Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1366: Cảnh giác

Sở phu nhân cau mày, bà ta quay đầu nhìn thanh niên áo trắng, thanh niên áo trắng trầm giọng nói: “Bà à, kiếm kỹ của người này rất kỳ lạ, con đã quan sát rất kỹ nhưng dù vậy, con vẫn không thể cảm nhận được thời gian và quỹ đạo xuất hiện của nó…”

Ánh mắt gã lóe lên vẻ phức tạp: “Rất khủng khiếp”.

Rất khủng khiếp!

Sở phu nhân quay đầu lại nhìn Diệp Quân ở phía xa, bình tĩnh nói: “Kiếm kỹ của hắn quả thực khá thú vị nhưng Nguyên Thị này vẫn quá yếu, bảy phần thần tính như vậy còn chẳng bằng năm phần thần tính trong Sở Cung năm đó nữa, cách biệt quá lớn”.

Thanh niên áo trắng khẽ gật đầu, không nói gì.

Sở phu nhân nhìn Diệp Quân: “Người này quả thật yêu nghiệt, nếu cho thêm thời gian, có lẽ sẽ trở thành Thần Nhất thứ hai…”

Thanh niên áo trắng bỗng cảm thấy khá tò mò: “Bà ơi, thời kỳ đỉnh cao của Thần Nhất nếu ở Sở Cung và khu vực Tiên Linh thì ở cấp bậc nào?”

Sở phu nhân im lặng một hồi rồi nói: “Sự tồn tại vô địch”.

Vẻ mặt thanh niên áo trắng hơi nghiêm trọng: “Sự tồn tại vô địch ư?”

Sở phu nhân gật đầu: “Chính là sự tồn tại vô địch, nếu không con nghĩ ông ta có thể kết hợp với thánh nữ của khu vực Tiên Linh? Phải biết rằng, người ở nơi đó vô cùng kiêu ngạo. Đừng thấy nhà họ Thần, Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang là thế lực gia tộc siêu cấp mà lầm, trong mắt họ đều là đám hề, lúc đầu khi Thần Nhất lần đầu đến khu vực Tiên Linh đã không được chào đón…”

Thanh niên áo trắng hơi tò mò: “Sau đó thì sao?”

Sở phu nhân cười mỉa: “Sau đó cả giới trẻ khu vực Tiên Linh đều bị đánh gục, không một ai là đối thủ của người ta”.

Thanh niên áo trắng lặng thinh.

Sở phu nhân khẽ nói: “Năm đó Sở Cung chúng ta cũng kiêu ngạo như họ, chẳng xem ai ra gì…”, bà ta vừa nói vừa lắc đầu: “Sau khi một thế lực đạt tới một mức độ nhất định, chắc chắn sẽ bành trướng, sự bành trướng đó sẽ phá hủy nó”.

Thanh niên áo trắng gật đầu, sau đó nói: “Tại sao Thần Nhất muốn binh giải?”

Sở phu nhân cười mỉa: “Một chữ tình”.

Thanh niên áo trắng hơi khó hiểu.

Sở phu nhân nhắm mắt lại: “Tiếc là tình cảm của ông ta trao cho một người phụ nữ lựa chọn Đại Đạo, đứng trước Đại Đạo tình cảm nam nữ còn là gì đâu?”

Thanh niên áo trắng lặng thinh.

Quả thật là thế!

Cường giả thật sự rất ít để tâm đến tình cảm, phải biết rằng, những thế lực và gia tộc như họ có người phụ nữ nào mà không có được?

Ngươi có được nhiều thứ thì sẽ nghĩ phụ nữ cũng thế, đều có giá trị, tình cảm gì đó đều là nực cười.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như Thần Nhất, nhưng người như vậy cực kỳ ít.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Sở phu nhân khịt mũi khinh thường, vì bà ta nghĩ binh giải vì một người phụ nữ là hành động vô cùng ngu ngốc, mặc dù bà ta cũng là phụ nữ.

Có thành tựu Đại Đạo vô thượng, chỉ có như thế mới là sự tồn tại vĩnh cửu.

Mà trên con đường này, mọi thứ đều là mây bay.

Chẳng còn cách nào khác, trải qua quá nhiều thì đều có thể xem thường mọi thứ.

Thanh niên áo trắng khẽ lắc đầu: “Người như vậy không phải là người ta có thể đánh giá”.

Sở phu nhân nhìn thanh niên áo trắng bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, điều bà ta sợ nhất là thanh niên trước mặt này kiêu ngạo tự phụ, không xem ai ra gì. Phải biết rằng, năm đó Sở Cung ở thời kỳ đỉnh cao, đệ tử trong tộc ai cũng đều tỏ ra kiêu ngạo. Ngược lại khu vực Tiên Linh thời kỳ đó lại khác hoàn toàn, khu vực Tiên Linh thời kỳ đó được Tiên Linh Nam Vương dẫn dắt luôn tỏ ra rất khiêm tốn và ngấm ngầm chịu đựng …

Thực lực không bằng người ta!

Nghĩ đến đây Sở phu nhân thầm thở dài.

Cung chủ Sở Cung thời kỳ đó bị đối phương đè bẹp về mặt trí tuệ.

Ngay lúc này thanh niên áo trắng bỗng nói: “Họ sắp kết thúc rồi”.

Sở phu nhân thu hồi suy nghĩ, bà ta ngẩng đầu lên nhìn phía xa, Nguyên Thị đã liên tiếp bị đánh bại, khắp nơi trên người đều có vết thương.

Không còn sức đánh trả.

Lúc này Diệp Quân càng đánh càng mạnh, cách hắn sử dụng kiếm kỹ thần bí cũng ngày càng khó đoán, Nguyên Thị đã không thể chống đỡ được nữa.

Thanh niên áo trắng nói: “Bà ơi, chúng ta cần ra tay không?”

Sở phu nhân lắc đầu: “Không cần”.

Thanh niên áo trắng khó hiểu: “Tại sao?”

Sở phu nhân nhìn Diệp Quân: “Thanh niên này không đơn giản, sau lưng hắn chắc chắn có cường giả siêu cấp, có thể là cường giả đã đạt tới chín phần thần tính”.

Thanh niên áo trắng nói: “Dựa vào đâu mà biết được?”

Sở phu nhân nhìn Diệp Quân: “Trong kiếm kỹ của hắn có một loại sức mạnh thời không cực kỳ thần bí, ta chưa từng thấy sức mạnh thời không này”.

Giọng bà ta hơi nghiêm trọng.

Phải biết rằng, năm đó lúc bà ta ở Sở Cung, có cái gì mà bà ta chưa từng thấy chứ?

Thế nhưng bà ta lại chưa từng thấy sức mạnh thời không đặc biệt này, không chỉ thế, sức mạnh thời không thần bí này khiến bà ta có cảm giác nguy hiểm.

Phải biết rằng, bà ta là cường giả tám phần thần tính đấy.

Hơn nữa tám phần thần tính này của bà ta tuyệt đối không phải là cấp bậc mà Trấn Thiên và Thần Khởi có thể so sánh, cường giả tám phần thần tính như Trấn Thiên và Thần Khởi chắc chắn chưa từng trải qua tôi luyện thần tính, quá mức kém cỏi, không thể nào so được với bà ta.

Thanh niên áo trắng quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, nói: “Còn có thế lực nào mạnh hơn khu vực Tiên Linh và Sở Cung ta sao?”

Sở phu nhân im lặng một lát, nói: “Không có cũng sẽ có, chỉ có như thế, chúng ta mới có thể luôn luôn cảnh giác”.
Chương 1367: Tan biến

Tất nhiên Sở phu nhân có cảnh giác, phải biết rằng, sự xuất thế của Thần Nhất vào năm đó đã gây chấn động khu vực Tiên Linh và Sở Cung, vì họ không ngờ ở bên ngoài lại có thể xuất hiện một nhân vật đáng sợ như vậy.

Mà đã có Thần Nhất thứ nhất, ai có thể đảm bảo được sẽ không có Thần Nhất thứ hai?

Mặc dù xác suất này rất nhỏ, nhưng không ai dám chắc chắn.

Lúc này tài năng và thực lực mà Diệp Quân thể hiện lại quá bất thường.

Có vẻ thanh niên này có chỗ dựa cực kỳ mạnh.

Bùm!

Đúng lúc này, một vùng kiếm quang nổ tung, Nguyên Thị bị đánh văng ra xa, lần này trong lúc bay ra, cả người ông ta đều nổ tung, khi ông ta dừng lại, một thanh ý kiếm đâm thẳng vào giữa trán ông ta.

Nguyên Thị trợn to mắt, mặt đầy vẻ khó tin, muốn nói gì đó nhưng thanh ý kiếm giữa trán ông ta lại chuyển động, sau đó ông ta tan biến.

Diệp Quân không muốn phí lời với đối phương, nhiều lúc vì những lúc phí lời đó mà xảy ra chuyện bất ngờ.

Lúc này vẫn nên giết luôn thì hơn.

Sau khi Diệp Quân giết được Nguyên Thị, sắc mặt các cường giả Chúng Thần Điện đi theo ông ta đều trở nên cực kỳ khó coi.

Nguyên Thị bị giết rồi sao?

Sao có thể chứ?

Phải biết rằng Nguyên Thị là cường giả cảnh giới bảy phần thần tính, mà Diệp Quân chẳng qua chỉ mới là cường giả cảnh giới Đế Quân, sao có thể thua được?

Diệp Quân cứ xem như không thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn nhắm hai mắt lại, qua trận đánh vừa rồi, lúc này hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vì hắn ngày càng sử dụng thành thạo kiếm kỹ thần bí đó.

Kiếm kỹ thật sự phải dựa vào thực chiến để rèn luyện.

Diệp Quân bỗng chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn các cường giả Chúng Thần Điện ở phía xa, vì số người đông, trước đó khi hắn đang trấn áp Nguyên Thị, cường giả Trấn tộc cũng bị các cường giả nhà họ Thần và Chúng Thần Điện trấn áp. Lúc này khi nhìn thấy Nguyên Thị bị chém chết, các cường giả Chúng Thần Điện đã có ý muốn rút lui.

Vì trước khi đến, họ đều được Nguyên Thị căn dặn, nói rằng đến đây chỉ để xem kịch hau, sau đó chiếm chút lợi ích, thế nhưng họ không ngờ Diệp Quân lại mạnh đến thế.

Sở phu nhân nấp trong bóng tối thấy Diệp Quân chém chết Nguyên Thị, vẻ mặt bà ta cũng trở nên nghiêm trọng: “Yêu nghiệt”.

Mặc dù Nguyên Thị rất kém cỏi nhưng ông ta cũng là cường giả cảnh giới Thần Đạo đã đạt tới bảy phần thần tính mà!

Diệp Quân chẳng qua chỉ là cường giả cảnh giới Đế Quân.

Điều này càng nói càng thái quá, bất thường.

Ở một diễn biến khác, còn có một đám người khác đang quan sát cảnh tượng trước mặt, chính là Bắc Tề Vương của khu vực Cổ Hoang, bên cạnh lão ta là Bắc Phong.

Lúc này sắc mặt Bắc Tề Vương cực kỳ khó coi, lão ta không ngờ Diệp Quân lại có thể giết được Nguyên Thị.

Sắc mặt Bắc Phong ở bên cạnh lão ta cũng hết sức nghiêm trọng.

Ông ta cũng không ngờ thực lực của Diệp Quân lại mạnh lên nhanh như thế, mới được bao lâu đâu chứ?

Thành thật mà nói, bây giờ ông ta cảm thấy tiếp tục đối đầu với Diệp Quân như vậy quả thật không thông minh lắm.

Tên này yêu nghiệt đến mức bất thường.

Người đứng đằng sau chắc chắn cũng không hề tầm thường.

Nghĩ đến đây Bắc Phong xoay đầu nhìn Bắc Tề Vương bên cạnh, Bắc Tề Vương trầm giọng nói: “Người này phải chết”.

Bắc Phong hơi sửng sốt, sau đó nói: “Tại sao?”

Bắc Tề Vương nhìn chằm chằm Diệp Quân ở đằng xa: “Quá yêu nghiệt, nếu để mặc hắn trưởng thành thì sẽ gây ra sự đe dọa cho khu vực Cổ Hoang chúng ta”.

Bắc Phong do dự một chốc rồi nói: “Ý của Yêu Nguyệt đại nhân à?”

Mặt Bắc Tề Vương không chút biểu cảm: “Ý của Yêu Nguyệt đại nhân là ngư ông đắc lợi nhưng lúc cần thiết có thể đích thân ra tay giết người này”.

Bắc Phong lặng thinh, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân ở đằng xa, lúc này ông ta chỉ hy vọng suy đoán của mình là sai, người ở đằng sau Diệp Quân cũng không mạnh như vậy, nếu không khu vực Cổ Hoang có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Ngay lúc này có ba cường giả thần bí xuất hiện phía sau Bắc Tề Vương.

Ngoài ra còn có ba thần tướng.

Một yêu vương, ba thần tướng, đây là trận thế sức chiến đấu đỉnh cấp nhất bên Bắc Tề Vương.

Bắc Tề Vương nói: “Đợi lệnh của ta”.

Lão ta định ra mặt nhưng không phải bây giờ, còn phải để nhà họ Thần tiêu hao một chút sức lực mới được.

Ở đằng xa, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người này chính là Thần Võ của nhà họ Thần. Thần Võ nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta không ngờ Nguyên Thị sẽ chết trong tay Diệp Quân..

Thực lực của Nguyên Thị này quá mức kém cỏi.

Thần Võ nhìn Diệp Quân: “Để ta xem ngươi yêu nghiệt đến mức nào”.

Nói xong, ông ta bỗng tiến đến trước một bước, một bức tượng thần cả ngàn trượng xuất hiện phía sau ông ta.

Vừa ra tay đã tung ra sát chiêu.

Dĩ nhiên ông ta không dám có bất kỳ sơ suất và khinh thường nào với Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn tượng thần ở phía sau Thần Võ, khí tức bức tượng khá mạnh, là tượng thần mạnh nhất mà hắn thấy.

Mặc dù Thần Võ này và Nguyên Thị đều là cường giả đã đạt tới bảy phần thần tính nhưng rõ ràng thực lực của Thần Võ hơn hẳn Nguyên Thị.

Diệp Quân lại cảm thấy phấn khích hơn.

Trận đánh vừa rồi, đánh đến gần cuối hắn cũng cảm thấy chẳng thú vị gì, vì Nguyên Thị đó càng đánh càng sợ hãi, không có ý chí chiến đấu.

Diệp Quân nhắm chặt hai mắt lại, thoáng chốc vô số kiếm ý vô địch lao ra từ trong người hắn, sau đó biến thành từng luồng kiếm quang, tan biến không thấy đâu.

Thấy thế trong mắt Thần Võ hiện lên vẻ hung ác, ông ta tiến lên một bước, bức tượng phía sau đột nhiên khom người đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Chương 1368: Không công bằng

Ầm!

Cả thời không đều sôi trào cùng cú đấm này.

Một nguồn sức mạnh đáng sợ lao đến nghiền ép Diệp Quân như thủy triều.

Ngay lúc này vô số thanh kiếm bỗng lao đến trước mặt tượng thần đó.

Hai người đối đầu trực diện với nhau.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sóng xung kích của luồng sức mạnh đáng sợ bỗng nổ tung trước mặt hai người, Diệp Quân bỗng chốc bị sức mạnh đáng sợ đánh văng ra xa cả ngàn trượng, Thần Võ cũng liên tục lùi về sau, cùng lúc đó tượng thần phía sau ông ta cũng trở nên mơ hồ.

Sau khi Thần Võ dừng lại, ông ta lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở đằng xa, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, ông ta chỉ vào giữa trán của mình, ngay tức khắc một luồng tinh huyết bắn ra từ giữa trán, sau đó đi vào trong tượng thần đó.

Ầm!

Ngay lập tức, bức tượng thần toát ra một luồng khí tức mạnh mẽ hơn, sau đó tượng thần bỗng gầm lên một tiếng rồi đánh một quyền vào người Diệp Quân.

Cả vùng trời này đều bắt đầu bị hủy diệt.

Các cường giả xung quanh đều bị chấn động lùi về sau, cách xa khỏi chiến trường này.

Nhìn thấy một quyền đáng sợ, lần này Diệp Quân cũng không dám lơ là nữa, hắn khởi động hai loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể mình, sau khi hai sức mạnh huyết mạch xuất hiện, khí tức của Diệp Quân cũng tăng lên rất nhanh.

Nhìn thấy sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, Sở phu nhân nấp trong tối híp mắt: “Sức mạnh của hai loại huyết mạch…”

Thanh niên áo trắng hỏi: “Bà đã từng thấy sức mạnh huyết mạch này rồi à?”

Sở phu nhân lắc đầu: “Ta từng thấy rất nhiều huyết mạch đặc biệt, huyết mạch của nhà họ Sở ta cũng rất đặc biệt, nhưng…”

Bà ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Đều không mạnh bằng của thanh niên trước mặt này”.

Ánh mắt bà ta lóe lên vẻ kinh ngạc, vì sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân vượt xa những gì bà ta đoán.

Có được sức mạnh huyết mạch đáng sợ như vậy tức là tổ tiên của đối phương chắc chắn hơn người.

Là ai cơ chứ?

Tại sao mình chưa từng nghe nói đến?

Sở phu nhân nhíu chặt mày, hơn nữa tên này có sức mạnh của hai loại huyết mạch, điều này hơi hoang đường.

Sau khi kích hoạt sức mạnh của hai loại huyết mạch, Diệp Quân lao đến trước tung ra một nhát kiếm.

Thời không Tuế Nguyệt.

Hắn dùng hết sức tung ra một nhát kiếm.

Đối mặt với Thần Võ cực mạnh, hắn cũng không dám sơ suất nên lúc này cũng dồn hết sức vào chiêu này.

Ầm!

Cả một vùng kiếm quang lập tức nổ tung nhấn chìm cả tinh vực, trong biển kiếm đó, hàng ngàn thanh ý kiếm xuất hiện trước tượng thần của Thần Võ.

Thấy thế đồng tử Thần Võ co lại.

Rầm!

Chỉ trong thoáng chốc, tượng thần vỡ thành từng mảnh, sóng xung kích sau đó lan tràn đến hơn trăm vạn trượng.

Thần Võ lùi về sau khá xa, khi dừng lại, cơ thể ông ta đã vỡ nát, chỉ còn lại linh hồn.

Ngay lúc này, một thanh kiếm bỗng xuất hiện trước mặt ông ta.

Đồng tử Thần Võ co lại, mặt xám như tro tàn, ông ta biết mình không đỡ được nhát kiếm này.

Nhưng đúng lúc này, sức mạnh thần bí bỗng xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó thanh kiếm đó bị chặn lại.

Rầm!

Thời không trước mặt Thần Võ bỗng nứt toác, một ông lão chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy ông lão này, Diệp Quân nhíu mày.

Lúc này, giọng Trấn Thiên bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Anh bạn cẩn thận, người này là Thần Vũ - tộc trưởng đời trước của nhà họ Thần, có tin đồn năm đó đã chết, không ngờ lão ta vẫn còn sống, ngươi nhất định phải cẩn thận… Năm đó người này đã là cường giả đạt tới tám phần thần tính rồi”.

Tám phần thần tính!

Diệp Quân nhìn Thần Vũ trước mặt, nhíu chặt mày, vì hắn không cảm nhận được khí tức của đối phương.

Rất mạnh!

Không phải là người mà cường giả bảy phần thần tính có thể so bì được.

Thần Vũ lạnh lùng liếc xéo Diệp Quân, sau đó xoay đầu nhìn Thần Võ bên cạnh: “Về dưỡng thương đi”.

Thần Võ cung kính cúi chào, sau đó ông ta nhìn Diệp Quân, xoay người biến mất khỏi đó.

Thần Vũ chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, lão ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi là người yêu nghiệt nhất từ sau Thần Nhất ở thời đại cũ”.

Người yêu nghiệt nhất kể từ sau Thần Nhất.

Mọi người ở đó đều lặng thinh.

Không thể không nói, Diệp Quân trước mặt quả nhiên là người yêu nghiệt nhất kể từ sau Thần Nhất, còn trẻ đã đạt tới cảnh giới như thế, lại có thể đánh bại một cường giả bảy phần thần tính, nếu bước vào cảnh giới Thần Đạo thì ai có thể là đối thủ của hắn?

Vừa nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy da đầu mình tê dại.

Vì thật sự quá khủng khiếp.

Diệp Quân khẽ cười: “Ông muốn đánh với ta à?”

Thần Vũ gật đầu: “Mặc dù không công bằng lắm nhưng đã lúc này rồi, dĩ nhiên cũng không lo nghĩ nhiều như thế”.

Nói xong, lão ra định ra tay.

Diệp Quân lại nói: “Khoan đã”.

“Hả?”

Thần Vũ nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”

Diệp Quân nói: “Ta quyết định gọi người”.

Thần Vũ khẽ gật đầu: “Nên thế, thật ra bọn ta cũng rất mong gặp được người đứng đằng sau ngươi”.

Diệp Quân nhắm mắt lại, đang định gọi người thì ngay lúc này thời không trước mặt hắn bỗng nứt lìa, một người chậm rãi bước ra.

Diệp Quân: “…”
Chương 1369: Chưa từng sợ

Người đến không ai khác chính là Nhị Nha.

Nhị Nha thờ ơ nhìn Diệp Quân: “Có bà cô Nhị Nha của ngươi ở đây, ngươi cần gọi người khác sao?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Người ta muốn gọi là ngươi”.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Thật sao?”

Diệp Quân nghiêm nghị nói: “Tất nhiên, có Nhị Nha ở đây, ai có thể làm ta bị thương? Ai chứ?”

Nói rồi hắn còn liếc mắt nhìn xung quanh, cực kỳ bá đạo.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Đừng nịnh nọt, ta không dễ tin người như thế… Nhưng ngươi nói cũng không sai”.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha quay lại quan sát Thần Vũ, lúc này Thần Vũ cũng đang nhìn Nhị Nha chằm chằm, vẻ mặt lão ta hơi nghiêm trọng, vì cô bé trước mặt lại khiến lão ta cảm nhận khí tức nguy hiểm.

Nhị Nha nhìn Thần Vũ: “Nào, để ta đánh chết ngươi”.

Nói rồi cô bé bỗng biến thành một kiếm quang rồi biến mất.

Thần Vũ ở đằng xa bỗng tung ra một quyền.

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Thần Vũ bị chấn động văng ra xa cả ngàn trượng.

Thấy thế, sắc mặt các cường giả nhà họ Thần lập tức trở nên nghiêm trọng.

Sau khi dừng lại, sắc mặt Thần Vũ cũng trở nên nghiêm túc, lão ta nhìn Nhị Nha: “Sức mạnh quá mạnh”.

Nhị Nha lạnh nhạt nói: “Vậy à?”

Thần Vũ hơi ngờ vực: “Tại sao ta chưa từng nghe nói đến ngươi?”

Theo lý thì ác thú mạnh như thế hẳn đã vang danh khắp nơi, thế nhưng lão ta chưa từng nghe đến cô bé trước mặt này.

Cô bé không nói gì, đột nhiên tiến đến trước, một tàn ảnh bay ra.

Đồng tử Thần Vũ co lại, ngay sau đó…

Ầm!

Thời không bỗng sụp xuống, thoáng chốc Thần Vũ lại bị văng ra xa.

Thấy thế Diệp Quân cũng hoảng hồn, sao thực lực của Nhị Nha cứ như một câu đố không lời giải vậy?

Gặp người mạnh thì thực lực càng mạnh?

Sắc mặt của những cường giả nhà họ Thần ở đó trở nên cực kỳ khó coi, họ biết có một ác thú luôn đi theo bên cạnh Diệp Quân, ban đầu họ đoán thực lực của ác thú này tương đương với cường giả bảy phần thần tính, nhưng lúc này…

Đánh giá quá thấp rồi!

Sở phu nhân nhìn Nhị Nha, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Yêu thú này mạnh quá”.

Thanh niên áo trắng khẽ gật đầu: “Sức mạnh này… đúng là quá đáng sợ”.

Sở phu nhân nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Người này không đơn giản, lần này nhà họ Thần đá phải tấm sắt rồi”.

Thần Vũ lại bị Nhị Nha đánh một quyền văng ra xa, vẻ mặt lão ta cực kỳ nghiêm trọng, vì một quyền vừa rồi đã khiến cơ thể lão ta bị tổn thương nặng.

Lão ta vẫn đánh giá quá thấp sức mạnh của ác thú này.

Lúc này Thần Vũ không dám khinh thường và sơ suất nữa, lão ta siết chặt tay phải, bỗng nhiên có một vòng xoáy màu đen xuất hiện trước mặt lão ta, bên trong vòng xoáy màu đen có ngôi sao, vũ trụ và tinh hà vô tận, cùng lúc đó một khí tức đáng sợ vây chặt lấy Nhị Nha.

Mặt Nhị Nha không chút cảm xúc, vẫn bình tĩnh liếm kẹo hồ lô.

Ngay lúc này, khu vực thời không mà Nhị Nha và Thần Vũ đang đứng đột nhiên bị vòng xoáy đen đó bao phủ, ngay lập tức Nhị Nha bị đưa vào trong một vũ trụ tinh hà vô danh.

Ầm!

Một bức tượng thần cả vạn trượng bỗng xuất hiện trước mặt Nhị Nha.

Tượng thần tám phần thần tính.

Sở phu nhân đứng bên ngoài nheo mắt: “Tượng Thần Vực”.

Thanh niên áo trắng quay sang nhìn về phía Sở phu nhân, Sở phu nhân trầm giọng nói: “Chỉ có cường giả tám phần thần tính mới tu luyện thành Tượng Thần Vực, uy lực của tượng thần đạt đến mức biến chất… Thần Vũ này cũng khá thận trọng, không dám thăm dò ác thú này nữa mà tung ra chiêu lớn luôn”.

Thanh niên áo trắng bỗng nói: “Bà ơi, đằng sau thanh niên này có cường giả chín phần thần tính không?”

Sở phu nhân lặng thinh.

Chín phần thần tính!

Nếu đằng sau thanh niên này có cường giả chín phần thần tính, tức là nhà họ Thần thua chắc rồi, không chỉ nhà họ Thần mà dù là khu vực Tiên Linh cũng phải cẩn thận đối đãi.

Một cường giả chín phần thần tính, dù là Sở Cung ở thời kỳ đỉnh cao và khu vực Tiên Linh cũng đều không dám khinh thường.

Vì quả thật rất khủng khiếp.

Sở phu nhân nhìn Diệp Quân chằm chằm, ánh mắt còn hiện lên vẻ ngờ vực, đằng sau thanh niên này có cường giả chín phần thần tính thật sao?

Bà ta cũng không dám chắc.

Trong tinh vực không biết tên, Nhị Nha lạnh nhạt nhìn bức tượng thần vạn trượng trước mặt, cô bé đứng trước tượng thần đó hệt như tôm tép nhỏ bé.

Ngay lúc này tay phải bức tượng thần bỗng siết thành nắm đấm, sau đó cách không trung đánh về phía Nhị Nha.

Đòn tấn công này quả thật kinh thiên động địa, ngay cả thần cũng cảm động rơi nước mắt, tinh hà vô tận bỗng sục sôi, từng sức mạnh hủy diệt trời đất không ngừng lao đến Nhị Nha.

Mọi thứ bắt đầu bị hủy diệt!

Nếu không phải Thần Vũ đổi chiến trường đến đây, mà ở bên ngoài thì đòn tấn công này đủ để phá hủy rất nhiều vũ trụ tinh hà.

Sức sát thương của cường giả tám phần thần tính quá mạnh, tinh hà vũ trụ đều không thể chịu được.

Nhìn thấy đòn tấn công này, sắc mặt Diệp Quân cũng dần trở nên nghiêm trọng, Nhị Nha có thể chịu được uy lực của cú đấm này không?

Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha nhàn nhã liếm kẹo hồ lô, dường như không cảm nhận được uy lực khủng khiếp của đòn tấn công đó.

Thấy thế, Diệp Quân không khỏi lắc đầu khẽ cười.

Trong ấn tượng của hắn, hình như Nhị Nha chưa từng sợ điều gì.

Ngay lúc này Nhị Nha bỗng nhảy lên, sau đó lao đến chỗ đòn tấn công đó.

Đối đầu trực diện!

Sau khi Nhị Nha lao đến…

Ầm!
Chương 1370: Đáng tin cậy

Tinh hà vô tận đó bỗng nứt toác, trở thành một màu đen.

Diệp Quân cảm thấy hơi lo lắng, hắn nhìn chằm chằm vũ trụ tinh hà tối tăm đó, lúc này một tượng thầm chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.

Lẽ nào là Thần Vũ thắng rồi?

Ngay lúc này tượng thần đó bỗng vỡ tan.

Thấy thế sắc mặt các cường giả nhà họ Thần trở nên trắng bệch.

Diệp Quân lại thở phào.

Thắng rồi!

Nhị Nha thắng rồi!

Nhị Nha chậm rãi bước ra khỏi thời không tối tăm đó, phía sau cô bé là xác thịt đã tan nát của Thần Vũ, linh hồn cũng biến mất với tốc độ có thể thấy.

Thần Vũ hơi ngỡ ngàng nhìn Nhị Nha: “Cơ thể của ngươi…”

Lúc này lão ta ngây ngẩn cả người.

Vì vừa rồi cô bé trước mặt này đã dùng cả cơ thể để đâm nát tượng thần của lão ta.

Quả thật đáng sợ!

Nhị Nha phớt lờ Thần Vũ, cô bé bước ra khỏi tinh vực thời không không xác định đó, sau đó đi đến trước mặt Diệp Quân, cô bé xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn xuất hiện trên tay cô bé.

Diệp Quân sửng sốt.

Nhị Nha nói: “Cho ngươi”.

Diệp Quân chớp mắt: “Cái này…”

Nhị Nha để vào trong tay Diệp Quân, sau đó cô bé xoay người nhìn đám cường giả nhà họ Thần đó: “Còn ai nữa?”

Còn ai nữa?

Vừa nghe cô bé nói thế, sắc mặt đám cường giả nhà họ Thần đó đều trở nên cực kỳ khó coi.

Ngay cả tộc trưởng đời trước cũng đã bị chém chết, bây giờ nhà họ Thần còn ai là đối thủ của cô bé này nữa chứ?

Mọi người đều lặng im như tờ.

Lúc này giọng của Thần Khởi bỗng vang lên: “Sở phu nhân còn không ra tay à?”

Sở phu nhân ở trong tối nhíu mày, có phải đầu óc tên này có vấn đề không? Tình hình đã vậy rồi mà còn bảo ta ra tay? Chẳng phải bảo ta đâm đầu vào chỗ chết à?

Đã nhiều năm như thế rồi, mặc dù Sở Cung không mạnh bằng trước kia nhưng cũng có chút nền tảng, có điều, lúc này bà ta không dám bước lên, để lại chút căn cơ cuối cùng của mình ở đây.

Cô bé này giết cường giả tám phần tượng thần rõ ràng là chưa đánh hết sức.

Sở phu nhân!

Nghe Thần Khởi nói thế, Diệp Quân nhìn sang bên phải, dĩ nhiên hắn biết Sở phu nhân đang nấp trong tối, dù sao cũng có Nhị Nha ở bên cạnh.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Sở phu nhân biết hành tung của mình đã bị lộ.

Sở phu nhân chậm rãi bước ra, bà ta nghĩ vẫn nên giải thích một chút.

Sở phu nhân nói: “Diệp công tử, hai bọn ta đến đây không hề có ác ý, chỉ là đến xem thôi”.

“Sở phu nhân!”

Tiếng quát tức giận của Thần Khởi vang lên từ trong không trung: “Bà nuốt lời”.

Sở phu nhân bình tĩnh nói: “Thần Khởi, ta không hiểu ông đang nói gì cả”.

Nghe thế Thần Khởi điên tiết.

Ông ta không ngờ Sở Cung lại không đáng tin như vậy, trở mặt ngay lúc quan trọng. khuôn mặt Sở phu nhân không chút cảm xúc, lúc này thì dĩ nhiên bà ta vẫn lựa chọn giả ngốc.

Bắc Tề Vương ở trong tối dẫn theo bốn yêu tướng cũng nhìn chằm chằm bên này.

Khi nhìn thấy Thần Vũ bị giết chết, sắc mặt Bắc Tề Vương bỗng trở nên cực kỳ khó coi, Bắc Phong ở bên cạnh lão ta cũng biết khu vực Cổ Hoang không thể tiếp tục tấn công.

Vì thực lực của ác thú này quá mạnh, mạnh hơn những gì họ nghĩ.

Bắc Phong quay sang nhìn Bắc Tề Vương bên cạnh, sắc mặt Bắc Tề Vương sa sầm.

Thấy thế, sắc mặt Bắc Phong cũng trở nên u ám: “Yêu vương, trận chiến này không hợp…”

Bắc Tề Vương bỗng giơ tay phải ra ngăn cản Bắc Phong, lão ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thần Khởi trên bầu trời, truyền âm bằng huyền khí: “Chỉ cần nhà họ Thần có thể ngăn cản được ác thú này thì khu vực Cổ Hoang ta sẽ giết chết tên Diệp Quân đó”.

Làm những chuyện này vẫn không nên lấy danh nghĩa cá nhân, phải dùng đến danh nghĩa của thế lực mới được.

Nghe Bắc Tề Vương nói thế, sắc mặt Thần Khởi đang đánh nhau với Trấn Thiên trên không trung lập tức sa sầm, ngăn cản ác thú đó?

Phải nói là cực kỳ khó.

Nhưng lúc này ông ta biết rất rõ nếu nhà họ Thần không ngăn được ác thú kia, khu vực Cổ Hoang này chắc chắn sẽ không ra tay, mà nếu khu vực Cổ Hoang này không ra tay, vậy thì hôm nay nhà họ Thần…

Lẽ nào phải lấy hết tất cả át chủ này ra ở đây sao?

Nói thật, ông ta không muốn làm thế lắm, phải biết có vài con át chủ bài chỉ có khi nhà họ Thần lâm vào lúc sinh tử tồn vong mới có thể lấy ra dùng, bây giờ mà dùng thì tức là sử dụng hết sạch.

Thấy Thần Khởi hơi do dự, Bắc Tề Vương nhíu mày: “Đã đến lúc này rồi mà ông còn giấu giếm cái gì? Trận chiến hôm nay, nếu nhà họ Thần các ông không thắng thì ông có biết hậu quả là gì không?”

Nghe thế Thần Khởi bừng tỉnh.

Quả thật là thế!

Hôm nay nếu không đánh thắng trận chiến này thì nhà họ Thần còn tồn tại trên thế gian này không?

Nghĩ đến đây, Thần Khởi không còn do dự nữa, đang định tung con át chủ bài của nhà họ Thần ra, đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong đầu ông ta: “Gia chủ Thần Khởi, đừng vội, ta đến giúp ông”.

Nghe thấy giọng nói này, Thần Khởi sửng sốt vài giây, sau đó là mừng rỡ.

Vì người nói chính là Đế chủ Hắc Tử của Hắc Tử Vực.

Thần Khởi vừa vui mừng cũng vừa cảm động, Đế chủ Hắc Tử là một người tốt. Lúc đầu ông ta cứ nghĩ Đế chủ Hắc Tử sẽ không ra tay giúp khi thấy tình hình không ổn, nhưng ông ta không ngờ đối phương lại đáng tin cậy như vậy.

Là người rộng lượng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK