Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1074

“Đừng lo, vẫn còn em! Em là dì ruột của con bé mà!”

Biểu tình Vân Mạc Dung lúc này mới được thả lỏng một ít.

“Đúng là oan gia mà!”

Đến một trăm ngày của hai đứa trẻ, cuối cùng tên của hai đứa trẻ cũng đã được xác định.

Vân Song theo họ của mẹ mình, và thay vì đi nghĩ một cái tên mới, liền trực tiếp sử dụng tên Vân Song có trong gia phả của nhà họ Vân.

Vì tôn trọng nhà họ Vân, nhà họ Tưởng cũng không ngại việc tên của đứa bé trai có kèm theo họ mẹ, vì vậy sau khi thảo luận, bọn họ đều nhất trí với cái tên Tưởng Vân Sâm này, đựơc ghi vào gia phả của nhà họ Tưởng và trở thành người thừa kế đời sau của nhà họ Tưởng.

Vân Song là chị gái, nhưng còn ham ngủ hơn cả em trai mình. Trong một trăm ngày này, con bé chỉ có hai việc là ăn với ngủ, ngoài ra còn không làm gì khác, chả trách con bé ngày càng trắng trẻo, mập mạp ai ôm cũng thích thú.

So với em trai cả ngày tràn đầy năng lượng khóc lóc inh ỏi thì tính tình hai đứa quả thật là hoàn toàn trái ngược.

Nhưng dù cậu em trai có khóc lóc như thế nào đi chăng nữa thì dường như cu cậu bé cũng không thể đánh thức được người chị gái “mê” ngủ của mình.

Nếu không phải bác sĩ liên tục nhấn mạnh rằng đứa trẻ vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, Vân Mạc Dung vẫn còn lo lắng mãi không biết con bé có vấn đề gì không.

Vân Song đích thị là con sâu ham ngủ, từ lúc sinh ra tới giờ đã ngủ liền tù tì liên tục suốt ba tháng trời.

Ba tháng sau, con bé cuối cùng cũng chịu mở mắt vài lần đùa giỡn cùng với mọi người.

Cố Hề Hề trong lúc tình cờ phát hiện rằng đôi mắt của Vân Song có vẻ khác với em trai cô bé.

Đó là một đôi mắt đen và sáng.

Cố Hề Hề là một người đã từng chăm con nhỏ, dĩ nhiên biết rằng đôi mắt của đứa bé vừa sinh ra kỳ thật không phải là màu đen mà là màu xanh lam.

Cố Hề Hề thấy vậy liền có chút lo lắng, nhưng sau một hồi suy nghĩ, dù gì Vân Song sau này cũng trở thành người thừa kế chiêm tinh thuật của nhà họ Vân nên vẻ ngoài có khác biệt đôi chút có khi cũng chẳng là vấn đề gì lớn lao cả.

“Mẹ ơi mẹ ơi, con muốn gặp em trai và em gái của mình.”

Doãn Nhất Nặc đứng ngoài cửa la hét ầm ĩ.

“Suỵt!”

Cố Hề Hề giơ ngón tay ra hiệu im lặng.

“Đừng làm phiền em trai và em gái của con. Nhất Nặc ngoan, đợi đến khi em trai và em gái của con tỉnh lại rồi mới vào thăm được không?

“Được, con biết rồi.”

Vân Nhất Nặc tụt hứng miễn cưỡng lôi kéo cánh tay mẹ mình một lúc rồi rời đi.

Cô bé đã dày công chuẩn bị rất nhiều dây chun chia sẻ với những đứa em của mình nữa đấy!

Nhưng mẹ nói rằng các em còn nhỏ vẫn chưa thể chơi được.

Thôi, vậy đành đợi khi nào bọn trẻ lớn lớn lên rồi chơi cùng cũng không muộn!

Chà, đó là một quyết định thật sáng suốt!

Mộc Nhược Na vừa đưa tay giữ lấy chiếc mũ trong lúc đang đi bộ vừa trả lời cuộc gọi của Cố Hề Hề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK