Bất ngờ!
Diệp Quân rất bất ngờ.
Hắn không ngờ, tộc Đệ Nhất sẽ dùng cách này để chiếm đoạt số kiếp và huyết mạch Đại Đế của mình.
Thật là khác người!
Thấy thân thể tuyệt đẹp của cô gái trước mặt, hắn không còn suy nghĩ gì khác, hắn bây giờ, tốt xấu gì cũng là Đại Đế, hơn nữa, còn là một bị Kiếm Đế, lẽ nào sẽ động lòng vì vẻ đẹp?
Người đẹp trong mắt hắn, như xương sọ thôi!
Trông Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rất bình tĩnh, nhưng Diệp Quân vẫn phát hiện, lông mi của cô ta đang khẽ run.
“Nếu lòng trong sạch, trời sập cũng không sợ, mọi thứ đổi nhưng vẫn bĩnh tĩnh, tinh thần vui vẻ, không khí im lặng.”
Diệp Quân thầm đọc khẩu quyết, sau đó nhặt quần áo trên đất choàng lên người cô ta, che phủ thân thể tuyệt đẹp của cô ta: “Cướp huyết mạch Đại Đế của ta, còn có số kiếp Đại Đế của ta, cô có thể thành đế không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Đây là một cơ hội.”
Diệp Quân lắc đầu nói: “Cách thành đế này, cũng không thể coi là Đại Đế thật sự gì.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.
Diệp Quân còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng đẩy hắn lên giường, khoảnh khắc tiếp theo, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, quần áo trên người hắn và cô ta đã hóa thành tro bụi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đè Diệp Quân dưới người, nhìn xuống Diệp Quân, ánh mắt kiên định: “Hơn hai trăm triệu năm qua, tộc Đệ Nhất ta chưa sinh ra Đại Đế nào nữa, nếu còn không sinh ra Đại Đế nữa, tộc Đệ Nhất ta sẽ suy bại, sau đó bị người ta cắn xé.”
Hai tay Diệp Quân mở ra, nhìn chằm chằm Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Vậy cô tới đi.”
Huyết mạch!
Huyết mạch phàm nhân và huyết mạch phong ma trong người hắn là khắc tinh của mọi huyết mạch, chiếm đoạt huyết mạch của hắn? Phạn Chiêu Đế cũng không làm được!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, thân thể cô ta khẽ run rẩy.
Hai tay Diệp Quân gối sau đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng.
Hai mắt bốn mắt nhìn nhau, không khí trong phòng đột nhiên trở nên mập mờ, vì đều đã sạch bóng rồi, đặc biệt là góc độ này của Diệp Quân, phong cảnh hắn nhìn thấy thật sự là người thường không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Quân phá vỡ im lặng trước: “Đại Đế trong thế giới, lẽ nào được tạo thành từ cách hèn hạ này à? Tự cô nghĩ đi, cái này có thực tế không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng không nói.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Xuống đi! Nói chuyện hẳn hoi.”
Mặc dù hắn nhìn người đẹp như nhìn xương sọ, nhưng hai người cứ trần trụi đè lên nhau như vậy, hắn vẫn sẽ có phản ứng.
Suy cho cùng, trong người hắn cũng có loại huyết mạch phong ma không bình thường mà.
Huyết mạch phong ma: “…”
Nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi dao động, Diệp Quân lại nói: “Nếu thành đế mà dễ như vậy, lẽ nào Đại Đế trên đời này lại ít đến thế?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng rất lâu: “Ngươi nói đúng.”
Nói rồi, hai tay cô ta chống lên ngực Diệp Quân, muốn đứng dậy, nhưng lúc cơ thể cô ta động đậy, khoảnh khắc tiếp theo...
Soạt!
Mắt hai người đều mở ra.
Vào trong luôn rồi!
Không cẩn thận đi vào rồi!
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này không khí đông đặc như chết.
Chẳng mấy chốc, cơn đau từ chỗ nào đó truyền tới khiến Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trên người, không nói gì, hắn tuyệt đối không ngờ, lại trở thành như vậy.
Đã thế này rồi, chung quy cũng không thể rút ra nữa, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng không nói gì, cô ta nằm sấp trên ngực Diệp Quân.
Trong lòng Diệp Quân thở dài, bây giờ không còn tu vi, cũng không thể phản kháng, nếu đã không thể chống lại vậy chỉ đành như thế, một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, khi Diệp Quân tỉnh dậy, cấm chế trong phòng đã biến mất, hắn ngồi dậy, hơi ngạc nhiên, vì hắn phát hiện, cô gái đêm qua không hề cướp đoạt huyết mạch và số kiếp của hắn.
Đương nhiên, nếu đối phương thật sự làm vậy, đừng nói cô ta, cho dù là cường giả Đại Đế, cũng tự chịu diệt vong, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn đúng là chuyên trị mọi thứ không tuân phục.
Diệp Quân lắc đầu, hắn xuống giường, sau khi đổi một bộ đồ sạch sẽ, hắn đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra, hai mươi nô tỳ bên ngoài đã cùng kính cẩn hành lễ: “Công tử.”
Diệp Quân nhìn đám phụ nữ, cười nói: “Ta có thể đi ra ngoài không?”
Nô tỳ cầm đầu vội nói: “Có thể đi bất cứ lúc nào.”
Diệp Quân gật đầu, hắn đi ra ngoài, những nô tỳ kia cũng không đi theo.
Cả quãng đường, ai thấy hắn, đều vô cùng kính cẩn với hắn, dồn dập hành lễ.
Diệp Quân đi theo con đường nhỏ lát đá xanh đi xa ra ngoài, lát sau, hắn tới một vườn hoa, vườn hoa không lớn lắm, nhưng có đủ mọi loại hoa, lúc này đang là mùa nở rộ, do đó trăm hoa đua nở, đua nhau khoe sắc, cực kì đẹp.
Ánh mắt Diệp Quân đột nhiên rơi vào một cái cây nhỏ, thấy cây kia, hắn lập tức hơi ngạc nhiên, hắn đi qua, quan sát cái cây đó, lát sau, hắn lộ vẻ kinh ngạc, vì hắn phát hiện, cây này hơi giống với cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành.
Trò gì vậy?
Diệp Quân đưa tay muốn sờ, đúng lúc này, một âm thanh run rẩy ở một bên đột nhiên truyền tới: “Công tử, cây này là do tộc trưởng trồng, bất kì ai cũng không được động vào.”
Người nói là một nô tỳ, cúi đầu, âm thanh run rẩy, hiển nhiên lúc này cực kì căng thẳng, chỉ lo Diệp Quân đụng vào.
Diệp Quân cười nói: “Ngươi đừng căng thẳng, ta không động vào là được.”
Trong lòng nô tỳ kia lập tức thở ra một hơi, nhưng vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Quân nhìn cái cây trước mắt, càng nhìn càng nghi ngờ, khí tức này, gần như giống hệt với cây sinh mệnh Thiên Hành, chỉ là quá nhỏ thôi.
Như nghĩ tới gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn nô tỳ kia: “Vừa nãy ngươi nói tộc trưởng Tĩnh Chiêu là tộc trưởng à?”
Nô tỳ vội gật đầu: “Vâng ạ.”
Diệp Quân hơi kinh ngạc.
Cô gái đó lại là tộc trưởng của tộc Đệ Nhất!
Nô tỳ rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Diệp Quân, chỉ lo Diệp Quân làm hỏng cái gì đó.
Chương 2682: Đè đầu cưỡi cổ
Đây là nơi giải sầu của tộc trưởng, bất kì ai cũng không được tới gần, sở dĩ Diệp Quân được tới gần, là vì có dặn dò, bất kì chỗ nào trong phủ, hắn đều có thể đi tới.
Nhưng thân là tôi tớ, cô ta vẫn sợ.
Thấy nô tỳ kia vẫn căng thẳng, Diệp Quân cười nói: “Ngươi đừng hồi hộp, ta chỉ nhìn thôi, không động bậy bạ đâu.”
Nô tỳ cúi đầu, kính cẩn nói: “Không không, ta không căng thẳng.”
Diệp Quân cười cười, sau đó nói: “Ngươi dẫn ta đi chỗ khác dạo đi.”
Nghe xong, trong lòng nô tỳ lập tức thở phào, cô ta làm cử chỉ mời: “Mời.”
Diệp Quân đi theo nô tỳ tới một vườn hoa khác, sau khi Diệp Quân đi dạo một vòng, nói: “Ta có thể ra ngoài phủ đi dạo không?”
Nô tỳ gật đầu: “Có thể.”
Diệp Quân cười nói: “Ngươi dẫn đường.”
Nô tỳ kính cẩn nói: “Vâng.”
Cô ta dẫn Diệp Quân ra ngoài phủ đệ.
Lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng trong nhà thờ tổ của tộc Đệ Nhất, mặt vô cảm, người lạ chớ tới gần.
Bấy giờ, một bài vị trong đó đột nhiên rung lên, tiếp theo, một âm thanh truyền tới: “Tại sao không ra tay?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng.
m thanh im lặng một lúc, sau đó nói: “Họa sắp tới rồi, nếu tổ tiên Đệ Nhất lại không sinh ra Đại Đế, sao vượt qua nạn này được? Hơn nữa, thần hồn ta và tổ tông để lại sắp bước vào thời kì suy yếu, một khi chúng ta bước vào thời kì suy yếu, những cường giả Chuẩn Đế và sinh vật khổng lồ tiền sử kia sẽ âm thầm ra tay đối phó với gia tộc ta, cướp đoạt binh đế của đế tộc ta.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc dầu: “Hắn nói rất đúng, cho dù ta có chiếm đoạt huyết mạch và số kiếp Đại Đế của hắn, cũng không thể thành đế được.”
m thanh kia im lặng một lúc, nói: “Vậy ngươi muốn làm sao? Tộc Đệ Nhất ta giữ hắn ở đây, chúng ta đã hy sinh một binh đế rồi, không còn đường lui nữa.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì, cô ta quay người đi ra cửa đại điện, cô ta ngẩng đầu nhìn chân trời, trong mắt xuất hiện một tia mờ mịt.
Tộc Đệ Nhất!
Tộc Đệ Nhất bây giờ, vẫn là tộc Đệ Nhất của thời đại Đế Giả và Thập Hoang, nhìn bề ngoài có vẻ rất nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế, bây giờ tộc Đệ Nhất sắp có thảm họa rồi.
Tộc Đệ Nhất từng sinh ra hai vị Đại Đế, lúc hai vị Đại Đế ngã xuống, đều để lại một hư tượng, dùng cái này để bảo vệ tộc Đệ Nhất, đây cũng là lí do vì sao bây giờ tộc Đệ Nhất là gia tộc lớn đứng đầu trong thời đại Đế Giả và vũ trụ Thập Hoang, nhưng, đó chỉ là bề ngoài.
Hư tượng của hai Đại Đế để lại, theo thời gian trôi qua, đã càng ngày càng yếu.
Mau thôi, hư tượng hai vị Đại Đế để lại sẽ bước vào thời kì suy yếu hoàn toàn, một khi hư tượng của hai vị Đại Đế bước vào thời kì suy yếu hoàn toàn, tộc Đệ Nhất sẽ không bao giờ trở lại được, tộc Đệ Nhất không chỉ phải đối phó với các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông, các nền văn minh và sinh vật khổng lồ tiền sử ngoài vùng cấm Cổ Hoang cũng có khả năng sẽ nhắm vào tộc Đệ Nhất, cướp đoạt binh đế, còn có những thứ mà đế tộc tích trữ hàng tỷ năm qua.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta cũng là thiên tài trời cho, là kẻ yêu nghiệt nhất trong cả lịch sử của đế tộc, không tới trăm tuổi đã thành Bán Bộ Đạo Chi Ngoại, một trăm hai mươi tuổi tuổi, cô ta từ Bán Bộ Đạo Chi Ngoại đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế.
Thiên phú và trình độ yêu nghiệt của cô ta, thậm chí còn vượt xa hai vị tổ tiên năm đó.
Nhưng, cô ta sinh không đúng thời!
Vốn dĩ cô ta cho rằng cô ta có thể thành đế, nhưng không ngờ, Diệp Quân lại thành đế trước, hấp thụ hết số kiếp Đại Đế trong vũ trụ này, cắt đứt con đường lên cao của cô ta triệt để.
Giết Diệp Quân?
Không phải tộc Đệ Nhất không nghĩ tới, nhưng, sau khi giết Diệp Quân thì sao?
Nhân quả giết Đế, tộc Đệ Nhất thật sự có thể chống đỡ được à?
Nhân quả to lớn này, đừng nói tộc Đệ Nhất, cộng cả mấy gia tộc Đại Đế còn lại vào cũng không dám, đây cũng là lí do vì sao bọn họ bằng lòng đưa mớ rắc rối này cho tộc Đệ Nhất.
Chiếm đoạt huyết mạch và số kiếp của Diệp Quân?
Như đêm qua Diệp Quân nói, cho dù cô ta lấy được số kiếp Đại Đế, cô ta thật sự có thể thành đế à?
Sự ngưng tụ của số kiếp Đại Đế, là vì người, Diệp Quân thành đế rồi, cho nên mới có số kiếp Đại Đế, chứ không phải vì hắn có được số kiếp Đại Đế nên mới thành đế.
Diệp Quân mà chết, số kiếp Đại Đế ắt sẽ phân tán, lúc đó, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta có thể ngưng tụ số kiếp Đại Đế lần nữa không?
Hiển nhiên là không thể, nếu có thể, việc gì phải đợi tới bây giờ?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng ở cửa đại điện, cô ta nhìn nơi xa, khoảnh khắc này, cô ta hơi mờ mịt.
Tộc Đệ Nhất phải làm như thế nào?
Chẳng lẽ như Đế tộc năm đó, từ bỏ binh đế, từ bỏ tất cả, dễ người trong tộc lui ra khỏi Thập Hoang này?
Nhưng cho dù tộc Đệ Nhất bằng lòng làm vậy, cũng không thể rút lui nguyên vẹn, vì binh đế của tộc Đệ Nhất, là binh đế sơ khai, ý nghĩa không tầm thường, hơn nữa, gắn liền với vận mệnh của tất cả mọi người trong cả tộc Đệ Nhất.
Giao ra, tộc Đệ Nhất ắt sẽ diệt vong!
Thời gian!
Hai mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu từ từ nhắm lại, nếu cho cô ta thêm một ngàn năm nữa, cô ta chắc chắn sẽ thành đế.
Chỉ cần một ngàn năm.
Song, cô ta sẽ càng yêu nghiệt, những thế lực và cường giả cảnh giới Chuẩn Đế trong bóng tối kia càng không cho cô ta thời gian.
Nếu muốn thành đế, ngoài thiên phú của bản thân ra, còn cần có người bảo vệ, nếu không, người khác căn bản không cho ngươi cơ hội thành đế, hoặc là, giống với Diệp Quân, bất ngờ thành đế, không cho mọi người có thời gian phản ứng!
Lần này Diệp Quân thành đế là vì quá bất ngờ, mọi người không kịp phản ứng, nếu không, Tiên Tông đế tộc tuyệt đối không cho hắn thành đế, chắc chắn sẽ hợp tác bóp chết.
Ai muốn đột nhiên xuất hiện một người đè đầu cưỡi cổ mình chứ?
Điều này giống với thế giới trần tục, các nước đánh nhau, ai muốn xưng đế, ai muốn thống nhất thiên hạ rồi, ắt sẽ bị mọi người vây công.
Hai mắt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu từ từ nhắm lại: “Tộc Đệ Nhất, tuyệt đối không thể diệt vong trong tay ta.”
Nói xong, cô ta đi về nơi xa.
Còn đúng lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô gái kính cẩn hành lễ: “Tộc trưởng, vị Diệp công tử kia đang ở ngoài gặp thế tử Lý Vân của nhà họ Lý, Lý Vân châm chọc Diệp công tử, trào phúng hắn bây giờ là đồ bỏ đi.”
Mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vô cảm: “Hắn có phản ứng gì?”
Cô gái kính cẩn nói: “Diệp công tử chỉ cười nhạt, không giận dữ.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lát, nói: “Lập tức xử tử Lý Vân.”
Nói xong, cô ta đi hai bước, lại đột nhiên dừng lại: “Không dạy con, lỗi của cha, lập tức xử tử cả cha hắn luôn đi!”
Chương 2683: Thương hội Tiên Các
Trên đường phố, Diệp Quân đang dẫn tỳ nữ Tiểu Hồng đi dạo.
Không thể không nói, thành Đệ Nhất này rất sầm uất, lầu cao mọc như rừng, người đến người đi, đường phố tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa, tu vi của tất cả mọi người ở đây đều vô cùng mạnh mẽ, văn minh võ đạo mạnh hơn Đế tộc rất nhiều.
Đế tộc!
Nghĩ tới Đế tộc, Diệp Quân mới ý thức được rằng, mình đột nhiên biến mất, bây giờ Đế tộc vẫn còn chưa biết, sau này nhất định phải viết thư thông báo cho bọn họ.
Diệp Quân suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn về phía tỳ nữ Tiểu Hồng, cười nói: “Tiểu Hồng, ngươi có biết Đệ Nhất Vực này lớn cỡ nào không?”
Tiểu Hồng cười nói: “Ta biết, Đệ Nhất Vực là vực lớn nhất Thập Hoang, được thủy tổ đương sơ lập nên, sau đó, vị Đại Đế thứ hai của Đế tộc chúng ta lại khai phá rộng hơn, vì vậy, Đệ Nhất Vực vô cùng rộng lớn, ít nhất có thể chứa được mấy trăm tỷ sinh linh.”
Chứa mấy trăm tỉ!
Diệp Quân gật đầu, cũng không cảm thấy quá phóng đại, dù sao thì tinh cầu màu xanh nhỏ bé của hệ Ngân Hà cũng có thể chứa được hàng tỷ sinh linh.
Diệp Quân lại nói: “Vậy bây giờ tộc Đệ Nhất có bao nhiêu sinh linh?”
Tiểu Hồng nói: “Theo hộ sách ghi lại, Đệ Nhất Vực của chúng ta có hàng tỉ sinh linh, đương nhiên, còn có rất nhiều nền văn minh nhỏ muốn xác nhập với chúng ta, nhưng chúng ta đều từ chối. Chỉ khi đạt tới thực lực nhất định, ví dụ như đạt tới nền văn minh vũ trụ cấp tám mới có tư cách phụ thuộc vào chúng ta.”
Nói xong câu cuối cùng, gương mặt thanh tú của cô ta nở ra một nụ cười kiêu ngạo.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Quân cũng kích động.
Chỉ khi đạt tới nền văn minh vũ trụ cấp tám mới có tư cách phụ thuộc vào tộc Đệ Nhất!
Hắn phát hiện, hắn thật sự đang đánh giá quá thấp nền tảng của những Đế tộc này.
Tiểu Hồng lén liếc Diệp Quân, cô ta do dự, sau đó nói: “Diệp công tử, người thật sự là Đại Đế sao?”
Tiếp xúc với Diệp Quân một thời gian, cô ta phát hiện, người đàn ông trước mặt vô cùng dễ gần, vì vậy, bây giờ cô ta cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều, không còn cẩn trọng như trước đây nữa.
Diệp Quân cười nói: “Trông ta không giống sao?”
Tiểu Hồng nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Nhìn người cũng trạc tuổi ta! Cho nên ta vẫn không tin lắm, nhưng người trong phủ đều nói người là Đại Đế.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta quả thật là Đại Đế.”
Tiểu Hồng trợn tròn mắt: “Thật sao?”
Diệp Quân nói: “Đương nhiên là không phải bây giờ.”
Tiểu Hồng nhích tới gần hắn, sau đó nói: “Ta nghe nói, người vì muốn cứu các sinh linh ở vũ trụ người nên mới phá bỏ tu vi Đại Đế, chuyện này là thật sao?”
Diệp Quân quay đầu nhìn Tiểu Hồng đang rất hiếu kỳ ở bên cạnh, cười nói: “Phải.”
Tiểu Hồng nhìn hắn: “Vậy thì đúng là Đại Đế rồi, tại sao người nói phá là phá ngay được chứ?”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tu vi mất đi còn có thể tu lại, nhưng người mà mất thì không thể nào sống lại được.”
Tiểu Hồng như đang suy nghĩ gì đó.
Ngay lúc này, đằng sau bọn họ có tiếng bước chân truyền đến.
Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn, khi thấy người tới, cô ta nhất thời cả kinh, đang định hành lễ thì lại bị một luồng sức mạnh nhẹ nhàng ngăn lại.
Người tới chính là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, phong thái tuyệt thế, cô ta đeo một tấm khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp tuyệt trần.
Thấy cô gái trước mắt, Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ đi dạo một lát thôi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, sau đó lại nhìn Tiểu Hồng: “Ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Hồng vội vàng hành lễ, sau đó lui về phía sau.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới bên cạnh Diệp Quân: “Để ta đi dạo với người.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Hai người đi về đằng xa, chỉ trong chốc lát, Diệp Quân đã đi tới trước một lầu cao sang trọng, lầu này có tổng cộng mười chín tầng, diện tích tầm ngàn khoảnh, rồng lớn vô cùng, vị trí đắc địa, nằm ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất thành Đệ Nhất.
Diệp Quân nhìn lên cửa lớn của tòa lầu cao, nơi đó có một bảng hiệu to đùng, bên trên có bốn chữ to: Thương hội Tiên Các.
Diệp Quân hiếu kỳ.
Bên cạnh hắn, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: “Đây là thương hội Tiên Các do ta sáng lập, chỉ cần có đế tinh, người có thể mua được tất cả mọi thứ ở đây.”
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta vào đi dạo một lát nhé?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Hai người đi vào, tầng thứ nhất là một phòng khách rộng lớn, đủ để chứa mấy chục ngàn người, giờ phút này, bên trong đại sảnh người đến người đi, vô cùng tấp nập.
Diệp Quân đi về đằng xa, ở ngay chính giữa đại sảnh có hàng ngàn quầy pha lê quây thành vòng tròn, mỗi quầy đều có một người mặc đồ giống nhau đứng, trước những quầy này có một hàng người dài, vật bán mỗi quầy cũng không giống nhau, có đan dược, có bùa chú, có thần binh, có trận pháp, còn có cả trứng yêu thú.
Cái gì cũng có, vô cùng đầy đủ.
Lúc này, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ôm một quả trứng yêu thú đi ngang qua người Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cậu bé cẩn thận ôm quả trứng yêu thú, ánh mắt sáng lên, trong miệng lẩm bẩm: “Đại Đế phù hộ cho ta ấp ra một con rồng, người nhất định phải phù hộ ta.”
Diệp Quân lắc đầu cười, sau đó đi về đằng xa với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nhưng ngay lúc này, thiếu niên đã đi tới cửa đột nhiên giận dữ: “Mẹ kiếp! Lại là một con gà sao?”
Chương 2684: Đấu giá
Diệp Quân quay đầu nhìn, quả trứng trong tay thiếu niên kia đã vỡ một góc, bên trong quả thật là một con gà, đương nhiên cũng không phải là gà bình thường, lông của con gà đó cứng như sắt, hai móng vuốt sắc bén như đao, hiển nhiên là một con gà chiến!
Thiếu niên tức giận quay lại, bước nhanh đến quầy trứng, lấy ra hàng chục viên tinh thạch lấp lánh, tức giận nói: “Thêm một quả trứng nữa!”
Người đứng quầy nhận lấy tinh thạch, sau đó lấy một quả trứng ra đưa cho thiếu niên.
Thiêu niên ôm trứng cẩn thận, cậu bé ngồi xuống đất, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng kia: “Đại Đế phù hộ, ta muốn có trứng rồng.”
Thiếu niên gỡ bỏ phong ấn trên quả trứng khiến nó lập tức vỡ ra.
Một chiếc đầu gà hiện ra.
Vẻ mặt thiếu niên cứng đờ ra, một lát sau, khuôn mặt cậu bé trắng bệch, run giọng nói: “Gà, tại sao lại là gà chứ? Nửa năm tiền ăn của ta!”
Diệp Quân: “...”
Thấy thiếu niên kia ôm hai con gà thất thiểu rời khỏi phòng khách, Diệp Quân quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh: “Trong số những quả trứng các cô bán có rồng sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Có.”
Diệp Quân hiếu kỳ: “Nhiều không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Trong một trăm triệu quả trứng, chỉ có một quả trứng rồng.”
Mẹ kiếp!
Đôi mắt Diệp Quân trợn tròn: “Ai là người nghĩ ra ý tưởng thất đức này chứ? Đây không phải là hại người sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặt không cảm xúc: “Ta nghĩ ra đó.”
Diệp Quân: “...”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: “Giá trị của một quả trứng rồng tương đương với mấy chục ngàn viên đế tinh, còn một quả trứng bình thường chỉ có ba mươi viên tiên tinh, một viên đế tinh có thể đổi được mấy chục nghìn viên tiên tinh, muốn dùng ba mươi viên tiên tinh đổi lấy trứng rồng, chính là đổi nhỏ lấy lớn, bản thân nó đã là một ván cược rồi.”
Diệp Quân im lặng một lát, sau đó nói: “Vậy xác suất này, cô có công bố ra ngoài không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Không.”
Diệp Quân cười nói: “Dùng nhỏ đổi lớn, bản thân nó đã là một ván cược, câu nói này ta rất công nhận, nhưng cô không công bố xác suất này ra ngoài thì cũng chẳng khác nào ngụy trang lừa gạt người khác.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày, trong tộc Đệ Nhất, chưa từng có ai dám nói với cô ta như vậy.
Thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày, Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta chỉ nói vậy thôi.”
Nói xong, hắn đi về đằng xa.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lát, sau đó đi lên theo.
Sau khi Diệp Quân đi dạo một vòng tầng thứ nhất, hắn lại đi lên tầng hai, vật bán tầng hai cao cấp hơn rất nhiều so với tầng một, ở đây chỉ có khoảng một trăm quầy, khách hàng cũng ít hơn so với tầng dưới.
Đi dạo một lát, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới tầng thứ sáu, tầng sáu không bán đồ mà là một hội trường đấu giá, bây giờ có một trận đấu giá đang diễn ra.
Diệp Quân vốn định rời đi, nhưng ngay lúc này, hắn như cảm nhận được điều gì mà xoay người nhìn lên hội trường đấu giá, ở trong đó, một cô gái mang thanh kiếm gãy lên, thanh kiếm kia bị gãy một đoạn, chỉ có một phần mũi kiếm dài bằng hai ngón tay, toàn thân ngăm đen.
Thấy thanh kiếm kia, Diệp Quân nhíu mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thấy vẻ mặt của Diệp Quân, đang định hỏi thì lại nghĩ ra điều gì đó nên không nói nữa.
Từ lúc đi tầng thứ nhất đến bây giờ, hai người vẫn chưa nói lời nào.
Đằng xa, người phụ nữ cầm thanh kiếm gãy lên, cười nói: “Chư vị, kiếm này được người bán thần bí tình cờ có được, kiếm tuy đã gãy, nhưng cũng không phải vật tầm thường, giá quy định là một trăm ngàn viên đế tinh, mỗi lần tăng giá không thấp hơn mười ngàn viên.”
Một trăm ngàn viên đế tinh!
Lời vừa dứt, trong sân nhất thời xôn xao.
Một trăm ngàn viên đế tinh, đó cũng không phải là một số lượng nhỏ, mọi người đồng loạt nhìn thanh kiếm gãy, trên đài vốn đã có trận pháp ngăn cách thần thức, nhưng giờ phút này, trận pháp đó đã được thu lại, vì vậy, tất cả mọi người đều tập trung vào thanh kiếm này.
“Một trăm mười ngàn!”
Ngay tại lúc này, một giọng nói vang lên trong sân.
Trên đài, người phụ nữ thanh tú mỉm cười nói: “Một trăm mười ngàn lần thứ nhất.”
“Một trăm hai mươi ngàn!”
Một giọng nói vang lên ngay sau đó.
Diệp Quân đột nhiên nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh, vì người báo giá chính là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Trên đài, người phụ nữ thanh tú nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Một trăm hai mươi ngàn.”
“Hai trăm ngàn!”
Lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân về phía phát ra âm thanh, người báo giá là một cô gái mặc áo đen, mày kiếm mắt sáng, trên lưng đeo một thanh trường kiếm.
“Năm trăm ngàn!”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa mở miệng đã khiến tất cả mọi người trong sân kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía cô ta.
Cô gái đeo kiếm nhíu mày, nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Sáu trăm ngàn!”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặt không cảm xúc: “Một triệu!”
Rào rào!
Trong sân xôn xao!
Đằng xa, cô gái đeo kiếm đột nhiên đứng dậy, cô ta xoay người nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, tuy không ra tay nhưng lại có một luồng áp bức vô hình chèn ép Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn cô gái đeo kiếm kia, phớt lờ uy lực kiếm đạo của cô ta.
Cô gái đeo kiếm không ra giá nữa, vì vậy, cuối cùng thanh kiếm này cũng thuộc về Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô gái thanh tú cung kính đưa thanh kiếm gãy đến trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lấy một tấm thẻ màu vàng sậm đưa cho cô gái thanh tú, thấy tấm thẻ này, vẻ mặt cô gái kia lập tức thay đổi, lập tức cúi người xuống, cung kính nói: “Khách quý chờ một chút.”
Nói xong, cô ta hành lễ một cái, sau đó lui về phía sau.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhận lấy thanh kiếm gãy, cũng không nhìn, lập tức đưa tới trước mặt Diệp Quân, như cảm nhận được điều gì đó, thanh kiếm gãy rung lên.
Ngay lúc này, cô gái đeo kiếm đột nhiên đi tới, lạnh lùng nói: “Các hạ đúng là người rộng lượng, nhưng đưa thanh kiếm này cho một người phàm không có tu vi, cô không cảm thấy mình đang sỉ nhục thanh kiếm này sao?”
Thanh kiếm gãy: “...”
Chương 2685: Xem lại lược sử
Diệp Quân đưa mắt nhìn cô gái đeo kiếm, cô gái kia thật ra rất xinh đẹp, vóc người đeo kiếm thon thả, mày ngài mắt to, tư thế oai hùng, trông rất hào khí, vì cỗ ngạo khí cùng hào quang rực rỡ này quá lớn nên khiến những người xung quanh các ba thước cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người từ cô ta tản ra.
Diệp Quân thu ánh mắt lại, hắn nhận lấy thanh tàn kiếm trong tay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quan sát một lượt, sau đó quay sang cười nói với cô ta: "Được hời rồi".
Được hời!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có hơi ngạc nhiên, cô ta nhìn thanh tàn kiếm kia, quả thật cảm thấy rất bất phàm.
Diệp Quân cười nói: "Chúng ta đi thôi".
Nói rồi, hắn xoay người rời đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn cô gái đeo kiếm kia, cũng xoay người đi theo.
Cô gái đeo kiếm nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, một người đàn ông kiếm tu đi tới bên cạnh cô gái đeo kiếm, gã trầm giọng nói: "Việt sư tỷ, cô gái kia không tầm thường, ta không cảm nhận được hơi thở của cô ta, hơn nữa đây là địa bàn của tộc Đệ Nhất, không nên manh động".
Cô gái đeo kiếm nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở nơi xa, không nói gì, chỉ là ánh mắt ngày càng lạnh đi, kiếm sau lưng cũng khẽ rung.
Chỉ chốc lát sau, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh: "Nói nhiều".
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến tầng mười, nơi đây là quán ăn, nhưng ở đây chỉ cung cấp nguyên liệu, còn nấu thì phải tự mình làm.
Thấy vậy Diệp Quân có hơi ngạc nhiên.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giải thích cho hắn nghe, tuy có rất nhiều tu sĩ đã có thể ích cốc không cần ăn uống nữa, nhưng vẫn có không ít tu sĩ thích việc ăn uống, không phải bọn họ muốn lấp đầy bụng, mà là vì cảm thấy việc ăn rất ngon, mà nơi này được xây nên để phục vụ cho những người như thế.
Diệp Quân nghe xong thấy cũng dễ hiểu.
Bởi vì hắn cũng vậy mà!
Diệp Quân tự mình xuống bếp, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có cả, bắt tay vào làm cũng thuận tiện.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở cách đó không xa nhìn Diệp Quân bận rộn dưới bếp, chỉ im lặng không nói gì, không ai ngờ rằng người đàn ông đang đứng bếp này sẽ là một Đại Đế, một lát sau, cô ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời xanh bao la, nghìn dặm không mây, tâm tư của cô ta cũng không biết đã trôi đến nơi nào.
Chỉ một chốc sau, Diệp Quân đã làm được một bàn năm món, hắn dọn lên rồi ngồi đối diện với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười bảo: "Ăn cùng nhau đi".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, cũng không động đũa.
Diệp Quân gắp một miếng thịt lên cho vào miệng, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn ra thì phong cảnh cực kỳ trống trải, mà hắn phát hiện thành Đệ Nhất này lớn hơn hắn nghĩ nhiều lắm, từ đây nhìn ra căn bản không thể nhìn hết được một góc của thành.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt, gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên cho vào miệng, sau đó nói: "Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Cũng là một người rất kiêu ngạo, hơn nữa thực lực của cô ngoại trừ Đại Đế mạnh nhất ra thì hơn hẳn các Bán Bộ Đạo Chi Ngoại khác, một yêu nghiệt tuyệt thế như cô sẽ có cái tôi cao như thế nào? Nhưng tối hôm qua cô đến đó..."
Nghe Diệp Quân nhắc đến chuyện hôm qua, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trở nên mất tự nhiên.
Diệp Quân nói tiếp: "Ta đoán là cô muốn nhanh chóng trở thành Đế, mà sở dĩ cô gấp gáp như vậy thì đơn giản chỉ có hai lý do, một trong số đó là cô khát vọng được trở nên mạnh mẽ hơn, là dã tâm của cá nhân cô, mà thứ hai là do Đế tộc của cô gặp nguy".
Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bị dấy lên sóng lớn.
Diệp Quân nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Cho dù là do dã tâm của cô hay là do Đế tộc gặp nguy, hành động của cô chỉ là đang phá hoại tâm cảnh của bản thân, phải biết người tu đạo như chúng ta một khi hỏng tâm cảnh, tương lai lúc độ kiếp, gặp phải tâm ma thì đại đạo sẽ lập tức sụp đổ, vạn kiếp bất phục".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi siết chặt hai tay lại, cúi thấp mặt xuống.
Diệp Quân đột nhiên cười nói: "Ăn chút không? Tay nghề của ta tốt lắm đó".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân, vẫn không động đũa mà chỉ nói: "Lúc ta đến ngươi từng nói với Tiểu Hồng có vài người còn quan trọng hơn so với tu vi, những người kia là bạn bè huynh đệ của ngươi ở vũ trụ cấp mười?"
Rõ ràng là cô ta đang điều tra Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đúng vậy".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: "Vì những người kia mà ngươi vứt bỏ tu vi Đại Đế?"
Diệp Quân lại gật đầu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cứ nhìn hắn mãi như vậy, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Ngươi có biết thành Đế khó đến mức nào không? Mà khi thành Đế thì sẽ chói sáng rực rỡ như nào không? Ngươi sẽ vô địch khắp toàn bộ thời đại Đế Giả, khắp vũ trụ Thập Hoang, khắp cả thế gian này".
Diệp Quân lại gắp một miếng rau dưa ăn, sau đó hỏi: "Vậy cô có biết những huynh đệ của ta đều chết vì không?"
Nói rồi, hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười bảo: "Làm người thì phải bàn đến lương tâm nữa mà, đúng không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng không nói, nhưng trong lòng đang rất kích động.
Bởi vì cô ta có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt này không hề nói dối.
Đại Đế!
Một vị Đại Đế sẽ chói sáng rực rỡ đến mức nào?
Từ trên đỉnh cao lập tức rơi xuống mặt đất như vậy, liệu cô ta có thể làm được không?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa, cô ta cầm lấy đôi đũa trước mắt lên gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai nuốt xong cô ta lại ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: "Sao nào?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thu mắt lại, không nói gì tiế mà chỉ lặng lẽ ăn.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Tĩnh Chiêu, ta muốn hỏi cô chuyện này".
Nghe Diệp Quân gọi như thế, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức cau mày lại, bởi vì ngoại trừ mẹ của cô ta ra, chưa từng ai xưng hô với cô như thế bao giờ.
Thấy vẻ mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi thay đổi, Diệp Quân cười nói: "Ngại quá, Tĩnh Chiêu cô nương, ta không có ý gì khác, chỉ cảm thấy gọi thế thì thuận miệng".
Thêm hai chữ "cô nương" vào lại có vẻ xa cách rất nhiều.