi hại.

Thực thi kế hoạch này khiến cho mối thù của Chư Thiên Vạn Giới cùng các đại vũ trụ với Chân vũ trụ từ từ tiêu tan, đồng thời, các bên đều chủ động và tình nguyện dung nhập vào Chân vũ trụ.

Đương nhiên, vẫn có một ngoại lệ, đó là nền văn minh Vĩnh Sinh.

Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, Diệp Quân còn chưa quên, vũ trụ Quan Huyên vẫn luôn điều tra theo dõi mọi động thái của Vĩnh Sinh Đại Đế.

Tin tức gần đây nhất cho thấy Vĩnh Sinh Đại Đế vẫn liên tục chiêu binh mãi mã, đã thêm một nhóm cường giả thuộc hạ mới.

Trước tin này, mặc dù cũng quan tâm nhưng Diệp Quân không có thời gian lo cho chuyện đó, hiện giờ, việc cấp bách nhất với hắn là phải tìm Từ Thụ, Từ Nhu và Tịch Huyền về.

Diệp Quân đang định rời đi thì có một cô gái bỗng đi nhanh tới. Thấy rõ người đó, Diệp Quân hơi sửng sốt.

Nam Cung Tuyết!

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Diệp Quân bước tới trước mặt Nam Cung Tuyết, cười hỏi: “Ở đây đã quen chưa?”

Nam Cung Tuyết gật đầu: “Quen rồi, ta rất thích nơi này”.

Diệp Quân bèn cười: “Vậy thì tốt rồi”.

Nam Cung Tuyết do dự giây lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói, huynh đang chuẩn bị đến hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Nam Cung Tuyết nhìn hắn, ngập ngừng như muốn nói điều gì.

Diệp Quân bước lại gần hơn, rồi bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ một cái, Nam Cung Tuyết cứng đờ cả người.

Diệp Quân nói với cô ấy: “Chờ ta về nhé!”

Nói xong, hắn quay người, hóa thành một luồng kiếm quang, bay về phương xa.

Nam Cung Tuyết vẫn đứng ngây người nơi đó, mặt ửng hồng, hồi lâu sau, cô ấy mới mỉm cười: “Ta chờ huynh”.



Diệp Quân bay tới nơi ở của tộc Thiên Long, lần này, hắn cần thiết phải làm tốt một việc, không để mình lưu lại tiếc nuối.

Thấy Diệp Quân lại đến nữa, tộc trưởng tộc Thiên Long ngán ngẩm, chẳng muốn nói gì.

Lại nữa!

Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối, ta muốn gặp Thiên Thiên một chút”.

Tộc trưởng tộc Thiên Long chỉ lắc đầu: “Ngươi tới muộn rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tộc trưởng khẽ nói: “Thiên Thiên tới hệ Ngân Hà rồi”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô ấy tới hệ Ngân Hà?”

Tộc trưởng tộc Thiên Long gật đầu: “Đúng vậy, con bé nói là muốn qua đó chơi một thời gian coi như giải sầu”.

Diệp Quân trầm mặc.

Tộc trưởng tộc Thiên Long nhìn Diệp Quân: “Chuyến này viện trưởng cũng muốn tới hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu.

Tộc trưởng tộc Thiên Long bèn nói: “Hãy đưa con bé về nhé”.

Diệp Quân nghiêm túc hứa hẹn: “Ta sẽ đưa cô ấy về”.

Nói đoạn, hắn quay đầu định rời đi.

Tộc trưởng tộc Thiên Long chợt gọi: “Tiểu Quân”.

Diệp Quân quay lại, nhìn tộc trưởng tộc Thiên Long, tộc trưởng nhìn chằm chằm vào hắn: “Con bé rất thích ngươi, ta hiểu tính nó, một khi nó đã thích người đàn ông nào thì sẽ không bao giờ thay đổi, đặc biệt là nó còn kí kết khế ước với ngươi rồi… Lần này, nhất định phải quả đoán hơn, đừng do dự nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Lần này trở về, bọn ta sẽ mang theo một tiểu long nhé”.

Tộc trưởng tộc Thiên Long hơi sửng sốt, sau đó giận dữ quát: “Cút!”

Diệp Quân cười lớn, rồi hóa thành kiếm quang bay vút về cuối tinh hà.

Tộc trưởng tộc Thiên Long đứng đó nhìn theo rồi lắc đầu cười, đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK