Chương 1959
Trầm Mặc Ca nói xong liền quay người rời đi. Tuy đầu tóc cô lúc này vẫn còn đang rối loạn, gương mặt ửng đỏ nhưng vẫn chẳng thể nào che đi được khí chất cũng như vẻ tao nhã của cô. Diệp Nam Huyền vội vàng giữ lấy cánh tay của Trầm Mặc Ca, hơi ấm của đôi tay khiến Trầm Mặc Ca sững sờ, sau đó liền khinh thường ngẩng đầu nói:
“Sao thế? Phu nhân của tổng giám đốc Diệp đánh tôi vẫn chưa đủ ư, lẽ nào đến anh cũng định ra tay để ép tôi ở lại đấy à?”
Đầu lông mày của Diệp Nam Huyền ngay tức khắc chau lại, anh đã tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên có người khiến anh cứng họng như vậy, mà người này lại là một người phụ nữ!
Mễ Tiểu Anh lắc đầu, nói: “Có hai thùng rồi, đưa cho phu nhân nếm thử nhiêu đây là đủ rồi.”
Doãn Ngự Hàm cố ý tới gần cô: “Em chỉ muốn cho mẹ tôi nếm thử, không muốn cho tôi nếm thử à?”
Mễ Tiểu Anh thuận tay từ trong giỏ vơ lấy một quả anh đào, nhét vào tay Doãn Ngự Hàm: “Mời anh ăn.”
Doãn Ngự Hàm: “…”
“Phụt.” Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó truyền đến giọng nói đùa của Doãn Nhất Nặc: “ y dô, anh trai tôi cũng có lúc phải xin người khác sao!”
Doãn Ngự Hàm nhìn Cố Miểu đang chú tâm cùng Doãn Nhất Nặc khoét hạt anh đào, lúc này mới đứng thẳng dậy, làm bộ vô tình đi ngang qua Mễ Tiểu Anh, nói: “Ra đây chơi chính là để thả lỏng, sao cứ phải dập khuôn vậy làm gì?”
Doãn Nhất Nặc đến chỗ Mễ Tiểu Anh, nhìn thoáng qua giỏ của cô, lúc này mới nói: “Tôi sợ thiếu anh đào, cho nên hái thêm một giỏ cho cô. Cô có thời gian mang về cho quản gia Mễ nếm thử.”
“Không cần, chỗ này của tôi đủ rồi.” Mễ Tiểu Anh từ chối.
“Cho cô thì cô cầm đi, đây cũng không phải thứ gì đáng tiền.” Doãn Nhất Nặc mới không thèm tranh giành với Mễ Tiểu Anh, đơn giản thô lỗ nói: “Quan gia Mễ là quản gia của biệt thự lớn, chỉ là một rổ anh đào mà thôi, chắc bà ấy vẫn sẽ nhận.”
“Vậy được, tôi nhất định sẽ chuyển lời với mẹ, đây là do tự tay cô chủ làm.” Mễ Tiểu Anh lúc này mới cười đón nhận.
Bên cạnh có người đưa thùng giấy tới, Mễ Tiểu Anh tay chân lanh lẹ bỏ hết anh đào đã được khoét hạt bỏ vào trong, chẳng mấy chốc đã đầy liền đóng thùng lại.
Mễ Tiểu Anh thấy cơm trưa cũng chuẩn bị gần xong rồi, nói: “Lúc tôi đi hái anh đào, thấy bên vườn kia có ít rau đắng, tôi qua đó đào một chút lại đây, chấm tương ăn, giảm viêm.”
Nói xong, Mễ Tiểu Anh xách theo một cái giỏ đi qua đó, ý của cô ấy rõ là không muốn ở cùng Doãn Ngự Hàm.
Doãn Nhất Nặc chờ Mễ Tiểu Anh đi rồi, mới mở miệng nói: “Anh à, anh đừng làm khó Tiểu Anh nữa, nếu không mẹ sẽ mắng dữ lắm đấy.”
“Anh nào dám!” Doãn Ngự Hàm khoa trương bóp mặt Doãn Nhất Nặc: “Anh mới là người nhà của em! Em chỉ biết lo cho người khác thôi!”
Doãn Nhất Nặc giãy giụa gạt nanh vuốt của anh ra, đúng lý hợp tình trả lời: “Tiểu Anh cũng là người nhà.”
Cố Miểu mở miệng nói: “Tính cách của Tiểu Anh chính là như vậy, nếu anh càng thân thiết, cô ấy sẽ càng trốn tránh. Còn anh nữa, cũng đừng sốt ruột quá!”
Doãn Ngự Hàm nhướn mày.
Đúng là vậy thật.