Chương 2272
“Thời gian, địa điểm.” Ánh mắt Mễ Tiểu Anh lập tức lạnh lẽo.
Làm thế nào mà bất thình lình nhảy ra một Casey, lại còn biết tên của ông bố cặn bã nữa chứ?
Casey nhắc tới ông bố cặn bã đó là muốn nói gì với cô ta?
Hay, cô ta biết gì?
Xem ra hoa đào thối này nhất thời không thể dứt ra được.
Mễ Tiểu Anh chưa bao giờ là người lề mề. Nếu rắc rối xảy đến, trốn tránh cũng vô ích, vì vậy cô chỉ có thể đối mặt với nó, gặp chiêu phá chiêu là được!
Thấy chiêu này thực sự có hiệu quả, Casey nói với vẻ hài lòng: “Cũng không tệ lắm. Bảy giờ tối nay, khách sạn Hương Tạ.”
“Được.” Mễ Tiểu Anh nói đơn giản: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Sau khi cúp điện thoại, Mễ Tiểu Anh xoa xoa ngón tay trên mặt bàn, thầm nghĩ Casey này nên nhắc đến ông bố cặn bã với mình, chẳng lẽ đã biết được tình hình bên trong?
Ông bố cặn bã đó phong lưu thật đó, nhưng ông ta lại là một tên cặn bã ở dưới đáy xã hội, theo lý thuyết là ông ta không đủ tư cách để tiếp xúc với một cô gái trẻ tầm cỡ như Casey.
Vậy, bọn họ đã gặp nhau như thế nào?
Người phụ nữ có thể sống trong khách sạn Hương Tạ chắc chắn sẽ không có bất kỳ dính líu nào với những người thuộc đẳng cấp như ông bố cặn bã đó.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Quên đi, nghĩ nhiều cũng vô ích, trước tiên gặp người nói chuyện rồi tính sau.
Nói đi nói lại thì, ông bố cặn bã đó khá có năng lực. Rõ ràng là một tên côn đồ hèn mọn, nhưng lại có thể thoát khỏi mấy lần truy đuổi.
Cho nên ông ta có thể quen biết một cô chiêu tự phụ được nuông chiều từ bé hình như cũng không phải là chuyện không thể.
Bảy giờ tối, Mễ Tiểu Anh đúng giờ xuất hiện ở sảnh khách sạn Hương Tạ.
Vừa bước vào cửa, Mễ Tiểu Anh đã nhìn thấy một tờ giấy trên tường có vẽ một mũi tên, trên đó viết một câu bằng tiếng Anh: Cô Mễ, mời đi theo hướng này.
Mễ Tiểu Anh không nói nên lời.
Casey này đúng là… tự cao tự đại.
Thôi!
Đã đến đây rồi!
Mễ Tiểu Anh theo hướng mũi tên đi lên thang máy đến quán cà phê trên tầng tám của khách sạn.
Vừa bước vào, Mễ Tiểu Anh phát hiện quán cà phê đã bị dọn sạch sẽ, rõ ràng là đã được ai đó bao hết.
Casey này thực sự rất cao tay, đặt bao hết cả một quán cà phê, thế nào cũng phải tốn từ sáu con số trở lên. Quả nhiên là một cô gái được chiều chuộng.
Sau khi bước vào vài bước, một người đàn ông rất cao và rắn rỏi đi về phía cô, quan sát cô với ánh mắt ác ý.
Mễ Tiểu Anh dừng lại, đoạn mở miệng nói: “Tôi là Mễ Tiểu Anh, tôi đến đây để gặp Casey Kofi.”
“Đi theo tôi.” Người đàn ông trả lời bằng một giọng nói hơi ngọng nghịu.
Mễ Tiểu Anh nhận ra giọng của người đàn ông không phải là giọng Mỹ hay Anh, mà là một cách phát âm kỳ lạ.
Có vẻ như Casey và người đàn ông này không đến từ châu Âu.