Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 442: Ba đội quân

Dương Quân!

Diệp Quân chớp mắt không nói gì.

An Nam Tịnh nói: “Có vấn đề gì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Có thể có vấn đề gì được chứ? Ta vốn dĩ họ Dương, tên là Dương Quân, hợp tình hợp lý”.

Nghe thế, An Nam Tịnh nhếch môi cười.

Diệp Quân cũng mỉm cười.

Tất nhiên hắn có thiện cảm với Dương tộc.

Mình gặp khó khăn, toàn bộ Dương tộc đều ra tay cứu giúp, người ta đối xử với mình như vậy thì còn nói gì được nữa.

Mình là phận con cháu vẫn không nên nhúng tay vào ân oán giữa cha và ông nội thì hơn.

An Nam Tịnh bỗng vung tay lên.

Ầm!

Cách đó không xa, thời không bỗng nứt ra, một khe hở thời không xuất hiện.

An Nam Tịnh nói: “Đi thôi”.

Nói rồi bà ấy dẫn Diệp Quân đi vào trong con đường thời không đó, ngay sau đó con đường thời không bỗng biến mất.



Thần điện Hư Chân.

Trong điện, Nạp Lan Ca đang đi theo mấy người Lý Bán Tri học cách xử lý công việc.

Lúc này áp lực của cô cũng rất lớn, không chỉ giúp đỡ quản lý thư viện Quan Huyên mà còn quản lý cả Tiên Bảo Các.

Cũng may dù là Tiên Bảo Các hay thư viện Quan Huyên thì các thành viên cốt cán vẫn còn ở lại, nếu không chắc chắn cô sẽ không làm nổi.

Trong đại điện, ngoài các thành viên nội bộ trước đó như mấy người Lý Bán Tri ra thì còn có một người mới.

Diệp Quan Chỉ!

Bây giờ Diệp Quan Chỉ cũng đã được đặc cách đề bạt lên làm trưởng lão nội các, có thể nói cô ấy là trưởng lão nội các trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của thư viện Quan Huyên.

Mọi người ở trong điện đều vô cùng bận rộn.

Lúc này Lý Bán Tri bỗng nhìn Nạp Lan Ca: “Mọi người trong thần tộc Thái Sơ đều đã bị tiêu diệt, xử lý thế nào đây?”

Nạp Lan Ca suy nghĩ một chốc rồi nói: “Họ là cả tộc làm phản hay như thế nào?”

Lý Bán Tri nói: “Có vài người không tham gia vào trong đó”.

Nạp Lan Ca im lặng không nói.

Lý Bán Tri khẽ nói: “Năm đó thần tộc Thái Sơ cũng từng bán mạng cho vũ trụ Quan Huyên, tiên tổ của họ đã chết trận trong chiến trường Hư Chân…”

Nạp Lan Ca khẽ gật đầu: “Giết sạch hết những người tham gia vào cuộc làm phản, những người không tham dự vào thì có thể sống”.

Lý Bán Tri cười nói: “Ừ”.

Bà ấy lập tức viết một hàng chữ lên tấu chương trước mặt, sau đó đưa cho Trương Lão bên cạnh nhưng bà ấy bỗng sửng sốt.

Vì lúc này Trương Lão cũng là trưởng lão nội các.

Lăn lộn mấy ngàn vạn năm, hiện giờ ông ta cũng được xem như có chút thành tựu.

Lý Bán Tri lắc đầu cười nói: “Hiện giờ không thể để ông làm việc này nữa rồi”.

Trương Lão lại nhận lấy tấu chương, cười nói: “Nói gì thế, để ta”.

Dứt lời, ông ta nhận lấy tấu chương, sau đó đi ra ngoài điện.

Lý Bán Tri khẽ cười, sau đó nhìn Nạp Lan Ca: “Có mệt không?”

Nạp Lan Ca lặng thinh một lúc rồi nói: “Chúng ta mệt là vì vũ trụ Quan Huyên, còn Diệp Quân thì lại phải đối mặt với cả Chân vũ trụ…”

Lý Bán Tri không nói gì.

Đúng là như thế.

Áp lực của Diệp Quân lớn hơn tất cả mọi người nhiều.

Lúc này Diệp Quan Chỉ đứng ở một bên bỗng nói: “Hiện giờ tổng thể thực lực của chúng ta yếu hơn Chân vũ trụ, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian bồi dưỡng ra nhiều cường giả hơn”.

Lý Bán Tri khẽ nói: “Trước giờ vẫn luôn đào tạo đấy thôi nhưng ngay cả khi được Tiên Bảo Các ra sức hỗ trợ, chúng ta cũng không thể so được với Chân vũ trụ. Chế độ của họ tiên tiến hơn vũ trụ Quan Huyên của chúng ta, nhất là tu luyện miễn phí cho toàn dân, cứ mỗi một hạng mục thì mỗi năm họ sẽ đào tạo ra rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt. Ngoài ra, việc tu luyện miễn phí cho toàn dân có thể nhanh chóng cải thiện sức mạnh tổng thể ở vũ trụ họ”.

Tu luyện miễn phí cho toàn dân.

Diệp Quan Chỉ không nói gì.

Dù vũ trụ Quan Huyên có Tiên Bảo Các hỗ trợ cũng không làm được thế.

Tiêu tốn quá nhiều.

Hơn nữa rất dễ xảy ra vấn đề.

Có thể khi bên trên đưa chính sách xuống, xuống đến cấp dưới đã có sự thay đổi.

Chỗ này ăn bớt một ít, chỗ kia ăn xén một chút, xuống đến bên dưới thì người thật sự cần cũng chẳng còn gì để nhận.

Lý Bán Tri lại nói: “Ta đã từng nghiên cứu, sở dĩ chúng có thể làm được như vậy là vì chúng không ngừng bành trướng, chinh phục các vũ trụ khác nên không có mâu thuẫn nội bộ, vì bành trướng mang đến rất nhiều lợi ích. Hơn nữa thực lực vô địch của Chân Thần đủ sức uy hiếp nên so ra thì nội bộ của chúng đoàn kết hơn bất kỳ thế lực vũ trụ nào”.

Mặc dù Chân vũ trụ là kẻ địch nhưng mấy người Lý Bán Tri chưa bao giờ xem thường Chân vũ trụ.

Nhìn thẳng vào kẻ thù của mình cũng chính là đang nhìn thẳng vào bản thân.

Nạp Lan Ca và Diệp Quan Chỉ không nói gì, vẻ mặt hơi phức tạp.

Lý Bán Tri nhìn hai cô gái rồi nói: “Có vài chuyện cũng nên cho các cô biết. Bọn ta từng điều tra và phát hiện Chân Thần đã tạo ra ba đội quân bất khả chiến bại, một là quân cận vệ, đội quân này là quân cận vệ gần bên được Chân Thần sáng lập ra vào rất nhiều năm về trước, do kiếm tu mạnh nhất của Chân vũ trụ nắm quyền, sau đó Chân Thần đột nhiên biến mất, đội quân cận vệ này vẫn luôn canh giữ ở điện Chân Thần…”

Nói đến đây, bà ấy ngừng một chốc rồi nói: “Năm đó Niệm Niệm cô nương và Diệp Huyên từng đến đến điện Chân Thần và giao đấu với đội quân này”.

Diệp Quan Chỉ vội nhìn Lý Bán Tri hỏi: “Kết quả thế nào?”

Lý Bán Tri khẽ nói: “Họ dừng bước trước điện Chân Thần”.

Hai cô gái sửng sốt.

Lý Bán Tri nói: “Trong trận chiến với đội quân này, huyết mạch phong ma mà Diệp Huyên giết biến chất, Tiểu Tháp bị thương nặng, kiếm Thanh Huyên ngủ thiếp đi, vỏ não của Vô Biên Chủ bị đánh bay. Nhưng dù là thế thì vẫn không tấn công vào điện Chân Thần được…”

Dừng bước ở điện Chân Thần.

Trong điện, Nạp Lan Ca và Diệp Quan Chỉ nhìn nhau, trong mắt hai cô gái hiện lên vẻ chấn động.

Ngay cả Kiếm Chủ Nhân Gian và Mộ Thiên Đạo cũng chưa thể tấn công vào điện Chân Thần, có thể tưởng tượng được đội quân cận vệ Chân Thần này đáng sợ đến mức nào.

Lý Bán Tri lại nói: “Ngoài quân cận vệ Chân Thần, còn có hai đội quân khác, một đội quân trong đó có là Hoàng Hôn Vệ, đội quân này chịu trách nhiệm trấn áp dẹp loạn, theo ta được biết, bây giờ họ vẫn đang trấn áp ba vũ trụ siêu cấp, một là vũ trụ Bàn Võ, một là vũ trụ Vô Gian, còn một vũ trụ nữa là vũ trụ Bác Thiên”.

Bà ấy ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Bọn ta không biết thực lực cụ thể của đội quân này vì chưa từng đánh nhau với chúng”.

Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Còn một đội quân nữa thì sao?”

Sắc mặt Lý Bán Tri trở nên nghiêm trọng: “Quân viễn chinh”.

Diệp Quân Chỉ nhíu mày: “Quân viễn chinh?”

Lý Bán Tri gật đầu, trầm giọng nói: “Đây là đội quân phụ trách chinh phục toàn bộ vũ trụ, hơn nửa bản đồ của Chân vũ trụ là do họ chiếm lấy. Năm đó ngoài biên giới vũ trụ của Chân vũ trụ, tức là vũ trụ Vô Gian cũng do đội quân này đánh hạ, mà những gì chúng phải đối mặt vào thời điểm đó là hàng trăm triệu tộc trong vũ trụ Vô Gian. Theo ghi chép của Chân vũ trụ, đội quân này đã một mình chiến đấu chống lại hàng trăm triệu tộc trong trận chiến đó, cuối cùng đã giết sạch hàng trăm triệu sinh linh trong vũ trụ Vô Gian. Sau trận chiến đó, nguyên khí của vũ trụ Vô Gian bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào cạnh tranh được với Chân vũ trụ, chỉ đành đầu hàng phục tùng, kéo dài hơi tàn”.
Chương 443: Có đáng không?

Lý Bán Tri nhìn Nạp Lan Ca và Diệp Quan Chỉ rồi nói: “Lúc đó vũ trụ Vô Gian có một cường giả siêu cấp tên là Thanh Đế, tuổi còn trẻ đã thành danh nổi tiếng, ba mươi tuổi đã vô địch thiên hạ, cuối cùng không đến ba năm đã giết được linh hồn của vũ trụ Vô Gian, thống nhất hàng trăm vạn tộc trong vũ trụ Vô Gian, lập ra đạo thống Thanh Đế, sau đó được hàng trăm vạn tộc tôn lên làm Thanh Đế”.

Nói đến đây, bà ấy khẽ lắc đầu: “Thế nhưng dù là nhân vật tuyệt thế đáng sợ như vậy, lúc đối mặt Chân Thần của Chân vũ trụ vẫn bị trấn áp đến chết, trong trận chiến đó không chỉ có Thanh Đế bị trấn áp đến chết, mà còn có hàng trăm vạn tộc do Thanh Đế lãnh đạo cũng gần như bị quân viễn chinh quét sạch, cho đến tận bây giờ vùng đất của vũ trụ Vô Gian đều nhuộm một màu đỏ…”

Diệp Quan Chỉ và Nạp Lan Ca lặng thinh không nói gì, mặt hiện lên vẻ sầu buồn.

Lý Bán Tri nhìn hai cô gái: “Nói với các cô những chuyện này là mong các cô có thể nhìn nhận đúng về Chân vũ trụ”.

Nói rồi bà ấy quay sang nhìn ra phía ngoài điện, khẽ nói: “Giữa vũ trụ Quan Huyên của chúng ta và Chân vũ trụ, chắc chắn còn rất nhiều trận chiến gian nan. Diệp Huyên từng nói, trận chiến này vũ trụ Quan Huyên sẽ vẫn tiếp tục chiến đấu, một thế hệ đánh không nổi thì thế hệ tiếp theo sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến khi nhà họ Dương không còn người nữa”.

Diệp Quan Chỉ và Nạp Lan Ca không nói gì.

Lúc này bầu không khí trong điện bỗng trở nên trầm lắng.



Chiến trường Hư Chân.

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng tĩnh lặng trong hư không.

Người này chính là Diệp Khải.

Giữa trán Diệp Khải lóe lên tia lôi quang.

Lúc này khóe miệng y xuất hiện vệt máu, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

Ứng chiến Chân vũ trụ!

Có một thanh niên mặc đồ trắng đứng cách chỗ Diệp Khải không xa, thanh niên nhìn chằm chằm Diệp Khải, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Diệp Khải bỗng nhếch môi: “Lại nào!”

Vừa dứt lời, y bỗng biến thành lôi quang lao đến.

Vèo!

Lôi quang mạnh mẽ cuồn cuộn lao đến, thời không hoàn toàn không chịu đựng nổi sức mạnh lập tức vỡ tan.

Thanh niên đồ trắng híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Thanh niên đồ trắng bỗng biến thành tia sáng màu trắng rồi biến mất.

Ầm!

Lôi quang và tia sáng màu trắng bỗng chốc bùng lên như sóng biển, sức mạnh cường đại khiến hai người liên tục lùi về sau.

Trong lúc đó vô số lôi quang bắn ra từ quanh người Diệp Khải, thời không xung quanh bị vỡ nát từng chút.

Nhưng đúng lúc này, thanh niên đồ trắng bỗng nhiên dừng lại, tay phải đột nhiên xòe ra, một lá cờ bay ra từ trong lòng bàn tay gã, lá cờ ngược gió bay vút, thoáng chốc biến thành lá cờ cả vạn trượng, lá cờ có màu đen sẫm, vô số phù văn bí ẩn được vẽ ở trên đó.

Hai tay thanh niên đồ trắng bỗng kết ấn, thầm niệm chú, lá cờ cả vạn trượng đó bỗng toát ra từng khí tức tà ác đáng sợ.

Lúc này thời không trong phạm vi hàng vạn trượng lập tức bị khuấy động, cực kỳ hãi hùng.

Nhìn thấy thế, sắc mặt mấy người Đào Bạch đứng sau lưng Diệp Khải đều trở nên nghiêm trọng. Diệp Khải nhìn lá cờ cả vạn trượng, y bỗng xòe tay ra. Chỉ trong tích tắc trời đất bỗng xuất hiện vô số sấm sét, sấm sét này tụ lại về phía y, cùng lúc đó một cột sáng màu vàng phóng lên trời từ trong nền đất bên dưới tiến thẳng vào trong cơ thể Diệp Khải.

Ầm!

Sức mạnh mặt đất.

Cùng lúc đó sức mạnh ngũ hành giữa trời đất xung quanh liên tục tụ lại chỗ Diệp Khải.

Lúc này khí tức của Diệp Khải tăng lên rất nhiều.

Ngay lúc này thanh niên đồ trắng bỗng trợn mắt, đôi mắt của gã hiện lên một màu đỏ như máu, gã bỗng tức giận chỉ vào Diệp Khải: “Giết!”

Ầm!

Gã vừa dứt lời, lá cờ đó rung chuyển dữ dội, rất nhiều tà ma ác quỷ lao ra từ trong lá cờ, thoáng chốc đã khiến trời đất tối sầm lại hệt như địa ngục tà ma ác quỷ tung hoành khắp nơi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mấy người Tào Bạch trở nên nghiêm trọng.

Lúc này Diệp Khải bỗng giậm mạnh chân phải xuống.

Vèo!

Thời không dưới chân lập tức tan nát.

Bản thân Diệp Khải biến thành một tia lôi quang bắn ra xung quanh.

Vèo!

Rầm!

Thoáng chốc Diệp Khải mang theo vô số pháp tắc mạnh mẽ quét qua rồi đâm vào linh hồn tà ma ác quỷ đó.

Ầm!

Tinh hà chấn động!

Từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên giữa đất trời.

Lúc này thanh niên đồ trắng bỗng tức giận hét: “Giết!”

Ầm!

Từng tia sáng màu đỏ như máu bỗng lao ra từ trong lá cờ dài cả vạn trượng đó, trong những tia sáng đó có vô số huyết hồn.

Lúc này Diệp Khải nổi giận gào lên, tung ra một cú đấm khá mạnh, một tia lôi quang lao ra từ trong nắm đấm đó.

Rầm!

Vô số huyết hồn bị lôi quang đánh tan nát.

Cùng lúc đó lá cờ cả vạn trượng bỗng nứt toác.

Thấy thế ánh mắt thanh niên đồ trắng lóe lên vẻ hung tàn, gã bỗng biến thành luồng sáng màu trắng rồi lao ra.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang vọng khắp trời đất, sau đó từng lôi quang và sức mạnh mặt đất làm chấn động bốn phía.

Diệp Khải và thanh niên đồ trắng đó cùng lùi về sau.

Lần này hai người cùng lui về sau cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Khải xòe lòng bàn tay ra, một tia sấm sét bỗng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong lòng bàn tay y, sức mạnh mặt đất dưới chân y liên tục tụ lại về chỗ y.

Ở đằng xa, thanh niên đồ trắng đó nhìn chằm chằm Diệp Khải, lúc này dòng máu chảy ra từ khóe miệng gã.

Thanh niên đồ trắng im lặng một hồi rồi xoay người đi.

Không đánh nữa!

Vì nếu cứ đánh nữa thì không có khả năng thắng.

Gã đến đây để giết Diệp Quân, mà theo gã biết thì thực lực của Diệp Quân còn mạnh hơn cả thanh niên trước mặt này.

Nếu đã không có khả năng thắng thì không đánh nữa.

Thanh niên đồ trắng nhanh chóng biến mất ở nơi chân trời.

Khóe miệng Diệp Khải bỗng xuất hiện dòng máu, hơn nữa ngày càng nhiều.

Hôm nay y đã đánh mười trận rồi.

Lúc này giọng nói già nua vang lên trong đầu y: “Còn chịu nổi không?”

Diệp Khải hít sâu một hơi: “Vẫn ổn”.

Giọng nói đó trầm giọng nói: “Có đáng không?”

Diệp Khải sửng sốt: “Sư phụ nói thế là có ý gì?”

Giọng nói đó: “Người đến từ Chân vũ trụ ngày càng mạnh, cứ tiếp tục đánh như thế thì con sẽ chết”.

Diệp Khải mỉm cười không nói gì.

Giọng nói đó: “Đây không phải là những người mà con nên đối đầu”.

Diệp Khải cong môi: “Sư phụ, con và Diệp Quân là huynh đệ, lúc này huynh ấy cần thời gian, người làm huynh đệ con không đứng ra giúp thì còn ai nữa?”

Giọng nói đó thở dài: “Con sẽ chết đấy! Thiên tài yêu nghiệt thật sự của Chân vũ trụ vẫn chưa đến đâu, con…”

Diệp Khải bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, thời không ở đó nứt ra, lại có thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ đến.

Diệp Khải siết chặt nắm đấm nói: “Trong lòng con, huynh ấy không phải là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên mà là thế tử của nhà họ Diệp, là huynh đệ của Diệp Khải con, nếu con chết ở đây thật, con cũng không hối hận”.

Đúng lúc này một chàng trai thần linh bỗng xuất hiện cách Diệp Khải cả trăm trượng, gã nhìn Diệp Khải: “Diệp Quân đang ở đâu?”

Diệp Khải bật cười: “Muốn khiêu chiến với Diệp Quân thì giết ta trước mới được! Đến đây nào!”

Vừa dứt lời, y lau vết máu trên khóe miệng, sau đó lao đến…

Chẳng phải chỉ là chết thôi sao?

Diệp Khải ta sợ gì chứ?


Chương 444: Trả thù

Trong chiến trường Hư Chân, liên tục có các thiên tài yêu nghiệt ở Chân vũ trụ đến.

Một trăm triệu linh nguyên dĩ nhiên có sức hút vô cùng lớn.

Nếu có được một trăm triệu linh nguyên, vạn năm sau cũng không cần phải đau đầu về việc tu luyện.

Thế nên vài thiên tài và yêu nghiệt có danh tiếng trong Chân vũ trụ rất phấn khích, không chỉ họ dao động mà một số lão quái vật cũng rất hào hứng, nhưng biết thế nào được khi vũ trụ Quan Huyên cũng rất mạnh, những người lớn tuổi đều không dám can thiệp.

Dù có dám nhúng tay vào, cũng không dám đến thẳng vũ trụ Quan Huyên.

Bên vũ trụ Quan Huyên, mấy thiên tài như Tào Bạch ở Kiếm Tông cũng đã lần lượt đứng ra.

Dĩ nhiên họ sẽ không để một mình Diệp Khải gánh vác mọi thứ.

Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên vẫn chưa chết đâu.

Ở một nơi nào đó có hai người đang chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt.

Chính là Nguyệt Hoàng và Tín công chúa.

Các thiên tài trong hai gia tộc này cũng đang ở trong trận chiến.

Nguyệt Hoàng nhìn các thiên tài chiến đấu ở đằng xa, khẽ nói: “Tổng thể thực lực của thế hệ trẻ của chúng ta vẫn không bằng Chân vũ trụ”.

Bà ấy ngừng một chốc rồi lại nói: “Thực lực của những người lớn tuổi cũng không bằng đâu”.

Tín công chúa bình tĩnh nói: “Thế hệ trẻ tạm thời không biết nhưng với các trưởng lão thì vũ trụ Quan Huyên chúng ta không thua kém Chân vũ trụ của họ”.

Nguyệt Hoàng nhìn Tín công chúa, Tín công chúa mỉm cười, bà ấy ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương xuất thế, bảo vệ bầu trời, còn các cô cô của thiếu chủ cũng đã đang trên đường đến, Tín công chúa có còn nhớ chuyện trước đó đội quân bí ẩn do An Vương gọi đến đã bị một kiếm tu tuyệt thế ngăn lại không?”

Nguyệt Hoàng nhíu mày: “Là ai thế?”

Tín công chúa cười nói: “Ta nghe ngóng được là một trong các cô cô của thiếu chủ, đối phương không xuất hiện, chỉ bảo vệ trong âm thầm”.

Nguyệt Hoàng khó hiểu: “Tại sao không xuất hiện?”

Tín công chúa mỉm cười nói: “Những người này chỉ đánh nhau với cường giả tuyệt thế, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú với thần linh. Sở dĩ lần này nhà họ Dương vội vàng xuất hiện là vì vấn đề trong nội bộ Dương tộc, bọn họ muốn khiến thiếu chủ nhận tổ quy tông, người nhà họ Dương nhưng lại mang họ Diệp, chắc chắn họ sẽ không đồng ý”.

Nguyệt Hoàng im lặng không nói.

Bà ấy cũng từng nghe nói đến chuyện nội bộ của Dương tộc.

Tín công chúa lại nói: “Hơn nữa chúng ta vẫn còn một con bài lớn nhất”.

Nguyệt Hoàng lại nhìn Tín công chúa, tín công chúa khẽ nói: “Tam Kiếm”.

Nguyệt Hoàng híp mắt: “Họ đều không ra tay trong trận chiến năm đó, lần này họ sẽ đánh chứ?”

Tín công chúa ngẩng đầu nhìn về phía tinh không sâu thẳm, khẽ nói: “Năm đó không ra tay trong trận chiến đó là để khiến viện trưởng phá thần. Mặc dù vậy, khi viện trưởng bị thương nặng, Thiên Mệnh cô nương suýt nữa không kiềm được chôn vùi mọi thứ, vì năm đó viện trưởng ngăn cản nên mới nhịn nhục, đè nén sát khí không ra tay, nhưng sát khí quá nặng, lại không thể đánh nên chiếc váy trắng biến thành màu đỏ”.

Nói rồi ánh mắt bà ấy hiện lên vẻ sợ hãi.

Đã ba ngàn vạn năm rồi nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Lần đó, Thiên Mệnh cô nương không chỉ muốn hủy diệt Chân vũ trụ mà còn suýt nữa hủy diệt luôn cả vũ trụ Quan Huyên.

Nguyệt Hoàng lặng thinh.

Lần đó quả thật suýt nữa mọi người đều đã “xong đời”.

Tín công chúa lại nói: “Lần này... Ta không dám nói vị Tiêu Dao Kiếm Tu kia, nhưng Kiếm Chủ Thanh Sam và người phụ nữ váy trắng, một người là ông nội ruột của thiếu chủ, một người là cô cô ruột của thiếu chủ, nếu thiếu chủ này bị đánh đến mức cùng đường thật, ngươi nghĩ họ sẽ không ra tay thật sao? Người ta chỉ đang nuôi dưỡng ở bên ngoài thôi chứ không phải thả lợn thả bò, đến thời khắc quan trọng thật, nếu ai làm gì quá đáng thì thử xem họ có đánh không”.

Nguyệt Hoàng im lặng không đáp.

Tín công chúa cười nói: “Ta nghĩ cho dù là viện trưởng hay thiếu chủ, cả đời này của họ chắc chắn sẽ có rất nhiều gian nan, nhưng chắc chắn sẽ có kết cục tốt đẹp. Về phần những nhân vật nhỏ bé như chúng ta thì chỉ có thể ủng hộ họ mà thôi”.

Nguyệt Hoàng nhìn Tín công chúa: “Có phải Tín công chúa cũng từng muốn đầu hàng rồi không?”

Tín công chúa nói: “Bà đừng nói bậy, chỉ cần có Tam Kiếm, ta sẽ luôn trung thành với nhà họ Dương”.

Nguyệt Hoàng hỏi: “Nếu Tam Kiếm không có ở đây thì sao?”

Tín công chúa cười nói: “Ta có thể phát huy tham vọng của mình đều là nhờ vào sự tin tưởng của Kiếm Chủ, nếu Tam Kiếm không ở đây, ta cũng chỉ có thể chết để báo đáp ân tình thôi. Đầu hàng ư? Thật sự muốn ta đi quỳ xuống cầu xin được sống với Chân vũ trụ thì…”

Bà ấy nhìn vào nơi sâu thẳm trong tinh không khẽ nói: “Vậy ta làm thế nào để xứng với những người đã chết trận chiến Cổ tộc trong ba ngàn vạn năm qua? Cho đến nay vẫn còn rất nhiều thi thể của họ đang bị treo ở Trấn Thiên Môn”.

Nguyệt Hoàng không nói gì.

Tín công chúa lại nói: “Mong rằng một ngày nào đó thiếu chủ có thể đưa họ về…”



Nơi Thần Táng.

Diệp Quân đi theo An Nam Tịnh đến nơi Thần Táng, cuối tầm nhìn, Diệp Quân nhìn thấy một dãy núi, dãy núi cao đến cả ngàn trượng, kéo dài cả vạn dặm, không nhìn thấy điểm cuối.

Ở thế giới này, bầu trời chỉ có một màu xám xịt, vô cùng u ám.

Lúc này ở sâu trong núi Táng Thần, một con chim đại bàng lớn bay đến, hai cánh dang rộng đến vạn trượng, che khuất cả mặt trời, toàn bộ núi Táng Thần như nhỏ bé trước mặt nó.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.

Đây là yêu thú cấp bậc gì thế?

Con chim đại bàng bay vút qua núi Táng Thần, uy lực yêu thú cực mạnh cuồn cuộn lao xuống từ trên trời, thoáng chốc thời không giữa trời đất đều rung chuyển dữ dội, sau đó dần vặn vẹo biến dạng.

Diệp Quân cảm nhận được như có cả hàng vạn ngọn núi đè lên, nghẹn trong lòng, không thể thở, càng không thể động đậy.

Diệp Quân hoảng sợ.

Lúc này con chim đại bàng đó đã biến mất nơi chân trời.

Lúc này uy lực đáng sợ đó mới dần biến mất.

Diệp Quân siết chặt hai tay lại, nhìn con chim đại bàng bay vút lên trời, cảm thấy vô cùng hãi hùng.

Uy lực vừa rồi không phải là do đối phương cố ý, chỉ là vô thức toát ra khí thế như vậy nhưng dù như thế cũng đã khủng khiếp vậy rồi.

Nếu đối phương cố ý thì chỉ cần một luồng khí tức thôi cũng có thể nghiền nát cả trời đất này.

Diệp Quân nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Tiền bối, đây là?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Yêu thú đại bàng của Thiên Yêu Giới, có trách nhiệm canh giữ giới này đề phòng có người đến cứu thi thể của mấy cường giả đó ra khỏi đây”.

Nói rồi bà ấy nhìn về phía dãy núi ở đằng xa: “Nơi này bị thi thể của rất nhiều cường giả áp chế, mà con cháu của họ đều muốn đến đem thi thể của tiên tổ về, tất nhiên Chân vũ trụ không cho phép việc đó xảy ra nên đã phái con chim đại bàng kia đến canh giữ nơi này”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Đến dãy núi thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Đi làm gì?”

An Nam Tịnh nói: “Đi tìm thứ có ích, tự cậu tìm”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Có vấn đề gì sao?”

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Có thể cho ta một chút gợi ý không?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Đi gạt truyền thừa của chúng”.

Vẻ mặt Diệp Quân lại cứng đờ.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Đi nhanh đi, nếu không ta đánh cậu đấy”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày, không nói gì, hắn xoay người đi đến dãy núi Táng Thần.

Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, làm sao để gạt được truyền thừa này?”

Im lặng trong chốc lát, Tiểu Tháp mới nói: “Gặp phải cường giả thì cứ thể hiện hết tài năng của ngươi, sau đó yêu cầu lấy truyền thừa của họ, bình thường thì họ sẽ truyền cho ngươi, sau đó nhờ ngươi giúp chút việc, ngươi có thể làm hoặc không làm việc này cũng được, dù sao cha của ngươi cũng là…”

Nói đến đây, nó không nói gì nữa.

Diệp Quân nhíu mày: “Cha ta lừa gạt truyền thừa của người ta à?”

Tiểu Tháp không nói nữa.

Tiểu chủ hiện nay đã không giống trước nữa, nói xấu hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được.

Diệp Quân cạn lời.

Tháp gia ngày càng thận trọng hơn rồi.

Đúng lúc này An Nam Tịnh bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân xoay người lại nhìn An Nam Tịnh, bà ấy nói: “Ở nơi sâu nhất của dãy núi đó có một vị kiếm tu, đi tìm ông ta đi”.

Kiếm tu!

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Nói rồi hắn xoay người đi về phía dãy núi.

An Nam Tịnh ở phía sau nhìn theo Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Trên đường đi, Diệp Quân nói: “Tháp gia, giấu khí tức đi giúp ta”.

Tiểu Tháp nói: “Không thể”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Ngươi phải học cách tự lập”.

Diệp Quân sầm mặt, hắn nghi ngờ Tháp gia này đang trả thù hắn.
Chương 445: Thay đổi số mệnh

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đi vào dãy núi Táng Thần, vừa đi qua một khu rừng rậm rạp, hắn nhìn thấy một xác chết trên một hồ nước, thi thể đó bị đóng vào một cây đại thụ cao cả trăm trượng, bị đâm xuyên qua ngực, bên dưới xác chết có một đoạn cây bị nhuộm màu đỏ, rõ là bị đóng lên cây lúc chưa chết hẳn.

Có một thanh niên đang quỳ bên dưới trước mặt người đàn ông trung niên không xa, thanh niên dập đầu nói: “Tiên tổ, cháu dập đầu với người, nếu người linh thiên thì hiển linh được không?”

Diệp Quân nhìn thanh niên đó, sau đó đi sang một bên.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên trên cây bỗng mở mắt ra, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở một bên.

Diệp Quân sửng sốt.

Thanh niên đó cũng sững sờ.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Cậu bạn, nói chuyện chút nhé?”

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Nói chuyện gì?”

Lúc này hắn đã nâng cao cảnh giác.

Hắn biết rõ cường giả vẫn chưa chết hẳn như vậy cực kỳ thích làm mấy chuyện tranh giành.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, một lúc sau ánh mắt ông ta lóe lên vẻ nghiêm trọng: “Tài năng của cậu bạn cũng đáng sợ đấy”.

Không có Tiểu Tháp giấu khí tức giúp nên người đàn ông trung niên vừa nhìn đã biết được căn nguyên của Diệp Quân.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, ông muốn nói chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Ngươi đi đi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Vốn dĩ còn muốn để ngươi thừa kế truyền thừa của ta nhưng sau khi nhìn thấy thiên phú của ngươi, ta biết e là ngươi không thích truyền thừa của ta, làm phiền rồi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chào tiền bối”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Lúc này thanh niên đó bỗng tức giận nói: “Tiên tổ, tại sao người lại không truyền thừa cho ta?”

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt phức tạp, không nói gì.

Thanh niên bỗng tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Lẽ nào ta thua kém hắn sao? Hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Thiên Pháp, ta không phục! Không phục”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thanh niên, sau đó nhanh chân bước đi.

Ngay lúc này, thanh niên bỗng nổi giận nhìn Diệp Quân: “Đứng lại”.

Diệp Quân không dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thấy Diệp Quân lờ mình đi, cơn giận của thanh niên bỗng chốc dâng lên, cả người y run rẩy rồi xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy…”

Diệp Quân bỗng bước lên trước đánh vào mặt y.

Bốp!

Thanh niên vẫn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị cú đánh của Diệp Quân làm cho văng ra xa, cuối cùng đập mạnh cả người xuống đất.

Thanh niên nằm dưới đất kêu thảm thiết, mặt bên phải sưng tấy lên.

Diệp Quân nhìn thanh niên, nhíu mày: “Tà khí của người trẻ bây giờ quá nặng, một người thuận theo đều là người chưa từng bị giang hồ đánh cho tả tơi sao?”

Sau khi bò dậy, thanh niên đó tức giận nhìn Diệp Quân: “Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không? Cha ta là…”

Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.

Bốp!

Thanh niên lại văng ra xa lần nữa, lần này y bay ra xa đến mấy mươi trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất.

Bùm!

Mặt đất nổ tung khiến nó nứt ra.

Lần này thanh niên ngớ cả người.

Diệp Quân bước đến trước mặt thanh niên, người đàn ông trung niên đó nhìn Diệp Quân, cũng không có ý định ngăn lại.

Diệp Quân nhìn thanh niên trước mặt, lúc này gương mặt thanh niên hiện lên vẻ dè dặt.

Diệp Quân nhìn thanh niên, đang định ra tay đánh thì thanh niên vội nói: “Đại ca, ta sai rồi”.

Thấy thế ánh mắt người đàn ông trung niên ở một bên hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân nhìn thanh niên: “Sai ở đâu?”

Thanh niên run giọng nói: “Ta nói sai ở đâu thì sai ở chỗ đó! Ngươi nói là được”.

Nghe thanh niên nói thế, người đàn ông trung niên lắc đầu khẽ cười.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Chàng trai trẻ, đừng chất chứa quá nhiều tà khí và lửa giận như vậy, vốn dĩ là thế giới cá lớn nuốt cá bé, lại không có sự ràng buộc về luật pháp và đạo đức, nếu cứ nóng nảy như thế, ngươi sẽ dễ bị người khác trừng phạt, có biết không?”

Những lời này là hắn nói cho thanh niên nghe, cũng là nói với bản thân mình.

Thanh niên vội gật đầu: “Ta biết rồi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Thấy Diệp Quân đi rồi, thanh niên mới thở phào.

Người đàn ông này đáng sợ quá!

Lúc nãy hắn còn chẳng có cơ hội đánh trả.

Lúc này người đàn ông trung niên bỗng nói: “Có muốn trả thù hắn không?”

Nghe thế, thanh niên sửng sốt, y do dự một chốc rồi lắc đầu: “Thôi vậy”.

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Tại sao?”

Thanh niên cười khổ nói: “Thực lực của vị đại ca này quá mạnh, tuổi còn trẻ mà giỏi vậy thì lai lịch chắc chắn không tầm thường, gia tộc chúng ta chưa chắc có thể đánh lại người ta, vẫn nên thôi vậy”.

Nói rồi y đứng lên, sau đó cung kính chào người đàn ông trung niên: “Tiên tổ, ta đi đây”.

Người đàn ông trung niên bỗng nói: “Khoan đã”.

Thanh niên xoay người nhìn người đàn ông trung niên, ông ta bình tĩnh nói: “Đi theo hắn, kết bạn với hắn rồi nhận hắn làm đại ca đi”.

Thanh niên sửng sốt.

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Đây là lúc thay đổi số mệnh của ngươi”.

Thanh niên do dự, sau đó nói: “Tiên tổ, làm vậy không ổn lắm nhỉ? Mặc dù huynh đệ đó lợi hại thật nhưng… ta cứ thế đến kết bạn với hắn... ta không thể vứt thể diện để xuống nước. Hơn nữa, ta là thiếu gia của nhà họ Tư, nhận hắn làm đại ca như thế, mặt mũi của nhà họ Tư chúng ta…”

Người đàn ông trung niên nói: “Thiên phú này của ngươi quá mức tệ hại, về cơ bản là không thể trở thành gia chủ, còn trên phương diện tu luyện, ngươi hoàn toàn không có tương lai, vậy nên ngươi muốn có được thành tựu thì phải dựa vào dựa vào sức lực bên ngoài, thanh niên đó là cơ hội của ngươi. Còn về phần thể diện mặt mũi gì đó, ngươi có biết tại sao trên đời này lại có nhiều người bình thường như vậy không? Vì họ không có thực lực, mà lại còn cần thích giữ thể diện đấy”.

Thanh niên do dự một hồi rồi nói: “Tiên tổ, thiên phú của ta kém cỏi đến thế thật sao?”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Tổ tông của ngươi đều không xem trọng ngươi, ngươi nghĩ sao?”

Thanh niên lặng thinh không nói.

Mấy lời này cũng khiến người ta đau lòng quá.

Thanh niên nhìn Diệp Quân đã đi xa, hít sâu một hơi rồi nói: “Tiên tổ, ta nghe lời tiên tổ, từ hôm nay trở đi, Tư Thông Thiên ta sẽ vứt hết thể diện mặt mũi”.

Nói rồi y dập đầu một cái, sau đó đuổi theo Diệp Quân: “Đại ca… đợi ta một lát”.

Nhìn thanh niên đuổi theo Diệp Quân, người đàn ông trung niên lặng thinh không nói, không biết đang nghĩ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK