Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 763: Câu lạc bộ Vô Biên

Lúc này, cô gái kia đã trở lại, tay còn cầm một hộp cơm, cô ấy đặt hộp cơm xuống trước mặt Diệp Quân, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi quên anh còn chưa ăn gì”.

Diệp Quân nhận hộp cơm, nói: “Cảm ơn cô”.

Nói xong, hắn bắt đầu ăn.

Cô gái cười cười, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường Diệp Quân, nhìn hắn, lòng tò mò. Thực ra chàng trai trước mắt này trông rất bình thường, không giống một người có vấn đề về đầu óc.

Hơn nữa, người này có diện mạo tuấn tú, phong thái khiêm cung lịch lãm.

Diệp Quân mau chóng ăn xong, hắn lau miệng, nhìn cô gái trước mặt, chân thành nói: “Cảm ơn cô”.

Cô gái cười bảo: “Không có gì”.

Nói đoạn, cô ấy dọn hộp cơm trống, rồi bảo: “Tôi phải đi học đây, ngày mai sẽ quay lại thăm anh nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Cô gái cười cười, quay đầu đi ra cửa, ra đến cửa phòng, cô ấy lại đột nhiên quay đầu, nói với Diệp Quân: “Quên nói cho anh biết, tôi là Mộc Uyển Du”.

Tự giới thiệu xong, cô ấy mới đi ra ngoài.

Diệp Quân ngồi trên giường, khẽ thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Ông lão giường bên đột nhiên cười gọi: “Này”.

Diệp Quân quay sang nhìn ông ta, ông lão bảo: “Cậu vừa nói cậu là vua của vũ trụ Quan Huyên?”

Diệp Quân lại nhắm mắt: “Nói ông cũng không hiểu”.

Ông lão cười khùng khục: “Tôi hiểu, hiểu hết mà, cậu có phải binh vương không?”

Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc: “Binh vương?”

Ông lão vội vàng nói: “Đúng vậy, chính là kiểu người lập được công lao cực lớn ở biên cương, nhưng vì căm ghét chuyện giết chóc nên bỏ về thành phố, muốn có cuộc sống của một người bình thường, sau đó giả ngầu tán gái đánh quái thăng cấp”.

Diệp Quân chỉ nhìn ông lão, không nói lời nào.

Thấy Diệp Quân tỏ thái độ như vậy, ông lão nhíu mày: “Không phải à? Hay cậu là long vương? Kiểu như dưới quyền có mười vạn tướng sĩ… Có phải cậu còn có một đứa con gái? Có phải con gái cậu bị kẻ xấu bắt đi? Sau đó cậu gọi một cuộc điện thoại đi, thế là mười vạn tướng sĩ ở biên cương ầm ầm chạy về…”

Diệp Quân lại nhắm mắt, không muốn giao lưu với người này.

Nhưng ông lão kia vẫn tiếp tục: “Vẫn không phải à? Vậy hay là chuyển thế sống lại? Cậu là một bậc cao thủ tuyệt đỉnh đến từ thế giới khác, vì một nguyên nhân đặc thù mà chuyển thế đến nơi này, sau đó đi làm người ở rể, bị nhà gái khinh thường, cuối cùng tỏ rõ thân phận, giả ngầu phản đòn vả mặt… Phải không?”

Diệp Quân không để ý tới người này.

Thấy Diệp Quân vẫn không nói, ông lão cau mày: “Đều không phải à? Không đúng! Trong truyện toàn là kiểu như thế mà”.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Ông này, hỏi ông một câu”.

Ông lão nhìn về phía Diệp Quân: “Hỏi gì?”

Diệp Quân hỏi: “Câu lạc bộ Vô Biên ở đâu?”

“Mẹ ôi!”

Ông lão ngồi phắt dậy, trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Lão già này là người đứng đắn, sao lại tới cái nơi đó được?”

Diệp Quân nhíu mày: “Nơi đó làm sao?”

Ông lão nhìn Diệp Quân, sắc mặt hết sức cổ quái: “Cậu chưa từng tới đó?”

Diệp Quân lắc đầu.

Ông lão cười khùng khục, nói: “Chỗ đó chơi vui lắm…”

Diệp Quân liếc nhìn ông ta: “Tôi chỉ định tới tìm người quen”.

Ông lão vẫn tiếp tục cười cười: “Tôi hiểu mà, đi vào trong đó, ai mà chẳng tìm người quen, đàn ông cô đơn tịch mịch, tôi cũng là người từng trải, tôi hiểu”.

Diệp Quân nhíu mày, cái câu lạc bộ Vô Biên này rốt cuộc là cái quỷ gì?

Không muốn nghĩ nhiều, Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, bắt đầu nghỉ ngơi.

Diệp Quân khôi phục rất nhanh, hôm sau đã có thể xuống giường đi thong thả vài bước, nhưng hắn cũng hơi lo lắng, vì sáng nay, Mộc Uyển Du không tới.

Cô gái đó không tới thì hắn ăn gì bây giờ?

Không có cơm ăn!

Trên giường bệnh, Diệp Quân lặng lẽ thở dài trong lòng, hắn chưa từng tưởng tượng ra, lại có một ngày mình phải chịu đói.

Không thể cứ nhịn mãi được.

Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn sang phía ông lão giường bên, vừa rồi hắn có thấy, thức ăn của ông lão này rất phong phú.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, ông lão cười hỏi: “Đói rồi?”

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối…”

Ông lão ngắt lời hắn: “Cậu chờ chút”.

Nói đoạn, ông ta lấy một vật gì đó ra vẩy vẩy ngón tay rồi bấm bấm.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn ông ta, nhưng lát sau, có một người đàn ông xách một hộp cơm đi vào phòng, đặt hộp cơm xuống trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân liếc nhìn ông lão giường bên, chân thành nói: “Cảm ơn”.

Lúc này, thiện cảm của Diệp Quân dành cho ông lão đã tăng vèo vèo.

Ông lão chỉ cười bảo: “Một bữa cơm thôi mà”.

Diệp Quân vừa ăn vừa hỏi: “Xin hỏi phải xưng hô với tiền bối thế nào?”

Ông lão cười nói: “Một bữa cơm mà thôi, không cần để ý… Hà hà!”

Diệp Quân gật đầu, trò chuyện với ông lão một lát, hắn đã có đôi chút hiểu biết về nơi này.

Nơi hắn đang ở là thành phố Bạch Vân thuộc Kiềm Tỉnh của Hoa Hạ, Hoa Hạ có mười hai tỉnh, còn về Ngân Hà Tông, ông lão này hoàn toàn chưa từng nghe nói tới.

Điều này làm Diệp Quân rất lấy làm nghi hoặc.

Ngân Hà Tông ở ngay hệ Ngân Hà mà!

Ngôi sao màu xanh này cũng ở trong hệ Ngân Hà, vì sao ông lão này lại chưa từng nghe nói tới Ngân Hà Tông?

Khi Diệp Quân còn đang chìm trong nghi hoặc, một cô gái chợt chạy ù vào, đó chính là Mộc Uyển Du, tay cô ấy còn cầm theo một hộp cơm. Cô ấy bước nhanh tới chỗ Diệp Quân, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, vì có chút chuyện riêng nên đến trễ”.

Diệp Quân nói: “Không sao đâu”.

Nói đoạn, hắn đặt hộp cơm đã ăn xong sang một bên, sau đó nói: “Mộc cô nương, tôi muốn rời khỏi chỗ này”.

Nằm mãi ở đây thật quá nhàm chán.

Không có bệnh mà nằm nhiều cũng sẽ sinh bệnh luôn.

Sáng nay hắn đã chuẩn bị rời khỏi đây nhưng lại bị người ta ngăn lại.

Bởi vì hắn còn chưa thanh toán tiền.

Không còn cách nào khác, hắn đành chờ vị Mộc cô nương này tới.

Nghe thấy Diệp Quân muốn ra viện, Mộc Uyển Du thoáng do dự: “Nhưng vết thương của anh…”

Diệp Quân cười bảo: “Tôi đã có thể đi lại bình thường”.

Mộc Uyển Du vẫn băn khoăn nói: “Hay là dưỡng thương thêm mấy hôm?”

Diệp Quân bảo: “Vẫn nên ra ngoài thì hơn”.

Thấy Diệp Quân kiên quyết muốn ra viện, Mộc Uyển Du bất đắc dĩ, đành đi thanh toán tiền viện phí cho hắn.

Lát sau, Mộc Uyển Du dẫn theo Diệp Quân ra khỏi bệnh viện.

Đến cổng viện, Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Anh có còn nhớ số nhà của mình không?”

Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Mộc cô nương, tôi muốn hỏi thăm cô một chỗ này, nhưng mong cô chớ nên nghĩ nhiều, được chứ?”

Mộc Uyển Du vô cùng kinh ngạc: “Chỗ nào cơ?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Câu lạc bộ Vô Biên”.

Mộc Uyển Du nhăn mày, cô ấy vốn định trách cứ mấy câu, nhưng ngẫm lại, mình với người ta không thân quen gì, thực sự không thích hợp góp ý. Vì vậy, cô ấy chỉ do dự một chút rồi nhắc nhở đầy thiện ý: “Anh… Như anh bây giờ không thích hợp làm vận động quá mạnh…”

Diệp Quân: “…”
Chương 764: Anh ngủ tạm sofa

Mộc Uyển Du lúc này cũng không biết phải nói gì.

Người đàn ông này đã bị thương ra nông nỗi ấy còn muốn đến câu lạc bộ, nghĩ gì thế không biết?

Nhìn sắc mặt Mộc Uyển Du, Diệp Quân liền biết cô ấy hiểu lầm rồi, bèn vội giải thích: “Mộc cô nương, tôi tới đó chỉ để tìm người thôi, không phải để tìm vui”.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, nghi ngờ hỏi lại: “Tìm người?”

Diệp Quân gật đầu: “Thành thật mà nói, tuy tôi mất đi một phần ký ức nhưng tôi vẫn còn nhớ được chỗ đó, ở chỗ đó có một người mà tôi quen, tên là Vô Biên Chủ, cô có từng nghe nói đến không?”

Vô Biên Chủ?

Mộc Uyển Du cau mày trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu.

Diệp Quân trầm mặc.

Vô Biên Chủ này danh tiếng kém đến vậy cơ à?

Mộc Uyển Du liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Dù anh có tới câu lạc bộ Vô Biên thì cũng không vào được đâu”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Mộc Uyển Du cười nói: “Vì đó là câu lạc bộ cao cấp nhất ở Hoa Hạ này, hơn nữa, chỉ đón khách theo quy chế hội viên, chỉ có hội viên của họ mới có thể vào trong đó”.

Nghe vậy, Diệp Quân chau mày.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân trầm tư khó xử, do dự giây lát rồi lấy ra hai tờ tiền Hoa Hạ đưa cho Diệp Quân: “Anh cầm đi”.

Diệp Quân nhìn tờ tiền Mộc Uyển Du đưa tới, nghi hoặc.

Mộc Uyển Du cười bảo: “Anh giữ lấy số tiền này đi”.

Diệp Quân nhìn tờ tiền trước mặt, hỏi: “Lấy số tiền này có thể đi câu lạc bộ Vô Biên làm thẻ hội viên không?”

“Ha ha”.

Mộc Uyển Du bật cười: “Anh đang nghĩ gì vậy? Số tiền này chỉ đủ cho anh ăn vài bữa cơm bụi, mà ở câu lạc bộ Vô Biên ấy, một đĩa trái cây đã mấy nghìn tệ Hoa Hạ rồi”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Mộc Uyển Du nhét tiền vào tay Diệp Quân: “Anh hãy bảo trọng nhé”.

Nói xong, cô ấy quay đầu đi mất.

Diệp Quân đứng đó, thở dài thườn thượt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình lại rơi vào tình huống như thế này.

Thiếu tiền!

Trời ạ!

Nói ra, ai tin được?

Trong nhẫn không gian của hắn có chừng một tỷ linh nguyên đó.

Trước khi đi, hắn đã giao phần lớn linh nguyên cho Nạp Lan Ca, nhưng Nạp Lan Ca lại đưa cho hắn một tỷ linh nguyên.

Có điều, chiếc nhẫn không gian trên tay hắn đây không thể mở ra được, chẳng khác gì miếng sắt vụn.

Diệp Quân cảm thụ bốn phía, nhưng linh khí khắp nơi quá loãng, gần như không có.

Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào vậy?

Quan trọng hơn cả là, hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này, chớ nói tới câu lạc bộ Vô Biên, đến ăn bữa cơm cũng là vấn đề với hắn.

Diệp Quân ngồi xuống đất, trầm mặc.

Phải nói thật rằng, loại tình cảnh chênh lệch một trời một vực thế này khiến hắn không cách nào thích nghi ngay được.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn lên liền chạm phải một gương mặt xinh đẹp đang cúi xuống, đó chính là Mộc Uyển Du, cô ấy đã đi rồi nhưng lại quyết định quay về.

Mộc Uyển Du hỏi: “Không có chỗ nào để đi à?”

Diệp Quân thành thật gật đầu.

Mộc Uyển Du cười nói: “Vậy anh đi cùng tôi đi”.

Thực ra vừa rồi cô ấy vẫn luôn quan sát người này, thấy Diệp Quân ngồi xuống đất, sắc mặt mờ mịt ngơ ngẩn, cô ấy cảm thấy không đành lòng. Đối với người đàn ông này, Mộc Uyển Du vẫn hơi áy náy trong lòng, bởi cô ấy luôn cho rằng nếu không phải tại mình thì đầu óc người ta cũng không đến mức như bây giờ.

Nghe Mộc Uyển Du nói thế, Diệp Quân vội đồng ý: “Được”.

Trong tình thế này thì đừng nên sĩ diện cậy mạnh làm gì.

Làm người là phải biết nhận rõ hiện thực.

Mộc Uyển Du cười nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân nhanh nhẹn đứng lên, đi theo Mộc Uyển Du.

Dọc đường đi, Mộc Uyển Du giảng giải cho Diệp Quân một vài quy tắc cơ bản, bởi cô ấy đã phát hiện, vết thương ở đầu Diệp Quân có vẻ rất nặng, có rất nhiều thứ không quá hiểu.

Diệp Quân luôn chăm chú lắng nghe, đã tới nơi này, dĩ nhiên cần phải làm quen với quy tắc của nó.

Không bao lâu, hai người tới một nơi gọi là khu dân cư Tử Quận. Vào trong khu dân cư, Mộc Uyển Du dẫn Diệp Quân vào thang máy lên tầng tám, đi vào một căn phòng. Diệp Quân phát hiện, nơi này không rộng lắm, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng rất sạch sẽ, rất ấm áp.

Mộc Uyển Du quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Hai phòng, một là của tôi, một là của bạn cùng nhà với tôi, cho nên…”

Cô ấy chỉ vào chiếc sofa bên kia: “Đành phải phiền anh ngủ tạm ở sofa vậy”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Có chỗ ở, có cơm ăn, hắn đã rất thỏa mãn rồi.

Mộc Uyển Du đặt chồng sách trong tay xuống, rót cho Diệp Quân cốc nước, Diệp Quân vội nói: “Cảm ơn”.

Mộc Uyển Du ngồi vào ghế đối diện với Diệp Quân, cười hỏi: “Anh tên là Diệp Quân à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Mộc Uyển Du cười cười, không hỏi thêm.

Cô ấy dám đưa người đàn ông xa lạ này về nhà, ngoài nguyên do lòng còn hổ thẹn thì nguyên nhân quan trọng nhất là người này khi nói chuyện với cô ấy luôn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt hắn rất sạch sẽ, không có bất kì thứ dơ bẩn gì.

Ánh mắt hắn rất khác so với những người đàn ông cô ấy từng gặp.

Diệp Quân chợt hỏi: “Mộc cô nương, tôi cần có bao nhiêu tiền mới đủ để làm một thẻ hội viên của câu lạc bộ Vô Biên?”

Nghe Diệp Quân hỏi thế, Mộc Uyển Du lắc đầu cười: “Tôi cũng không biết, vì tôi chưa từng đi tới nơi đó cho nên cũng không biết tiêu chuẩn chi tiêu ở đó thế nào”.

Diệp Quân gật đầu, lại hỏi: “Vậy cô có biết Ngân Hà Tông không?”

Mộc Uyển Du sửng sốt: “Ngân Hà Tông? Anh cũng biết Ngân Hà Tông?”

Diệp Quân lập tức kích động: “Cô biết Ngân Hà Tông?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Đương nhiên có biết…”

Nói đến đó, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Nhưng điều làm tôi tò mò là, làm sao anh biết được?”

Diệp Quân hỏi: “Vì sao lại hỏi vậy?”

Mộc Uyển Du liếc nhìn anh, nói: “Ngân Hà Tông ở ngoài không gian, người bình thường không biết đến sự tồn tại của nó”.

Ngoài không gian!

Diệp Quân sửng sốt cả người: “Không ở trong Hoa Hạ sao?”

Mộc Uyển Du lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, Ngân Hà Tông ở ngoài tinh vực trong không gian”.

Diệp Quân nôn nóng hỏi: “Làm thế nào mới có thể tới đó?”

Không thể đến câu lạc bộ Vô Biên thì tới Ngân Hà Tông cũng được.

Mộc Uyển Du khẽ thở dài: “Hay là anh tìm cách đến câu lạc bộ Vô Biên đi”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn cô ấy.
Chương 765: Không vào phàm trần, làm sao nhập Thần!

Mộc Uyển Du hỏi Diệp Quân: “Anh có biết tới Ngân Hà Tông khó như thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Mộc Uyển Du giải thích: “Đầu tiên, cần phải thi vào học viện Ngân Hà, anh biết thi vào học viện Ngân Hà khó như thế nào không? Lấy thành phố Bạch Vân này của chúng tôi làm ví dụ đi, có mấy trăm vạn học viên tham gia thi, nhưng mỗi năm chỉ có hai, ba người thi vào được học viện Ngân Hà. Sau khi vào học viện, hàng năm cũng chỉ có mười người có tư cách tới Ngân Hà Tông…”

Nói đoạn, cô ấy liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thực ra, có thể thi vào học viện Ngân Hà đã là rất giỏi rồi, bởi vì ở học viện Ngân Hà có thể học tập cổ thuật, mục tiêu của tôi chính là thi vào đó”.

Diệp Quân im lặng.

Đi Ngân Hà Tông?

Nghe Mộc Uyển Du nói một tràng thế, quả thực đi Ngân Hà Tông còn khó hơn đến câu lạc bộ Vô Biên nhiều.

Diệp Quân khẽ thở dài, thôi, tìm cách kiếm tiền vào câu lạc bộ Vô Biên đã đi.

Không biết Nhị Nha với Tiểu Bạch sao rồi.

Hai tên đó hẳn sẽ phải tới tìm mình nhỉ?

Sẽ tới… nhỉ?

Mộc Uyển Du vào phòng ôm ra một chiếc chăn và gối đầu, đặt lên ghế cạnh Diệp Quân, nói: “Trời lạnh, anh để ý chút nhé”.

Diệp Quân nhìn Mộc Uyển Du, mỉm cười: “Cảm ơn Mộc cô nương”.

Mộc Uyển Du cười nói: “Không cần khách khí, nói đến cùng thì tôi cũng có phần nào trách nhiệm khiến anh trở nên như bây giờ, mong anh chớ trách tôi mới phải”.

Diệp Quân lắc đầu: “Việc này không liên quan đến cô đâu, là chuyện riêng của tôi thôi”.

Mộc Uyển Du cười cười: “Anh nghỉ ngơi đi nhé”.

Nói đoạn, cô ấy định về phòng, lại chợt nhớ đến một điều, cô ấy quay sang dặn dò Diệp Quân: “Bạn cùng nhà với tôi hơi khó tính chút, nếu anh gặp cô ấy thì cứ nói là bạn tôi nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Mộc Uyển Du gật đầu rồi về phòng, khóa trái cửa lại.

Vẫn nên chủ động phòng bị thì hơn.

Với người lạ, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.

Mộc Uyển Du nằm lên giường, ban đầu cô ấy định đi tắm nhưng vì có người ngoài ở ngay sau cánh cửa nên cảm thấy không tiện.

Mộc Uyển Du lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại: “Cửu Nhi… mình vừa dẫn một anh chàng về nhà”.

“Đẹp trai không?”

“Rất đẹp trai”.

“Đẹp cỡ nào?”

“Đẹp nhất trong số những người từng thấy…”

“Cho mình số của anh ấy luôn nào!”

“Mình đâm phải anh ấy, đầu óc anh ấy có vấn đề rồi…”

“Vấn đề gì?”

“Anh ấy nói, anh ta là vua của một vũ trụ…”

“Trời… Vấn đề có vẻ nghiêm trọng đấy!”

Ngoài phòng khách.

Diệp Quân nằm trên sofa, chậm rãi nhắm mắt, hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, nhận ra hiện giờ chỉ có một con đường.

Đó là kiếm tiền!

Để tới câu lạc bộ Vô Biên!

Nhưng kiếm tiền bằng cách nào?

Trầm tư hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định đi cướp.

Cướp là nhanh nhất!

Cướp của ai?

Diệp Quân đột nhiên đứng dậy, tới trước cửa phòng Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng gõ một cái. Cửa nhanh chóng bật mở, Mộc Uyển Du đã thay đồ ngủ, bao kín người, không hở chỗ nào.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, tay phải giấu sau lưng đang cầm một cây búa nhỏ.

Tuy người đàn ông này thoạt nhìn không phải người xấu nhưng vẫn nên có phòng bị nhất định.

Diệp Quân hỏi: “Nơi nào có nhiều tiền nhất?”

Mộc Uyển Du trợn mắt nhìn hắn: “Ngân hàng”.

Diệp Quân lại hỏi: “Lực lượng phòng vệ có mạnh không?”

Mộc Uyển Du nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hỏi: “Anh… Anh định làm gì?”

Diệp Quân nói: “Tôi chỉ hỏi chút thôi, không có ý gì”.

Mộc Uyển Du trầm mặc một lúc mới nói: “Anh chớ có lầm đường lạc lối, hơn nữa, tôi cho rằng làm người phải đường đường chính chính, nếu anh thiếu tiền thì có thể tự đi kiếm, đừng nên nảy sinh những suy nghĩ không tốt… Tuy tôi cũng từng nghĩ tới việc đó, nhưng đấy là phạm pháp anh biết không?”

Diệp Quân thở dài: “Mộc cô nương, cô nói đúng, vậy cô nói cho tôi biết, tôi nên kiếm tiền bằng cách nào?”

Mộc Uyển Du hỏi: “Có bằng cấp gì không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Mộc Uyển Du lại hỏi: “Có tay nghề không?”

Diệp Quân lại lần nữa lắc đầu, tới nơi này, tất nhiên hắn không có tay nghề gì phù hợp.

Mộc Uyển Du trầm mặc hồi lâu mới nói: “Có thể chịu khổ được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi chịu khổ rất giỏi”.

Mộc Uyển Du bèn bảo: “Anh có thể tới công trường bê gạch”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Bê gạch?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Bê gạch, là một công việc tay chân rất khổ cực, rất mệt mỏi cho nên…”

Nói đến đó, cô ấy bỏ ngang, mắt liếc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân im lặng.

Đi bê gạch?

Nếu thực sự không tìm được cách nào thì chỉ có thể đi bê gạch thôi.

Không thể ăn vạ mãi ở nhà người ta được, đúng không!

Tất nhiên, khi đến đây, Diệp Quân sẽ không tiếp tục coi mình là vua của vũ trụ Quan Huyên để tiếp tục sĩ diện, làm người cần phải nhìn rõ hiện thực.

Nghĩ tới đây, những phiền muộn trong khoảng thời gian này chợt tan biến sạch sẽ, tâm tình Diệp Quân như sáng trong hẳn lên. Hắn nhìn Mộc Uyển Du, nói: “Mộc cô nương, làm phiền cô rồi. Cô đi nghỉ sớm nhé”.

Nói xong, hắn quay người trở lại sofa.

Mộc Uyển Du đứng ở cửa phòng ngủ nhìn theo một lát rồi mới đóng cửa, về giường. Cô ấy nhìn cây búa trên tay, lắc đầu cười khẽ rồi đặt sang một bên.

Tắt đèn, đi ngủ.

Trên sofa, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt.

Ngủ thôi!



Ở một nơi nào đó, ven hồ nước, một người đàn ông áo trắng cùng một người phụ nữ váy trắng đang chậm rãi bước đi.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Nó tới rồi”.

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Ta biết”.

Người phụ nữ váy trắng hỏi: “Hiện giờ tình cảnh của nó có vẻ gian nan, có cần phải…”

Người đàn ông kia khẽ cười, nói: “Không vào phàm trần, làm sao nhập Thần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK