Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Không phục thì đấu tay đôi!

Lúc này, Nạp Lan Ca chợt chỉ tay lên phía trước nhất: "Ngươi xem!"

Tiêu Qua nhìn ra phía xa, ngay sau đó, y nghệch mặt ra!

Vị trí của bọn họ ở hàng thứ hai, dưới Thanh Châu, bên cạnh Vân Châu, cùng xếp thứ hai với Vân Châu!

Thấy cảnh này, cả bốn người đều sửng sốt.

Bốn người nhìn nhau, trong mắt toàn là vẻ ngờ vực.

Tiêu Qua trầm giọng nói: "Sao lại xếp chúng ta ở hàng thứ hai chứ?"

Nói rồi y nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu: "Ta không biết!"

Tiêu Qua nhìn vị trí đó, nặng nề nói: "Việc này chẳng khác nào đặt chúng ta lên chảo lửa! Người sắp xếp vị trí có thù với chúng ta sao?"

Tôn Hùng trầm giọng hỏi: "Thế có ngồi không?"

Tiêu Qua hơi do dự, sau đó nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ngồi chứ! Dù sao họ cũng sắp xếp cả rồi, sao lại không ngồi?"

Tiêu Qua đáp: "Sợ chuốc lấy thù hận!"

Diệp Quân cười: "Nếu một vị trí còn không dám ngồi thì nói gì đến việc tranh hạng nhất?"

Nói rồi hắn đi thẳng về chỗ ngồi!

Hắn không sợ đâu!

Hắn hiểu rất rõ một đạo lý, khi đối diện với những thiên tài kiêu ngạo cường ngạnh, ngươi không được chùn chân, ngươi càng hèn nhát thì bọn họ càng thấy ngươi dễ ức hiếp, sau đó kết bè kéo phái chèn ép ngươi!

Nạp Lan Ca mỉm cười rồi cũng đi theo hắn!

Thấy hai người đã đi sang đó rồi, Tiêu Qua cũng cười ha hả rồi đi theo!

Đương nhiên Tôn Hùng cũng không thể ngồi dưới đất được, lập tức chạy theo.

Lúc bốn người Diệp Quân ngồi vào vị trí, vô số ánh mắt chợt đổ dồn về phía họ!

Lúc nhìn thấy bảng hiển thị trên bàn họ, tất cả mọi người đều sững sờ!

Thư viện Quan Huyên Nam Châu!

Nam Châu?

Sắc mặt tất cả mọi người ở đó trở nên quái lạ.

Nam Châu này chẳng phải luôn nằm bét bảng hay sao?

Thế mà bây giờ lại được sắp xếp vị trí thứ hai?

Có người tò mò, có người nghi ngờ, còn có người thấy không thoải mái.

Tiêu Qua nhìn quanh bốn phía một lượt rồi cười bảo: "Bọn họ đều đang nhìn chúng ta!"

Diệp Quân bưng chén trà trước mặt lên khẽ hớp một ngụm rồi nói: "Kệ họ đi!"

Tiêu Qua cười nói: "Trực giác cho ta biết sắp có phiền phức rồi!"

Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Không gây chuyện, không sợ rắc rối!"

Tiêu Qua cười ha ha: "Đúng thật!"

Ngay lúc này, một chàng trai đột ngột đi vào, chàng trai để tóc dài buộc sau đầu, mặc một bộ đồ vải đơn giản, chân đi một đôi giày cỏ, trông vô cùng giản dị.

Trong điện, lúc một vài người nhìn thấy chàng trai đó thì tỏ vẻ chê cười.

Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười của họ như đông cứng lại!

Vì chàng trai đó chậm rãi đi về phía chiếc bàn bên cạnh bàn đám Diệp Quân.

Vân Châu, Tả Phu!

Sắc mặt đám người chợt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Á quân vạn năm!

Đây chính là đánh giá của bọn họ về Vân Châu!

Đây không phải là một cụm từ châm biếm, năm nào cũng đứng thứ hai là một điều cực kỳ đáng sợ!

Sau khi Tả Phu ngồi vào vị trí, y nhìn thị nữ bên cạnh, khẽ cúi đầu: "Cho ta một chén nước sôi!"

Thị nữ vội rót một chén nước sôi cho y.

Tiếp đó, trong ánh nhìn của tất cả mọi người, Tả Phu lấy một chiếc bánh từ trong ngực ra rồi bắt đầu ăn mà không quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Diệp Quân nhìn Tả Phu, sắc mặt nghiêm trọng.

Hắn không cảm nhận được khí tức của đối phương!

Lúc này, đám người trong điện cũng đang nhìn đánh giá Tả Phu.

Mọi khi Vân Châu vẫn luôn phái ba thiên tài đến, nhưng lần này Vân Châu lại không làm vậy, chỉ phái đến một người!

Điều này rất bất thường!

Mà lúc này, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện hai người, một nam một nữ. Chàng trai thì cơ thể cao lớn cường tráng, cơ ngực vạm vỡ, cơ bắp tay cuồn cuộn, có uy phong vạn người khó địch nổi.

Cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh dịu, tóc dài xoã sau lưng, tay cầm một thanh đao có vỏ bọc, ánh mắt lạnh lùng như một tảng băng ngàn năm, không chút cảm xúc nào.

Hai người đi tới bàn đầu tiên trong ánh nhìn của mọi người.

Thanh Châu!

Giây phút này, cả đại điện yên lặng đến nỗi mọi người có thể nghe được cả tiếng kim rơi!

Ngao Hám!

Mục Vân Hàn!

Lúc ngồi vào ghế, Ngao Hám kia liếc nhìn Tả Phu một cái, sau đó lại nhìn lướt qua đám người Diệp Quân.

Còn Mục Vân Hàn kia chỉ nhìn sơ qua Nạp Lan Ca.

Ngồi bên cạnh Diệp Quân, Tiêu Qua trầm giọng nói: "Thanh Châu vẫn còn một người không tới!"

Diệp Quân đang định lên tiếng thì một cô gái bất chợt chậm rãi đi ra từ nội điện!

Lúc nhìn thấy cô gái đó, mắt tất cả mọi người đều sáng rực.

Cô gái mặc một chiếc áo khoác màu tím, bên trong là chiếc áo màu đỏ rực, đôi gò bồng đảo phía trước như muốn xé áo chui ra, bên dưới phối một chiếc váy xanh lục nhạt, vòng eo thon thả, bước đi nhẹ nhàng, cực kỳ gợi cảm.

Đôi mắt cô ta như một hồ nước trong, nhìn ngó xung quanh mang theo khí chất thanh nhã cao quý!

Tổng kết: Thân hình ma quỷ, gương mặt thiên sứ!

Trong điện, nếu bàn về dung mạo, chỉ có Nạp Lan Ca là có thể so sánh với cô ta!

Người đến chính là Lạc Chiêu Kỳ - chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên!

Nạp Lan Ca ngồi bên cạnh Diệp Quân bỗng hỏi: "Muội đẹp hay cô ta đẹp?"

Diệp Quân đang định trả lời thì Nạp Lan Ca lại nói: "Không được trả lời qua loa!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Cô ta rất đẹp, dung mạo không hề thua kém muội, nhưng vẻ đẹp của cô ta không liên quan gì đến huynh!"

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Thế vẻ đẹp của muội có liên quan đến huynh à?"

Diệp Quân gật đầu: "Đương nhiên rồi, muội là thê tử của huynh mà!"

Nghe vậy, Nạp Lan Ca hơi sững sờ, sau đó khoé miệng lập tức nhoẻn lên.

Lúc này, cô thấy vui trong lòng, bất giác nở nụ cười tươi như hoa, đẹp đến nỗi khiến tất cả cô gái trong điện trở nên lu mờ.

Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ kia chậm rãi bước lên sân khấu trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Cô ta nhìn quanh một lượt rồi cười nói: "Ta đại diện cho thư viện Quan Huyên chào mừng các vị đến thượng giới!"

Lúc này, một chàng trai bỗng từ tốn đứng lên, hắn ta khẽ hành lễ rồi cười nói: "Lạc chủ tịch, tại hạ là Lục Kha của Huyền Thiên Tông, có một việc muốn nói!"

Lạc Chiêu Kỳ nhìn Lục Kha, cười nói: "Mời nói!"

Lục Kha khẽ cười rồi nói: "Thanh Châu ngồi hàng đầu, ta phục. Vân Châu ngồi hàng thứ hai, ta cũng phục!"

Nói rồi, hắn ta đột nhiên chỉ tay vào đám người Diệp Quân: "Nam Châu ngồi hàng thứ hai thì ta không phục!"

Lạc Chiêu Kỳ hơi nheo mắt, đang định nói gì đó thì Diệp Quân ngồi bên cạnh bỗng đặt ly trà xuống, sau đó nhìn Lục Kha: "Không phục thì đấu tay đôi!"

Đơn giản!

Trực tiếp!

Mọi người: "..."

...
Chương 67: Ta tha lỗi cho ngươi!

Đấu tay đôi!

Trong điện, mọi người đều ngây ra như phỗng!

Họ đều không ngờ Diệp Quân của Nam Châu này lại hống hách như vậy!

Một lời không hợp đã đòi đấu tay đôi?

Sắc mặt Lục Kha có phần khó coi, hắn ta cũng không ngờ Diệp Quân lại xuất chiêu này!

Mẹ kiếp!

Ngươi là thằng thiểu năng chỉ biết đánh nhau à?

Hở ra cái là đấu tay đôi!

Thật ra hắn ta cũng không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với Diệp Quân, hắn ta chỉ muốn tìm một cái cớ để đám người Diệp Quân trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người mà thôi!

Vì không chỉ một mình Lục Kha hắn ta không phục, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phục!

Dựa vào cái gì mà Nam Châu được xếp ở hàng hai?

Thế nên, hắn ta quyết định đứng ra, khiến mọi người cùng phẫn nộ với Nam Châu!

Thế nhưng hắn ta không ngờ Diệp Quân lại chơi chiêu này!

Thế này thì làm khó hắn ta rồi!

Trong đại điện, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn ta!

Không phục?

Thì đấu tay đôi đi!

Chuyện quá là đơn giản!

Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, ánh mắt mang theo một chút tò mò. Vốn dĩ Nam Châu không có tư cách đến tham dự đại hội chào mừng này, nhưng cô ta đột nhiên nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, nhất định phải mời Nam Châu, hơn nữa còn sắp xếp họ ngồi ở hàng hai!

Vì thế cô ta rất hiếu kỳ về đám người Diệp Quân.

Hơn nữa, lúc này lại thấy Diệp Quân thẳng thắn như vậy, cô ta bất giác tò mò hơn nữa.

Bây giờ, dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt Lục Kha: "Không phải ngươi không phục à? Đấu tay đôi đi! Nếu ngươi thấy chưa đủ kích thích thì chúng ta có thể lên đài sinh tử, một trận chiến định sống chết!"

Lên đài sinh tử!

Tất cả mọi người nhìn Diệp Quân, họ đều thấy hơi chấn động?

Chơi lớn vậy sao?

Sắc mặt Lục Kha vô cùng khó coi.

Diệp Quân càng kiêu ngạo, hắn ta càng thấy bất an.

Nhưng lúc này hắn ta đang ở tình cảnh cưỡi hổ khó xuống!

Nếu không nhận lời thì sau này biết giấu mặt mũi đi đâu?

Nếu như nhận lời, chắc chắn đối phương có con át chủ bài, nếu không sẽ không dám hống hách như vậy!

Làm sao bây giờ?

Lục Kha ngẩng đầu nhìn Lạc Chiêu Kỳ ở trên sân khấu, lúc này, chỉ có chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên mới có thể đứng ra ngăn cản được thôi!

Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Lục Kha, nếu ngươi đồng ý thì thư viện Quan Huyên có thể cung cấp địa điểm miễn phí cho các ngươi!"

Nghe vậy, sắc mặt Lục Kha lại càng khó coi.

Mọi người trong đại điện đều đang nhìn Lục Kha!

Tuy rằng bọn họ cũng không phục, nhưng bọn họ không nói ra.

Một lát sau, Lục Kha bỗng cười nói: "Là ta đã lỗ mãng rồi! Nghĩ lại, nếu thư viện đã sắp xếp như vậy thì đương nhiên là có lý của thư viện rồi..."

Nói rồi, hắn ta nhìn Diệp Quân, ôm quyền nói: "Xin lỗi nhé, ta không có ác ý gì đâu, mong Diệp huynh thứ lỗi!"

Nghe vậy, mọi người trong điện nhìn Lục Kha, không hề châm biếm, ngược lại, họ chỉ thấy tán thưởng!

Co được giãn được!

Là người làm nên đại sự!

Diệp Quân nhìn Lục Kha rồi nói: "Ta tha lỗi cho ngươi đấy! Lần sau đừng phạm mấy lỗi sơ đẳng thế này nữa! Ngoan!"

Nói xong hắn quay người trở về chỗ ngồi của mình!

Còn sắc mặt Lục Kha kia lại khó coi như cha mẹ vừa chết vậy!

Tất cả mọi người ở đó đều phì cười.

Sau khi Diệp Quân quay về chỗ ngồi, Tiêu Qua trầm giọng nói: "Chắc chắn sau này tên này sẽ giở trò xấu!"

Diệp Quân bình thản đáp: "Không sao!"

Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp huynh, huynh tự tin thật đấy, ha ha!"

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn chưa từng nghĩ mình vô địch, vì hắn biết núi cao còn có núi cao hơn, vẫn phải khiêm tốn một chút!

Nhưng tính tình hắn là vậy!

Ngươi chọc ta thì ta đánh ngươi!

Đánh lại hay không thì từ từ tính, tóm lại là hắn dám đánh!

Đánh lại đương nhiên là tốt, đánh không lại hắn cũng không thấy mất mặt!

Không dám đánh mới mất mặt!

Sống trên đời đã khó khăn lắm rồi, tại sao phải nhịn nhục?

Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ bỗng nở nụ cười: "Các vị, bắt đầu từ ngày mai thư viện Quan Huyên sẽ mở cửa địa điểm tu luyện cho các vị. Thư viện Quan Huyên ta có ba mươi sáu đỉnh thí luyện cho các vị, phương thức lịch luyện ở mỗi đỉnh đều khác nhau, các vị có thể chọn một loại phương thức để tu luyện. Đương nhiên rồi, các vị phải nộp một ít kim tinh".

Mở cửa địa điểm tu luyện!

Nghe thấy vậy, đám đông trong đại điện đều thấy cực kỳ hưng phấn!

Đến Thượng Thành này, bọn họ chẳng có nơi nào để tu luyện, đang rầu thối ruột đây!

Phải biết rằng, bây giờ cách ngày tỷ võ còn gần hai tháng, với người bình thường thì hai tháng chẳng là gì, nhưng đối với những thiên tài như bọn họ thì hai tháng có thể làm được quá nhiều việc!

Hơn nữa, đây còn là địa điểm tu luyện ở thượng giới, những địa điểm tu luyện bình thường không thể bì được!

Diệp Quân cũng hơi mừng, thời gian này hắn cũng đang rầu rĩ, vì Tiêu phủ cũng không có phòng tu luyện nào tốt!

Bây giờ thư viện Quan Huyên lại mở cửa địa điểm tu luyện, quá tốt rồi!

Lạc Chiêu Kỳ lại nói: "Còn một tin tốt nữa muốn thông báo với các vị, đó chính là phần thưởng của tốp ba đều sẽ được nâng lên, không chỉ vậy, người đứng đầu còn sẽ nhận được một phần thưởng bí mật!"

Phần thưởng bí mật!

Nghe vậy, mọi người chợt thấy hứng thú hẳn lên!

Lạc Chiêu Kỳ nhìn mọi người, cười nói: "Tu hành hai mươi năm, một mai vang danh thiên hạ. Lần này, ta thay mặt cho thư viện Quan Huyên chúc các vị giành được thứ hạng tốt trong cuộc tỷ võ lần này, giành vinh quang cho chính mình, cho gia tộc và cho châu của mình!"

Lời vừa dứt, âm nhạc vang lên trong đại điện.

Sau đó, một đoàn thị nữ bưng những đĩa cao lương mỹ vị lên.

Ngoài ra, Lạc Chiêu Kỳ vừa xuống khỏi sân khấu thì một nhóm mỹ nữ lập tức bước lên, bắt đầu nhảy múa...

Diệp Quân lắc đầu cười, thư viện Quan Huyên này biết cách chơi thật!

Lúc này, một vài thanh niên trong điện bắt đầu mời các cô gái khiêu vũ.

Tiêu Qua cũng góp vui, y tìm được một cô gái, sau đó mời đối phương, người ta cũng không từ chối, thế là hai người bắt đầu khiêu vũ!
Chương 68: Nhìn chướng mắt

Lúc này, một chàng trai bỗng tới trước mặt Nạp Lan Ca, gã khẽ hành lễ rồi cười nói: "Cô nương, ta có thể..."

Nạp Lan Ca lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Quân, cô cười: "Ta là vị hôn thê của huynh ấy!"

Chàng trai mỉm cười: "Chỉ là một điệu nhảy thôi!"

Diệp Quân đột nhiên nói: "Hay là ta nhảy với ngươi nhé?"

Vẻ mặt chàng trai cứng đờ.

Diệp Quân nhìn chàng trai: "Đừng phân biệt giới tính vậy mà!"

Chàng trai nhìn Diệp Quân một cái rồi quay người bỏ đi.

Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: "Muội biết khiêu vũ không?"

Nạp Lan Ca lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: "Thế chúng ta đi dạo chút nhé?"

Nạp Lan Ca gật đầu: "Được!"

Hay người đứng dậy, đang định rời đi thì lúc này, một chàng trai bỗng bước tới trước mặt Mục Vân Hàn. Gã đang định lên tiếng thì Mục Vân Hàn nhìn gã rồi nói: "Cút!"

Vẻ mặt chàng trai kia cứng nhắc, sau đó không nói thêm lời nào, quay người rời đi.

Là người của Thanh Châu đấy!

Không đắc tội nổi!

Đừng nói là gã không đắc tội nổi, cả thượng giới cũng không đắc tội nổi cơ mà, đến cả Trung Thổ Thần Châu cũng phải nể mặt Thanh Châu đấy!

Vì đó là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian ra đời!

Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau rồi hai người cùng đi ra ngoài!

Lục Kha nhìn hai người đi xa, không biết đang nghĩ gì.

Sau khi ra ngoài, trời đã tối, sao sáng đầy trời ôm ấp một vầng trăng.

Hai người chậm rãi đi dạo ra xa, gió mát thoảng qua, se se, vô cùng mát mẻ.

Nạp Lan Ca bỗng lên tiếng: "Tả Phu kia không đơn giản chút nào!"

Diệp Quân gật đầu, lúc nãy hắn cũng chú ý đến người tên Tả Phu này. Người này suốt cả buổi không nhìn ai cả, chỉ lo ăn bánh của mình thôi.

Trông có vẻ rất cô độc!

Mà xưa nay, kẻ cô độc luôn rất đáng sợ!

Nạp Lan Ca lại nói: "Mục Vân Hàn kia là một vị đao tu, khí tức toàn thân giấu cả vào trong, trong đao ẩn chứa đao thế mạnh mẽ, tuy đao chưa xuất ra khỏi vỏ nhưng đã có sức mạnh bức người rồi".

Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Rất mạnh!"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng là rất mạnh!"

Nạp Lan Ca tiếp tục nói: "Ngao Hám kia có lẽ là một thể tu, trên thế gian này thể tu và kiếm tu là hai kẻ khó nhằn nhất. Kiếm tu, một nhát kiếm phá vạn pháp, sức chiến đấu vượt xa những người cùng cảnh giới. Còn thể tu... nếu huynh không thể phá được phòng ngự của đối phương thì kẻ đó còn đáng sợ hơn cả kiếm tu, mãi mãi đứng ở thế bất bại!"

Diệp Quân chỉ cười, không nói gì.

Nạp Lan Ca tiếp tục nói: "Mà Thanh Châu vẫn còn một người chưa xuất hiện, muội đoán thực lực của người đó chắc còn hơn hai người này".

Nói đến đây, cô nhìn Diệp Quân: "Huynh còn muốn tranh hạng nhất không?"

Diệp Quân gật đầu.

Nạp Lan Ca nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Không tranh thì thôi, huynh đã muốn tranh thì phải tranh hạng nhất! Trước giờ huynh chưa từng nghĩ mình là vô địch, nhưng huynh cũng chưa bao giờ nghĩ mình thua kém người khác!"

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lát rồi nở nụ cười thản nhiên: "Muội cùng huynh tranh!"

Diệp Quân cười đáp: "Được!"

Hai người chậm rãi tản bộ đi xa!

Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Tiểu Ca, trước nay huynh vẫn luôn có một câu hỏi, là về thể chất Thánh Linh của muội. Thể chất này thật sự không gặp trở ngại gì trong giai đoạn đầu tu luyện sao?"

Nạp Lan Ca gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Thế có nghĩa là muội muốn tăng cảnh giới như thế nào thì cứ thế tăng thôi à?"

Nạp Lan Ca cười đáp: "Trước đây là như vậy, nhưng bây giờ muội đã bắt đầu khống chế cảnh giới của mình rồi!"

Diệp Quân không hiểu: "Sao phải làm vậy?"

Nạp Lan Ca giải thích: "Quyển công pháp tu luyện huynh cho muội đã khiến muội hiểu rằng, mình phải thấu hiểu hoàn toàn một cảnh giới trước khi đột phá cảnh giới cao hơn, nếu không cứ tiếp tục tăng cảnh giới như vậy thì căn cơ sẽ không vững. Ví như muội và huynh, trước đây cảnh giới của muội cao hơn huynh nhưng muội lại không thể nắm chắc có thắng được huynh hay không!"

Diệp Quân im lặng.

Nạp Lan Ca nói: "Phải làm đâu chắc đấy!"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy! Chúng ta tu luyện phải làm đâu chắc đấy, nếu tăng cảnh giới quá nhanh thì lại không tốt".

Nạp Lan Ca nở nụ cười: "Phải cảm ơn quyển công pháp tu luyện mà huynh đã cho muội, nếu không muội vẫn còn đang chìm đắm trong khoái cảm tăng cảnh giới, sau đó không từ thủ đoạn để nâng cao cảnh giới của mình. Tuy tạm thời thực lực sẽ được nâng cao rất nhiều, nhưng về lâu về dài thì lại thiệt hại quá lớn!"

Diệp Quân cười nói: "Cùng nhau cố gắng!"

Nạp Lan Ca nhoẻn miệng: "Cùng nhau cố gắng!"

Dưới ánh trăng, hai người cứ chầm chậm tản bộ cùng nhau, rất yên tĩnh và vô cùng ấm áp.

Ngay lúc này, Tôn Hùng bỗng chạy nhanh tới: "Diệp Quân!"

Diệp Quân và Nạp Lan Ca dừng bước, Tôn Hùng chạy tới trước mặt họ, nặng nề nói: "Ngươi mau về lại Lễ Viện đi, Tiêu Qua muốn lên đài sinh tử với Lục Kha kia!"

Nghe vậy, Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Vì sao?"

Sắc mặt Tôn Hùng hơi khó coi: "Lục Kha cướp bạn nhảy của Tiêu Qua, cô gái kia thì lại chọn Lục Kha ngay trước mặt Tiêu Qua, còn cố tình buông lời sỉ nhục... Mẹ kiếp! Đây chắc chắn là cái bẫy, là cái bẫy do tên Lục Kha khốn kiếp kia lập ra!"

Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Bọn họ lên đài sinh tử chưa?"

Tôn Hùng đáp: "Bây giờ đang chuẩn bị đến đài sinh tử đấy!"

Diệp Quân hơi híp mắt: "Đi thôi!"

Nói rồi hắn cất bước đi!

Nạp Lan Ca không nói gì, đi theo hắn.

Lúc ba người Diệp Quân tới Lễ Viện thì Tiêu Qua và Lục Kha kia đang chuẩn bị đến đài sinh tử, bên cạnh Lục Kha chính là cô bạn nhảy lúc trước của Tiêu Qua.

Lục Kha kia khẽ cười: "Diệp công tử, bọn ta là quyết đấu công bằng! Ngươi đừng lo chuyện bao đồng..."

Diệp Quân bỗng biến mất tại chỗ!

Sắc mặt Lục Kha thay đổi trong tích tắc, hắn ta không ngờ Diệp Quân lại dám ra tay thẳng thừng như vậy, trong tình thế không kịp đề phòng, hắn ta chỉ có thể bị động chống đỡ!

Nhưng tốc độ của hắn ta chậm hơn Diệp Quân rất nhiều!

Bốp!

Đám đông chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng bạt tai giòn giã đã vang lên, tiếp đó, Lục Kha bay ra xa mấy trượng!

Mọi người sững sờ!

"Diệp Quân!"

Lục Kha kia bò dậy, vẻ mặt cực kỳ hung tợn.

Diệp Quân nhìn Lục Kha: "Ta chẳng có ý gì đâu, chỉ là thấy ngươi chướng mắt quá thôi. Nếu ngươi thấy ta chướng mắt thì cứ ra tay đánh ta đi!"

Mọi người: "..."

Lúc này, cô gái đi bên cạnh Lục Kha bỗng lạnh giọng chỉ trích: "Diệp Quân, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ở đây là Lễ Viện, ngươi ra tay ở đây là coi thường Lạc cô nương, coi thương thư viện Quan Huyên, ngươi..."

Cô ta còn chưa dứt lời, Nạp Lan Ca đã biến mất tại chỗ, tốc độ cực kỳ nhanh!

Bốp!

Cùng với tiếng bạt tai giòn giã vang lên, cô gái kia bay ra xa mấy trượng.

Nạp Lan Ca nhìn cô gái bay ra xa kia nói: "Ta chẳng có ý gì đâu, chỉ là thấy ngươi chướng mắt quá thôi. Nếu ngươi thấy ta chướng mắt thì cứ ra tay đánh ta đi!"

Mọi người: "..."

...
Chương 69: Giết ta đi này!

Trong điện, mọi người đều đang nhìn đám người Diệp Quân.

Họ đều không ngờ hai bên lại xảy ra xung đột!

Đương nhiên, bọn họ cũng không ngờ thực lực của Diệp Quân và Nạp Lan Ca ở Nam Châu này lại ghê gớm đến vậy!

Mọi người đều thấy bất ngờ!

Ở phía xa, sắc mặt Lục Kha cực kỳ khó coi, hắn ta nhìn chòng chọc Diệp Quân, tượng đất cũng biết nổi giận đấy!

Hắn ta không phí bất kỳ lời nào, tay phải bỗng mạnh mẽ chộp về phía trước, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng trở nên vặn vẹo, sau đó, một cánh tay chộp tới, nhưng lúc này Diệp Quân đã biến mất khỏi chỗ đó.

Đồng tử Lục Kha chợt rút lại, tay trái giơ lên cản trước ngực!

Bịch!

Cùng với một tiếng trầm đục vang lên, Lục Kha bay thẳng ra ngoài mười mấy trượng, sau đó đập mạnh xuống đất. Lúc hắn ta vừa định gượng dậy thì Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta rồi nhấc chân đạp lên ngực hắn ta.

Phụt!

Lục Kha phun ra một búng máu tươi, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi giết ta đi!"

Đám đông đều nhìn Diệp Quân.

Giết?

Đây là Lễ Viện chứ không phải là đài sinh tử, giết như vậy không hợp quy tắc!

"Diệp công tử!"

Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh!

Người đến chính là Lạc Chiêu Kỳ!

Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, cười nói: "Ngươi không thể phá hoại quy tắc được đâu!"

Giọng điệu rất ôn hoà nhưng lại mang theo khí thế không được làm trái.

Sau một thoáng im lặng, Diệp Quân nhìn Lục Kha trước mặt hỏi: "Ngươi vừa nói gì cơ?"

Lục Kha nhếch miệng cười: "Giết ta đi này!"

Diệp Quân bỗng nhấc chân giẫm lên yết hầu Lục Kha!

Rắc!

Lục Kha trợn tròn mắt, tắt thở.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi!

Không nể mặt chủ tịch học viên Lạc Chiêu Kỳ đến vậy sao?

Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi dần dần biến mất.

Diệp Quân quay người nhìn Lạc Chiêu Kỳ, khẽ hành lễ: "Lạc chủ tịch, tại hạ không hề có ý mạo phạm cô nương và thư viện, chỉ là... cô cũng thấy rồi đấy! Là gã bảo ta giết gã mà, đây là yêu cầu của gã, ta chỉ làm theo yêu cầu của gã mà thôi!"

Lục Kha: "..."

Mọi người trong đại điện đều ngây ra như phỗng.

Lạc Chiêu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân, không lên tiếng.

Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng bình tĩnh!

Lạc Chiêu Kỳ bỗng đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta cười bảo: "Diệp công tử, chuyện này cứ kết thúc vậy đi!"

Nói rồi cô ta phất tay áo, thi thể Lục Kha dưới đất lập tức tan thành tro bụi, điều khủng khiếp nhất là, mảnh thời không chỗ Lục Kha nằm kia cũng bị luồng sức mạnh này bóp nát, xuất hiện hẳn một hố đen thời không nho nhỏ ở đó.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người ở trong điện đều biến sắc!

Thực lực đáng sợ quá!

Mọi người nhìn Lạc Chiêu Kỳ trước mặt, trong lòng kinh hãi khôn nguôi!

Chủ tịch của thư viện Quan Huyên này không phải chỉ là một chiếc bình hoa!

Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ bằng thái độ bình thản!

Lạc Chiêu Kỳ nhìn quanh đám đông, cười nói: "Ăn chơi vui vẻ, nếu ai dám gây chuyện nữa, đừng trách ta không khách sáo!"

Nói rồi, cô ta nhìn bạn nhảy của Lục Kha đứng bên cạnh: "Từ bây giờ, trút bỏ tư cách tham gia tỷ võ của Huyền Thiên Tông, đồng thời, kỳ sau Huyền Thiên Tông cũng không được tham dự tỷ võ!"

Nghe vậy, sắc mặt cô gái bỗng trở nên trắng toát.

Đám đông ở đại điện thì tỏ vẻ cảm thông!

Lần này Huyền Thiên Tông toi đời rồi!

Lần này huỷ tư cách, kỳ sau cũng không cho tham gia, thế là toi hẳn rồi!

Lạc Chiêu Kỳ nói xong thì quay người rời đi!

Còn bốn người Diệp Quân cũng không còn hứng ở lại nữa, nên cũng quay về.

Trong nội điện, Lạc Chiêu Kỳ ngồi trên ghế, cô ta bưng chén trà trước mặt lên khẽ hớp một ngụm.

Phía đối diện, một ông lão ngồi cách cô ta không xa, đó chính là viện chủ Lễ Viện.

Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Lý viện chủ, là viện trưởng ra lệnh cho ông mời vị Diệp công tử này đến ạ?"

Lý viện chủ gật đầu: "Đúng vậy!"

Lạc Chiêu Kỳ khẽ cười, không nói gì.

Lý viện chủ hỏi: "Tiểu Kỳ, cô có nhìn ra được điểm gì bất phàm từ người này không?"

Sau một thoáng im lặng, Lạc Chiêu Kỳ nói: "Huynh ấy đã che giấu thực lực!"

Lý viện chủ trầm giọng hỏi: "Giấu đi mấy phần?"

Lạc Chiêu Kỳ đáp: "Ít nhất cũng phải sáu phần!"

Sáu phần!

Lý viện chủ trầm mặc.

Giết Lục Kha ở cảnh giới Ngự Không chỉ với bốn phần thực lực, phải công nhận rằng người này không đơn giản.

Nhưng lúc này, Lạc Chiêu Kỳ lại nói: "Nhưng dù hắn có giấu đi sáu phần thực lực thì cũng không đến mức khiến viện trưởng phải đối xử đặc biệt thế này! Thế nên ta cảm thấy có lẽ hắn đã giấu đi tám phần thực lực!"

Tám phần!

Lý viện chủ hơi nheo mắt, giết chết Lục Kha chỉ bằng hai phần thực lực, cái này không gọi là không đơn giản nữa rồi, phải là biến thái mới đúng!

Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Thật ra, so với hắn, ta càng chú ý đến người tên Tả Phu kia hơn!"

Lý viện chủ hơi ngạc nhiên: "Tả Phu?"

Lạc Chiêu Kỳ gật đầu: "Người này mới gọi là thật sự giấu tài!"

Lý viện chủ hỏi: "So với vị kia của Thanh Châu thì thế nào?"

Lạc Chiêu Kỳ trầm lặng một lúc rồi khẽ đáp: "Vị kia của Thanh Châu được xưng là yêu nghiệt thứ ba từ xưa đến nay!"

Lý viện chủ bất giác hỏi: "Hai vị trước đó là ai?"

Lạc Chiêu Kỳ bưng chén trà lên khẽ hớp một ngụm, mỉm cười trả lời: "Kiếm Chủ Nhân Gian, An Quốc Sĩ!"

Nghe vậy, Lý viện chủ sững sờ.

Lạc Chiêu Kỳ khẽ mỉm cười: "Phải nói rằng, sinh ra cùng thời với vị đó là một nỗi bi thương của thiên tài Thanh Châu lớp này".

Cô ta dừng lại một lát rồi lại nói: "Người bên Trung Thổ Thần Châu đã để mắt đến y rồi!"

Nghe thế, sắc mặt Lý viện chủ bỗng thay đổi: "Thật sao?"

Lạc Chiêu Kỳ gật đầu: "Lần này Trung Thổ Thần Châu còn đặc biệt phái người đến đón y, chỉ đợi y lấy được hạng nhất là đưa thẳng y đến Trung Thổ Thần Châu luôn".

Lý viện chủ trầm giọng nói: "Sao Trung Thổ Thần Châu lại vội vàng vậy?"

Lạc Chiêu Kỳ khẽ đáp: "Nghe nói có liên quan đến cuộc chiến tranh giành số mệnh kia, cụ thể thế nào thì ta không biết! Mà lần này, vị ở Thanh Châu kia chính là người mà bọn họ đã chọn sẵn!"

Lý viện chủ lắc đầu than: "Nếu thật là vậy thì kết quả của cuộc tỷ võ này đã được định từ sớm rồi!"

Lạc Chiêu Kỳ bình thản nói: "Kết quả Tiên Bảo Các tính toán ra là: Thanh Châu hạng nhất, Vân Châu hạng hai!"

Lý viện chủ hỏi: "Nam Châu thì sao?"

Lạc Chiêu Kỳ khẽ cười: "Qua chuyện ngày hôm nay, Nam Châu chắc có lẽ sẽ lọt vào tốp 10!"

Tốp 10!

Lý viện chủ gật đầu: "Thế cũng khá lắm rồi! Phải biết rằng bấy lâu nay Nam Châu luôn xếp chót!"

Nói đến đây, ông ấy bỗng dừng lại rồi nhìn Lạc Chiêu Kỳ: "Đánh giá Diệp Quân kia thế nào?"

Lạc Chiêu Kỳ im lặng một lát rồi trả lời: "Thiên phú không tệ, thông minh, nhưng hành động theo cảm tính quá, không biết nhẫn nhịn... khó làm chuyện lớn!"
Chương 70: Ông nội hắn

Bốn người Diệp Quân rời khỏi Lễ Viện thì đi về Tiêu phủ!

Trên đường, Diệp Quân nhìn Tiêu Qua đang buồn rầu không vui bên cạnh, cười nói: "Vẫn còn đang bực bội à?"

Tiêu Qua lắc đầu: "Ta chỉ không ngờ cô gái kia lại là người của Huyền Thiên Tông!"

Diệp Quân nói: "Nếu đã biết đối phương tiếp cận huynh có mục đích thì đừng lấn cấn trong lòng vì họ nữa! Không đáng!"

Tiêu Qua gật nhẹ đầu: "Đúng thật!"

Diệp Quân tiếp tục nói: "Lần này Huyền Thiên Tông tổn thất nghiêm trọng, có lẽ bọn chúng sẽ không chịu bỏ qua đâu!"

Tiêu Qua cười nói: "Yên tâm, trước cuộc tỷ võ, bọn chúng không dám ra tay với chúng ta đâu! Bây giờ chúng dám động đến chúng ta thì sẽ trở thành kẻ địch của thư viện Quan Huyên, cho chúng mười lá gan chúng cũng không dám!"

Diệp Quân gật đầu: "Dù thế nào đi chăng nữa, cẩn thận vẫn hơn!"

Tiêu Qua gật đầu: "Ngày mai ta sẽ đến đỉnh thí luyện của thư viện Quan Huyên để tu luyện, tháp thí luyện ở hạ giới không thể sánh được với địa điểm tu luyện của thư viện Quan Huyên này đâu!"

Diệp Quân cười rồi nói: "Được!"

Hắn dừng lại rồi mới nói tiếp: "Hai người các huynh không có chuyện gì khác cần làm à?"

Tiêu Qua hơi ngẩn người ra, sau đó bỗng đen mặt!

Mẹ kiếp!

Tên này đang đuổi người!

Tiêu Qua trừng mắt với Diệp Quân, sau đó nhìn Tôn Hùng: "Tôn Hùng, ta có chút việc cần nhờ ngươi giúp, đi thôi!"

Tôn Hùng nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca rồi gật đầu.

Gã đâu phải là kẻ mù đâu chứ!

Chẳng mấy chốc, hai người đi khuất khỏi cuối đường phố.

Trên đường chỉ còn lại Diệp Quân và Nạp Lan Ca!

Nạp Lan Ca cười bảo: "Trực giác mách muội rằng vừa nãy huynh không nể mặt vị chủ tịch kia, chắc là đã đắc tội với cô ta rồi!"

Diệp Quân bình tĩnh gật đầu: "Kệ đi!"

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Huynh không quan tâm à?"

Diệp Quân cười trả lời: "Sao huynh phải quan tâm cách nhìn của cô ta về mình?"

Nạp Lan Ca trầm giọng nói: "Cô ta là chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên đấy!"

Diệp Quân lắc đầu: "Cũng không liên quan gì quá nhiều đến huynh. Tóm lại, huynh sẽ không cầu cạnh cô ta, cũng không cần cô ta giúp đỡ gì! Hơn nữa, cô gái này nhìn thì bình dị gần gũi nhưng thật ra trong thâm tâm vô cùng kiêu ngạo, nếu huynh thật sự đi nịnh nọt bợ đỡ cô ta thì sẽ bị cô ta xem thường".

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân rồi nở nụ cười, cô đang định lên tiếng thì Diệp Quân đột nhiên lắc đầu: "Không nói đến cô ta nữa! Huynh không muốn bàn về cô gái khác trước mặt muội!"

Nghe vậy, khoé miệng Nạp Lan Ca bất giác nhoẻn lên.

Hai người cứ vậy chậm rãi đi về Tiêu phủ, thủ thỉ những việc thường ngày, tâm sự những điều vụn vặt, vô cùng yên lành và ấm áp.

Sau khi về đến Tiêu phủ, Nạp Lan Ca trở về phòng của mình, còn Diệp Quân thì lại rời khỏi Tiêu phủ, hắn đi thẳng đến đỉnh thí luyện của thư viện Quan Huyên.

Hắn không muốn lãng phí thời gian thêm một phút nào!

Đêm nay phải đi tu luyện luôn!

Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã đến đỉnh thí luyện của thư viện Quan Huyên.

Thư viện Quan Huyên có ba mươi sáu đỉnh thí luyện, mỗi đỉnh đều có phương pháp tu luyện khác nhau. Diệp Quân lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng đến một đỉnh thí luyện.

Thời không!

Đỉnh thí luyện này liên quan đến việc vận dụng thời không.

Được phân nhiều loại: Khống chế thời không, trọng lực thời không, mật độ thời không, sức mạnh thời không...

Diệp Quân chọn trọng lực thời không!

Hắn chủ yếu muốn tu luyện Thuấn Sát Nhất Kiếm của mình!

Diệp Quân tới trước một toà tháp cao, toà tháp này chính là nơi tu luyện trọng lực thời không. Tháp chia chín tầng, tầng một là một lần trọng lực thời không, tầng hai là gấp đôi trọng lực thời không, cứ thế đến tầng cao nhất là gấp chín lần trọng lực thời không!

Diệp Quân giao kim tinh xong thì vào tầng một.

Vừa vào tầng một, hắn đã cảm thấy cơ thể mình bỗng nặng nề hơn, dường như có một nguồn sức mạnh vô hình nào đó đè lên người hắn.

Một suy nghĩ bỗng loé lên trong đầu Diệp Quân, một thanh khí kiếm chợt đâm xuyên thời không, xuất hiện ở cách đó mấy trượng, nhưng lần này tốc độ của hắn chậm đi rất nhiều!

Là do trọng lực thời không!

Khoé miệng Diệp Quân khẽ cong lên, sau đó tiếp tục ngự kiếm...

Hết lần này đến lần khác, điên cuồng tu luyện!

Chỉ khi tu luyện đến khi sức cùng lực kiệt hắn mới nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

Cứ như vậy, trong ngày thứ hai hắn đã quen thuộc với trọng lực thời không ở tầng một. Lúc này tốc độ xuất kiếm của hắn không khác gì với lúc ở ngoài!

Thế nên Diệp Quân vào tầng hai!

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến ngày thứ năm, Diệp Quân đã lên đến tầng bốn.

Lúc lên tầng bốn, sắc mặt hắn bỗng trở nên nặng nề!

Càng lên cao, trọng lực thời không càng trở nên khủng khiếp!

Trọng lực thời không ở tầng bốn lúc này gấp bốn lần trọng lực thời không ở bên ngoài, nếu vừa bắt đầu đã vào tầng bốn thì đến đi bộ hắn còn cảm thấy khó khăn!

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, sau đó bắt đầu xuất kiếm!

Tu luyện trong môi trường thế này, lực tinh thần và lực linh hồn của hắn cũng được nâng cao rất nhiều.

Mới đầu rất khó khăn, tốc độ kiếm của hắn chậm hơn bên ngoài đến mấy lần.

Nhưng hắn đang cố gắng để thích ứng với loại trọng lực này, sau đó mới chinh phục nó.

Lần sau nhanh hơn lần trước một chút là tốt rồi!

Nhìn thấy Diệp Quân tu luyện, bên trong tiểu tháp, Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: "Thằng nhóc này làm ta nhớ đến một người!"

Giọng nói bí ẩn: "Phụ thân hắn à?"

Tiểu Tháp khẽ nói: "Không, là ông nội của hắn!"

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Hắn không cực đoan như ông nội hắn, nhưng nghị lực và tâm tính của hắn không hề thua kém ông nội hắn".

Giọng nói bí ẩn thoáng trầm mặc rồi nói: "Ta cảm thấy ngươi không nên hù doạ hắn mãi như vậy, khiến hắn nghĩ mình là một đứa con riêng, sau này sẽ rất nguy hiểm... Ngươi xem dáng vẻ liều mình của thằng nhóc này đi, ta còn cảm thấy thương xót nữa là".

Tiểu Tháp nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không cảm thấy chuyện sau này hắn phải đối mặt nguy hiểm gấp trăm lần, vạn lần chuyện con riêng này sao?”

Sau khi im lặng một lát, giọng nói bí ẩn đáp: "Thế thì cứ hù doạ hắn thêm chút nữa cũng được! Không doạ chết hắn là được!"

Tiểu Tháp: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK