Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2471: Nguồn gốc của vạn đạo

Có một người đàn ông đứng phía sau chủ nhân bút Đại Đạo, người này mặc một chiếc áo bào rộng rãi, tay cầm một bình rượu trắng, trông rất tiêu sái.

Đó chính là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ quan sát trận đánh ở bên dưới, sau đó làm một ngụm rượu rồi nói: “Ông định không tham gia thật à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn xuống dưới.

Vô Biên Chủ lau rượu còn vương trên khoé miệng, sau đó ngoái lại nhìn chủ nhân bút Đại Đạo rồi cau mày nói: “Rốt cuộc ông đang nghĩ gì thế hả?”

Ông ta cứ ngỡ chủ nhân bút Đại Đạo đứng về phe nhà họ Dương, nhưng giờ xem ra sự việc không hề đơn giản. Mà ông ta còn biết rõ lão già này chắc chắn sẽ không đánh khi không nắm chắc phần thắng.

Nếu chủ nhân bút Đại Đạo ra tay với Diệp Quân vào lúc này thì chắc chắn nắm chắc phần thắng.

Nghĩ vậy, Vô Biên Chủ ngoái lại nhìn về phía Diệp Quân ở bên dưới thì thấy hắn đã khác trước, đúng là trên người hắn không còn số kiếp thiên mệnh nữa, số mệnh cũng không còn vô địch như xưa.

Nói cách khác thì bây giờ, hắn chỉ là một thiên tài mà thôi.

Mà trong vũ trụ bao lao này, một thiên tài yêu nghiệt chẳng là gì với chủ nhân bút Đại Đạo cả.

Vô Biên Chủ bỗng cảm thấy rất lo lắng, đương nhiên ông ta đứng về phe Diệp Quân, dẫu sao đó cũng là con trai của huynh đệ tốt của ông ta.

Còn chủ nhân bút Đại Đạo thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước.

Bên dưới.

Trong thời không đặc biệt, Từ Chân nhìn Cửu Châu Chủ đã ngưng tụ lại thể xác và thần phách, mà không chút dao động.

Cửu Châu Chủ nhìn Từ Chân đăm đăm, sau đó nắm chặt tay phải lại, khí tức Đại Đạo lập tức tuôn ra như thuỷ triều. Nhưng các khí tức Đại Đạo ấy không thể đến gần phạm vi của Từ Chân được. Cô ta đứng đó vững vàng như núi, không thể chạm tới.

Cửu Châu Chủ chợt nhắm mắt lại, sau đó cơ thể ông ta trở nên mờ ảo, loáng cái đã có một quyền ý xuất hiện.

Khi nhìn thấy quyền ý đó, chủ nhân bút Đại Đạo chợt nhíu mày rồi nói: “Quá Khứ Thân!”

Vô Biên Chủ làm tiếp ngụm rượu nữa rồi hỏi: “Quá Khứ Thân?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, trong mắt loé lên một tia ngạc nhiên: “Cửu Châu Chủ này cũng có chút bản lĩnh đấy”.

Vô Biên Chủ: “Quá Khứ Thân là sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Bảo ông đọc sách nhiều vào thì không nghe”.

Vô Biên Chủ: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục nhìn xuống dưới rồi giải thích: “Quá Khứ Thân là ông ta triệu hồi bản thân của quá khứ đến để dung hợp với bản thân ở hiện tại. Ông ta không chỉ dùng sức mạnh của bây giờ, mà còn có sức mạnh của quá khứ, hai sức mạnh hợp nhất, thực lực tăng lên không tưởng”.

Thực lực tăng lên không tưởng.

Vô Biên Chủ lập tức cau mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Thực lực càng mạnh thì hạn chế càng lớn, đến cấp bậc như ông ta rồi thì tu vi khu dung hợp Đạo của quá khứ và hiện tại chắc sẽ được coi là một loại cấm đoán, nhưng ông ta lại không bị hạn chế gì cả”.

Nói rồi, chủ nhân bút Đại Đạo im lặng xem tiếp.

Vô Biên Chủ: “Ông nói hết trong một lần đi được không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cửu Châu Chủ ở phía dưới rồi nói: “Thông Đạo là một cảnh giới cổ, bắt nguồn từ văn minh vũ trụ cấp mười. Người đạt đến cảnh giới này được gọi là Thông Đạo giả. Người này chỉ cần động tinh thần là có thể cảm nhận được trời đất, vô vàn nhân quả cùng mọi sự biến hoá. Ngoài ra còn có thể kết nối suy nghĩ với tổ đạo để tiếp thu các ý niệm mà tổ đạo truyền thụ, từ đó biết rõ vòng tuần hoàn nhân quả của đất trời”.

Nói rồi, ông ta thoáng ngập ngừng rồi mới tiếp lời: “Trong văn minh vũ trụ cao cấp, khi có tu vi quá cao thì tu sĩ sẽ bị ràng buộc. Ví dụ như Cửu Châu Chủ chẳng hạn, khi ông ta động tinh thần để làm một việc gì đó, nếu việc ấy phá hỏng trật tự của trời đất thì sẽ vi phạm quy định của tổ đạo. Tổ đạo sẽ cấm ông ta lom vậy, nếu ông ta vẫn cố chấp làm thì sẽ gặp kiếp nạn. Nhưng nếu trời đất xuất hiện tình trạng trật tự bị phá hỏng và đi ngược với tồn tại của tổ đạo, tổ đạo sẽ âm thầm giao nhiệm vụ cho ông đi xử lý. Ông mà làm được thì sẽ nhận được lợi ích lớn”.

Vô Biên Chủ nghe đến đây thì lập tức hiểu ra rồi nhìn Từ Chân: “Cô ta chính là người phá hỏng trật tự à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Thường thì cô ta trấn áp Ác Đạo chỉ có thể coi là việc nhỏ, dẫu sao nơi đây cũng có cấp rất thấp và hẻo lánh. Nhưng vấn đề là cô ta không chỉ trấn áp một chút, mà trấn áp người ta rất rất lâu rồi. Hơn nữa, còn có Diệp Quân. Hắn không đi ngược với trật tự, nhưng lại tạo phản, ngoài ra còn có hai người như Từ Chân và Tịnh tông chủ giúp hắn. Vì vậy, nhân quả này quá lớn, đương nhiên làm kinh động đến tổ đạo, chắc chắn còn có do Phạn Chiêu Đế nữa”.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Sự ra đời của Ác Đạo có phù hợp với trật tự tổ đạo gì đó không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Vô Biên Chủ trầm mặc rồi sa sầm mặt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Cửu Châu Chủ này đang làm thuận theo Đạo”.

Vô Biên Chủ: “Nói vậy thì nhà họ Dương mới là phản diện à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười trừ.

Vô Biên Chủ: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Thật ra, nhìn từ góc độ công bằng mà nói thì cách suy nghĩ của tên này cũng không sai. Dẫu sao, vũ trụ Quan Huyền cũng có rất nhiều sinh linh, mà giờ bảo diệt trừ là diệt trừ thì chủ của vũ trụ Quan Huyên chắc chắn không chấp nhận. Còn với tổ đạo mà nói thì tiêu diệt sinh linh của một vũ trụ, để vũ trụ đó bắt đầu lại, tiến vào một vòng luân hồi mới cũng không sai. Đây là Đại Đạo, vòng tuần hoàn của Đại Đạo”.
Chương 2472: Đối thủ thật sự

Vô Biên Chủ: “Vấn đề lập trường!”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Nếu là ông thì ông sẽ đứng về phía Diệp Quân, còn nếu là người hay sinh linh khác thì sẽ về phe tổ đạo”.

Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Quân rồi tiếp lời: “Hắn cần thời gian, nhưng đâu phải muốn gì là được nấy trên đời này”.

Vô Biên Chủ nhìn xuống Cửu Châu Chủ ở bên dưới, khi Cửu Châu Chủ triệu hồi bản thân của quá khứ, khí tức của Cửu Châu chủ đã có sự thay đổi lớn chóng mặt.

Thâm sâu khó lường.

Cường giả ở cấp bậc này chỉ cần dùng một ý niệm thôi đã đủ đêt tiêu diệt một văn minh vũ trụ cấp tám rồi.

Cửu Châu Chủ giơ tay phải ra rồi nắm chặt.

Loáng cái, có một quyền ý đã xuất hiện.

Cửu Châu Quyền!

Lần này, quyền ý của ông ta đã không thể so được với trước. Khi quyền ý ấy xuất hiện, vô vàn thời không đã bị hoà tan như ngọn nến.

Thời không mà chủ nhân bút Đại Đạo cùng Vô Biên Chủ đang đứng cũng dần bị hoà tan.

Thấy thế, Vô Biên Chủ chợt biến sắc mặt.

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo lập tức vung tay phải lên. Ngay sau đó, quyền ý Cửu châu đang thâm nhập vào thời không này đã tan biến.

Vô Biên Chủ ngoảnh sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo rồi dựng ngón tay cái.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn xuống Cửu Châu Chủ và Từ Chân, không biết ông ta đang nghĩ gì.

Từ Chân ở phía đối diện Cửu Châu Chủ nhìn thấy quyền ý ấy thì vẫn rất bình tĩnh. Khi quyền ý như con sóng lớn dâng đến, cô ta chợt giơ tay phải ra rồi khẽ điểm hai ngón tay.

Rắc!

Sau đó, quyền ý đã vỡ nát như hòn đá rơi xuống mặt nước.

Tiếp theo, quyền ý vẫn tiếp tục tan vỡ rồi biến mất.

Cùng lúc đó, cơ thể cùng thần phách của Cửu Châu Chủ lại trở nên mờ ảo.

Thấy thế, Vô Biên Chủ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chân Thần này mạnh thế nhỉ!”

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Từ Chân rồi gật đầu: “Kẻ nghịch đạo”.

Vô Biên Chủ: “Kẻ nghịch đạo ư? Có cả cách gọi này à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Nghịch đạo cũng có thể gọi là đạo tự do. Đạo này không có cảnh giới, mà tuỳ theo trình mỗi người. Trên đời có rất ít người như vậy, vì họ không sống được lâu, nhưng nếu ai sống được thì đều rất đỉnh”.

Vô Biên Chủ: “Lợi hại!”

Nói rồi, ông ta lắc đầu cười trừ.

Trước kia, ông ta cũng là cường giả tuyệt thế một phương, nhưng giờ thì phải công nhận là đã hơi tụt hậu rồi.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc Vô Biên Chủ: “Sau này ông rửa chân ít thôi!”

Vô Biên Chủ: “…”

Trong thời không đặc biệt, khi nhìn thấy Từ Chân dễ dàng phá bỏ quyền ý Cửu Châu của mình, Cửu Châu Chủ đã phải nhíu mày.

Đánh đến giờ, ông ta đã phát huy bảy phần thực lực, mà Chân Thần này vẫn dễ dàng đối phó được.

Ông ta biết Chân Thần này mạnh hơn mình rồi.

Cửu Châu Chủ cười nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn”.

Nói rồi, ông ta nhắm mắt lại, sau đó nắm chặt tay phải. Loáng cái, cả thời không đặc biệt đã hoá thành tro bụi, còn ông ta cũng trở nên mờ ảo.

Uỳnh!

Vô vàn quyền ý ở xung quanh đã tấn công Từ Chân.

Dồn hết toàn lực vào một chiêu.

Từ Chân lập tức phất ống tay áo.

Vù!

Ngay sau đó, các quyền ý kia đã lại vỡ nát và tan biến.

Thấy vậy, Vô Biên Chủ nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc thực lực của cô ta mạnh tới đâu?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh đáp: “Ông sẽ biết ngay thôi”.

Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo với vẻ đầy nghi hoặc.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đối thủ của cô ta không phải Cửu Châu Chủ”.

Nghe xong, Vô Biên Chủ càng mù mờ hơn.

Chủ nhân bút Đại Đạo không giải thích nữa mà nói: “Xem tiếp đi”.

Vô Biên Chủ tiếp tục theo dõi trận chiến.

Nhưng ngay sau đó, quyền ý mà Cửu Châu Chủ tung ra đã tan biến, cùng lúc đó, thể xác và thần phách của ông ta lại bị diệt trừ.

Song, khi ông ta sắp biến mất thì có một luồng sức mạnh thần bí từ trên cao chui vào người ông ta.

Ầm!

Tiếp đó, thể xác và thần phách của Cửu Châu Chủ đã bình thường trở lại.

Thấy vậy, mọi người ở đây đều sững sờ.

Chuyện quái gì vậy?

Từ Chân ở phía xa ngẩng lên nhìn trời rồi cười nói: “Tổ đạo, cuối cùng không nhịn được nữa rồi à?”

Tổ đạo!

Nghe thấy thế, Vô Biên Chủ mới hiểu ra. Đối thủ thật sự của Từ Chân không phải Cửu Châu Chủ, mà là tổ đạo đến từ văn minh vũ trụ cấp mười.

Nguồn gốc của vạn đạo.

Tất cả các Đại Đạo ở văn minh vũ trụ dưới cấp mười đều từ đây mà ra.

Vì thế, nó còn được gọi là tổ của vạn đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lên cao rồi nói: “Nên kết thúc rồi”.
Chương 2473: Đúng hay sai?

Tổ Đạo!

Tất cả mọi người đều nhìn lên trên cao, song họ không nhìn thấy gì cả.

Đến Vô Biên Chủ cũng vậy.

Vô Biên Chủ ngoảnh sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo thì thấy ông ta nói: “Không nhìn thấy à?”

Vô Biên Chủ gật đầu.

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Thực lực yếu quá!”

Vô Biên Chủ: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lên trên cao với vẻ nghiêm nghị.

Tổ Đạo!

Tổ Đạo quản lý mọi thời không, mọi sự tồn tại, mọi đạo pháp, duy độ, nhân quả, pháp tắc, duyên phận, thế giới. Một sự tồn tại mà không ai sờ thấy, suy đoán hay làm gì được.

Nguồn gốc của vạn đạo!

Cách biệt hoàn toàn với thế gian!

Cũng chính vì thế mà ngoài Từ Chân và chủ nhân bút Đại Đạo ra thì không ai có thể nhìn thấy được, vì Tổ Đạo không có danh trạng nên không thể nhìn thấy.

Khi Tổ Đạo xuất hiện, Cửu Châu Chủ lập tức hành lễ, sau đó tránh sang một bên với vẻ cung kính.

Trước kia, ông ta cũng tưởng mình là một kẻ nghịch đạo, cho đến khi bị một vố nhớ đời thì ông ta mới biết mình ngu dốt đến mức độ nào.

Kiểu giống như nhà giàu mới nổi, tự dưng có nhiều tiền nên nghĩ mình giàu lắm. Nhưng khi đến một nơi thuộc tầng lớp cao hơn, tiếp xúc với thế giới mà mình chưa từng biết thì mới phát hiện mình thật ngu ngốc.

Chúng ta đều chỉ như những con ếch ngồi dưới đáy giếng, miệng giếng rộng đến đâu thì biết đến đấy.

Từ Chân bình tĩnh quan sát bầu trời, cô ta không hề có vẻ ngạc nhiên. Rất lâu về trước, cô ta đã cảm nhận được sự tồn tại của Tổ Đạo. Cô ta cũng biết rõ ngày này sớm muộn sẽ đến, vì Đạo mà cô ta đi là con đường đối nghịch.

Đại Đạo là một loại quy tắc, một sự trói buộc.

Người không tu hành theo cảnh giới thì sẽ là kẻ nghịch đạo.

Có một ảo ảnh mơ hồ đứng trên không trung.

Ngoài Tịnh tông chủ và Phạn Chiêu Đế ra, chỉ còn chủ nhân bút Đại Đạo và Từ Chân có thể nhìn thấy ảo ảnh này.

Hoá thân của Tổ Đạo.

Lúc này chợt có một giọng nói vọng từ trên cao xuống: “Chân Thần, ngươi đã đến cảnh giới này rồi thì nên biết đạo lý Đại Đạo tự nhiên, thiên đạo tuần hoàn. Tại sao biết rồi mà vẫn vi phạm, định đi ngược lại với Đạo hay sao?”

Từ Chân cười nói: “Một lần Vũ Trụ Kiếp khiến vô vàn sinh linh bị tiêu diệt, đó là thiên đạo à?”

Giọng nói kia: “Vũ trụ sinh ra với tài nguyên có hạn, chúng sinh không biết tiết chế việc cướp đoạt nên kiếp nạn này cũng do họ gây ra. Bây giờ tiêu diệt chúng sinh cũng là theo vòng tuần hoàn của thiên đạo, nhân quả báo ứng, không trách ai được”.

Sau đó, Vô Biên Chủ chợt lên tiếng: “Tổ Đạo, ngươi bảo đó là vòng tuần hoàn của thiên đạo, nhân quả báo ứng. Nhưng ngươi có thử nghĩ trên đời có bao nhiêu sinh linh vô tội không? Ví dụ như trẻ nhỏ, chúng có tu luyện đâu thì làm gì sai chứ?”

Tổ Đạo liếc nhìn Vô Biên Chủ, sau đó lại nhìn sang chủ nhân bút Đại Đạo.

Tổ Đạo: “Chủ nhân bút Đại Đạo, chuyện này ngươi rõ hơn ai hết, hay ngươi giải thích cho bạn mình đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Thôi tự ngươi giải thích đi”.

Tổ Đạo: “Cũng được, mỗi một vũ trụ đều có một vòng luân hồi. Sau khi một người tu luyện đến một trình độ nhất định thì tuổi thọ sẽ cạn, sau đó sẽ chuyển thế trùng sinh, sống một đời khác. Nếu người đó tiếp tục tu luyện đến khi tuổi thọ cạn tiếp thì lại chuyển thế. Đó là vòng tuần hoàn, trong một vũ trụ, trừ một số ít người ra thì mọi người bây giờ đều là người của trước kia hết”.

Nghe xong, mọi người đều ngẩn ra.

Vô Biên Chủ cũng nghệt mặt, sau đó nhìn sang chủ nhân bút Đại Đạo thì thấy ông ta gật đầu:

“Đơn giản mà nói thì đừng nghĩ mình đang vô tội, vì tội còn từ kiếp trước cơ”.

Vô Biên Chủ: “Vớ vẩn”.

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh giải thích: “Sự thật đúng là vậy, nếu ông muốn nói đến vô tội thì hẳn tên họ Diệp kia là vô tội nhất. Vì hắn không có kiếp trước, chưa từng tạo nghiệp, Vũ Trụ Kiếp xuất hiện thì đúng là hắn rất vô tội”.

Nói xong, ông ta nhìn xuống Diệp Quân ở bên dưới.
Chương 2474: Dập đầu một cái!

Vô Biên Chủ: “Lẽ nào không có cách giải quyết sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tên họ Diệp kia tạo ra trật tự, nếu có thể tăng hạn chế cho cường giả ở vũ trụ này thì sẽ là một cách giải quyết đấy”.

Vô Biên Chủ nói ngay: “Thế thì thử đi!”

Chủ nhân bút Đại Đạo lừ mắt: “Ông nói sao thì được vậy à?”

Vô Biên Chủ trầm ngâm: “Lập trường của ông kiểu gì thế hả?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Ta chẳng có lập trường gì hết”.

Vô Biên Chủ cạn lời.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vũ Trụ Kiếp xuất hiện, chúng sinh bị diệt vong, tội nghiệp từ kiếp trước sẽ được tính toán hết. Ai cũng thấy chuyện này vớ vẩn, vì dẫu sao kiếp trước cũng là kiếp trước, giờ là kiếp mới rồi, của cải làm ra từ kiếp trước đến kiếp này cũng có sài được đâu”.

Nói rồi, ông ta lắc đầu: “Đứng về lập trường của vũ trụ thì ông sẽ thấy Vũ Trụ Kiếp xuất hiện để mở lại vũ trụ. Đây là việc nên làm, vì nếu không thế mà cứ để mặc chúng sinh giành giật cướp bóc của nhau thì cuối cùng vũ trụ cũng sẽ không chịu nổi và bị huỷ diệt hôi”.

Vậy là đúng hay sai?

Vô Biên Chủ thoáng vẻ phức tạp.

Đây không còn là vấn đề đúng sai, mà là về lập trường nên không có ai sai cả.

Khi gặp chuyện này thì chỉ có thể xem nắm đấm của ai mạnh hơn thôi.

Vô Biên Chủ nhìn lên cao nhưng vẫn không thấy được Tổ Đạo, thậm chí còn không cảm nhận được. Nhưng ông ta biết thực lực của Tổ Đạo này chắc chắn vô cùng khủng khiếp.

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng nhìn Tổ Đạo ở trên cao.

Phía dưới, Diệp Quân cũng đang nhìn lên trời. Hắn cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Tổ Đạo, nhưng có thể nghe thấy giọng nói.

Một sự tồn tại không biết mạnh tới đâu!

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó xoè tay ra, Tiếu Tháp xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn Tiểu Tháp rồi nói: “Tháp gia, trận này sống chết ra sao khó đoán rồi”.

Tiểu Tháp tức tối nói: “Đừng nói nhảm nữa, ta đã đi theo ba đời nhà ngươi rồi nhưng chưa từng bỏ mặc ông hay cha ngươi, giờ đến ngươi cũng thế, hiểu chưa?”

Diệp Quân bật cười, sau đó cất Tháp gia đi. Hắn lại ngẩng nhìn lên cao mà không chút sợ sệt.

Tổ Đạo nói với Từ Chân: “Chân Thần, ngươi tu luyện đến cảnh giới này cũng chẳng dễ dàng gì, có chắc vẫn muốn đi trên con đường nghịch đạo không?”

Từ Chân cười đáp: “Ngươi có lập trường của ngươi, ta cũng vậy, dùng nắm đấm để giải quyết đi”.

Đến giờ phút này thì cô ta đã biết không còn gì để nói nữa cả.

Tổ Đạo gật đầu, sau đó giơ tay ra điểm, nhưng không nhắm vào Từ Chân.

Uỳnh!

Ngay sau đó, trong cơ thể Ác Đạo chợt toả ra một luồng khí tức khủng bố, hoa Ác Linh màu đỏ máu ở mi tâm của cô ta nhanh chóng trở nên chân thực.

Tu vi vạn thế đã hoàn toàn dung hợp.

Ngay từ giây phút đó, các kiếp uy đáng sợ đã ngưng tụ phía sau cô ta.

Vũ Trụ Kiếp.

Nhóm Bùi thần hầu ở bên ngoài cũng đang run rẩy cả thể xác lẫn thần hồn, Vũ Trụ Kiếp đúng là đáng sợ!

Đương nhiên họ đã từng chứng kiến Vũ Trụ Kiếp, hơn nữa còn thấy ở văn minh vũ trụ cấp tám. Song, Vũ Trụ Kiếp đó không thể so với Vũ Trụ Kiếp của hiện tại được.

Nhóm Bùi thần hầu ngơ ngác nhìn nhau, không ai ngờ Vũ Trụ Kiếp ở vũ trụ cấp thấp này có thể khủng khiếp tới vậy.

Hơn thế nữa, nó vẫn đang không ngừng mạnh thêm như không có giới hạn.

Ác Đạo dần mở mắt ra, trong đôi mắt cô ta có huyết lôi dập dềnh, cô ta ngẩng lên rồi cười nói với Từ Chân: “Chân Thần, ta phải thật sự cảm ơn ngươi. Nếu không ngờ bị ngươi liên tục trấn áp thì ta chưa thể có được thực lực như bây giờ”.

Đúng như cô ta nói, thật ra cô ta không thể có được thực lực như hiện nay. Nhưng vì sự trấn áp của Từ Chân nên mỗi ngày cô ta đều mạnh lên. Đến nay, sau khi tu vi vạn thế dung hợp, thực lực của cô ta đã mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Từ Chân thờ ơ nhìn Ác Đạo rồi nói: “Nếu muốn cảm ơn ta thì dập đầu một cái đi”.

Mọi người: “…”

Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Ác Đạp chợt trở nên dữ tợn. Nhưng loáng cái, cô ta lại bật cười, sau đó ngoảnh sang nhìn Diệp Quân: “Chân Thần, ngươi thích tên đàn ông khốn kiếp này đúng không? Được thôi, hôm nay ta sẽ giết hắn trước mặt ngươi, ta thật sự rất mong trông thấy biểu cảm của ngươi lúc đó”.

Nói rồi, cô ta đã giơ tay phải lên rồi chộp về phía Diệp Quân.
Chương 2475: Có thể đánh

Diệp Quân ở đằng xa bỗng cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ như một ngọn núi đè xuống người mình.

Lúc này trái tim hắn như bị một mảng lưới lớn vô hình tóm lấy, đến mức nghẹn thở.

Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia”.

Ầm!

Một tia sáng vàng bỗng lao lên từ trong người Diệp Quân.

Thoáng chốc uy lực cực mạnh bao trùm lấy hắn đó bị phá vỡ.

Thấy thế Ác Đạo cách đó không xa nhíu mày.

Lúc này quanh người Diệp Quân, ngoài huyết quang của mình thì còn có một tia sáng vàng nữa.

Sau khi Tháp gia dung hợp với Diệp Quân, khí tức của hắn đã có sự thay đổi rõ rệt, khí tức đó chỉ yếu hơn Ác Đạo một chút.

Phải biết rằng, bây giờ Tiểu Tháp đã được cải tạo.

Khi nhìn thấy khí tức của Diệp Quân bỗng thay đổi đáng sợ như vậy, Ác Đạo nhíu chặt mày.

Diệp Quân hít sâu một hơi, phải nói là hắn cũng khá ngạc nhiên, hắn không ngờ sau khi cải tạo, Tháp gia lại mạnh như vậy.

So với trước đây quả thật là một trời một vực.

Tháp gia trở mình rồi.

Diệp Quân thu lại suy nghĩ, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, kiếm Thanh Huyên không ngừng run rẩy.

Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên nhìn Ác Đạo cách đó không xa, dấy lên tâm niệm, kiếm lao đến.

Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã đến trước mặt Ác Đạo, nhát kiếm này không chỉ có sức mạnh kiếm đạo và sức mạnh huyết mạch của hắn, mà còn có sức mạnh của Tháp gia.

Thế nhưng ngay lúc kiếm của hắn chỉ còn cách Ác Đạo chừng nửa trượng, một tấm khiên máu bỗng chắn trước mặt Ác Đạo.

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên đâm vào trên chiếc khiên máu khiến nó rung lên, sức mạnh cực lớn đó khiến Diệp Quân văng ra xa.

Nhưng lúc Diệp Quân văng ra xa, kiếm Thanh Huyên của hắn bỗng biến thành tia kiếm quang chém về phía Ác Đạo.

Ác Đạo bỗng giơ tay lên gãy một cái.

Vèo!

Kiếm Thanh Huyên bị văng đi.

Ở đằng xa, Diệp Quân dừng lại bỗng xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên rơi vào trong tay hắn, hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên, cả người run lên, lại biến thành một tia kiếm quang lao đến trước mặt Ác Đạo lần nữa.

Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử.

Uy lực của nhát kiếm này lao về phía Ác Đạo hệt như một dòng nước lũ, ngay khi thế kiếm cực mạnh xuất hiện, tinh không xung quanh đổi màu và bắt đầu chôn vùi, không thể chịu đựng được sức mạnh của hắn.

Ác Đạo ở cách đó không xa không cảm xúc nhìn nhát kiếm của Diệp Quân, cô ta bỗng tung ra một quyền.

Ầm!

Một tia huyết quang lập tức đánh nát quyền thế của Diệp Quân, cùng lúc đó Diệp Quân bị sức mạnh đáng sợ của nắm đấm đẩy vào thời không Ám Vô, sau khi bị đẩy vào thời không này, hắn vẫn lùi về phía sau, vì tốc độ quá nhanh, cơ thể không chịu nổi đã bị thiêu đốt.

Diệp Quân bỗng cầm kiếm Thanh Huyên trong tay đâm về phía trước, một luồng sức mạnh xuyên thấu vào thời không trước mặt, hắn tựa vào kiếm Thanh Huyên bỗng dừng lại, vừa dừng lại, một vệt máu tràn ra từ khóe miệng hắn.

Lúc này hắn cảm thấy cả người mình như tan rã.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua thời không hư vô, hắn nhìn thấy Ác Đạo, cả người Ác Đạo đỏ như máu, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm hắn.

Ác Đạo khinh thường nói: “Tiếp tục nào”.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi dùng hết sức chưa?”

“Vẫn còn”, Tiểu Tháp nói.

Diệp Quân hít sâu một hơi: “Đến đi”.

“Được”, Tiểu Tháp nói.

Hắn vừa dứt lời, một tia sáng vàng bỗng bộc phát ra từ trên người Diệp Quân, chỉ trong chốc lát, toàn bộ thời không Ám Vô bắt đầu bị chôn vùi.

Sức mạnh của Tháp gia.

Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, ngay sau đó ba loại huyết mạch trong cơ thể hắn lại lần nữa đốt cháy, cùng lúc đó thân xác và thần hồn của hắn lại thiêu đốt.

Liều mạng chiến đấu.

Hắn đã không còn đường lui nữa.

Diệp Quân bỗng mở mắt ra, ngay sau đó hắn đã lao ra từ trong thời không Ám Vô.

Một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt Ác Đạo.

Ác Đạo híp mắt, chỉ về phía trước, một tia Huyết Lôi bỗng lao ra từ đầu ngón tay cô ta.

Ầm!

Ngay khi tia Huyết Lôi va chạm với kiếm quang của Diệp Quân, một luồng sức mạnh đáng sợ lập tức bộc phát, Diệp Quân lại bị văng ra xa lần nữa, nhưng lần này Ác Đạo cũng bị chấn động lùi về sau cả mấy trăm trượng.

Sau khi dừng lại, cô ta cúi đầu xuống nhìn tay mình, tay cô ta đã xuất hiện vết nứt.

Cô ta nhíu mày.

Ở phía xa, khi nhìn thấy Ác Đạo lùi lại mấy trăm trượng, trong mắt Diệp Quân bỗng hiện lên vẻ phấn khích, xem ra Ác Đạo này cũng không phải là vô địch.

Có thể đánh.

Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, tung ra Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử lần nữa.

Bây giờ hắn rút kiếm ra, hắn nghĩ đây là nhát kiếm cuối cùng của mình, thế nên thanh kiếm này có khí kiếm vô cùng mạnh với hắn, chỉ riêng uy lực toát ra từ đó cũng đã khiến mấy người Bùi thần hầu ở phía xa lùi về sau một khoảng xa.

Lúc này, sắc mặt mấy người Bùi thần hầu cực kỳ khó coi, vì họ nhận ra lúc này họ có đứng trước mặt Diệp Quân thì cũng rất nhỏ bé chứ đừng nói là đánh với Diệp Quân.

Chuyện này quá mức khủng khiếp!.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Diệp Quân có thể tăng sức chiến đấu của mình lên bằng nhiều cách khác nhau.

Cách đó không xa, khi đối mặt với nhát kiếm của Diệp Quân, ánh mắt Ác Đạo hiện lên một tia tà ác, cô ta bỗng tiến lên một bước, xòe tay ra, một tia Huyết Lôi màu đỏ tuôn ra từ trong lòng bàn tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK