Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2086: Ông nội ta đã đúng!

Tiểu Tháp cười: “Ông nội ngươi không phải điên cuồng mà là không bình thường, nhất là khi còn trẻ, nếu ông già vừa nãy mà nhìn ông nội ngươi như thế, ông nội ngươi sẽ lập tức mỉm cười tiễn ông ta đến hoàng tuyền luôn. Ngươi và cha ngươi mà so với ông ấy thì đúng là người cực kỳ tốt”.

Diệp Quân bật cười ha hả: “Ông nội bây giờ rất khác trước đây nhỉ.”

Tiểu Tháp nói: “Không phải khác, mà là bây giờ đã không còn gì có thể khiến ông ấy tức giận nữa. Với lại ngươi là người thân của ông ấy, vì thế khi ông ấy tiếp xúc với ngươi cũng tiếp xúc bằng mặt tốt”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Tháp gia, nếu cho ngươi lựa chọn giữa ba đời ông cháu nhà ta thì ngươi thích đi theo ai nhất?”

Tiểu Tháp im lặng một hồi lâu mới đáp: “Ta từ chối trả lời câu hỏi này”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta chỉ tò mò thôi, ngươi yên tâm, cho dù ngươi không chọn ta thì ta cũng không chơi xấu ngươi đâu”.

Tiểu Tháp bảo: “Còn lâu ta mới tin ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Rất nhanh, người phụ nữ trung niên đã đưa Đại Tông tới một viện lạc, sau khi đi vào, bà ấy nhanh chóng dọn dẹp, chẳng bao lâu bà ấy đã dọn xong xuôi, sau đó quay lại nhìn Diệp Quân, cười: “Tiểu ca à, nơi này hơi đơn sơ, cậu đừng chê nhé!”

Diệp Quân mỉm cười: “Đa tạ đại thẩm”.

Nói rồi hắn bế Kỳ Chủ đi vào một gian phòng, đặt Kỳ Chủ lên giường, lúc này cô ta vẫn chưa tỉnh lại.

Diệp Quân nhìn ấn kim quang trên trán Kỳ Chủ, nhíu mày thật chặt.

Lúc này tay Kỳ Chủ hơi run lên, Diệp Quân mau chóng đi tới, nhìn cô ta chăm chú, Kỳ Chủ chậm rãi mở mắt ra, nhưng khi nhìn thấy Diệp Quân cô ta lại hơi giật mình, sau đó nhìn xung quanh: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”

Diệp Quân đáp: “Thành Đa Nguyên”.

Kỳ Chủ nhíu mày: “Thành Đa Nguyên?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Kỳ Chủ ngồi dậy, như cảm nhận được gì đó, cô ta đưa tay lên sờ trán mình: “Chỉ là phong ấn…”

Diệp Quân gật đầu: “Cô bị một đạo kim quang phong ấn rồi”.

Kỳ Chủ im lặng một lúc rồi xuống giường đi ra sân, ngẩng đầu nhìn lên nơi sâu trong tinh không.

Diệp Quân đi đến bên cạnh Kỳ Chủ, hỏi: “Sao vậy?”

Im lặng một lúc, Kỳ Chủ nói: “Chắc chúng ta đã đến nơi Đa Nguyên Đạo Đế trong truyền thuyết được sinh ra”.

Diệp Quân hỏi: “Là vị Đa Nguyên Đạo Đế đã từng hợp nhất dòng thời gian của vô số vũ trụ ư?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Dòng thời gian của vũ trụ năm đó rất hỗn loạn, ông ta đã tự hợp nhất tất cả các dòng thời gian lại, hợp nhất nhiều vũ trụ làm một, cũng chính là vũ trụ Đa Nguyên hiện tại…”

Nói rồi cô ta lại sờ lên ấn trên trán: “Cả vũ trụ Đa Nguyên cũng chỉ có ông ta mới có thực lực tạm thời phong ấn sức mạnh của ta thoi”.

Diệp Quân trầm giọng: “Ý cô là Đa Nguyên Đạo Đế đang ẩn trong bóng tối?”

Kỳ Chủ nhẹ nhàng nói: “Có lẽ không phải bản thể’.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này có một nhóm người đột nhiên đi tới.

Đi đầu là ông lão hút thuốc lúc nãy, sau lưng ông ta có mấy người trẻ tuổi để trần cánh tay, mấy người đó rất lưu manh thô bỉ, khi nhìn thấy Kỳ Chủ, ánh mắt bọn chúng sáng lên, nở nụ cười dâm đãng.

Thấy ông lão kia dẫn một nhóm người tới, vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên.

Ông lão tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Hắn có tinh thạch của người tu hành bên ngoài, rất nhiều, rất nhiều…”

Nghe ông lão nói thế, mấy thanh niên lưu manh kia đều đi về phía Diệp Quân và Kỳ Chủ, Kỳ Chủ lui về phía sau Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu nhìn Kỳ Chủ, Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta bị ông ta theo dõi sát sao rồi, không thể ra tay được”.

Diệp Quân hơi cạn lời, hắn nhìn mấy thanh niên đó, tên cầm đầu cười hì hì, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã bất chợt xông lên phía trước cho một phát tát.

Chát!

Thanh niên đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Quân tát bay ra ngoài, đập mạnh lên một tảng đá, đầu nổ tung như quả dưa hấu, máu bắn tung toé...

Thấy hành động này của Diệp Quân, đám người đều sững sờ.

Diệp Quân nhìn mấy thanh niên còn lại, bọn chúng đều sợ vỡ mật, quay lưng bỏ chạy, mà Diệp Quân cũng xông ra ngoài.

Rất nhanh, toàn bộ mấy tên thanh niên đều bị Diệp Quân đánh chết.

Chỉ còn lại ông lão kia.

Ông lão đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Quân, run rẩy nói: “Thiếu hiệp… tha mạng”.

Diệp Quân nhìn ông lão đang quỳ trước mặt định lên tiếng thì đột nhiên hắn bước nhanh ra ngoài thôn, lúc này trước mặt hắn cách đó không xa có một thi thể.

Chính là thi thể của người phụ nữ trung niên kia!

Thấy cảnh này, đôi mắt Diệp Quân đỏ lên như máu: “Tháp gia, ông nội ta đã đúng…”

Mà trong tinh không xa xôi, ở một chỗ nào đó, một người đàn ông áo xanh bỗng dừng lại, giây tiếp theo ông ta bật cười lớn tiếng: “Không hổ là cháu trai của ta…”

Nói rồi ông ta nhìn về nơi xa, cười to: “Dao huynh, ta có cháu trai, còn huynh thì không có, ha ha ha…”

Tiêu Dao Kiếm Tu: “???”
Chương 2087: Ngưỡng mộ

Trước thôn.

Diệp Quân nhìn thi thể người phụ nữ ấy, hai mắt đỏ ngầu như máu, toàn thân đấy sát khí.

Hắn biết mình đã phạm sai lầm.

Ngay từ đầu hắn đã biết ông lão đó có ác ý cực mạnh, nhưng hắn không để ý, bởi vì hắn biết người ở đây đều không có tu vi, không thể làm hại được hắn. Nhưng hắn không ngờ là sự không để ý của mình lúc ấy lại gây ra cái chết cho người vô tội.

Giờ phút này hắn mới thực sự hiểu, bất cứ lúc nào cũng không thể mềm lòng với kẻ thù, bởi vì sự mềm lòng của mình rất có thể sẽ khiến người xung quanh mình tổn thương.

Diệp Quân quay người trở lại trong sân, mà lúc này, ông lão kia đã không còn thở nữa.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, Kỳ Chủ mỉm cười khẽ: “Ta thấy ông ta muốn chạy nên giải quyết ông ta luôn”.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này ngoài cửa chợt vang lên một tiếng gọi thất thanh, sợ hãi: “A Mẫu”.

Diệp Quân và Kỳ Chủ quay đầu lại nhìn, ngoài cửa có một bé trai mười ba mười bốn tuổi đang ôm thi thể người phụ nữ khóc lóc thảm thiết.

Diệp Quân thở dài trong lòng.

Bé trai đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân và Kỳ Chủ trong viện với ánh mắt tức giận, cậu cầu hòn đá bên cạnh lên định ném về phía Diệp Quân và Kỳ Chủ, đúng lúc này cách đó không xa bỗng có một giọng nói vang lên: “ A Vĩnh, không phải họ…”

Cậu bé tên A Vĩnh quay đầu lại, thấy một lão què đang từ từ tiến lại gần, ông ta đi đến trước mặt A Vĩnh, thấp giọng thở dài: “Là nhóm Lại Tam giết A Mẫu của cháu”.

Lại Tam!

A Vĩnh ngẩn ra, giây tiếp theo cậu bé chạy thẳng về phía thi thể trên mặt đất bên cạnh, sau đó cầm hòn đá lên ném mạnh, cho đến khi thi thể ấy bị ném đến mức không thể nhận dạng.

Lúc này, lão què đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân và Kỳ Chủ, ông ta cúi đầu thật sâu trước hai người: “Hai vị, đứa trẻ này từ nhỏ đã không cha không mẹ, là A Mẫu nuôi cậu bé lớn, bây giờ A Mẫu bị kẻ xấu giết chết, hai người có thể cho cậu bé này một cơ hội không?”

Lúc này, thiếu niên tên A Vĩnh đột nhiên quay ngoắt đầu lại: “Cháu không cần cơ hội gì hết, cháu chỉ cần A Mẫu sống lại thôi…”

Nói rồi cậu bé nhào đến bên cạnh thi thể người phụ nữ.

Diệp Quân đi tới trước mặt người phụ nữ, hắn nhìn thi thể bà ấy rồi bảo: “Bà ấy vẫn còn có thể cứu được”.

Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân không nói dối, người phụ nữ trước mặt chưa bị diệt sạch thần hồn, hơn nữa linh hồn vẫn ở trong cơ thể, tình hình này ở thế giới người tu luyện chỉ có thể coi là bị thương.

Nhưng với thực lực hiện tại của hắn thì không thể cứu được bà.

Diệp Quân cầm lấy cánh tay người phụ nữ, từ từ nhắm mắt lại, hắn định cưỡng ép sử dụng năng lượng đưa bà ấy vào Tiểu Tháp.

Lúc này Kỳ Chủ lên tiếng: “Nếu cậu ra tay thì sẽ bị cấm chế của nơi này phản phệ giống ta đấy”.

Diệp Quân không trả lời, cưỡng ép kích hoạt huyền khí, một luồng sáng màu tím phát ra từ trong cơ thể hắn, mà gần như cùng lúc đó, một luồng sáng màu vàng phóng từ trên cao xuống.

Ầm!

Diệp Quân ngã xuống đất.

Có điều người phụ nữ cũng đã được hắn đưa vào Tiểu Tháp.

Kỳ Chủ từ tốn đi đến trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn đã ngất đi, trong mắt cô ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân tỉnh lại.

Lúc này, hắn đã ở trên đỉnh núi, đêm khuya trên trời đầy sao.

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói bỗng vang lên từ nơi cách đó không xa.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Chủ, cô ta vẫn mặc áo bào đen, dưới ánh sao trông rất rực rỡ chói mắt.

Diệp Quân cực kỳ chóng mặt, hắn ngồi dậy đi đến bên cạnh Kỳ Chủ, nhìn từ vị trí này xuống có thể thấy được cả thành Đa Nguyên.

Diệp Quân ngồi bên cạnh Kỳ Chủ, vẫn cảm thấy hơi suy yếu.

Kỳ Chủ nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa cho thiếu niên đó rồi”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì.

Kỳ Chủ chống cằm nhìn cổ thành bên dưới, trong cổ thành nhà nhà đều thắp đèn sáng rỡ.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Thật ra ta hơi bất ngờ”.

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Cứu người phụ nữ đó?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân nhìn cổ thành bên dưới, cười hỏi: “Vì sao lại bất ngờ?”

Kỳ Chủ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu có từng nghĩ rằng nếu cứu bà ấy có thể cậu sẽ chết chưa?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa từng”.

Kỳ Chủ hỏi: “Nếu biết có thể mình sẽ chết, cậu có còn cứu không?”

Diệp Quân gật đầu.

Kỳ Chủ nhìn thẳng vào Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cha mẹ ta luôn dạy làm người phải không thẹn với lòng, người phụ nữ đó chết vì chúng ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn”.

Kỳ Chủ cứ nhìn Diệp Quân chằm chằm như thế, Diệp Quân cười hỏi: “Có phải cảm thấy ta hơi trẻ con không?”

Kỳ Chủ lắc đầu: “Không, ta rất ngưỡng mộ cậu”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Ngưỡng mộ ta?”

Kỳ Chủ gật đầu, cô ta quay đầu nhìn cổ thành bên dưới: “Cậu biết không? Đối với ta, rất nhiều lúc, chết bao nhiêu sinh linh cũng chỉ là một con số, giống như những sinh linh dưới kia, trong mắt ta, họ cũng chỉ là một vài con số”.

Diệp Quân cau mày.

Kỳ Chủ nói tiếp: “Trong đế quốc thế tục, trong mắt các hoàng đế thì tính mạng của người thường không đáng giá, chết bao nhiêu người cũng chỉ là một con số đối với họ. Mà thế giới tu luyện lại càng như thế, ta quản lý nền văn minh Phệ Giả, bao năm nay nền văn minh của ta hủy diệt vô số nền văn minh vũ trụ cấp thấp cậu biết không? Có đôi lúc ta ký một mệnh lệnh đồng nghĩa với việc có hàng trăm triệu sinh linh sẽ bị xóa sổ, nhưng với ta mà nói, đó đều chỉ là một con số”.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Thần tính”.
Chương 2088: Vậy có thể cho ta sờ được không?

Kỳ Chủ gật đầu: “Đúng, càng tu luyện lên càng sẽ càng không để ý đến sinh mệnh. Rất nhiều lúc, chúng ta đều dùng thân phận là thần để nhìn những sinh linh yếu hơn chúng ta bên dưới. Thật ra khá giống cảm giác loài người đối mặt với loài kiến, kiến cũng là sinh linh, nhưng con người giẫm chết nó có cảm thấy áy náy hổ thẹn không? Chết mấy trăm con kiến, loài người có buồn vì nó không?”

Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân cười nhẹ: “Vậy nên ta mới nói ta ngưỡng mộ cậu, bởi vì cậu bây giờ vẫn còn tình cảm, có thể không cần quá lý trí. Mà chúng ta, thật ra rất nhiều lúc giống như một cỗ máy tu luyện, ngoài Đại Đạo thì vẫn là Đại Đạo. Giống như thiếu niên đau khổ nhìn thấy trước đó, ta có thể hiểu được nỗi đau của cậu ấy, nhưng ta không thể cảm nhận được tâm trạng ấy, bởi vì trong mắt ta, họ không phải người tu luyện thì cuối cùng đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thôi…”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô có người hay việc mình quan tâm không?”

Kỳ Chủ lắc đầu: “Không có ai cần quan tâm, nhưng có chuyện cần quan tâm, chẳng hạn như ta muốn đột phá giới hạn hiện tại, đến với cấp độ cao hơn”.

Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”

Kỳ Chủ cười duyên dáng: “Sau đó lại đột phá tiếp”.

Diệp Quân cười: “Thật ra cũng không có gì không tốt cả”.

Kỳ Chủ cười nhẹ, cô ta thuận thế nằm xuống luôn, đường cong bốc lửa lập tức lộ ra.

Cô ta gối tay sau đầu, nhìn sao trên trời nhẹ nhàng nói: “Đối với ta, sống và Đại Đạo là quan trọng nhất, ngoài ra những thứ khác đều không quan trọng…”

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, không nói gì.

Kỳ Chủ đột nhiên cười hỏi: “Có phải ta rất ích kỷ không?”

Diệp Quân cười: “Mỗi người đều có lựa chọn của mình, ta không có quyền phán xét lựa chọn của người khác”.

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười bảo: “Nghỉ ngơi một lúc đi, sáng mai chúng ta đến nơi Đa Nguyên Đạo Đế từng ở xem sao”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô biết nơi ở của ông ta à?”

Kỳ Chủ đang định lên tiếng thì Diệp Quân lại nói: “Ta nên đoán được từ sớm rằng với thực lực của cô, nếu cô không muốn vào thì cánh cửa đá đó không thể nào cưỡng ép cô vào dược, cô cố ý vào mới đúng”.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta cố ý vào đấy, nhưng ta vẫn đánh giá thấp vị Đa Nguyên Đạo Đế này, không ngờ cấm chế ông ta để lại lại mạnh đến vậy”.

Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hắn cũng nằm xuống, hai tay gối đầu, từ từ nhắm mắt lại.

Cả hai im lặng suốt đêm.

Ngày hôm sau.

Trời vừa sáng, hai người đã lên đường.

Đương nhiên người dẫn đường là Kỳ Chủ, ước chừng một canh giờ sau, hai người đi vào một dãy núi rộng mênh mông, đường núi không dễ đi, bây giờ cả hai người lại đều đang bị phong cấm tu vi, bởi vậy vô cùng khó khăn.

Hai canh giờ sau, hai người mới ra khỏi dãy núi này, tới một sa mạc, nhìn thấy cát trải dài vô tận, Diệp Quân hơi đau đầu.

Kỳ Chủ lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: “Thật nhớ lúc có thể bay được”.

Diệp Quân cười: “Đi thôi”.

Hai người tiếp tục đi.

Khi đến giữa sa mạc, Kỳ Chủ đã rất chật vật, Diệp Quân thì vẫn ổn, bởi tuy tu vi của hắn bị phong ấn, nhưng dù sao cơ thể cũng được tạo thành từ kiếm ý nên thể lực của hắn tốt hơn Kỳ Chủ rất nhiều.

Nhìn Kỳ Chủ yếu ớt, Diệp Quân do dự một chút rồi bảo: “Kỳ cô nương, nếu cô không để ý…”

Kỳ Chủ lập tức nói: “Ta không để ý!”

Diệp Quân: “…”

Cứ như vậy, Diệp Quân cõng cô ta đi tiếp về phía trước.

Kỳ Chủ nằm trên lưng Diệp Quân mỉm cười bảo: “Ta đã không đi nổi từ lâu rồi”.

Diệp Quân nói: “Ta nhìn ra được”.

Kỳ Chủ hỏi: “Vậy sao cậu không cõng ta sớm hơn?”

Mặt Diệp Quân đen sì: “Đây là vấn đề nam nữ mà”.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Đều là tu sĩ, cơ thể chỉ là cái vỏ, có gì khác nhau đâu…”

Diệp Quân hỏi: “Thật sự không để ý chút nào à?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Không đê rý”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy có thể cho ta sờ được không?”

Kỳ Chủ: “…”

Khoảng một canh giờ sau, cuối cùng Diệp Quân cũng nhìn thấy một tòa thành bỏ hoang trong sa mạc.

Diệp Quân nhìn tòa thành bỏ hoang đó, hỏi nhỏ: “Là nơi đó à?”

Kỳ Chủ đáp: “Ta không biết”.

Diệp Quân cau mày.

Kỳ Chủ bảo: “Năm xưa có rất ít rất ít ghi chép về Đa Nguyên Đạo Đế, ta chỉ biết ông ta đến từ một tông môn tên Hư Vô Tông, tông môn này cách thành Đa Nguyên mấy trăm dặm về phía bên phải, còn có phải thật không thì ta cũng không biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Qua đó xem sao đi”.

Nói rồi hắn cõng Kỳ Chủ tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, dị biến xuất hiện, trong bãi cát trước mặt hắn đột nhiên lao ra một con mãng xà màu đỏ như máu.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn dùng tay phải tung một quyền về phía nó.

Bùm!

Trúng quyền này, con mãng xà đã bị hất văng, nhưng hắn và Kỳ Chủ cũng bay ra ngoài, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất…

Diệp Quân nhanh chóng đứng lên, lúc này cát xung quanh đột nhiên chuyển động, kéo đến dày đặc…

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hắn nhìn Kỳ Chủ bên cạnh thấy sắc mặt cô ta hơi tái.

Diệp Quân hỏi cô ta: “Cô sợ rắn à?”

Kỳ Chủ nhanh chóng nghiêm mặt bảo: “Làm gì có chuyện đó? Ta là chủ của nền văn minh vũ trụ cấp sáu… Sao có thể sợ… sợ…”

Mặt Diệp Quân đen kịt: “Cô nói cho đàng hoàng, đừng có ôm ta sờ lung tung… Mẹ kiếp, nơi đó không được…”

Kỳ Chủ: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK