Chương 1016
“Ừ, tôi là tiểu nhân bỉ ổi.” Nhất Nhiễm chải chải mớ tóc rối, nói: “Tiểu nhân bỉ ổi tôi đây không chỉ bắt cóc em, còn cưỡng ép em phải có con với tôi.”
“Tóm lại, tôi không cho phép anh bôi nhọ Hề Hề!” Vân Mạc Dung thật sự tức giận rồi.
“Được được được, tôi không bôi nhọ, em đúng.” Nhất Nhiễm lập tức đầu hàng với Mạc Vân Dung: “Tôi sai rồi, tôi nói sai lời rồi, tôi xin lỗi em.”
Vân Mạc Dung bỗng chốc quay đầu qua không nói nữa.
Chuyện ràng buộc huyết thống này, thật không chỉ hiểu quả với mình Mạc Vân Dung.
Đối với Nhất Nhiễm, hiệu quả như nhau.
Nhất Nhiễm cũng hết cách chống lại hảo cảm trời sinh đến từ huyết thống.
Nhất Nhiễm đối với bản thân mình cũng rất bất lực, vốn dĩ anh ta có thể không đi, nhưng mà anh ta vẫn…
Được rồi, anh ta ngu.
“Ngoại trừ Cố Hề Hề ra, người của Nhà họ Vân chắc rằng chưa ai biết.” Nhất Nhiễm tiếp tục nói: “Bởi vì tôi không thấy thành phố R có bóng dáng của Nhà họ Vân. Xem ra, Cố Hề Hề đem tin tức chặn lại, bên ngoài không ai biết đã xảy ra chuyện gì.”
Vân Mạc Dung gật gật đầu, có chút yên tâm rồi.
Cô ấy cũng sợ rằng người trong nhà biết được, sẽ chịu không nổi đả kích này.
“Bây giờ mọi con đường cả sáng cả tối của toàn thành phố đều đã bị họ hoàn toàn kiểm soát rồi, mỗi chiếc xe đi qua, đều sẽ mọi lúc giám sát tin tức của chủ xe.” Nhất Nhiễm cười đắng nói: “Rất nhiều áo gi lê của tôi đã bị lột sạch, còn một chiếc xe bị bọn họ lấy đi, may rằng người của tôi chạy nhanh, thí tốt giữ xe, bỏ lấy chiếc xe, nhảy sông mới thoát khỏi vòng bao vây.”
Tâm mày Vân Mạc Dung khẽ động, nhìn qua phía Nhất Nhiễm.
“Xe của tôi, cũng suýt chút nữa không lấy lại được nữa. Cả đường thay qua ba chiếc xe, mới thành công thoát khỏi theo dõi của đối phương.” Nhất Nhiễm cười đắng nói:
“Thậm chí cuối cùng tôi chỉ có thể bỏ mặc xe hơi, dựa vào cuốc bộ mà thoát khỏi theo dõi của bọn họ. Nếu không, tôi sẽ không thê thảm đến vậy.”
Vân Mạc Dung giờ mới chú ý đến trên người Nhất Nhiễm dường như vấy đầy nước sương cỏ.
Rõ ràng lời của anh, không hề giả dối.
“Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn là bỏ trốn được rồi.” Vân Mạc Dung cắn môi nói:
“Chắc rằng bây giờ bọn họ cũng đang rất tức giận nhỉ?”
Nhất Nhiễm ha ha cười lớn: “Chắc là vậy. Người tự phụ như Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân, mắt mở to mà nhìn tôi, thoát khỏi vòng vây của bọn họ, tức đến dậm chân ấy chứ.”
Vân Mạc Dung nhìn dáng vẻ tự đắc của Nhất Nhiễm, bất lực mà lắc đầu.
“Nếu đã biết là nguy hiểm, anh còn đi mạo hiểm?” Vân Mạc Dung mở miệng nói:
“Đây dường như không phải tác phong của anh nhỉ.”
“Thật sự không phải tác phong của tôi.” Nhất Nhiễm thu lại nụ cười, chăm chăm nhìn Vân Mạc Dung: “Thế nhưng sau khi gặp em, tất cả những nguyên tắc đều bị đánh đổ rồi. Tôi nhịn không nổi muốn đến gần em, nhịn không nổi muốn ngắm nhìn em, nhịn không nổi muốn có được em. Tôi nghĩ rằng mình có thể kháng cự lại ràng buộc về huyết thống, nhưng tôi làm không được. Rõ ràng biết em sẽ không thích tôi, rõ ràng biết em luôn nghĩ cách để trốn thoát, cái gì tôi cũng biết, nhưng lại không thể làm gì được với em. Vân Nặc à, theo thời gian mà tăng, ràng buộc này sẽ ngày càng nồng nhiệt. Đến lúc đó, em cũng sẽ có cảm giác như vậy thôi.”