Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1716: Cửu điện chủ

Một canh giờ sau, giải tán.

Chu Phạn bỗng nói: “Nguyên Tướng, Đạo Quân, Từ Thiên, các ông dừng bước”.

Ba người nhìn nhau, sau đó dừng lại.

Sau khi mọi người rời đi, Chu Phạn xòe tay ra, ba quả Đạo Linh bay đến trước mặt ba người.

Nhìn thấy quả Đạo Linh này, vẻ mặt ba người hơi thay đổi.

Chu Phạn nói: “Đây là Tiểu Quân bảo ta đưa cho các ông”.

“Hắn nói trước đó ba vị đã giúp sức rất nhiều, hắn không bao giờ quên, dĩ nhiên Đại Chu cũng sẽ không bao giờ quên”.

Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Điện hạ, quả này…”

Chu Phạn nói: “Vật này có thể giúp ba vị tăng tu vi và thực lực, hơn nữa có thể thay đổi thể chất và huyết mạch của ba vị, tác dụng rất lớn”.

Nguyên Tướng do dự một lúc, sau đó nói: “Điện hạ, ra sức vì Đại Chu là bổn phận của vi thần…”

Từ Thiên ở một bên bỗng nhận lấy quả Đạo Linh, sau đó hai tay chắp lại: “Cảm ơn điện hạ, cảm ơn Diệp công tử”.

Đạo Quân vốn dĩ còn muốn từ chối nhưng nhìn quả Đạo Linh đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn trước mặt, cuối cùng ông ta cũng không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Sau khi nhận lấy quả Đạo Linh, ông ta cúi người nói: “Cảm ơn điện hạ và Diệp công tử”.

Thấy thế khóe môi Nguyên Tướng khẽ giật, hòa thượng và đạo sĩ này đúng là chẳng có phong thái và khí khái gì cả. Chẳng phải chỉ là một quả Đạo Linh thôi sao?

Có gì hiếm lạ đâu?

Lúc này Chu Phạn bỗng nói: “Quả này là thần vật của nền văn minh cấp năm”.

Nền văn minh cấp năm.

Nguyên Tướng sửng sốt, sau đó nhận lấy quả Đạo Linh đó: “Cảm ơn điện hạ, cảm ơn Diệp công tử”.

Khí khái?

Phong thái?

Đó là gì cơ chứ?

Đạo Quân: “…”

Từ Thiên: “…”

Chu Phạn mỉm cười, sau đó nói: “Đại Chu không chỉ là Đại Chu của nhà họ Chu ta mà còn là Đại Chu của các vị, Đại Chu ta không chỉ có thể có hoạn cùng chia, còn có thể có phúc cùng hưởng”.

Dứt lời, cô ta đứng lên: “Ta muốn làm cho Đại Chu trở nên huy hoàng lần nữa, vượt qua thời đại của Thủy tổ năm đó”.

Ba người Đạo Quân nhìn nhau, sau đó cúi người đồng thanh nói: “Bọn ta sẵn lòng đi theo điện hạ”.

Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài điện, một lúc sau, cô ta nhắm mắt lại.

Cô ta thích Diệp Quân là thật nhưng cô ta tuyệt đối không để cho bản thân trở thành vật trang trí.

Cô ta muốn làm nên sự nghiệp của mình.

Cô ta muốn trở thành vị nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử Đại Chu.

Thập Điện Ác Đạo.

Từ sau khi đám người Thập điện chủ bị giết, Thập Điện Ác Đạo đã trở nên vắng lặng, cực kỳ lạnh lẽo.

Một bà lão đứng trong đại điện.

Chính là Ác Bà đó.

Lúc biết tin Thập điện chủ và Việt Tôn đã chết, Ác Bà cực kỳ kinh ngạc, sau đó cảm thấy sợ hãi.

Đánh thua thật rồi.

Mà điều khiến bà ta cảm thấy khó hiểu là rốt cuộc đám người Thập điện chủ chết thế nào?

Trong tình huống bình thường, cho dù đám người Thập điện chủ không thắng, nhưng cũng rất dễ dàng rút lui, dù sao với thực lực của họ, muốn chạy thì có mấy cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không làm gì được họ.

Nhưng lần này cường giả Thập Điện Ác Đạo đến Đại Chu đều chết hết.

Quá vô lý!

Ác Bà không chạy đi ngay mà đến Thập Điện Ác Đạo, vì nơi này có rất nhiều thần vật và Tổ Mạch mà thần điện Ác Đạo cướp được.

Đám người Thập điện chủ đã chết, vậy thì giờ những thứ này đều là của bà ta.

Vốn dĩ bà ta không muốn đến, dù sao bây giờ nơi này cũng đã là nơi nguy hiểm nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn.

Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ, cuối cùng Ác Bà nhìn Thập Điện Ác Đạo một lần cuối, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lúc bước ra khỏi đại điện, bà ta cũng không kiềm chế được mà nhếch môi cười.

Vì bà ta lấy được hơn một ngàn Tổ Mạch, các thần vật khác cũng rất nhiều, nếu bán đi, tổng giá trị ít nhất là ba ngàn Tổ Mạch.

Phát tài thật rồi.

Thế nhưng chẳng mấy chốc nụ cười của bà ta cứng đờ.

Chỉ thấy một thiếu niên đi tới từ phía đối diện, thiếu niên mặc bộ đồ đen rộng, tóc dài búi cao, mày sắc như kiếm, phong thái tuyệt thế, tay trái còn cầm một thanh đao không vỏ, thanh đao rộng hai ngón tay, dài khoảng ba tấc năm, toàn thân màu đen sẫm, lưỡi đao lóe lên ánh sáng bí ẩn.

Nhìn thấy người đến, Ác Bà nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Thiếu niên đi thẳng đến trước mặt Ác Bà, Ác Bà híp mắt, trong lòng dấy lên phòng vệ: “Ngươi là ai?”

Thiếu niên nhìn Ác Bà, trong mắt không có chút gợn sóng: “Người của Thập Điện đã chết, tại sao chỉ có mình bà còn sống?”

Ác Bà biến sắc, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là…”, thiếu niên lắc đầu: “Người lâm trận bỏ chạy phải chết”.

Vừa dứt lời, đao đã rút ra khỏi vỏ.

Ác Bà cảm thấy sợ hãi, vừa định ra tay, nhưng ngay sau đó chỉ thấy thời không trước mặt bà ta bỗng trở nên kỳ lạ.

Thoáng chốc.

Vụt.

Cổ họng Ác Bà nứt ra, dòng máu phun ra ngoài.

Ác Bà trợn tròn mắt, hoảng sợ nói: “Đại Đạo thời gian…”

Thiếu niên mặc kệ Ác Bà, xòe tay ra, chiếc nhẫn trên người Ác Bà bay vào trong tay thiếu niên, thiếu niên cất chiếc nhẫn đi, sau đó đi về phía đại điện phía xa.

Lúc này mười hai cường giả cầm đao mặc đồ đen bỗng xuất hiện phía sau thiếu niên.

Mười hai người đều là cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Khi thiếu niên bước vào đại điện, một cô gái mặc đồ trắng đã chờ sẵn ở đây, cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy, mặc dù cô ta không có tư thái tuyệt thế nhưng lại rất thanh tú và quyến rũ.

Cô gái đồ trắng cúi người xuống: “Cửu điện chủ, đã điều tra ở chỗ của Đại Chu”.

Cửu điện chủ!

Ác Bà ở ngoài điện nghe được xưng hô này, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Điện thứ chín của Ác Đạo Điện.

Điện chủ này thế mà còn trẻ như vậy…
Chương 1717: Con đường thứ hai

Thiếu niên áo đen không đáp lời mà đi đến trước ngai vàng, ngước nhìn nó hồi lâu rồi nói: “Mấu chốt không nằm ở Đại Chu, mà nằm ở thanh niên đến từ Chân vũ trụ kia - Diệp Quân”.

Cường giả áo trắng: “Đã điều tra kỹ càng”.

Thiếu niên: “Nói”.

Cô gái: “Hắn đến từ vũ trụ Quan Huyên chứ không phải Chân vũ trụ. Năm xưa hai nơi này từng là tử địch, sau đó người này - cũng là thiếu chủ thư viện Quan Huyên - đã đến Hệ Ngân Hà một chuyến. Hắn làm quen được với Chân Thần, rồi không biết vì sao họ lại ở bên nhau , thế là hai vũ trụ giải quyết với nhau bằng biện pháp hòa bình...”

Thiếu niên nhíu mày: “Hệ Ngân Hà?"

Cô gái gật đầu: “Vâng, là một nơi ở rất rất xa”.

Thiếu niên dùng ngón tay nhịp nhẹ lên chuôi đao: “Điều tra”.

Cô gái tỏ vẻ do dự: “Người của chúng ta không vào được”.

Thiếu niên chậm rãi xoay người lại: “Không vào được?"

Cô gái gật đầu, thấp giọng nói: “Có một cường giả bí ẩn đang trấn giữ nơi ấy, người của chúng ta chưa kịp đến gần đã bị giết”.

Thiếu niên khẽ nheo mắt.

Cô gái tiếp tục: “Nơi ấy rất kỳ lạ, lại còn không có Vũ Trụ Kiếp”.

Thiếu niên xoay người đi đến trước ngai vàng, không ngồi lên mà tiếp tục nhịp tay lên chuôi đao: “Vũ trụ bao la, không thiếu chuyện lạ... Nói về tên Diệp Quân kia đi”.

Cô gái áo trắng gật đầu: “Người này hiện đang đứng đầu vũ trụ Quan Huyên, tuy chỉ có chín phần thần tính nhưng mạnh vô cùng, từng một mình chiến đấu với năm cường giả cảnh giới Khai Đạo. Hắn có lợi dụng một thanh thần kiếm không rõ tên và sức mạnh huyết mạch nhưng bản thân vẫn không thể xem thường. Thiên tài như vậy ở ngoài Đăng Thiên Vực thật sự là hiếm thấy”.

Thiếu niên: “Nhưng hắn tuyệt đối không giết được Thập điện chủ”.

Cô gái hạ giọng: “Cái chết của Thập điện chủ và những người kia rất kỳ lạ. Chiến trường đã bị người nào đó xóa sổ bằng biện pháp đặc thù, chúng ta có đi ngược thời gian cũng không tra ra được gì”.

Thiếu niên thì thầm: “Đại Chu đang cố tình giấu diếm”.

Cô gái gật đầu: “Phải”.

Thiếu niên nhắm mắt lại: “Đơn giản là có hai nguyên nhân. Một, họ không muốn con át chủ bài bị lộ tẩy, muốn tập trung đánh một đòn chí mạng. Hai, muốn Ác Đạo Minh chúng ta đánh giá sai sức mạnh của người đứng sau Diệp Quân, cố tình khiến chúng ta tiếp tục nhằm vào hắn”.

Hắn ta mở mắt, nói với cô gái: “Ngươi nghĩ là cái nào hả Trăn Tuyết?"

Cô gái trầm ngâm hồi lâu: “Khó mà nói”.

Thiếu niên: “Trong lòng ngươi chọn cái thứ hai, nhưng lại không chịu thừa nhận”.

Trăn Tuyết gật đầu.

Thiếu niên bỗng đổi chủ đề: “Ta từng gặp Thập điện chủ”.

Trăn Tuyết ngẩng lên, nghe hắn ta tiếp tục: “Sức mạnh của ông ta nếu đem so với toàn vũ trụ thì đương nhiên chẳng đâu vào đâu, nhưng trong vũ trụ này thì chắc chắn thuộc hạng đầu. Cho dù mười cường giả cảnh giới Khai Đạo hợp sức cũng chưa chắc giết được. Nhưng lại có người có thể xóa sổ, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, chứng tỏ đối phương mạnh hơn ông ta rất nhiều”.

Ngón tay trái hắn ta lại gõ nhẹ lên chuôi đao: “Người tên Chân Thần kia có thể có khả năng này, nhưng cô ta đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp, không thể đến đây. Nói cách khác, chúng ta đã đánh giá sai về sức mạnh của vũ trụ Quan Huyên, không, phải là sức mạnh của người chống lưng cho Diệp Quân mới đúng”.

Trăn Tuyết đồng tình: “Ừm”.

Thiếu niên lại nói: “Đến Đại Chu”.

Trăn Tuyết ngạc nhiên, e ngại nói: “Người của chúng ta vẫn đang điều tra chống lưng của Diệp Quân, điện chủ có thể đợi thêm không?"

Thiếu niên chỉ nói: “Chúng ta không còn đường lui”.

Trăn Tuyết im lặng.

Thập điện bị tiêu diệt là việc vô cùng nghiêm trọng.

Nó còn lan truyền khắp vũ trụ, nếu Ác Đạo Minh còn tiếp tục án binh bất động thì sẽ bị các thế lực khác xem là gì?

Bao nhiêu uy tín đều đổ xuống sông cả!

Vì vậy họ mới phái ra điện chủ và các cường giả cao cấp của Cửu điện để chứng minh bọn họ xem trọng việc này như thế nào.

Trăn Tuyết chần chừ một hồi rồi nói: “Tất cả lui ra đi”.

Các cường giả áo đen không nhúc nhích, đồng loạt nhìn thiếu niên áo đen.

Hắn ta phất tay.

Bọn họ mới lặng lẽ biến mất.

Trăn Tuyết nói: “Thiếu chủ, Đại Chu cố tình giấu đi tin tức là để chúng ta đánh giá sai người đứng sau Diệp Quân, dụ chúng ta tiếp tục nhằm vào hắn. Vì sao chúng dám làm vậy? Bởi vì chúng tin rằng người kia mạnh hơn Ác Đạo Minh...”

Cô ta dừng lại ở đây, ngước lên nhìn thiếu niên.

Hắn ta gật đầu: “Ta biết nỗi lo của ngươi. Ta tuy mạnh hơn Thập điện chủ nhưng cũng không hơn bao nhiêu, nếu đối phương có thể giết ông ta thì cũng có thể giết ta”.

Trăn Tuyết gật đầu: “Vâng”.

Thiếu niên chợt hỏi: “Nhưng Trăn Tuyết, ta có nói đến Đại Chu là để giết người kia sao?"

Trăn Tuyết ngạc nhiên.

Thiếu niên tiếp tục: “Chúng ta không còn đường lui, không có nghĩa là không thể đi đường khác”.

Hắn ta ấn tay lên chuôi đao rồi xoay người bước xuống.

Trăn Tuyết: “...”

Đi ra đến cửa đại điện, thiếu niên lại hỏi: “Ngươi biết vì sao Thập điện chủ lại chết không? Vì ông ta không biết sợ. Nhưng ta thì đã chứng kiến nhiều rồi, biết trời cao đất dày đến đâu. Tuy ta cũng được gọi là mạnh nhưng so với toàn vũ trụ thì chỉ là kiến cỏ trong mắt một số người mà thôi”.

Nói rồi hắn ta bước ra ngoài.

Để lại Trăn Tuyết với một nụ cười trên môi: “Chư vị tổ tiên Lệ tộc đã không chọn sai người, tộc chúng ta có hy vọng rồi...”
Chương 1718: Tháp gia, luyện chút không?

Khu vực Tổ Tiên.

Khi bước vào một trong những cột sáng kia, khí tức trên người Diệp Quân ngày càng mạnh.

Vì đây là truyền thừa.

Thật ra truyền thừa của Đại Chu chỉ đơn giản là ký ức của những người tu hành trước kia được sao chép lại rồi truyền vào não bộ.

Có người tiếp thu tất cả, có người chọn lọc những gì hữu dụng.

Diệp Quân đang làm theo cách thứ hai.

Thứ hắn thiếu nhất là kinh nghiệm tu luyện. Bởi vì tốc độ tu luyện quá nhanh so với các bậc tiền nhân nên hắn chưa bao giờ tự đúc kết lại kinh nghiệm, vì vậy cực kỳ thiếu hụt ở mảng này.

Đã vậy hiểu biết của hắn về thần tính cũng rất ít.

Hắn biết rõ sở dĩ bản thân có sức mạnh vượt trội so với cường giả cùng cấp là nhờ vào huyết mạch và kiếm kỹ do cha truyền lại, bằng không thì không thể nào đạt đến mức độ đó.

Điểm yếu lớn nhất của hắn chính là cảnh giới.

Cũng là thứ hắn đang tìm cách bù đắp.

Để tiết kiệm thời gian, Diệp Quân thu hết các cột sáng vào Tiểu Tháp.

Người bảo vệ khu vực Tổ Tiên của Đại Chu làm như không nhìn thấy. Giờ đây có ai còn không biết thanh niên này là người của Cửu điện hạ? Mà Cửu điện hạ trở thành Nữ đế là chuyện ván đã đóng thuyền.

Cùng lúc ấy, Hoàng đế Đại Chu, Chu Phạn và những người khác đang đứng trong một vùng tinh không.

Đối diện họ là một thiếu niên áo đen đi cùng một cô gái áo trắng, theo sau là mười hai cường giả cảnh giới Khai Đạo cầm đao.

Thế lực này khiến người bên Đại Chu nhíu mày.

Mười hai cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Thiếu niên dẫn đầu lại càng sâu không lường được.

Đúng là đáng sợ.

Nhưng nhờ có kiếm khí mà người phụ nữ váy trắng để lại, Hoàng đế vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Ông ta không nghĩ rằng những người này có thể ngăn lại nó.

Thiếu niên áo đen mở miệng hỏi: “Hoàng đế Đại Chu, vị Diệp công tử kia có ở đây không?"

Hoàng đế: “Ngươi tìm cậu ấy?"

Thiếu niên gật đầu: “Phải”.

Hoàng đế: “Diệp công tử đang tu luyện, không được quấy rầy”.

Thiếu niên: “Không sao, ta ở đây chờ”.

Hoàng đế Đại Chu nhíu mày.

Đạo Quân và những người khác không khỏi ngạc nhiên. Người của Ác Đạo Minh mà hòa nhã thế à?

Thiếu niên áo đen chỉ nhắm mắt, không nói gì nữa.

Hoàng đế liếc nhìn hắn ta một cái rồi nói: “Chúng ta đi”.

Rồi biến mất cùng các cường giả Đại Chu.

Trăn Tuyết nhìn theo, thấp giọng nói: “Bọn họ không hề sợ hãi”.

Thiếu niên: “Có tra ra lai lịch của nữ kiếm tiên giao thủ với Cơ Tiểu Kiếm và Thương Vũ không?"

Trăn Tuyết gật đầu: “Là cô cô của Diệp Quân, cũng đến từ vũ trụ Quan Huyên, sức mạnh... không rõ”.

Thiếu niên: “Che giấu?"

Trăn Tuyết: “Chắc vậy. Bà ta rất ít dùng đến sát chiêu khi giao thủ với Cơ Tiểu Kiếm, đã vậy còn một đánh hai mà không rơi xuống hạ phong, hẳn là che giấu sức mạnh”.

Thiếu niên im lặng một hồi mới lầm bầm: “Vũ trụ Quan Huyên...”

Trăn Tuyết chần chừ: “Thiếu chủ đến gặp Diệp Quân kia là để...”

Thiếu niên nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đã biết, còn hỏi ta làm gì? Giữa chúng ta với nhau không cần cứng nhắc như vậy”.

Trăn Tuyết cúi đầu không nói.

Thiếu niên lại hỏi.: “Trăn Tuyết, ngươi nghĩ thử xem. Ta và Diệp công tử sàn sàn tuổi nhau, nhưng ai mạnh hơn ai?"

Trăn Tuyết đáp ngay: “Thiếu chủ”.

Thiếu niên chỉ cười không nói.

Trong Tiểu Tháp.

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, nhìn vô số cột sáng tan biến.

Có kiếm quang lóe lên trong mắt hắn.

Diệp Quân vươn tay, một luồng kiếm khí phun thẳng lên cao.

Uỳnh!

Tiếng kiếm minh vang vọng đất trời.

Mười phần thần tính!

Cùng lúc, lọn tóc bên tai hắn ngả thành màu trắng, nhanh chóng nhuộm bạc cả đầu.

Ánh mắt hắn cũng lạnh đi.

Trở nên lãnh đạm vô tình.

Hắn gọi ý kiếm xuất hiện trong tay: “Tháp gia, luyện tập chút không?"

Ý kiếm thoắt cái biến thành kiếm Thanh Huyên.

Tiểu Tháp: “...”
Chương 1719: Chu cô nương xin tự trọng!

“Luyện tập?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi cầm kiếm Thanh Huyên?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Tiểu Tháp im lặng một lát rồi nói: “Ngươi có gì bất mãn với Tháp gia thì cứ nói thẳng, Tháp gia có thể sửa đổi”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này Ngao Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy mặc đồ trắng như tuyết, không dính hạt bụi nào.

Nhìn thấy sự lạnh nhạt trong mắt Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên lập tức lo lắng nói: “Tiểu Quân…”

Nhưng Diệp Quân không quan tâm Ngao Thiên Thiên mà cất kiếm Thanh Huyên đi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Thấy thế Ngao Thiên Thiên càng lo lắng hơn, cô ấy chủ động kéo tay Diệp Quân, sau đó một tia kiếm ý vô hình chợt đẩy cô ấy ra.

Ngao Thiên Thiên kinh ngạc.

Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu tiểu chủ mẫu, cô đừng đến gần hắn, bây giờ tiểu tử này không được bình thường cho lắm”.

Ngao Thiên Thiên nhắm hai mắt lại.

Dung hợp!

Cô ấy và Diệp Quân là một thể, vì thế chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy có thể cảm nhận được những gì Diệp Quân cảm nhận bất cứ lúc nào.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt Ngao Thiên Thiên thay đổi.

Thần tính!

Nhân tính!

Lúc này, cô ấy có thể cảm nhận rõ rằng thần tính của Diệp Quân đã hoàn toàn áp chế nhân tính.

Trong nội tâm hắn có một giọng nói khác.

Giọng nói đến từ thần tính.

Không chỉ thế mà trong đầu hắn còn có một suy nghĩ khác.

Suy nghĩ của thần tính!

Khi cảm nhận được điều này, trong lòng Ngao Thiên Thiên hoảng hốt, vì cô ấy phải hiện tình huống của Diệp Quân bây giờ rất kỳ lạ.

Vì nhân tính và thần tính của Diệp Quân lúc này đang nhằm vào nhau, nói đúng hơn là thần tính đang áp chế nhân tính, nhưng nhân tính của Diệp Quân đang phản kháng, liều mạng phản kháng.

Cảm nhận được điều này, Ngao Thiên Thiên lập tức rất lo lắng, không phải không muốn Diệp Quân hoàn toàn trở thành thần tính mà là bây giờ Diệp Quân vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, bây giờ nhân tính của hắn đang rất yếu đuối trước thần tình, nếu hoàn toàn trở thành thần tính vào lúc này thì có lẽ nhân tính của hắn sẽ bị áp chế mãi mãi.

Đang đấu tranh!

Đang phản kháng!

Cảm giác này giống như là…

Ví dụ một cách bình thường thì giống như một người trung thực đột nhiên phất lên, tài sản từ không có gì trở thành có hơn trăm triệu, lúc này đi qua một chỗ rửa chân có tiến vào rửa chân hay không?

Sau khi tiến vào rửa chân thì có cần gội đầu không?

Bây giờ chỉ cần ngươi muốn, nữ thần từng rất kiêu ngạo cũng sẽ lập tức đến rửa chân gội đầu cho ngươi.

Nói đơn giản hơn là thần tính đại diện cho dục vọng, dục vọng vô cùng vô tận.

Tình huống của Diệp Quân bây giờ chính là như thế, chỉ cần hắn muốn có lẽ hắn sẽ có thể đạt được mười phần thần tính thuần tuý, chỉ cần đạt được mười phần thần tính thuần tuý, thực lực của hắn sẽ có thể đạt tới một mức độ đáng sợ trước giờ chưa từng có.

Kinh khủng nhất vẫn là ở kiếm đạo của hắn!

Hắn không chỉ nâng cấp ở cảnh giới mà còn có kiếm đạo, cũng có nghĩa là chỉ cần bây giờ hắn từ bỏ việc phản kháng, không chỉ cảnh giới của hắn có thể đạt tới mười phần thần tính thuần tuý mà kiếm đạo của hắn cũng có thể. Kiếm ý lúc trước đẩy Ngao Thiên Thiên thật ra là vì nó tự động bảo vệ chủ nhân.

Rõ ràng kiếm ý vô địch của hắn cũng hy vọng hắn có thể từ bỏ nhân tính, hoàn toàn trở thành thần tính.

Cảm nhận được nhân tính của Diệp Quân ngày càng ít đi, Ngao Thiên Thiên thầm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không thể quan tâm đến nó được nữa mà biến thành một tia sáng bay về phía Diệp Quân.

Cô ấy phải chủ động dung hợp với Diệp Quân!

Nhưng cô ấy vừa đến gần Diệp Quân, một luồng kiếm ý đáng sợ đã xuất hiện đẩy lùi cô ấy.

Ngao Thiên Thiên nổi giận: “Láo xược”.

Dứt lời cô ấy xoay tay đè xuống, động tác này khiến long uy mạnh mẽ lập tức trấn áp kiếm ý vô địch.

Mà vào lúc Ngao Thiên Thiên muốn dung hợp với Diệp Quân một lần nữa, hai luồng sức mạnh huyết mạch cường đại chợt bộc phát từ trong cơ thể hắn, sau đó khiến Ngao Thiên Thiên phải liên tục lùi lại một lần nữa.

Sau khi dừng lại, Ngao Thiên Thiên hơi sửng sốt.

Không ngờ hai sức mạnh huyết mạch cũng phản kháng!

Tiểu Tháp run rẩy nói: “Thần tính của tiểu chủ đã hoàn toàn áp chế nhân tính rồi”.

Thật ra dù là thần tính hay nhân tính đều là bản thân Diệp Quân, hai sức mạnh huyết mạch ra tay cũng có nghĩa là thần tính đang chiếm vị trí chủ đạo trong Diệp Quân.

Kiếm tu mười phần thần tính thuần tuý?

Tiểu Tháp cũng hơi bất ngờ và kinh ngạc, tên này thật sự đã thành mười phần thần tính thuần tuý rồi ư?

Diệp Quân chậm rãi mở hai mắt, trong mắt hắn không còn chút tình cảm nào nữa, lạnh lùng như một tảng băng.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên rơi vào trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó người hắn hơi run rẩy, biến mất khỏi Tiểu Tháp.

Ngao Thiên Thiên ở nơi cách đó không xa tựa như mất hồn.

Xa lạ!

Vào khoảnh khắc khi nãy, Diệp Quân khiến cô ta cảm thấy hơi xa lạ.

Tiểu Tháp cất lời: “Tiểu tiểu chủ mẫu, cô đừng quá lo lắng, tên này không phải người bình thường, hắn không thể trở thành công cụ tu luyện không có tình cảm đâu”.

Ngao Thiên Thiên lấy lại tinh thần: “Khoảnh khắc khi nãy ta cảm nhận được nhân tính của hắn từ bỏ phản kháng”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Có lẽ là hắn có tính toán riêng”.

Ngao Thiên Thiên chậm rãi bình tĩnh lại: “Ta tin tưởng hắn”.

Mười phần thần tính cũng không đáng sợ.

Nhưng mười phần thần tính thuần tuý thì vô cùng đáng sợ.

Bất cứ chuyện nào trên đời này, chỉ cần là thuần tuý thì đều rất đáng sợ.

Mà nếu có thể dùng nhân tính áp chế thần tính…

Nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ… Có điều không thể nói rõ được.

Ngoài tháp.

Diệp Quân vừa rời khỏi Tiểu Tháp, Chu Phạn đã đi tới trước mặt hắn, khi thấy mái tóc đen của Diệp Quân đã trở thành màu trắng như tuyết, cô ta lập tức sửng sốt.

Chu Phạn vội vàng đi về phía Diệp Quân, nhưng còn chưa đến gần hắn đã bị một luồng kiếm ý ngăn cản.

Chu Phạn kinh ngạc: “Tiểu Quân…”

Diệp Quân nhìn Chu Phạn, nhíu mày: “Chu cô nương xin tự trọng”.

Tiểu Tháp: “…”

Chu Phạn: “?”

Lúc này, thời không trước mặt hai người không xa đột nhiên rung lên, ngay sau đó một thiếu niên mặc áo đen chậm rãi bước ra, bên cạnh thiếu niên ao đen còn có một cô gái áo trắng đi cùng.

Chính là Cửu điện chủ và Trăn Tuyết.

Cách phía sau hai người không xa có hai mươi cao thủ đeo trường đao cũng xuất hiện.

Thiếu niên áo đen nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, hắn ta lập tức cau mày: “Mười phần thần tính thuần tuý…”

Nghe thấy lời của thiếu niên áo đen, Chu Phạn lập tức sửng sốt, cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Quân, cô ta không ngờ Diệp Quân lại thật sự lên thẳng mười phần thần tính, hơn nữa còn là mười phần thần tính thuần tuý…

Diệp Quân quay đầu nhìn thiếu niên áo đen: “Ác Đạo Minh?”

Thiếu niên áo đen gật đầu: “Điện chủ Cửu điện, Lệ Hàn”.

Diệp Quân gật đầu: “Lệ huynh, đấu tay đôi thử không?”

Lệ huynh?

Thiếu niên áo đen thoáng sửng sốt, ta với ngươi thân thiết lắm à?

Trăn Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, cũng hơi nhíu mày.

Sao thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên hơi khác với trên tài liệu vậy?

Lệ Hàn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Được”.

Diệp Quân gật đầu rồi ngự kiếm bay lên, biến mất ở phía xa.

Lệ Hàn cũng hơi run rẩy, biến mất ở phía xa.

Trăn Tuyết nhìn về phía Chu Phạn: “Hắn vừa đột phá mười phần thần tính à?”

Chu Phạn gật đầu.

Trăn Tuyết bình tĩnh nói: “Vậy có lẽ trong lòng hắn sẽ không còn tình cảm nam nữ nữa rồi”.

Chu Phạn nhíu mày.
Chương 1720: Luận bàn

Trăn Tuyết nói: “Đại Chu là vũ trụ văn minh cấp bốn, vì thế có lẽ cô cũng biết rõ mười phần thần tính thuần tuý có ý nghĩa thế nào”.

Chu Phạn đột nhiên bật cười: “Cô đánh giá thấp hắn quá rồi”.

Trăn Tuyết nhíu mày.

Nhưng Chu Phạn cũng không nói gì thêm, cô ta nhìn sâu trong tinh không phía xa, hơi nhếch môi.



Sâu trong tinh không, Diệp Quân và Lệ Hàn sánh vai bước đi.

Nhìn từ bên ngoài hai người có vẻ xấp xỉ tuổi nhau.

Một người cầm đao.

Một người cầm kiếm.

Nhưng Diệp Quân không cầm kiếm Thanh Huyên mà là thanh kiếm Thuỷ Mặc kia.

Lệ Hàn nhìn tinh quang vô tận sâu trong tinh không, rất kiệm lời: “Nói”.

Diệp Quân hỏi: “Nói chuyện trước hay đánh nhau trước?”

Lệ Hàn thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Ngươi là đao tu, ta là kiếm tu, chúng ta thẳng thắng chút thì tốt hơn, ngươi nghĩ sao?”

Lệ Hàn nói: “Cho ta một lý do để trò chuyện đi”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, lửa Thiên Hành xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn thấy lửa Thiên Hành, trong con ngươi bình tĩnh như giếng lặng của Lệ Hàn cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc, thanh đao trong tay hắn ta đột nhiên rung lên.

Ngón cái tay trái của Lệ Hàn đè lên chuôi đao, thanh đao lập tức im lặng.

Lệ Hàn nhìn Diệp Quân: “Ngươi không phải người của nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân hỏi: “Sao ngươi biết?”

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Ta từng tiếp xúc với nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân nhíu mày.

Lệ Hàn nói tiếp: “Lửa Thiên Hành này bị người khác trấn áp rồi. Người trấn áp… là người giết Thập điện chủ sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Lệ Hàn gật đầu: “Lợi hại”.

Không thể không nói lúc này trong lòng hắn ta vẫn rất khiếp sợ.

Giết Thập điện chủ không kinh khủng, hắn ta cũng có thể làm được.

Nhưng trấn áp lửa Thiên Hành lại rất kinh khủng.

Hắn ta biết rõ uy lực của lửa Thiên Hành đáng sợ đến mức nào, đó là một loại áp chế duy độ, hơn nữa gia tộc của hắn ta năm đó còn từng đối mặt với lửa Thiên Hành này.

Chấn động!

Vô cùng chấn động.

Diệp Quân cất lửa Thiên Hành, sau đó nói: “Mục tiêu của Ác Đạo Minh là Vũ Trụ Kiếp của Chân vũ trụ đúng không?”

Lệ Hàn gật đầu: “Sau khi bị trấn áp trăm nghìn vạn lần, Vũ Trụ Kiếp kia đã khác với Vũ Trụ Kiếp bình thường rồi, Nhị điện chủ đã đích thân ra lệnh giúp đỡ nó.

Diệp Quân nhíu mày: “Nhị điện chủ?”

Lệ Hàn nói: “Phải”.

Diệp Quân hỏi: “Nhất điện là người mạnh nhất à?”

Lệ Hàn lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Lệ Hàn nói: “Chưa từng tiếp xúc, không bình luận”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ngươi chưa từng tiếp xúc với Nhất điện ư?”

Lệ Hàn gật đầu: “Nghe đồn Nhất điện chủ là một Ác Đạo, nhưng có phải là thế hay không thì không biết được”.

Dứt lời hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Nhị điện chủ ở tại Đăng Thiên Vực, ông ta bị nhốt ở bên trong Trọng Thiên nào đó, tạm thời không thể thoát ra ngoài, nếu ông ta thoát được ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ đích thân đi tới Chân vũ trụ”.

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Vì sao Ác Minh Đạo lại nhằm vào ta?”

Lệ Hàn giải thích: “Lúc trước từng điều tra, đó hoàn toàn là vì cá nhân Ác Đạo Thập điện, lúc trước bọn họ cho rằng ngươi chỉ là một con kiến nên muốn giẫm chết ngươi. Nhưng sau đó bọn họ phát hiện bọn họ đánh giá thấp ngươi rồi. Hơn nữa bọn họ còn phát hiện ra quan hệ giữa ngươi và Chân Thần. Vì thế mâu thuẫn giữa bọn họ bắt đầu dâng cao…”

Diệp Quân chợt hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Ta có thể có rất nhiều sự lựa chọn”.

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Lệ Hàn chợt hỏi: “Luận bàn không?”

Hắn ta cảm thấy thiếu niên trước mắt hơi kiêu ngạo, hắn ta muốn khiến thiếu niên này bớt kiêu ngạo lại.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Lệ Hàn đang muốn ra tay thì Diệp Quân lại nói: “Muốn cược không?”

Lệ Hàn nhìn Diệp Quân: “Cược cái gì?”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trong lòng hắn: “Hai nghìn Tổ Mạch”.

Hai nghìn Tổ Mạch!

Lệ Hàn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không gọi người nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “Không gọi”.

Lệ Hàn mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn cũng xuất hiện, trong nhẫn không gian cũng có hai người Tổ Mạch, hắn ta là Cửu điện chủ, những năm qua đương nhiên cũng đã tích góp được chút của cải.

Diệp Quân ném nhẫn không gian trong tay cho Lệ Hàn: “Để ở chỗ ngươi, nếu ta thắng ngươi đưa cho ta hai chiếc, nếu ta thua thì ngươi cứ lấy đi”.

Thấy Diệp Quân tin tưởng mình như thế, Lệ Hàn hơi bất ngờ, lập tức gật đầu: “Được”.

Diệp Quân nói: “Ta vừa đột phá, cảnh giới chưa vững, bây giờ không thích hợp ra tay”.

Lệ Hàn hơi nhíu mày: “Vậy luận bàn kiểu gì?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thế này đi, để đao của ngươi chiến đấu với kiếm của ta, chúng đại diện cho chủ nhân, tự động giao chiến, chúng ta không nhúng tay vào”.

Lệ Hàn nhìn kiếm Thuỷ Mặc trong tay Diệp Quân, gật đầu: “Được”.

Dứt lời hắn ta mở lòng bàn tay, thanh đao trong tay đột nhiên bay tới chỗ cách xa nghìn trượng, sau đó hắn ta nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân gật nhẹ đầu, sau đó mở lòng bàn tay, một thanh kiếm bay ra ngoài, nhưng không phải kiếm Thuỷ Mặc…

Tiểu Tháp: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK