Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1946: Muốn làm người phá lệ

Đại Đạo hiện hữu quay đầu nhìn Khâu Bạch Y, giờ phút này nó đã hiểu ra ý đồ của ông ta.

Tất nhiên dám chơi dám chịu, không có gì để nói.

Đại Đạo hiện hữu nhìn người phụ nữ váy trắng, nó xòe tay, trong nháy mắt, sức mạnh Đại Đạo trong không gian đều hồi tụ.

Trật tự hiện hữu!

Mà lúc này, Diệp Quân đã chỉ vào nó.

Phập!

Chỉ trong tích tắc, một thanh kiếm đã ghim nó ngay tại chỗ.

Chết trong một giây!

Quy tắc trật tự của Đại Đạo hiện hữu ở trước thanh kiếm này chỉ như một con kiến.

Đại Đạo hiện hữu nhìn người phụ nữ váy trắng phía xa, ánh mắt hơi mơ hồ, nhưng không có sự ngạc nhiên. Khi thấy nhóm Tuế Nguyệt Nữ bị giết trong một giây, nó đã biết kết cục của mình.

Nhưng khi sắp bị tiêu diệt hoàn toàn, nó xòe lòng bàn tay ra, một luồng sức mạnh bí ẩn lặng lẽ biến mất.

Thông báo cho chủ nhân của nó.

Dương gia vô địch!

Nhưng sức mạnh ấy còn chưa truyền ra ngoài đã biến mất không dấu vết.

Đại Đạo hiện hữu nhìn người phụ nữ váy trắng phía xa với vẻ không thể tin được, nó mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng đã không còn cơ hội.

Hoàn toàn bị tiêu diệt!

Đến giờ phút này chỉ còn lại một mình Khâu Bạch Y.

Diệp Quân nhìn Khâu Bạch Y, nhưng Khâu Bạch Y lại chợt cười lớn: “Lợi hại, đúng là lợi hại…”

Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Đừng chỉ vào tay, ta muốn ra tay trước”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Khâu Bạch Y xòe tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay ông ta. Thanh kiếm dài ba tấc, rộng bằng hai ngón tay, nó được coi là một thanh kiếm sắt bình thường.

Thấy Khâu Bạch Y rút kiếm ra, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ ông ta lại là kiếm tu.

Khâu Bạch Y nhìn thiết kiếm trong tay, ánh mắt hiện lên gợn sóng tựa như đang nhớ lại chuyện cũ. Một lúc sau, ông ta nhì người phụ nữ váy trắng rồi cười bảo: “Hôm ấy khi nhóm Tam điện chủ bị giết, ta đã luôn tò mò, tò mò thực lực của bà, bởi vậy ta đã khiến nền văn minh Thiên Hành và Diệp công tử trở thành kẻ thù không đội trời chung, mục đích thật ra rất đơn giản, đó là lợi dụng nền văn minh Thiên Hành ép bà lộ diện, lợi dụng bọn họ để xem thực lực thật sự của bà. Nhưng tiếc là, trận chiến ấy Diệp công tử không gọi người, sau đó hai vị thượng thần lại nhìn thấu âm mưu của ta…”

Nói tới đây ông ta khẽ lắc đầu: “Thật đáng tiếc”.

Nhưng ông ta nói, mục đích ban đầu của ông ta là muốn lợi dụng nền văn minh Thiên Hành để chiến đấu đến chết với Diệp Quân, sau đó xem thực lực của người đứng sau Diệp Quân. Chỉ là ông ta không ngờ trong trận chiến đó, Diệp Quân không gọi người, không chỉ không gọi người mà còn tới được Khai Đạo, thực lực tăng lên rất nhiều.

Ông ta không còn cách nào khác, đành phải tìm một vài người trợ giúp khác.

Mà những người trợ giúp này đến một kiếm của người phụ nữ váy trắng cũng chẳng đỡ nổi.

Ông ta đành phải tự lên.

Việc đã đến nước này, Diệp Quân cũng hiểu ra, hắn nhìn Khâu Bạch Y: “Ông làm những điều này chỉ vì muốn biết thực lực của người đứng sau ta mạnh nhường nào thôi sao?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn thiết kiếm trong tay Khâu Bạch Y rồi bảo: “Nhóm Đại Đạo hiện hữu không thể khiến cô cô của ta dùng tới kiếm thứ hai, vì thế ông vẫn chưa biết thực lực thật sự của cô cô ta nên bây giờ ông muốn đích thân lên kiểm chứng”.

Khâu Bạch Y cười: “Phải”.

Nói xong ông ta đột nhiên tiến lên một bước.

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, một luồng kiếm ý đáng sợ lan khắp đất trời.

Lấy Ác Đạo hòa vào Kiếm Đạo!

Ông ta là người đầu tiên dùng thân Ác Đạo tu thành Kiếm Đạo trong số các Ác Đạo!

Khi thấy kiếm ý của Khâu Bạch Y, vẻ mặt Diệp Quân chợt trở nên nghiêm túc, kiếm tu mạnh nhất hắn gặp lần gần đây nhất là Diệp Tu Nhiên, mà kiếm ý của Diệp Tu Nhiên so với kiếm ý của Khâu Bạch Y này…

Khác xa một trời một vực!

Không thể so sánh được!

Thực lực của Khâu Bạch Y chắc chắn không thua kém Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên, thậm chí còn trên cả họ.

Khâu Bạch Y chậm rãi cất bước đi về phía người phụ nữ váy trắng, cười bảo: “Trong đám người vừa rồi, thực lực của Đại Đạo hiện hữu là mạnh nhất. Nhưng ta không ngờ trật tự Đại Đạo của nó cũng không đỡ nổi một kiếm của bà…”

Bùng!

Dứt lời, thân xác ông ta đột nhiên bốc cháy, trong nháy mắt, khí thế của ông ta tăng vọt.

Diệp Quân cau mày.

Bùm!

Mà lúc này lại có một ngọn lửa khác phóng lên trời từ người Khâu Bạch Y.

Thiêu hồn!

Vào thời khắc linh hồn và thể xác cùng bốc cháy, một loạt khí ác niệm đáng sợ cũng lan khắp bốn phía.

Kiếm ý Ác Đạo!

Dùng ác niệm của tất cả chúng sanh tạo thành Kiếm Đạo, gọi là kiếm ý Ác Đạo.

Giờ phút này, khí thế của Khâu Bạch Y điên cuồng dâng lên, vô số kiếm ý và sấm sét đỏ máu lập lòe trên trời, từng luồng uy áp đáng sợ không ngừng lan ra xung quanh.

Nhưng dù là kiếm ý hay uy áp đều không thể đến gần khu vực người phụ nữ váy trắng và Diệp Quân đang đứng, bởi thế chỗ của họ vẫn bình yên, không có cảm giác gì.

Nhưng bên ngoài, vẻ mặt Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên đều trở nên nặng nề nghiêm nghị.

Họ vẫn biết Khâu Bạch Y che giấu thực lực, chỉ là họ không ngờ ông ta lại mạnh đến thế. Đương nhiên họ càng không ngờ Khâu Bạch Y này lại đốt cháy cả thể xác lẫn linh hồn…

Ông ta định hy sinh bản thân để xem thực lực thật sự của người phụ nữ váy trắng ư?

Khâu Bạch Y chợt dừng lại, nhìn người phụ nữ váy trắng, khẽ cười: “Nghe nói bà chưa từng dùng tới kiếm thứ hai, hôm nay ta muốn làm người phá lệ!”
Chương 1947: Giả vờ yếu

Nhát kiếm thứ hai.

Phải làm sao mới có thể biết được thực lực thật sự của người phụ nữ váy trắng này?

Rất đơn giản, để bà ấy đánh nhát kiếm thứ hai.

Giết bất kỳ ai cũng đều chỉ một nhát kiếm, không ai biết được thực lực của bà ấy, càng không biết cực hạn của bà ấy, nhưng nếu có người có thể làm cho bà ấy đánh nhát kiếm thứ hai thì sao?

Thế là Khâu Bạch Y không tiếc gọi rất nhiều cường giả tuyệt thế đến, thế nhưng vẫn không thể làm cho người phụ nữ trước mặt đánh ra nhát kiếm thứ hai.

Hết cách rồi, ông ta chỉ có thể tự mình giải quyết.

Nhưng ông ta cũng biết ông ta chỉ có một cơ hội ra tay, thế nên ông ta quả quyết chọn thiêu đốt thân xác và linh hồn.

Sau khi thân xác và linh hồn đều bắt đầu thiêu đốt, khí tức của ông ta lập tức tăng lên.

Lúc này là lúc ông ta mạnh nhất từ trước đến nay.

Thanh kiếm sắt trong tay ông ta phát ra tiếng kêu, ý chí chiến đấu dâng cao như thể muốn phá vỡ bầu trời.

Người phụ nữ váy trắng đối diện ông ta lạnh nhạt nhìn ông ta, trong mắt không hề dao động.

Khâu Bạch Y cũng không nói gì, ông ta bỗng biến mất khỏi đó.

Vèo!

Một tia kiếm quang lướt qua lao thẳng đến chỗ người phụ nữ váy trắng.

Một nhát kiếm toàn lực.

Cũng là nhát kiếm mạnh nhất của ông ta.

Ngay khi nhát kiếm lao ra, cả vũ trụ nổ tung, sau đó bị hủy diệt, cùng lúc đó một thế kiếm đáng sợ lan ra từ đất trời hệt như một tia sét.

Hủy diệt mọi thứ.

Thấy thế vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, nhát kiếm này của Nhị điện chủ mạnh hơn cả Diệp Tu Nhiên lúc trước.

Rất mạnh!

Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay phải lên, trong tay bà ấy là kiếm Hành Đạo, bà ấy đâm một nhát về phía trước.

Vèo!

Khâu Bạch Y bị nhát kiếm đó làm cho lùi về chỗ cũ nhưng bà ấy cũng lùi một bước.

Thấy thế Diệp Quân trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Người phụ nữ váy trắng bỗng đâm một nhát kiếm nữa.

Soạt!

Khâu Bạch Y bị văng ra xa cả vạn trượng, sau đó một thanh kiếm đâm vào giữa trán ông ta.

Nhát kiếm thứ hai.

“Ha ha!”

Khâu Bạch Y bỗng cười như điên: “Nhát kiếm thứ hai… Nhát kiếm thứ hai”.

Dứt lời, một tấm bùa lòng bàn tay ông ta đột nhiên bốc cháy, thoáng chốc lá bùa đang cháy này đã biến thành một tia lửa xuyên qua thời không, biến mất ở tận cuối tinh không vũ trụ.

Người phụ nữ váy trắng nhìn tia lửa truyền tin tức đó, không ngăn cản.

Thấy thế ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia phức tạp.

Quả nhiên!

Sở dĩ Khâu Bạch Y này làm thế là muốn thử thực lực thật của cô cô váy trắng, thế nên tên này không tiếc hy sinh mạng của mình.

Đúng là mưu mô.

Khâu Bạch Y ở đằng xa còn đang cười rất lớn.

Một nhát kiếm không thể đoán được thực lực của bà ấy nhưng hai nhát kiếm lại có thể, hơn nữa bà ấy còn lùi về sau một bước.

Lùi về sau một bước.

Như nghĩ đến điều gì, Khâu Bạch Y bỗng giật mình, ông ta ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ váy trắng, lúc này người phụ nữ váy trắng đang bình tĩnh nhìn ông ta.

“Không ổn!”

Khâu Bạch Y cả kinh, run giọng nói: “Ngươi… ngươi cố ý giả vờ yếu, ngươi…”

Dứt lời, ông ta xòe tay ra, lại một lá bùa nữa bị đốt cháy, nhưng lúc này thanh kiếm giữa trán ông ta bỗng rung lên, lá bùa bốc cháy trong tay ông ta bỗng biến mất.

Mặt Khâu Bạch Y xám như tro, người phụ nữ này thế mà lại chơi trò mưu trí?

Toang rồi!

Ác Đạo Minh xong đời rồi!

Hết thật rồi!

Khâu Bạch Y vẫn cảm thấy hơi không cam lòng, ông ta bỗng tức giận gào lên muốn tự hủy, xem thử người phụ nữ này đang giả vờ yếu hay là không mạnh đến thế thật.

Nhưng ác niệm và kiếm ý trong người ông ta vừa thoát ra khỏi cơ thể đã bị thanh kiếm giữa trán áp chế, giết chết.

Khâu Bạch Y tuyệt vọng hoàn toàn.

Người phụ nữ này đang giả vờ thật.

Mình truyền tin tức giả về… hơn nữa còn là tin tức mình hy sinh mạng để truyền về, họ chắc sẽ tin tưởng không nghi ngờ…

Thôi xong thật rồi!

Mặt Khâu Bạch Y xám như tro, ông ta quay đầu lại nhìn về hướng Chân vũ trụ, ánh mắt ông ta xuyên qua vô số vũ trụ tinh hà, cuối cùng đến Kiếp Giới.

Khâu Bạch Y khẽ nói: “Thật xin lỗi, ta là một tên vô dụng, không giúp được ngươi”.

Vừa dứt lời, ông ta biến mất hoàn toàn.

Bị tiêu diệt!

Không trung trở lại như ban đầu.

Dĩ nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân biến sắc, muốn giết người diệt khẩu sao?

Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Nhất Niệm đưa mắt nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì mà đứng sát vào người Diệp Quân.

Tịnh An liếm cây kẹo hồ lô, cũng đứng sát vào bên cạnh Diệp Quân.

Người phụ nữ váy trắng bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Hai người đều đáng chết, là hai người cùng giết sao?”

Diệp Quân dời mắt nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, hắn vẫn có ấn tượng tốt với Thượng Thần Thiên Vân, nhưng với Thượng Thần Thiên Huyên này…

Thấy Diệp Quân nhìn sang, Thượng Thần Thiên Huyên bỗng đổi sắc, nhưng bà ta không định đứng yên chờ chết, lúc này vừa định ra tay thì lại bị Thượng Thần Thiên Vân ngăn lại, bà ta nhìn Diệp Quân: “Có thể xin ngươi giúp đỡ không?”

Bà ta biết cho dù bà ta hay Thiên Huyên cũng không thể là đối thủ của người phụ nữ váy trắng trước mặt này.

Người này quá đáng sợ.

Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, không nói gì.

Thượng Thần Thiên Vân hơi lo lắng, lúc này Diệp Quân lại nói: “Cô cô, có thể đến nền văn minh Thiên Hành với con một chuyến không?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần phiền phức thế, chỉ hướng đi ta chỉ cần một nhát kiếm tiêu diệt là được”.

Nhất Niệm: “…”

Tịnh An: “…”
Chương 1948: Cảm động

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Nhất Niệm bên cạnh: “Có tiêu diệt luôn không?”

Nhất Niệm lén nhìn người phụ nữ váy trắng, sau đó lẳng lặng gật đầu, không nói gì.

Tịnh An liếm kẹo hồ lô, không nói gì.

Tất nhiên cô ta không muốn Nhất Niệm hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, nhưng cô ta sẽ tôn trọng lựa chọn của Nhất Niệm, dù sao cũng không phải Nhất Niệm có lỗi với nền văn minh Thiên Hành, mà là nền văn minh Thiên Hành có lỗi với Nhất Niệm.

Một lúc sau, Nhất Niệm mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn trên bầu Thượng Thần Thiên Vân trong tinh không, Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Cho dù con có đưa ra lựa chọn gì, sư phụ cũng sẽ không trách con”.

Nhất Niệm mỉm cười: “Sư phụ gạt con, con biết nếu hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, chắc chắn sư phụ sẽ đau lòng, con không muốn sư phụ đau lòng”.

Nghe Nhất Niệm nói thế, ánh mắt Thượng Thần Thiên Vân hiện lên vẻ phức tạp.

Nhất Niệm nhìn người phụ nữ váy trắng, cô ta do dự rồi nói: “Cô cô…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm không đáp lời.

Nhất Niệm hơi lo lắng.

Thật ra cô ta hơi sợ vị cô cô này.

Diệp Quân kéo Nhất Niệm đang lo lắng đến mỉm cười nói: “Đừng sợ, cô cô rất tốt”.

Nhất Niệm gật đầu, sau đó lại nhìn người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Qua đây”.

Thấy người phụ nữ váy trắng gọi mình, Nhất Niệm hơi sợ, vội nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười, sau đó kéo cô ta đến trước mặt người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm, vì Nhất Niệm trước giờ đều chỉ để lộ ra nửa gương mặt, phần mặt bên trái của cô ta bị tóc che mất.

Mặc dù Diệp Quân cũng thắc mắc tại sao Nhất Niệm lại phải như thế, nhưng hắn tôn trọng cô ta nên chưa từng hỏi, cũng không yêu cầu phải nhìn phần mặt bên trái của Nhất Niệm.

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vén tóc của Nhất Niệm lên, phần mặt trái của cô ta khá bình thường nhưng mắt trái lại bất thường, mắt trái của cô ta có màu đỏ đen, hơn nữa còn giống một vòng xoáy, rất kỳ lạ.

Thấy thế Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên và tò mò.

“Tội Ác Nhãn!”

Nhất Niệm bỗng nói: “Nghe nói là con mắt không may mắn… từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều không muốn đến gần con, chỉ có sư phụ và Tịnh An không ghét bỏ con…”

Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống.

Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Vân, hơi ngờ vực: “Tiền bối, đây là gì?”

Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng nói: “Từ khi sinh ra nó đã có con mắt này, ta và Thiên Hành Chủ cũng từng điều tra nhưng không phát hiện được gì. Hơn nữa, hình như con mắt này cũng không có ác ý gì với nó, thế nên bọn ta cũng không quan tâm đến nó nữa”.

Nói đến đây, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng.

Diệp Quân cũng nhìn người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng nói: “Một loại dấu ấn”.

Diệp Quân khó hiểu: “Dấu ấn gì vậy?”

Người phụ nữ váy trắng vén tóc Nhất Niệm ra sau tai, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt của cô ta: “Dấu ấn luân hồi”.

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Nhưng người phụ nữ váy trắng không có ý định giải thích.

Diệp Quân cười khổ.

Lúc này, Thượng Thần Thiên Vân ở một bên đột nhiên nói: “Dấu ấn luân hồi tức là một số tu sĩ sẽ phong ấn tu vi và trí nhớ của mình khi gặp phải vài tai nạn khó tránh khỏi, sau đó phong ấn ở trên vật chủ như hạt giống, sau khi trải qua kiếp nạn, chúng sẽ nuốt chửng vật chủ tái sinh. Tất nhiên cũng có một khả năng khác, là cố ý chuyển kiếp khai cuộc…”

Dứt lời, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở một bên, muốn thử xem ý của đối phương, xem bà ta nói có đúng hay không.

Thế nhưng người phụ nữ váy trắng vẫn không có ý định giải thích.

Thượng Thần Thiên Vân: “…”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Cô cô, dấu ấn luân hồi này…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm: “Không phải là chuyện gì lớn cả”.

Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, Diệp Quân gật đầu, cũng không lo lắng nữa. Nếu cô cô đã nói không có chuyện gì thì chắc là chuyện nhỏ.

Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đến nền văn minh Thiên Hành”.

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu.

Thấy người phụ nữ váy trắng gật đầu, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân biến sắc.

Người phụ nữ này đến nền văn minh Thiên Hành.

Nền văn minh Thiên Hành gặp nguy rồi.

Nhất Niệm cũng hơi lo lắng, cô ta biết tính tình của cô cô, nếu người của nền văn minh Thiên Hành không có mắt mà chọc tức cô cô thì một nhát kiếm có thể khiến nền văn minh Thiên Hành biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.

Nhất Niệm quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nắm lấy tay Nhất Niệm, an ủi: “Đừng lo lắng”.

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Quân, Nhất Niệm yên tâm hơn một chút, cô ta biết nếu Diệp Quân muốn hủy diệt nền văn minh Thiên Hành thật chắc chắn sẽ không đến nền văn minh Thiên Hành.

Thượng Thần Thiên Vân ở một bên bỗng quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Bà về trước sắp xếp mọi thứ đi”.

Đương nhiên là Thượng Thần Thiên Huyên hiểu ý của Thượng Thần Thiên Vân, lập tức xoay người biến mất ở tận cuối tinh không, người phụ nữ váy trắng này muốn đến nền văn minh Thiên Hành, phải quay lại nhốt đám người không có đầu óc kia lại, tránh chúng gây họa cho nền văn minh Thiên Hành.

Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, có thể thăng cấp giúp Tháp gia không?”

Nghe thế lần này Tiểu Tháp thật sự cảm động.

Mặc dù tên nhóc này bình thường hay gài bẫy mình, nhưng có gì nói đó, trong lòng hắn vẫn có Tháp gia nó.

Tên này vẫn rất tốt.
Chương 1949: Nể mặt

Thăng cấp cho Tháp gia.

Nghe thấy lời Diệp Quân nói, người phụ nữ váy trắng hơi nhướng mày.

Thấy vậy, Diệp Quân vội hỏi: “Cô cô, sao thế?”

Người phụ nữ váy trắng không nói gì, nếu Tiểu Tháp thăng cấp quá cao thì sẽ bất lợi cho đứa nhỏ này trong quá trình thăng cấp trưởng thành, nhưng nếu thăng cấp quá thấp, thì không giữ được lâu.

Người phụ nữ váy trắng suy nghĩ, sau đó bà ấy mở tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay bà ấy.

Tiểu Tháp bỗng trở nên rất phấn khích!

Nằm thẳng vẫn thích hơn!

Người phụ nữ váy trắng giơ hai ngón tay lên, sau đó nhẹ nhàng gõ Tiểu Tháp, Tiểu Tháp run rẩy kịch liệt, tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhưng đã lướt qua trong thoáng chốc.

Người phụ nữ váy trắng đưa Tiểu Tháp cho Diệp Quân.

Diệp Quân trừng mắt nhìn: “Xong rồi sao?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu.

Diệp Quân nhận lấy Tiểu Tháp, nhìn ngắm đánh giá một lát, sau đó lẩm bẩm hỏi: “Tháp gia, ngươi thăng cấp chỗ nào rồi?”

Vẻ mặt Tiểu Tháp cũng mờ mịt: “Ta không biết!”

Diệp Quân nghi ngờ.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Ta cải tạo cho nó thành Tiểu Tháp trưởng thành, từ nay về sau, nó sẽ phải tu luyện giống ngươi, ngươi giết người càng nhiều thì nó càng mạnh, đương nhiên, nó tự mình giết cũng được”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Tiểu Tháp: “..”.

Trưởng thành Tháp sao?

Diệp Quân cười khổ, Tháp gia và hắn không thể nằm ườn ra nữa rồi. Dĩ nhiên, cô cô váy trắng hy vọng Tháp gia sẽ theo hắn tu luyện, nhưng với tính tình của Tháp gia, nó sẽ tu luyện sao?

Sau này sợ là sẽ hơi khó khăn rồi!

Tiểu Tháp đau đớn trong lòng, nhưng nó không dám nói.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm: “Nhà ngươi ở đâu? Chỉ đường đi”.

Sắc mặt Diệp Quân nhanh chóng thay đổi.

Nhất Niệm: “..”.

Tiểu Tháp: “..”.

Một lát sau, đám người Diệp Quân rời đi.

Lúc này, một tên kiếm tu che mắt xuất hiện bên trong, ông ta đứng tại chỗ yên lặng rất lâu, sau đó nói nhỏ: “Sư đệ, đi thôi”.

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Kiếp Giới ở Chân vũ trụ.

“A!”

Trong Kiếp Giới bỗng vang lên tiếng gào thét giận dữ.

Ác Đạo của Chân vũ trụ!

Ác Đạo điên cuồng gào rống, sức mạnh đáng sợ trong Vũ Trụ Kiếp không ngừng trào ra, nhưng vẫn luôn bị một luồng sức mạnh khác trấn áp.

Trấn áp vô cùng gắt gao!

“Diệp Quân! Nhà họ Dương!”

Bên trong Kiếp Giới, giọng nói giống như dã thú không ngừng gào thét.

...

Dựa vào sự dẫn dắt của Nhất Niệm, mọi người đã đến nền văn minh Thiên Hành.

Thượng Thần Thiên Vân cảm thấy rất nghi ngờ việc Diệp Quân đưa người phụ nữ váy trắng đến nền văn minh Thiên Hành, đương nhiên bà ta cũng lo lắng, bởi vì bà ta cảm nhận được, nữ kiếm tu váy trắng này tính tính hình như không được tốt cho lắm, nhưng bà ta không có cách nào ngăn cản, giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Cường giả ở nền văn minh Thiên Hành đương nhiên đều nhận ra Diệp Quân, lúc nhìn thấy Diệp Quân, vẻ mặt của đám người ở nền văn minh Thiên Hành đều trở nên u ám, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Cũng may lúc Thượng Thần Thiên Huyên trở về đã hạ lệnh, không được khiêu khích Diệp Quân, đặc biệt là người phụ nữ váy trắng kia.

Mục Tướng không còn nữa, bây giờ hai vị Thượng Thần là lớn nhất, cho nên không có ai dám làm trái lại mệnh lệnh của Thượng Thần Thiên Huyên, nhưng bọn họ vẫn có ý đối địch với hắn.

Diệp Quân giết nhiều cường giả của nền văn minh Thiên Hành như vậy, còn cướp mất cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành, hỏi sao bọn họ có thể không hận cho được?

Nhìn ánh mắt hận thù của đám cường giả nền văn minh Thiên Hành, Diệp Quân hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt hắn quét qua đám người, hắn nhanh chóng gặp được một người quen.

Điện chủ điện Chấp Pháp – Vu Trụ.

Thấy Diệp Quân nhìn qua, Vu Trụ nhíu mày lại, lúc này Diệp Quân đột nhiên chỉ vào lão ta.

Vu Trụ rất nghi ngờ và khó hiểu, ngay sau đó vẻ mặt lão ta đột nhiên biến đổi, lão ta còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã đặt trên cổ lão ta.

Gầm!

Giết thẳng tới lão ta!

Trong sân lặng ngắt như tờ.

Vẻ mặt Thượng Thần Thiên Huyên trở nên khó coi, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Lúc những cường giả của nền văn minh Thiên Hành phản ứng lại, họ trở nên giận dữ, thật sự là ức hiếp người quá đáng, vô số cường giả phóng xuất ra khí thế của chính mình để chèn ép Diệp Quân, đang định ra tay.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô cô, tiêu diệt đi”.

Người phụ nữ váy trắng mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay ra, nhưng lúc bay lên phía chân trời thì đột nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi giáng xuống.

Đùng!

Chỉ trong chớp mắt, một sức mạnh cực kỳ đáng sợ bao quanh tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành, bỗng chốc, cường giả của nền văn minh Thiên Hành quỳ hết xuống, chỉ có chỗ đứng của mấy người Diệp Quân là không có chuyện gì.

Cả thần cảnh Thiên Hành bắt đầu bốc cháy.

Đúng lúc này, toàn bộ đại trận trong nền văn minh Thiên Hành đều bị hủy diệt, ngay cả cơ hội khởi động cũng không có.

Đứng trước sức mạnh này, tất cả cường giả chỉ có cảm giác tuyệt vọng.

Bao gồm cả Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân.

Cho dù mạnh mẽ như hai người họ, cũng không có suy nghĩ phản kháng nào.

Lúc này, bọn họ mới thật sự ý thức được nữ kiếm tu váy trắng này đáng sợ như thế nào, người này là cường giả tuyệt đỉnh vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ.

Khi thanh kiếm càng lúc càng giáng thấp xuống, tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đã suy sụp hoàn toàn.

Lần đầu tiên, bọn họ cảm nhận được thế nào là cận kề cái chết.

Bỗng nhiên Nhất Niệm kéo tay áo của Diệp Quân, nhưng không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười: “Nể mặt muội đấy”.

Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều nghe thấy.

Diệp Quân quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh: “Cô cô”.
Chương 1950: Chẳng có ý nghĩa gì cả

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên, kiếm Hành Đạo không giáng xuống nữa, nhưng sự áp bức đó vẫn còn tồn tại, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành vẫn đang nằm trên mặt đất, không thể di chuyển được.

Nhìn thấy cảnh này, Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai người biết rằng nếu thanh kiếm ấy chém xuống, nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ không còn nữa.

Diệp Quân nhìn nhóm cường giả của nền văn minh Thiên Hành, lại nhìn thấy hai đối thủ quen thuộc là Kính Thần và Thiên Phù Thần.

Lúc này, thân xác hai vị thần này đã được phục hồi.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, vẻ mặt của hai người họ lập tức thay đổi.

Thượng Thần Thiên Huyên vừa định nói gì đó thì Diệp Quân đã chỉ tay vào hai người họ, tất nhiên là hai người họ biết việc chỉ tay này là có ý gì nhưng bọn họ lại không muốn khoanh tay chờ chết, vừa định ra tay thì một giây sau, bọn họ đã bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Đánh bại trong tích tắc!

Khuôn mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần đầy vẻ khó tin.

Ngay cả sức đánh trả cũng không có?

Xung quanh tràn ngập sự im lặng đầy chết chóc.

Vào lúc này, vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều cảm thấy sợ hãi.

Hai vị chủ thần bị giết ngay lập tức, ngay cả sức đánh trả cũng chẳng có ư?

Diệp Quân không thèm để ý đến vẻ mặt đầy sợ hãi của các cường giả của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh, hắn đi tới chỗ Nhất Niệm ở đằng xa.

Thượng Thần Thiên Vân thầm thở dài, sau đó dẫn Tịnh An đi theo.

Người phụ nữ váy trắng liếc mắt nhìn những cường giả nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh, cau mày lại nói: “Nền văn minh cấp năm... sao lại yếu như thế chứ?”

Đám người nền văn minh Thiên Hành: “...”

Nổi giận!

Tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều tức giận, người phụ nữ này dám công khai coi thường nền văn minh Thiên Hành sao?

Nhưng lại không có người nào dám đứng lên!

Thượng Thần Thiên Vân gượng cười.

Ngay sau đó, Diệp Quân dẫn theo Nhất Niệm đi đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, nhóm cường giả nền văn minh Thiên Hành cảm thấy hơi thắc mắc, hắn muốn làm gì vậy?

Diệp Quân xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trên tay hắn, ý niệm vừa động, cây sinh mệnh Thiên Hành ngay lập tức xuất hiện ở trong sân.

Mọi người ngay lập tức cảm thấy hoang mang.

Diệp Quân muốn làm gì vậy?

Trả lại cây sinh mệnh Thiên Hành sao?

Ngay cả Thượng Thần Thiên Vân cũng cảm thấy nghi ngờ.

Diệp Quân nắm lấy tay của Nhất Niệm, sau đó quay người nhìn Thượng Thần Thiên Vân đang ở bên cạnh: “Tiền bối, ta muốn cưới Nhất Niệm về làm vợ, xin người hãy tác thành cho bọn ta”.

Nhất Niệm ngây ngẩn.

Ở xung quanh, vẻ mặt các cường giả của nền văn minh Thiên Hành bỗng trở nên khó coi.

Đôi mắt của Thượng Thần Thiên Vân thoáng hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng bà ta cũng đã hiểu được ý muốn của Diệp Quân, hắn muốn cưới Nhất Niệm ở trước mặt tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành!

Không phải các người không cho phép kết hôn với người ngoại tộc ư?

Hôm nay ta nhất định sẽ quang minh chính đại cưới người ở chỗ các ngươi!

Trong lòng của Thượng Thần Thiên Vân rất phức tạp, thật ra bà ta không trách Diệp Quân bởi vì lần đầu hắn tới đây đã đến với sự chân thành, sự lịch sự và hoà nhã nhưng nền văn minh Thiên Hành đã không dành cho hắn sự tôn trọng.

Còn lần này hắn đã dẫn theo các bậc trưởng bối trong nhà đến.

Không phục sao?

Ngon thì ra đây!

Chuôi kiếm Hành Đạo vẫn còn đang lơ lửng trên bầu trời của nền văn minh Thiên Hành.

Thượng Thần Thiên Vân không suy nghĩ nữa, bà ta đi đến trước mặt của Nhất Niệm rồi nắm lấy tay cô ta, Nhất Niệm hơi cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: “Sư phụ”.

Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Chúc mừng con”.

Vừa nói bà ta vừa nắm tay của Nhất Niệm đặt vào trong tay của Diệp Quân: “Từ giờ trở đi ta giao con bé cho ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn sang cây sinh mệnh Thiên Hành ở bên cạnh, vừa định lên tiếng thì Diệp Quân đã thu hồi cây sinh mệnh Thiên Hành lại.

Thượng Thần Thiên Vân cười gượng.

Ban đầu bà ta định hỏi xem liệu rằng Diệp Quân có muốn trả cây này lại cho nền văn minh Thiên Hành hay không, nhưng bây giờ có vẻ điều đó là không có khả năng.

Anh chàng này vẫn chưa hết giận.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Cô cô, nếu dựa theo quy củ thì khi kết hôn chúng ta sẽ cần phải có sính lễ”.

Sính lễ!

Người phụ nữ mặc váy trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cảm thấy hơi sợ hãi.

Trong số các cô cô, hắn sợ nhất là cô cô váy trắng và Diệp Thanh Thanh cô cô, nếu cô cô váy trắng không nổi giận thì không sao, chứ một khi cô cô nổi giận sẽ rất khủng khiếp.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên thu hồi tầm mắt, bà ấy nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân rồi xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại, trong nháy mắt, thời không ở trên đỉnh đầu của bà ấy đột nhiên nứt toác, sau đó có một cuộn tranh không biết tên bay ra rồi nằm gọn trong tay bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn rồi xòe bàn tay, cuộn tranh bay tới trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân hơi nghi ngoặc hỏi: “Đây là gì?”

Người phụ nữ mặc váy trắng nói: “Nếu ngươi nghiên cứu kỹ lưỡng thì có thể thăng cấp nền văn minh Thiên Hành”.

Nghe thấy thế, Thượng Thần Thiên Vân hơi cảm động.

Thăng cấp nền văn mình!

Nếu những câu này là do người khác nói thì nhất định bà ta sẽ không tin, trong suốt nhiều năm qua, nền văn minh Thiên Hành vẫn luôn tìm cách để đột phá cực hạn hiện tại để đạt được nền văn minh cấp sáu, nhưng sau bao nhiêu thế hệ cùng nỗ lực cũng không thành công.

Chỉ bằng một bức tranh là có thể đột phá sao?

Không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nếu người phụ nữ váy trắng nói có thể thì bà ta nhất định sẽ tin mà không hề nghi ngờ.

Bởi vì đối phương thực sự quá mạnh!

Không chỉ có Thượng Thần Thiên Vân mà các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều nghe rõ lời của người phụ nữ mặc váy trắng nói.

Thăng cấp nền văn mình sao?

Một vài cường giả của nền văn minh Thiên Hành tỏ thái độ hoài nghi.

Mặc dù nữ kiếm tu váy trắng trước mặt họ rất mạnh, nhưng nếu bà ấy nói rằng có thể giúp thăng cấp bậc nền văn minh thì... đúng là hơi khó tin.

Thượng Thần Thiên Vân thận trọng cầm lấy cuộn tranh, sau đó hỏi: “Tiền bối, đây là gì vậy?”

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh trả lời: “Ta không có hứng xem thứ đồ vật có cấp bậc quá thấp, ngươi tự nghiên cứu đi”.

Thượng Thần Thiên Vân: “...”

Người phụ nữ mặc váy trắng nhìn về phía Diệp Quân: “Ta đi đây”.

Diệp Quân hơi cúi đầu: “Cô cô đi thong thả”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn các cường giả của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh, sau đó nhìn Diệp Quân nói: “Con phải cố gắng, đừng cả ngày chỉ quanh quẩn với đám tép riu này, chẳng có ý nghĩa gì cả”.

Bà ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, ta không có hứng thú với mấy nền văn minh cấp thấp này, con gọi ông nội tới là được!”

Vừa dứt lời, bà ấy đã biến mất.

Diệp Quân: “...”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK