Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1746: Phất tay là chết!

Sau khi ông lão đi, Bát điện chủ chậm rãi nhắm mắt lại, sau một hồi trầm ngâm, gã lại mở hai mắt, sau đó mở lòng bàn tay ra, một lệnh bài xuất hiện.

Lệnh Ác Đạo!

Tay phải của Bát điện chủ hơi dùng sức, lệnh bài rung động dữ dội, một lát sau đột nhiên có giọng nói truyền ra từ trong lệnh bài: “Có chuyện gì?”

Bát điện chủ híp mắt: “Nguy”.



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đứng trong đám mây, trên hòn đảo trước mặt hắn có một gốc Tiên Đạo Thụ đang nhanh chóng lớn lên.

Nhờ hắn liên tục cung cấp Tổ Mạch, gốc Tiên Đạo Thụ này đã cao mấy nghìn trượng.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên rời khỏi Tiểu Tháp, vừa rời đi, Thiên Xích đã xuất hiện trước mặt hắn, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông vạm vỡ đi cùng, người đó chính là Cương Chủ.

Cương Chủ quan sát Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò, trông cũng anh tuấn phong lưu, nhưng không biết thực lực thế nào.

Diệp Quân nhìn Cương Chủ, đang định lên tiếng thì Thiên Xích chợt nói: “Diệp thiếu, nơi này không phù hợp trò chuyện, chúng ta vào tháp nói đi”.

Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Được, hai vị đi theo ta”.

Dứt lời hắn dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp.

Vừa tiến vào trong, nét mặt Cương Chủ đã thoáng chốc trở nên nặng nề: “Nơi này…”

Thiên Xích kéo ống tay áo Cương Chủ, dùng huyền khí truyền âm: “Đừng kinh ngạc như thế, trông giống như chưa trải sự đời ấy”.

Cương Chủ: “…”

Thiên Xích đột nhiên cười nói: “Diệp thiếu, chắc cậu không biết, Cương Chủ là thể tu danh tiếng lẫy lừng ở Đăng Thiên Vực, thân thể của ông ta vô cùng khoẻ mạnh… Đúng rồi, không phải cậu có thanh kiếm à? Lấy ra cho Cương Chủ thử xem, ông ta có biệt danh là vạn pháp vạn khí không thể xâm phạm đấy…”

Diệp Quân nhìn thoáng qua Cương Chủ, sau đó cười nói: “Được”.

Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trước mặt hai người.

Cương Chủ đang muốn quan sát kiếm Thanh Huyên thì Thiên Xích đã thẳng thừng cầm lấy, sau đó đâm về phía ông ta.

Xoẹt!

Kiếm vào mấy tấc, máu tươi lập tức bắn ra.

Diệp Quân: “…”

Cương Chủ ngơ ngác: “Ông… làm gì đấy?”

Thiên Xích rút kiếm ra, không ngừng lắc đầu: “Cương Lão, thân thể này của ông vẫn còn chưa luyện đủ!”

Dứt lời ông ta trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân.

Cương Chủ không tức giận mà trở nên bối rối.

Ông ta biết rõ sự mạnh mẽ của thân thể mình, có thể nói trong những người cùng cấp bậc, rất ít ai có thể làm ảnh hưởng đến thân thể của ông ta, mà lúc này Thiên Xích kia chỉ cầm kiếm đâm nhẹ một cái đã đâm xuyên qua được rồi?

Cái quái gì vậy?

Cương Chủ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân với vẻ khó tin…

Mà lúc này, Thiên Xích lại dùng huyền khí truyền âm một lần nữa: “Cương Lão, ông đừng có ra vẻ chưa trải sự đợi như thế, thanh kiếm này cũng chỉ là một vật tầm thường ở nhà Diệp thiếu mà thôi, ông kinh ngạc như thế khiến ta hơi mất mặt”.

Cương Chủ: “???”

Thiên Xích lại nói: “Diệp thiếu, hôm nay cậu không tưới nước cho cây à?”

Diệp Quân: “…”

Thiên Xích thẳng thừng dẫn Cương Chủ chạy về phía xa…

Diệp Quân hơi sửng sốt.

Ba người nhanh chóng đi tới trước Tiên Đạo Thụ, khi nhìn thấy quả Đạo Linh trên cây, sắc mặt Cương Chủ thoáng chốc trở nên nặng nề, mà trong nháy mắt, ánh mắt ông ta đã trở nên nóng bỏng, trong mắt là sự tham lam không thể che giấu.

Ông ta là thể tu, cần thần vật thế này nhất, trực giác cho ông ta biết nếu ăn một quả này vào, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ được tăng lên rất nhiều.

Lúc này, Thiên Xích lại dùng huyền khí truyền âm: “Ông bình tĩnh chút đi, đây chỉ là một loại cây bình thường ở nhà Diệp thiếu thôi, đúng là dáng vẻ chưa trải sự đời”.

Cương Chủ: “…”

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một tinh thể Vĩnh Hằng bay đến trước mặt Cương Chủ.

Cương Chủ hơi ngạc nhiên: “Diệp công tử, thứ này…”

Diệp Quân cười nói: “Chút quà ra mắt”.

Cương Chủ nhìn tinh thể Vĩnh Hằng kia với nét mặt kích động.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn quả Đạo Linh trên Tiên Đạo Thụ, sau đó nói: “Tiền bối, cũng giống như Thiên Xích tiền bối, sau khi tiêu diệt Bát điện chủ của Ác Đạo Minh, ông và ông ấy đều sẽ nhận được một quả Đạo Linh. Đương nhiên ta cũng phải nói rõ với ông, Ác Đạo Minh này chắc chắn là không đơn giản, thực lực của Bát điện chủ kia còn sâu không lường được nữa…”

Cương Chủ chợt nói: “Diệp thiếu, Thiên Xích đã nói hết với ta rồi, ta biết lá bài tẩy của cậu, cũng biết thực lực của cậu, Ác Đạo Minh?”

Nói đến đây, ông ta vung tay tỏ vẻ khinh thường: “Phất tay là chết!”

Thiên Xích: “…”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, Thiên Xích đã nói gì với Cương Chủ này vậy?
Chương 1747: Ta đến đây vì tiền

Lúc này, từng luồng khí tức đáng sợ bỗng truyền đến từ vùng biển phía xa, những khí tức đó lần lượt xô đến giữa không trung như sóng biển, cả thời không trong Tiểu Tháp bị chấn động rung chuyển từng trận, cực kỳ đáng sợ.

Thấy thế Thiên Xích và Cương Chủ đều khá ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía tận cuối chân trời.

Còn Diệp Quân lại cực kỳ mừng rỡ.

Rầm rầm rầm!

Lúc này ba luồng khí tức đáng sợ bỗng lao lên trời khiến cả trời đất chấn động như động đất.

Thiên Xích và Cương Chủ nhìn nhau, đều tỏ ra kinh ngạc, khí tức này mạnh quá.

Lúc này ba đường cầu vồng bỗng xuất hiện ở vùng biển đằng xa, thoáng chốc đã đến trước mặt ba người Diệp Quân.

Chính là Đạo Quân, Nguyên Tướng và Từ Thiên.

Sau khi nhận được quả Đạo Linh mà Diệp Quân tặng, họ vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp, lúc này ba người đã hấp thụ toàn bộ năng lượng của quả Đạo Linh, khí tức của ba người mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Ba người đều hơi kích động, vì nếu là tu luyện bình thường, có lẽ họ có tu luyện cả mấy chục vạn năm cũng không thể thăng cấp nhiều như lần này.

Sau khi đạt đến cảnh giới Khai Đạo, mỗi lần thăng cấp đều khó như lên trời.

Nếu không có cơ duyên thì chỉ có thể đứng tại đó.

Thế nên quả Đạo Linh mà Diệp Quân tặng cho họ thật sự là một cơ duyên cực lớn.

Đạo Quân chắp tay lại cung kính nói: “Cậu Diệp, không lời nào có thể bày tỏ sự biết ơn với đại ơn này, sau này có gì cần ta thì cứ nói một tiếng, ta không từ chối”.

Từ Thiên cũng chắp tay thành chữ thập: “Cậu Diệp nói một câu, hòa thượng tôi có thể thiêu đốt cả linh hồn bất kỳ lúc nào”.

Mọi người: “…”

Nguyên Tướng cũng chắp tay lại nhưng không nói gì, không lời nào có thể bày tỏ sự biết ơn chỉ có thể hành động.

Diệp Quân khẽ cười, không nói gì, hắn xòe tay ra rồi bắt vào không trung.

Vù vù vù!

Ba tia sáng bỗng bay đến từ chân trời, sau đó rơi thẳng vào trong lòng bàn tay của Diệp Quân.

Chính là ba quả Đạo Linh.

Diệp Quân đưa quả đến trước mặt ba người, ba người đều ngạc nhiên.

Không chỉ ba người ngạc nhiên và bất ngờ, Thiên Xích và Cương Chủ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, thần vật này thế mà nói tặng là tặng à?

Nhà cậu Diệp này có mỏ quặng thật ư?

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của ba người Đạo Quân, Diệp Quân mỉm cười giải thích: “Hôm đó ta bị Ác Đạo Minh đuổi giết, cũng nhờ có ba người giúp đỡ, Diệp Quân ta mãi khắc ghi ơn nghĩa cứu giúp này, ba quả Đạo Linh này tặng cho ba vị tiền bối, ba vị tiền bối có thể giữ lại cho mình dùng hoặc để lại cho người đời sau”.

Nguyên Tướng vội xua tay: “Cậu Diệp, ba người bọn ta đã có rồi, sao có thể tham lam lấy nữa chứ? Cậu mau cất đi”.

Đạo Quân cũng nói: “Đúng thế, vật này quý giá như thế, ba người bọn ta mỗi người một quả đã là phúc trời ban rồi, sao có thể lấy nữa được?”

Từ Thiên nhìn ba quả Đạo Linh trong tay Diệp Quân, ông ta do dự một lúc rồi nói: “Họ không lấy thì ta cũng không lấy”.

Nhưng Diệp Quân lại cương quyết nhét quả Đạo Linh vào tay ba người họ, sau đó nghiêm túc nói: “So với công liều mạng cứu giúp lúc đầu của ba vị, một quả Đạo Linh thôi đã là gì? Ba vị tiền bối đừng từ chối nữa”.

Ba người nhìn nhau, Đạo Quân do dự rồi mới nói: “Vậy thì cảm ơn cậu nhiều”.

Nói rồi ba người nhận lấy quả Đạo Linh.

Lúc này Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên: “Mấy người bạn đó của ta đến rồi”.

Hắn dẫn mọi người rời khỏi Tiểu Tháp.

Bên ngoài, thời không trước mặt Diệp Quân rung lên, sau đó năm người chậm rãi bước ra. Người dẫn đầu là chính là Tú Võ và Kiếm Bạch Y, phía sau họ còn có ba cường giả bí ẩn áo bào đen, ba người đều mặc áo đen khá rộng, đeo mặt nạ đen, không thể nhìn thấy diện mạo thật của họ.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y đều khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Cương Chủ.

Thiên Xích cười nói: “Thì ra là Tú Võ, không ngờ ông cũng đi theo cậu Diệp”.

Diệp Quân ngạc nhiên nói: “Hai người quen nhau à?”

Thiên Xích gật đầu: “Đều là người Đăng Thiên Vực, trước đó từng gặp mấy lần”.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y nhìn nhau, đều khá bất ngờ, họ cũng không ngờ quái nhân Thiên Xích cũng đi theo cậu Diệp.

Diệp Quân bỗng nói: “Tú Võ, mấy vị phía sau ngươi là?”

Tú Võ không suy nghĩ nữa, sau đó giải thích: “Ba vị này đều là bạn đến từ Đăng Thiên Vực, lần này họ đến đây sẵn lòng giúp đỡ cậu Diệp”.

Diệp Quân vung tay áo, ba viên tinh thể Vĩnh Hằng rơi xuống trước mặt ba người.

Ba người nhìn nhau, sau đó nhận lấy.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Sau khi chuyện lần này thành công vẫn còn có thưởng”.

Ba người chắp tay lại: “Đều nghe theo lời cậu Diệp căn dặn”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn Thiên Xích ở một bên: “Binh Chủ”.

Hắn vừa dứt lời, chân trời ở đằng xa bỗng rung chuyển, một luồng khí tức mạnh xuyên qua thời không, sau đó Binh Chủ xuất hiện trước mặt mọi người.

Phía sau Binh Chủ còn một cô gái mặc bộ váy màu vàng nhạt, dung mạo xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, vóc dáng mảnh mai, mái tóc dài trắng tuyết. Tay cô ta cầm một ống sáo ngọc màu xanh lục, trên cây sáo ngọc có khắc hai ký tự bí ẩn màu đỏ như máu.

Binh Chủ chắp tay lại nói: “Cậu Diệp, giới thiệu với cậu, vị này là bạn của ta, tên là Hoành Sơn Ảnh, là một pháp sư”.

Diệp Quân nhìn cô gái, lúc này cô ta cũng đang tò mò nhìn hắn.

Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn Hoành cô nương đã đến giúp đỡ”.

Hoành Sơn Ảnh: “Đừng khách sáo, ta đến vì tiền mà”.

Diệp Quân cười: “Ta hiểu”.
Chương 1748: Đe dọa

Diệp Quân xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng bay đến trước mặt Hoành Sơn Ảnh.

Hoành Sơn Ảnh nhìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, vẻ mặt rất bình tĩnh, không nhận lấy mà hỏi: “Nghe nói Diệp công tử có thánh tự của Thủy tộc?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Hoành Sơn Ảnh nhìn Diệp Quân: “Nếu lần này thắng, Diệp công tử có thể cho ta mượn thánh tự đó để nghiên cứu không?”

Diệp Quân thắc mắc: “Cô nương tò mò với thánh tự đó à?”

Hoành Sơn Ảnh gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó gật đầu: “Được”.

Hoành Sơn Ảnh tay cầm sáo ngọc gõ nhẹ vào tinh thể Vĩnh Hằng, tinh thể Vĩnh Hằng lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi khó hiểu.

Hoành Sơn Ảnh mỉm cười nói: “Đợi sau khi thắng rồi đưa cho ta cũng không muộn”.

Diệp Quân nói: “Cũng được”.

Nói xong, hắn cất tinh thể Vĩnh Hằng đi.

Đạo Quân nói: “Cậu Diệp, bao giờ thì ra tay?”

Diệp Quân híp mắt: “Ngay bây giờ”.

Lúc này Chu Phạn bỗng xuất hiện, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ta đợi huynh về”.

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Dứt lời, hắn ôm lấy Chu Phạn, sau đó bật cười: “Đi”.

Thiên Xích và Cương Chủ ở một bên nhìn nhau, ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ.

Dùng một quả, vẫn còn một quả.

Một quả Đạo Linh này tương đương với một sự đảm bảo trong tương lai.

Đồng thời thiện cảm của hai người với Diệp Quân cũng tăng lên, họ cũng đã nghe lọt những lời vừa rồi Diệp công tử nói, Diệp công tử này là một người rất trọng ơn nghĩa.

Lúc này ba người Đạo Quân cũng cảm thấy hơi phức tạp, đương nhiên là cảm động nhiều hơn, thật ra một quả Đạo Linh cũng đã có thể báo đáp ân tình của họ rồi, dù sao thứ này cũng đã giúp họ rất nhiều.

Họ không ngờ Diệp Quân lại tặng thêm cho họ một quả.

Điều này thật quá bất ngờ.

Diệp Quân ngự kiếm bay đi, biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở tận chân trời.

Những người khác cũng đều biến thành từng tia sáng rồi biến mất.

Chu Phạn nhìn chân trời, hồi lâu cũng không nói gì.

Thập Điện Ác Đạo.

Bát điện chủ vẫn ngồi trên bậc thềm đá trước đại điện, gã ngồi tựa vào phía sau, tay cầm một cuốn sách cổ không rõ tên.

Phía sau gã là một ông lão gầy gò, ông ta mặc một bộ đồ đen vừa người, như thế lại khiến ông ta có vẻ càng thêm gầy gò, hai tay ông ta để ra sau lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phía sau ông ta còn chín cường giả bí ẩn mặc đồ đen, đầu đội khôi giáp đen, khí tức của chín người này rất yếu như thể không tồn tại.

Vù!

Ngay lúc này một tiếng kiếm vang lên ở tận chân trời, ngay sau đó bầu trời bị xé toạc ra, một tia kiếm quang rơi xuống cách trước mặt Bát điện chủ mấy mươi trượng.

Kiếm quang dần biến mất, Diệp Quân chậm rãi bước ra.

Ông lão gầy gò mở mắt nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Bát điện chủ bỏ cuốn sách cổ trong tay xuống, mỉm cười: “Cuối cùng cũng gặp”.

“Gặp con mẹ ngươi đấy”.

Diệp Quân bước đến trước, cầm kiếm ý trong tay chém mạnh về phía Bát điện chủ.

Lần này hắn đến để giết người chứ không phải để nói chuyện.

“Hỗn láo!”

Lúc này ông lão gầy gò bỗng tức giận quát rồi lao đến trước đấm Diệp Quân một cú.

“Ông mới hỗn láo đấy”.

Lại một giọng nói nữa vang lên, sau đó một tia kiếm quang bỗng xông đến bên cạnh Diệp Quân đánh về phía ông lão gầy gò.

Người ra tay chính là Từ Thiên.

Bùm!

Hai tiếng nổ vang lên, tia Phật quang và kiếm quang liên tục nổ tung.

Diệp Quân vội lùi lại mấy trăm trượng, hắn vừa dừng lại, kiếm ý trong tay nứt ra.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn phía xa, Bát điện chủ đó vẫn ngồi trên bậc thềm, nở nụ cười thờ ơ.

Từ Thiên lùi về bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm ông lão gầy gò đó, ông lão đó cũng đang nhìn ông ta, sát khí ngùn ngụt.

Bát điện chủ bỗng ngồi dậy, tay phải cầm quyển sách cổ gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói: “Phải nói rằng, ta thật sự rất ngạc nhiên, vì ta thật không ngờ ngươi sẽ chủ động đến tìm ta”.

Diệp Quân cười nói: “Ta đã đợi ngươi ở Đại Chu lâu như vậy, ngươi không đến tìm ta, hết cách rồi, ta chỉ đành chủ động đến tìm ngươi”.

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Gọi người của ngươi ra đi, ta muốn xem những ai muốn đối đầu với Ác Đạo Minh”.

“Ác Đạo Minh ư? Lợi hại lắm sao?”

Một giọng nói bỗng vang lên, sau đó mấy người Thiên Xích xuất hiện.

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Thiên Xích, cười nói: “Thì ra là quái nhân Thiên Xích của Thiên Xích Tông, nếu ta là ông, ta sẽ làm rùa rụt cổ ở núi Thiên Xích, tuyệt không ra đây giả bộ này kia, miễn cho Thiên Xích Tông rơi vào chỗ chết”.

Thiên Xích cười nói: “Đe dọa ta à?”

Bát điện chủ gật đầu: “Ta là đang đe dọa ông đấy, không vui à?”

Nụ cười của Thiên Xích bỗng trở nên lạnh lùng, giơ ngón giữa lên: “Ông đây vui cái rắm”.

Mọi người: “…”
Chương 1749: Lửa sấm Đại Đạo

Vui cái rắm?

Mọi người nghe mà cảm thấy sững sờ.

Lời thô tục gì vậy?

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Thiên Xích, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng, mặc dù gã cũng không hiểu Thiên Xích nói gì nhưng có thể xác định không phải là lời hay ho gì.

“Chỉ là tôm tép thôi”.

Vừa dứt lời, Bát điện chủ hóa thành tia sáng màu đen rồi biến mất.

Đồng tử Thiên Xích co rụt lại, vung tay áo lên, tấm khiên cổ màu đen sẫm biến thành tia sáng đen chắn trước mặt.

Bốp!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, Thiên Xích và cả tấm khiên văng ra xa.

Sau khi Thiên Xích văng ra xa, cánh tay phải của Bát điện chủ vung về phía Diệp Quân, trời đất như nổ tung.

Diệp Quân híp mắt lại, đang định ra tay thì lúc này, Cương Chủ bỗng xuất hiện trước mặt hắn, khí vận quanh người ông ta, ánh mắt hiện lên vẻ thù địch, đánh mạnh một quyền về phía Bát điện chủ.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, Diệp Quân chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình sắp nổ tung, sau đó sóng xung kích của sức mạnh đáng sợ khiến hắn lùi về sau. Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh dịu dàng bao bọc lấy hắn, hắn cảm thấy như đụng phải bông, cực kỳ thoải mái.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn cả người mình, lúc này hắn được bao bọc trong nguồn năng lượng màu trắng như tơ.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngón tay của Hoành Sơn Ảnh nhẹ nhàng khẩy một cái, từng nguồn năng lượng màu trắng liên tục trào ra từ đầu ngón tay cô ta.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Hoành Sơn Ảnh mím môi cười.

Diệp Quân gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía xa, Cương Chủ cũng vừa lùi về sau gần cả ngàn trượng.

Vẻ mặt Cương Chủ cực kỳ nghiêm trọng, cánh tay phải ông ta đã nứt thành hình mạng nhện.

Lúc này ông ta cảm thấy cực kỳ kinh sợ, ông ta là thể tu, thế nhưng vừa rồi đối đầu trực diện lại không thể chiếm ưu thế.

Lúc này sắc mặt mấy người Đạo Quân cũng trở nên nghiêm trọng.

Thực lực của Bát điện chủ này mạnh hơn họ nghĩ.

Bát điện chủ lạnh nhạt lướt nhìn đám người Diệp Quân, khẽ cười nói: “Chỉ có thế thôi à? Một đám người ô hợp”.

Diệp Quân định ra tay nhưng lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh hắn.

“Để ta”.

Lúc này Binh Chủ chậm rãi bước ra.

Diệp Quân nhìn Binh Chủ, Binh Chủ nghiêm túc nói: “Cậu Diệp, người này không xứng để cậu ra tay, để ta”.

Diệp Quân: “…”

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Binh Chủ, cười nói: “Binh Chủ, ông có chắc muốn đối đầu với Ác Đạo Minh ta không?”

Binh Chủ gật đầu: “Cậu Diệp cho ta quá nhiều thứ, không thể chối từ”.

Bát điện chủ cười nói: “Ta sợ ông có mạng để kiếm nhưng không có mạng để dùng”.

Ánh mắt Binh Chủ trở nên lạnh lùng: “Vậy thì thử xem”.

Nói rồi ông ta bỗng xòe tay ra: “Nào”.

Giọng như sấm rền.

Ầm!

Chỉ thấy tinh không bỗng nứt ra, một tia chớp to như cái cột đánh thẳng xuống, cuối cùng rơi vào trong tay Binh Chủ.

Rầm!

Chỉ trong thoáng chốc, quanh người Binh Chủ xuất hiện ngọn lửa cuồng nộ của sấm sét, khí tức đáng sợ lập tức tràn ngập ra khắp nơi.

Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

“Lửa sấm Đại Đạo”.

Thiên Xích bên cạnh Diệp Quân nói.

Diệp Quân nhìn Thiên Xích, Thiên Xích giải thích: “Có thể cậu Diệp không biết, ở Đăng Thiên Vực có một ngọn lửa bí ẩn tên là lửa sấm Đại Đạo, đó là ngọn lửa kỳ lạ xếp thứ ba trong Đăng Thiên Vực. Đăng Thiên Vực có Lôi Kiếp, ngọn lửa này được sinh ra trong Lôi Kiếp, sau khi trải qua rửa tội và được tôi luyện bởi Lôi Kiếp sẽ sinh ra linh trí, sau đó tiến hóa, uy lực cực kỳ đáng sợ, ngọn lửa này thế mà lại nằm trong tay Binh Chủ”.

Lửa sấm Đại Đạo.

Diệp Quân quay đầu nhìn Binh Chủ ở đằng xa, lúc này quanh người Binh Chủ là ngọn lửa hừng hực, thời không giữa đất trời cũng chịu không nổi, bắt đầu tan ra từng chút, cực kỳ đáng sợ.

Bát điện chủ nhìn chằm chằm Binh Chủ, vẻ mặt bình tĩnh như nước.

Binh Chủ bỗng tiến lên một bước, một ngọn lửa bỗng lao lên trời từ trong người ông ta, dung hợp với cột sấm, trong thoáng chốc khu vực chỗ ông ta và Bát điện chủ biến thành biển lửa, lúc này trời đất bị thiêu đốt thành tro tàn.

Mấy người Diệp Quân vội lùi về sau cách xa khu vực đen tối đó.

Vèo!

Ngay lúc đó, một lưỡi đao màu đen bỗng phá tan biển lửa đó, sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ hủy diệt trời đất nổ tung.

Ầm!

Biển lửa đó lập tức biến mất, một bóng người lùi về sau khá xa.

Thấy thế sắc mặt mấy người Thiên Xích đều sầm mặt, vì bóng người này chính là Binh Chủ.

Nhưng ngay lúc này Binh Chủ bỗng biến thành ngọn lửa rồi biến mất.

Trong tầm mắt mọi người, bàn tay Bát điện chủ lật lại rồi chém về phía trước.

Soạt!

Một lưỡi đao màu đen vạn trượng bỗng từ trên trời rơi xuống khiến trời đất nứt ra.

Bụp!

Sau khi một ngọn lửa bị phá vỡ, Binh Chủ lại bị chấn động lùi về sau gần vạn trượng.

Bát điện chủ xòe tay ra, một lưỡi đao màu đen không có chuôi bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay, lưỡi đao đen như mực, trên lưỡi đao còn phản xạ lại màu trắng nhạt, tản mát ra ánh sáng sắc bén.

Bát điện chủ liếc nhìn Binh Chủ đã dừng lại ở đằng xa, khinh thường nói: “Lửa sấm Đại Đạo? Nhưng chỉ có thế thôi”.
Chương 1750: Đám tôm tép

Đạo Quân bỗng bước đến bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn Bát điện chủ ở đằng xa, sau đó nói: “Cậu Diệp, e là người này đang cố ý kéo dài thời gian”.

Diệp Quân gật đầu, trầm giọng nói: “Ta biết”.

Hắn nhìn Binh Chủ, dùng huyền khí truyền âm nói: “Tiền bối có thể kéo người này không?”

Binh Chủ nhìn Bát điện chủ: “Để ta thử xem”.

Nói rồi ông ta bỗng biến thành một ngọn lửa sấm lao đến Bát điện chủ.

Diệp Quân nhìn thẳng vào ông lão gầy gò đó: “Trước tiên giải quyết chúng đã”.

Nói rồi hắn biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Mấy người Đạo Quân cũng biến mất khỏi đó lao đến chỗ đám người ông lão gầy gò.

Nhìn thấy đám người Diệp Quân lao về phía mình, ông lão gầy gò cau mày, đương nhiên ông ta biết ý đồ của mấy người Diệp Quân, thế là lập tức nói: “Đừng liều mạng, chỉ cần đối phó kéo dài một chút là được”.

Ông ta dịch chuyển, lao về phía Diệp Quân.

Lúc này kiếm của Diệp Quân đã đổi thành kiếm Thanh Huyên.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Quân đổi kiếm, ông lão gầy gò biến sắc, muốn lùi lại nhưng đã không kịp nữa.

Vèo!

Một tia kiếm quang nổ tung, ông lão gầy gò bị chấn động lùi về sau, cánh tay phải của ông ta nổ tung.

Một nhát kiếm chém vào cánh tay.

Ông lão gầy gò hoảng sợ: “Ngươi!”

Diệp Quân định ra tay thì lúc này một nguồn năng lượng bí ẩn bỗng bao bọc lấy hắn, thoáng chốc hắn cảm thấy cả người mình bay lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chính là Hoành Sơn Ảnh đang thi pháp.

Hoành Sơn Ảnh mỉm cười: “Thêm thuộc tính cho ngươi”.

Diệp Quân bật cười, sau đó biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Ngay khi hắn biến mất, sắc mặt hắn thay đổi, vì hắn nhận ra tốc độ của mình thế mà lại tăng lên gấp năm lần.

Ông lão gầy gò đó càng hoảng sợ hơn, lúc ông ta phản ứng lại thì Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt ông ta rồi, sau đó một tia kiếm quang đánh ép về phía ông ta.

Ông lão gầy gò hết sức kinh hãi, nhát kiếm này của Diệp Quân quá nhanh, ông ta hoàn toàn không thể né tránh, lúc này chỉ có thể bị động phòng thủ, hai tay ông ta siết chặt, một luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong cơ thể ông ta, sau đó tạo thành một tấm chắn đứng trước mặt ông ta.

Thế nhưng tấm chắn đó vừa chạm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thì lập tức vỡ nát.

Đồng tử ông lão gầy gò co rụt lại, ngay sau đó một thanh kiếm đâm vào giữa trán ông ta.

Vèo!

Cơ thể ông lão gầy gò nổ tung.

Khi Diệp Quân định hủy cả cơ thể của ông ta, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng xông đến từ bên phải.

Diệp Quân quay phắt đầu lại, chỉ thấy một lưỡi đao đen đã bay đến trước mặt hắn.

Diệp Quân đang định thu kiếm lại thì lúc này, một sợi tơ vàng bỗng vây chặt lưỡi đao đen đó, lúc này Diệp Quân cầm kiếm xoay mạnh một cái, kiếm Thanh Huyên hút linh hồn của ông lão gầy gò đó, gần như cùng lúc đó lưỡi đao đen phá vỡ những sợi tơ vàng rồi chém thẳng vào Diệp Quân.

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia sáng, chém mạnh một nhát kiếm.

Soạt!

Diệp Quân lùi về sau gần cả ngàn trượng, một sức mạnh dịu dàng như bông mềm đỡ lấy hắn.

Cùng lúc đó Hoành Sơn Ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, giữa cô ta và Diệp Quân được nối bằng một sợi dây màu ngọc lam, khi sợi dây đó nối với Diệp Quân, từng năng lượng bí ẩn liên tục rót vào cơ thể Diệp Quân, hồi phục cơ thể cho hắn.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn Hoành Sơn Ảnh, bởi vì hắn nhận ra tốc độ chữa lành mà cô nương này cho hắn còn nhanh hơn cả cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh trong cơ thể hắn.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Hoành Sơn Ảnh không nói gì chỉ mỉm cười.

Diệp Quân cũng không nói gì, hắn quay đầu lại nhìn Bát điện chủ ở đằng xa, vừa lúc Binh Chủ bị chấn động văng ra xa.

Bát điện chủ xòe tay ra, lưỡi đao đen đó rơi vào trong tay gã, lúc này lưỡi đao đó thiếu mất một góc, xung quanh còn có rất nhiều vết nứt.

Đó là do lúc nãy kiếm Thanh Huyên gây ra lúc đối đầu trực diện.

Thấy thế Bát điện chủ nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Kiếm khá đấy”.

Diệp Quân nhìn Binh Chủ bên cạnh nói: “Binh Chủ, ông đi đối phó với những người còn lại, để gã cho ta”.

Binh Chu do dự, sau đó nói: “Cậu Diệp cẩn thận”.

Nói rồi ông ta biến thành ngọn lửa sấm rồi lao đến chỗ đám cường giả Ác Đạo Điện.

Bát điện chủ nhíu mày nhìn chiến trường phía xa, vì những người gã dẫn đến đã hoàn toàn bị áp chế, những người này đều là tay sai của Ác Đạo Điện, mặc dù thực lực không yếu nhưng chắc chắn không thể so được với những cường giả đỉnh cấp đến từ Đăng Thiên Vực này.

Cứ tiếp tục như vậy, những người này sẽ chết mất.

Nghĩ đến đây Bát điện chủ nói: “Mọi người lập tức rút”.

Mặc dù thực lực của mấy người này không bằng mấy người Binh Chủ, nhưng nếu họ muốn chạy thì mấy người Binh Chủ cũng không thể làm gì được họ.

Sau cảnh giới Khai Đạo Đại Đạo, chỉ cần cách biệt thực lực không quá lớn thì rất khó để giết chết.

Ngay lúc này một cường giả Ác Đạo Điện bỗng nói: “Điện chủ, bọn ta thề chết cũng không lùi bước”.

Bát điện chủ sầm mặt: “Các ngươi không phải đối thủ của chúng, nếu thua thì chắc chắn sẽ chết, mau chóng rời khỏi đây, đây là mệnh lệnh”.

Vù!

Cường giả áo đen đến từ Ác Đạo Điện bị đánh văng đến đây, sau khi dừng lại, gã ta lau đi vết máu ở khóe miệng, hung tợn nói: “Điện chủ, bọn ta đi theo điện chủ đã mấy chục vạn năm, mấy chục vạn năm qua, có điện chủ giúp đỡ, bọn ta mới có được như ngày hôm nay, hôm nay nếu bọn ta để điện chủ lại mà đi, thế chẳng phải còn không bằng chó sao?”

Nói rồi gã ta bỗng bật cười: “Tiêu diệt Ác Đạo Minh ư? Chỉ bằng đám tôm tép này à?”

Rầm!

Cơ thể gã ta bùng cháy, sau đó nhìn Diệp Quân hung hăng nói: “Đám tôm tép đến từ vũ trụ thấp kém, ngươi mà dám khiêu khích ta sao?”

“Cái rắm!”

Lúc này, Thiên Xích đột nhiên đứng chắn trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn cường giả Ác Đạo Minh lao đến đó, mặt đầy vẻ khinh thường: “Đẳng cấp gì đây? Ngươi mà cũng xứng đấu với cậu Diệp à? Mẹ nó, ta đây sẽ đánh với ngươi”.

Nghe thế cường giả Ác Đạo Minh đó tức giận nói: “Tố chất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK