Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1556: Quấy rầy

Huyền Minh gật đầu: “Thực lực của Thái A Khương không hề yếu, là cường giả tám phần thần tính đỉnh cao, chiến lực thật sự có thể so sánh với một vài cường giả chín phần thần tính. Hơn nữa, khi đối mặt với nhát kiếm của thiếu niên đó, gã thậm chí còn phát hiện pháp bảo trời sinh là ma khiên Tu La chỉ như một tờ giấy mỏng trước mặt thanh kiếm đó, phải biết rằng, đó là bảo vật, ít nhất có thể xếp trong hạng mười bảo vật của tộc Thái A, nhưng...”

Nói đến đây, vẻ mặt của gã dần dần trở nên nghiêm túc: “Quan trọng nhất là một nhát kiếm phá vỡ thời không”.

Đồng tử của ông lão đột nhiên co rụt lại: “Cái này...”

Thời không!

Thời không nơi này khác với thời không bên ngoài, thời không ở đây được trận pháp Tu La gia tăng sức mạnh, vì vậy cực kỳ kiên cố. Chỉ có cường giả Độc Khai Nhất Đạo mới có thể lay chuyển, mà Diệp Quân chỉ mới là cường giả Thần Cảnh, đương nhiên hắn không có thực lực làm chấn động thời không ở đây!

Kiếm!

Là vì thanh kiếm đó!

Huyền Minh cười nói: "Hơn nữa ta đoán, thanh kiếm kia cũng chỉ là một trong số đó, hắn nhất định còn có những thần vật khác”.

Ông lão nhìn Huyền Minh, trầm giọng nói: "Thiếu chủ muốn đánh cược thật sao?"

Huyền Minh cười nói: "Sao lại không cược chứ? Đó gọi là mưu cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy, là một cơ hội của Huyền tộc... Đương nhiên, chuyện này không thể vội, cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Một khi ra tay thì phải giết luôn, không thể cho hắn bất kỳ cơ hội nào”.

Trầm mặc một lát, ông lão khẽ gật đầu: “Cần phải lên kế hoạch cẩn thận”.

Huyền Minh đột nhiên hỏi: "Tộc Tu La có thái độ thế nào?"

Ông lão lắc đầu: “Không biết, đến tận bây giờ bọn họ cũng không cử người đi tiếp xúc với thiếu niên kiếm tu, có lẽ bọn họ đang chờ xem”.

Huyền Minh cười nhạt: "Kể từ khi người kia chết, tộc Tu La không xuất hiện thêm bất kỳ ai giống vậy, do đó những năm qua bọn họ trở nên cực kỳ khiêm tốn... "

Ông lão trầm giọng nói: "Cẩn thận lời nói”.

Huyền Minh mỉm cười không nói nữa.

...

Học điện tối thượng.

Sau khi học sĩ tối thượng đưa Diệp Quân vào đại điện, toàn bộ đại điện là một vũ trụ tinh không đặc biệt, trong vũ trụ tinh không này có vô số chùm sáng, những cuốn sách cổ treo lơ lửng trong những chùm sáng đó.

Diệp Quân nhìn xung quanh, đôi mắt đầy tò mò.

Nhất Niệm bên cạnh đã cất tượng gỗ đi, cô ta liếm những viên kẹo, không ngừng nhìn xung quanh, cảm thấy khá hứng thú.

Đối với cô ta, mọi thứ đều mới mẻ.

Học sĩ tối thượng liếc mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: "Cô gái này là ai?"

Diệp Quân cười nói: "Muội muội của ta!"

Học sĩ tối thượng chớp mắt: “Muội muội ư?"

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Học sĩ tối thượng nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười cũng gật đầu.

Cô ta đã tiếp thu hầu hết thông tin kiến thức của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên, vì vậy cô ta biết ý nghĩa của hai từ muội muội, cô ta nghĩ cách gọi này của Diệp Quân cũng rất hay.

Bao gồm cả Diệp Quân, cô ta cũng cảm thấy rất tốt, bởi vì mỗi ngày cô ta sẽ được cho ba cây kẹo hồ lô, hơn nữa có lúc hắn còn nấu ăn cho cô ta.

Đến bây giờ cô ta vẫn không nghĩ ra được, sao người này lại có thể thu phục được ngọn lửa Thiên Hành?

Cô ta không thể tiếp xúc với ngọn lửa Thiên Hành, bởi vì ngọn lửa Thiên Hành đã bị phong ấn, cô ta hoàn toàn không thể tiếp xúc được.

Học sĩ tối thượng liếc nhìn, mỉm cười, không nói gì nữa, cô ta dẫn theo hai người Diệp Quân đi tới một cái đình tinh không, làm ra tư thế mời: "Mời ngồi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn theo Nhất Niệm ngồi xuống, lúc này học sĩ tối thượng mới nói: "Thật sự xin lỗi, ta không ngờ lại có người nhằm vào ngươi”.

Diệp Quân cười nói: "Không sao”.

Học sĩ tối thượng trầm giọng nói: "Ta đã điều tra rõ ràng, là Bàn thống lĩnh cố tình lan truyền thông tin, nói rằng ngươi đã có được thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn...”

Đúng lúc này, trong sân đột nhiên xuất hiện một ông lão mặc áo sợi gai, ông lão hành lễ với học sĩ tối thượng, nói: "Kính chào học sĩ tối thượng”.

Học sĩ tối thượng nhìn ông lão áo sợi gai: “Có chuyện gì vậy?"

Ông lão áo sợi gai lại hành lễ, sau đó xòe bàn tay ra, một cái đầu bay tới trước mặt Diệp Quân.

Đó là đầu của Bàn thống lĩnh!

Ông lão áo sợi gai chắp tay về phía Diệp Quân nói: "Diệp công tử, lúc trước tộc Thái A của ta đã đắc tội với cậu, mong cậu thứ lỗi”.

Diệp Quân liếc nhìn cái đầu, sau đó cười nói: "Chuyện qua rồi”.

Ông lão áo sợi gai khẽ mỉm cười: “Vâng”.

Ông ta vừa nói vừa quay người cung kính hành lễ với học sĩ tối thượng, rồi biến mất.

Diệp Quân nhẹ nhàng vung tay, cái đầu đẫm máu ngay lập tức biến thành tro bụi.

Diệp Quân nhìn về phía học sĩ tối thượng, cười nói: "Lần này tới nền văn minh Tu La, ta muốn tìm hiểu nhiều hơn về nền văn minh Tu La, không quấy rầy cô chứ?"

Học sĩ tối thượng cười nói: "Đương nhiên là không. Kỳ thực nếu Diệp công tử không tới thì ta cũng đang định đi tìm ngươi”.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Tại sao?"

Học sĩ tối thượng ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Diệp công tử, mạo muội hỏi một câu, tổ tiên của ngươi có nhân vật nào... cực kỳ mạnh không?”

Diệp Quân chớp mắt không nói gì.

Học sĩ tối thượng đứng dậy đi tới gần Diệp Quân, nghiêm túc nói: "Ngươi lén nói bí mật cho ta, ta đảm bảo nhất định sẽ không truyền ra ngoài, thật đấy”.

Diệp Quân: "...”
Chương 1557: Hàng giả

Học sĩ tối thượng nhìn Diệp Quân cực kỳ nghiêm túc, cô ta không đùa.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vì huyết mạch của ta à?”

Học sĩ tối thượng gật đầu: “Lúc đầu sau khi ta trở về vẫn luôn nghiên cứu giọt tinh huyết mà ngươi cho ta, phát hiện trong giọt tinh huyết đó có chứa đựng sức mạnh huyết mạch vượt xa những gì ta nghĩ”.

Nói đến đây, cô ta bỗng trở nên phấn khích: “Ta thế mà lại không thể cảm nhận được giới hạn huyết mạch của ngươi, quả thật là khó tin”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cô nghiên cứu thế nào?”

Học sĩ tối thượng cười nói: “Một loại bí pháp”.

Diệp Quân khẽ cười nói: “Huyết mạch này tên là huyết mạch phong ma, là huyết mạch độc nhất của nhà họ Dương, đạt đến đỉnh cao ở thời đại ông nội ta. Còn rốt cuộc ông nội ta mạnh thế nào, nói thật thì ta cũng không biết vì cho đến nay ta chưa từng thấy ông ấy điên cuồng”.

Thật ra hắn cũng khá tò mò.

Cho dù là hắn hay cha hắn, huyết mạch phong ma đều không thuần khiết như ông nội, cho nên hắn rất tò mò, nếu ông nội đánh thức huyết mạch phong ma hoàn toàn thì sẽ như thế nào?

Nghe Diệp Quân nói thế, học sĩ tối thượng suy ngẫm một lát rồi nói: “Ngoài huyết mạch phong ma này, trong người ngươi còn hai loại huyết mạch đặc biệt nữa, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Học sĩ tối thượng chớp mắt: “Có thể cho ta một ít không?”

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Dứt lời, hắn giơ ngón tay lên, hai giọt tinh huyết từ từ bay đến trước mặt học sĩ tối thượng.

Trong hai giọt tinh huyết đó có chứa sức mạnh phàm nhân và sức mạnh viêm hoàng.

Khi nhìn thấy hai giọt tinh huyết này, ánh mắt học sĩ tối thượng sáng lên, cô ta nhanh chóng lấy một chiếc bình ngọc màu trắng ra, sau đó cẩn thận đổ hai giọt tinh huyết đó.

Diệp Quân bỗng nói: “Học sĩ tối thượng, có thể nói một chút về nền văn minh Tu La không? Ta rất tò mò về nền văn minh của các cô”.

Học sĩ tối thượng cười nói: “Tên thật của ta là Tín Du, ngươi gọi ta Tín Du là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tín Du nói: “Nền văn minh Tu La của bọn ta bắt đầu từ mười hai tỷ năm trước. Tu La Vương - thế hệ đầu tiên của lúc đó vì có được vài cơ hội đặc biệt nên sức mạnh của họ tăng lên rất nhanh, cuối cùng đã dẫn dắt người dân bọn ta tạo ra nền văn minh Tu La. Những ngày sau đó, được ông ấy lãnh đạo nên nền văn minh Tu La của bọn ta bắt đầu chinh phục vũ trụ, hơn nữa thâu tóm những nền văn minh vũ trụ khác, thế nên sức mạnh của nền văn minh bọn ta đã phát triển nhanh chóng…”

Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Bây giờ bọn ta đang có xu hướng dồn hết sức mạnh của cả nền văn minh tiến đến nền văn minh vũ trụ cấp bốn”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiến đến nền văn minh vũ trụ cấp bốn ư?”

Tín Du gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân hỏi tiếp: “Làm sao để phân biệt được nền văn minh vũ trụ cấp bốn và nền văn minh vũ trụ cấp ba?”

Tín Du suy nghĩ, sau đó nói: “Cách đơn giản nhất có hai kiểu, một là trong nền văn minh này có cường giả đỉnh cấp Độc Khai Nhất Đạo”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta biết nền văn minh vũ trụ Sâm Lâm, Thủy tổ của họ đều đạt tới Độc Khai Nhất Đạo…”

Tín Du bỗng cười nói: “Là Việt Cổ Thị - người mà đạt được Độc Khai Nhất Đạo thông qua nền văn minh vũ trụ cấp bốn đó à?”

Diệp Quân gật đầu.

Tín Du lắc đầu: “Ông ta là giả đó”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tín Du giải thích: “Cái gọi là Độc Khai Nhất Đạo không chỉ là nói đến một cảnh giới, mà còn là một mình tạo ra một Đại Đạo. Hơn nữa còn phải là một Đại Đạo hoàn hảo, trình độ đó của ông ta thậm chí còn không hơn được những Đại Đạo hiện có, chứ đừng nói đến Độc Khai Nhất Đạo”.

Diệp Quân lặng thinh.

Hàng giả!

Mẹ nó chứ!

Dây dưa một thời gian, tên đó thế mà lại là hàng giả.

Nhưng nghĩ lại thì hình như cũng rất bình thường, dù sao cảm giác mà ông ta và tông chủ của Quá Khứ Tông đem lại cho hắn hoàn toàn khác nhau.

Dù là hắn, đến giờ chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ đó cũng cảm thấy hơi bất lực.

Tín Du nói tiếp: “Ta đã từng nghiên cứu cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo, cường giả cấp bậc này vượt xa Đại Đạo hiện có, hơn nữa tự mình mở ra một con đường, nói đơn giản là ông ta có cách tu luyện của riêng mình, không còn phải đi theo quỹ đạo của Đại Đạo nữa. Độc Khai Nhất Đạo cũng phân chia mạnh và yếu, có tất cả ba loại, một là Đại Đạo do đối phương mở ra công bằng với Đại Đạo hiện có, không có phân biệt cao thấp, chúng ta gọi đây là cảnh giới Bình Đạo”.

Cô ta dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Loại thứ hai chính là Đại Đạo được tạo ra phải hơn hẳn Đại Đạo hiện có, chúng ta Độc Khai Nhất Đạo ở cấp bậc này là cảnh giới Ách Đạo, thông thường có cường giả cấp bậc này tương đương với nền văn minh vũ trụ cấp ba”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Còn loại thứ ba thì sao?”

Tín Du trầm giọng nói: “Khai Đạo”.

Diệp Quân: “Khai Đạo ư?”

Tín Du gật đầu: “Cái gọi là Khai Đạo này tức là sau khi ông ta Độc Khai Nhất Đạo thì đạo này đã được hoàn thành, là một Đại Đạo hoàn toàn mới, có thể cho người đời tu hành và đi theo Đại Đạo của ông ta. Cường giả ở cấp bậc này muốn giết một người trong vũ trụ Đại Đạo của ông ta thật sự quá đơn giản, chỉ một câu nói là được”.

Khai Đạo!

Diệp Quân im lặng không nói, hắn không chắc tông chủ của Quá Khứ Tông có phải là cảnh giới Khai Đạo hay không.

Tín Du nói tiếp: “Nền văn minh Tu La có hơn mười tỷ năm lịch sử nhưng không ai có thể trở thành Khai Đạo, Thủy tổ nền văn minh mạnh nhất cũng chỉ là Bán Bộ Khai Đạo mà thôi”.

Diệp Quân nhìn Tín Du: “Tín Du cô nương, lúc nãy cô nói các cô muốn tiến đến nền văn minh vũ trụ cấp bốn có phải là Thủy tổ nền văn minh các cô sắp đạt đến cảnh giới Khai Đạo không?”

Tín Du lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân sửng sốt.
Chương 1558: Làm công ăn lương

Tín Du cười nói: “Chẳng phải vừa rồi ta đã nói có hai cách có thể đạt đến nền văn minh vũ trụ cấp bốn đó sao? Cách thứ hai chính là kỹ thuật, nếu con đường kỹ thuật có thể đạt đến vũ trụ vật chất thì bọn ta có thể dẫn dắt cả nền văn minh thăng cấp, đạt đến nền văn minh vũ trụ cấp bốn”.

Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Vũ trụ vật chất?”

Tín Du gật đầu: “Ngươi có biết nền văn minh Thiên Hành không?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ, có”.

Tín Du trầm giọng nói: “Khi bọn họ quét sạch một nền văn minh vũ trụ, họ đã dùng đến lửa Thiên Hành, sở dĩ lửa Thiên Hành này đáng sợ như thế là vì nó có thể vật chất hóa vũ trụ, mọi thứ ở những nơi nó đi qua đều biến thành bụi, trở về trạng thái ban đầu, ngay cả Đại Đạo cũng có thể bị xóa sổ”.

Vũ trụ vật chất!

Diệp Quân lặng thinh, trong người hắn có một ngọn lửa Thiên Hành.

Cho đến hiện giờ, ngọn lửa Thiên Hành này đều không có động tĩnh gì, cũng không thể nói chuyện được, khiến hắn cảm thấy hơi bất lực.

Tín Du bỗng nói: “Hiện giờ bọn ta thiếu một cơ hội, chỉ cần có thời cơ, kỹ thuật nền văn minh vũ trụ của bọn ta có thể đạt đến một tầm cao hoàn toàn mới”.

Diệp Quân nói: “Ý là sao?”

Tín Du cười nói: “Mấy ngàn năm trước, bọn ta tình cờ nhặt được một thể chữ bí ẩn, thể chữ bí ẩn đó đến từ một nền văn minh khá mạnh, ta đã nghiên cứu nền văn minh vũ trụ đó, ít nhất là nền văn minh vũ trụ cấp bốn. Qua những gì ta nghiên cứu trong nhiều năm, ta đã từ từ giải được chữ đó, hơn nữa nghiên cứu được một bí thuật tu hành cổ đại từ nó, nhưng tiếc là vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa còn gặp phải vài vấn đề, bây giờ ta đang giải quyết những vấn đề này”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tín Du cô nương, nền văn minh Thuật Giả trước đó là nền văn minh vũ trụ cấp bốn thật sao?”

Tín Du gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Ta nhớ lúc đó cô từ chối giao dịch của họ…”

Tín Du khẽ gật đầu: “Ta không chấp nhận điều kiện mà họ đưa ra, cũng không thể chấp nhận, hơn nữa việc giúp người khác Độc Khai Nhất Đạo thật ra là một Độc Khai Nhất Đạo giả tạo, không phải là Độc Khai Nhất Đạo thật”.

Cô ta dừng một chút, sau đó nhìn Diệp Quân: “Nền văn minh Thuật Giả này có ý đồ không rõ ràng, ngươi tiếp xúc với họ nhất định phải cẩn thận”, Diệp Quân gật đầu, hắn vẫn luôn có sự đề phòng với nền văn minh Thuật Giả bí ẩn đó.

Nền văn minh ở cấp bậc này chắc chắn có âm mưu, hơn nữa còn là mưu đồ rất lớn.

Tín Du đang định nói gì đó, lúc này một thiếu niên xuất hiện, rồi hành lễ: “Học sĩ tối thượng, mấy các lão mời cô đến, nói là có tiến triển mới”.

Nghe thế, Tín Du lập tức đứng lên, cô ta nhìn Diệp Quân cười nói: “Chỗ này của ta có rất nhiều sách, các ngươi có thể đọc tùy thích, đợi ta giải quyết xong việc, ta quay lại tìm các ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Tín Du vung tay lên, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm bên cạnh, Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, thấy Diệp Quân nhìn sang, cô ta cong môi cười.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm: “Thích đọc sách không?”

Nhất Niệm lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Vậy ta dẫn muội ra ngoài chơi”.

Nhất Niệm gật đầu.

Cô ta ra ngoài là vì rất thích đi chơi.

Diệp Quân dẫn Nhất Niệm rời khỏi học điện tối thượng, dò hỏi một chút, Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi đến trước một đại điện. Sau khi trả hai Tổ Nguyên, hai người bước vào trong đại điện, vừa mới bước vào đại điện, một khoảng không sao trời bao la xuất hiện trước mặt hai người họ.

Sao trời mênh mông vô tận như biển cả.

Biển sao!

Đây là phong cảnh của nền văn minh Tu La, nơi này vốn dĩ không phải của nền văn minh Tu La, mà là một bí cảnh đặc biệt nền văn minh Tu La phát hiện trong vũ trụ phát hiện vào năm đó, sau đó một vị cường giả tuyệt thế của nền văn minh Tu La dời nó đến đây bằng phép thần thông vô thượng.

Nơi này có sức mạnh sao trời cực kỳ mạnh, rất thích hợp cho việc tu luyện, không chỉ thế phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người muốn tản bộ giải sầu.

Diệp Quân nhìn xung quanh, có không ít nam nữ nắm tay chơi đùa. Mặc dù đều là người tu đạo nhưng không phải mọi người đều nói lời từ chối với con đường tình yêu.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm bên cạnh, thấy mặt Nhất Niệm không cảm xúc, hắn hơi thắc mắc: “Nơi này có đẹp không?”

Nhất Niệm chớp mắt không nói gì.

Diệp Quân cười khổ: “Muội không hứng thú với nơi này à?”

Nhất Niệm quay đầu lại nhìn đằng xa, liếm kẹo hồ lô khẽ nói: “Ta từng nhìn thấy nơi đẹp hơn”.

Diệp Quân khá hiếu kỳ: “Nơi đẹp hơn ư?”

Nhất Niệm gật đầu: “Nơi đó có rất nhiều rất nhiều ngôi sao, hơn nữa có màu khác nhau, rất đẹp…”

Diệp Quân hỏi: “Nơi nào thế?”

Nhất Niệm hơi cúi đầu xuống: “Đã không còn nữa”.

Diệp Quân sửng sốt: “Không còn nữa?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân: “Bị hủy diệt rồi à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Đừng nói là do muội hủy diệt nó nhé?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô: “Không tính là thế”.

Diệp Quân bỗng nghiêm túc nói: “Nhất Niệm, trước đây muội làm gì? Có thể nói cho ta nghe không?”

Nhất Niệm hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Làm công ăn lương”.

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm thở dài, lại nói: “Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, ta đã đi làm công cho người ta rồi. Cứ một trăm năm mới được nghỉ một năm… hơn nữa còn thường xuyên phải tăng ca…”

Diệp Quân: “…”
Chương 1559: Không có tâm tư xấu xa

Làm công!

Diệp Quân lại hơi bất ngờ, vì hắn không ngờ Nhất Niệm lại là một người làm công.

Hắn không hề nghi ngờ gì với những gì Nhất Niệm nói, bởi vì tiếp xúc với cô ta một thời gian, hắn vẫn khá hiểu rõ Nhất Niệm, cô gái này không biết nói dối, một là cô ta không nói gì, nếu có nói thì thường đều là sự thật.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, cười nói: “Làm công có phải rất mệt không?”

Nhất Niệm gật đầu, hơi bất lực nói: “Rất mệt, cũng rất nhàm chán”.

Diệp Quân mỉm cười: “Vậy thì xin nghỉ việc thôi”.

Nhất Niệm hơi do dự.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế? Chủ của muội khó nói chuyện lắm à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, đến lúc đó ta dẫn muội đi, ta sẽ nói chuyện với chủ của muội”.

Nhất Niệm mỉm cười, không nói gì.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Đến đây”.

Dứt lời, hắn kéo Nhất Niệm đi về phía xa, hóa ra cách chỗ họ cả ngàn trượng là một vùng biển, biển sao mênh mông.

Biển sao này tồn tại dưới tinh không, vô số vì sao lấp lánh như thể tinh không treo ngược.

Trên biển có rất nhiều nam nữ chèo thuyền dạo chơi.

Sau khi trả hai Tổ Nguyên, Diệp Quân dẫn Nhất Niệm bước lên một chiếc thuyền, chiếc thuyền không lớn, vừa cho hai người ngồi.

Diệp Quân bỗng cúi xuống, hai tay ôm đầu nhìn ngôi sao vô tận đó, lòng cảm thấy bình yên lạ thường.

Mấy năm nay, hắn cũng từng phiêu du đến rất nhiều vũ trụ, cũng từng gặp rất nhiều phong cảnh cực đẹp nhưng rất ít khi dừng lại ngắm nhìn như hôm nay.

Hắn vẫn luôn rất bận rộn.

Lúc này Nhất Niệm bỗng ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ta liếm kẹo hồ lô không nói gì.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, cười nói: “Muội có ước mơ gì không?”

Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu.

Diệp Quân sửng sốt: “Không có à?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Công việc”.

Diệp Quân nói: “Sau khi làm xong công việc thì sao?”

Nhất Niệm nói: “Chơi đu quay”.

Diệp Quân sửng sốt.

Nhất Niệm bỗng nhìn kẹo hồ lô trong tay mình, sau đó nói: “Ăn kẹo hồ lô”.

Diệp Quân lắc đầu, khẽ cười.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân: “Huynh thì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Vượt qua những người lớn trong nhà ta”.

Nhất Niệm nói: “Thời không trong người huynh là do người lớn trong nhà huynh tạo ra sao?”

Diệp Quân nói: “Cô cô của ta tạo ra”.

Nhất Niệm quay sang nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Cô cô của huynh rất mạnh”.

Diệp Quân bật cười nói: “Vậy sao?”

Nhất Niệm khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nhất Niệm, muội đã giấu đi thực lực của mình, đúng không?”

Nhất Niệm nằm xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn tinh không vũ trụ, khẽ nói: “Ta không giỏi đánh nhau”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sau này muội có thể học thêm nhiều một chút, vì vũ trụ này rất nguy hiểm”.

Nhất Niệm bỗng nói: “Hay là sau này huynh đi làm công ăn lương với ta nhé?”

Diệp Quân sửng sốt.

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Được không?”

Diệp Quân đùa: “Được thôi”.

Nhất Niệm rất vui: “Thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó ta có thể đi thử cùng với muội, dù sao cũng đều là người khác làm việc cho ta, ta chưa từng làm việc cho người khác bao giờ”.

Nhất Niệm cười nói: “Ừ, đến lúc đó huynh nấu cơm cho ta”.

Diệp Quân: “…”

Cứ thế hai người nằm trên chiếc thuyền nhỏ, để mặc cho thuyền trôi theo dòng nước.

Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, dĩ nhiên đều là Diệp Quân nói, Diệp Quân nhận ra Nhất Niệm hiếu kỳ với rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như làm sao làm được một cây kẹo hồ lô… Lại như tại sao phải tu luyện… cô ta cứ như một đứa bé hiếu kỳ vậy.

Cuối cùng Diệp Quân xác định cô gái Nhất Niệm này làm việc quá lâu rồi nên đã tách hẳn khỏi xã hội.

Thảm thật đấy.

Một lúc sau, Diệp Quân bắt đầu nướng cá ở trên thuyền cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, mắt nhìn chằm chằm vào cá nước màu vàng óng đó, nước bọt chảy xuống.

Nhìn thấy Nhất Niệm như thế, Diệp Quân bật cười, đưa cá nướng trong tay cho Nhất Niệm, Nhất Niệm vội nhận lấy, sau đó gói kẹo hồ lô lại rồi cho vào túi trúc nhỏ, lúc này mới bắt đầu ăn cá.

Vì mái tóc che đi hết nửa khuôn mặt, lúc cô ta ăn cũng không tiện lắm, Diệp Quân vốn dĩ muốn nhắc cô một câu nhưng lại nghĩ thì chắc phải có nguyên nhân nào đó, cô ta mới lấy tóc che đi nửa khuôn mặt trong thời gian dài như thế, nếu mình lên tiếng nhắc e là hơi mạo muội.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó lấy một con gà từ trong chiếc nhẫn ra, sau một loạt động tác, hắn tiếp tục nướng cho Nhất Niệm.

Mặc dù hiện giờ hắn đã không cần ăn rồi nhưng vẫn thường xuyên mang theo những thức ăn này, bởi vì nếu gặp được Nhị Nha và Tiểu Bạch, hắn có thể nấu cho hai người này ăn, hai người này đều rất thích ăn, nhất là Nhị Nha.

Chẳng mấy chốc Nhất Niệm đã ăn hết cá nướng trong tay, sau đó cô ta lại nhìn gà nướng trong tay Diệp Quân, ánh mắt sáng rực.

Diệp Quân bật cười, sau đó lấy một tờ giấy ra đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười, cầm lấy giấy lau khóe miệng mình.

Ngay lúc này Nhất Niệm bỗng quay đầu nhìn lại, cách bên phải họ mười mấy trượng có một chiếc thuyền đang trôi nổi, trên chiếc thuyền là một đôi nam nữ đang thâm tình ôm hôn nhau.

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó nói: “Họ làm gì thế?”

Diệp Quân: “…”

Thấy Diệp Quân không trả lời, Nhất Niệm quay đầu lại nhìn Diệp Quân mặt đầy vẻ tò mò.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Họ đang chơi”.

Nhất Niệm hỏi: “Chơi gì thế?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp bỗng nói: “Đang tạo nghiệt”.

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Chào Tiểu Tháp”.

Mặc dù cô ta từng ở trong Tiểu Tháp nhưng Tiểu Tháp chưa từng nói chuyện với cô ta, đây là lần đầu tiên.

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Nó cũng khá có thiện cảm với cô gái Nhất Niệm này, không có tâm tư xấu xa gì.
Chương 1560: Kéo dài thời gian

Lúc này, Diệp Quân và Nhất Niệm đồng thời quay đầu nhìn về phía bên phải, chỉ thấy tay người đàn ông bắt đầu không thành thật, mới đầu họ chỉ ôm nhau nhưng bây giờ đã bắt đầu mò mẫm lên xuống, hơi thở của cả hai người đã bắt đầu trở nên gấp gáp.

Thấy thế, Diệp Quân sầm mặt.

Nền văn minh Tu La này phóng khoáng vậy sao?

Nhất Niệm nhìn đôi nam nữ đó, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

Thấy đôi nam nữ đó càng lúc càng kích tình, Diệp Quân lập tức kéo Nhất Niệm lại, sau đó dẫn cô ta biến mất khỏi đó.

Trên bờ ánh mắt Nhất Niệm đầy vẻ hiếu kỳ.

Diệp Quân bật cười: “Đi thôi”.

Dứt lời, hắn kéo Nhất Niệm xoay người rời đi, hai người vừa ra khỏi đại điện, Diệp Quân không biết cảm nhận được gì mà đồng tử đột nhiên co rút lại, ngay sau đó hắn bỗng kéo Nhất Niệm ra phía sau, đồng thời vô số kiếm ý trào ra từ trong người hắn.

Thế nhưng ngay khi vô số kiếm ý đó xuất hiện, thời không mà hắn đang đứng bỗng dừng lại, hai người Diệp Quân và thời không đó lập tức biến mất.



Tộc Thái A.

Trong điện, ông lão áo sợi gai trầm giọng nói với Thái A Thiên ở trước mặt: “Huyền tộc ra tay rồi”.

Thái A Thiên không nói gì, chỉ chậm rãi bước đến trước cửa đại điện.

Ông lão áo sợi gai do dự một lát, sau đó nói: “Chúng ta có cần ra tay không?”

Thái A Thiên bình tĩnh nói: “Lý do?”

Ông lão áo sợi gai im lặng.

Lý do!

Huyền tộc có thể ra tay với Diệp Quân nhưng Thái A Thiên không thể tùy tiện ra tay với Huyền tộc, dù sao mọi người cũng đều thuộc nền văn minh Tu La.

Vô duyên vô cớ đánh Huyền tộc, lúc này mình không chiếm được lý, cũng sẽ khiến người dân nền văn minh Tu La tức giận.

Phải biết mặc dù nền văn minh Tu La có đấu đá nội bộ nhưng lúc đấu tranh với người ngoài thì vẫn phải đồng lòng với nhau.

Đoàn kết!

Đây cũng là lý do tại sao nền văn minh Tu La có thể mạnh đến thế.

Thái A Thiên bỗng nói: “Có thông báo cho học sĩ tối thượng không?”

Ông lão áo sợi gai trầm giọng nói: “Học sĩ tối thượng đang ở cấm địa, chúng ta không thể vào đó, hơn nữa Huyền tộc có cường giả trấn giữ… Dĩ nhiên là họ sợ có người đi thông báo cho học sĩ tối thượng”.

Thái A Thiên nói: “Nghĩ cách thông báo cho học sĩ tối thượng… Huyền tộc gài bẫy hãm hại Thái An Thiên ta, dĩ nhiên chúng ta cũng không thể để chúng dễ chịu”.

Ông lão áo sợi gai nói: “Nếu thiếu niên đó đã bị giết…”

Thái A Thiên nhắm mắt lại: “Vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.

Ông lão áo sợi gai gật đầu, sau đó xoay người rời đi.



Trong hư không bí ẩn nơi nào đó, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn và Nhất Niệm bị ai đó sử dụng thần thông vô thượng ép buộc dẫn đến đây.

Nhất Niệm nhìn sương mù ở đằng xa, sau đó tiếp tục liếm kẹo hồ lô.

Lúc này một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong sương mù.

Người đàn ông mặc một bộ đồ trắng, khí chất bất phàm, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta tự giới thiệu, Huyền Minh”.

Huyền tộc!

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có việc gì?”

Huyền Minh cười nói: “Rơi vào nguy hiểm nhưng sắc mặt không đổi, thú vị đấy”.

Dứt lời, gã chậm rãi bước đến chỗ Diệp Quân: “Theo ta được biết, trên người ngươi có bảo vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn đúng không?”

Diệp Quân cười nói: “Thì ra là đến vì thứ này”.

Huyền Minh nhìn Diệp Quân cười nói: “Chết có rất nhiều kiểu, nếu ngươi chủ động giao đồ ra, ta có thể để ngươi chọn cho mình một cách chết, ngươi thấy sao?”

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ngươi đang kéo dài thời gian”.

Huyền Minh híp mắt, Diệp Quân lại nói: “Ngươi đang đợi người à?”

Huyền Minh cười nói: “Sao mà biết được?”

Diệp Quân nhìn Huyền Minh: “Kết giới thời không ở đây đang không ngừng tăng cường, nói cách khác ngươi không chắc có thể giết được ta nên mới kéo dài thời gian chờ viện binh”.

“Ha ha!”

Huyền Minh bật cười: “Phải nói rằng ta đánh giá ngươi hơi thấp đấy”.

Đúng là gã đang trì hoãn thời gian, sở dĩ làm như Diệp Quân nói, không phải vì gã không chắc có thể giết được Diệp Quân, mà là bởi vì Diệp Quân nắm giữ một bảo vật đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Từ lúc đầu gã không hề xem thường Diệp Quân.

Gã biết rất rõ khinh địch là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.

Thế nên gã đang đợi, đợi một vị lão tổ Huyền tộc đến.

Diệp Quân bỗng nói: “Có biết tại sao ta để ngươi kéo dài thời gian không?”

Huyền Minh cười nói: “Tại sao?”

Diệp Quân phất vạt áo trước, sau đó bình tĩnh nói: “Vì ta cũng đang kéo dài thời gian”.

Huyền Minh sửng sốt, ngay sau đó đồng tử gã co rụt lại, lúc này lông tơ cả người dựng đứng hết lên, vì một thanh kiếm bỗng xuất hiện trước mặt gã mà không hề có tiếng động.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Hơn nữa còn là kiếm Thanh Huyên.

Phản ứng của Huyền Minh cũng nhanh, ngay khi thanh kiếm xuất hiện, gã vội vận khí, một màn bảo vệ che phủ lấy gã, thế nhưng thanh kiếm lập tức đâm phá màn bảo vệ đó.

Vèo!

Kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua giữa trán, ghim chặt gã tại đó.

Hai mắt Huyền Minh trợn to, ngây ngốc.

Đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng dâng lên từ hư không, một giọng nói vang lên: “Nếu ngươi giết gã, ta nhất định sẽ giết cả nhà ngươi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK