Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2461: Xé toạc

Ở tình huống bình thường, người ngoài không thể thông qua huyết mạch của Diệp Quân để tìm hiểu về người đàn ông áo xanh này được. Suy cho cùng, với thực lực bây giờ của ông ấy, tất cả nhân quả đều không thêm vào người được, chỉ cần ông ấy không đồng ý, không ai có thể tìm hiểu, nhưng vì ông ấy quan tâm tới cháu trai của mình, cho nên, ông ấy không từ chối một số sự tìm hiểu, đặc biệt là loại tìm hiểu thông qua cháu trai mình.

Khi nhìn thấy luồng Phật quang đánh tới, ánh mắt người đàn ông áo xanh từ từ trở nên lạnh giá, ông ấy phẩy tay áo một cái.

Ầm!

Luồng Phật quang lập tức tan vỡ.

Còn ở trong Bỉ Ngạn Giới đằng xa, hòa thượng dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu, con ngươi đột nhiên co rút lại, “Sao…”

Còn chưa dứt lời, ông ta đã âm thầm lặng lẽ biến mất ngay tại chỗ.

Biến mất cùng ông ta, còn có toàn bộ Bỉ Ngạn Giới.

Mà ở vũ trụ thế giới khác, giờ khắc này cũng có mấy cường giả Phật gia trước kia giúp hòa thượng làm phép cũng đột nhiên chết tại chỗ.

Tới lúc chết bọn họ cũng không rõ bản thân chết như thế nào!

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ bị xóa bỏ.

Cảnh tượng đột ngột này khiến hai mắt của đám người Bùi thần hầu ở ngoài mở to, đều không thể tin được.

Người đang sống sờ sờ, sao đột nhiên không còn nữa rồi?

Phạn Chiêu Đế dẫn đầu từ từ quay đầu nhìn vực sâu tinh không, cô ta cau mày lại.

Còn ở chỗ xa trong tinh không, người đàn ông áo xanh nhìn về phía Kiếp Giới ở Chân vũ trụ, ánh mắt như băng, ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền tới bên tai ông ấy.

Nghe thấy âm thanh kia, mày của người đàn ông áo xanh khẽ cau lại, sau khi im lặng giây lát, lạnh lẽo nói: “Có thể chịu khổ, nhưng người không thể chết, nếu không, ông đây sẽ không cho ai mặt mũi hết.”

Nói rồi, ông ấy quay người hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở vực sâu tinh hà.

Chân vũ trụ, Kiếp Giới.

Phạn Chiêu Đế thu mắt về, cô ta nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa, lúc này toàn thân Diệp Quân bùng cháy, dáng vẻ rất hung tợn.

Vừa nãy hắn bị sức mạnh của thanh lọc siêu độ giày vò cho rất thảm.

Hắn cũng không ngờ đối phương đang đánh nhau mà còn gọi người giúp đỡ được!

Được lắm!

Không cần giảng võ đức luôn.

Bùi thần hầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hơi nghi ngờ nói: “Phạn thần hầu, người vừa nãy ra tay là ai?”

Phạn Chiêu Đế bình tĩnh nói: “Không quan trọng.”

Bùi thần hầu nhìn Phạn Chiêu Đế một cái, không nói gì.

Chỗ xa, Diệp Quân vội vàng ổn định lại tâm trạng của mình, mặc dù hòa thượng kia đã chết, nhưng thần hồn và thân xác trước kia của hắn đã bị sức mạnh siêu độ kia làm cho hư hại nặng, bây giờ cực kì yếu ớt, hắn cũng không quan tâm tới đám người Phạn Chiêu Đế nữa, lập tức bắt đầu trị thương.

Phạn Chiêu Đế cũng không ra tay, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Bùi thần hầu bên cạnh Phạn chiêu đế không nhịn được nói: “Phạn thần hầu, chúng ta còn đợi gì nữa? Bây giờ đang là lúc hắn suy yếu nhất, chỉ cần ra tay, chắc chắn hắn sẽ chết.”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi đi thử đi.”

Bùi thần hầu nghẹn họng ngay lập tức.

Cô ta đi thử?

Diệp Quân giờ không phải là lúc đầu nữa, đặc biệt còn trong lúc ba loại huyết mạch bốc cháy, bây giờ cô ta mà đối diện với Diệp Quân, thì cũng không chắc chắn tí nào.

“Ta tới thử xem!”

Đúng vào lúc này, Ngự thần hầu đột nhiên mở miệng.

Bùi thần hầu nhìn Ngự thần hầu, “Ngươi chắc chứ?”

Ngự thần hầu cười nói: “Ta muốn xem thử rốt cuộc hắn yêu nghiệt đến mức nào.”

Nói rồi, ông ta bước về trước một bước, khoảnh khắc khi rơi xuống, một đao mang đã đánh tới trước mặt Diệp Quân.

Nơi xa, Diệp Quân giơ tay vung một nhát kiếm.

Rầm!

Đao mang kia lập tức rách nát biến mất.

Ngự thần hầu nhìn Diệp Quân, sau đó hai mắt chậm rãi khép lại, trong tay phải của ông ta, trường đao khẽ chuyển động, vũ trụ tinh hà diện lên, Đại Đạo biến đổi!

Ông ta muốn dùng một đao để phân định thắng bại!

Ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc trước kia bị Diệp Quân đánh bại, vì với quan điểm của ông ta, Diệp Quân chỉ là một người của nền văn minh cấp thấp.

Loại người này mà có thể đánh bại mình à?

Ông ta biết rõ, ông ta phải đánh lại, nếu không chuyện này sẽ khiến ông ta để ý cả đời, sau đó từ từ biến thành tâm ma của ông ta.

Mà lần này, ông ta muốn dùng toàn lực đánh một trận.

Khí tức quanh người Ngự thần hầu càng ngày càng mạnh, mảnh thời không ở giữa sân này đã bắt đầu không chịu được nữa, bắt đầu trở nên hư ảo.

Nơi xa, hai tay Diệp Quân cầm kiếm, bình tĩnh nhìn Ngự thần hầu.

Đột nhiên, Ngự thần hầu mở hai mắt ra, người chưa động đậy mà đao đã ra khỏi vỏ.

Vèo!

Tất cả những mảnh thời không trước mặt Diệp Quân đều bị xé rách, biến thành hai, một luồng đao quang cao ngất chứa sức mạnh của Đại Đạo quét qua.

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại, hai tay cầm kiếm đột nhiên chém xuống.

Ầm ầm!

Luồng đao quang cao ngất đột nhiên vỡ tan, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giữa trời đất, những luồng dư ảnh lao về phía Diệp Quân, vô số đao quang bùng nổ.

Ầm ầm ầm!

Giữa sân, cả thời không đều phát ra những tiếng vang nổ tung khủng bố.

Còn khu vực mà Diệp Quân đang ngồi, đã bị đao quang bao phủ.

Giờ này khắc này, Ngự thần hầu đã cố gắng hết sức rồi.

Một hiệp phân thắng bại.

Chính vào lúc này, một tiếng kiếm vang sắc bén đột nhiên vang vọng giữa trời đất, tiếp đó, khu vực đao mang kia bị xé toạc ngay lập tức, một luồng kiếm khí tàn nhẫn đánh tới.

Ầm!

Một bóng người bị đánh bay đi, ngay lập tức, mọi luồng đao mang đều biến mất.
Chương 2462: Ngây thơ

Người bị đánh bay đi chính là Ngự thần hầu, ông ta lùi về sau gần chục ngàn trượng mới dừng lại, khi ông ta vừa dừng lại, một nhát kiếm đã đánh tới ngay lập tức.

Ầm!

Vô số đao quang tan vỡ, Ngự thần hầu bị đánh bay xa, lần này, ông ta vẫn chưa dừng lại thì thân xác đã rách nát, chỉ còn lại linh hồn, đồng thời, một nhát kiếm khác lại âm thầm đánh tới.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Ngự thần hầu co rút lại.

Nhát kiếm này, dù thế nào ông ta cũng không cản lại được.

Nhưng chính vào lúc này, một luồng u quang đột nhiên bay từ bên cạnh tới, nổ tung trên kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.

Rầm!

U quang tan vỡ, nhưng linh hồn của Ngự thần hầu đã được luồng u quang kia bảo vệ đưa sang bên cạnh.

Người ra tay chính là Bùi thần hầu.

Bùi thần hầu và Âm thần hầu chặn trước Ngự thần hầu chỉ còn lại linh hồn, bọn họ nhìn Diệp Quân, trong ánh mắt lộ vẻ nghiêm trọng

Diệp Quân bây giờ và Diệp Quân trước kia, đã hoàn toàn khác biệt rồi.

Diệp Quân lạnh nhạt nhìn ba người Bùi thần hầu, không ra tay nữa, hai mắt hắn từ từ nhắm lại.

Vì huyết mạch phong ma được kích hoạt, do đó, càng chiến đấu, thực lực của hắn sẽ càng mạnh.

Đột nhiên, Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Khoảnh khắc tiếp theo, một nhát kiếm đã đánh tới trước mặt Phạn Chiêu Đế.

Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!

Lúc trước khi đối mặt với hòa thượng và đạo sĩ kia, hắn chưa phát huy loại kiếm kĩ này, vì hắn cố ý dành riêng cho Phạn Chiêu Đế!

Người phụ nữ này mới là nhân tố quyết định thật sự!

Khoảnh khắc hắn thi triển Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử, uy lực đã mạnh hơn trước không chỉ hàng chục lần.

Lúc nhìn thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, sắc mặt của đám người Bùi thần hầu đều thay đổi nhanh chóng, vội vàng rút lui, muốn tránh khỏi mũi nhọn của nhát kiếm này.

Chẳng mấy chốc, nhát kiếm của Diệp Quân đã đánh tới trước mặt Phạn Chiêu Đế.

Vẻ mặt Phạn Chiêu Đế bình tĩnh, cô ta duỗi một ngón tay ra, sau đó nhẹ nhàng gõ một cái.

Ầm!

Ở đầu ngón tay, kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân lập tức bị đánh bay ra xa hàng chục ngàn trượng.

Ngay khi Diệp Quân dừng lại, thân xác hắn đã rách nát, máu tươi bắn tung tóe, đồng thời, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn cũng xuất hiện vết rạn.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Bùi thần hầu đều ngạc nhiên vô cùng, dồn dập nhìn về phía Phạn Chiêu Đế cầm đầu.

Thực lực của người phụ nữ này thật sự là thâm sâu khó dò.

Lúc này Nguyễn Thương cũng chấn động vô cùng, bởi vì gã phát hiện, thật ra lúc đầu người phụ nữ này đã che giấu thực lực của bản thân.

Gã nhìn Diệp Quân ở nơi xa, vẻ mặt phức tạp.

Lúc đầu gã đầu hàng, không phải là giả, nhưng sau đó, đúng là Sáng Thế Đạo Điện và Phạn Chiêu Đế đã cho gã quá nhiều.

Hơn nữa, gã không có lí do để từ chối.

Bởi vì số kiếp thiên mệnh trên người Diệp Quân đã biến mất.

Nơi xa, sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên đã rạn nứt trong tay mình, biểu cảm nghiêm trọng.

Hắn không ngờ, mình đã dùng toàn lực vào nhát kiếm này mà vẫn không thể lay chuyển được Phạn Chiêu Đế!

Chắc chắn là lúc đầu con ả này đã che giấu thực lực của mình!

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thì ra ngươi nhẫn nhịn lâu như vậy, là muốn giết ta.”

Nếu lúc bắt đầu Diệp Quân mà phát huy kiếm kỹ này, cho dù là đạo sĩ hay hòa thượng kia, chắc chắn đều không ngăn cản được.

Diệp Quân lau máu tươi ở khóe miệng, sau đó nói, “Phạn Chiêu Đế, có một chuyện ta khá tò mò.”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Tò mò tại sao ta lại có quan hệ với Sáng Thế Đạo Điện, phải không?”

Diệp Quân gật đầu.

Phạn Chiêu Đế khẽ cười, “Ta chỉ có thể nói, Sáng Thế Đạo Điện không đơn giản như ngươi nghĩ, về phần những cái khác, ngươi sẽ sớm biết tất cả chân tướng thôi.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ban đầu cô định ép cô cô của ta xuất hiện, mục đích là gì?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi thông minh như vậy, chắc có thể đoán ra được.”

Diệp Quân nói: “Sở dĩ lúc đầu cô lựa chọn đứng bên phía ta, giả vờ đối phó Sáng Thế Đạo Điện với ta, thật ra mục đích chân chính là muốn xem thử thực lực thật sự của cô cô ta, suy cho cùng, trước kia cô chỉ nghe nói về bà ấy, chưa tận mắt nhìn thấy, nên cô không thể biết rốt cuộc thực lực của bà ấy đã tới trình độ nào.”

Phạn Chiêu Đế gật đầu, “Ngươi nói đúng một nửa.”

Diệp Quân cau mày.

Phạn Chiêu Đế đột nhiên nói, “Ngươi sai rồi.”

Diệp Quân cười nhìn Phạn Chiêu Đế, nghi hoặc.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi đứng ở lập trường của ngươi, quả thực như thế là đúng, vì bảo vệ mọi người trong vũ trụ của ngươi, trấn áp Ác Đạo, không có gì đáng trách, nhưng ngươi lại lơ là một chuyện, vũ trụ và thế giới này không chỉ có những tu sĩ ấy, hơn nữa, điều quan trọng chủ yếu khiến Vũ Trụ Kiếp bùng nổ là gì? Là do các tu sĩ cứ cướp đoạt không biết kiềm chế, Vũ Trụ Kiếp xuất hiện là do chính bản thân họ tạo thành.”

Diệp Quân nói: “Cô cũng là người tu luyện mà.”

Phạn Chiêu Đế cười nó: “Phải, nhưng ta biết tuân theo chuyển động Thiên Đạo. Diệp Quân, ngươi đã từng nghĩ, vì cứu những sinh linh của vũ trụ này, mà ngươi sẽ dẫn đến sự hủy diệt của vũ trụ này chưa? Giống như ngươi cứu một con dê, vội vàng đuổi sói đi, nhưng ngươi đã từng nghĩ, sói sẽ chết đói không?”

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, “Ta cần thời gian.”

Phạn Chiêu Đế lắc đầu, “Xin lỗi, ta không thể cho ngươi thời gian được, bởi vì tỷ muội tốt của ta đang đợi ta.”

Diệp Quân vẫn còn muốn nói gì, Phạn Chiêu Đế lại nói: “Cho tới giờ, ta đều cảm thấy ngươi rất ngây thơ, thật đấy. Bởi vì ngươi hoàn toàn không hiểu cái gì là chuyển động của Thiên Đạo, cái gì là Thiên Đạo luân hồi, cái gì là Đại Đạo,dựa hết vào sự yêu thích của ngươi, cộng thêm cậy vào việc trong nhà có người, ngươi cưỡng ép, tham dự vào sự chuyển động tự nhiên của Đại Đạo. Trông có vẻ ngươi đang làm một chuyện vĩ đại, nhưng thật ra là một chuyện cực kì ngu ngốc.”
Chương 2463: Ác niệm

“Đại đạo sao?”

Nghe thấy Phạn Chiêu Đế ba hoa, Diệp Quân đột nhiên bật cười: “Phạn Chiêu Đế, cô thuận theo sự vận hành Đại Đạo, Đại Đạo tự nhiên, vậy ta hỏi cô, chẳng lẽ tất cả sinh linh trong vũ trụ này đều đáng phải chết sao?”

“Đáng chết!”

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, mặt không cảm xúc: “Sự xuất hiện của Ác Đạo, vốn dĩ bắt nguồn từ cái ác của tất cả chúng sinh. Có kết cục như vậy, chính là do bọn chúng tự tạo ra.”

Diệp Quân nổi giận nói: “Vậy ta hỏi cô, đứa trẻ vừa mới sinh ra, bọn chúng còn chưa từng tu luyện, vậy chúng đã tạo ra nghiệp gì chứ?”

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, không trả lời.

Diệp Quân cười khẩy: “Nếu nói đến tạo nghiệp, thì những người có thực lực cường đại như các người mới là tạo nghiệp thực sự, các người cướp đoạt đi vũ trụ này, cho dù có một trăm tỷ sinh linh cộng lại cũng vĩnh viễn không thể so được với các người, mà các người sau khi tu luyện có thực lực lớn đến mức không ai sánh được, thì lại dùng ánh mắt cao ngạo nhìn xuống người ở dưới, dùng những lời lẽ hoa mỹ nói rằng muốn bọn họ tuân theo sự vận hành Đại Đạo, tuân theo Đại Đạo tự nhiên, để bọn họ đi chịu chết.”

Dứt lời, hắn khẽ lắc đầu: “Phạn Chiêu Đế, cô thực sự khiến ta cảm thấy buồn nôn.”

Đây giống như hoàng triều ở thế tục, bọn họ lập ra quy tắc, nhưng bản thân bọn họ lại không cần phải tuân theo quy tắc, mà bọn họ lại yêu cầu người bên dưới phải tuân theo quy tắc, ngươi không tuân theo, là ngươi sai, ngươi đáng chết.

Quy tắc và luật pháp, trước nay đều dùng để trói buộc người nghèo.

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Phạn Chiêu Đế, ta và cô đều là người ích kỉ, chúng ta đều không vĩ đại như vậy đâu, vì vậy cô đừng nói với ta những điều vô nghĩa này nữa, chân lý duy nhất không đổi của vũ trụ từ xưa đến nay đó là nắm đấm của ai mạnh thì người đó có tiếng nói, cô giết ta, cô đúng, ta giết cô, ta đúng, chỉ đơn giản như vậy thôi!”

Hắn biết Phạn Chiêu Đế nói những điều này với hắn, nhất định là muốn hủy đi đạo tâm của hắn, nhưng phải nói rằng, Phạn Chiêu Đế đã quá xem thường hắn rồi.

Nếu bây giờ Diệp Quân hắn bị người ta nói hai ba câu đã hủy đi đạo tâm của mình, vậy thực sự là đã phải sống vất vả như một con chó rồi.

Phạn Chiêu Đế bật cười: “Ngươi nói không sai, quả thực đúng là như vậy.”

Bởi vì có năng lực tự phục hồi, vậy nên, cơ thể và thần hồn của Diệp Quân lúc này đều đang tự động hồi phục lại với tốc độ cực nhanh.

Nhưng Phạn Chiêu Đế vẫn không có ý định ra tay, trên mặt cô ta nở một nụ cười nhạt.

Diệp Quân không tiếp tục để ý tới Phạn Chiêu Đế nữa, hắn dùng kiếm Thanh Huyên để nhanh chóng phục hồi lại thần hồn của mình, sau đó hai mắt từ từ nhắm lại.

Sau khi trải qua trận chiến vừa nãy, hắn cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên rất nhiều.

Nhưng khi đối mặt với Phạn Chiêu Đế, hắn vẫn có một cảm giác bất lực sâu sắc, người phụ nữ này thực sự là sâu không lường được.

Giống như nghĩ đến điều gì đấy, Diệp Quân quay đầu nhìn về bên phải phía Kiếp Giới, lúc này, khí tức của Ác Đạo bên trong Kiếp Giới càng lúc càng mạnh mẽ.

Cảm nhận được cảnh này, Diệp Quân lập tức cau mày lại.

Phạn Chiêu Đế bật cười: “Biết ta đang chờ đợi cái gì chưa?”

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Ác Đạo!

Hắn không biết sau khi Ác Đạo này xuất hiện sẽ trở nên đáng sợ như thế nào, dù sao, một khi đối phương ra ngoài, sẽ lập tức dung hợp tu vi của vạn thế giới, lại cộng thêm Phạn Chiêu Đế này nữa.

Hai tuyệt thế cường giả!

Chính vào lúc này, Phạn Chiêu Đế bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay của cô ta, có một đóa hoa đỏ tươi đột nhiên chậm rãi nở ra.

Vào khoảnh khắc đóa hoa này xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều lập tức biến sắc!

Vì khi đóa hoa đỏ tươi này xuất hiện, một luồng khí tức cực kỳ tà ác đột nhiên tràn ngập, luồng khí tức này giống như đến từ nơi sâu nhất ở địa ngục, như thể đã tập hợp lại hết tất cả cái ác của thế gian. Lực công kích hùng mạnh đó khiến đám cường giả Bùi thần hầu đều không thể chống đỡ được, đồng loạt lùi mạnh về phía sau.

Mà khi bọn họ dừng lại, trên người bọn họ lại xuất hiện một luồng sáng đỏ nhàn nhạt, thần trí lập tức có phần mơ hồ.

Điều này khiến bọn họ sợ hãi.

Phải biết rằng, với thực lực hiện tại của bọn họ, khí tức bình thường không thể nào ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ được.

Cùng lúc đó, theo sự xuất hiện của đóa hoa đỏ tươi, vùng tinh không này đã bắt đầu từng chút từng chút một biến thành màu đỏ như máu. Không lâu sau, mấy trăm nghìn dặm xung quanh tinh không đều biến thành một biển máu, hơn nữa, còn đang lan rộng về bốn phía với tộc độ cực nhanh.

Xa xa, khi Diệp Quân nhìn thấy đóa hoa đỏ tươi ấy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi. Vì thực lực công kích của luồng khí tức tà ác đó thực sự quá đáng sợ.

Người có huyết mạch phong ma như hắn vậy mà cũng có phần không chịu nổi.

Huyết mạch phong ma chịu đựng được, nhưng thần trí của hắn lại không chịu nổi.

Ầm!

Lúc này, huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân bỗng nhiên chủ động sôi trào lên, sức mạnh huyết mạnh cường đại từ trong cơ thể của hắn trào ra, sau đó bắt đầu cưỡng ép hấp thụ luồng khí tức Ác Đạo do bông hoa màu đỏ tươi đó phát tán.

Phía xa, đóa hoa màu đỏ tươi cũng cảm nhận được huyết mạch phong ma, nó hiển nhiên rất phấn khích, điên cuồng run rẩy, cánh hoa cũng trải dài ra, tản ra từng luồng khí tức tà ác đáng sợ, nếu không phải do Phạn Chiêu Đế siết chặt cuống hoa, nó đã bổ nhào về phía Diệp Quân rồi.

Phạn Chiêu Đế nhìn đóa hoa đỏ tươi trong tay cười: “Biết ngươi rất muốn, nhưng bây giờ thì không được, hơn nữa, ngươi không hấp thụ nổi huyết mạch của hắn đâu.”

Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân ở phía xa xa, lúc này Diệp Quân cũng đang khống chế huyết mạch phong ma của mình, vì hắn phát hiện, huyết mạch phong ma của hắn cũng muốn xông về phía đóa hoa đỏ tươi ấy.

Cả hai đều muốn hấp thụ lẫn nhau!

Diệp Quân nhìn chằm chằm đóa hoa đỏ tươi, khi tức tà ác tỏa ra từ trong đóa hoa là ác niệm mạnh thứ hai mà trước mắt hắn từng gặp, mạnh nhất chính là Táng Cương.

Lúc trước khí tức huyết mạch phong ma mà nha đầu đó tỏa ra mới thực sự là đáng sợ.

Mặc dù huyết mạch phong ma rất phấn khích, rất kích động, nhưng Diệp Quân vẫn cứng rắn áp chế nó lại. Hắn hiểu rất rõ, bây giờ cho dù Phạn Chiêu Đế đưa bông hoa đỏ tươi đó cho hắn hấp thụ, hắn cũng không dám hấp thụ, vì hắn hiện tại hoàn toàn không có cách nào chịu đựng được luồng ác niệm đáng sợ như thế.

Ở đằng xa, Phạn Chiêu Đế đột nhiên bật cười: “Biết đây là hoa gì không?”
Chương 2464: Hoa Ác Linh

Diệp Quân nhìn về phía Phạn Chiêu Đế, Phạn Chiêu Đế quan sát đóa hoa đỏ tươi, cười nói: “Hoa Ác Linh, trong bông hoa này đã tụ tập vô số ác niệm, cực kỳ tà ác. Có thể nói, trong số những thần vật mà ta từng nhìn thấy, chỉ có huyết mạch phong ma của ngươi mới có thể so sánh được với nó.”

Diệp Quân không nói gì, mà liếc nhìn về bên phải phía Kiếp Giới.

Thấy ánh mắt của Diệp Quân, Phạn Chiêu Đế bật cười: “Bông hoa này không phải là của ta, mà là của tỷ muội tốt của ta. Quên không nói, trong đóa hoa này, còn có tu vi và ký ức vạn thế của cô ấy. Chỉ cần cô ấy hấp thụ đóa hoa này, là cô ấy có thể quay trở về, Bán Bộ Đại Đạo hoàn hảo.”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Vậy cô còn đang đợi điều gì?”

Cô ta tất nhiên là đang đợi ta!

Đúng vào lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên từ bên trong Kiếp Giới. Tiếp theo đó, một cô gái hư ảo chậm rãi bước ra!

Toàn thân đều là máu tươi!

Ác Đạo!

Thấy đối phương đi ra, Diệp Quân cau mày lại, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện, cô gái vừa bước ra này không phải là bản thể, mà chỉ là một ảo ảnh.

Cách nhiều năm như vậy, lại lần nữa gặp Ác Đạo, Diệp Quân phát hiện, so với lúc ban đầu, khí tức toàn thân của Ác Đạo này đã mạnh nhiều lên hơn gấp trăm lần. Ác niệm trên người thậm chí còn vượt qua cả Táng Cương trước đó!

Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn về phía sau Ác Đạo, ở nơi sâu thẳm trong Kiếp Giới, còn có một luồng khí tức nữa.

Chân tỷ!

Sau khi Ác Đạo chậm rãi đi ra, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt không hề che đậy luồng sát ý ngút trời. Cô ta thực sự chỉ muốn ăn thịt Diệp Quân và Chân Thần, uống máu của bọn họ, gặm xương cốt của bọn họ.

Vốn dĩ cô ta đã có thể sớm thoát ra được, dung hợp với tu vi của vạn thế, bước vào cảnh giới Bán Bộ Đại Đạo hoàn hảo. Nhưng bởi vì hai kẻ này, cưỡng chế nhốt cô ta ở chỗ này lâu như vậy.

Hai kẻ này, chết chục nghìn lần cũng không đủ để cô ta hết căm hận.

Thấy Ác Đạo có ý định ra tay, Phạn Chiêu Đế ở cách đó không xa đột nhiên bật cười: “Tiểu Ác, đừng vội, hấp thụ đóa hoa Ác Linh này trước đã.”

Dứt lời, cô ta mở lòng bàn tay ra, đóa hoa Ác Linh đó chậm rãi bay đến trước mặt Phạn Chiêu Đế.

Sau khi ngửi thấy khí tức của Ác Đạo, đóa hoa Ác Linh đột nhiên run rẩy dữ dội, tỏa ra từng vệt sáng đỏ như máu.

Nghe thấy lời của Phạn Chiêu Đế, Ác Đạo lúc này mới không tiếp tục nhìn Diệp Quân nữa, cô ta nhìn về đóa hoa Ác Linh ở trước mặt, khi nhìn thấy đóa hoa Ác Linh, cô ta hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng, cô ta đưa tay ra chạm về phía đóa hoa Ác Linh.

Phía xa xa, Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Ác Đạo, không ra tay mà ngược lại Phạn Chiêu Đế đó lại mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.

Khi bàn tay của Ác Đạo chạm vào đóa hoa Ác Linh, hoa Ác Linh run rẩy dữ dội, tiếp theo đó, từng luồng huyết mạch không ngừng trào ra từ bên trong.

Ầm!

Trong phút chốc, một luồng ác niệm đáng sợ giống như thủy triều lan tràn ra bốn phía, đám người Bùi thần hầu khẽ biến sắc, đồng loạt lùi mạnh về phía sau.

Diệp Quân không hề lùi bước, khi luồng ác niệm đó tràn tới, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, chỉ trong khoảng khắc, huyết mạch phong ma của hắn sôi sục, sau đó cưỡng ép hấp thụ từng luồng ác niệm.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, phải nói rằng, luồng ác niệm đó rất khủng bố, cho dù hắn có huyết mạch phong ma cũng có phần không chịu đựng nổi.

Mà xa xa, hai mắt của Ác Đạo cũng từ từ nhắm lại, hoa Ác Linh trong phút chốc biến thành một luồng huyết quang bay vào trán của cô ta.

Ầm!

Trong chốc lát, khí tức của Ác Đạo điên cuồng dâng lên, cả tinh không hoàn toàn không thể chịu đựng được khí tức của cô ta, bắt đầu dần dần nứt ra, cực kỳ đáng sợ.

Ở giữa trán Ác Đạo, một đóa hoa Ác Linh nhàn nhạt bắt đầu dần dần hiện lên.

Ác Đạo bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, sau đó hướng về đằng sau, một cột máu từ lòng bàn tay cô ta tuôn trào, sau đó bay vào trong Kiếp Giới, cô ta bắt đầu trở lên hư ảo, mà ở trong Kiếp Giới, một luồng khí tức cực kỳ tà ác đáng sợ cuồn cuộn tỏa ra.

Trông thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt ở đây ai nấy đều chấn động.

Luồngkhí tức này quá kinh khủng!

Hơn nữa, còn chưa hoàn toàn dung hợp, nếu như hoàn toàn dung hợp, vậy chắc chắn sẽ càng thêm khủng khiếp.

Ở phía xa, Diệp Quân đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Phạn Chiêu Đế phất tay áo lên.

Ầm!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn lau đi máu tươi ở khóe miệng, đang muốn tiếp tục tấn công thì lúc này, một bàn tay đè lên vai của hắn, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một cô gái không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Cô gái mặc áo bào trắng!

Tịnh tông chủ!

Ở phía xa, Phạn Chiêu Đế nhìn thấy Tịnh tông chủ thì khẽ mỉm cười: “Đợi ngươi khá lâu rồi đấy, lại đây, chúng ta lại đánh thêm trận nữa!”
Chương 2465: Các số kiếp nhập hồn

Đánh thêm lần nữa!

Nghe Phạn Chiêu Đế nói vậy, nhóm Bùi thần hầu đều nhìn về phía Tịnh tông chủ đang đứng cạnh Diệp Quân với vẻ tò mò, không biết đây là thần thánh phương nào. Lúc này, Tịnh tông chủ mặc một chiếc áo bào trắng tinh tươm.

Cô ta nhìn Phạn Chiêu Đế với vẻ vô cùng bình tĩnh.

Thấy Tịnh tông chủ xuất hiện, Diệp Quân thoáng vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ Tịnh tông chủ lại đến đây.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Lần trước chưa đánh đã, lần này chúng ta phải làm một trận ra trò!”

Nói rồi, cô ta tiến lên trước một bước.

Ngay sau đó cô ta và Tịnh tông chủ đã xuất hiện trong một thế giới bao la. Thế giới này vô biên vô tận, mọi người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy, chứ không thể cảm nhận được.

Tịnh tông chủ phớt lờ Phạn Chiêu Đế rồi nhìn về phía Kiếp giới, không biết nhìn thấy gì mà cô ta nhíu mày lại.

Thấy vậy, Diệp Quân sa sầm mặt, sau đó cùng nhìn về phía Kiếp giới, kiếm Huyền Thanh trong tay rung lên.

Phạn Chiêu Đế mỉm cười nói với Tịnh tông chủ trong thế giới bao la kia: “Thật ra, ta thấy hơi bất ngờ, không nghĩ cô sẽ đến giúp hắn. Theo ta biết, cô là người ủng hộ kiên định của vô trật tự. Sao thế, lẽ nào vì cược với người đó một ván rồi thay đổi luôn lập trường của mình à?”

Tịnh tông chủ không nhìn về phía Kiếp giới nữa mà hướng ánh mắt nhìn Phạn Chiêu Đế, sau đó chầm chậm giơ tay lên rồi điểm nhẹ một cái.

Ngay sau đó, thời không ở chỗ ngón tay cô ta đã cuộn sóng như ném một hòn đá xuống hồ, tiếp đó có một chữ “Đạo” xuất hiện.

Thấy vậy, Phạn Chiêu Đế ở phía xa chợt bật cười: “Biết ngay mà, hoá ra cô đã đến cảnh giới này rồi, ngưng tụ thời gian thành hình được rồi cơ đấy”.

Tịnh tông chủ chỉ im lặng rồi điểm nhẹ một cái.

Thế giới mà bọn họ đang ở bên trong lập tức trở nên mờ ảo, vô vàn số kiếp nhân quả tích tụ trên đỉnh đầu Phạn Chiêu Đế.

Lúc này, các số kiếp mà cô ta từng trải qua đều hiện lại.

Tất cả nhân quả hợp thân.

Vô vàn nhân quả nhập hồn!

Uỳnh!

Thể xác và thần phách của Phạn Chiêu Đế bắt đầu phân tách.

Thấy thế, nhóm Bùi thần hầu ở bên ngoài đều biến sắc mặt, họ nhìn chăm chăm vào thế giới mờ mịt kia mà lo sốt vó.

Mọi người đều không ngờ Phạn Chiêu Đế lại bị phân tách rồi hoá thành tro bụi ngay trước mắt mình.

Nhóm Bùi thần hầu tái mét mặt với vẻ bàng hoàng.

Thế là xong rồi ư?

Diệp Quân ở phía xa cũng đang có vẻ nghi hoặc.

Phạn Chiêu Đế bị giết rồi ư?

Không phải chứ?

Đúng lúc này, chợt có một tiếng cười vang lên bên trong thế giới kia.

Đó là tiếng cười của Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế đã hoá thành tro bụi chợt thành hình trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK