Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2016: Đừng nhiều lời

Đúng lúc này, ấn ký trong tay Pháp Thần Ác Đạo bỗng rung lên dữ dội, yêu thú hung hãn xoay vòng trên ấn ký bỗng bay ra, chín con Hắc Long biến thành chín tia sáng đen lao vào trong cơ thể yêu thú.

Ầm!

Khí tức của yêu thú hung ác đó bỗng tăng lên nhanh chóng, bắt đầu thay da đổi thịt, không lâu sau một con Hắc Long chín đầu xuất hiện, Tịnh Sơ híp mắt lại: “Tộc Thần Long viễn cổ”.

Các cường giả của nền văn minh Vô Gian ở một bên cũng ngạc nhiên, họ cũng biết về tộc Thần Long viễn cổ này, năm đó cũng là nền văn minh vũ trụ cấp năm, sau đó đã xảy ra mâu thuẫn văn minh với nền văn minh Thiên Hành, sau đó đánh nhau với nền văn minh Thiên Hành nhưng lại thất bại, cả nền văn minh biến mất trong dòng lịch sử dài.

Họ không ngờ Hắc Long của tộc Thần Long viễn cổ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.

Hắc Long đó cúi đầu nhìn Tịnh Sơ, ánh mắt hung hãn, gầm gừ: “Nền văn minh Thiên Hành cũng có ngày hôm nay”.

Mặt Tịnh Sơ không cảm xúc: “Năm đó khi tộc Thần Long viễn cổ của ngươi đánh với nền văn minh Thiên Hành ta, các ngươi vẫn còn khí khái, cả tộc đều chết trận, không ai chịu đầu hàng, không ngờ bây giờ ngươi lại đầu hàng Ác Đạo Minh, nếu tiên tổ tộc Thần Long viễn cổ biết được, không biết có bị ngươi chọc tức mà sống lại không nữa”.

“Hỗn láo!”

Hắc Long đó tức giận nói: “Nền văn minh Thiên Hành chết tiệt, ngươi…”, Pháp Thần Ác Đạo bỗng nói: “Đừng nhiều lời nữa, giết bà ta đi”.

Hắc Long có vẻ hơi sợ Pháp Thần Ác Đạo, không dám cãi lời, lập tức lao về phía Tịnh Sơ.

Cả tinh hà như bị thiêu đốt.

Trước mặt Hắc Long này, Tịnh Sơ nhỏ bé như một hạt bụi, nhưng trong mắt bà ta không có bất kỳ tia dao động nào, bà ta bỗng bay lên trời tung ra nắm đấm.

Một quyền quang lửa đập mạnh vào đầu Hắc Long đó.

Hắc Long kêu gào lên, văng ra xa, vảy trên đầu bị thiêu đốt từng chút, máu bắn ra tung tóe, nhưng Tịnh Sơ cũng bị sức mạnh của nó chấn động lùi về sau.

Lúc Tịnh Sơ lùi lại, một bàn tay khô đã tóm lấy Diệp Quân ở phía xa.

Thấy thế, Tịnh Sơ bị chấn động văng ra xa biến sắc, bà ta bỗng tức giận hét lên: “Đạo diệt!”

Vừa dứt lời, bà ta tung ra một quyền.

Đòn tấn công này khiến sức mạnh Pháp Tắc Đại Đạo Thiên Địa lập tức mục nát, trời đất suy tàn.

Ba Chí Tôn bị văng ra xa cả mấy ngàn trượng, vừa dừng lại cơ thể ông ta trở thành một làn khói xanh.

Các Thánh Vương đều ngạc nhiên.

Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng nhìn Ba Chí Tôn: “Bản thể còn không đến, ngươi nghĩ chỉ dựa vào bóng ảnh của ngươi đủ để đấu lại bà ta sao?”

Cho dù là Phục Võ trước đó hay Tịnh Sơ bây giờ, có thể nói đều là sự tồn tại đỉnh cao của nền văn minh cấp năm, cường giả ở cấp bậc này gần như là sự tồn tại vô địch trong cùng cảnh giới, mà đánh đến lúc này, Ba Chí Tôn này lại không có bản thể, điều này khiến cô ta rất bực mình.

Ba Chí Tôn đã trở nên mờ ảo trầm giọng nói: “Đến ngay đây”.

Pháp Thần Ác Đạo nhìn Tịnh Sơ cách đó không xa, lắc đầu: “Nếu Ác Thư của ta ở đây, có lẽ có thể nhốt bà ta lại”.

Ác Thư của cô ta vừa bị thanh kiếm của Diệp Quân xé nát, đến giờ vẫn chưa khôi phục, đương nhiên điều quan trọng nhất là mấy ác tự và ác huyết đó đều đã bị Diệp Quân nuốt chửng…

Ba Chí Tôn bỗng nói: “Theo ta biết Pháp Thần có một thần vật thuộc nền văn minh Quy Giả trong truyền thuyết, tại sao không dùng?”

Nghe Ba Chí Tôn nói thế, các vị Thánh Vương đều khá ngạc nhiên, nhìn sang Pháp Thần Ác Đạo, người phụ nữ này còn che giấu thực lực?

Pháp Thần Ác Đạo quay đầu nhìn Ba Chí Tôn: “Theo ta biết, tộc Đại Vu nền văn minh Vô Gian ngươi có ba vị Chí Tôn, hai tộc trưởng và Vu Tế Sư, sao các ngươi không phái đến?”

Ba Chí Tôn không trả lời.

Thật ra mặc dù Ác Đạo Minh và nền văn minh Vô Gian hợp sức với nhau, nhưng cả hai thế lực đều biết đây chỉ là tạm thời, sau khi giải quyết xong nền văn minh Thiên Hành, hai thế lực họ chắc chắn vẫn còn một trận chiến, thế nên cho đến tận giờ cả hai bên đều có sự dè dặt.

Ba Chí Tôn bỗng bật cười: “Pháp Thần, ta và cô đều biết rõ, chúng ta mà nội loạn, sẽ chỉ để nền văn minh Thiên Hành và Diệp Quân được lợi thôi”.

Pháp Thần Ác Đạo bình tĩnh nói: “Nếu các ngươi kéo chân quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này, ta có thể giết Diệp Quân”.

Vu Dịch lập tức nói: “Diệp Quân yếu như thế, tại sao bọn ta đi cưỡng chế người mạnh, ngươi lại giết người yếu hơn?”

Pháp Thần Ác Đạo liếc nhìn Vu Dịch, Vu Dịch hơi sợ, Pháp Thần Ác Đạo gật đầu: “Được, vậy ta sẽ giữ chân quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ, các ngươi giết Diệp Quân”.

Dứt lời, cô ta như sợ nền văn minh Vô Gian hối hận lập tức lao về phía quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ.
Chương 2017: Ta là Tháp gia của mi!

Pháp Thần Ác Đạo dù gì cũng vẫn kiêng kỵ Diệp Quân. Cái tên mà Nhất điện chủ từng đích thân nói rằng không thể trở mặt này, hiển nhiên là có chỗ chống lưng cực kỳ mạnh.

Cô ta từng gặp Nhất điện chủ, làm sao không biết bà ta cao ngạo đến nhường nào.

Nên chỉ một câu nói của bà ta là đủ để chứng minh sức mạnh của người đứng sau Diệp Quân.

Nhưng cũng chỉ có một chút kiêng kỵ mà thôi.

Nhất điện chủ nói tạm thời không thể trở mặt, không đồng nghĩa với sau này không thể.

Nhưng cô ta vẫn giữ lại hậu chiêu, để Diệp Quân và vũ trụ Vô Gian đánh nhau tới chết.

Thấy Pháp Thần Ác Đạo lao về phía Tịnh Sơ, trực giác mách bảo Vu Dịch có chuyện không hay sắp xảy ra. Nhớ tới Diệp Quân hiện nay yếu hơn Tịnh Sơ rất nhiều, cô ta nhíu mày, không kịp nghĩ ngợi gì nữa.

Mà quay phắt lại nhìn Ba Chí Tôn và các cường giả khác.

Ông ta không nói không rằng mà nhấc chân, hóa thành cầu vồng lao về phía Diệp Quân.

Tịnh Sơ đang chiến đấu với Pháp Thần Ác Đạo và Cổ Thần Long bên kia thấy cảnh này thì biến sắc. Bà ta vừa toan chạy đến thì đã bị vô số lôi kiếp và Cổ Thần Long kia hung hăng chặn lại.

Tịnh Sơ không thèm để ý, xoay người chịu đựng hai đòn tấn công để tiếp tục lao tới. Khi xuất hiện trước Diệp Quân, khóe miệng bà đã đỏ thắm máu tươi, vết thương chồng chất, nhưng tay vẫn tung đấm.

Sức mạnh khổng lồ ùa ra đẩy lui Ba Chí Tôn, nhưng bản thân bà ấy cũng trả giá bằng một ngụm máu.

Bỗng nhiên Tịnh Sơ biến sắc kịch liệt, vội vàng quay lại, chỉ thấy Diệp Quân đang vung kiếm Thanh Huyền đâm thẳng về phía bà ta.

Bà ta vội lùi lại trong hoảng hốt, nhưng giữa trán vẫn ứa ra một giọt máu.

Tịnh Sơ bàng hoàng mở to mắt nhìn Diệp Quân.

Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tịnh Sơ cô nương, hắn đã tiến vào trạng thái Phong Ma toàn phần rồi, không quen biết ai hết. Cô hãy cùng ta áp chế...”

Lời còn chưa dứt, Diệp Quân đã túm nó vứt ra bên ngoài, sau đó vung kiếm chém xuống.

Oành!

Tiểu Tháp bị đánh bật về phía Tịnh Sơ.

Trên người toàn là vết nứt nẻ.

Nó lắp bắp: “Má ơi... Ranh con! Ta là Tháp gia của mi mà cũng dám dùng kiếm Thanh Huyền chém hả?!"

Tịnh Sơ đón lấy nó, nhìn lên chỉ thấy trong mắt Diệp Quân tràn ngập sát ý, lệ khí và oán niệm.

Tịnh Sơ chần chừ, đoạn đưa tay lên chỉ vào hắn rồi chỉ vào bản thân: “Người phe mình”.

Rồi cảm thấy không đúng nên sửa lời: “Quả phe mình”.

Tiểu Tháp: “...”

Nhưng Diệp Quân mặc kệ, hóa thành kiếm quang đỏ máu chém tới.

Tiểu Tháp la lên: “Chạy trước đi, để hắn tập trung vào bọn kia!"

Tịnh Sơ nghe vậy thì do dự một thoáng trước kia thoắt cái lùi lại mấy vạn trượng.

Quả nhiên, Diệp Quân chuyển sự chú ý sang mấy tên Thánh Vương.

Bọn họ thấy hắn nhìn sang thì đều nhíu mày, tự hỏi tên này đang chơi trò gì?

Xoẹt!

Chỉ thấy Diệp Quân bất thình lình biến mất.

Tông Thánh Vương nhấc chân, tay tung cú đấm. Một quầng sáng vàng ùa ra, nhưng chỉ vừa chạm vào kiếm Thanh Huyền đã vỡ vụn.

Bản thân ông ta còn bị đánh bay đi nghìn trượng.

Các Thánh Vương khác không khỏi khiếp sợ.

Sao tự dưng người này mạnh lên dữ vậy?

Nhất là Vu Dịch, sắc mặt xấu xí vô cùng khi nhận ra điều này.

Hắn làm cách nào mà mạnh lên nhanh như thế?!

Chém lui Tông Thánh Vương rồi, Diệp Quân không dừng lại mà hóa thành kiếm quang đánh về phía hai Thánh Vương khác.

Bọn họ không dám khinh thường mà trực tiếp đỡ đòn từ kẻ vừa mạnh vừa cầm thần kiếm này, thế là đồng loạt lui về.

Diệp Quân đã hoàn toàn Phong Ma lại không cần ngơi nghỉ, tiếp tục hóa thành kiếm quang lao tới.

Cả người hắn tỏa ra lệ khí, sát ý và ác niệm. Kiếm vừa vung ra mang theo đặc tính hủy thiên diệt địa, khiến Thánh Vương cũng phải né tránh.

Bên kia, Pháp Thần Ác Đạo thấy cảnh tượng này thì sa sầm mặt. Cô ta không ngờ Diệp Quân có thể hấp thu cả ác tự lẫn ác huyết của mình, mà đó là còn chưa hấp thu hết, bằng không hắn sẽ còn mạnh hơn nữa.

Công sức bao năm tích cóp, cuối cùng thành đá kê chân cho người khác!

Mẹ! Thằng này giỡn mặt đủ rồi!

Pháp Thần Ác Đạo gằn giọng với Cổ Thần Long: “Giết hắn!"

Rồng ta gầm lên rồi tông về phía Diệp Quân khiến tinh hà hủy diệt.

Diệp Quân lại không tránh né, lao về phía con rồng..

Hắn bị đánh bay, nhưng Cổ Thần Long cũng rít lên một tiếng thê thảm khi suýt nữa bị chém đứt đầu.

Lớp phòng ngự của nó chẳng là cái đinh gì trước kiếm Thanh Huyền của hắn.

Các Thánh Vương thấy vậy thì kinh hãi, không ngờ thân xác của Cổ Thần Long lại chỉ như tờ giấy trước mặt Diệp Quân.

Thế là càng không dám liều mạng.
Chương 2018: Liều mạng

Vả lại họ cũng nhận ra Diệp Quân đã thành một kẻ điên.

Điên đến triệt để.

Mẹ nó chứ!

Người phe mình mà cũng chém nốt!

Người mềm yếu sợ kẻ hung bạo, kẻ hung bạo lại sợ hạng liều mạng, hạng liều mạng lại sợ mấy tên điên!

Thấy hắn điên đến như vậy, các cường giả đều mắt tròn mắt dẹt, không dám ra tay.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Tịnh Sơ cô nương mau vào tháp trị thương!"

Tịnh Sơ gật đầu, đang muốn chui vào thì cảm nhận được gì đó mà ngoái nhìn. Chỉ thấy tinh hà nơi xa biến mất khi có khí tức đáng sợ kéo tới.

Thấy rõ đó là ai, Tịnh Sơ nheo mắt lại.

Là bản thể của Ba Chí Tôn!

Bà ta nói: “Tiểu Quả Tháp, chúng ta cùng nhau giúp hắn lấy lại lý trí!"

Diệp Quân hiện giờ tuy mạnh nhưng vô cùng bất ổn, càng không chịu rút lui. Mà lấy sức mạnh của họ hiện nay đối đấu với các cường giả và những khí tức mịt mờ khác, bảo đảm không có phần thắng.

Mấu chốt là hắn đã hấp thu quá nhiều ác niệm, lại trữ trong cơ thể chưa tiêu hóa hết, nếu tiếp tục có thể nổ tan xác.

Phải mang hắn đi!

Nói xong, Tịnh Sơ cầm theo Tiểu Tháp chạy về phía Diệp Quân. Đúng lúc hắn vung kiếm theo bản năng, Tiểu Tháp đã la lên: “Tiểu chủ mẫu Thiên Thiên!!"

Uỳnh!

Một tia sáng vàng tỏa ra từ trong cơ thể khiến Diệp Quân khựng lại, tạo điều kiện cho Tịnh Sơ đặt tay lên vai hắn.

Ầm!

Bà ta truyền ý chí võ đạo vào.

Diệp Quân run lên bần bật, sức mạnh huyết mạch bất ngờ bộc phá, suýt nữa đánh văng Tịnh Sơ đi.

Bà ta khiếp sợ không thôi.

Tiểu Tháp kêu lên: “Để ta!"

Nó khẽ chấn động, hóa thành tia sáng vàng chui vào đầu Diệp Quân.

Ruỳnh!

Tỏa ra khí tức hùng hậu trấn áp huyết mạch Phong Ma.

Bên kia, Tông Thánh Vương thấy vậy thì toan ra tay nhưng bị Chử Thánh Vương cản lại: “Chúng trốn không thoát đâu, để hắn khôi phục lại đi”.

Tông Thánh Vương nhìn Ba Chí Tôn ở đằng xa rồi lại nhìn Diệp Quân, âm thầm đồng ý. Tình trạng này của Diệp Quân ban cho hắn chiến lực quá cao cường, để hắn trở lại bình thường có khi dễ đối phó hơn. Với cả Ba Chí Tôn đã dùng chân thân đến đây, bọn họ chỉ cần đứng xem kịch vui là được.

Ở đằng xa, Diệp Quân dần lấy lại được lý trí dưới sự phối hợp của Ngao Thiên Thiên, Tiểu Tháp và Tịnh Sơ.

Thấy ánh mắt hắn thanh tỉnh trở lại, Tịnh Sơ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy hắn vẫn tỏa ra sát ý, lệ khí và ác niệm đáng sợ, huyết mạch phong ma vẫn sôi sùng sục, chỉ cần ác niệm dâng cao là nó lại quậy tanh bành một trận.

Ba Chí Tôn bật cười: “Quan chấp hành Tịnh Sơ, nếu trước đó ngươi lựa chọn rời đi thì chúng ta không ngăn lại được, nhưng bây giờ ngươi có muốn cũng không còn cơ hội”.

Ông ta biến mất tại chỗ.

Uỳnh!

Khí tức hùng hậu càn quét khắp nơi.

Pháp Thần Ác Đạo ở xa cảm nhận được thì nheo mắt. Không ngờ chân thân của Ba Chí Tôn mạnh hơn bản thể đến cả chục lần!

Không hổ là Chí Tôn!

Thánh Vương của vũ trụ Vô Gian còn có chênh lệch trình độ, nhưng Chí Tôn thì hoàn toàn không có.

Đây là lý do Tịnh Sơ phải giúp Diệp Quân khôi phục thần trí, bởi vì chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng biết bà ta hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn Ba Chí Tôn lại.

Nếu là ở thời kỳ đỉnh cao thì Tịnh Sơ không sợ, nhưng tình hình hiện tại thì chẳng bằng sáu bảy phần khi ấy.

Tịnh Sơ đứng che trước người Diệp Quân, siết tay phải lại. Ý chí võ đạo ngưng tụ trong tay, một dòng máu trào ra từ khóe miệng.

Bà ta vung đấm.

Uỳnh!

Tịnh Sơ lẫn Diệp Quân văng đi gần vạn trượng.

Ba Chí Tôn nhìn theo, khẽ cười: “Tiếc rằng ngươi không ở trạng thái đỉnh cao, bằng không sẽ càng thú vị”.

Tịnh Sơ lau đi vết máu, nhìn sang Diệp Quân: “Tiểu Quả Tháp, ngươi đưa hắn vào trong được không?"

Tiểu Tháp run lẩy bẩy: “Không được, huyết mạch Phong Ma của hắn đang rất manh động, lúc nào cũng có thể khiến tiểu chủ phát điên hoàn toàn. Ta phải trấn áp đầu óc hắn, không cho nó ảnh hưởng...”

Thứ huyết mạch chết toi! Tiểu Tháp đang thầm mắng trong lòng.

Tịnh Sơ thì im lặng.

Tiểu Tháp vội nói: “Đưa hắn đến Đại Chu là được rồi, ở đó có kiếm khí của cô cô hắn...”

Tịnh Sơ hít vào một hơi rồi xoay người. Một giây sau, Diệp Quân bị ý chí võ đạo ngút trời nâng lên dán vào lưng Tịnh Sơ khi bà ta cõng hắn lên.

Uỳnh!

Rồi thân xác và linh hồn bà ta bốc cháy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK