Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1066: Thật đơn giản

Sau khi rời khỏi Huyền Hoàng Giới, Diệp Quân được một nhóm Huyền Hoàng Vệ hộ tống tới phương xa.

Bên cạnh hắn là Từ Nhu, Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Diệp Quân biết đối phương bao vây Từ Kính là để dụ hắn ra khỏi Huyền Hoàng Giới, bởi vì Huyền Hoàng Giới có vô số trận pháp mạnh mẽ, nếu bọn họ tấn công Huyền Hoàng Giới thì sẽ tổn thất lớn, vì vậy dụ hắn ra ngoài là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng hắn không có sự lựa chọn.

Hắn nhất định phải đi.

Bởi vì người đó là Từ Kính.

Điều khiến Diệp Quân bất ngờ là đám cường giả Quỷ tộc không cố gắng ngăn cản hắn, mà ngược lại còn cố ý mở đường, để hắn dẫn theo một đám người đột phá ra.

Lúc rời đi, Diệp Quân quay lại nhìn tộc trưởng Quỷ tộc - Quỷ Ý, mà lúc này, Quỷ Ý cũng đang nhìn hắn.

Diệp Quân thu ánh mắt lại, dẫn theo mọi người biến mất ở chân trời Tuế Nguyệt trường hà.

Thấy Diệp Quân rời đi, Quỷ Ý quay đầu nhìn về phía Huyền Hoàng Giới, nhiệm vụ của ông ta là ngăn cản Tần Quan.

...

Ở phía xa Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân dẫn theo đám người đi thẳng tới Linh Hư Giới.

Diệp Quân hỏi: “Từ Nhu, tình hình ở Chân vũ trụ thế nào rồi?”

Từ Nhu đáp: “Mục tiêu của bọn họ là ngươi, vì vậy vẫn chưa thật sự tiến công vào Chân vũ trụ”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía chân trời Tuế Nguyệt, tay trái siết chặt kiếm.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Bọn họ cố ý thả chúng ta đi, e rằng…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Từ Nhu không nói gì nữa, nàng ta hiểu ý của Diệp Quân.

Cho dù đây là một cái bẫy thì hắn cũng sẽ chủ động tiến vào.

Bởi vì người đó là Từ Kính.

Lúc này, Nhị Nha nói: “Tiểu Quân, đám sát thủ kia lại xuất hiện rồi!”

Quá Khứ Tông.

Diệp Quân nhìn xung quanh, không nói gì.

Bây giờ hắn không sợ đám sát thủ này.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Huyền Hoàng Vệ bên cạnh hắn đều lộ vẻ cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu.

Bọn họ đều là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, vì vậy biết rất rõ sự đáng sợ của Quá Khứ Tông.

Do đó bọn họ không hề khinh thường Quá Khứ Tông.

Đúng lúc này, thời không phía xa nổ tung, ngay sau đó, một luồng khí tức đáng sợ như thủy triều quét tới.

Đến rồi!

Diệp Quân bình tĩnh cầm kiếm chờ chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lúc này, Nhị Nha bất ngờ lao lên, tung nắm đấm về phía xa.

Bùm!

Một mảnh thời không phía xa sụp đổ.

Diệp Quân nhìn về phía đối diện Nhị Nha, cách cô bé mấy trăm trượng, có một người đàn ông trung niên mặc áo cổ, tay phải cầm một cây thước dài màu vàng.

Điện chủ Cát Thanh của thần điện Tuế Nguyệt.

Cát Thanh nhìn Nhị Nha, hiển nhiên, mục tiêu của ông ta là Nhị Nha.

Nhị Nha!

Diệp Quân nhìn thấu ý đồ của đối phương định giữ chân Nhị Nha.

Nhị Nha kiếm kẹo hồ lô, sau đó đặt Tiểu Bạch lên vai Diệp Quân: “Bảo vệ cháu trai nhé!”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Đi đi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn mọi người đi tiếp.

Cát Thanh không hề ngăn cản, ánh mắt ông ta luôn nhìn Nhị Nha.

Cường giả mạnh nhất bên cạnh Diệp Quân bây giờ là Nhị Nha, cho nên mục đích của ông ta là giữ chân Nhị Nha lại.

Thật đơn giản!

Sau khi Diệp Quân rời đi, Nhị Nha nhìn Cát Thanh, bình tĩnh nói: “Ta phải đánh chết ngươi!”

Nói xong cô bé giậm chân phải.

Rầm!

Thời không dưới chân sụp đổ.

Cô bé cũng hóa thành một luồng sức mạnh đáng sợ lao về phía Cát Thanh.

Thấy Nhị Nha lao tới, ánh mắt Cát Thanh nghiêm trở lại…



Ở chân trời thời không, Diệp Quân dẫn mọi người đi tiếp.

Diệp Quân nhìn người mặc áo đen bên trái: “Còn bao lâu nữa?”

Người áo đen đáp: “Phía trước chính là Linh Hư Giới!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Lúc này, thời không Tuế Nguyệt lại mở toang, mấy trăm người cùng bước ra.

Diệp Quân và mọi người dừng lại.

Người đứng đầu là một ông lão áo đen, tóc hoa râm, khuôn mặt chằng chịt vết tích thời gian.

Điện chủ của ma điện Tuế Nguyệt: Thương Việt.

Phía sau ông ta còn có hàng trăm người mặc áo đen, ai cũng tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

Thương Việt nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, con đường của ngươi đến đây là kết thúc rồi”.

Diệp Quân đang định ra tay thì một giọng nói truyền đến: “Con đi trước đi”.

Diệp Quân quay lại nhìn, cách đó không xa có một người phụ nữ, đó là Diệp Thanh Thanh.

Nhìn thấy Diệp Thanh Thanh, Thương Việt cũng bất ngờ, không nhiều lời nữa, ông ta hóa thành một luồng khí màu đen biến mất tại chỗ.

Diệp Thanh Thanh nâng kiếm lên chém một nhát.

Bùm!

Vô số kiếm quang và luồng khí màu đen cùng bộc phát, thời không xung quanh sụp đổ, trong nháy mắt đã bị hủy hoại.

Lúc này, những cường giả ma điện Tuế Nguyệt xông về phía Diệp Quân.

Thống lĩnh Huyền Hoàng Vệ bên cạnh Diệp Quân nói: “Thiếu chủ, người đi trước đi”.

Nói xong, ông ta dẫn đám cường giả lao về phía cường giả ma điện Tuế Nguyệt.

Đại chiến bắt đầu!

Diệp Quân nhìn Huyền Hoàng Vệ, thấy không gặp bất lợi gì nên hắn dẫn Từ Nhu, Tiểu Bạch và người mặc áo đen cùng tiến về phía trước.

Vẻ mặt của Từ Nhu ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Chương 1067: Nhỏ mọn

Mục đích của thần điện Tuế Nguyệt và ma điện Tuế Nguyệt không phải là Diệp Quân, mà là giữ chân cường giả bên cạnh Diệp Quân.

Mà hiện giờ, những cường giả đỉnh cao bên cạnh Diệp Quân đều đã bị giữ lại.

Không đúng, còn có cả Tiểu Bạch!

Từ Nhu quay lại nhìn Tiểu Bạch, đây là cao thủ sao?

Thấy ánh mắt của Từ Nhu, Tiểu Bạch cười, vẫy móng vuốt nhỏ của mình.

Từ Nhu nhìn không hiểu.

Diệp Quân cũng không hiểu.

Thuật ngữ của Tiểu Bạch chỉ có Nhị Nha nhìn hiểu.

Ông lão áo đen bên cạnh Diệp Quân nói: “Thiếu chủ, phía trước chính là Linh Hư Giới”.

Diệp Quân gật đầu, quay lại nhìn Từ Nhu: “Vào tháp đi!”

Từ Nhu lại lắc đầu.

Diệp Quân định nói tiếp thì Từ Nhu đã nói: “Thực lực của ta yếu hơn ngươi sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có ý này”.

Từ Nhu nhẹ nhàng nói: “Cùng nhau đối mặt!”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, không nói gì.

Từ Nhu cười nói: “Nhìn cái gì?”

Diệp Quân đưa tay ra nắm lấy tay Từ Nhu, tay Từ Nhu khẽ run, nhưng không hề rút ra.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, không nói thêm gì nữa.

Tình cảm giữa hai người cũng rất phức tạp, từ đầu đến giờ đều không rõ ràng.

Ngay cả bản thân Từ Nhu cũng không hiểu tâm trạng của mình, nói cách khác, nàng ta chưa từng nghĩ sâu về nó.

Không lâu sau, lúc Từ Nhu và Diệp Quân chuẩn bị tiếp cận Linh Hư Giới thì thời không xung quanh đột nhiên rung chuyển.

Hai người dừng lại.

Đến rồi.

Diệp Quân nhìn về phía xa, thời không nơi đó mở ra, một người đàn ông trung niên mặc giáp đen chậm rãi bước ra.

Thời không Tuế Nguyệt xung quanh Diệp Quân và Từ Nhu cũng mở ra, ngay sau đó từng cường giả mặc chiến giáp bước tới.

Phải có đến hàng trăm cường giả.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn cũng hơi bất ngờ, không ngờ Quá Khứ Tông còn có nhiều cường giả như vậy.

Phía xa, người đàn ông trung niên mặc chiến giáp nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, phía sau ngươi còn ai không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Hết rồi!”

Lúc này, Tiểu Bạch vỗ đầu Diệp Quân, sau đó chỉ vào mình.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ngươi không phải người”.

Tiểu Bạch chớp mắt, ngẩn ngơ.

Nó là người sao?

Hình như không phải…

Diệp Quân quay lại nhìn Từ Nhu: “Vào tháp đi”.

Từ Nhu định lên tiếng thì Diệp Quân đã nghiêm túc nói: “Nghe lời ta lần này, được không?”

Từ Nhu quay đi: “Không nghe!”

Diệp Quân không nói nên lời.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta biết thực lực của tỷ rất mạnh, nhưng ta đã được trang bị toàn thân, vì vậy dễ đột phá vòng vây hơn, tỷ…”

Từ Nhu lại lắc đầu.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Tại sao mỗi lần chúng ta gặp nhau đều cãi nhau vậy…”

Hắn không có ý coi thường Từ Nhu, như hắn đã nói, toàn thân hắn bây giờ đã được thần trang, không hề sợ đám cường giả kia, nhưng Từ Nhu thì khác.

Nàng ta không có thần trang, một khi bị bao vây thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nghe Diệp Quân nói vậy, tay Từ Nhu khẽ run lên, nàng ta quay lại nhìn Diệp Quân: “Là ta muốn gây sự à? Chẳng phải ngươi thường nói rất ghét ta sao? Ta trong lòng ngươi vẫn luôn xấu xa, phải không?”

Diệp Quân kéo Từ Nhu vào lòng, nàng ta vùng vẫy nhưng bị Diệp Quân ôm chặt eo, hắn cúi người hôn nhẹ lên trán Từ Nhu, nói: “Sau này tìm thời gian nói chuyện của chúng ta sau, việc cấp bách bây giờ là cứu Từ Kính trước, nghe lời ta, vào tháp đi, ngoan!”

Từ Nhu lườm hắn: “Ngươi đang dỗ trẻ con à?”

Diệp Quân cười nói: “Nếu ta thua, tỷ tới giúp ta, được không?”

Từ Nhu trầm mặc.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Tỷ luôn không tin tưởng ta, nhưng hãy tin ta lần này được không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Nhỏ mọn!”

Nàng ta biết Diệp Quân vẫn luôn để bụng chuyện nàng ta không tin tưởng hắn.

Từ Nhu không nói gì nữa, lặng lẽ tiến vào Tiểu Tháp.

Sau khi Từ Nhu tiến vào Tiểu Tháp, Diệp Quân quay lại nhìn đám cường giả phía xa, cười nói: “Các ngươi cùng lên đi”.

Bùm!

Vừa dứt lời, một đạo huyết quang bắn ra từ trong cơ thể Diệp Quân, trong nháy mắt, khắp nơi đã biến thành biển máu.

Huyết mạch phong ma!

Nhưng vẫn chưa kết thúc, huyết mạch viêm hoàng lúc này cũng được kích hoạt.

Hắn không thể chủ động kích hoạt huyết mạch phàm nhân, nhưng khi chiến đấu nó sẽ tự động kích hoạt.

Lần này, Diệp Quân muốn kích hoạt sức mạnh của ba loại huyết mạch cùng một lúc.

Hắn muốn xem thử sức mạnh của ba loại huyết mạch sẽ mạnh đến mức nào.

Phía xa, cường giả giáp đen nhìn Diệp Quân với ánh mắt bình tĩnh: “Giết!”

Giết!

Vừa dứt lời, cường giả xung quanh lao về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Thiên Thiên”.

Bùm!

Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng ra từ trong cơ thể Diệp Quân, ngay sau đó, Diệp Quân biến thành một đạo kiếm quang phóng lên.

Ở phía xa, cường giả giáp đen kia nở nụ cười quỷ dị.

Ở phía khác, một người phụ nữ áo trắng lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.

Một ông lão áo đen bên cạnh người phụ nữ nói: “Lão đại, có cần ra tay không?”

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân toàn máu, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Đợi thêm đi, ta muốn xem tử đứa cháu trai vô dụng này của ta có thể chịu đựng bao lâu…”
Chương 1068: Ký sinh trùng

Ngay khi Diệp Quân rút kiếm ra, người đàn ông trung niên giáp đen dẫn đầu đó biến sắc.

Diệp Quân vừa động đã như sấm rền, không thể ngăn được thế kiếm.

Tình báo sai rồi!

Thực lực của Diệp Quân còn mạnh hơn cả những gì tình báo nói.

Người đàn ông trung niên xòe bàn tay ra, một cây thương dài xuất hiện trong tay ông ta, ngay sau đó ông ta bỗng biến thành thương quang lao về phía Diệp Quân.

Mạnh mẽ đối đầu!

Rầm!

Ngay khi kiếm và thương của hai người tiếp xúc với nhau, một làn sóng xung kích đáng sợ bỗng lan ra, gần như đồng thời vô số sức mạnh cực lớn nhấn chìm Diệp Quân.

Dù sao chúng cũng có nhiều người.

Ngay khi mọi người còn tưởng Diệp Quân đã bị trấn áp, một tiếng kiếm kêu vang lên, sau đó kiếm quang lao ra.

Kiếm quang lóe lên, mười mấy cái đầu văng xa.

Giết chết trong tích tắc!

Thấy thế mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.

Vậy mà không chết sao?

Mọi người nhìn kỹ lại mới thấy tay trái Diệp Quân cầm một cái khiên cổ bí ẩn, sức mạnh của tất cả mọi người lúc nãy đều bị chiếc khiên này đỡ được.

Chiếc khiên cổ này chính là chiếc khiên mà Nhị Nha và Tiểu Bạch đưa cho hắn.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất, mục tiêu của hắn là người đàn ông giáp đen đó.

Phải nắm bắt thời cơ.

Hắn muốn giết người đàn ông trung niên này trước.

Thấy Diệp Quân đánh về phía mình, ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ lạnh lùng, ông ta nhìn ra được ý đồ của Diệp Quân.

Diệp Quân đang muốn giết ông ta trước.

Nhưng ông ta nghĩ Diệp Quân đang nằm mơ.

Mặc dù Diệp Quân rất mạnh nhưng muốn một mình giết được ông ta là chuyện không thể nào.

Người đàn ông trung niên xoay cổ tay, cây thương trong tay rung lên dữ dội, sau đó ông ta thuận thế đâm về phía trước, một ngọn lửa đột nhiên cuồn cuộn bốc cháy trên thân thương, thoáng chốc ngọn lửa đã biến thành biển lửa nhấn chìm ông và Diệp Quân.

Biển lửa lớn mạnh lập tức làm tất cả thời không tan chảy.

Các cường giả xung quanh không dám đến gần, đều lùi lại sau.

Nhìn biển lửa đó, sắc mặt mọi người cực kỳ nghiêm trọng.

Thế nhưng ngay lúc này, một tia kiếm quang bỗng lao ra từ trong biển lửa, sau đó người đàn ông trung niên bị kiếm quang đó làm cho chấn động lùi về sau.

Thấy thế các cường giả xung quanh đều sầm mặt.

Thế mà vẫn không chết?

Mọi người nhìn Diệp Quân, lúc này tay trái hắn cầm chiếc khiên, tay phải cầm kiếm như một vị chiến thần.

Mọi người hãi hùng nhận ra lúc này chiếc khiên trên tay trái Diệp Quân đang phát ra ngọn lửa bừng bừng.

Bị hấp thu rồi ư?

Mọi người sửng sốt.

Không sai.

Lúc này bản thân Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, chiếc khiên cổ bí ẩn mà Tiểu Bạch đưa cho hắn lại có thể hấp thu năng lượng.

Năng lượng ngọn lửa mà người đàn ông trung niên vừa phóng ra đó lại bị chiếc khiên cổ này hấp thu.

Hơn nữa sau khi hấp thu, hắn còn cảm nhận được sức mạnh của khiên cổ này trở nên lớn hơn.

Đúng là không thể tin được.

Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân cầm kiếm lên rồi lao đến chỗ người đàn ông trung niên lần nữa.

Thấy Diệp Quân lại xông đến, người đàn ông trung niên vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ông ta không ngờ thương kỹ lớn mạnh đó của mình lại bị khiên cổ trong tay Diệp Quân hấp thu hết.

Đúng là vô lý hết sức.

Đây là vũ khí thần kỳ gì thế?

Trong lúc ông ta nghĩ những điều này, Diệp Quân đã cầm kiếm lao đến.

Ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ tàn ác, xông đến trước, đâm một nhát vào kiếm Hiên Viên của Diệp Quân.

Đối đầu trực diện!

Kiếm của Diệp Quân quá nhanh, ông ta không thể né đòn, chỉ đành như thế.

Keng!

Ngay khi trường thương và thanh kiếm tiếp xúc với nhau, người đàn ông trung niên văng ra xa, ngay khi ông ta văng đi, cây thương trong tay ông ta bắt đầu nổ tung từng chút.

Khi Diệp Quân muốn giết người đàn ông trung niên, vô số cường giả xung quanh đều lao về phía hắn.

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia hung ác, hắn cầm kiếm vung lên, kiếm quang màu đỏ trào ra.

Ầm!

Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã lao vào đánh nhau với các cường giả.

Nhưng hắn chưa từng tham chiến, mà vừa đánh vừa nhào đến Linh Hư Giới.

Hắn vẫn không quên mục đích chuyến đi này của hắn là để cứu Từ Kính.

Lúc này, Diệp Quân bỗng cảm nhận được khí lạnh sau lưng, ngay sau đó hắn quay phắt người lại, giơ khiên lên đỡ.

Rầm!

Một luồng khí lạnh chém mạnh vào tấm khiên cổ của hắn, sức mạnh cường đại khiến hắn liên tục lùi về sau, trong lúc đó từng đạo từng tia ánh sáng lạnh lẽo ập đến, nhấn chìm hắn như một cơn bão dữ dội.

Sát thủ Quá Khứ Tông.

Ở một diễn biến khác, ông lão bên cạnh cô gái áo bào trắng sầm mặt khi thấy cảnh tượng này: “Lão đại?”

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân bị bao vây tấn công ở đằng xa: “Đợi lát nữa đã”.

Ông lão còn muốn nói gì đó, cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nói: “Những người này đều không phải cá lớn đâu”.

Không phải cá lớn.

Sắc mặt ông lão trở nên âm trầm.

Cô gái áo bào trắng lạnh lùng nhìn phía xa, cười nhạo: “Thú vị đấy…”

Ông lão không dám nói gì thêm.

Ông ta biết trận chiến này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Diệp Quân ở đằng xa liên tục lùi về sau cả vạn trượng, khiên cổ trong tay hắn đỡ được vô số vết thương cho hắn.

Nhưng đám sát thủ đó cứ như ký sinh trùng, bám chặt lấy hắn không tha, không cho hắn cơ hội phản công, một khi không cẩn thận thì đám sát thủ đó sẽ cho hắn một đòn chí mạng.
Chương 1069: Chúng ta tiếp tục

Diệp Quân cũng không gấp vì hắn đang đợi.

Đợi huyết mạch phàm nhân trong người.

Vì đang đánh nhau nên huyết mạch phàm nhân trong người hắn đã dần kích động.

Diệp Quân liên tục lùi về sau dưới sự tấn công dữ dội của đám sát thủ.

Bị áp chế hoàn toàn.

Các cường giả xung quanh cũng lập tức lao đến.

Giết được Diệp Quân thì sẽ có được năm Tổ Nguyên.

Năm Tổ Nguyên đó thật sự là có thể nghịch thiên đổi mệnh.

Thấy mọi người đều lao về phía Diệp Quân, cô gái áo bào trắng nấp trong tối cau mày, ngay khi vừa định ra tay thì trên người Diệp Quân bỗng bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ.

Huyết mạch phàm nhân.

Sức mạnh của ba loại huyết mạch hòa lại vào nhau.

Trong tích tắc sức mạnh của ba huyết mạch cực mạnh cuộn trào dâng lên từ trong người Diệp Quân như thủy triều, tất cả những người xung quanh hắn đều bị chấn động văng ra xa.

Thấy thế, ánh mắt cô gái áo bào trắng lóe lên tia ngạc nhiên: “Huyết mạch phàm nhân…”

Huyết mạch phàm nhân!

Điều này khiến cô ta hơi bất ngờ.

Khí tức của ba loại huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân vô cùng đáng sợ đến mức lúc này Diệp Quân cũng sắp chịu không nổi sức mạnh của chúng, gương mặt cũng bắt đầu nhăn nhó.

Phải biết rằng, hắn có Ngao Thiên Thiên hỗ trợ.

Thế nhưng lúc này cơ thể hắn vẫn sắp không chịu nổi sức mạnh của ba loại huyết mạch, dường như chúng muốn khiến cơ thể hắn bùng nổ.

Diệp Quân bỗng gào lên, hắn ngẩng đầu nhìn đám cường giả ở phía xa, ngay sau đó hắn xông đến.

Hắn phải chiến đấu.

Bắt buộc phải chiến đấu.

Chỉ có phát tiết sức mạnh huyết mạch này thì hắn mới có thể an toàn, nếu không hắn sẽ bị sức mạnh của ba loại huyết mạch làm cho nổ tung.

Diệp Quân lao đến trước, chém một nhát kiếm xuống, kiếm quang bộc phát lập tức chém chết nhiều người ở trước mặt hắn.

Thấy thế, mọi người đều hoảng sợ.

Sức mạnh của Diệp Quân được nâng lên quá mức đáng sợ.

Ngay khi mọi người đang cảm thấy chấn động, Diệp Quân lại giơ kiếm lên xông về phía họ, lúc này ngay cả những sát thủ của Quá Khứ Tông cũng không dám đối đầu trực diện với Diệp Quân, vì lúc này thực lực của Diệp Quân quá khủng khiếp, bất kỳ nhát kiếm cũng ẩn chứa uy lực hủy thiên diệt địa.

Thế là khí thế của Diệp Quân đè ép được các cường giả ở đó.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân đang cuồng sát ở đằng xa, khẽ nói: “Sức mạnh ba loại huyết mạch…”

Phải nói rằng, cô ta cũng hơi kinh ngạc, sức mạnh ba loại huyết mạch quả thật khá đáng sợ.

Hơn nữa cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh ba loại huyết mạch vẫn chưa được phát huy hết mức, nếu phát huy hết toàn bộ…

Lúc này, đột nhiên có một luồng khí tức cường đại xuất hiện, ngay sau đó một tàn ảnh lao thẳng tới trước mặt Diệp Quân, một cây trường thương đâm vào thánh kiếm Hiên Viên trong tay Diệp Quân.

Bùm!

Một luồng sáng màu đỏ bùng nổ, Diệp Quân còn đang điên cuồng chém giết bị một nhát thương này buộc phải dừng lại.

Người ra tay là một người đàn ông áo trắng, nhìn bề ngoài người này khoảng chừng ba mươi tuổi, tay cầm cây thương đen.

Nhát thương này chặn được kiếm của Diệp Quân.

Nhưng lúc này Diệp Quân bỗng gào lên, cầm kiếm ép về phía trước.

Vèo!

Áp lực này khiến người đàn ông áo trắng kinh hãi, lui về phía sau, nhưng ngay sau đó người đàn ông áo trắng lao về phía trước, thoáng chốc vô số thương quang bộc phát ra từ trên người gã, nhấn chìm lấy Diệp Quân.

Rầm!

Diệp Quân cầm khiên lùi về sau cả ngàn trượng.

Người đàn ông áo trắng thừa thắng xông lên tấn công, đâm vào Diệp Quân đang ở phía xa, lúc này cả người Diệp Quân bỗng trở nên mờ ảo, ngay sau đó cả hàng vạn kiếm quang bắn ra từ trước mặt hắn, sau đó hợp lại vào nhau.

Năm lần thời không chồng chéo.

Nhát kiếm này vừa được tung ra, đồng tử người đàn ông áo trắng đã lao đến trước mặt Diệp Quân co lại.

Rầm!

Người đàn ông áo trắng bị chém văng ra xa cả vạn trượng trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Cùng lúc đó, dư âm của kiếm khí cực mạnh cũng khiến các cường giả xung quanh lùi về sau.

Người đàn ông áo trắng ở phía đằng xa vừa dừng lại, cây thương trong tay lập tức vỡ vụn, sau đó cả người gã bắt đầu vỡ vụn từng chút.

Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, định nói gì đó, ngay lúc này một thanh kiếm đâm vào giữa trán gã.

Diệp Quân xuất hiện trước mặt người đàn ông áo trắng, mắt hắn là một vùng biển máu: “Người chết thì không cần nói gì cả”.

Nói rồi hắn cầm kiếm vung lên.

Xoẹt!

Đầu người đàn ông áo trắng văng ra xa.

Thần hồn tiêu tán!

Sau khi chém chết người đàn ông áo trắng, Diệp Quân xoay người nhìn các cường giả ở một bên: “Nào, chúng ta tiếp tục”.

Nói rồi hắn di chuyển biến thành tia kiếm quang chạy xoẹt qua.

Vèo!

Một cường giả vẫn chưa kịp phản ứng thì đầu đã văng ra xa.

Thấy thế, những người khác đều biến sắc, vội lùi về sau không dám tiến lên.

Bây giờ Diệp Quân được ba loại huyết mạch gia tăng sức mạnh, đã không còn cách nào xử lý hắn nữa.

Sau khi Diệp Quân liên tiếp giết mấy chục người, hắn bỗng có tự tin hơn, thấy mọi người vội lùi về sau không dám tiến lên, hắn muốn tỏ ra hung tàn: “Bảo tông chủ Quá Khứ Tông của các ngươi đến đỡ một nhát kiếm của ta”.

Tiểu Tháp: “…”

Mọi người: “…”

Ngay lúc này thời không cách xa Diệp Quân bỗng nứt ra, sau đó một cô gái áo bào trắng chậm rãi bước ra.

Diệp Quân: “…”
Chương 1070: Thách đấu một mình

Nhìn thấy cô gái áo bào trắng xuất hiện, sắc mặt Diệp Quân sa sầm.

Mẹ nó chứ, cô gái này thế mà lại xuất hiện thật.

Cô gái đồ trắng nhìn Diệp Quân: “Xuất kiếm”.

Diệp Quân im lặng.

Lần này thì quá trớn rồi.

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân, lại nói: “Chẳng phải ngươi bảo ta đến đỡ kiếm của ngươi sao?”

Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Quân.

Xuất kiếm thì xuất kiếm.

Diệp Quân biến thành kiếm quang chém về phía cô gái áo bào trắng.

Được ba huyết mạch hỗ trợ, lúc này sức mạnh trong thanh kiếm trong tay hắn đã đạt đến một mức độ vô cùng đáng sợ.

Diệp Quân biết mình không thể đánh bại cô gái này nhưng hắn vẫn muốn thử.

Cách tốt nhất để đối mặt với nỗi sợ hãi là đối mặt trực diện với nó.

Khi kiếm của Diệp Quân đánh xuống trước mặt cô gái áo bào trắng, cô ta từ tốn giơ hai ngón tay ra, sau đó nhẹ nhàng kẹp thanh kiếm lại.

Vèo!

Thanh kiếm của Diệp Quân bị kẹp lại, không thể nhúc nhích đến trước một phân.

Lúc này Diệp Quân cảm thấy mọi sức lực của mình đều biến mất không tung tích.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, đang định nói gì đó, Diệp Quân bỗng nói: “Lợi hại, ta cam chịu thua cuộc”.

Quả quyết nhận thua.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, tay không hề buông kiếm Hiên Viên của Diệp Quân ra.

Diệp Quân nhìn cô gái áo bào trắng, đối phương rất bình tĩnh, không có sát khí.

Các cường giả đều đang nhìn Diệp Quân và cô gái áo bào trắng.

Ngay lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng buông ngón tay ra, sau đó nói: “Chân Thần nói ngươi trăm năm vô địch, chúng ta cùng chờ xem”.

Nói rồi cô ta xoay người đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Đợi đã”.

Cô gái áo bào trắng xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Có thể nói chuyện không?”

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không thể”.

Diệp Quân nhíu mày.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân: “Thứ cho ta nói thẳng, hiện giờ ngươi không có tư cách đàm phán điều gì với ta cả, ngươi cũng không có khả năng làm việc gì”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Đàm phán.

Đó là trong trường hợp thực lực hai bên ngang bằng nhau.

Mà hiện giờ thực lực của hắn rõ ràng là không ngang bằng với đối phương.

Nếu không cùng cấp bậc, dĩ nhiên không thể nào nói chuyện.

Cô gái áo bào trắng bỗng hỏi: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Diệp Quân ngờ vực nhìn cô gái áo bào trắng.

Cô gái áo bào trắng bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Theo ta được biết, từ khi thân phận bại lộ, ngươi vẫn luôn ở thế bị động, bị động kế thừa gia nghiệp, bị động kế thừa vũ trụ Quan Huyên, bị động bảo vệ vũ trụ Quan Huyên, hiện giờ ngươi lại bị động bảo vệ cả vũ trụ, bị động chống lại Vũ Trụ Kiếp... Những thứ này là những điều ngươi muốn làm hay là vì thân phận bắt buộc ngươi phải làm?”

Diệp Quân im lặng.

Hắn từng nghĩ đến vấn đề này, bản thân muốn bảo vệ cả vũ trụ thật sao?

Trách nhiệm cứ luôn đẩy hắn đi.

Cô gái áo bào trắng lại nói: “Có từng suy xét chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Từng suy xét đến”.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh đợi câu tiếp theo.

Diệp Quân cười nói: “Ta muốn vô địch”.

Cô gái áo bào trắng hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Vì người trong nhà đều đã bất khả chiến bại hết rồi, nếu ta không như thế thì có cảm giác thua kém”.

Mọi người: “…”

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Trước kia ta nói mình vô địch chẳng qua chỉ hô hào hoặc là lời nói hùng hồn nhất thời thôi. Nhưng khoảng thời gian này, ta đã đi nhiều nơi, qua đó cho ta hiểu được nếu không phải là vô địch thì cuối cùng cũng chỉ là một hạt bụi trong năm tháng vô tận, cuối cùng sẽ biến mất trong những ngày tháng vô biên, hơn nữa điều ta muốn bảo vệ đều không có năng lực bảo vệ”.

Trách nhiệm!

Bảo vệ!

Một đường đi đến đây, hắn đã không còn một mình nữa.

Hắn có rất nhiều bạn, có rất nhiều người để tâm, mặc dù trách nhiệm này rất nặng nề nhưng đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy càng thêm ý nghĩa.

Người tu đạo không vô địch hệt như đàn ông trong thế tục không có tiền, một người không có tiền thì đi đâu cũng cảm thấy bất lực.

Thế nên nếu đã bước lên con đường tu hành này thì mục tiêu chính là vô địch.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân một lúc lâu mới nói: “Ngươi xem trách nhiệm của ngươi thành động lực để bản thân cố gắng phấn đấu thì rất tốt”.

Nói rồi cô ta xoay người đi.

Diệp Quân nhìn cô gái áo bào trắng rời đi ở đằng xa, im lặng không nói.

Lúc này hắn có cảm giác bất lực.

Đây là những điều hắn chưa từng trải qua.

Hắn chẳng thể làm gì khi đối mặt với cường giả tuyệt thế đáng sợ này.

Hắn muốn đàm phán.

Nhưng hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết bây giờ hắn quả thật không có tư cách nói chuyện với người ta.

Dĩ nhiên không phải là cầu hòa, mà là nói đến vấn đề trật tự, vì hắn nghĩ cô gái trước mặt này không phải là người ích kỷ, nếu có thể thay đổi quan niệm của đối phương, vậy thì mọi người sẽ đều vui mừng.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.

Nhiều khi lời nói của một người có trọng lượng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thực lực của người đó. Không có thực lực thì cho dù lời ngươi nói có lý, thì có bao nhiêu người sẽ quan tâm để ý đến? Còn một người có thực lực… giống như một người giàu có trong thế tục, ngay cả rắm của hắn cũng thấy thơm, đều có rất nhiều người cung phụng cho rằng đó là chân lý, nịnh nọt người đó.

Thực lực.

Chủ yếu là thực lực.

Nước yếu không có ngoại giao.

Người yếu không có quyền lên tiếng.

Chỉ có thể đánh.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đám cường giả: “Nào! Tiếp tục”.

Tiếp tục!

Nghe Diệp Quân nói thế, các cường giả lại không có ai bước lên.

Thách đấu một mình?

Trong số họ không ai có thể thách đấu với Diệp Quân vừa có ba loại huyết thống, cả người còn có vũ khí lợi hại
Chương 1071: Có gì phải sợ chứ?

Ngay lúc này một cô gái bỗng chậm rãi đi ra từ đằng xa, cô gái mặc một chiếc váy vải bố bó sát người, không trang điểm nhưng khuôn mặt tuyệt sắc, mái tóc đen nhánh xõa ra phía sau, đuôi tóc còn được buộc bằng một sợi vải màu đen.

Nho nhã!

Mộc mạc!

Tay trái cô gái cầm một thanh kiếm có vỏ.

Kiếm tu!

Diệp Quân nhìn cô gái, không nói gì, hắn bỗng biến mất.

Cô gái kiếm tu bỗng tiến lên một bước, ngay lúc đó cô ta hơi nghiêng người sang một bên tránh được một nhát kiếm đáng sợ của Diệp Quân, đồng thời ngón tay cái của cô ta khẽ chạm, thanh kiếm bay ra chém về phía bụng Diệp Quân.

Tay trái Diệp Quân giơ khiên lên đỡ.

Rầm!

Diệp Quân lùi về chỗ cũ.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn tay trái của mình, lúc này tay trái hắn bị nứt ra.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cô gái phía xa, cô ta nhìn hắn, ánh mắt trong veo như nước, bình tĩnh không một gợn sóng.

Diệp Quân nói: “Thiên Thiên”.

Ngao Thiên Thiên im lặng hồi lâu, sau đó chủ động tách ra với Diệp Quân.

Diệp Quân cất khiên cổ trên tay trái đi.

Nếu đối phương đã muốn thách đấu với hắn, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không dùng ngoại vật.

Còn sức mạnh huyết mạch thì không còn cách nào khác, đây là máu của hắn. Hơn nữa bây giờ hắn không thể áp chế được sức mạnh ba loại huyết mạch này.

Có một câu nói mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó.

Cô gái đó không ra tay, cô ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân như thể đang đợi hắn ra tay.

Diệp Quân bỗng biến mất.

Kiếm quang lóe lên.

Một thanh kiếm lao đến trước mặt cô gái váy bố, thế kiếm như sấm rền, thời không vừa rồi không thể chịu nổi nhát kiếm này, nứt ra thành mạng nhện.

Khi nhát kiếm này vừa lao đến trước mặt cô gái, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, ngón cái tay trái ấn nhẹ lên chuôi kiếm

Vèo!

Tiếng kiếm kêu vang lên, kiếm trong vỏ bỗng bay ra chém một nhát.

Xoẹt!

Nhát kiếm này vừa được tung ra, Diệp Quân lập tức bị đánh văng về chỗ cũ, khi hắn dừng lại, cô gái đó bỗng lao tới, tay phải cầm thanh kiếm vừa bị đánh bay đó, sau đó chém về phía Diệp Quân.

Diệp Quân híp mắt lại, rút kiếm ra chém một nhát.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Ngay khi nhát kiếm vừa được tung ra, sức mạnh đáng sợ phát ra từ trong thánh kiếm Hiên Viên, thoáng chốc thời không xung quanh sụp đổ.

Kiếm của cô gái vừa lúc chạm vào trên thánh kiếm Hiên Viên của Diệp Quân.

Mũi kiếm chạm mũi kiếm.

Vèo!

Hai thanh kiếm rung lên cùng lúc, sức mạnh cực lớn khiến cả hai đồng thời lùi về sau nhưng trong lúc đó, cô gái bất ngờ chỉ vào thanh kiếm trên tay, thanh kiếm lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân như một tia chớp.

Diệp Quân giơ tay lên chém một nhát xuống.

Vèo!

Kiếm bị đánh văng nhưng ngay sau đó cô gái đó lại xuất hiện trước mặt hắn như ma quỷ, đâm một nhát vào giữa trán hắn.

Cực kỳ nhanh.

Nhanh đến mức Diệp Quân chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của kiếm.

Diệp Quân vung ngang kiếm lên đỡ.

Vèo!

Thánh kiếm Hiên Viên rung lên, sức mạnh cường đại đánh lui Diệp Quân, lúc này cô gái mặc bỗng cầm trường kiếm nhảy lên, thoáng chốc cả cơ thể cô ta bỗng trở nên hư ảo, sau đó vô số phụ nữ mặc váy bố xuất hiện ở thời không xung quanh, có đến cả vạn.

Thấy thế đồng tử Diệp Quân co lại, vì hắn nhận ra rất nhiều cô gái váy bố này đều là thật.

Sao cô ta có thể làm được?

Trong lúc kinh ngạc, Diệp Quân không dám sơ suất dù chỉ một giây, lúc này cơ thể hắn trở nên mờ ảo, ngay sau đó vô số thanh kiếm lao ra từ trước mặt hắn.

Thời không chồng chéo!

Lúc này hai người đều thi triển kiếm kỹ cực mạnh.

Các cường giả xung quanh đều đồng loạt lùi lại cách xa trận chiến khi nhìn thấy hai người cùng thi triển kiếm kỹ.

Vì họ cảm nhận được nguy hiểm.

Chẳng mấy chốc hàng vạn tia kiếm quang tụ lại một chỗ.

Ầm!

Thoáng chốc vô số kiếm quang bắn ra xung quanh như núi lửa bùng nổ, thời không ở những nơi kiếm quang lướt qua đều nổ tung.

Ở trung tâm luồng kiếm quang đó, hai người cũng lùi về sau cùng lúc, lùi đến cả vạn trượng mới dừng lại.

Ở trong góc tối nào đó, tông chủ Quá Khứ Tông nhìn chằm chằm hai người phía xa, không nói gì.

Có một ông lão gầy gò đứng bên cạnh cô ta, ông lão nhìn hai người phía xa: “Kiếm đạo của Tam tiểu thư mạnh hơn trước không ít”.

Cô gái váy bố chính là đệ tử của tông chủ Quá Khứ Tông.

Cô gái áo bào trắng nhìn đằng xa, bình tĩnh nói: “Vậy còn Diệp Quân?”

Ông lão gầy gò do dự rồi mới nói: “Kiếm đạo của người này cũng rất mạnh”.

Nói rồi ông ta nhìn cô gái áo bào trắng: “Tông chủ thấy người này thế nào?”

Cô gái áo bào trắng bình tĩnh nói: “Từ trước đến nay người thành công thường chú tâm đến tâm tính, thiên phú, may mắn, người này đều có hết thảy. Hơn nữa còn nhiều hơn đám người kia một điểm, đó là gia thế”.

Ông lão gầy gò do dự một chốc, sau đó nói: “May mắn?”

Cô gái áo bào trắng nhìn ông lão gầy gò: “Không tin vận đạo?”

Ông lão gầy gò: “Đám tu sĩ bọn ta đều nghịch thiên mà đi lên…”

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Nghịch thiên mà ngươi nói chẳng qua chỉ nằm trong đạo thôi, tu sĩ trong Đại Đạo đều nhỏ bé như thế”.

Ông lão gầy gò lặng thinh.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người đi: “Bắt đầu từ lúc này, mọi chuyện ở đây sẽ do Hàn Lăng toàn quyền xử lý”.

Dĩ nhiên cô ta không có hứng thú chơi đùa với Diệp Quân, tiếp theo cứ để đám thanh niên đấu với nhau đi.

Ông lão gầy gò do dự, sau đó nói: “Nếu mấy người ở đằng sau hắn ra tay…”

Bây giờ mấy người phụ nữ váy trắng cũng không còn là bí mật gì nữa.

Ai mà biết đằng sau Diệp Quân có một đám chống lưng siêu cấp.

Bây giờ mọi người đều gọi hắn là vua dựa dẫm.

Cô gái áo bào trắng dửng dưng nói: “Ra tay thì thế nào? Có gì phải sợ chứ?”

Ra tay thì thế nào?

Ông lão nhìn cô gái áo bào trắng, khẽ run, lộ ra vẻ cung kính.

Cô gái áo bào trắng nhìn hai người Diệp Quân đang đánh nhau dữ dội, đôi mắt không chút gợn sóng: “Các người muốn chơi thì cứ chơi vui vẻ”.
Chương 1072: Ta chưa đồng ý

Nói xong, cô gái áo bào trắng lạnh lùng nhìn phía xa, sau đó xoay người đi.

Ở đằng xa.

Vèo!

Một tia kiếm quang bỗng bộc phát từ trong Tuế Nguyệt trường hà, kiếm quang hệt như sóng biển nổ tung ra xung quanh, thời không Tuế Nguyệt những nơi nó đi qua đều bị hủy diệt.

Sức mạnh kiếm đạo của hai người quá mức hãi hùng, thời không Tuế Nguyệt đã không chịu được nữa.

Lúc này Diệp Quân càng đánh càng hăng, càng đánh càng nhiệt huyết.

Vì huyết mạch phàm nhân và huyết mạch phong ma đều là huyết mạch chậm nhiệt.

Đánh càng lâu thì sức mạnh càng lớn.

Thế nên trong lúc đấu với nữ kiếm tu này, hắn dần chiếm ưu thế.

Xoẹt!

Ngay lúc này Diệp Quân chém một nhát kiếm khiến cô gái váy bố bố nhưng hắn không tiếp tục thừa thắng xông lên, mà xoay người chạy đến Linh Hư Giới ở đằng xa.

Thấy thế, các cường giả xung quanh muốn ngăn chặn nhưng lúc này họ như nhận được lệnh gì đó, đều đồng loạt dừng lại, để mặc Diệp Quân chạy đến Linh Hư Giới.

Dù là cô gái váy bố đó cũng thu kiếm đứng lại.

Không có ai ngăn cản, rất nhanh Diệp Quân đã đánh vào Linh Hư Giới. Sau khi vào trong, Diệp Quân lướt mắt nhìn xung quanh, thần thức như một tấm lưới tản ra.

Không lâu sau, hắn quay phắt lại, sau đó cả người run lên biến thành kiếm quang biến mất ở tận chân trời.

Ở một bên khác, một người phụ nữ ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, có một thanh kiếm lơ lửng trước mặt nàng ta.

Người phụ nữ mặc một bộ váy trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, gương mặt lạnh lùng, cả người toát ra khí tức kiếm đạo rất mạnh.

Người này chính là Từ Kính.

Ngay lúc này Từ Kính như cảm nhận được gì, nàng ta ngẩng đầu lên, ngay sau đó một tia kiếm quang đáp xuống trước mặt nàng ta.

Kiếm quang tản đi, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp của Từ Kính lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Người đến là Diệp Quân.

Thấy Từ Kính không sao, Diệp Quân thầm thở phào, hắn nhanh chân bước đến trước mặt Từ Kính, sau đó ôm chặt lấy nàng ta khẽ nói: “Tiểu Kính”.

Từ Kính run lên.

Lúc này Từ Nhu xuất hiện ở một bên, nhìn thấy Từ Nhu, gương mặt lạnh lùng của Từ Kính đỏ ửng, nàng ta vội đẩy Diệp Quân ra, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân mỉm cười chỉ nắm lấy tay nàng ta, cũng không nói gì.

Từ Kính vốn định giãy ra khỏi tay hắn nhưng sức lực như thể biến mất, giãy tượng trưng vài cái rồi thôi.

Từ Nhu nhìn hai người, sau đó nói: “Bây giờ không phải là lúc ngọt ngào yêu đương”.

Sắc mặt Từ Kính trở nên lạnh lùng: “Ai yêu đương ngọt ngào chứ? Tỷ…”

Từ Nhu xua tay: “Đã ngủ với nhau rồi thì đừng xấu hổ”.

Từ Kính tức không thôi, nhìn Từ Nhu: “Ta đâm chết tỷ đấy”.

Diệp Quân cảm thấy ngờ vực, mình đã ngủ với Từ Kính rồi ư?

Thấy hình như Từ Nhu không nói dối, cộng thêm bộ dáng vừa thẹn vừa giận của Từ Kính, hắn lại càng nghi ngờ.

Lẽ nào ở lúc ở bí cảnh Vĩnh Sinh à?

Lúc này Từ Kính càng giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nàng ta trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Nghĩ gì đấy? Hả, ngươi nghĩ gì đấy?”

Diệp Quân: “…”

Từ Nhu nhìn hai người, không nói gì.

Nàng ta biết Diệp Quân không biết chuyện lúc trước ở bí cảnh nên mới cố ý nhắc đến.

Vì tốt cho Từ Kính, tốt cho Diệp Quân.

Thấy Từ Kính như thế, Diệp Quân im lặng không nói, xem ra lúc đầu đã xảy ra quan hệ trong đó thật rồi.

Thảo nào lúc tỉnh lại, chân mình lại có cảm giác mềm nhũn như thế.

Haizz!

Diệp Quân thầm nói đáng tiếc.

Ngủ say rồi!

Chẳng cảm nhận được gì cả.

Thấy vẻ mặt vừa cười vừa tiếc nuối của Diệp Quân, Từ Kính biết chắc chắn hắn đoán được gì, lúc này càng thêm xấu hổ, xoay người muốn đi nhưng lại bị Diệp Quân kéo lại.

Từ Nhu biết da mặt Từ Kính mỏng, lúc này kịp thời chuyển đề tài: “Họ không làm Tiểu Kính bị thương nhưng lại nhốt muội ý trong này, mục đích chính là muốn dụ ngươi đến”.

Nghe Từ Nhu nói thế, Từ Kính căng thẳng, nàng ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết mục đích của chúng là dụ ngươi đến, tại sao vẫn đến”.

Diệp Quân cười nói: “Hết cách rồi, vì tỷ ở đây”.

Trong mắt Từ Kính hiện lên vẻ phức tạp, gương mặt lạnh lùng của nàng ta cũng trở nên dịu dàng.

Diệp Quân xoay người nhìn bầu trời, khẽ nói: “Bây giờ có lẽ chúng ta không thể đi được rồi”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi có dự tính gì?”

Diệp Quân nhìn hai người, như biết Diệp Quân muốn nói gì, Từ Nhu nhíu mày, Diệp Quân lại cười nói: “Chúng ta cùng đối mặt”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ, nàng ta cứ nghĩ Diệp Quân lại muốn nàng ta và Từ Kính đi vào Tiểu Tháp.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiểu Bạch”.

Tiểu Bạch lập tức bay ra từ trong tháp, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có thể đưa cho họ một ít trang bị không?”

Tiểu Bạch chớp mắt không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Họ đều là vợ của ta”.

Tiểu Bạch: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Kính trợn mắt nhìn nàng ta muốn phản bác nhưng Diệp Quân lại chủ động nắm tay nàng ta mỉm cười nói: “Đại tỷ đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi”.

Từ Kính lạnh lùng nói: “Ta chưa đồng ý”.

Diệp Quân không nói gì, chỉ nắm tay nàng ta mỉm cười.

Từ Kính thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK