Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2441: Thú vị

“Ha ha!”

Tả Lâu cười lớn điên cuồng, trước đây ông ta cảm thấy ba vị thần hầu này có gì đó không đúng lắm, vì vậy, ông ta đoán ba vị thần hầu không phải là bản thể, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông ta quả quyết ra sân ủng hộ.

Và sự thật chứng minh, ông ta cược đúng rồi.

Lần này là một canh bạc lớn, có thể bảo đảm cho Tả tộc cường thịnh thêm trăm triệu năm nữa.

Ở chỗ không xa, sắc mặt của Bàn Lăng cũng tràn đầy phấn khích.

Cô ta cũng cược đúng rồi!

Quả nhiên là Sáng Thế Đạo Điện này không đơn giản như vậy mà!

Ai có thể ngờ rằng, ba vị thần hầu vừa mới xuất hiện, lại đều không phải là bản thể?

Không phải bản thể mà đều có thực lực cảnh giới Thần Tổ, bây giờ mà bản thể đến, thì khủng bố bao nhiêu?

Ngoài thấy phấn khích, Bàn Lăng càng thấy vui mừng nhiều hơn, cũng may vừa nãy mình quả quyết ủng hộ, nếu không, bây giờ mới ủng hộ, thì đã là dệt hoa trên gấm chứ không phải một miếng khi đói bằng một gói khi no rồi.

Khí tức của ba vị thần hầu xuất hiện lại lần nữa hoàn toàn khác với vừa nãy, chỉ là khí tức và sự áp bức tỏa ra, đã khiến Tả Lâu thậm chí Hòe Hầu cũng ở cảnh giới Thần Tổ có phần khó chấp nhận nổi, còn mấy người có thực lực hơi yếu bên cạnh, đã nằm sấp dưới đất, bọn họ hoàn toàn không chịu nổi ba luồng thần uy Đại Đạo này.

Cho dù là Diệp Quân, lúc này cũng cảm thấy một luồng áp lực trước giờ chưa từng có.

Đúng là hắn không ngờ tới, ba vị thần hầu vừa đánh nhau với mình hồi nãy đều không phải là bản thể.

Tuy nhiên ngay vào lúc này, tu vi của hắn đột nhiên biến mất mà không có căn cứ gì, sức mạnh của hai dòng huyết mạch cũng khôi phục sự bình tĩnh trong phút chốc.

Không còn tu vi nữa rồi!

Sắc mặt Diệp Quân lập tức trầm xuống.

Hết thời gian rồi.

Họa vô đơn chí!

Ở chỗ không xa, Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân một cái, lông mày khẽ cau lại, “Mất tu vi rồi ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Diệp An nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hơi tức giận, “Có phải đệ cố ý tới gài bẫy tỷ không?”

Biểu cảm của Diệp Quân cứng đờ.

Diệp An hừ một tiếng, “Ta nói cho đệ biết, ta không đánh thắng được, nhưng ta có thể chạy được.”

Diệp Quân cười khổ “Tỷ tỷ”.

Diệp An quay đầu nhìn bản thể của ba vị thần hầu cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Không đánh thắng được, ta thật sự sẽ chạy trốn đấy.”

Cảnh giới của cô ấy và Diệp Quân đều tương đối thấp, khiêu chiến vượt cấp với cảnh giới Thần Tổ, đã là cực kì trái với tự nhiên rồi, bản thể ba vị này xuất hiện, thực lực đã vượt xa cảnh giới Thần Tổ, nếu đánh với một người, có thể còn gắng gượng tí được, nhưng ba vị…

Bây giờ cô ấy đã chuẩn bị bỏ chạy.

Một bên khác, vẫn còn một người chú ý tới trận đấu, người đó là đoàn trưởng Thức Thần của binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần, thật ra, ông ta đã tới từ sớm, nhưng ông ta không tự mình ra sân như nhà họ Tả và nhà họ Bàn, mà chỉ âm thầm quan sát trong bóng tối.

Ở bên cạnh ông ta còn một ông lão nữa.

Bây giờ khi bản thể của ba vị thần hầu xuất hiện, Thức Thần hơi kinh ngạc.

Bên cạnh ông ta, lão già trầm giọng nói: “Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta ra sân chưa?”

Thức Thần nhìn Diệp Quân và Diệp An một cái, vẫn lắc đầu.

Mặt ông lão tràn đầy vẻ không hiểu.

Thức Thần cười nói: “Ngươi không phát hiện ra à? Đánh đến bây giờ, trước mắt người sau hai vị kia vẫn chưa xuất hiện.”

Ông già trầm giọng nói: “Chẳng lẽ đoàn trưởng cho rằng người phía sau bọn họ còn mạnh hơn Sáng Thế Đạo Điện à?”

Thức Thần bình tĩnh nói: “Nhỡ còn mạnh hơn thì sao?”

Ông già ngạc nhiên.

Thức Thần nhìn Diệp An và Diệp Quân ở phía xa, “Ngươi nhìn kĩ hai tỷ đệ này mà xem.”

Ông già nhìn về phía Diệp Quân và Diệp An, mặt đầy hoài nghi.

Thức Thần nhìn chằm chằm hai người, “Cho dù bản thể của ba vị thần hầu xuất hiện, hai tỷ đệ này cũng không hề sợ hãi gì.”

Ông già ngơ ngác, ông ta cẩn thận quan sát Diệp An và Diệp Quân một lượt, vẻ mặt hai tỷ đệ hơi khó coi, nhưng đôi mắt hai tỷ đệ đúng là không hề sợ hãi tí nào.

Thức Thần khẽ cười: “Đúng là càng ngày càng thú vị rồi.”

Ở chỗ không xa, sau khi ba vị thần hầu xuất hiện, ánh mắt Ngự thần hầu dẫn đầu rơi thẳng vào người Diệp Quân, “Không phải ngươi đánh nhau rất giỏi à? Nào, đánh lại một trận.”

Diệp Quân đi tới bên cạnh Diệp An, “Tỷ, tỷ lên đi.”

Diệp An lườm Diệp Quân một cái, “Đệ mau gọi người đi.”

Diệp Quân lắc đầu, “Không có ai để gọi cả, hay là tỷ gọi đi?”

Diệp An cũng lắc đầu, “Ta không gọi.”

Diệp Quân không hiểu, “Vì sao?”

Diệp An bình tĩnh nói: “Ta đồng ý với mẹ rồi, ta muốn dựa vào thực lực của bản thân để giành được thành tựu.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Đệ đồng ý với cô cô rồi, muốn dựa vào thực lực của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ này.”

Tỷ đệ đều im lặng.

Chính vào lúc này, Bùi thần hầu đột nhiên nói: “Tu vi của hắn biến mất rồi.”

Tu vi biến mất!

Nghe lời Bùi thần hầu nói, mọi người đều dồn dập nhìn Diệp Quân, chẳng mấy chốc, mọi người đều choáng váng, bởi vì bọn họ phát hiện, như lời Bùi thần hầu đã nói, tu vi của Diệp Quân thật sự biến mất.

Chuyện gì vậy?

Mọi người đều hơi hoài nghi.

Ngự thần hầu quan sát Diệp Quân một lượt, sau đó nói: “Ngươi đang chơi trò gì đó?"

Diệp Quân im lặng, hắn biết, thực lực của tỷ tỷ không thể đánh thắng bản thể của ba vị thần hầu được, về phần chạy trốn, đó cũng là chuyện không thể nào, đừng nói bây giờ hắn không có tu vi, cho dù có tu vi, cũng không trốn được.

Hình như nghĩ tới cái gì đó, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn Táng Cương cách đó không xa!

Việc khẩn cấp trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ!

Hoàn thành nhiệm vụ, cô cô mới xuất hiện, tu vi của bản thân mới có thể hồi phục, hơn nữa còn thắp sáng ô vuông cuối cùng trên kiếm Thanh Huyên.
Chương 2442: Tà ác

Diệp Quân chạy tới bên cạnh Táng Cương, Táng Cương mở mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại nhắm vào nhắm vào, tiếp tục nuốt chửng huyết mạch phong ma nhận được từ chỗ Diệp An.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nha đầu, ngươi có nhớ ra điều gì không?”

Táng Cương mở hai mắt ra nhìn Diệp Quân, “Hình như có một chút.”

Diệp Quân hơi giật mình, Táng Cương lại nói, “Nếu ngươi cho ta uống nhiều máu hơn, ta chắc chắn có thể nhớ ra càng nhiều chuyện.”

Mặt Diệp Quân đầy buồn bực, “Có phải ngươi muốn lừa ta để uống máu không?”

Táng Cương nghiêm túc: “Sao có thể chứ?”

Diệp Quân im lặng, dường như đang do dự.

Nhìn thấy Diệp Quân hơi dao động, Táng Cương vội nói: “Điều ta nói là thật, ngươi có muốn cho ta uống thêm máu không?”

Nói rồi, cô bé lại liếm máu ở khóe miệng.

Sau khi Diệp Quân im lặng một lát, nói: “Được.”

Hắn vừa nói vừa cầm dao rạch thẳng vào lòng bàn tay, sau đó giơ tay đưa đến trước mặt Táng Cương.

Nhìn thấy máu tươi của Diệp Quân, hai mắt Táng Cương phát sáng ngay, cô bé ôm lấy tay Diệp Quân rồi bắt đầu mút điên cuồng.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi tin cô bé à?”

Trong lòng Diệp Quân bất lực nói: “Không tin cô bé còn có thể tin ai?”

Một bên khác, Ngự thần hầu nhìn Táng Cương, khẽ cau mày, “Hắn đang làm gì vậy?”

Bùi thầu hầu nhìn Diệp Quân và Táng Cương, bình tĩnh nói: “Cứ giết trước rồi nói.”

Nói rồi, cô ta giẫm về trước một bước, một bước này, một luồng thần uy Đại Đạo lập tức quét qua sân.

Lúc này, Diệp An đột nhiên chặn trước mặt Bùi thần hầu, tay cô ấy cầm thương dài đột nhiên chặn ngang trước mặt, sức mạnh huyết mạch to lớn kèm theo sức mạnh của cây thương tràn ra.

Ầm ầm!

Sức mạnh của hai người vừa va chạm, Diệp An đã bị đẩy lùi xa hàng ngàn trượng.

Bùi thần hầu nhìn Diệp An, cô ta giẫm về trước một bước, một luồng sức mạnh khủng bố lập tức bao phủ Diệp An, khí tức của Diệp An nghẹn lại, dường như có hàng chục ngàn ngọn núi đè lên người, thở không ra hơi.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Bùi thần hầu, tay phải nắm chặt cây thương dài trong tay, mặc dù bị khí thế của Bùi thần hầu đàn áp, nhưng trong mắt cô ấy toàn là tinh thần chiến đấu.

“Giết!”

Diệp An đột nhiên gào thét, một luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ và sức mạnh cây thương không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể của cô ấy, sức mạnh đàn áp của Bùi thần hầu đột nhiên bị đẩy lùi.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Bùi thần hầu khẽ híp lại, “Có chút bản lĩnh đấy.”

Nói rồi, cô ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Ở chỗ xa, mắt Diệp An đột nhiên co rút lại, vung một nhát thương ra.

Ầm!

Chỉ thấy trong chớp mắt, một vùng thương mang vỡ tan, Diệp An bị đánh bay ra hàng chục ngàn trượng, khi cô ấy vừa dừng lại, thế mà cô ấy lại xuất hiện trong một vùng thời không kì lạ, ở vùng thời không tối tăm này, chỉ có màu đen vô tận, bên trong không có thời gian trôi qua, chỉ có yên lặng vĩnh viễn.

Nhìn thấy cảnh này, ở đằng xa, mắt Tả Lâu đột nhiên co rụt lại, khó tin nói: “Đây… Đây là thời không Tịch Diệt trong truyền thuyết à?”

Thời không Tịch Diệt!

Ông ta cũng từng nghe nói, nghe đồn loại thời không này là một loại thời không cực kì đặc biệt, bên trong chỉ có bóng tối vô tận, yên lặng vĩnh viễn, người ở trong này sẽ không cảm nhận được thời gian trôi qua, vì vậy, đợi ở trong này một khắc, nhưng giống như đã đợi ngàn năm rồi.

Đây là một loại tra tấn!

Sau khi Bùi thần hầu đánh Diệp An vào thời không Tịch Diệt này, cô ta lạnh nhạt nhìn Diệp An, “Thần Tịch Diệt, hãy để cô ta ở trong thời không này đời đời kiếp kiếp, đến khi ý chí của cô ta phai mờ.”

Một lát sau, một giọng nói già nua truyền ra trong không gian Tịch Diệt, “Được.”

Bùi thần hầu thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này Diệp Quân vẫn đang cho Táng Cương hút máu, hắn cũng không biết Táng Cương đã hút bao nhiêu máu, dù sao thì bây giờ hắn cảm thấy mình đang váng đầu hoa mắt, sắp không ổn rồi.

Bùi thần hầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, “Diệp Quân, ta biết người sau lưng ngươi không đơn giản, suy cho cùng, bà ta có thể đảo ngược thời không, cho sinh linh sống lại tùy ý, bảo bà ta xuất hiện đi.”

Người sau lưng Diệp Quân!

Nghe thấy lời Bùi thần hầu nói, mọi người ở hiện trường đều dồn dập nhìn Diệp Quân, đối với thế lực sau lưng Diệp Quân, tất nhiên bọn họ cũng tò mò.

Diệp Quân không quan tâm tới Bùi thần hầu, mà nhìn Táng Cương, “Ngươi… Đủ chưa vậy?”

Táng Cương hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn hắn, chớp mắt, “Thiếu một chút!”

Diệp Quân run giọng nói: “Tổ tông à, ngươi còn hút nữa, ta sẽ bị hút khô mất.”

Táng Cương vội vàng nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy, ta hút thêm một chút thôi.”

Nói rồi, cô bé ôm lấy tay Diệp Quân hút mạnh.

Diệp Quân cũng sắp sụp đổ rồi, ta không bị Sáng Thế Đạo Điện đánh chết, cũng sẽ bị ngươi hút chết.

Ở chỗ xa, Bùi thần hầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc, cô ta cau mày, bởi vì cô ta không cảm nhận được khí tức của cường giả khác.

Ngự thần hầu bên cạnh cô ta thậm chí cả Âm thần hầu cũng hơi hoài nghi, với thực lực của bọn họ, nếu có người âm thầm rình mò, bọn họ không thể không cảm nhận được.

Ngự thần hầu trầm giọng nói: “Chẳng lẽ người sau lưng hắn thật sự không quan tâm tới hắn nữa à?”

Bùi thần hầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở phía xa, “Thế thì đơn giản biết bao.”

Nói xong, cô ta giẫm về trước một bước, một luồng sức mạnh khủng bố đè ép thẳng về phía Diệp Quân và Táng Cương.

Đừng nói bây giờ Diệp Quân không có tu vi, cho dù có tu vi, hắn cũng không thể ngăn cản được luồng sức mạnh này.

Nhìn thấy luồng sức mạnh kia, hai mắt Diệp Quân nhắm lại, “Cha à, con sắp chết rồi, xin hãy để chủ nhân bút Đại Đạo tới đồng hành với con!”

“Vãi chưởng!”

Ở một tinh vực bí ẩn, một giọng gầm thét đột nhiên vang lên, “Liên quan quái gì tới ta, thằng nhóc thối tha!”

Ngay khi sức mạnh đó tới trước mặt Diệp Quân, Táng Cương ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó, cô bé duỗi một ngón tay gõ nhẹ.

Ầm!

Sức mạnh đó lập tức tan vỡ…

Khóe miệng Táng Cương, khẽ nhếch lên…

Nụ cười đó rất tà ác.
Chương 2443: Thế giới Đạo Liên

Lúc này tất cả mọi người trong sân đổ dồn ánh mắt vào Táng Cương.

Đều là vẻ ngờ vực.

Đây là thần thánh phương nào vậy?

Diệp Quân cực kỳ phấn khích, hắn kéo Táng Cương nói: “Ngươi khôi phục trí nhớ rồi à?”

Táng Cương chớp mắt: “Không biết”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

“Nhìn nhầm rồi”.

Lúc này Bùi thần hầu bỗng chậm rãi bước đến chỗ Táng Cương, cô ta nhìn chằm chằm Táng Cương: “Không ngờ người mạnh nhất lại là ngươi”.

Diệp Quân lặng lẽ đi đến phía sau Táng Cương, con nhóc này hút nhiều máu của hắn như thế, cũng nên làm gì đó rồi.

Táng Cương bỗng biến mất khỏi đó.

Ở phía xa, Bùi thần hầu khá bình tĩnh, tay phải giơ lên, một đóa hoa sen nở ra trong lòng bàn tay cô ta.

Đạo Đạo Liên.

Đây mới là Đạo Đạo Liên thật sự.

Hoa sen nở rộ, hàng ngàn tia sáng rực rỡ.

Lúc này một ngón tay cô ta chỉ vào đóa Đạo Đạo Liên này.

Vèo!

Dưới cái nhìn của mọi người, Đạo Đạo Liên run lên dữ dội, ngàn vạn ánh sáng lập tức tản đi, cùng lúc đó Đạo Đạo Liên bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

Sức mạnh huyết mạch phong ma.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi thần hầu cau mày, cô ta không ngờ đóa hoa Đại Đạo của mình lại bị ăn mòn.

Sao có thể chứ?

Bùi thần hầu cực kỳ ngạc nhiên, không để cô ta nghĩ nhiều thêm, cánh hoa ở phần trước của đóa Đạo Đạo Liên đó đã biến thành màu đỏ kỳ lạ.

Bùi thần hầu ngạc nhiên đến sửng sốt, cô ta bỗng duỗi tay trái ra, niệm chú rồi chỉ vào trên Đạo Đạo Liên đó.

Ầm!

Một luồng sáng hư ảo bỗng lan ra từ sâu trong Đạo Đạo Liên, thoáng chốc cô ta và Táng Cương đã xuất hiện trong một thế giới Đạo Liên.

Thế giới Đạo Liên!

Đây là thế giới nội bộ của Đạo Đạo Liên, thế giới này là thế giới mà lúc đầu Đạo Đạo Liên được sinh ra khi đi theo Sáng Thế Đế Thần để lĩnh hội đại đạo. Khi đó, Sáng Thế Đế Thần đã từng sống ở thế giới này, thế nên thế giới này có một nơi vô cùng đặc biệt: Không phải tín đồ của ta thì tự giảm xuống ba cảnh giới!

Đại Đạo áp chế!

Hễ là người không tín vào Sáng Thế Đế Thần thì khi bước vào thế giới này, cảnh giới sẽ tự động giảm xuống ba bậc.

Sau khi bước vào thế giới đặc biệt này, Táng Cương lập tức cảm nhận được một sức mạnh vô hình trấn áp mình.

Táng Cương ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cực kỳ bình tĩnh.

Lúc này giọng Bùi thần hầu bỗng vang lên: “Lên”.

Rất nhiều phù văn hoa sen kỳ lạ bỗng xuất hiện giữa trời.

Đại Đạo xuất hiện.

Bùi thần hầu muốn trấn áp Táng Cương bằng Đại Đạo của mình và sức mạnh của đóa sen Đại Đạo này.

Táng Cương không cảm xúc nhìn Bùi thần hầu, cô bé xòe tay ra, một vệt máu bay lên trời, thoáng chốc thế giới Đạo Liên dần biến thành biển máu.

Đại Đạo đối kháng.

Lúc này xung quanh Táng Cương đều là biển máu, mà những phù văn hoa sen không thể đến gần cô bé.

Bùi thần hầu nhìn chằm chằm Táng Cương: “Ta không tin sức mạnh huyết mạch của ngươi có thể đối đầu với Đạo Đạo Liên của ta”.

Vừa dứt lời, hai tay cô ta bỗng nhấc lên: “Tiêu diệt”.

Ầm!

Chỉ trong chốc lát, mấy hoa sen xung quanh bốc cháy, từng luồng sức mạnh đáng sợ lao về phía Táng Cương như thủy triều.

Lúc này Táng Cương giống như một chiếc lá giữa biển khơi vô tận, cô bé trông thật nhỏ bé trước những phù văn hoa sen rực cháy đó. Thế nhưng, cho dù những phù văn hoa sen đó mạnh đến đâu cũng không thể đến gần khu vực của cô bé.

Thấy thế sắc mặt Bùi thần hầu bỗng trở nên hung dữ, cô ta bỗng giơ tay ra: “Tiêu diệt”.

Ầm!

Dưới sự thúc giục của cô ta, hàng ngàn cánh hoa sen bỗng xuất hiện, mỗi đóa hoa sen ẩn chứa một loại đạo pháp, mà mỗi đạo pháp đều chứa một sức mạnh đáng sợ có thể hủy diệt trời đất.

Hàng ngàn cánh hoa nhanh chóng bay về phía Táng Cương.

Táng Cương bỗng nắm chặt hai tay lại, một vệt máu bay lên trời từ trong người, chỉ trong tích tắc, những cánh hoa sen xung quanh cô bé vỡ tan, không chỉ thế lúc này cả thế giới Đại Đạo Liên bắt đầu tan thành từng mảnh.

Ở đằng xa, đồng tử Bùi thần hầu co rụt lại, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì thế giới Đại Đạo Liên đã vỡ nát hoàn toàn.

Hai người quay về thời không hư vô trước đó.

Táng Cương đứng đó, cả người toát ra huyết khí ngút trời như một vị ma thần.

Khí tức huyết mạch phong ma tỏa ra từ trên người cô bé còn mạnh hơn cả Diệp An và Diệp Quân.

Đúng lúc này, Táng Cương bỗng chỉ về phía bên phải, ngay sau đó thời không Tịch Diệt đó bỗng nứt ra một khe hở, sau đó Diệp An bị nhốt trong đó được cô bé lôi ra.

Sau khi đi ra, Diệp An không thể tin được nhìn Táng Cương, cô ấy còn sốc hơn khi nhìn thấy khí tức huyết mạch phong ma trên người Táng Cương còn mạnh hơn mình.

Rốt cuộc nhóc này là ai?

Không chỉ Diệp An, lúc này Diệp Quân cũng rất tò mò.

Sao có cảm giác huyết mạch phong ma của nhóc này còn chính thống hơn mình và tỷ vậy chứ?

Lúc này giọng Tiểu Tháp vang lên trong đầu Diệp Quân: “Có lẽ ta biết cô bé là ai rồi”.

Diệp Quân vội nói: “Ai?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Dù sao ngươi cũng phải gọi là cô cô”.

Diệp Quân: “…”

Sau khi nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Táng Cương, mọi người ở đó đều vô cùng kinh ngạc, cô bé này mới là người đáng sợ thực sự.

Mấy người Tả Lâu nhìn chằm chằm Táng Cương, chắc chắn họ đã nghĩ Táng Cương là người đằng sau Diệp Quân và Diệp An.

Ngay lúc này, Táng Cương như cảm nhận được ánh mắt của Tả Lâu, cô bé bỗng quay đầu nhìn Tả Lâu, Tả Lâu khẽ cau mày, đang định nói gì đó thì Táng Cương bỗng giơ tay phải lên.

Thuật Đề Đầu.

Vèo!
Chương 2444: Cô bé là ai?

Tả Lâu lập tức biến sắc, ông ta lùi về sau, các Thần Châu Vệ ở xung quanh ông ta không phản ứng nhanh bằng ông ta, đầu đều văng lên trời, máu bắn ra như suối.

Phút chốc giết gần một ngàn Thần Châu Vệ.

Mọi người đều hoảng hốt.

Sau khi dừng lại, sắc mặt Tả Lâu trắng bệch, khó tin nhìn Táng Cương, nhưng Táng Cương lại không nhìn ông ta, máu của hàng ngàn Thần Châu Vệ bị cô bé hấp thu.

Sau khi hấp thụ máu của hàng ngàn Thần Châu Vệ, Táng Cương lại cau mày, cô bé quay nhìn Diệp Quân: “Máu của tỷ đệ ngươi ngon hơn”.

Diệp Quân sầm mặt.

Diệp An nhìn Táng Cương, không nói gì.

Táng Cương quay đầu lại nhìn Bùi thần hầu cách đó không xa: “Sáng Thế Đạo Điện? Đúng là quen thật”.

Bùi thần hầu bỗng nói: “Giết cô ta”.

Cô ta quyết định đánh hội đồng.

Vì cô ta biết rõ cho dù ai trong số ba người họ, một đánh một đều không thể giết được người trước mặt này.

Bùi thần hầu vừa dứt lời, một đao quang vạn trượng bỗng bay lên, sau đó từ trên trời rơi xuống chém mạnh vào Táng Cương.

Cùng lúc đó một sức mạnh lạnh giá kỳ quái bỗng cuồn cuộn lao đến từ xung quanh, lao thẳng đến chỗ Táng Cương.

Ngay lúc vừa dứt lời, cả người Bùi thần hầu biến mất khỏi đó.

Ba cường giả cảnh giới Thần Tổ đỉnh cấp cùng nhau ra tay, nếu không phải vực Cửu Châu có cấm chế mà Cửu Châu Chủ để lại để bảo vệ lúc trước, chỉ cần uy lực mà họ toát ra cũng đủ để hủy diệt vực Cửu Châu mấy vạn lần.

Lúc này sắc mặt Tả Lâu và Hòe Hầu cực kỳ nghiêm trọng, đồng thời hai người cũng cảm thấy hơi bất lực, giờ họ mới ý thức được mình yếu đến mức nào.

Mặc dù họ cũng là cảnh giới Thần Tổ nhưng phải nói là so với ba cảnh giới Thần Tổ trước mặt thì họ quả thật quá yếu.

Cách đó không xa, Táng Cương nhìn ba vị thần hầu đang lao về phía mình, cô bé từ từ nhắm mắt lại, một sức mạnh huyết mạch đáng sợ bỗng bộc phát từ cơ thể cô bé.

Biển máu ngút trời.

Táng Cương mở mắt ra, ngay sau đó cô bé biến thành một vùng biển máu rồi lao ra ngoài.

Ầm!

Đòn tấn công này khiến ba vị thần hầu lùi về sau cả vạn trượng.

Thấy thế Tả Lâu và Hòe Hầu nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Mà Diệp Quân lại phấn khích cực kỳ, máu này không uổng phí chút nào.

Ở phía xa, sau khi dừng lại, ba vị thần hầu cũng giật mình, họ không ngờ cô bé trước mặt này lại có thể một mình trấn áp ba người họ.

Mạnh thế sao?

Phải biết rằng, ba người họ là cảnh giới Thần Tổ đỉnh cao.

Mấy năm nay tung hoành vũ trụ, ngoài nền văn minh vũ trụ cấp chín – nền văn minh Thiên Mộ, họ chưa từng gặp phải đối thủ.

Họ là sự tồn tại gần như vô địch.

Mà bây giờ ba đánh một còn bị thua thiệt?

Sắc mặt Bùi thần hầu vô cùng khó coi: “Đánh chết cô ta”.

Vừa dứt lời, ba vị thần hầu bỗng biến thành ba cầu vồng bay lên trời, gần như cùng lúc đó, Táng Cương cũng biến mất khỏi chỗ đó.

Ầm!

Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp vực Cửu Châu, sau đó dư chấn sức mạnh của bốn người truyền ra bên ngoài qua vô số khoảng thời không hư vô, tất cả mọi người đều sợ hãi, vì chỉ riêng dư chấn sức mạnh này thôi cũng đủ để hủy diệt toàn bộ vực Cửu Châu rồi.

Nhưng vào lúc này, bốn dư chấn đó phát động cấm chế phong ấn phía trên tháp Cửu Châu, thoáng chốc tất cả dư chấn đều bị đánh tan, như thể chưa từng xuất hiện.

Cửu Châu Chủ!

Tất cả mọi người thở phào, đồng thời cũng càng thêm kính sợ Cửu Châu Chủ trong truyền thuyết.

Diệp Quân ở đằng xa chăm chú nhìn vào khoảng thời không hư vô đặc biệt đó, lúc này Táng Cương đã một tay áp chế ba vị thần hầu, sức mạnh huyết mạch của cô bé mạnh hơn hắn và tỷ hắn – Diệp An rất nhiều.

Lúc này Diệp An đi đến cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn Táng Cương trong thời không hư vô đó: “Cô ấy là ai thế?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia nói, chúng ta nên gọi là cô cô”.

Diệp An sửng sốt: “Cô cô?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp An nhìn Táng Cương, sau đó nói: “Cô cô này có vẻ không giống người tốt”.

Diệp Quân: “…”

“Nguy hiểm”.

Ngay lúc này giọng Tháp gia bỗng vang lên.

Lông tơ trên người Diệp Quân dựng đứng, trong khoảng thời không đó, Táng Cương bỗng dừng lại, ngay sau đó cô bé đột nhiên xoay người lại, lúc này một bàn tay xuất hiện trước mặt cô bé.

Ầm!

Trong phút chốc, Táng Cương bị chấn động lùi ra xa mấy vạn trượng, đồng thời sức mạnh huyết mạch xung quanh Táng Cương biến mất.

Thấy thế Diệp Quân biến sắc, hắn vội xòe tay ra: “Táng Cương, nhận lấy kiếm”.

Kiếm Thanh Huyên bay vào trong thời không hư vô đó, nhưng ngay sau đó một bàn tay tóm lấy nó, sau đó bàn tay đó hơi dùng sức…

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên lập tức vỡ nát, biến thành vô số mảnh vỡ…

Diệp Quân và Diệp An ngơ ngác.

Chủ nhân bàn tay đó bỗng nói: “Kiếm Thanh Huyên? Chẳng qua cũng chỉ có thế”.
Chương 2445: Người thần bí

Kiếm Thanh Huyên vỡ.

Diệp Quân hơi ngỡ ngàng nhìn các mảnh vỡ nằm rải rác của kiếm Thanh Huyên, loáng cái hắn như bị sét đánh, đầu óc trở nên trống rỗng.

Trước kia, kiếm Thanh Huyên chỉ bị nứt thôi, nhưng lần này thì vỡ rồi.

Sao có thể?

Diệp An cũng đang trợn tròn mắt với vẻ khó tin.

Kiếm Thanh Huyên là đệ nhất thần kiếm dưới tam kiếm đó.

Giờ nó vỡ rồi ư?

Lẽ nào cha họ lại đưa cho Diệp Quân hàng giả?

Diệp An nghi hoặc nhìn người đã làm vỡ kiếm Thanh Huyên, cô ấy phải xem đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng chỉ thấy người đó mặc trường bào màu đen, đội nón, ngoài ra còn đeo mặt nạ, vì vậy chỉ thấy mỗi hai con mắt, mà đôi mắt ấy lại bình lặng, không chút gợn sóng như cái giếng cổ. Giọng nói của người đó khàn khàn, thêm một thân đồ màu đen cùng mặt nạn nên không rõ là nam hay nữ.

Diệp An nhíu mày, người này đang cố tình che giấu bản thân ư?

Mọi người có mặt ở đây đều tò mò nhìn người thần bí đó.

Rốt cuộc đây là ai?

Diệp Quân cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhìn người thần bí thì thấy người này toả ra khí tức kỳ lạ. Dưới sự bao phủ của khí tức ấy, thần thức của hắn chỉ cần sát lại gần người đó một chút là biến mất ngay.

Diệp Quân nhìn người đó rồi hỏi: “Ngươi biết ta à?”

Nếu người kia biết kiếm Thanh Huyên thì chắc chắn cũng sẽ biết hắn, mà hắn chắc hẳn cũng quen người này. Không thì người này không cần phải cải trang như vậy.

Nhưng điều khiến hắn thấy lạ là hình như chỉ có một đến hai người có thực lực siêu khủng trong số những người hắn quen thôi, mà hai người đó không thể về phe Sáng Thế Đạo Điện được.

Người thần bí khàn giọng đáp: “Nghe đồn Diệp công tử thông minh xuất chúng, hãy đoán đi!”

Diệp Quân im lặng nhìn người đó, tiếp theo đi tới cạnh Táng Cương: “Không sao chứ?”

Táng Cương lau vệt máu trên khoé miệng rồi đáp: “Cho ta hút ít máu được không?”

Diệp Quân lập tức đen mặt, nha đầu này vẫn còn thương nhớ đến máu của hắn.

Cô bé coi hắn là gì chứ?

Cái thùng máu chắc?

Táng Cương nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa hồi phục, nếu người cho ta uống thêm ít máu thì ta có thể mạnh hơn”.

Diệp Quân cũng nghiêm nghị nói: “Ta mà cho ngươi uống máu tiếp là ta chết vì mất máu luôn đấy”.

Táng Cương nhìn người bí ẩn kia rồi thờ ơ nói: “Không uống máu thì ta không đánh lại người đó đâu”.

Diệp Quân: “Ngươi nhớ lại chưa?”

Táng Cương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nhớ được chút chút rồi”.

Diệp Quân vội hỏi: “Là gì thế?”

Táng Cương: “Hình như máu của cha ngươi còn ngon hơn”.

Diệp Quân đứng hình, sau đó mừng rỡ rồi nói: “Ngươi biết cha ta à?”

Cô cô váy trắng từng bảo cha hắn mang ơn ai thì hắn phải trả ơn cho người đó. Trong khi đó, nha đầu này lại biết cha hắn, rõ ràng cô bé chính là mấu chốt của nhiệm vụ.

Chỉ cần nha đầu này nhớ lại thì hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Táng Cương lại lắc đầu nói:”Ta chỉ nhớ là máu của cha ngươi ngon thôi, cái khác thì không nhớ. Ngươi gọi cha ngươi ra đây để ta uống ít máu được không?”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân chán nản khi nhìn Táng Cương chỉ nghĩ đến chuyện uống máu.

Nếu hắn khôi phục tu vi, đồng thời được cô cô hỗ trợ và thắp sáng được khúc cuối của kiếm Thanh Huyên thì có thể đấu với người bí ẩn này một trận.

Nhưng giờ thì đánh đấm kiểu gì?

Đúng lúc này, người thần bí chợt tiến lên một bước, ngay sau đó Diệp Quân và Diệp An đã bị một luồng khí tức mạnh mẽ trấn áp tại chỗ, không thể cử động.

Dù Diệp An đã thi triển huyết mạch phong ma của mình thì vẫn bị trấn áp như thường.

Yếu thế hoàn toàn!

Lúc này, Diệp An cũng có vẻ mặt sững sờ chưa từng có khi chứng kiến thực lực khủng khiếp của người thần bí kia, đó là một loại trấn áp của Đại Đạo.

Đạo của người này đã trên cơ cô ấy.

Đúng lúc này, Táng Cương chợt giơ tay lên rồi xoè ra, tia máu lập tức xuất hiện.

Thuật Đề Đầu!

Người thần bí kia đã bị tia máu che phủ, có tia màu nhàn nhạt xuất hiện ở cổ cô ta, nhưng ngay sau đó cô ta đã khẽ vung tay phải lên, tia máu quanh người đã tan biến.

Sau đó, Táng Cương đã biến thành một cột máu rồi tấn công người bí ẩn.

Người kia điểm một ngón tay.

Bụp!

Tia máu vỡ nát, Táng Cương đã bị đánh bay về chỗ cũ.

Thấy thế, Diệp Quân sa sầm mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào người bí ẩn kia, không biết rốt cuộc là ai.

Sau khi dễ dàng đánh bay Táng Cương, người bí ẩn không ra tay tiếp nữa, mà ngoái nhìn sang bên phải rồi cười hỏi: “Xem chán chưa?”

Diệp Quân ngoái nhìn thì thấy thời không ở tít phía xa bên phải chợt trở nên hư ảo, có một bóng người ở đó, nhưng hắn không nhìn rõ là ai.

Hắn lại thấy nghi hoặc, ai nữa đây?

Ảo ảnh đó nhìn người bí ẩn rồi đáp: “Ngươi còn cuống hơn ta nghĩ”.

Người thần bí cười nói: “Ngươi thì sợ hơn ta tưởng”.

Ảo ảnh không hề nổi giận trước câu châm chọc của người bí ẩn, mà bình thản nói: “Có nhiều chuyện không vội được”.

Người bí ẩn cười mỉa: “Tuỳ ngươi thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK