Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1196: Sự khiêm tốn của chủ nhân bút Đại Đạo

Diệp Quân nhìn nữ phu tử, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì à?”

Hắn không ghét người phụ nữ này, nhưng cũng không có thiện cảm.

Nữ phu tử mở lòng bàn tay, thần ấn từ trong tay bà ta chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hờ hững nhìn thoáng qua thần ấn, sau đó cười nói: “Không cần nữa sao?”

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta rất muốn xem thử ngươi sẽ thừa kế ý chí của thầy, để vũ trụ có trật tự trở lại như thế nào…”

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Người hiểu lầm một chuyện rồi. Đến bây giờ ta vẫn không có ý định thừa kế ý chí của Thần Nhất tiền bối, trật tự mà ta muốn thiết lập là trật tự của ta, chứ không phải trật tự của Thần Nhất tiền bối. Cho nên nữ phu tử, ta cảm thấy người không cần ra vẻ như thế với ta, vì sự thù địch của người khiến ta cảm thấy rất khó hiểu”.

Nét mặt nữ phu tử không chút cảm xúc: “Ta chỉ không hiểu vì sao thầy phải chọn ngươi, đừng trách ta nói thẳng, ngươi bây giờ còn chưa có tư cách khiến ta thù địch đâu”.

Diệp Quân lắc đầu.

Không thể không nói, hắn khá ghét mấy vị thần ở thời đại Thần Nhất này.

Người nào cũng giỏi làm ra vẻ!

Kiêu căng ngạo mạn, luôn cảm thấy mình hơn người khác.

Lúc này, hắn nghĩ tới chủ nhân bút Đại đạo, hắn chợt cảm thấy tính cách của người này thật sự rất tốt, dù hơi màu mè, nhưng chưa từng ra vẻ thế này.

Đương nhiên hắn không biết sở dĩ chủ nhân bút Đại Đạo khiêm tốn như thế đều là vì bị đánh…

Không cùng quan điểm nói nửa câu cũng nhiều!

Diệp Quân không muốn nói gì thêm với nữ phu tử này nữa, hắn xoay người rời đi.

Mà hắn cũng không nhận thần ấn kia.

Thấy Diệp Quân rời đi, nữ phu tử hơi nhíu mày: “Thần ấn của ngươi”.

Diệp Quân không quay đầu lại: “Nó chọn người, cho nên bây giờ nó là của người”.

Nữ phu tử híp mắt, giọng nói hơi lạnh lùng: “Ngươi biết nó là gì không?”

Diệp Quân vẫn không thèm quay đầu: “Đừng trách ta nói thẳng, nếu ta cần ngoại vật, tuỳ ý lấy ra một thứ vẫn tốt hơn nó gấp trăm lần”.

Hắn cũng không khoác lác.

Kiếm Hành Đạo, kiếm Thanh Huyên, Tiểu Tháp…

Thứ nào không lợi hại hơn thần ấn này chứ?

Ánh mắt nữ phu tử trở nên lạnh như băng: “Ngông cuồng”.

Diệp Quân cũng không nói gì thêm, hắn bước nhanh biến mất ở phía xa.

Với Diệp Quân, gia thế hơn người cũng không phải chuyện đáng để hắn khoe khoang, dù sao bây giờ hắn vẫn còn chưa mạnh lắm.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân biến mất ở phía xa, nhíu chặt mày, một lát sau, bà ta lắc đầu, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng: “Kiêu ngạo, tự ái buồn cười… Thầy, đây là người mà người chọn ư? Không biết nhịn nhục, tự cho là đúng, hắn có gì đáng để có được truyền thừa của người chứ?”

Thất vọng.

Đương nhiên phần nhiều là không cam lòng.

Mấy năm qua, bà ta vẫn luôn trông chừng ở đây, mục đích là vì truyền thừa của Thần Nhất, nhưng bà ta không ngờ truyền thừa của Thần Nhất hoàn toàn không ở đây.

Đương nhiên bà ta cũng không ngờ Thần Nhất lại đưa truyền thừa cho một kẻ yếu như thế.

Hắn dựa vào cái gì chứ?

Nữ phu tử nắm chặt thần ấn trong tay phải, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Thầy, lần này đừng trách ta không thể nghe theo ý của người, truyền thừa của người không nên ở trong tay người như thế”.

Dứt lời, bà ta đột nhiên tiến lên một bước.

Ầm!

Diệp Quân phía xa đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu, sau đó, nữ phu tử kia đã xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, một khí thế đáng sợ bao phủ lấy hắn.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời nhíu mày.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt không có chút cảm xúc: “Đưa hết những gì thầy cho ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi một con đường sống”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta vốn tưởng rằng dù chúng ta không thể trở thành bạn thì ít nhất cũng không trở thành kẻ thù, xem ra ta sai rồi”.

Nét mặt nữ phu tử không chút cảm xúc: “Nếu ngươi xuất sắc, nói không chừng ta có thể giúp ngươi, nhưng tiếc là biểu hiện của ngươi khiến ta rất không hài lòng, vì thế ta từ chối giúp ngươi. Hơn nữa với thực lực và chỉ số thông minh của ngươi bây giờ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chết trong tay những Nguỵ Thần khác, ta cũng không muốn truyền thừa của thầy rơi vào tay người khác”.

Dứt lời, bà ta tiến một bước về phía trước.

Oanh!

Một khí thế ngút trời chợt hạ xuống từ trên trời, như chục nghìn ngọn núi lớn đè lên người Diệp Quân.

Diệp Quân siết chặt hai tay, trong cơ thể có kiếm ý vô địch đột nhiên cuộn trào.

Ầm!

Kiếm ý vô địch khí thế bừng bừng, ngăn chặn khí thế ngút trời kia.

Thấy cảnh này, nữ phu tử híp mắt lại, bước tới một bước nữa, giơ tay đè xuống.

Oanh!

Khí thế trên đầu Diệp Quân chợt tăng lên, kiếm ý của hắn bị trấn áp một lần nữa.

Nữ phu tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt không chứa đựng chút tình cảm nào: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi chủ động giao tất cả truyền thừa của thầy ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không trừ khi thầy xuất hiện, không thì không ai cứu được ngươi đâu”.
Chương 1197: Đánh giá thấp

Nữ phu tử mang theo khí thế như những ngọn núi to lớn chất chồng lên nhau chèn ép về phía Diệp Quân, lúc này, kiếm ý của Diệp Quân đã khó mà chống lại được, chỉ có thể rút lui.

Cảnh giới chênh lệch quá xa!

Phải biết rằng nữ phu tử đã vượt qua Tổ Cảnh, cao hơn Diệp Quân tận mấy cảnh giới.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân, thấy hắn vẫn ngoan cố chống cự, trong đôi mắt lạnh như băng của bà ta dần hiện lên sát khí.

Đúng vào lúc này…

Oanh!

Trong cơ thể Diệp Quân có một tia kim quang bay lên cao.

Ngao Thiên Thiên!

Vào khoảnh khắc hai người dung hợp, một khí thế ngút trời dâng trào phá vỡ khí thế của nữ phu tử. Cùng lúc đó, Diệp Quân đột nhiên biến thành một thanh kiếm bay lên chém về phía nữ phu tử.

Vụt!

Thời không trên đầu nữ phu tử chợt nứt ra, một thanh kiếm hung hăng chém tới.

Trên mặt nữ phu tử không có chút cảm xúc, bà ta chắp ngón tay nhẹ nhàng vung lên.

Ầm!

Thanh kiếm kia lập tức bị chẹn lại.

Nữ phu tử nhìn Diệp Quân đang gần trong gang tấc, trong mắt loé lên sát khí: “Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ…”

Còn chưa nói hết câu, trong cơ thể Diệp Quân trước mặt bà ta đã bộc phát ra ba sức mạnh kinh khủng.

Sức mạnh huyết mạch!

Ầm!

Trong nháy mắt nữ phu tử đã bị đánh lui nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, trong mắt bà ta tràn đầy vẻ khó tin: “Không ngờ ngươi lại có ba loại sức mạnh huyết mạch…”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm ngưng từ trong lòng bàn tay hắn, hắn tiến lên một bước, trong nháy mắt, một thanh kiếm đã chém tới trước mặt nữ phu tử.

Chiêu kiếm mạnh nhất!

Chiêu kiếm này không chỉ có kiếm ý vô địch hoàn toàn mới mà còn có ba loại sức mạnh huyết mạch và sức mạnh của Ngao Thiên Thiên.

Kiếm chém ra chống lại sức mạnh phong ấn mà Thần Nhất để lại.

Đương nhiên Diệp Quân cũng rất vất vả.

Từ khoảnh khắc bắt đầu ra tay hắn đã rất vất vả rồi, vì hắn không chỉ phải chống lại sức mạnh của nữ phu tử mà còn phải chống lại sức mạnh phong ấn trong bóng tối kia.

Thấy chiêu kiếm của Diệp Quân chém tới, nữ phu tử không lùi mà còn xông lên, tay phải bà ta khẽ run, một thanh trường thước màu vàng xuất hiện trong tay bà ta. Ngay sau đó bà ta cầm lấy trường thước vung lên, chống lại chiêu kiếm của Diệp Quân.

Oanh!

Vào khoảnh khắc kiếm và thước va vào nhau, một sức mạnh đáng sợ chợt bộc phát, hai người đồng thời liên tục lùi lại.

Vừa dừng lại, sắc mặt Diệp Quân đã trở nên trắng bệch như tờ giấy, vì sức mạnh phong ấn bí ẩn kia lại đè lên người hắn một lần nữa, muốn phong ấn tu vi của hắn.

Diệp Quân nhìn nữ phu tử phía xa bằng ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu, vì sao người phụ nữ này lại không bị trấn áp bởi phong ấn?

Nữ phu tử phía xa cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này bà ta cũng hơi ngạc nhiên vì không ngờ sức chiến đấu của Diệp Quân lại đáng sợ như thế.

Phải biết rằng cảnh giới của bà ta cao hơn Diệp Quân không ít.

Dưới tình huống bình thường, cao thủ cảnh giới Đế Quân còn không bằng một con kiến trong mắt bà ta, hơn nữa Diệp Quân lúc này còn bị phong ấn ở đây trấn áp.

Đánh giá thấp rồi!

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân, bà ta không nói nhảm một lời mà tiến về phía trước, trong nháy mắt một tia bạch quang gần nghìn trượng đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể bà ta, bạch quang biến thành một lưỡi dao khổng lồ chém mạnh về phía Diệp Quân.

Thấy lưỡi dao chém tới, Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn bước một bước về phía trước chém ra một chiêu chứa đựng ba loại sức mạnh huyết mạch và kiếm ý của bản thân.

Đối đầu trực diện!

Đối mặt với người phụ nữ này hắn cũng chỉ có thể đánh trực diện.

Diệp Quân xông lên khiến sức mạnh phong ấn của Thần Nhất phải lui lại một lần nữa, sau đó, một thanh kiếm chém thẳng lên trên lưỡi dao khổng lồ kia.

Oanh!

Diệp Quân chém vỡ lưỡi dao kia, thanh kiếm dài chém thẳng về phía nữ phu tử.

Nữ phu tử híp mắt lại, bà ta đột nhiên tiến lên một bước, lại chém ra một lưỡi dao khổng lồ.

Ầm!

Diệp Quân bị lưỡi dao này làm dừng lại.

Nữ phu tử lại tiến lên một bước.

Vụt!

Một tia bạch quang loé lên.

Oanh!

Diệp Quân bị đánh cho liên tục lùi lại!

Lúc này, nữ phu tử lại bước thêm một bước nữa, nhưng ngay sau đó thân thể của Diệp Quân ở phía xa chợt trở nên hư ảo.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Trong nháy mắt có vô số thanh kiếm lao ra từ trong thời không, sau đó hội tụ lại thành một thanh kiếm.

Ầm!

Thanh kiếm chém tới khiến sắc mặt nữ phu tử nhất thời thay đổi, bà ta cầm trường thước trong tay đâm về phía trước, hàng vạn hàng nghìn tia bạch quang lập tức kéo đến.

Đối đầu trực diện một lần nữa!

Ầm!

Sức mạnh của hai người va vào nhau rồi nổ tung trong thiên địa, hai người đồng thời lùi lại, Diệp Quân lui tận mấy nghìn trượng mới dừng, sức mạnh phong ấn kia lại xuất hiện, trấn áp tu vi của hắn.

Cảm nhận được điều này sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở nên dữ tớn, cái này đúng là mãi không chịu thôi mà!

Diệp Quân siết chặt hai tay, kiếm ý vô cùng vô tận điên cuồng lao ra từ trong cơ thể hắn để chống lại sức mạnh phong ấn kia.

Không chỉ kiếm ý mà còn có sức mạnh huyết mạch của hắn nữa.
Chương 1198: Ngươi nghĩ mình là ai?

Ầm!

Thời không xung quanh Diệp Quân trở nên sôi trào.

Nữ phu tử ở phía xa nhìn chằm chằm Diệp Quân, ngày càng thấy kinh ngạc hơn.

Không thể không nói thực lực của chàng trai trước mắt thật sự vượt xa dự đoán của bà ta, chỉ mới cảnh giới Đế Quân đã có sức chiến đấu như thế đúng là hơi không tầm thường.

Lúc này, bà ta chợt nhận ra có lẽ sư phụ chọn hắn là có ý đồ khác.

Nhưng việc này cũng không thể ngăn cản quyết định của bà ta.

Truyền thừa của sư phụ nằm trong tay bà ta sẽ tốt hơn, bà ta có lòng tin là thế.

Nghĩ vậy, nữ phu tử chợt mở lòng bàn tay trái, một tia bạch quang bay lên tận sâu trên trời cao, cùng lúc đó, trong tia bạch quang kia chậm rãi ngưng tụ một lưỡi dao khổng lồ.

Diệp Quân ở phía xa ngẩng đầu nhìn về phía nữ phu tử, lúc này sắc mặt của hắn rất khó coi, vì phần lớn sức mạnh của hắn đều đang chống lại sức mạnh phong ấn kia. Mà lúc này rõ ràng người phụ nữ này muốn sử dụng đại chiêu.

Đánh kiểu gì đây?

Diệp Quân chọn không đánh nữa!

Người Diệp Quân khẽ run, biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Thấy cảnh này, nữ phu tử nhíu mày: “Muốn trốn à?”

Dứt lời, bà ta chắp tay lại chém về phía trước.

Vụt!

Trong bạch quang kia có một lưỡi dao chém xuống.

Diệp Quân đột nhiên dừng lại ở dãy núi cách đó chục nghìn dặm, hắn vừa xoay người thì một lưỡi dao khổng lồ đã chém mạnh xuống từ trên trời.

Thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày, lúc này giọng nói của Ngao Thiên Thiên chợt vang lên: “Để ta”.

Dứt lời…

Oanh!

Một tia kim quang bay lên cao từ trong cơ thể Diệp Quân, nhưng kim quang này hoàn toàn không thể ngăn chặn lưỡi dao kia, hai bên vừa mới tiếp xúc thì kim quang đã nổ tung.

Diệp Quân vội nói: “Quay lại đây”.

Ngao Thiên Thiên bay lại vào người Diệp Quân, hai người dung hợp một lần nữa!

Diệp Quân giẫm nhẹ chân phải bay lên cao, đối diện với với lưỡi dao khổng lồ này.

Ầm!

Kiếm và lưỡi dao vừa tiếp xúc với nhau thì vô số dãy núi bên dưới đã biến thành bụi phấn, vào thời khắc này thời không xung quanh cũng nổ tung, cực kỳ kinh khủng.

Diệp Quân cũng bị lưỡi dao chém cho rơi xuống từ trên trời, cuối cùng rơi xuống dưới đất, vừa rơi xuống đất thì mặt đất đã lập tức nổ tung, biến thành một vực sâu không thấy đáy.

Lúc này, thời không phía chân trời chợt nứt ra, nữ phu tử bay tới từ không trung, bà ta lạnh lùng nhìn xuống đáy vực bên dưới.

Đúng thời điểm này, một tia kiếm quang đột nhiên bay lên cao từ đáy vực sâu.

Nữ phu tử cầm trường thước vung tay áo, nét mặt không chút cảm xúc

Ầm!

Diệp Quân bị đánh lui nghìn trượng, vừa mới dừng lại thì thời không sau lưng hắn đã vỡ tan tành!

Khoé miệng của Diệp Quân có một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống, cùng lúc đó tu vi của hắn lại bị phong ấn một lần nữa.

Nữ phu tử chậm rãi đi về phía Diệp Quân: “Không thể không nói là ngươi thật sự khiến ta hơi bất ngờ đấy”.

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nói: “Ta hơi tò mò vì sao bà lại không bị phong ấn ở đây trấn áp?”

Nữ phu tử bình tĩnh nói: “Vì ta là một trong những người bảo vệ của nơi này”.

Diệp Quân nhíu mày: “Người bào vệ?”

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân, chậm rãi siết chặt tay phải: “Chúng ta phụng mệnh bảo vệ nơi này, đương nhiên sẽ không bị phong ấn ở đây trấn áp”.

Thì ra là thế!

Diệp Quân lại lau máu tươi trên khoé miệng một lần nữa, kiếm ý trên tay phải hơi rung lên.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu trước kia ngươi đưa truyền thừa của sư phụ cho ta thì nể mặt sư phụ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ dù ngươi có đưa truyền thừa, ta cũng sẽ không để ngươi được sống. Vì ngươi là một người khá có tính uy hiếp, đặc biệt là trong tương lai”.

Tuy là kẻ thù của Diệp Quân, nhưng bà ta không thể không thừa nhận thiên phú và sức chiến đấu của hắn rất đáng sợ, nếu cho Diệp Quân thêm chút thời gian đợi đến khi hắn đạt tới Tổ Cảnh…

Dù là bà ta cũng không dám suy nghĩ sâu xa hơn.

Nhất định phải chết!

Diệp Quân nhìn nữ phu tử, lúc này bà ta đã không thể che giấu được sát khí trong mắt.

Hắn biết đối phương muốn giết chết hắn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, hắn vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh phong ấn trong thiên địa, nếu không có nó, có lẽ hắn có thể đánh một trận với nữ phu tử, nhưng lúc này có nó ngăn cản, hắn hoàn toàn không thể chiến thắng được bà ta.

Lúc này, nữ phu tử đột nhiên tiến lên một bước, bà ta vung tay áo, trường thước trong tay biến thành một tia bạch quang đánh mạnh về phía Diệp Quân.

Oanh!

Một khí thế đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân!

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, kiếm ý vô địch vô cùng vô tận trong cơ thể hắn đột nhiên phóng lên cao, khí thế bao phủ lấy hắn thoáng chốc vỡ tan.

Diệp Quân giẫm chân phải biến thành một tia kiếm quang xông về phía trước.

Ầm!

Diệp Quân chém một kiếm lên trên trường thước, sức mạnh cường đại thoáng chốc đánh rách thân thể hắn làm máu tươi bắn tung toé, cùng lúc đó, hắn cũng bay ra xa.

Nữ phu tử lại tiến lên một bước nữa muốn giết chết Diệp Quân, nhưng lúc này Mộc Nguyên trong cơ thể Diệp Quân chợt xuất hiện, ông ta giơ tay làm động tác gì đó về phía sức mạnh phong ấn kia, tạo thành một Truyền Tống Trận, trong nháy mắt, Diệp Quân và ông ta đồng thời biến mất.

Nữ phu tử nở nụ cười khinh thường, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt xuyên qua thời không, vào lúc bà ta muốn tiếp tục đuổi theo thì bên cạnh chợt vang lên hai tiếng bước chân.

Nữ phu tử hơi nhíu mày quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có hai người đi tới, một nam một nữ, người đàn ông mặc áo trắng, người phụ nữ cũng mặc váy trắng.

Người đàn ông lắc đầu: “Không công bằng cho lắm”.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi nghĩ mình là ai?”

“Gì cơ?”

Nghe thấy câu này, người phụ nữ váy trắng vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh lập tức trở nên lạnh lùng…
Chương 1199: Ngươi xứng được biết tên ta sao?

Theo ánh mắt người phụ nữ váy trắng trở nên lạnh lùng, nhiệt độ xung quanh cũng thoáng chốc giảm xuống, khiến người ta có cảm giác như rơi xuống hầm băng.

Nữ phu tử chuyển mắt nhìn từ người đàn ông áo trắng về phía người phụ nữ, bà ta nhìn chằm chằm người phụ nữ, sâu trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an, hơn nữa cảm giác này còn dần lan rộng ra.

Cảm nhận được điều này, nữ phu tử nhất thời nhíu chặt mày, bà ta cố gắng xua đi bóng ma tâm lý, đang định lên tiếng thì người phụ nữ váy trắng phía xa chợt giơ tay lên rồi xoay lại.

Phịch!

Nữ phu tử còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã cong lại, quỳ thẳng xuống đất.

Nữ phu tử như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm nữ phu tử bằng ánh mắt lạnh như băng, không chứa đựng chút cảm xúc: “Ngươi nghĩ… mình là ai?”

Nữ phu tử ngơ ngác nhìn người phụ nữ váy trắng trước mặt: “Sao… có thể chứ…”

Bà ta là một trong những cao thủ mạnh nhất của vũ trụ này!

Nhưng đối phương chỉ vung tay một cái đã khiến bà tay phải quỳ xuống.

Không hề có khả năng phản kháng.

Làm sao có thể?

Nữ phu tử mơ hồ, mọi thứ diễn ra trước mắt khiến bà ta cảm thấy như nằm mơ vậy, vô cùng không chân thực.

Người phụ nữ váy trắng kéo người đàn ông áo trắng đi về phía xa, bà ấy không có chút hứng thú nào với nữ phu tử này cả, vì người này thật sự quá yếu.

Yếu đến mức khiến bà ấy không có cả hứng thú ra tay.

Hai người chậm rãi đi tới tinh không xa xôi, mà lúc này nữ phu tử chợt cất lời: “Ngươi là?”

Người phụ nữ không thèm quay đầu lại: “Ngươi xứng được biết tên ta sao?”

Sắc mặt nữ phu tử thoáng chốc trở nên dữ tợn.

Bà ta tung hoành cả một đời đã bao giờ bị sỉ nhục như thế đâu?

Bà ta không muốn ngồi chờ chết mà lựa chọn liều mạng đánh một trận, bà ta mở lòng bàn tay, một tia kim quang bay lên cao từ trong cơ thể bà ta.

Thần ấn!

Lúc này, bà ta điều động sức mạnh của thần ấn, hy vọng có thể mượn sức mạnh của nó phá vỡ phong ấn kiếm khí trong cơ thể của mình.

Nhưng vào khoảnh khắc sức mạnh của thần ấn xuất hiện…

Oanh!

Thần bảo được cho là mạnh nhất thời đại Thần Nhất này ầm ầm vỡ tan, ngoài ra cả thân thể và thần hồn của nữ phu tử cũng không thể thoát được.

Linh của thần ấn chợt gào thét thê lương: “Không!”

Lúc này, thần hồn của nó cũng đang bắt đầu tiêu tán.

Trong giọng nói tràn đầy sự không cam lòng và nuối tiếc.

Nó là báu vật của thời đại Thần Nhất, từng đi theo Thần Nhất khai thiên lập địa, tung hoành vũ trụ, mà lúc này nó lại phải biến mất khỏi vũ trụ bằng một cách tầm thường như thế.

Nó không cam lòng!

Nó điên cuồng gào thét muốn thay đổi điều gì đó, nhưng lại không thể làm gì. Vì đối diện với sức mạnh kia, nó có vẻ nhỏ bé tựa như một hạt bụi vậy.

Cuối cùng, linh của thần ấn hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Mà thần hồn của nữ phu tử cũng đã như một làn khói xanh.

Lúc này bà ta mới hiểu mình buồn cười đến mức nào, lại còn muốn dùng sức mạnh của thần ấn phá vỡ phong ấn của kiếm khí kia.

Cái gì gọi là lấy trứng chọi đá?

Chính là thế này đây!

Mãi đến trước khi chết, bà ta mới nhận ra mình yếu như thế nào…

Chẳng mấy chốc, nữ phu tử và thần ấn đồng thời biến mất trong thiên địa.



Ở bên kia, người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước đi.

Lúc này, người đàn ông chợt nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, có phải huynh không nên xuất hiện ngăn cản người phụ nữ kia không?”

Người phụ nữ lắc đầu, bà ấy nắm lấy tay người đàn ông, dịu dàng nói: “Huynh làm gì muội cũng đều ủng hộ!”

Người đàn ông cười khẽ, nhìn về phía cuối tinh không xa xôi: “Ở với họ thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi…”

Người phụ nữ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nghe theo huynh cả”.



Ở một nơi khác.

Sau khi Mộc Nguyên và Diệp Quân dừng lại, ông ta quay đầu nhìn về phía sau, thấy người phụ nữ kia không đuổi theo thì nhất thời hơi nghi ngờ.

Đáng lý ra chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp Quân, tại sao lại không đuổi theo?

Lúc này, dường như Mộc Nguyên nghĩ đến điều gì, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mà lúc này vết thương trên người Diệp Quân cũng đã hoàn toàn hồi phục.

Mộc Nguyên kinh ngạc: “Hồi phục nhanh thế sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Hắn có Tổ Nguyên, kết hợp với cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, đương nhiên sẽ hồi phục rất nhanh, có thể nói chỉ cần không giết chết hắn thì hắn đều có thể hồi phục một cách nhanh chóng.

Mộc Nguyên lắc đầu cười khẽ, không thể không nói trong khoảng thời gian đi theo Diệp Quân, ông ta ngày càng cảm thấy Diệp Quân không đơn giản, hắn thật sự có quá nhiều thần vật.

Dù ở thời đại Thần Nhất thì thần ấn đúng là báu vật, nhưng với Diệp Quân thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Diệp Quân chợt ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi”.

Trận chiến trước đó, hắn thật sự cảm thấy khá bực, vì hắn không chỉ phải chiến đấu với nữ phu tử mà còn phải chống lại sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại, cũng giống như một người đấu với hai người.

Đánh như thế thật sự khiến hắn rất khó chịu.

Dù sao bây giờ thân phận người thừa kế truyền thừa Thần Nhất của hắn đã bại lộ, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì, vì thế cũng đã đến lúc rời đi rồi.

Nhưng rời đi bằng cách nào cũng là vấn đề!

Dù sao bây giờ thần ấn không ở chỗ hắn, muốn đi thì phải đối mặt với phong ấn của Thần Nhất.

Lúc Diệp Quân đang không biết làm sao thì bà nội của Lâm Bảo Mỹ chợt xuất hiện, Diệp Quân nhìn về phía bà lão, bà cụ nói: “Diệp thiếu muốn rời khỏi đây sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Bà có cách à?”

Bà cụ trầm giọng nói: “Phải đến Võ Châu”.
Chương 1200: Luôn gọi

Diệp Quân tò mò: “Võ Châu là ở đâu?”

Bà lão giải thích: “Theo ta được biết, Võ Tông – tông môn mạnh nhất ở Võ Châu có một trận pháp dịch chuyển cổ xưa, trận pháp dịch chuyển này là do Thần Nhất để lại năm đó, thông qua trận pháp dịch chuyển sẽ có thể rời khỏi nơi này, nhưng điều kiện mở trận pháp dịch chuyển có hơi khắt khe”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đi thử xem sao”.

Bà lão thoáng chần chừ rồi nói: “Diệp thiếu, ta xin nhiều lời một câu, đừng tuỳ ý để lộ chuyện cậu có Tổ Nguyên, dù sao cũng có câu người bình thường không có tội, nhưng người mang ngọc thì có”.

Diệp Quân cười nói: “Ta biết, phiền bà dẫn đường”.

Thực lực của hắn và Mộc Nguyên đương nhiên hơn hẳn bà cụ, nhưng hai người ra tay ở đây chắc chắn sẽ dẫn đến sức mạnh phong ấn Thần Nhất để lại. Còn bà cụ thì khác, bà là người nơi này, cho nên sử dụng sức mạnh sẽ không bị phong ấn của Thần Nhất trấn áp.

Bà cụ nói: “Được.”

Cứ thế dưới sự hướng dẫn của bà lão, ba người đi thẳng tới Võ Châu.

Trên đường đi, Diệp Quân chợt hơi tò mò: “Mộc Nguyên tiền bối, nữ phu tử kia…”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Ta cũng không hiểu vì sao”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, có người đi theo chúng ta sao?”

Tiểu Tháp hơi kinh ngạc: “Sao ngươi lại có suy nghĩ này?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Chỉ là cảm giác thôi, ta cũng không thể nói rõ được”.

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ ngươi bị người phụ nữ kia đánh đến mức hơi nhạy cảm rồi”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp đánh trống lảng: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”

Nó biết tiểu chủ này rất thông minh, vì thế phải nhanh chóng đổi chủ đề mới được.

Tính toán?

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Đi ra ngoài, có một đám người nhà họ Vương đang đợi chúng ta, trên nhà họ Vương còn có một đám nguỵ thần…”

Nói đến đây, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà híp mắt lại.

Quá Khứ Tông!

Hắn vẫn chưa quên người phụ nữ kia!

Cả Ác Đạo nữa!

Hắn không biết thân phận người phụ nữ của Quá Khứ Tông, nhưng Ác Đạo cũng từng là một thành viên của Thần Điện.

Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, ngươi từng đi theo cha ta lâu như thế, ta muốn hỏi ngươi chuyện này”.

Tiểu Tháp lập tức đề phòng: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tình huống của ta bây giờ là mỗi lần thực lực tăng lên thì kẻ thù của ta sẽ càng mạnh hơn, dù ta có cố gắng thế nào thì kẻ thù của ta vẫn sẽ mạnh hơn ta rất nhiều, trước kia cha ta cũng từng gặp chuyện thế này sao?”

Tiểu Tháp nói: “Không phải gặp phải, mà là lúc nào cũng thế”.

Diệp Quân vội hỏi: “Ông ấy giải quyết như thế nào?”

Tiểu Tháp nói: “Kẻ thù vẫn luôn mạnh, còn ông ấy thì luôn gọi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Luôn gọi?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Gọi người đấy, khi thật sự không đánh được nữa ông ấy sẽ gọi cứu viện, dù sao cũng không thể để bị đánh chết được đúng không?”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp vội nói: “Ngươi không thể làm theo ông ấy được, vì lý do đó nên đến bây giờ ông ấy vẫn chưa thể phá thần, đi tới bước cuối cùng được đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi sợ ta đi theo con đường cũ của cha ta à?”

Tiểu Tháp khẽ thở dài.

Thật ra tâm trạng của nó cũng rất phức tạp.

Nó đã đi theo ba thế hệ, người của hai thế hệ trước đi con đường không giống nhau, hơn nữa cũng không dễ đi, vì thế nó không muốn Diệp Quân đi theo con đường của hai thế hệ trước.

Đặc biệt hôm nay Diệp Quân còn đi con đường kiếm đạo vô địch, con đường này là lợi hại nhất trong ba thế hệ.

Vì thế Diệp Quân chỉ có thể đi con đường của mình, nhưng tình huống bây giờ là dù người này cố gắng thế nào thì kẻ thù vẫn luôn mạnh hơn hắn, hơn nữa còn không chỉ mạnh một chút.

Lịch sử luôn giống nhau đến mức đáng sợ.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Tháp gia đừng lo, ta sẽ đi con đường của mình thật tốt”.

Tiểu Tháp khẽ thở dài, thật ra tiểu tử này rất thông minh, hơn nữa còn thông minh hơn trong tưởng tượng của nó, vì rất nhiều lúc nó có thể cảm giác được tiểu tử này hiểu và biết rất nhiều chuyện, nhưng hắn chưa từng nói.

Áp lực thật sự của hắn không phải kẻ thù bên ngoài, mà là đời trước của mình.

Cái này cũng giống như một học sinh dở vào lớp học giỏi, tất cả mọi người xung quanh đều cố gắng, thành tựu cũng hơn người… Ngươi có thể không biết xấu hổ mà lười biếng à?

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn đang nghĩ đến chuyện có thể xảy ra tiếp theo, cũng đang nghĩ cách giải quyết.

Rất nhiều lúc ngươi không thể bị động mà phải chủ động.

Hắn đều phải nghĩ đến tất cả các khả năng.

Không chỉ phải nghĩ mà còn phải nghĩ nên đối phó thế nào.

Mà cuối cùng, hắn đưa ra một kết luận với thực lực của hắn bây giờ, rất nhiều khả năng hắn cũng không thể làm gì được.

Mà cách tốt nhất chính là giống như cha trước đây, chọn cách chơi xấu…

Diệp Quân cảm thấy mất cảm giác rồi.

Mà Diệp Quân không biết rằng một âm mưu trước giờ chưa từng có đang lặng lẽ bắt đầu, mà mục tiêu của âm mưu này chính là hắn…

Trong hư không nào đó.

Một cô gái mặc áo bào trắng chậm rãi khép hờ mắt, im lặng không nói một lời.

Khi tin tức Diệp Quân có thần ấn truyền tới, cô ta đã quyết định là sẽ không chờ đợi thêm nữa.

Phải kết thúc rồi.

Lần này, cô ta muốn đích thân ra tay.

Đã đến lúc nên có một kết thúc với ba kiếm tu kia.

Dù một đấu ba cũng có gì phải ngại chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK