Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 831: Ba học sinh

Diệp Quân chỉ thấy có hai người ở trong Kiếm Đạo Viện rộng lớn này, một nam một nữ, cô gái đó chính là Song Song đã từng mài giũa với hắn trước đó.

Một người đàn ông khác khoảng mười bảy, mười tám tuổi, vóc dáng hơi mập mạp, đeo đôi mắt kính, trông khá thật thà.

Diệp Quân bước đến trước mặt hai người, người đàn ông hơi ngờ vực: “Người anh em này, anh cũng đến học kiếm à?”

Song Song nói: “Anh ấy là giáo viên đấy”.

Giáo viên!

Người đàn ông khẽ sửng sốt, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Anh là giáo viên hả?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy thư mời ra.

Nhìn thấy thư mời, người đàn ông vội cúi người chào: “Em là Mục Vân, chào thầy”.

Song Song nhìn Diệp Quân không nói lời nào.

Diệp Quân cười nói: “Không cần khách sáo đâu”.

Hắn nhìn hai người kia, sau đó nói: “Cả Kiếm Đạo Viện chỉ có hai học sinh thôi sao?”

Mục Vân gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân im lặng không nói gì, Kiếm Đạo Viện này suy tàn thật đấy.

Lúc này Hiên Viên Lăng bỗng cười nói: “Ba người chứ”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô ư?”

Hiên Viên Lăng cong môi cười: “Đúng thế”.

Mặc dù cô ấy cũng dùng kiếm nhưng không phải để tu kiếm, chẳng qua trước đây, khi biết được Diệp Quân muốn làm giáo viên cho Kiếm Đạo Viện, cô ấy quyết định thay đổi chuyên ngành, gia nhập vào Kiếm Đạo Viện.

Ba người!

Diệp Quân gật đầu: “Ba người thì ba người”.

Hiên Viên Lăng ngồi sang một bên, sau đó cười nói: “Tiết học đầu tiên của chúng ta sẽ học về cái gì?”

Diệp Quân nhìn ba người, cuối cùng hắn nhìn sang Mục Vân: “Cậu dùng kiếm gì?”

Mục Vân hơi lúng túng, lấy một thanh đại kiếm rất dày từ trong chiếc nhẫn ra: “Thầy à, em thích trọng kiếm”.

Trọng kiếm?

Diệp Quân cười nói: “Một kẻ khỏe hơn người, đánh thắng mười người biết võ, được”.

Mục Vân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn Song Song, hắn đánh giá Song Song một hồi rồi nói: “Cô thì sao?”

Song Song lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nơi này cực kỳ ít linh khí, dù dạy ba người vài kỹ thuật kiếm, ba người cũng khó mà thi triển, thế nên tôi quyết định dạy ba người ý chí chiến đấu và kiếm ý”.

Song Song nhìn Diệp Quân: “Kiếm ý?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Song Song lắc đầu: “Khó quá, nếu có thể lĩnh hội kiếm ý thì đã là tông sư rồi”.

Mục Vân cũng gật đầu: “Khó quá đó. Đến giờ bọn em đều chưa từng nhìn thấy kiếm ý ra làm sao”.

Hiên Viên Lăng khẽ cười, không nói gì, vì cô ấy từng nhìn thấy kiếm ý của Diệp Quân, đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Diệp Quân cười nói: “Tôi sẽ cho mọi người thấy”.

Mục Vân ngạc nhiên nói: “Thầy là tông sư ạ?”

Diệp Quân gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống, sau đó nói: “Kiếm ý là gì? “Ý” là ý cảnh, ý nguyện, mục đích, ý thức chủ quan như sự quyết tâm, còn “kiếm ý” tức là sự hiểu biết của kiếm khách về kiếm, chẳng hạn như mục đích, quyết tâm. Thông thường, kiếm ý của mình là đạo của mình. Cho nên nếu mọi người muốn lĩnh hội được kiếm ý, đầu tiên cần phải tự hỏi bản thân tại sao mình lại tu kiếm”.

Tại sao mình tu kiếm!

Ba người đều không lên tiếng.

Họ vẫn chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.

Diệp Quân nhìn ba người, lại hỏi: “Tại sao tu kiếm?”

Song Song trầm giọng nói: “Muốn trở thành kiếm tu, là kiểu kiếm tu có thể ngự kiếm”.

Diệp Quân cười nói: “Chỉ thế thôi sao?”

Song Song do dự rồi gật đầu.

Diệp Quân im lặng.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng biết tại sao nơi này lại ít kiếm tu đến thế rồi.

Ở vũ trụ Quan Huyên, sở dĩ có nhiều kiếm tu như thế, ngoài có truyền thừa kiếm đạo hoàn chỉnh ra thì còn hai nguyên nhân khác, đó là bản thân yêu thích tu kiếm và sinh tồn.

Ở đó là một thế giới tàn khốc, rất nhiều người tu kiếm không phải vì muốn thể hiện sự đẹp trai ngời ngời mà là vì sinh tồn.

Nhưng ở học viện Ngân Hà, mọi người không có nguy cơ sinh tồn.

Không có nguy cơ sinh tồn thì dĩ nhiên động lực học kiếm sẽ giảm đi, nhất là ở đây vẫn không có truyền thừa kiếm đạo, lại ít linh khí.

Nền văn minh võ đạo quá lạc hậu.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, phải để ba người này thấy được kiếm tu thật sự, để họ có một mục tiêu học tập.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân cười nói: “Mọi người muốn hiểu biết về kiếm ý chút không?”

Mục Vân gật đầu: “Muốn ạ”.

Song Song nhìn Diệp Quân không nói gì, nhưng ánh mắt cũng có phần mong đợi.

Hiên Viên Lăng cũng tràn đầy mong chờ.

Diệp Quân cười nói: “Vì vài nguyên nhân đặc biệt nên tôi không thể thi triển kiếm ý quá lâu, mọi người nhìn cho kỹ”.

Ba người vội gật đầu.

Diệp Quân nhắm mắt lại, thầm nói: “Cha à, con khoe mẽ một chút, đừng làm gì hết, được không?”

Không ai đáp lời.

Diệp Quân lại nói: “Chỉ một lần thôi”.

Vẫn không ai đáp lời.

Diệp Quân im lặng hồi lâu, hắn quyết định cứ thế mà làm.

Dù cha có đồng ý hay không thì hôm nay con cũng phải khoe khoang một chút.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng mở mắt, xòe bàn tay ra: “Kiếm!”

Vèo!

Bỗng chốc hàng trăm tiếng kiếm kêu đột nhiên vang lên, mấy thanh kiếm đặt xung quanh biến thành từng chùm kiếm quang bay đến rồi vòng quanh đỉnh đầu Diệp Quân…

Nhìn thấy thế, ba người hóa đá tại chỗ.
Chương 832: Khó hiểu

Ba người đều hóa đá khi nhìn phi kiếm xoay vòng trên đỉnh đầu.

Phi kiếm!

Thuật ngự kiếm?

Lúc này đầu óc ba người đều như dừng hoạt động, họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ đâu?

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, vì hắn nhận ra sức mạnh bí ấn đó không xuất hiện.

Lẽ nào cha đã bỏ phong ấn cho mình rồi?

Ngay khi Diệp Quân còn đang ngờ vực thì sức mạnh bí ẩn đó bỗng giáng xuống.

Cảm nhận được sức mạnh này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: “Tán”.

Hắn vừa dứt lời, hàng trăm thanh kiếm biến thành từng luồng kiếm quang quay về chỗ cũ.

Còn Diệp Quân nằm bò trên mặt đất, bất động.

Ba người kia vẫn đang sững sờ.

Phi kiếm!

Thì ra trên đời này có phi kiếm thật.

Lúc này Hiên Viên Lăng vội ôm Diệp Quân lên, cô ấy lấy một viên Khí Lực Đan cho Diệp Quân uống, một lúc sau sắc mặt trắng bệch của Diệp Quân mới hồng hào hơn.

Diệp Quân cười khổ.

Đúng là chỉ có thể khoe khoang một chút thôi.

Hiên Viên Lăng nói: “Không sao chứ?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu.

Hiên Viên Lăng khẽ nói: “Có người đang trấn áp anh à?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng hơi nghi ngờ: “Là Thiên Đạo sao?”

Diệp Quân cười khổ: “Nếu là Thiên Đạo thì tốt rồi”.

Thiên Đạo ở đây không thể áp chế được hắn.

Hiên Viên Lăng vốn dĩ còn muốn hỏi thêm nhưng thấy Diệp Quân còn yếu, chỉ đành đè nén nghi ngờ trong lòng, cô ấy lại lấy một viên Khí Lực Đan ra cho Diệp Quân uống.

Có linh khí vào người, Diệp Quân mới đỡ hơn một chút.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân ngồi dậy, nằm trong lòng Hiên Viên Lăng nhưng vẫn chưa ổn lắm.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhìn ba người, cười nói: “Có muốn giống tôi lúc nãy không?”

Ba người đều gật đầu.

Kiếm tu!

Đây mới là kiếm tu.

Một tiếng kiếm vang lên, cả hàng vạn kiếm tụ lại.

Diệp Quân nói: “Mọi người đã nhìn thấy kiếm ý rồi nên tiếp theo là lập ý, làm thế nào lập ý thì còn phụ thuộc vào mọi người”.

Kiếm ý là thứ đều chỉ có thể dựa vào bản thân, người ngoài không thể giúp.

Ba người khẽ gật đầu, lúc này họ có rất nhiều suy nghĩ.

Trước đây, họ hoàn toàn mù mịt với kiếm đạo, ngay cả mấy cái gọi là ngự kiếm bay lên, họ đều nhìn thấy trên tivi nhưng lúc này, thuật ngự kiếm của Diệp Quân đã mở ra một cánh cửa mới cho họ.

Đảo ngược hoàn toàn nhận thức của họ với kiếm đạo.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó đứng lên rời đi.

Tiếp theo phải dựa vào bản thân họ.

Sau khi ra khỏi Kiếm Đạo Viện đã là giữa trưa, Diệp Quân đi đến lớp học của Ngao Thiên Thiên.

Đến giờ ăn cơm rồi.

Lúc này, Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn sang bên phải, có hai người đàn ông trong góc lầu ở cách đó không xa đang nhìn hắn chằm chắm.

Một người đàn ông trong đó là Lý Nguyên.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Lý Nguyên cũng nhìn thẳng vào hắn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó thu lại tầm nhìn, tiếp tục đi về phía xa.

Người đàn ông bên cạnh Lý Nguyên trầm giọng nói: “Anh Lý Nguyên, hắn dám xem thường anh”.

Ánh mắt Lý Nguyên trở nên lạnh như băng, không nói gì.

Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ lạnh lùng: “Tôi tìm người tiêu diệt hắn nhé?”

Lý Nguyên lắc đầu: “Tôi vừa nhận được tin người này trở thành giáo viên của học viện, hơn nữa còn do gia tộc Hiên Viên giới thiệu”.

Gia tộc Hiên Viên!

Nghe Lý Nguyên nói thế, người đàn ông sửng sốt: “Hắn có quan hệ với gia tộc Hiên Viên ư?”

Lý Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Thảo nào hắn lại vênh váo đến thế, thì ra là có quan hệ với gia tộc Hiên Viên”.

Đây là gia tộc lớn ở Yến Kinh.

Lý Nguyên định nói gì đó, lúc này một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt Lý Nguyên.

Nhìn thấy người đến, Lý Nguyên sửng sốt: “Cha”.

Người đến là Lý Phong – trưởng lão của hội trưởng lão học viện Ngân Hà.

Người đàn ông bên cạnh Lý Nguyên cúi đầu chào: “Em chào Lý trưởng lão”.

Lý Phong nhìn người đàn ông: “Cậu là học sinh của Võ Đạo Viện à?”

Người đàn ông nói: “Vâng ạ”.

Lý Phong lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu bị đuổi học”.

Người đàn ông ngơ ngác: “Ơ…”

Lý Nguyên cũng cảm thấy khó tin.

Lý Phong phất tay: “Cút!”

Người đàn ông vô lực ngồi phịch xuống, run giọng nói: “Lý trưởng lão, chuyện này… em đã làm sai gì à?”

Lý Phong nhìn người đàn ông: “Có mưu đồ hãm hại giáo viên của học viện Ngân Hà, cậu nghĩ tội này có lớn không?”

Người đàn ông sửng sốt, sau đó nhìn Lý Nguyên, Lý Nguyên định lên tiếng thì Lý Phong bỗng lạnh lùng nhìn gã: “Đi theo cha”.

Nói rồi ông ta đi ra chỗ khác.

Lý Nguyên do dự, sau đó cũng đi theo ông ta.

Sắc mặt người đàn ông đó xám như tro.

Thôi học!

Chuyện này là một cú sốc có sức hủy diệt với gã ta, gã ta sẽ trở thành trò cười của cả gia tộc.

Lý Phong dẫn Lý Nguyên sang một bên.

Lý Phong bình tĩnh nói: “Con thích cô giáo Ngao à?”

Lý Nguyên do dự một chốc rồi gật đầu.

Lý Phong nhìn Lý Nguyên: “Con nghĩ cô giáo Ngao Thiên Thiên là người thế nào?”

Lý Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Khá bí ẩn”.

Lý Phong thở dài: “Con đúng là… ngốc quá”.

Mặt Lý Nguyên đầy vẻ khó hiểu.

Lý Phong lắc đầu: “Lúc mới đến, cô giáo Ngao được viện trưởng tuyển vào làm giáo viên, khi đó cô ấy không biết nhiều về phong tục của chúng ta, nếu cô ấy là người của ngôi sao màu xanh thì làm sao có thể không quen với phong tục ở đây được chứ? Con hiểu ý cha không?”

Lý Nguyên khó tin nói: “Cô ấy đến từ khu vực khác sao?”
Chương 833: Tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự

Lý Phong gật đầu: “Lúc đầu, con theo đuổi cô ấy, cha cũng không phản đối, nếu con có thể theo đuổi cô ấy, cũng không phải là chuyện gì xấu với nhà họ chúng ta, còn có thể nói là đại sự. Mặc dù cha cũng biết xác suất của việc này rất nhỏ nhưng vẫn ôm một chút may mắn. Nhưng hiện giờ…”

Nói đến đây, ông ta tức giận nhìn Lý Nguyên: “Cô ấy đã có bạn trai rồi nhưng con vẫn muốn tỏ tình với cô ấy, con cho rằng mình đẹp trai đến thế sao? Con làm thế là ngốc đấy, chẳng có chút phong độ nào cả, nếu cha là phụ nữ cũng sẽ coi thường con”.

Sắc mặt Lý Nguyên cực kỳ khó coi.

Lý Phong nói tiếp: “Cô giáo Ngao là người kiêu ngạo thế nào? Người mà cô ấy thích có thể là người tầm thường được à? Con nghĩ người đàn ông đó là người tầm thường sao?”

Lý Nguyên do dự, sau đó nói: “Con đã điều tra, hắn chẳng qua chỉ có chút quan hệ với gia tộc Hiên Viên…”

“Đồ ngu ngốc!”

Lý Phong bỗng tức giận quát: “Gia tộc Hiên Viên là thế lực như thế nào? Dùng cái đầu heo của con mà suy nghĩ đi, mẹ nó chứ, người có thể làm cho họ xem trọng sẽ là người bình thường được sao?”

Sắc mặt Lý Nguyên khá khó coi, không lên tiếng.

Lý Phong nói tiếp: “Lúc nãy con khiêu khích người ta, con nghĩ người ta có để tâm đến con không? Ánh mắt đó chẳng hề có một tia tức giận nào, người ta đang xem thường con, xem thường con đó! Đồ ngu ngốc!”

Lý Nguyên cúi đầu xuống, không dám nói gì.

Lý Phong lại nói: “Cái đồ ngu như con mà còn muốn đi trả thù, có phải con muốn để cho cha con tiễn con đi trước không?”

Lý Nguyên do dự rồi nói: “Cha, cha lo nghĩ rồi! Cha là trưởng lão của hội trưởng lão, hai người họ chẳng qua chỉ là giáo viên, cha cứ chèn ép họ thì họ có thể làm được gì? Họ…”

“Mẹ kiếp!”, Lý Phong bỗng giơ tay lên tát gã một bạt tai.

Bốp!

Lý Nguyên còn chưa phản ứng kịp đã bị tát một cái văng ra xa, cả người đập mạnh xuống đất.

Lý Nguyên ngơ ngác.

Lý Phong nhìn Lý Nguyên: “Mày ngu hơn tao nghĩ nữa, cả đời sáng suốt của ông đây sao lại sinh ra đứa con ngu như mày chứ, ông đây nghi ngờ mày có phải là con của ông hàng xóm không đấy”.

Lý Nguyên: “…”

Lý Phong chỉ vào Lý Nguyên mắng: “Ông đây đã nói nhiều với mày như thế mà mày chẳng nghe lọt một chữ, vậy thôi ông đây cũng lười nhiều lời với mày. Người đâu!”

Ông ta vừa dứt lời, hai ông lão bỗng từ đằng xa đi đến.

Lý Phong lạnh lùng nhìn Lý Nguyên: “Đưa nó về nhà họ Lý, không có lệnh của tôi không được phép cho nó ra ngoài, nếu nó dám tự ý ra ngoài thì đánh gãy chân nó”.

Nghe Lý Phong nói thế, sắc mặt Lý Nguyên trở nên trắng bệch: “Cha, con còn phải đi học, con còn phải…”

Lý Phong xua tay: “Dẫn đi”.

Hai ông lão kéo Lý Nguyên đi.

Lý Phong đứng ở đó thở dài.

Thật ra ông ta cũng chẳng phải là người lương thiện gì, nếu Ngao Thiên Thiên đó là người bình thường thật thì ông ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn, cũng không phải không thể thỏa mãn mong ước của con trai.

Nhưng cô gái đó không phải người thường.

Còn người đàn ông đó nữa, có thể được gia tộc Hiên Viên ra mặt giới thiệu thì có thể là người thường được sao?

Lăn lộn đến địa vị này, ông ta cũng phải học được cách nhìn người, người nào có thể chọc vào hay không thể chọc vào. Người có thể chọc vào thì có thể bắt nạt một chút, còn người không thể chọc vào thì không nên làm gì cả, nếu không có khi còn không biết mình chết thế nào.

Ông ta hiểu, đáng tiếc là con trai ông ta không hiểu.

Lý Phong thở dài, lúc này ông ta cũng hơi hối hận vì quá nuông chiều con trai mình.

Lần này may mà ông ta cẩn thận, đi sang đây xem thử trước, nếu không một khi để đứa con trai ngu ngốc này làm gì người đàn ông kia thì rất có thể sẽ mang đến tai họa cho ông ta.

Một lúc lâu sau, Lý Phong xoay người đi, ông ta đã quyết định sinh thêm một đứa con trai, đứa lớn không được việc thì dĩ nhiên chỉ có thể giáo dục đứa nhỏ hơn.



Diệp Quân đi đến lớp học của Ngao Thiên Thiên, còn về Lý Nguyên thì dĩ nhiên hắn không thèm để tâm.

Hắn chỉ có hứng thú với đối thủ mạnh.

Đối phương không gây rắc rối cho mình thì tốt, còn nếu gây phiền phức thì tiện tay tiêu diệt là được.

Không lâu sau, Diệp Quân đã đến trước cửa lớp học của Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên còn đang lên lớp, cô ấy đang giảng về võ đạo, dĩ nhiên đều là vài võ đạo cơ bản, giảng những thứ quá cao siêu ở đây cũng chẳng có tác dụng.

Thấy Diệp Quân đến, các học sinh đều nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn các học sinh: “Tan học”.

Các học sinh: “…”

Ngao Thiên Thiên bước đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cùng đi ăn nhé”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên xoay người đi.

Các học sinh trong lớp nhìn nhau, sau đó bắt đầu xì xào nói.

Có học sinh nam tức giận nói: “Sao hắn có thể xứng với cô giáo Thiên Thiên được chứ?”

Một học sinh nữ không phục: “Sao lại không xứng? Tôi nghĩ anh ấy rất đẹp trai”.

Học sinh nam nói: “Đẹp trai thì có tác dụng quái gì? Mặt đẹp chẳng qua chỉ là một ổ vi trùng, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự”.

Học sinh nữ hỏi: “Trương Vân, cậu độc thân bao lâu rồi?”

“Ba… hả? Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Học sinh nữ nói: “Độc thân ba năm rồi, có biết tại sao cậu lại độc thân ba năm không?”

“Ý cậu là tôi xấu à?”

“Cậu tự nói đấy chứ…”

Trương Vân: “…”
Chương 834: Hoa đã có chủ

Lúc đám người đang tranh luận, Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên ra khỏi lớp học.

Ngao Thiên Thiên nói: “Ta biết một nơi có đồ ăn rất ngon, ta dẫn huynh đi!”

Diệp Quân gật đầu, cười đáp: “Được!”

Dưới sự dẫn đường của Ngao Thiên Thiên, hai người đi ra ngoài trường học.

Trên đường đi, hai người vẫn thu hút vô số ánh mắt, mặc dù Ngao Thiên Thiên tính tình thoải thoái, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mặt cũng dần đỏ ửng.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến một nhà hàng trước cửa học viện Ngân Hà, sau khi ngồi xuống, Ngao Thiên Thiên cầm thực đơn lên và gọi món rất thành thục.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên trước mặt, hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tao nhã, mái tóc dài xõa ngang vai, không trang điểm cũng rất xinh đẹp, trên đầu còn có hai chiếc sừng rồng nhỏ thêm vài phần đáng yêu.

Sừng rồng trông như vật trang trí, chỉ có Diệp Quân biết đó là sừng rồng thật.

Bị Diệp Quân nhìn chằm chằm, Ngao Thiên Thiên lườm hắn, mặt đỏ lên: “Huynh nhìn cái gì?”

Diệp Quân cười nói: “Trước đây, ta thường oán hận mình từ khi ra khỏi Diệp tộc chỉ cả ngày đánh đấm, thậm chí còn không thở nổi. Nhưng bây giờ, ta lại thấy mình là người may mắn nhất trên đời”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì nếu ta không được nuôi dưỡng ở bên ngoài, thì có thể ta sẽ không được gặp muội, nếu không được gặp muội, cho dù ta trở thành vua cả vũ trụ, Tứ Kiếm siêu việt, thì có ý nghĩa gì?”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân một hồi, cười nói: “Bây giờ huynh rất biết cách dỗ dành con gái, ta không mắc lừa đâu!”

Diệp Quân mỉm cười: “Ta và muội đã dung hợp, tâm tư tương thông, ta có thể lừa bất cứ ai, nhưng không thể lừa muội”.

Ngao Thiên Thiên nắm tay Diệp Quân, cúi đầu nói: “Ta biết”.

Diệp Quân nói: “Muội thích ngôi sao màu xanh không?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Thích, ở đây ít đánh đấm, còn có nhiều điều mới mẻ hơn”.

Diệp Quân đang định nói thì món ăn hai người gọi lần lượt được bưng lên.

Ngao Thiên Thiên cười nói: “Đồ ăn ở đây rất ngon, ta thường đến đây ăn… Nào, thử món này xem, món này gọi là trứng gà, trứng do gà đẻ ra…”

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Muội chưa từng ăn trứng gà sao?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ở Long tộc ta, gà là sinh vật cấp thấp, bọn ta không ăn”.

Gà: “…”

Ngao Thiên Thiên lại gắp một món khác đặt trước mặt Diệp Quân: “Món này cũng ngon, đây là trứng vịt, trứng do vịt đẻ ra…”

Vịt: “…”

Diệp Quân lắc đầu cười, có thể thấy Ngao Thiên Thiên rất thích đồ ăn ở ngôi sao màu xanh, cô ấy gọi rất nhiều món, hơn nữa còn có thể đọc tên mỗi món.

Diệp Quân không ăn, hắn chỉ ngồi nhìn Ngao Thiên Thiên với vẻ dịu dàng trìu mến, hắn thật sự mắc nợ cô gái trước mặt rất nhiều.

Ngao Thiên Thiên đang ăn dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn: “Nhìn ta làm gì…”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đã quyết định một chuyện”.

Ngao Thiên Thiên khó hiểu: “Chuyện gì?”

Diệp Quân đáp: “Ta muốn cùng muội sinh một đứa con gái!”

Ngao Thiên Thiên chớp mắt, vẫn chưa phản ứng kịp.

Diệp Quân lại nói tiếp: “Sinh một đứa con gái xinh đẹp giống muội!”

“Khụ!”

Ngao Thiên Thiên ho sặc sụa, suýt chút nữa không thở nổi.

Diệp Quân vội vàng đứng lên đi bến cạnh rồi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mặt đỏ bừng: “Huynh… đừng nói những lời này, ta nghe… tim đập rất nhanh…”

Mặc dù cô ấy phóng khoáng, nhưng vẫn tương đối bảo thủ về mặt tình cảm, phải nói rằng phần lớn phụ nữ trong vũ trụ Quan Huyên đều như vậy.

Diệp Quân thuận thế ngồi xuống bên cạnh Ngao Thiên Thiên, ôm lấy vòng eo thon của Ngao thiên Thiên, cười nói: “Nhưng chúng ta phải thành thân, sau khi thành thân sẽ sinh con… Muội thích con gái hay con trai?”

Ngao Thiên Thiên vô thức nói: “Đều thích…”

Nói đến đây, cô ấy dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng dừng lại, trừng mắt nhìn Diệp Quân, vô thức đấm vào ngực Diệp Quân.

Bụp!

Diệp Quân lập tức bay xa hơn mười mét.

Người trong nhà hàng sững sờ.

Diệp Quân cũng ngẩn người.

Suýt chút nữa đánh chết hắn!

Thấy Diệp Quân bị đánh bay, Ngao Thiên Thiên cũng bất ngờ, cô ấy vội vàng chạy đến chỗ Diệp Quân.

Nhưng lúc này, một người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Quân, chỉ vào Diệp Quân: “Thật không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt mà dám quấy rối con gái…”

Gã nhanh chóng quay người nhìn Ngao Thiên Thiên chạy tới, nghiêm túc nói: “Cô yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không để ai làm tổn hại đến cô”.

Thực ra từ khi bước vào nhà hàng, Ngao Thiên Thiên đã thu hút rất nhiều ánh mắt, người đàn ông này là một trong số đó.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Quân bên cạnh Ngao Thiên Thiên, vô số đàn ông trong nhà hàng đều cảm thấy đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy lại là hoa đã có chủ.

Khi nhìn thấy Ngao Thiên Thiên đánh bay Diệp Quân, người đàn ông này vô cùng vui mừng, thì ra hai người không phải người yêu, nên nhanh chóng đứng ra chuẩn bị một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Chương 835: Ta không muốn ngủ cùng huynh

Ngao Thiên Thiên không thèm để ý đến gã, nhanh chóng chạy tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy đỡ Diệp Quân dậy, nhìn máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng hắn, cô ấy đau lòng nói: “Huynh không sao chứ?”

Diệp Quân cười khổ.

Suýt chút nữa thì muội đánh chết ta rồi!

Ngao Thiên Thiên nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, vô cùng đau lòng.

Người đàn ông kia nhìn hai người với vẻ kinh ngạc: “Các người…”

Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Anh ấy… là chồng tôi!”

Nói xong mặt lập tức đỏ bừng, chưa thành thân mà đã gọi chồng, điều này khiến cô ấy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng có phần vui mừng.

Chồng!

Người đàn ông sững sờ, một hồi lâu mới hoàn hồn lại, ngập ngừng nói: “Vậy mà cô… lại đánh hắn như vậy!”

Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Chưa từng nghe câu đánh là thương, mắng là yêu à?”

Người đàn ông sững sờ.

Người trong nhà hàng cũng bất ngờ, mặc dù câu này không sai, nhưng… phải đánh mạnh vậy sao?

Suýt chút nữa đánh chết người rồi!

Trong nhà hàng, ánh mắt ngưỡng mộ của đám đàn ông nhìn Diệp Quân chuyển sang thương hại.

Chàng trai này thật đáng thương.

Sau này không cẩn thận còn có thể bị đánh chết.

Ngao Thiên Thiên để lại vài tờ tiền Hoa Hạ, sau đó bế Diệp Quân rời đi.

Thấy Diệp Quân được Ngao Thiên Thiên bế, biểu cảm của mọi người trong nhà hàng đều trở nên kỳ lạ.

“Thì ra là kẻ ăn bám!”

Có người khinh bỉ nói.

Sau khi ra đường, hai người lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Diệp Quân vội vàng nói: “Ta… ta tự đi…”

Mặc dù bị thương nặng nhưng hắn vẫn muốn tự đi, để Ngao Thiên Thiên bế như vậy thật sự rất xấu hổ.

Ngao Thiên Thiên nghiêm túc nói: “Đừng cử động!”, Diệp Quân bất lực.

Nếu không thể phản kháng thì hãy tận hưởng nó!

Diệp Quân vùi đầu vào lòng Ngao Thiên Thiên, vừa hay chạm đến vòng ngực mềm mại.

Mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, như đám mây cháy, cô ấy cúi đầu nhìn Diệp Quân, run giọng nói: “Huynh… đừng làm loạn… nếu không… ta… ta sẽ nói với Tiểu Ca!”

A!

Diệp Quân chết lặng.

Ta làm loạn, muội đi nói với Tiểu Ca hả?

Nói gì vậy?

Nhận ra mình lỡ lời, Ngao Thiên Thiên xấu hổ lườm Diệp Quân: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Diệp Quân cười khổ: “Muội định bế ta vào học viện Ngân Hà à?”

Nếu để Ngao Thiên Thiên bế vào học viện Ngân Hà thì hắn sẽ mất hết mặt mũi, bởi vì trên đường đi, hắn phát hiện mọi người đều nhìn hắn với vẻ kỳ lạ.

Thấy sắp đến học viện Ngân Hà, Ngao Thiên Thiên do dự rồi nhẹ nhàng đặt Diệp Quân xuống, nhìn Diệp Quân yếu ớt, Ngao Thiên Thiên vừa áy náy vừa đau lòng: “Huynh… sau này đừng nói với ta những lời xấu hổ đó!”

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta thích muội nên mới nói vậy”.

Nghe vậy, nhịp tim Ngao Thiên Thiên chợt tăng nhanh, trong lòng vừa vui mừng vừa xấu hổ, đương nhiên là vui nhiều hơn.

Diệp Quân đột nhiên thở dài: “Nếu muội không muốn nghe thì sau này ta sẽ không nói nữa”.

Ngao Thiên Thiên đỡ hắn, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải vậy… một ngày huynh nói mười lần là được rồi”.

Diệp Quân sững sờ, một ngày nói mười lần, muội nghĩ ta là vua tâm tình sao?

Sau đó, Ngao Thiên Thiên đỡ Diệp Quân vào học viện.

Trên đường đi, Diệp Quân nói: “Thiên Thiên, ta đã gặp một người ở đây!”

Ngao Thiên Thiên tò mò hỏi: “Ai?”

Diệp Quân đáp: “Chân Thần!”

Chân Thần!

Sắc mặt Ngao Thiên Thiên lập tức thay đổi: “Chân Thần cũng ở đây sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Ngao Thiên Thiên bỗng trở nên căng thẳng: “Chân Thần có làm gì huynh không…”

Diệp Quân lắc đầu: “Chân Thần không hề có ý thù địch với ta”.

Ngao Thiên Thiên thấy hơi khó hiểu: “Chân Thần ở đây làm gì?”

Diệp Quân đáp: “Viết sách, bán sách”.

Ngao Thiên Thiên hoang mang: “Viết sách, bán sách hả?”

Diệp Quân cười khổ: “Cô gái này… rất khác lạ, nhưng cũng may, hình như tu vi của cô ta cũng bị phong ấn rồi”.

Ngao Thiên Thiên nghi ngờ nói: “Thực lực của cô ta mạnh như vậy, sao có thể bị phong ấn được chứ?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lúc đầu ta cũng nghi ngờ, nhưng sau đó mới phát hiện ra phần lớn thực lực của cô ta đều đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, vì vậy đây có thể là nguyên nhân”.

Vũ Trụ Kiếp!

Vẻ mặt Ngao Thiên Thiên trở nên nghiêm trọng, ở vũ trụ Quan Huyên, cô ấy cũng từng nghe nói đến Vũ Trụ Kiếp.

Chân Thần chưa xuất hiện là vì đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, cô ấy không ngờ vị Chân Thần này cũng ở hệ Ngân Hà.

Diệp Quân nói: “Sau buổi học, tối nay ta sẽ đi gặp cô ta, muội đi cùng không?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Tối nay ta phải tu luyện”.

Diệp Quân do dự rồi nói: “Vậy ta tu luyện cùng muội!”

Ngao Thiên Thiên không biết nghĩ gì, mặt lập tức đỏ bừng: “Không cần… ta không muốn ngủ cùng huynh!”

Diệp Quân sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK