Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1561: Khinh địch

Giết cả nhà sao?

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức phấn khích, không chút do dự lập tức vung tay chém tới.

Xoẹt!

Đầu Huyền Minh lập tức bay ra ngoài.

Máu tươi phun trào!

Linh hồn của gã cũng bị kiếm Thanh Huyên hấp thụ ngay lập tức.

Hoàn toàn không còn lại gì!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong hư không, một ông lão áo trường bào đang xuyên qua hư không bước tới, luồng khí tức cường đại như thủy triều không ngừng lan toả, hư không xung quanh ông ta cũng bắt đầu tan chảy từng chút.

Cảnh giới mười phần thần tính!

Diệp Quân hơi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện cường giả cảnh giới mười phần thần tính ở đây mạnh hơn rất nhiều so với cường giả mười phần thần tính ở nền văn minh Sâm Lâm.

Không đúng, phải nói là căn bản không thể so sánh.

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm bên cạnh: “Vào Tiểu Tháp nhé?"

Nhất Niệm liếc mắt nhìn ông lão đằng xa, khẽ gật đầu: “Được”.

Nói xong, cô ta tiến vào Tiểu Tháp.

Cô ta thật sự không có hứng thú đánh nhau, cũng chưa từng đánh nhau.

Sau khi Nhất Niệm tiến vào Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn về phía ông lão mặc áo trường bào, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ông đây phải giết cả nhà ngươi...”

Ông ta còn chưa dứt lời, đột nhiên, thời không trước mặt tách lìa, trong nháy mắt, một nhát kiếm không hề báo trước xuất hiện ở trước mặt ông ta.

Ý kiếm!

Lần này, hắn không sử dụng kiếm Thanh Huyên, bởi vì hắn muốn đánh một trận với cường giả mười phần thần tính thật sự.

Ông lão áo trường bào khẽ nheo mắt lại, phất tay áo, một luồng sức mạnh đáng sợ chợt bộc phát.

Bụp!

Ý kiếm bị đánh bay, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số ý kiếm ý chém xuống đỉnh đầu ông ta.

Bùm!

Vô số kiếm quang vỡ vụn, ông lão áo trường bào lui ra ngoài trăm trượng, nhưng ngay sau đó, ông lão lại tiến lên một bước, tung nắm đấm, một đạo quyền ấn đánh về phía Diệp Quân trong nháy mắt.

Tâm niệm Diệp Quân khẽ động, hàng ngàn kiếm ý hóa thành một tấm khiên chặn trước mặt hắn.

Bụp!

Quyền ấn lao đến, tấm khiên chắn trước mặt hắn lập tức vỡ tan, sức mạnh cường đại đánh bật Diệp Quân văng ra xa.

Ông lão áo trường bào vừa định ra tay, nhưng lúc này, thời không xung quanh ông ta tách lìa, hàng vạn ý kiếm giết tới.

Trong mắt ông lão áo trường bào lóe lên vẻ hung ác, ông ta gầm lớn, giống như sấm rền, chân phải giậm mạnh, hư không bỗng chốc vỡ vụn, vô số kiếm quang chợt vỡ nát.

Ngay lúc ông ta chuẩn bị ra tay lần nữa, dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa. Lúc này, Diệp Quân chậm rãi bay lên không trung, trên đỉnh đầu hắn, lơ lửng một đạo kiếm hình quyển trục.

Kiếm quyển Tinh Hà

Tâm niệm Diệp Quân vừa động, kiếm quyển chấn động kịch liệt, hóa thành tinh hà vô tận treo lơ lửng phía sau Diệp Quân, một khắc sau, kiếm khí của tinh hà vô tận chém giết ra ngoài.

Kiếm khí tinh hà được kiếm ý vô địch gia tăng sức mạnh, uy lực nâng cao cực lớn, mỗi đạo kiếm khí đều có sức mạnh hủy diệt trời đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của ông lão áo trường bào nhất thời co rụt lại, ông ta không dám sơ suất, tiến lên một bước. Sau lưng xuất hiện một tượng thần ư ảo cao nghìn trượng, ông ta đột nhiên chắp tay, tượng thần hư ảo cũng chắp tay theo, từng ngọn lửa cứ thế phun trào.

Rầm rầm...

Trong hư không, vô số kiếm khí và ánh lửa không ngừng va chạm, toàn bộ hư không bắt đầu vỡ vụn, tan tành từng chút một.

Cứ như vậy, khoảng chừng nửa canh giờ, Diệp Quân đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, lao về phía tượng thần hư ảo.

Ông lão áo trường bào nhìn thấy cảnh này, sát khí trong mắt lóe lên, ông ta gầm lớn, một làn sóng lửa từ bức tượng thần phóng lên tận trời.

Bụp!

Trong nháy mắt, toàn bộ hư không ở chiến trường hóa thành biển lửa.

Cùng với nhát kiếm của Diệp Quân, ngay lập tức, vô số ánh lửa và kiếm khí chợt bộc phát, bỗng chốc, toàn bộ hư không bắt đầu bị chôn vùi.

Diệp Quân và ông lão áo trường bào đồng thời lùi về phía sau!

Sau khi lùi lại mấy vạn trượng, Diệp Quân mới dừng lại, khi dừng lại, cơ thể hắn mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.

Sự thúc giục của kiếm quyển Tinh Hà làm tiêu hao sức mạnh thật sự quá lớn.

Hơn nữa, thực lực của ông lão áo trường bào quá mạnh, cho nên cơ thể hắn hoàn toàn không chịu nổi.

Lúc này, cơ thể của hắn như bị rút cạn, ngay cả tâm sinh mệnh và cây thần tự nhiên cũng không thể khôi phục.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn phương xa, lúc này tình trạng của ông lão áo trường bào không tốt lắm, bức tượng thần hư ảo của ông ta đã bị đập nát, trên người đầy vết kiếm, máu tươi không ngừng tràn ra.

Nhìn thấy Diệp Quân, sắc mặt ông lão áo trường bào nhất thời trở nên cực kỳ u ám, đương nhiên càng thêm chấn động, thiếu niên kiếm tu trước mặt tuy rằng chỉ là cường giả hai phần thần tính nhưng chiến lực của đối phương lại khủng bố như vậy, đúng là quá bất thường.

Ông ta biết mình đã khinh địch.

Lúc này, ông lão áo trường bào cau mày, bởi vì ông ta phát hiện cơ thể Diệp Quân đang tự chữa lành với tốc độ đáng sợ.

Ông lão áo trường bào khẽ nheo mắt lại, tay phải chậm rãi siết chặt.

Xa xa, Diệp Quân cười nói: "Nói chuyện một lát nhé?"

Ông lão áo trường bào hung tợn nói: "Muốn kéo dài thời gian sao?"

Dứt lời, ông ta đột nhiên hóa thành một luồng sáng đen, biến mất tại chỗ.
Chương 1562: Kết thành đồng minh

Tuy rằng cơ thể không thoải mái, nhưng lúc này Diệp Quân cũng không để ý tới những thứ khác, cơ thể rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang, chém giết về phía ông lão áo trường bào.

Xoẹt!

Một tiếng xé gió đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

Chẳng mấy chốc, cả hai lại lao vào chiến đấu.

...

Ở một cấm địa bí ẩn.

Ông lão áo sợi gai đột nhiên xuất hiện ở trước cấm địa, ông ta đang định tiến lên, một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta cách đó không xa.

Ông lão tóc bạc cười khẽ: "Thái A Nan, ông không được vào trong”.

Ông lão áo sợi gai tên là Thái A Nan khẽ liếc nhìn ông lão tóc bạc: “Huyền Già, ta muốn gặp học sĩ tối thượng”.

Huyền Già cười khẩy: “Ông nghĩ ông có khả năng đó sao?”

Thái A Nan nhìn Huyền Già chằm chằm không nói gì.

Huyền Già khẽ mỉm cười, sau đó nói: "Thái A Nan, nói thật, kiếm tu trẻ tuổi kia và tộc Thái A các ông không có quan hệ gì, sao các ông lại vì hắn mà kết thù với Huyền tộc bọn ta?"

Mặt Thái An Nan không chút biểu cảm: "Chẳng lẽ không phải Huyền tộc các ông bày mưu tính kế hãm hại tộc Thái A bọn ta trước sao?"

Huyền Già nhún vai, cười nói: "Không còn cách nào khác, ai bảo Thái A Khương quá ngu ngốc?"

Thái A Nan im lặng.

Huyền Già cười nói: "Đừng nóng giận, ông cũng biết con người ta là tính tình thẳng thắn, thích nói thật, ha ha...”

Thái An Nan chậm rãi nhắm mắt lại, ông ta không ra tay, cũng không rời đi.

Huyền Già ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, sau đó cười nói: "Lúc này, thiếu niên tu kiếm đó chắc hẳn đã không còn xương cốt”.

Thái A Nan vẫn không lên tiếng.

Lúc Huyền Già đang nói, một cái bóng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thái An Nan, cái bóng nhỏ giọng nói gì đó, Thái An Nan chợt mở mắt, nhìn về phía Huyền Già: “Đánh vài chiêu đi!"

Nói xong, ông ta hóa thành một luồng sáng đen, biến mất tại chỗ.

Thấy Thái A Nan ra tay, sắc mặt Huyền Già bỗng trở nên u ám, trong mắt càng thêm lo lắng, chẳng lẽ tình thế đã thay đổi?

...

Bên kia, một ông lão và một cô gái trẻ đang theo dõi trận chiến giữa Thái A Nan và Huyền Già.

Ông lão mặc một chiếc áo hoa bào, bộ râu và mái tóc bạc trắng, trông rất hiền lành.

Cô gái hai mươi tám tuổi, phong thái tuyệt thế vô song.

Ông lão này chính là Tu La Tiêu, tộc trưởng của tộc Tu La.

Tu La Tiêu cười nói: "Nhóc con, cháu nói xem tại sao tộc Thái A lại làm vậy?"

Cô gái bình tĩnh nói: "Huyền tộc mưu hại tộc Thái A trước, tộc Thái A đang báo thù”.

Tu La Tiêu nhìn cô gái cười nói: "Với ông nội mà còn định che giấu sao?"

Cô gái im lặng.

Trong mắt Tu La Tiêu hiện lên vẻ phức tạp: “Ông nội biết vì vấn đề lúc ra đời nên từ nhỏ cháu bị người trong tộc ruồng bỏ, hành sự cũng rất cẩn trọng... ông nội có thể hiểu được”.

Cô gái nhướng mày không đáp.

Tu La Tiêu tiếp tục nói: "Từ sau khi anh họ của cháu chết yểu, các gia tộc khác đều đang đợi tộc Tu La của chúng ta hoàn toàn suy tàn... Đáng tiếc, bọn họ nhất định sẽ phải thất vọng”.

Nói đến đây, ông ta nhìn cô gái trước mặt.

Mười phần thần tính!

Mười chín tuổi đã đạt tới cảnh giới mười phần thần tính, hơn nữa còn sắp bước đến Độc Khai Nhất Đạo.

Thiên phú như vậy, trong toàn bộ nền văn minh Tu La cực kỳ hiếm.

Đáng tiếc, bởi vì bởi vì vấn đề lúc ra đời, từ nhỏ cô gái đã bị người trong tộc ruồng bỏ, cộng thêm việc năm đó tộc Tu La đã giết chết mẹ của cô gái, cho nên những năm qua cô gái chẳng có tình cảm gì với tộc Tu La.

May mắn thay, bây giờ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.

Cô gái đột nhiên nói: "Kiếm tu trẻ tuổi kia không đơn giản”.

Tu La Tiêu nhìn cô gái, cười nói: "Sao cháu lại nói vậy?”

Cô gái bình tĩnh trả lời: "Người này tuy chỉ là cường giả hai phần thần tính nhưng lực chiến đấu không thua kém cường giả mười phần thần tính, nếu không học sĩ tối thượng cũng sẽ không coi trọng hắn như vậy. Không chỉ học sĩ tối thượng không coi trọng hắn mà nền văn minh vũ trụ cấp bốn cũng sẽ không coi trọng hắn, đưa thần vật cho hắn. Vả lại người này còn dám đến nền văn minh Tu La”.

Tu La Tiêu hơi nheo mắt lại.

Cô gái nói tiếp: "Hắn đang có bảo vật trên người nhưng lại dám tới nền văn minh Tu La, hơn nữa sau khi hắn tới, theo những gì cháu điều tra được, hắn chỉ là tò mò, không phải kính sợ. Rõ ràng, hắn đã từng thấy nền văn minh mạnh hơn, hoặc hắn đến từ một nền văn minh vũ trụ đặc biệt hùng mạnh”.

Tu La Tiêu trầm giọng nói: "Cấp bốn ư?"

Cô gái bình tĩnh nói: "Không phải là không có khả năng này”.

Sắc mặt Tu La Tiêu tối sầm lại.

Cô gái lại nói: "Đương nhiên, đây cũng là một cơ hội của nền văn minh Tu La chúng ta, bởi vì thanh kiếm trong tay hắn chắc chắn là sự tồn tại vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp ba. Nếu có được thanh kiếm kia, thực lực cá nhân sẽ được được nâng cao về chất, thậm chí có thể nhờ vào thanh kiếm đó để đạt được một tầm cao mới”.

Tu La Tiêu cau mày.

Cô gái liếc nhìn hai người còn đang đánh nhau đằng xa, sau đó nói: "Nền văn minh Tu La có hai lựa chọn, thứ nhất là kết bạn, đương nhiên cũng có mạo hiểm. Bởi vì nếu như hắn thật sự đến từ một nền văn minh vũ trụ cấp bốn, hắn biết vị trí của nền văn minh Tu La, sau này rất có khả năng hắn sẽ dẫn theo cường giả đến hủy diệt nền văn minh Tu La. Lựa chọn thứ hai, bây giờ giết chết hắn, lấy được thần vật trên người hắn, dựa vào thần vật đó để nâng cấp nền văn minh Tu La...”

Tu La Tiêu trầm giọng nói: "Nếu như hắn thật sự đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn...”

Cô gái bình tĩnh nói: "Vậy thì càng nên giết”.

Tu La Tiêu sửng sốt.

Cô gái nói: "Một nền văn minh cao hơn đối xử với một nền văn minh thấp hơn không có lòng nhân từ, chỉ có sự cướp đoạt”.

Tu La Tiêu trầm mặc.

Cô gái từ từ nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Vẫn còn một câu mà cô gái không nói ra:

"Khi không rõ về kẻ địch, vội vàng trở thành kẻ thù là hành động ngu xuẩn, đặc biệt thiếu niên này đến nền văn minh Tu La không có bất kỳ ý đối địch nào”.

Nếu để cô gái lựa chọn, cô gái sẽ làm bạn với người đó giống như học sĩ tối thượng.

Các nền văn minh không phải chỉ có thể trở thành kẻ thù, cũng có thể kết thành đồng minh cùng nhau chia sẻ.

Nhưng cô gái sẽ không nhắc nhở ông lão bên cạnh.

Nền văn minh Tu La bị hủy diệt... không phải là một chuyện rất tốt sao?
Chương 1563: Ánh mắt hung ác

Thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn!

Tu La Tiêu trầm mặc, ánh mắt lóe sáng, sao ông ta lại không động lòng được chứ?

Nếu một vật thần vật như vậy rơi vào tay ông ta thì thực lực của ông ta sẽ đạt đến một tầm cao mới.

Thần vật áp chế mọi thứ, có thể nói, thần vật đó có thể khiến nền văn minh vũ trụ cấp bốn của ông ta trở thành vô địch. Nếu thần vật ở trong tay một cường giả tuyệt thế thì đương nhiên ông ta không dám có ý nghĩ gì, nhưng ông ta đã điều tra Diệp Quân... cảnh giới của hắn cực kỳ yếu, chỉ là sức chiến đấu khá tốt mà thôi.

Loại người này chỉ may mắn mới có được thần vật của nền văn minh Thuật Giả... Mà thần vật ở trong tay loại người này quả thật là phí của trời.

Cô gái thờ ơ liếc nhìn ông lão bên cạnh, nhưng không nói gì.

Mỗi người đều có lòng tham sự và ý đồ riêng.

Sự tham lam và ý đồ riêng này thường làm mù quáng tâm trí của họ.

Cô gái lại nói: "Tộc Tu La có thể ngư ông đắc lợi”.

Tu La Tiêu do dự, sau đó lo lắng nói: "Học sĩ tối thượng thì sao?”

Cô gái bình tĩnh nói: "Yên tâm, cô ta sẽ không vì một người ngoài mà liều chết với tộc Tu La, bởi vì không đáng cũng không có lý do gì. Hơn nữa nếu cô ta thật sự làm như vậy, cũng sẽ khiến lòng người của nền văn minh Tu La nguội lạnh”.

Tu La Tiêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Cũng đúng”.

Sở dĩ học sĩ tối thượng được người dân của nền văn minh Tu La tôn kính là bởi vì mọi việc cô ta làm đều vì lợi ích của nền văn minh Tu La. Nếu cô ta thực sự giúp đỡ người ngoài thì địa vị và uy tín của cô ta trong lòng người dân nền văn minh Tu La sẽ giảm đi rất nhiều, tổn thất nghiêm trọng.

Ở phía xa, cuộc chiến vẫn đang diễn ra.

Sắc mặt cô gái bình tĩnh, ánh mắt không hề gợn sóng.

...

Trong hư không.

Diệp Quân vẫn đang chiến đấu với ông lão áo trường bào.

Lúc này, trận chiến giữa hai người đã bước vào giai đoạn ác liệt, toàn bộ hư không đã bị phá vỡ vô số lần.

Ông lão áo trường bào cũng điên tiết, bởi vì đối với ông ta mà nói, bị một người mới đạt tới cảnh giới hai phần thần tính đả thương đúng là xấu hổ và nhục nhã!

Tuy nhiên, càng chiến đấu ông ta càng kinh hãi, bởi vì ông ta phát hiện ra rằng thực lực cận chiến của kiếm tu trẻ trước mặt quá đáng sợ.

Ý thức chiến đấu!

Ý thức chiến đấu của kiếm tu trẻ tuổi này thực sự đã áp chế ông ta!

Thiếu niên này mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể có ý thức chiến đấu đáng sợ như vậy?

Ông lão áo trường bào vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Điều đáng sợ nhất là tốc độ tự khôi phục của người này, tốc độ tự khôi phục này quả thực rất biến thái, một khi vết thương xuất hiện, không bao lâu sau đã có thể tự chữa lành.

Ông ta đánh không nhanh bằng tốc độ khôi phục của đối phương!

Vậy thì đánh kiểu gì?

Đánh đến bây giờ, ông lão áo trường bào mới biết mình không làm gì được kiếm tu trẻ tuổi trước mặt, không chỉ vậy, nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì tính mạng của ông ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, nếu cứ kéo dài thì không có lợi cho ông ta.

Nghĩ đến đây, sau khi đẩy lùi Diệp Quân về phía sau, ông lão áo trường bào không tấn công nữa mà lấy ra một lá bùa đen rồi nghiền nát nó.

Bụp!

Lá bùa hóa thành ngọn lửa phóng lên trời, chìm vào chỗ sâu nhất trong hư không. Ở đằng xa, Diệp Quân nhìn thấy cảnh này bỗng nhướng mày, lão già này đang muốn gọi người sao?

Ông lão áo trường bào nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này ông ta rất nhếch nhác, khắp người đều là vết kiếm, máu đã nhuộm đỏ toàn bộ áo trường bào.

Ngược lại, Diệp Quân mặc dù cũng bị thương, nhưng hắn khôi phục rất nhanh, so sánh thì ông ta nhếch nhác hơn nhiều.

Diệp Quân bỗng nhiên cười nói: "Tiếp nào”.

Dứt lời, hắn hóa thành một đạo kiếm quang, giết về phía ông lão áo trường bào.

Lúc này hắn càng đánh càng hăng.

Lâu lắm rồi hắn mới gặp một đối thủ đẳng cấp như vậy.

Rất phù hợp cho việc luyện tập.

Nhìn thấy Diệp Quân đuổi tới, trong mắt ông lão áo trường bào hiện lên vẻ hung ác, cơ thể rung chuyển, hóa thành một luồng sáng đen lao về phía Diệp Quân.

Bùm!

Khoảng không một lần nữa vỡ tan tành, vô số kiếm quang và luồng sáng đen chấn động xung quanh như sóng xung kích.

Chẳng mấy chốc, hư không xuất hiện vô số kiếm quang và luồng ánh sáng đen. Sức mạnh đáng sợ va chạm vô cùng khủng khiếp!

Cứ như vậy khoảng nửa canh giờ, đột nhiên, khoảng không phía trên đầu Diệp Quân và ông lão áo trường bào đột nhiên tách lìa, sau đó, mấy luồng khí tức đáng sợ lao ra, xông về phía Diệp Quân.

Bùm bùm bùm!

Trên chiến trường, Diệp Quân bỗng lùi ra ngoài mấy vạn trượng mới dừng lại.

Nhưng lúc này, cơ thể của hắn đã bị nứt toác, máu từ khóe miệng chậm rãi tràn ra.

Đối diện với Diệp Quân, ngoại trừ ông lão mặc áo choàng, còn có ba cường giả mười phần thần tính đỉnh cao.

Tổng cộng có bốn cường giả mười phần thần tính đỉnh cao.

Diệp Quân lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn ông lão áo trường bào phía xa, ông ta trừng mắt liếc xéo Diệp Quân: “Giết!"

Diệp Quân hơi híp mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể khẽ rung lên, chuẩn bị ra tay.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ đột nhiên vang lên, sau đó, một luồng sáng trắng xuyên thủng hư không, xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân.

Người đến là học sĩ tối thượng, nhìn thấy học sĩ tối thượng, đám cường giả Huyền tộc lập tức dừng lại, bọn họ trố mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía ông lão áo trường bào.

Khoảnh khắc nhìn thấy học sĩ tối thượng, sắc mặt của ông lão trở nên u ám.

Học sĩ tối thượng lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: “Huyền Ninh, ông đang làm gì vậy?"
Chương 1564: Đánh thức thần vệ Tu La

Huyền Ninh siết chặt tay, sau đó nói: "Học sĩ tối thượng, người này đã giết thế tử Huyền Minh của Huyền tộc ta, ta muốn dẫn hắn về Huyền tộc”.

"Hỗn láo!"

Học sĩ tối thượng đột nhiên tức giận hét lớn: "Ta đã biết tất cả mọi chuyện, là Huyền tộc của ông đã cưỡng ép đưa Diệp công tử đến đây để giết hắn. Mà thực lực của thế tử Huyền tộc không đủ mạnh, nên đã bị giết ngược lại, hoàn toàn là tự làm tự chịu”.

Sắc mặt Huyền Ninh hơi khó coi.

Học sĩ tối thượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Ninh: “Chẳng lẽ Huyền tộc các người không biết hắn là khách do ta mời tới sao?"

Huyền Ninh đang muốn lên tiếng, học sĩ tối thượng lại nói: "Sao hả? Huyền tộc các người không coi ta ra gì à?"

Sắc mặt Huyền Ninh cực kỳ khó coi, ông ta muốn nói ra mấy lời cứng rắn, nhưng lại không dám.

Xét về cấp bậc, đừng nói là ông ta, ngay cả tộc trưởng Huyền tộc cũng không cao bằng học sĩ tối thượng.

"Học sĩ quá lời rồi”.

Đúng lúc này, một âm thanh cổ xưa đột nhiên vang lên trong hư không, sau đó, một ông lão chậm rãi bước ra từ hư không sâu thẳm.

Huyền Sắc.

Tộc trưởng của Huyền tộc đương nhiệm.

Thấy người tới, Huyền Ninh nhất thời thả lỏng, nếu tộc trưởng còn không tới, ông ta thật sự không dám làm gì lỗ mãng trước mặt học sĩ tối thượng.

Nhìn thấy Huyền Sắc, Tín Du lạnh lùng liếc nhìn: “Huyền Sắc, ông có ý gì?"

Huyền Sắc khẽ mỉm cười: "Học sĩ hiểu lầm rồi, ta thật sự không biết những chuyện họ làm, tuy nhiên... nếu biết thì ta cũng sẽ ủng hộ bọn họ làm như vậy”.

Tín Du hơi nheo mắt lại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

Huyền Sắc cười nói: "Học sĩ đừng nóng giận, từ đầu đến cuối, Huyền tộc bọn ta không có bất kỳ ý thù địch nào với học sĩ, chuyện này cũng không phải cố ý nhằm vào học sĩ”.

Nói đến đây, lão ta liếc mắt nhìn Diệp Quân phía sau Tín Du, nói: "Dù nói thế nào, hắn cũng đã giết thế tử của Huyền tộc, Huyền tộc tìm hắn báo thù cũng là lẽ đương nhiên, phải không nào?"

Tín Du lạnh lùng nói: "Huyền tộc các ông nhằm vào hắn trước, hắn chỉ hành động tự vệ, ta cảm thấy không có gì không ổn cả”.

Huyền Sắc khẽ cười nói: "Nếu như học sĩ nói như vậy thì bọn ta cũng không còn gì để nói”.

Vừa dứt lời, không gian xung quanh khẽ rung chuyển, ngay sau đó, vô số khí tức cường đại xuất hiện bốn phía.

Tín Du đột nhiên bật cười: “Sao thế, hôm nay Huyền tộc các ông còn muốn giết cả ta sao?"

Huyền Sắc lắc đầu: “Không dám. Học sĩ, mục tiêu của bọn ta chỉ là thiếu niên kia, hắn không có quan hệ gì với học sĩ, mong học sĩ đừng nhúng tay vào chuyện này. Chỉ cần hôm nay học sĩ không xen vào thì coi như Huyền tộc nợ học sĩ một ân tình lớn, học sĩ thấy thế nào?"

Tín Du nhìn chằm chằm Huyền Sắc: “Hắn là do ta mời đến, ta tuyệt đối sẽ không để hắn xảy ra chuyện ở nền văn minh Tu La. Huyền tộc các người cứ thử đụng vào hắn xem”.

Nghe vậy, sắc mặt Huyền Sắc dần trở nên u ám.

Bỗng chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Mặc dù bị người của Huyền tộc vây quanh, nhưng trên mặt Tín Du không hề sợ hãi.

Sắc mặt của tất cả cường giả Huyền tộc đều hơi khó coi. Họ không ngờ rằng học sĩ tối thượng lại bảo vệ kiếm tu trẻ tuổi như vậy, thậm chí không màng đến việc kết thù với Huyền tộc.

Điều này vượt quá dự liệu của họ!

Cũng vượt ra khỏi dự đoán của Huyền Sắc.

Theo lý mà nói thì không nên như vậy mà!

Bỏ cuộc ư?

Huyền Sắc chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ cuộc, chuyện đã đến nước này, nếu cứ từ bỏ như vậy thì chẳng những kết thù với một kiếm tu trẻ tuổi thần bí, mà còn đắc tội với học sĩ tối thượng.

Quá thua thiệt!

Nếu đã đắc tội rồi thì dứt khoát đắc tội đến cùng, chỉ cần lấy được thần vật truyền thừa trên người thiếu niên đó thì mọi việc đều đáng giá.

Nghĩ đến đây, Huyền Sắc nhìn về phía học sĩ tối thượng: “Học sĩ, người này đã giết thế tử của Huyền tộc ta, hắn lại là một người ngoài, học sĩ sẽ vì hắn mà trở thành kẻ thù của Huyền tộc thật sao?"

Tín Du bình tĩnh nói: "Sao lại nói nhảm nhiều vậy? Huyền tộc các người muốn ra tay thì cứ ra tay đi”.

Huyền Sắc nhìn chằm chằm vào Tín Du, đôi mắt dần trở nên u ám.

Lúc này, ánh mắt của tất cả cường giả Huyền tộc xung quanh đều lạnh tanh. Diệp Quân đứng bên cạnh Tín Du, hơi do dự nói: "Tín Du cô nương, chuyện này...”

Tín Du cắt ngang lời Diệp Quân: “Ta mời ngươi tới nền văn minh Tu La, ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi chu toàn, ngươi yên tâm, trừ phi ta chết, nếu không, không có ai ở nền văn minh Tu La có thể hại ngươi”.

Diệp Quân nhìn Tín Du, hơi ngạc nhiên.

Tín Du quay đầu nhìn Huyền Sắc: “Ông còn chờ gì nữa?"

Huyền Sắc trầm mặc một lát, nói: "Học sĩ, nếu học sĩ khăng khăng muốn giúp đỡ người ngoài thì Huyền tộc của ta chỉ có thể đắc tội”.

Nói xong, lão ta đột nhiên tiến lên một bước, một luồng khí tức đáng sợ khóa chặt Tín Du.

Cường giả Độc Khai Nhất Đạo!

Cùng lúc đó, Tín Du đột nhiên tiến lên một bước, giận dữ hét lớn: "Thần vệ Tu La đâu?"

Bụp!

Bên ngoài Tu La Thành, mấy vạn pho tượng cầm trường đao đột nhiên rung chuyển, sau đó chậm rãi mở mắt ra, bỗng chốc, những luồng khí tức khủng khiếp tràn ngập toàn bộ nền văn minh Tu La.

Trong hư không.

Sắc mặt Huyền Sắc thay đổi, kinh hãi nói: "Học sĩ... học sĩ điên rồi sao? Vậy mà lại đánh thức thần vệ Tu La...”

...
Chương 1565: Ta tin hắn

Thần vệ Tu La!

Không chỉ có đám người Huyền Sắc khiếp sợ, đám người Thái A Thiên trong bóng tối cũng vô cùng hoảng hốt.

Thần vệ Tu La này là một trong những con át chủ bài mạnh nhất của nền văn minh Tu La, hàng năm đều trấn giữ Tu La Thành. Bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, thần vệ Tu La này chỉ có thể bị phong ấn chìm vào trong giấc ngủ say, trừ phi không còn cách nào khác, nếu không thì không thể đánh thức bọn họ.

Nền văn minh Tu La có lịch sử hơn mười tỷ năm, mà trong hơn mười tỷ năm lịch sử này, thần về Tu La tổng cộng cũng chỉ được đánh thức ba lần mà thôi.

Mỗi lần cũng đều vì nền văn minh Tu La đều đang ở trong thời điểm nguy cấp!

Tất cả mọi người cũng không ngờ học sĩ tối thượng lại đánh thức thần vệ Tu La!

Mới mở màn đã bùng nổ như vậy sao?

Phải nói rằng, không chỉ đám người Huyền tộc bối rối, toàn bộ người của nền văn minh Tu La cũng hoang mang.

Chẳng mấy chốc, hư không xung quanh dần dần vỡ vụn, ngay sau đó, những thần vệ Tu La cường đại xuất hiện ở xung quanh.

Ngay khi nhìn thấy những thần vệ Tu La này, sắc mặt Diệp Quân cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Hàng vạn thần vệ Tu La có khí tức vô cùng mạnh mẽ, vừa mới xuất hiện đã làm chấn động khắp thời không, trở nên hư ảo.

Quá kinh khủng!

Một đội quân như vậy…

Trong đó thấp nhất cũng là cường giả cảnh giới bảy phần thần tính, hơn nữa, trên người mỗi một thần vệ Tu La đều tản ra khí tức và ý chí chiến đấu cực kỳ mạnh.

Thật kinh khủng!

Vào giờ phút này, hắn mới phát hiện nền văn minh Tu La này khủng bố thế nào.

Thảo nào khi nền văn minh Sâm Lâm phát hiện ra nền văn minh Tu La đã quả quyết lựa chọn lui về vũ trụ Quan Huyên.

Trong chiến trường, sau khi những thần vệ Tu La xuất hiện đều đồng loạt cung kính hành lễ với Tín Du.

Những người duy nhất có thể triệu hồi thần vệ Tu La, ngoài trừ Tu La Vương của các triều đại, cũng chỉ còn học sĩ tối thượng của các triều đại. Bởi vì quân đội thần vệ Tu La này được thành lập bởi Tu La Vương và học sĩ tối thượng thế hệ đầu, do đó, thần vệ Tu La chỉ nghe theo lệnh của Tu La Vương và học sĩ tối thượng.

Huyền Sắc liếc nhìn đám thần vệ Tu La, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bởi vì Huyền tộc căn bản không phải là đối thủ của thần vệ Tu La, tất nhiên, cũng đánh không lại được.

Tín Du xoay người nhìn về phía Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Xin lỗi, mời ngươi đến nền văn minh Tu La, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ta thật sự xin lỗi”.

Diệp Quân cười nói: “Không liên quan gì đến cô”.

Tín Du khẽ lắc đầu, cô ta nhìn về phía thống lĩnh của thần vệ Tu La ở phía xa: “Hộ tống Diệp công tử rời khỏi tộc Tu La”.

Thống lĩnh thần vệ Tu La hành lễ với Tín Du, sau đó mới nhìn về phía Diệp Quân: “Mời”.

Diệp Quân liếc nhìn Tín Du: “Hẹn gặp lại”.

Tín Du cười nói: “Có thể cho ta phương thức để liên lạc với ngươi không?”

Diệp Quân hơi do dự, sau đó lấy ra một tấm truyền âm phù đưa cho Tín Du.

Tín Du cười nói: “Đi nhanh đi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn ngự kiếm bay lên, đang định phá vỡ hư không để rời đi, nhưng lúc này, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên giáng xuống từ trên trời, trấn áp Diệp Quân về lại chỗ cũ.

Mọi người sửng sốt.

Diệp Quân trở lại bên cạnh Tín Du, Tín Du híp mắt lại, cô ta nhìn về phía chân trời, lúc này một vài thần vệ Tu La phóng lên trời, đang định ra tay, nhưng ngay sau đó, không biết bọn họ nhìn thấy gì, lại nhanh chóng quay trở về chỗ cũ.

Thấy cảnh tượng này, Tín Du nhíu mày.

Trên hư không, một ông lão và một cô gái đang chậm rãi bước tới.

Ông lão chính là tộc trưởng của tộc Tu La - Tu La Tiêu.

Cô gái ở bên cạnh ông ta mặc áo đen, phóng thái tuyệt thế.

Thấy Tu La Tiêu, Huyền Sắc nhất thời nhíu mày, sao người này lại ra đây?

Chẳng lẽ….

Nghĩ tới đây, lão ta nhìn Diệp Quân ở phía xa, rõ ràng, tộc Tu La cũng đã xao động, Huyền Sắc đột nhiên bật cười.

Chuyện này chắc chắn là chuyện tốt đối với Huyền tộc, bởi vì tộc Tu La cũng có thể ra lệnh cho thần vệ Tu La.

Sau khi Tu La Tiêu xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn về phía Tín Du ở xa, khẽ lắc đầu: “Học sĩ tối thượng, chuyện này cô làm vậy là không đúng”.

Tín Du bình tĩnh nói: “Ta lại rất bất ngờ, không ngờ Tiêu tộc trưởng cũng dấy lên lòng tham”.

Tu La Tiêu lắc đầu: “Ta không phải dấy lên lòng tham, mà đang suy nghĩ cho đại cục. Học sĩ tối thượng, ta hỏi cô, người này đến từ nền văn minh vũ trụ nào?”

Tín Du khẽ nhíu mày, cô ta cũng không biết Diệp Quân đến từ nền văn minh vũ trụ nào, vì cô ta chưa bao giờ hỏi.

Tu La Tiêu tiếp tục nói: “Học sĩ tối thượng, người này có thể lấy được thần vật truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, chắc chắn không phải người bình thường, mà hắn tới nền văn minh Tu La ta, chẳng lẽ thật sự chỉ là để đi dạo thôi sao?”

Tín Du thấp giọng nói: “Là ta mời hắn tới nền văn minh Tu La, sao vậy, Tiêu tộc trưởng cho rằng ta sẽ phản bội nền văn minh Tu La à?”

Tu La Tiêu cười nói: “Học sĩ tất nhiên sẽ không phản bội nền văn minh Tu La ta, nhưng không thể không đề phòng lòng người, người này không rõ lai lịch, nếu hắn đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn, vậy hôm nay để hắn rời đi, chẳng phải là ngày sau tai họa sẽ ập lên đầu nền văn minh Tu La ta sao?”

Tín Du nhíu mày: “Hắn không phải đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn, hắn đến từ một nền văn minh vũ trụ miễn cưỡng đạt tới cấp một”.

Tu La Tiêu bình tĩnh nói: “Học sĩ, cô cho rằng loại thiên tài yêu nghiệt này lại đến từ một nền văn minh vũ trụ miễn cưỡng đạt tới cấp một thôi sao?”

Tín Du nhìn về phía Diệp Quân: “Ta tin lời hắn nói”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK