Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2846: Ta thèm vào!

Toại Cổ Kim bấy giờ mới chịu: “Nó không phải huyết mạch bình thường”.

Cô ta vươn tay gọi chiếc nhẫn xuất hiện, đưa cho Diệp Quân xem: “Ngươi phá phong ấn được không?"

Hắn gật đầu: “Được”.

Rồi rút kiếm Thanh Huyền ra gõ nhẹ vào, phong ấn trên nhẫn lập tức biến mất.

Hai luồng thần thức tràn vào, sau đó đồng thời sửng sốt.

Một quả ấn đồng lớn bằng bàn tay rơi vào tay Diệp Quân, bên trên có khắc bốn chữ Vũ Trụ Cộng Chủ.

Vũ Trụ Cộng Chủ?

Hai người không hiểu gì hết.

Diệp Quân hưng phấn: “Đây là ấn của chủ chung vũ trụ sao?"

Toại Cổ Kim quan sát ấn đồng một hồi cũng không thấy gì đặc biệt hay phát hiện có năng lượng dao động, bèn nói.

"Để ta xem thử”.

Diệp Quân đưa ấn qua. Cô ta liếc hắn một cái rồi bắt đầu tỉ mỉ xem xét, dùng thần thức ùa vào nhưng nó lập tức biến mất như cát rơi vào biển.

Toại Cổ Kim không khỏi vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.

Diệp Quân: “Tiếc rằng ban nãy không hỏi người kia. À không, ta nhớ ông ta nói mình là người giữ ấn, vậy chứng tỏ thứ ông ta bảo vệ chính là thứ này”.

Toại Cổ Kim: “Vậy tại sao ông ta lại bỏ đi?"

Diệp Quân nghĩ một hồi: “Có khi nào ông ta quên trong điện có quả ấn và giọt máu kia?"

Toại Cổ Kim im lặng. Quả thật là có khả năng ấy, vả lại người kia trông cũng bất thường, trí nhớ cũng khuyết thiếu.

Cô ta lại quan sát quả ấn một hồi, quay qua hỏi Diệp Quân: “Cho ta được không?"

Hắn cười: “Được chứ”.

Toại Cổ Kim: “Ta nói là cho ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Toại Cổ Kim im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân chợt hiểu ra: “Bây giờ còn chưa xác định nó có phải ấn của chủ chung vũ trụ không, mà cho dù phải thì cô nương cứ lấy nếu muốn”.

Toại Cổ Kim: “Vì sao?"

Diệp Quân đáp theo bản năng: “Cô quý giá hơn nó nhiều”.

Vừa nói xong thì thấy không đúng lắm, hắn bèn quay sang nhìn, vẫn không nhìn ra được buồn vui trên mặt đối phương.

Một hồi sau, Toại Cổ Kim mới nói: “Cảm ơn”.

Thấy cô ta không nổi giận, Diệp Quân bèn cười: “Không có gì”.

Hắn lại lấy bốn ngọn lửa kia ra, nhìn chúng nó ngoan ngoãn tụ tập.

Tò mò nói: “Bọn này cũng đặc biệt”.

Nếu Tháp gia chưa nâng cấp thì cũng không phải đối thủ của chúng.

Toại Cổ Kim nhìn theo: “Chúng cũng đến từ văn minh Tổ”.

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Nơi này cũng vậy?"

Toại Cổ Kim: “Tương truyền bọn họ có thần điện Cộng Chủ rộng bằng một tinh vực, nhưng nơi này lại không có”.

Diệp Quân: “Có lẽ vẫn là có liên quan”.

Bỗng bốn mắt nhìn nhau.

Tâm linh tương thông, đồng thời nghĩ về một điều.

Diệp Quân hạ giọng: “Người kia hối hả rời đi... có thể là đang trở về văn minh Tổ chân chính”.

Hắn nhìn về đằng xa, dùng thần thức đuổi theo nhưng không bắt được khí tức nào.

Sắc mặt bèn sa sầm.

Toại Cổ Kim: “Không vội, bọn họ xuất hiện sẽ kinh động vũ trụ. Chúng ta cứ giăng lưới trước, có tin tức nào thì cũng sẽ biết đầu tiên”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Toại Cổ Kim: “Vậy đi thôi”.

Diệp Quân: “Khoan đã”.

Rồi hắn vung tay thu cung điện bằng đồng kia vào tháp, cười nói.

"Thứ này chất liệu đặc biệt, nếu có thể chế thành khôi giáp thì sẽ rất mạnh, không thì bán lấy tiền cũng được. Cô biết ta nghèo mà”.

Toại Cổ Kim gật đầu, đưa một chiếc nhẫn cho hắn.

Diệp Quân: “Đây là gì?"

Toại Cổ Kim: “Hơn ba nghìn Tiên Nguyên mạch cực phẩm”.

Diệp Quân ngẩn ra rồi cười hớn hở: “Cảm ơ-"

Thấy ánh mắt hắn trở nên cuồng nhiệt, Toại Cổ Kim vội ngắt lời: “Đừng nghĩ nhiều, đây là vì ngươi cho ta ấn của chủ chung vũ trụ”.

Nụ cười biến mất, Diệp Quân thấp giọng nói: “Cô không cần nhắc lại, ta đều hiểu cả. Nếu không vì nhờ cha và cô cô thì ta đã không có cơ hội tiếp xúc với nhân vật như cô nương”.

Toại Cổ Kim nghe vậy thì vặc lại: “Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt. Ngươi biết ta không có ý đó, ta... ta thèm vào để ý ngươi!"

Rồi lập tức đi nơi khác.

Diệp Quân: “...”
Chương 2847: San sẻ?

Toại Cổ Kim và Diệp Quân sóng vai đi bên nhau trong tinh không.

Người trước mặt lạnh như tiền, người sau một mực không lên tiếng.

Cứ thế mà đi.

Một hồi sau, Diệp Quân cau mày khi phát hiện những khí tức lờ mờ xung quanh.

Chỉ thấy thời không rung động, một người lạ mặt khoác áo choàng đen bước ra.

Cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ!

Người đó khàn khàn cất tiếng: “Đi ra từ tiên phủ bí ẩn, ắt đã đoạt được gì đó. Chẳng hay hai vị có ngại cùng chia sẻ?"

Diệp Quân vung kiếm chém ra.

Người kia bị đẩy bay đi nghìn trượng.

Chỉ thấy sáu tên khác cùng cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ bất ngờ xuất hiện gần đó.

Diệp Quân kéo Toại Cổ Kim bỏ chạy.

"Đuổi theo!"

Người lạ mặt lạnh lùng quát.

Diệp Quân ngự kiếm kéo theo Toại Cổ Kim, sắc mặt âm u. Đáng lẽ người của Toại Cổ Kim phải xuất hiện chi viện nhưng lại không đến, chứng tỏ đã xảy ra chuyện.

Cũng có thể hiểu được. Bí cảnh tiên phủ này có liên quan đến văn minh Tổ, làm sao mà không bị người dòm ngó? Nay họ lại toàn mạng trở ra, tất nhiên sẽ bị người khác tìm đến.

Diệp Quân hỏi Toại Cổ Kim: “Có liên lạc được với người của cô không?"

Cô ta lắc đầu.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Như cảm nhận được gì đó, hắn dừng lại. Tinh hà bốn phía chuyển động, sau đó là những trận pháp màu đỏ sậm xuất hiện bao phủ họ lại như một lồng giam.

Bảy tên cường giả trước đó hiện ra phía sau họ.

Kẻ đi đầu nói: “Chỉ cần các ngươi giao nộp những gì lấy được trong tiên phủ, chúng ta sẽ lập tức đi”.

Diệp Quân đáp lại: “Các người biết cô ta là ai”.

Người kia: “Các chủ của văn minh Toại Minh, sao có thể không biết?"

Diệp Quân: “Không sợ bị trả thù à?"

Người kia: “Trên đời phàm là gì càng nguy hiểm thì càng có cơ hội phát tài mà”.

Diệp Quân hỏi Toại Cổ Kim: “Cô vào tháp nhé?"

Cô ta lắc đầu.

Diệp Quân không biết nói gì. Toại Cổ Kim đó giờ không ra tay nên hắn không biết cô ta mạnh đến đâu, chỉ biết là cũng không đến đâu cho lắm.

Toại Cổ Kim nhìn xung quanh: “Bọn họ không chỉ có nhiêu đây”.

Diệp Quân gật đầu.

Toại Cổ Kim: “Phải trở lại Cựu Thổ”.

Không ai có thể từ chối cám dỗ đến từ bảo vật văn minh Tổ, cho dù biết Toại Cổ Kim là người của Toại Minh cũng sẽ bí quá hóa liều.

Nếu Toại Cổ Kim còn đang ở Cựu Thổ thì sẽ không ai dám lỗ mãng, ngặt nỗi bây giờ cô ta lại đang cách nơi đó quá xa.

Diệp Quân: “Sức mạnh cô thế nào?"

Toại Cổ Kim: “Cũng khá”.

Diệp Quân quay lại: “Khá?"

Toại Cổ Kim: “Ừ”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Thế có chạy không?"

"Lên!"

Nào ngờ người bí ẩn bên kia đã quát lên.

Trận pháp khởi động, tỏa ra sức mạnh đáng sợ. Bảy cường giả kia cũng đồng thời lao tới như sấm.

Diệp Quân ôm chầm lấy eo Toại Cổ Kim, dùng suy nghĩ điều khiển kiếm Thanh Huyền xuyên qua thời không, đưa cả hai biến mất.

Khiến những người kia vồ hụt.

Người bí ẩn cũng muốn đuổi theo nhưng phát hiện bọn họ đã rời khỏi tinh vực này.

Nhất thời nổi giận đùng đùng.

Bỗng một người đàn ông mặc áo gấm, đeo mặt nạ đồng cổ xuất hiện.

Những người kia vội thi lễ: “Công tử”.

Người kia cười: “Ta đã nhắc các ngươi, thanh kiếm của Diệp công tử kia bất phàm rồi, đại trận thời không này không ngăn được hắn đâu”.

Người bí ẩn: “Đó rốt cuộc là gì?"

Công tử mặt nạ: “Là kiếm do Thiên Mệnh váy trắng tạo ra.

Người bí ẩn tỏ vẻ nghi ngờ.

Công tử cười: “Các ngươi không biết cũng bình thường. Đó là người đã vô địch suốt ba phần..”.

Y phì cười: “Thôi không nói nữa, đi”.

Rồi xoay người biến mất.
Chương 2848: Phạn Chiêu Đế

Trong đường hầm thời không.

Diệp Quân vốn chỉ ôm eo Toại Cổ Kim nhưng vì khoảng cách quá xa hoặc tốc độ quá nhanh mà biến thành ôm cả người cô ta vào lòng, mặt đối mặt.

Eo cô ta rất bé, ôm vào cực vừa tay.

Hắn kề trán sát vào Toại Cổ Kim, cảm giác mềm mại áp vào cơ thể và lòng bàn tay khiến trong lòng hắn râm ran khó nhịn.

Toại Cổ Kim cứng đờ, thốt lên: “Cho ta vào tháp”.

Diệp Quân ma xui quỷ khiến mà đáp: “Không cho”.

Toại Cổ Kim ngẩng phắt lên làm hắn nhận ra mình lỡ lời, vội chữa cháy: “Sắp đến rồi”.

Cô ta mới im lặng nghiêng đầu sang bên, đặt cằm lên vai hắn.

Tay Diệp Quân cũng biết điều mà chỉ ôm eo chứ không làm gì khác.

Mặt Toại Cổ Kim hơi đỏ lên, không phải vì nghĩ nhiều mà là vì huyết mạch trong người.

Nó vốn bị ba loại huyết mạch của Diệp Quân trấn áp, lại còn vì từng dung hợp mà bao gồm một ít thuộc tính của phong ma. Bây giờ khoảng cách quá gần, hơi thở đàn ông và huyết mạch trong người hắn khiến cô ta sinh ra một cảm giác lạ lẫm.

Nếu mà nói một cách phức tạp thì giống như linh hồn rời khỏi thân thể, cả người cứ mông lung như đi trên mây, trời đất quay cuồng đảo điên. Những suy nghĩ đáng xấu hổ xuất hiện trong đầu nhưng lại không điều khiển được thân thể, càng không muốn nghĩ thì những suy nghĩ kia càng trở nên rõ ràng như vong hồn đeo bám không dứt. Cô ta chỉ cảm thấy mình như bị đào rỗng, sinh ra khao khát muốn tìm thứ gì đó không rõ đến bù đắp lại.

Nói đơn giản lại: ham muốn.

Diệp Quân cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy lý trí còn đó nhưng cơ thể đã phản ứng.

Nhưng so với những suy nghĩ "xấu hổ" của Toại Cổ Kim, hắn chỉ muốn vui vẻ ôm lấy cô ta.

Toại Cổ Kim thường ngày là người cao ngạo xa cách, ăn nói cẩn trọng, lạnh lùng với mọi người. Giờ phút này nằm trong tay hắn lại có vẻ yếu ớt khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, bỗng bất ngờ hôn lên tai cô ta.

Toại Cổ Kim giật nảy mình, hai tay quắp chặt quanh eo hắn, đáp trả bằng cách cắn lên vai. Cảm giác là lạ xông lên từ bụng dưới rồi lan tràn khắp cơ thể, tiến vào linh hồn cô ta.

Không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả nó!

Một hồi sau, cảm giác ấy và những khó chịu, râm ran và xấu hổ cũng rút đi như thủy triều.

Toại Cổ Kim trở lại như bình thường.

Sau đó bất ngờ phát cáu đấm vào eo Diệp Quân.

Trai gái gì cũng vậy, trước chuyện ấy thì như ma, xong rồi thì như Phật.

Nói văn nhã hơn thì lúc này làm hiền nhân đang vô cùng lý trí.

Một hồi sau, họ xuất hiện ở một vùng tinh không lạ lẫm.

Toại Cổ Kim xoay mặt đi, vừa ngượng ngùng vừa tức tối, cho rằng mình như vậy đều là do đàn ông gây ra, nếu trên đời không có đàn ông thì cô ta đã không xấu hổ như vậy.

Đi được vài bước, cô ta nhận ra Diệp Quân không đi theo, quay lại thì thấy hắn đã ngồi xổm xuống, miệng trào máu tươi.

Toại Cổ Kim hết hồn, chợt nhớ lại ban nãy tu vi đã khôi phục nên đấm hắn vô cùng cật lực.

Lý trí nói rằng cô ta có khôi phục trở lại thì cũng không đánh chết hắn nổi nhưng vẫn đi về phía hắn, lạnh lùng hỏi: “Chết chưa?"

Diệp Quân: “Đau”.

Lại ói ra một ngụm máu.

Toại Cổ Kim vẫn lạnh tanh: “Ta có dùng sức đâu”.

Diệp Quân yếu ớt nói: “Ta lại không đề phòng cô... Thôi đi trước đi, để ta nghỉ một lát là được”.

Toại Cổ Kim xoay người đi, chưa được bao nhiêu đã quay về đỡ hắn dậy: “Bớt giả đò, đi”.

Diệp Quân: “ ...”

Hắn không dám được voi đòi tiên, bèn nương theo đứng dậy rồi nắm tay cô ta, mà cô ta cũng không từ chối.

"Ha ha!"

Bỗng có tiếng cười khẩy truyền tới: “Thật là chàng hữu tình, nàng hữu ý!"

Diệp Quân nghe mà như lâm đại địch.

Hắn quay lại, thấy một cô gái mặc áo đỏ như máu đứng đó.

Phạn Chiêu Đế!

Sao người này lại ở đây?! Hắn kinh hãi, vội vàng kéo Toại Cổ Kim ra sau lưng để bảo vệ, hai mắt không rời khỏi Phạn Chiêu Đế.

Đối phương thấy hắn bảo vệ Toại Cổ Kim như vậy thì sa sầm mặt.

Diệp Quân nói với Toại Cổ Kim: “Cô đi trước đi”.

Cô ta lắc đầu.

Diệp Quân: “Đi đi. Ta không chắc có thể thắng cô ta, ta không muốn cô cũng gặp phải mệnh hệ gì”.

Toại Cổ Kim lẳng lặng nhìn hắn.

Phạn Chiêu Đế nghe vậy thì nhíu mày, biến mất, tung ra một tia máu về phía Diệp Quân.

Hắn hoảng hốt vung kiếm ra.

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ, hắn bị đánh bay mấy vạn trượng, vừa dừng lại đã ói máu.

Lần này là ói thật.

Trên người cũng xuất hiện vô số vết rạn.

Chỉ ăn một đòn thôi mà trọng thương thế này!

Diệp Quân bất ngờ kêu lên: “Mẹ nó! Cô chơi hack hả?!"

Phạn Chiêu Đế biến mất.

Đồng tử Diệp Quân mở lớn.

Một lần nữa bị đập bay.

Chiếu dưới hoàn toàn!

Diệp Quân ngu người.

Sao tự dưng cô ta mạnh lên dữ vậy?

Má nó chứ!

Lại còn nhanh hơn hắn!

Ai bật hack cho mà chơi à?

Thấy Phạn Chiêu Đế còn muốn đánh nữa, hắn la lên: “Đánh nữa là ta gọi cô cô đấy!"

"Gọi đi!"

Phạn Chiêu Đế trừng hắn: “Lẹ lên, gọi ta xem”.

Diệp Quân cứng đờ như đá.

Vãi!

Tự dưng phách lối dữ vậy?
Chương 2849: Cô cô, cha!

Gọi nhanh lên!

Diệp Quân có chút đỡ không nổi, Phạn Chiêu Đế này thật sự quá kiêu ngạo.

Hắn chưa từng thấy người nào lớn lối như vậy.

Cô cô mà cũng không sợ?

Lúc trước người này từng bị cô cô chỉnh rồi đó chứ.

Sao cô ta dám!

Diệp Quân lại nói: "Phạn Chiêu Đế, ta gọi thật đó!"

Phạn Chiêu Đế lạnh nhạt nói: "Ta chờ".

Diệp Quân hô lên: "Cô cô!"

Không ai đáp lời.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn tinh không xa xôi, gọi lại: "Cô cô?"

Vẫn không ai trả lời.

Diệp Quân bối rối.

Hắn gọi người khác: "Cha?"

Vẫn không có bất kỳ ai đáp lại.

"..."

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, trên mặt như phủ thêm một tầng sương lạnh, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi: "Thứ lưu manh ngày ngày chỉ biết lêu lỏng với đàn bà, ngươi thấy mình có xứng bị đánh không?"

Diệp Quân há hốc mồm: "Phạn Chiêu Đế, cô đang nói gì vậy, cô..."

Phạn Chiêu Đế đột nhiên cách không vung một quyền về phía Toại Cổ Kim, Diệp Quân thấy thế thì lập tức hóa thành một luồng kiếm quang vọt tới trước mặt Toại Cổ Kim rồi chém xuống một kiếm.

Lúc này hắn đã vận dụng cả ba loại sức mạnh huyết mạch.

Đối mặt với người phụ nữ kinh khủng này, hắn thật sự không dám bất cẩn chút nào.

Chiêu kiếm vừa chém xuống, một luồng ánh sáng màu đỏ thẳm bị hắn cưỡng chế dừng lại ngay tại chỗ, nhưng hai tay hắn đã nứt toác, máu tươi chảy xuống.

Trông ánh sảng đỏ lòm kia chứa sức mạnh vô cùng khủng bố.

Diệp Quân thầm thấy hoảng trong lòng, người phụ nữ này đã tiến bộ vượt bậc quá mức rồi?

Diệp Quân không dám nghĩ nhiều, hắn xoay người nói với Toại Cổ Kim: "Đi trước đi, gọi viện binh đến".

Toại Cổ Kim nhìn Phạn Chiêu Đế ở phía xa, bỗng Phạn Chiêu Đế đột nhiên biến mất.

Tròng mắt Diệp Quân co rụt lại, hắn cảm giác như đang có một vùng tinh hà rơi xuống nghiền ép mình, bỗng chốc thấy nghẹt thở.

Lúc này hắn không thể lui lại được, bởi vì Toại Cổ Kim đang ở ngay phía sau hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, hợp thể với kiếm rồi đẩy kiếm về phía trước, vô số kiếm ý trật tự tuôn trào ra từ trong thân thể hắn, tạo thành một luồng kiếm thế vạn trượng mạnh mẽ chém ra.

Nhưng kiếm thế của hắn cộng thêm ba loại sức mạnh huyết mạch vẫn không thể nào chống lại được sức mạnh của Phạn Chiêu Đế, tất cả lực lượng của hắn đều đang bị áp chế.

So với lúc trước, sức mạnh Ác Đạo trên người Phạn Chiêu Đế đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim, thấy cô ta vẫn ở đấy thì bỗng cả giận nói: "Sao chưa đi?"

Toại Cổ Kim quay đầu: "Ngốc muốn chết".

Diệp Quân: "???"

Thấy Diệp Quân quan tâm Toại Cổ Kim như thế, trong mắt Phạn Chiêu Đế lập tức dâng lên cơn thịnh nộ, cô ta đột nhiên vung tay đấm ra.

Ầm ầm!

Sức mạnh huyết mạch cùng kiếm thế quanh thân Diệp Quân lập tức bị đánh nát, một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức đánh bay hắn và Toại Cổ Kim ra ngoài.

Sau khi Diệp Quân và Toại Cổ Kim dừng lại, thân thể hắn đã nứt ra, máu tươi nhiễm đỏ toàn thân.

Hắn ngu người luôn.

Thấy vết thương trên người Diệp Quân, Phạn Chiêu Đế vốn đang định ra tay tiếp đột nhiên dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn sâu vào trong tinh hà xa xôi, hơi nhíu mày lại, một lát sau cô ta thản nhiên nhìn Diệp Quân, vung nắm đấm lên: "Không cố gắng tu luyện thì lần sau gặp lại ta còn đánh nữa".

Nói xong, cô ta lạnh lùng liếc Toại Cổ Kim một cái, rồi sau đó xoay người rời đi.

Thấy Phạn Chiêu Đế bỏ đi, Diệp Quân bỗng thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữa này khiến hắn cảm thấy quá áp bức.

Cô ta vô cùng có khả năng đã đạt đến cảnh giới Vực Chủ.

Diệp Quân thấy tê rần cả người.

Sao cô ta tu luyện nhanh như vậy?

Không bình thường!

Hơn nữa người phụ nữ này nói chuyện cũng có gì đó rất lạ.

Hắn thôi không nghĩ nhiều nữa, chỉ chậm rãi ngồi xuống, cảm nhận được toàn thân nứt toác thì chỉ biết cười khổ.

Toại Cổ Kim liếc nhìn tinh không phía xa, cô ta thu mắt lại rồi nhìn Diệp Quân ở đối diện, chứng kiến được thảm trạng của hắn thì rơi vào trầm mặc.

Diệp Quân như nghĩ đến gì đó, hắn vội vàng ngồi dậy rồi nói: "Chúng ta đi mau thôi".

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi chữa thương trước đi".

Diệp Quân lắc đầu: "Người phụ nữ kia rất có thể sẽ trở lại".

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi chữa thương trước đi".

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, cô ta chỉ nhìn hắn, ánh mắt không cho phép cãi lại.

Diệp Quân nói: "Vết thương này không nhằm nhò gì đâu".

Hắn thật sự sợ Phạn Chiêu Đế sẽ trở lại diệt khẩu mình.

Toại Cổ Kim xòe tay ra, một viên đan dược xuất hiện trong tay cô ta: "Ăn đi".

Diệp Quân không dùng tay nhận, mà chỉ há miệng ra.

Toại Cổ Kim tát một cái lên miệng hắn, đan dược thuận thế trượt vào.

Diệp Quân: "..."

Cũng không biết đan dược Toại Cổ Kim cho hắn ăn là gì mà dược hiệu vô cùng tốt, chỉ chốc lát thân thể hắn đã khôi phục lại bình thường.

Diệp Quân nói: "Chúng ta đi thôi".

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Đây là nơi nào?"

Diệp Quân hơi chột dạ đáp: "Không biết".

Toại Cổ Kim quay đầu nhìn hắn, không nói gì.

Lúc hai người vượt qua thời không, mục tiêu cuối là đến Cựu Thổ, nhưng nơi này hoàn toàn không khớp với vị trí của Cựu Thổ.

Rõ ràng là có người muốn kéo dài thời gian ở chung với nhau...

Ánh mắt Toại Cổ Kim có hơi lạnh, nhưng khi nhìn sợi máu tươi bên khóe môi Diệp Quân thì lại nhớ tới cảnh Diệp Quân đứng ra che chở cho mình mà chẳng màn điều gì, thế là cô ta chỉ đành dời mắt đi rồi nói: "Đi thôi".

Diệp Quân vội vàng gật đầu: "Ừ".

Hắn đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, cô ta vẫn nhìn hắn, còn Diệp Quân cứ mặc cho cô ta nhìn, chỉ đưa tay ôm lấy eo cô.

Vù!

Hai người đã biến mất.

Bên trong đường hầm thời không.

Hai người vẫn ở tư thế tiếp xúc thân mật.

Nhưng không ai nói gì.

Không biết qua bao lâu, hai người đã về đến Cựu Thổ, sau đó Toại Cổ Kim xoay người rời đi.
Chương 2850: Hắn không có năng lực bảo vệ ngươi

Diệp Quân lại trở về tế đàn Thần Võ tiếp tục tu luyện, dốc sức tu luyện.

Phạn Chiêu Đế xuất hiện!

Hơn nữa còn mạnh hơn khi trước rất nhiều!

Áp lực quá lớn.

Vì để tiết kiệm thời gian, hắn quyết định đem tế đàn Thần Võ vào trong Tiểu Tháp để tu luyện luôn, nhận được sự đồng ý của Toại Cổ Kim là hắn làm ngay.

Trong hư không, Diệp Quân xếp bằng trên mặt đất, kiếm Thanh Huyên trôi nổi ở trước mặt hắn.

Diệp Quân nói: "Tiểu Hồn, ngươi có ý kiến gì à?"

Tiểu Hồn trầm giọng nói: "Tiểu chủ, sức mạnh Ác Đạo của Phạn Chiêu Đế đã không còn giống như trước nữa, cô ta chắc hẳn đã hấp thụ vô số vô số ác niệm... Bây giờ cô ta đã sâu không lường được".

Diệp Quân gật gật đầu.

Lúc trước giao thủ với Phạn Chiêu Đế hắn đã cảm nhận được sự đáng sợ đó rồi.

Tiểu Hồn lại nói: "Tiểu chủ, nếu ngươi vận dụng sức mạnh tín ngưỡng của hiện tại thì có lẽ có thể chống lại được cô ta".

Sức mạnh tín ngưỡng!

Thật ra hắn còn một lá bài tẩy lớn nhất, đó là sức mạnh tín ngưỡng bây giờ của hắn, sức mạnh đó đang tăng vọt theo từng ngày, người tín ngưỡng hắn mỗi lúc mỗi nhiều, hắn cũng ngày càng mạnh lên, bởi vậy nói đúng ra thì kiếm đạo Trật Tự của hắn cũng đang tăng lên theo từng ngày.

Thêm vào kiếm Thanh Huyên, uy lực kia càng tăng lên gấp bội.

Có điều đó là đòn sát thủ của hắn, trừ khi đến lúc cần liều mạng thì hắn sẽ không lật lá bài này lên.

Tu luyện!

Diệp Quân thôi không nghĩ nữa, hắn hỏi: "Tiểu Hồn, ngươi nói ta có thể thử hợp nhất ba loại huyết mạch được không?"

Tiểu Hồn cả kinh nói: "Hợp nhất?"

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Hồn trầm giọng đáp: "Huyết mạch viêm hoàng thì có thể thử, nhưng huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân thì khó đấy?"

Huyết mạch viêm hoàng: "???"

Diệp Quân khẽ nói: "Ta muốn thử xem".

Trong cơ thể hắn có ba loại huyết mạch đến từ những người khác nhau, bình thường thì nước sông không phạm nước giếng, chưa từng thật sự dung hợp với nhau.

Nhưng hắn biết nếu chúng có thể dung hợp lại thì sẽ vô cùng kinh khủng.

Diệp Quân bắt tay đầu tiên với huyết mạch phong ma, từ lần trước khi hắn lựa chọn không mâu thuẫn với huyết mạch phong ma thì bây giờ bọn họ đã khá là thân thiết với nhau.

Mà bây giờ điều hắn muốn làm thử kết hợp hai loại huyết mạch trước!

Bởi vì trong thời gian ngắn, hắn không thể cùng lúc nâng cao huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân được, bởi vậy chỉ có thể đi đường khác, đó là cho hai huyết thống này cùng dung hợp, rồi thay đổi về chất.

Khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân mỗi ngày ngoại trừ điên cuồng chiến đấu với những tổ tiên của nền văn minh Toại Minh, thì còn làm công tác tư tưởng cho hai loại huyết mạch.

...

Cố Vấn Các.

Toại Cổ Kim ngồi ở trong, trước mặt cô ta là một chiếc ấn bằng đồng, đó là ấn của chủ chung vũ trụ.

Lúc này, một bóng mờ xuất hiện cách cô ta không xa, bóng mờ đó chậm rãi quỳ xuống: "Các chủ, thực lực của người phụ nữ kia quá mạnh, người của chúng ta không thể theo dõi được cô ta..."

Toại Cổ Kim nói: "Không phải lỗi của các ngươi".

Bóng mờ kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Toại Cổ Kim gọi: "Thiên".

Vừa dứt lời, một cô gái mặc cơ giáp đã xuất hiện.

Toại Cổ Kim nói: "Thần điện Chủ Chung sắp xuất hiện, các thế lực kia dù là ngoài sáng hay trong tối cũng đều sẽ dần lộ diện, phái hết người của chúng ta ra đi, cấp dưới tùy ngươi sắp xếp".

Cô gái mặc cơ giáp gật đầu: "Đã rõ".

Toại Cổ Kim lại nói: "Đi ra đi".

Dứt lời, hai người đàn ông bỗng xuất hiện trong các.

Nhìn thấy hai người, cô gái mặc cơ giáp hơi ngạc nhiên, hai người này là thủ lĩnh tình báo của văn minh Vĩnh Sinh và văn minh Cựu Thổ.

Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Toại Cổ Kim nói: "Từ giờ trở đi, tính báo của ba nền văn minh Cựu Thổ, Vĩnh Sinh và Toại Minh sẽ cùng chia sẽ chung với nhau, cho đến khi cuộc chiến tranh giành Đại Đạo kết thúc".

Nói rồi, cô ta nhìn cô gái mặc cơ giáp: "Bọn họ sẽ bàn bạc với ngươi, phương diện tình báo cho ngươi toàn quyền phụ trách, ta chỉ có một yêu cầu, đó là giám thị toàn bộ vũ trụ, bất kỳ thế lực nào mới xuất hiện hoặc xuất hiện lại đều phải tra cho rõ tất cả nội tình của họ cho ta".

Cô gái mặc cơ giáp thi lễ: "Tuân lệnh".

Toại Cổ Kim nói: "Lui xuống đi".

Cô gái mặc cơ giáp chắp tay rồi sau đó yên lặng lui xuống, hai người còn lại cũng thi lễ trịnh trọng với Toại Cổ Kim, sau đó rời đi.

Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm hai mắt lại: "U".

Vừa nói xong, lại có một cái bóng nhẹ nhàng đi vào, chiếc bóng dần ngưng tụ thành một cô gái mặc áo bào đen, trong tay cô ta còn cầm một thanh trường kiếm có vỏ.

Toại Cổ Kim: "Nói".

Cô gái thấp giọng nói nhỏ, Toại Cổ Kim nghe một lúc thì dần nhíu mày lại, càng về sau, ánh mắt cô ta càng trở nên lạnh lẽo: "Quả nhiên vẫn chưa hết hi vọng".

Cô gái áo bào đen cầm trường kiếm không nói gì.

Toại Cổ Kim đột nhiên nhìn cô ta: "Từng giao thủ với Phạn Chiêu Đế rồi à?"

Cô gái áo bào đen gật đầu: "Vâng".

Toại Cổ Kim hỏi: "Thế nào?"

Cô gái áo bào đen đáp: "Phân bốn sáu, ta bốn".

Toại Cổ Kim không nói gì.

Cô gái nói áo bào đen lại nói tiếp: "Cô ta chưa dùng toàn lực".

Nói rồi lại bổ sung thêm: "Ta cũng vậy".

Toại Cổ Kim nói: "Tạm thời cô ta không phải là kẻ địch, không cần nhắm vào cô ta".

Cô gái áo bào đen gật đầu.

Toại Cổ Kim nói: "Lui xuống đi".

Cô gái kia bỗng nói: "Hắn không có năng lực bảo vệ ngươi, lần sau đừng đi theo hắn một mình nữa".

Toại Cổ Kim nhìn về phía cô gái áo bào đen: "Ta bảo ngươi lui".

Cô gái áo bào đen yên lặng không nói nữa, hơi thi lễ rồi lặng lẽ rời đi.

Sau khi cô gái áo bào đen lui đi, Toại Cổ Kim lấy một quyển sách ra, đó là Quan Huyên Pháp. Cô ta cẩn thận lật đọc xem, muốn hiểu hết tất cả luật ở trong này...

Cô ta biết rõ toàn bộ luật pháp của Cựu Thổ, cũng rõ ràng khuyết điểm và ưu điểm của luật pháp Cựu Thổ hơn ai hết, thêm vào việc cô ta đã nằm lòng vô số sách cổ sử, bởi vậy trên thế gian này không có ai thích hợp để thay đổi Quan Huyên Pháp hơn cô ta rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK