Chương 1279
Còn về phần Hirayama, ừ, cậu phải tự cố gắng lên!
Tất cả mọi người đều đã rời đi, trong căn phòng rộng lớn, chỉ có hai người Mộc Nhược Na và Lâm Phong.
Mộc Nhược Na cũng không biết tại sao mình còn muốn ở lại, thậm chí cô còn không hiểu tại sao mình lại muốn cho Lâm Phong cơ hội.
Cô đã từng phải bị phản bội, nên sẽ không tha thứ cho bất cứ ai phản bội mình.
Nhưng lần này, cô muốn nghe xem Lâm Phong sẽ nói gì.
“Xin lỗi.” Lâm Phong quyết định nói hết tất cả mọi chuyện ra, bao gồm cả cảm giác áy náy, cảm giác tội lỗi cùng với tình yêu của mình.
“Tôi biết bây giờ mình có nói những lời này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả, nhưng tôi vẫn phải nói. Tôi biết, qua hôm nay, tôi có thể sẽ không còn cơ hội nói ra những lời này nữa.” Lâm Phong khổ sở nhìn Mộc Nhược Na, lên tiếng: “Có lẽ chắc cô cũng không biết, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã yêu cô rồi.”
Mộc Nhược Na không hiểu gì cả: “A?”
Cô thật sự không biết Lâm Phong có tâm tư với mình.
Bởi vì cô chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Một người phụ nữ mạnh mẽ 30+, có chồng, có con trai, có sự nghiệp, có bạn bè, mọi chuyện đều viên mãn, cô chưa từng nghĩ đến chuyện nuôi tiểu tam ở ngoài.
Vì vậy, nghe thấy Lâm Phong bất ngờ tỏ tình với mình, cô sững cả người.
“Có thể sau khi nghe tôi nói xong, cô sẽ nói tôi là kẻ dối trá, nói tôi rất giả. Nhưng đấy chính là lời trong lòng tôi, tôi rất thích kiểu phụ nữ như cô.” Lâm Phong hít thật sâu một hơi, dời tầm mắt đi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi mới tiếp tục nói: “Lúc ở nước ngoài, cô cố tình kéo tôi để làm tiên sinh Hirayama tức giận, thật ra trong lòng tôi đang nhảy nhót, vui mừng. Nhưng tôi cũng biết, cô không có hứng thú với tôi. Tôi đành phải đè nén tâm tình này xuống.”
“Nhưng tôi không ngờ, Chu Nghệ đột nhiên đến tìm tôi, chủ động bảo tôi rời khỏi cô ta.” Lâm Phong tiếp tục nói: “Trước kia tôi đã từng kể với cô rồi, hồi còn làm thực tập sinh, tôi luôn tìm cơ hội để leo lên. Chu Nghệ cho tôi cơ hội này, cô ta nhìn trúng vẻ ngoài của tôi, tôi nhìn trúng thế lực sau lưng cô ta, vì vậy tôi trở thành một trong vô số tình nhân của cô ta. Tôi biết mình rất bẩn thỉu, không xứng với cô, vì vậy tôi không định cho cô biết tâm tình này của mình. Thế nhưng Chu Nghệ lại đột nhiên đưa ra một giao dịch, anh của cô ta cũng chính là Chu Mãng sẽ cung cấp tài nguyên cho tôi, để tôi có cơ hội nhận được giải thưởng, cô ta dùng tài nguyên này giao dịch với tôi, để tôi đến gần cô, ăn cắp bí mật thương mại của công ty cô.”
Mộc Nhược Na nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Tôi đã đồng ý. Lúc đồng ý với cô, tôi không nói ra được mình có tâm tình gì, lo lắng, bất an, tràn đầy áy náy, thậm chí còn hơi vui vẻ, tóm lại là tâm tình của tôi đặc biệt phức tạp. Nếu đã qua con đường của Chu Nghệ, tôi đến gần cô càng tự nhiên và quang minh chính đại hơn. Tôi và Chu Nghệ chính thức chia tay, coi như là sự cứu chuộc. Tôi cứ nghĩ cô sẽ xem thường tôi, cảm thấy tôi bẩn, không muốn quan tâm đến tôi. Nhưng cô làm vậy, cô coi tôi là bạn, không giấu giếm không lừa dối hay không ngại tôi.”
“Vì vậy tôi bắt đầu giao động, trong lòng thầm nghĩ: Mình muốn làm như vậy sao? Nếu mình làm vậy, há chẳng phải là sẽ phụ lòng của cô ấy? Lúc ở đạo quán, tôi đã nghe trộm hai người nói chuyện, lúc đó tôi đã không có cách nào kiên trì thực hiện nhiệm vụ của mình nữa. Tôi biết rõ, tôi không ra tay được với cô.”
“Mặc dù tôi không biết lần đấu thầu này có ý nghĩa gì, nhưng thứ có thể khiến Chu Mãng chủ động lấy tài nguyên ra trao đổi với tôi, bảo tôi ăn cắp, chắc chắn không phải là thứ nhỏ bé. Cổ lẽ, nó sẽ làm tổn thương đến gân cốt, có lẽ sẽ làm tổn thương đến căn cơ. Lúc tôi lén lút down tập tin trong hòm mail của cô xuống, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt. Trong cuộc sống, có nhiều chuyện mình có thể làm được, nhưng cũng có nhiều chuyện không thể làm. Nếu tôi đã quyết định không làm chuyện có lỗi với cô, vậy tôi không thể để lộ giá thầu của công ty cô ra ngoài được. Vì vậy, tôi dựa theo khung hồ sơ dự thầu của cô bắt chước làm một tài liệu khác, gửi tài liệu giả cho Chu Nghệ.”