Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2336: Đi được sao?

“Ồ!”

Chu Lăng ở một bên bỗng chế giễu: “Oai quá nhỉ”.

Tư Mã viện chủ, không biết ta có tư cách nói chuyện với ngươi không?”

Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Chu Lăng: “Đồ ngốc, ngu ngốc, Nữ hoàng bệ hạ Đại Chu thông minh và anh dũng như thế, mà cái đồ ngu ngốc như ngươi lại lợi dụng quyền lực của mình để trục lợi, muốn làm gì thì làm, hủy hoại thanh danh của Đại Chu, về công thì làm tổn hại đến mối quan hệ giữa thư viện và Đại Chu, về tư thì các ngươi có từng nghĩ hành vi tàn ác hôm nay của các ngươi, rồi sau này Nữ hoàng bệ hạ sẽ đối mặt với viện trưởng như thế nào không?”

Chu Lăng bị ông ta mắng cho một trận, tức đến mức sắc mặt tái mét: “Tư Mã Phong, ngươi muốn chết phải không?”

“Ngu ngốc!”

Tư Mã Phong tức giận nhìn ông ta: “Bọn ta tiến lui không sợ, sống chết do duyên phận, sao phải sợ chết?”

Trần Tiêu nhìn chằm chằm Tư Mã Phong, ánh mắt hiện lên sát khí: “Tư Mã viện chủ, ngươi yên tâm, các ngươi chết rồi thì không ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì”.

“Con chó ngu ngốc”, Tư Mã Phong bỗng tức giận chỉ vào Trần Tiêu: “Gọi ngươi là chó cũng xúc phạm chó quá”. Sắc mặt Trần Tiêu lập tức tái mét, ông ta đang định nói thì Tư Mã Phong lại nói: “Đồ ngốc, ngươi cũng không nghĩ mà xem, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, hơn nữa viện trưởng thông minh như vậy, các ngươi lại muốn giết người diệt khẩu, che giấu mọi chuyện, óc ngươi là óc chó à?”

Trần Tiêu nhìn Tư Mã Phong: “Tư Mã viện chủ, thời đại này xem trọng thực lực chứ không lại miệng lưỡi sắc bén”.

Nói rồi thời không bên cạnh ông ta bỗng rung chuyển, sau đó mười mấy cường giả đỉnh cấp chậm rãi bước ra.

Cường giả xuất sắc của nhà họ Trần đã đến.

Trần Tiêu biết rất rõ hôm nay chắc chắn phải tiêu diệt đám người trước mặt này, nếu không nhà họ Trần xong đời.

Lúc này chỉ có thể liều một phen.

Trần Tiêu không nhiều lời nữa, ông ta đột nhiên lao tới đánh một quyền vào Tư Mã Phong cách đó không xa, cùng lúc đó các cường giả nhà họ Trần bên cạnh ông ta cũng lao về phía Tư Mã Phong.

Thấy đám người Trần Tiêu ra tay, ánh mắt Tư Mã Phong lóe lên tia giận dữ, ông ta tiến đến trước một bước: “Hỗn láo!”

Ầm!

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí bỗng trào ra từ trong người ông ta, thoáng chốc từng luồng uy lực đáng sợ ép đám người Trần Tiêu lùi lại.

Sắc mặt Trần Tiêu trở nên khó coi, ông ta giậm mạnh chân phải xuống, sau đó cả người lao thẳng vào Tư Mã Phong như một viên đạn đại bác.

Tư Mã Phong ở phía xa giơ tay lên tung ra một quyền.

Ầm!

Đòn tấn công này khiến Trần Tiêu bị đẩy lùi lại hàng trăm trượng, sau khi dừng lại, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ Tư Mã Phong lại lợi hại đến vậy.

Tư Mã Phong tức giận nhìn đám người Trần Tiêu: “Một đám xấu xa”.

Đúng lúc này, Chu Lăng bỗng tiến lên một bước, xòe bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay ông ta, ngay sau đó ông ta vung tay áo lên, quyển trục biến thành một tấm màn ánh sáng bay ra, chỉ là thoáng chốc Tư Mã Phong cách đó không xa đã bị màn sáng bao phủ.

Trong màn sáng, Tư Mã Phong đột nhiên gầm lên, hung bạo giơ tay lên, vô số khí tức đáng sợ trào ra như thủy triều, những khí tức đáng sợ đó điên cuồng tấn công màn sáng, dưới tác động của khí tức đáng sợ, màn sáng bắt đầu trở nên kiêng dè nhưng không bị phá vỡ.

Thấy Tư Mã Phong bị nhốt bên trong, Chu Lăng nhìn Phương Ngự, Diệp Quân và Táng Cương: “Giải quyết chúng trước đã”, ông ta vừa dứt lời, các cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta đồng loạt xông đến.

Trần Tiêu cũng lập tức dẫn cường giả nhà họ Trần lao đến.

Thấy đám người Trần Tiêu lao về phía mình, Phương Ngự sầm mặt, những người này quyết tâm giết người diệt khẩu, đồng thời còn muốn che giấu sự thật.

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên nổ tung từ màn sáng cách đó không xa, sau đó màn sáng vỡ nát, làn sóng xung kích năng lượng mạnh mẽ lập tức đánh bật đám người Trần Tiêu và Chu Lăng.

Tư Mã Phong đứng trước mặt Phương Ngự và Diệp Quân, trầm giọng nói: “Phương viện chủ, ta nhận được tin tức có rất nhiều cường giả đang chạy đến tinh vực, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây, quay về vũ trụ Quan Huyên”.

Phương Ngự nhìn đám người Chu Lăng ở phía xa, sau đó nói: “Có thể rút lui không?”

Tư Mã Phong trầm giọng nói: “Ta cố gắng bảo vệ cho các ngươi đi”.

Nói rồi ông ta nói: “Người đâu”.

Ầm!

Thời không xung quanh bỗng nứt ra, mười mấy cường giả thư viện Quan Huyên chậm rãi bước ra.

Ông ta không đến một mình, chẳng qua thực lực của ông ta khá mạnh nên chạy đến đây đầu tiên.

Tư Mã Phong quay đầu lại nhìn ba người Phương Ngự: “Các ngươi đi trước đi”.

“Đi hả?”, Chu Lăng cách đó không xa cười nhạo: “Đi được sao?”

Ầm!

Ông ta vừa dứt lời, tinh hà xung quanh bỗng sôi sục, sau đó từng khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn lao đến.

Cường giả Đại Chu mà ông ta gọi cũng đã đến.
Chương 2337: Đúng sai cũng không quan trọng

Cách đó không xa, thời không đột nhiên nứt lìa, ngay sau đó, mười hai cường giả chậm rãi bước ra, mười hai người đều mặc áo giáp đen, cầm trường thương, trên người tản ra khí tức chết chóc cực kỳ mạnh, nhìn là biết đều là cường giả từng trải qua hàng trăm trận chiến.

Thấy cảnh này, sắc mặt Tư Mã Phong cách đó không xa nhất thời u ám.

Ông ta không ngờ cường giả Đại Chu lại tới nhanh như vậy, hơn nữa còn mạnh như vậy, cường giả ở thư viện mà ông ta dẫn tới đều là tinh nhuệ, nhưng so sánh với cường giả Đại Chu thì còn kém rất nhiều, dù sao Đại Chu cũng là nền văn minh vũ trụ cấp năm, mặc dù những cường giả trước mặt này không là gì ở Đại Chu, nhưng so với đám cường giả ở phân viện thì lại mạnh hơn rất nhiều.

Phương Ngự đột nhiên nói: “Phong viện chủ, chúng ta cần kéo dài một lát, những cường giả khác ở thư viện đang tới”.

Tư Mã Phong im lặng: “Phương Ngự viện chủ, dù bọn họ tới, tình hình e rằng cũng không mấy lạc quan”.

Phương Ngự cau mày lại.

Tư Mã Phong nhìn Phương Ngự, không nói gì, nhưng Phương Ngự hiểu ý ông ta.

Những cường giả khác trong thư viện dù đến cũng không nhất định sẽ đứng về phía bọn họ, dù sao, đối diện là Đại Chu, nếu là lúc trước còn tốt, nhưng bây giờ Tiên Bảo Các và nội các đều ở trong tay Chu Phạn, mà Chu Phạn lại là nữ hoàng Đại Chu.

Dù Chu Phạn có công chính nghiêm minh, những người kia cũng chưa chắc đã dám ra tay với người Đại Chu.

Tình thế không mấy lạc quan!

Tư Mã Phong trầm giọng nói: “Phải trở về tổng viện, hoặc thông báo cho tổng viện tình hình ở đây”.

Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Phương Ngự: “Phương Ngự viện chủ, ngươi có thể liên hệ với viện trưởng không?”

Phương Ngự lắc đầu: “Ta vừa thử, không có cách nào liên lạc được với viên trưởng”.

Thật ra gã có thể liên lạc với Diệp Quân, bởi vì ban đầu lúc Diệp Quân bảo gã đi điều tra chư thiên vạn giới, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn Diệp Quân đã cho gã truyền âm phù, gã có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nhưng lúc nãy, gã kích hoạt truyền âm phù mà không có bất kỳ phản hồi nào cả.

Nghe Phương Ngự nói vậy, sắc mặt Tư Mã Phong nhất thời u ám: “Vậy phải nghĩ biện pháp liên lạc với tổng viện”. Đám người Phương Ngự im lặng.

Phương Ngự căn bản không có cách nào liên lạc với tổng viện, bởi vì trừ Diệp Quân, gã không quen bất kỳ ai trong tổng viện, hơn nữa, ở ngay trước mặt những người này mà truyền âm cũng không thực tế lắm.

Lúc này, Chu Lăng cách đó không xa đột nhiên nhìn về phía Phương Ngự và Tư Mã Phong: “Tư Mã Phong, Phương Ngự, đừng trách Đại Chu ta đuổi cùng giết tận, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi đầu hàng đứng về phía Đại Chu ta, chuyện lúc trước, Đại Chu ta có thể bỏ qua”.

Tiêu diệt hai vị viện chủ, sẽ hơi lớn chuyện, vì vậy ông ta muốn thử, nếu như hai người này đồng ý đầu hàng, vậy thì quá tốt rồi.

Nếu đối phương không muốn đầu hàng, vậy thì chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Tư Mã Phong đột nhiên tức giận chỉ vào Chu Lăng: “Đồ ngu, ngươi còn dám tự xưng là đại diện Đại Chu, đúng là ngu ngốc, ngươi cũng không thèm nhìn lại bản thân mình xem, chỉ là một nhân vật tầm thường cũng dám đại diện cho Đại Chu sao?”, ông ta vừa nói vừa chỉ vào những cường giả Đại Chu kia: “Ông ta ngu ngốc, chẳng lẽ các ngươi cũng ngu ngốc theo ông ta sao? Chẳng lẽ không biết hành động của ông ta sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Đại Chu hả? Thậm chí bởi vì hành động ngu xuẩn của ông ta mà Đại Chu sẽ vạn kiếp bất phục, đến lúc đó các ngươi đều sẽ là tội nhân của Đại Chu!”

Sắc mặt những cường giả Đại Chu kia đều hơi tối sầm lại.

Lúc này, Chu Lặng đột nhiên tức giận chỉ vài Tư Mã Phong: “Giết tên khốn này trước”.

Ông ta đã tức muốn nổ phổi!

Đám quan chức này cũng không phải thứ gì tốt lành.

Nghe thấy lời của Chu Lăng, những cường giả Đại Chu hơi do dự, sau đó lập tức lao về phía Tư Mã Phong.

Đối với bọn họ, đúng hay sai cũng không quan trọng, bởi vì bọn họ đều là thuộc hạ của Chu Lăng, bọn họ hiểu rõ nếu không nghe lệnh, sau này Chu Lăng sẽ giết bọn họ.

Hơn nữa, bọn họ và Chu Lăng đều là người của Đại Chu, người mình thì nên nhất trí đối ngoại.

Đại Chu mặc dù đã hợp nhất với thư viện Quan Huyên nhưng thật ra nhiều người ở Đại Chu không có thiện cảm với thư viện Quan Huyên.

Thấy những cường giả Đại Chu lao tới, trong mắt Tư Mã Phong lóe lên một tia hung dữ, ông ta đột nhiên mở bàn tay ra, trong tay xuất hiện một quyển sách cổ dày, ông ta cắn đứt ngón tay, sau đó chấm lên quyển sách cổ: “Lên”.

Bùm!

Quyển sách cổ kia đột nhiên hóa thành một luồng khí nổ tung, mà ở trong màn ánh sáng đó, vô số chữ cổ nhỏ giống như đao đánh tới những cường giả Đại Chu kia.

Trong phút chốc, những cường giả Đại Chu đó bị áp đảo bởi từng luồng khí kia, ngay sau đó, hàng loạt tiếng nổ vang lên không ngừng trong sân.

Tư Mã Phong đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một con tàu mây đáp xuống trước mặt đám người Phương Ngự, ông ta nhìn Phương Ngự: “Dẫn bọn họ đi đến tổng viện, đừng nói nhiều, đi mau”.

Vừa nói, ông ta vừa xoay người, hóa thành một luồng sáng lao đi.

Phương Ngự biết, bây giờ không phải lúc để nói nhiều, gã dẫn theo Diệp Quân và Táng Cương lên tàu mây, sau đó kích hoạt tàu mây biến thành cầu vòng bay lên trời.
Chương 2338: Nhược điểm

Cách đó không xa, Chu Lăng nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Ngăn bọn họ lại!”

Nói xong, ông ta lập tức đuổi theo đám người Phương Ngự, mà lúc này, Tư Mã Phong đột nhiên xông tới trước mặt Chu Lăng, tức giận nhìn ông ta: “Ngu xuẩn, mẹ ngươi, ta giết ngươi!”

Chu Lăng: “...”

Sau khi Tư Mã Phong mắng xong, cơ thể đột nhiên bốc cháy, ngay sau đó, ông ta hóa thành một quả cầu lửa, hung hăng lao thẳng về phía Chu Lăng.

Bùm!

Chu Lăng bị quả cầu lửa đụng phải, đánh lui ra xa mấy trăm trượng, sau khi ông ta dừng lại, thời không xung quanh ông ta lập tức vỡ ra.

Chu Lăng nhìn về phía cơ thể bị thiêu đốt của Tư Mã Phong ở đằng xa, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Chết tiệt, ngươi điên rồi sao? Một tháng ngươi được bao nhiêu bổng lộc mà lại liều mạng như vậy chứ?”

Tư Mã Phong nhìn chằm chằm Chu Lăng, râu tóc loạn xạ: “Bọn ta là người đọc sách, phải vì đất nước, chiến đấu vì bình dân thiên hạ!”

Tư Mã Phong lại hóa thành một quả cầu lửa lao về phía Chu Lăng, ông ta đã chọn cách tự thiêu đốt bản thân, vậy đã là bỏ mặc chuyện sống chết, bởi vậy, khi ông ta lao tới, khí thế vô cùng đáng sợ, khí tức mạnh mẽ như nước lũ ngập trời quét qua cánh đồng, đi tới đâu, không gian bắt đầu sục sôi tới đó.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Chu Lăng lập tức thay đổi, ông ta không dám khinh thường, đột nhiên giơ hai tay lên, thời không trước mặt ông ta bỗng biến thành một cơn lốc xoáy kỳ quái, ngay sau đó, một luồng sức mạnh đáng sợ từ trong cơn lốc tỏa xung quanh.

Bùm!

Sức mạnh của hai người vừa mới tiếp xúc, toàn bộ đất trời lập tức sôi trào, ngay sau đó, những luồng sức mạnh đáng sợ lan tỏa ra khắp bốn phía, thời không đất trời xung quanh bắt đầu rạn nứt, vô cùng khủng bố.

Chu Lăng cũng bị chấn động bởi luồng sức mạnh đáng sợ này, ông ta lui ra xa gần ngàn trượng. Chu Lăng kinh hãi, nhưng ông ta còn chưa kịp thở thì Tư Mã Phong cách đó không xa lại lao về phía ông ta.

Xung quanh cơ thể Tư Mã Phong tỏa ra luồng chính khí hạo nhiên cực kỳ đáng sợ, dưới sự ảnh hưởng của chính khí hạo nhiên, trong đất trời tươi sáng lại xuất hiện uy lực Đại Đạo.

Thực lực của ông ta đang nhanh chóng tăng lên!!

Đặc biệt là chính khí hạo nhiên của hắn, so với trước đây đã mạnh hơn gấp mấy lần.

Cường độ chính khí hạo nhiên của người đọc sách có liên quan tới lời nói, hành động và đạo đức của người đó. Lời nói không phải có lời nói thực tế mà còn cần có suy nghĩ và tư tưởng của bản thân, có quan niệm riêng, không nịnh nọt, không ép dạ cầu toàn, có năng lực suy nghĩ độc lập của riêng mình, bởi vậy, lời nói là một quá trình để hoàn thiện bản thân.

Còn hành động thì lại khác, hành động là kết quả tất yếu của lời nói, nếu chỉ diễn đạt quan niệm và tư tưởng của mình bằng lời, nhưng không bao giờ đưa vào thực tiễn thì ý nghĩa của lời nói sẽ suy giảm cực mạnh, thậm chí là không có bất kỳ ý nghĩa nào, nói điều gì đó mình sẽ làm và dám làm là hai điều hoàn toàn khác nhau.

Mà giờ phút này, Tư Mã Phong đã nắm vững sự tín nhiệm của một người đọc sách, dám nói dám làm, tuân theo bản tâm của mình, bởi vậy, lời nói và hành động của ông ta đã được kiểm chứng, chính khí hạo nhiên mới có thể trở nên càng ngày càng mạnh.

Khi Chu Lăng cảm nhận được chính khí hạo nhiên của Tư Mã Phong ngày càng tăng lên, vẻ mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi.

Ông ta không ngờ rằng mình sẽ gặp được một tên cứng đầu như vậy!

Chu Lăng không có thời gian nghĩ nhiều, Tư Mã Phong đã lao tới trước mặt ông ta, luồng chính khí hạo nhiên này lại càng mạnh hơn trước, chỉ riêng khí tức thôi cũng đã chèn ép ông ta tới mức nghẹt thở.

Trong mắt Chu Lăng xuất hiện một tia hung ác, ông ta xòe lòng bàn tay ra, trong tay xuất hiện một hắc ấn, đây là Tiết Độ Sứ Ấn, cũng là quan ấn của ông ta, mà chức vụ do Đại Chu đích thân sắc phong không chỉ một chức quan mà trong quan ấn này còn có quyền lợi và sức mạnh thực sự Đại Chu giao cho. Một khi kích hoạt, nó không chỉ có thể tăng cường thực lực của bản thân mà còn có thể trấn áp cảnh giới của đối thủ, đương nhiên, những người có được nó, nếu là ở Đại Chu, cấp trên trấn áp cấp dưới là một điều vô cùng kinh khủng, cũng chính là cái gọi là cấp bậc đè chết người.

Nhưng quan ấn này có một nhược điểm, một khi kích hoạt, ngày hôm sau nhất định phải thông báo với Đại Chu, bởi vì Đại Chu sợ người dưới lạm dụng chức quyền, bởi vậy, mới có hạn chế này.

Nhưng giờ phút này, đối mặt với thực lực ngày càng điên cuồng tăng lên của Tư Mã Phong, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng con át chủ bài này.

Khi quan ấn của ông ta được kích hoạt, khí tức của ông ta cũng điên cuồng tăng lên trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể áp chế Tư Mã Phong, ông ta là quan của Đại Chu, nhưng cũng không phải là quan của thư viện Quan Huyên, bởi vậy, không có cách nào áp chế cảnh giới của Tư Mã Phong.

Bùm!

Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thời không trong phạm vi gần mười nghìn trượng nứt ra, ngay sau đó, một luồng sức mạnh đáng sợ lan ra bốn phía như thủy triều dâng lên, nó đánh vào hai người bọn họ khiến họ lùi ra sau. Sau khi Tư Mã Phong dừng lại, ông ta định tiếp tục ra tay, nhưng lúc này, dường như cảm nhận được điều gì đó, ông ta quay đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao xa xôi, trong bầu trời đầy sao đó, một luồng sức mạnh hướng về con tàu mây với tốc độ cực nhanh, con tàu mây đó bị đánh trúng và lập tức nổ tung, ngay lúc đó, trên bầu trời sao đột nhiên xuất hiện rất nhiều luồng khí tức mạnh mẽ.

Còn có cả cường giả Đại Chu!
Chương 2339: Thở phào nhẹ nhõm

Ngay khi tàu mây bị vỡ vụn, Tư Mã Phong biến sắc.

Nhưng lúc này, một tia sáng bỗng từ trên trời rơi xuống, trong luồng sáng chính là ba người Diệp Quân, tay phải Phương Ngự giơ lên cao, trong lòng bàn tay gã là một con dấu hình vuông, trong con dấu đó tỏa ra những luồng sáng, những luồng sáng này biến thành màn sáng bảo vệ họ.

Viện Chủ Ấn!

Đây là Viện Chủ Ấn do thư viện Quan Huyên chế tạo cho gã, bên trong chứa đựng sức mạnh vô cùng mạnh, nhưng thực lực của Phương Ngự vẫn còn yếu nên gã không thể phát huy hết sức mạnh của Viện Chủ Ấn này.

Sau khi đáp xuống, sắc mặt Phương Ngự trở nên trắng bệch, vô cùng yếu ớt.

Vừa rồi sử dụng Viện Chủ Ấn, gã đã tiêu hao quá nhiều sức.

Phương Ngự mặc kệ cơ thể yếu ớt, gã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Có sáu người đang đứng trên bầu trời, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên mặc áo bào màu đen sạch sẽ, khí chất tao nhã, ánh mắt hơi thâm trầm.

Nhìn thấy người đến, Chu Lăng cách đó không xa thở phào, người đến chính là Chu Ngôn – gia chủ của ông ta.

Mặc dù ông ta họ Chu, nhưng thật ra ông ta đã không có dòng máu hoàng tộc, tất nhiên mấy chục thế hệ trước thì vẫn có quan hệ huyết thống với hoàng tộc Đại Chu, nhưng bây giờ huyết thống hoàng tộc Đại Chu của họ rất ít.

Nhưng họ vẫn nói với bên ngoài mình là hoàng tộc Đại Chu.

Sau khi xuất hiện, Chu Ngôn lập tức nhìn Phương Ngự bên dưới, khi nhìn thấy Phương Ngự, sắc mặt ông ta tối sầm, tất nhiên ông ta có biết đến Phương Ngự, chuyện giữa Phương Ngự và Diệp Quân đã bị đồn đại khắp nơi.

Chu Ngôn nhìn Phương Ngự: “Phương viện chủ, Đại Chu ta không có hận thù với ngươi, tại sao ngươi cứ nhất định phải khiến cho sự việc phát triển đến mức này?”

Phương Ngự nhìn thẳng vào Chu Ngôn: “Là ta làm tuyệt tình hay là các ngươi muốn làm tuyệt tình?”

Chu Ngôn nhìn chằm chằm vào Phương Ngự: “Phương viện chủ, xem ra chuyện này không thể giải quyết trong hòa bình được”.

Nói rồi hai cường giả phía sau ông ta lao đến chỗ Phương Ngự.

Ông ta biết rõ rủi ro của việc giết một viện chủ lớn đến mức nào, nhưng đã đến lúc này rồi, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Nơi này rất xa tổng viện vũ trụ Quan Huyên, chỉ cần người chết rồi, đến lúc đó nói lệch đi một chút, chuyện này cũng kết thúc. Dù sao theo ông ta được biết, Phương Ngự cũng vừa vực dậy, hoàn toàn không có căn cơ gì ở tổng viện thư viện Quan Huyện.

Ông ta không nghĩ viện trưởng đó sẽ xem thiếu niên trước mặt này là huynh đệ thật, ông ta nghĩ viện trưởng chẳng qua chỉ là phấn khích nhất thời thôi.

Thấy mấy người đó lao đến, Phương Ngự sầm mặt.

Phải nói là hôm nay gã được mở mang tầm mắt.

Gã vốn cho rằng mấy việc như gian lận trong thi cử gì đó đã đủ đen tối rồi, nhưng lúc này gã mới nhận ra so với những gì mà đám người này đang làm thì mấy việc kia chẳng là gì cả.

Lợi ích!

Khi lợi ích đủ lớn, rất nhiều người và nhiều thế lực thật sự có thể phát điên. Ngay lúc này, một luồng khí tức bỗng ập đến, uy lực mạnh mẽ đã đẩy lùi các cường giả Đại Chu đang lao về phía Phương Ngự đó.

Tư Mã Phong xuất hiện trước mặt mấy người Phương Ngự, ông ta toát ra khí tức ngút trời, so với trước đó, khí tức trên người ông ta đã mạnh hơn rất nhiều.

Nhìn thấy khí tức cực mạnh toát ra từ trên người Tư Mã Phong, Chu Ngôn híp mắt lại.

Lúc này Chu Lăng xuất hiện bên cạnh Chu Ngôn, ông ta nhìn Tư Mã Phong, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tư Mã Phong nhìn chằm chằm Chu Ngôn, không nói gì, ông ta xòe lòng bàn tay ra, từng luồng khí tức đáng sợ lao ra như thủy triều.

Đến lúc này rồi, ông ta đã biết rõ nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.

Vì hai bên đã trở mặt nhau hoàn toàn, lúc này chỉ có ngươi chết ta sống.

Chu Ngôn bỗng tiến lên một bước, trong cơ thể ông ta đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, thoáng chốc khí tức đáng sợ này đã áp chế khí tức của Tư Mã Phong.

Đế Cảnh!

Hơn nữa còn là một Tuế Nguyệt Đại Đế.

Cả hai cảnh giới. Nhìn thấy khí tức của Chu Ngôn, sắc mặt Tư Mã Phong bỗng sa sầm, Chu Ngôn này có cấp bậc cao hơn ông ta, bây giờ ông ta chỉ là một Tuế Nguyệt Tiên, vẫn chưa bước vào Đế Cảnh.

Ở một bên khác, gia chủ nhà họ Trần – Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Mọi chuyện đã phát triển đến mức như hiện tại, ông ta rất muốn giết những người trước mặt này hơn bất kỳ ai khác, vì ông ta biết rất rõ nếu mấy người Phương Ngự sống sót trở về vũ trụ Quan Huyên, thì nhà họ Trần của ông ta chắc chắn sẽ chết.

Bây giờ nội các đang thống trị thư viện Quan Huyên, nếu mọi hành vi của nhà họ Trần bị lộ ngay lúc này, không ai có thể cứu được họ.

Phải biết lúc đầu cho dù là hoàng thân quốc thích như tộc Thiên Long cũng bị trừng phạt, nhưng chỉ cần không bị vạch trần thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Ngay lúc Chu Ngôn định ra tay thì đột nhiên có mười mấy khí tức cực mạnh xuất hiện ở phía xa, mười mấy cường giả đó nhanh chóng chạy đến.

Nhìn thấy người đến, Tư Mã Phong vui mừng khôn xiết, những người này đến từ thư viện Quan Huyên ở đại lục Thương Vân, người đứng đầu là Lý Quân – viện chủ thư viện Quan Huyên ở đại lục Thương Vân hiện nay.
Chương 2340: Viện trưởng là cái thá gì?

Cách đó không xa, Chu Ngôn cũng nhíu mày.

Sau khi xuất hiện, Lý Quân cau mày, lão ta nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy. Lúc này Trần Tiêu bỗng mỉm cười nói: “Lý viện chủ, đã lâu không gặp”.

Lý Quân nhìn Trần Tiêu: “Hóa ra là Trần viện chủ, sao ngươi cũng ở đây thế?”

Trần Tiêu khẽ gật đầu, sau đó giới thiệu: “Hai vị bên cạnh này là gia chủ Chu Ngôn và Chu Lăng đại nhân ở Đại Chu”.

Đại Chu!

Nghe Trần Tiêu nói thế, Lý Quân sửng sốt, sau đó nhìn Chu Ngôn: “Đại Chu”.

Chu Ngôn khẽ gật đầu: “Lý viện chủ, nghe danh đã lâu”.

Tư Mã Phong cách đó không xa bỗng nói: “Lý Quân, còn không chào Phương viện chủ đi”.

Phương viện chủ!

Lý Quân nhìn Phương Ngự bên cạnh Tư Mã Phong, khi nhìn thấy Viện Chủ Ấn trong tay Phương Ngự, lão ta giật mình, sau đó vội cung kính chào: “Chào Phương viện chủ”.

Phương Ngự gật đầu: “Lý viện chủ, hôm nay e là phải làm phiền ông rồi”.

Lý Quân nhìn xung quanh, lúc này dĩ nhiên lão ta đã hiểu được chuyện gì, trong nội bộ thư viện Quan Huyên lại không yên ổn rồi.

Mặc dù Phương Ngự là viện chủ, nhưng người bên cạnh lại là Đại Chu, bây giờ Đại Chu đã đạt đến đỉnh cao, sức mạnh tổng thể mạnh hơn Chân Vũ Trụ, hơn nữa Nữ hoàng của Đại Chu – Chu Phạn vừa nắm quyền Tiên Bảo Các và nội các, trở thành nữ chủ nhân thật sự về ý nghĩa của vũ trụ Quan Huyên, ai dám đắc tội với Đại Chu?

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Quân, Tư Mã Phong lập tức hiểu ý của lão ta, sắc mặt tối sầm: “Lý Quân, chuyện này phải trái rõ ràng, ngươi đừng lựa chọn sai lầm”.

Ông ta kể lại đầu đuôi sự việc.

Nghe Tư Mã Phong nói xong, Lý Quân im lặng một hồi, sau đó lão ta nhìn hai bên, mỉm cười nói: “Có phải chuyện này có gì nhầm lẫn không?”

Nghe thế, sắc mặt Phương Ngự sa sầm.

Tư Mã Phong nhìn chằm chằm Lý Quân, ông ta không tức giận mà chỉ thất vọng.

Lý Quân và ông ta từng là đồng môn, cả hai đều học tại tổng viện thư viện Quan Huyên, sau đó họ được bổ nhiệm làm viện chủ, đều muốn tạo phúc một phương, thực hiện tham vọng cao cả của mình.

Lúc này ông ta rất thất vọng.

Ông ta biết Lý Quân không muốn đắc tội Đại Chu, sợ ảnh hưởng đến tương lai của mình, nhưng đúng là đúng, sai là sai.

Nếu ai cũng thuận lợi suôn sẻ, không có nguyên tắc, thì thế giới này sẽ trở thành thế nào?

Lý Quân cũng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tư Mã Phong, nhưng lão ta không đáp lời.

Lão ta nghĩ nhiều hơn một chút.

Chuyện này đúng là là lỗi của nhà họ Chu, nhưng lão ta biết rất rõ, chỉ dựa vào Tư Mã Phong và Phương Ngự chưa chắc có thể đánh hạ được nhà Chu, họ có thể sống qua hôm nay hay không đều là một vấn đề, chứ đừng nói là lật đổ.

Đúng

Sai

Làm việc ở thư viện Quan Huyên nhiều năm như vậy, lão ta hiểu rõ đạo lý là nhiều lúc chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, lai lịch đủ lớn, dù có sai, ngươi cũng có thể trở thành đúng.

Lão ta đã có thể tưởng tượng được, nếu hôm nay Phương Ngự và Tư Mã Phong không thể sống sót trở về thư viện Quan Huyên thì nhà họ Chu sẽ là người quyết định đúng sai ở đây. Lúc đó nhà họ Chu sẽ nói mọi việc ở đây đều là do Phương Ngự và Tư Mã Phong làm.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần ngươi đủ thực lực, có lai lịch đủ lớn thì có thể đảo ngược trắng đen. Lúc này lão ta cảm thấy hơi hối hận vì đã đến đây và bị cuốn vào vòng xoáy này.

Nhìn thấy thái độ của Lý Quân, Chu Ngôn cách đó không xa bật cười nói: “Lý viện chủ, chuyện xảy ra ngày hôm nay là chuyện riêng của nhà họ Chu ta và Phương Ngự viện chủ, Tư Mã Phong viện chủ, chỉ cần Lý viện chủ không can thiệp vào thì sau này nhà họ Chu sẽ báo đáp hậu hĩnh”.

Trần Tiêu cách đó không xa cũng cười nói: “Nhà họ Trần ta cũng thế, sau này Lý viện chủ có cần nhà họ Trần ta giúp thì cứ nói”.

Lý Quân nhìn hai người, im lặng không nói.

Ân tình của nhà họ Trần và nhà họ Chu.

Đương nhiên lão ta điều này có nghĩa là gì, tức là sau này tài nguyên chính trị và các mối quan hệ của lão ta sẽ rộng hơn, nhất là nhà họ Chu, có thể đem lại tài nguyên quan hệ cực lớn cho lão ta.

Nhìn thấy vẻ mặt cùng thái độ của Lý Quân, ánh mắt Tư Mã Phong cách đó không xa dần trở nên lạnh lùng, ông ta khẽ lắc đầu, tâm trạng phức tạp.

Lúc này Chu Ngôn bỗng nói: “Ra tay đi”.

Vừa dứt lời, ông ta bỗng tiến lên một bước, một luồng sức mạnh đáng sợ như nước lũ quét qua, đánh thẳng về phía Tư Mã Phong.

Trong mắt Tư Mã Phong hiện lên tia lửa giận, ông ta tiến lên một bước giơ hai tay lên, từng luồng khí tức đáng sợ lập tức tràn ra khỏi cơ thể, nhưng khí tức đáng sợ của ông ta không thể đấu lại khí thế của Chu Ngôn, Tư Mã Phong bị áp chế liên tục lùi về sau.

Chu Ngôn bỗng biến mất khỏi đó.

Tư Mã Phong biến sắc, ông ta siết chặt tay phải lại, tung ra một quyền.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, vô số khí tức đáng sợ tản ra xung quanh, Tư Mã Phong bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, vừa dừng lại, một vệt máu chảy ra từ miệng ông ta.

Thấy Tư Mã Phong gặp bất lợi, Phương Ngự bỗng nhìn Lý Quân, gã lấy ra Quan Huyên Lệnh mà Diệp Quân đưa cho gã, nói: “Lý Quân, đây là Quan Huyên Lệnh, nhìn thấy lệnh này như nhìn thấy viện trưởng, ông dám không nghe lệnh”, sắc mặt Lý Quân hơi khó coi.

Lúc này, Chu Ngôn cách đó không xa bỗng cười gằn: “Viện trưởng là cái thá gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK