Chương 1192
Suýt chút nữa là lộ bằng hết rồi!
Mộc Nhược Na quả nhiên chẳng phải là bông hoa nho nhỏ mặc đưa theo gió, hành động thế là không được, chẳng lừa được cô!
“Amy.” Lâm Phong đi từ phía xa đã bắt đầu ra hiệu nhấm nháy cho Amy: “Anh Hirayama vẫn đang bận à?”
Amy tiếp sóng được tín hiệu của Lâm Phòng, lập tức trề môi dè bỉu, đàn ông đàn ang kiểu gì mà đúng là vô dụng, cơ hội tốt đến như thế rồi mà vẫn không thể tóm gọn được Mộc Nhược Na.
“Đúng thế, chắc là vẫn phải bận rộn thêm một chốc nữa.” Amy trả lời, nhìn thoáng qua Mộc Nhược Na, nói: “Không phải anh bảo phải giới thiệu về lịch trình cho chủ tịch Mộc đó sao?”
“Cũng tương đối rồi.” Lâm Phong ngồi ở sô pha bên cạnh Amy, nâng một chén trà lên, khẽ uông một ngụm, ánh mắt sắc bén muốn nhắc nhớ Amy một chút.
Amy dùng dằng bất mãn đứng dậy, nói với Hirayama Jiro: “Anh Hirayama, có chuyện gì thì nhớ gọi tôi nhé.”
Lần này Hirayama còn chẳng thèm để ý đến họ được một lần.
Amy bấy giờ mới quay người đi qua chỗ Mộc Nhược Na: “Chủ tịch Mộc, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn cô cho đáng hoàng, chuyện cô giúp đỡ thuyết phục anh Hirayama, để anh ấy dẫn tôi về được đến đây. Thế nên tôi mới bảo với Lâm Phong, nhất định phải nghĩ cách nào đó để cảm ơn cô mới được. Lần này đi chơi bên ngoài thì cô nhất định không được làm khách với chúng tôi đâu đấy! Lâm Phong sắp xếp lịch trình cẩn thận như thế cốt là để cảm ơn cô đó!”
Mộc Nhược Na bấy giờ mới thả lỏng được chút.
Mình đã bảo mà!
Một cậu trai đã có người yêu tự dưng lại vồn vã với một người phụ nữ khác, thế nào cũng thấy không được phù hợp lắm.
Hóa ra là để cảm ơn mình đã giúp Amy được ra ngoài.
Như thế còn có lý chứ.
“Tiện tay thôi mà.” Mộc Nhược Na gật gật đầu: “Cô đừng khách sáo quá.”
“Đối với chủ tịch Mộc tuy chỉ là việc tiện tay thì làm, nhưng mà với tôi mà nói, đây chính là ơn nghĩa rất lớn lao.” Amy thấp giọng đáp: “Có thể tôi không thật sự thích hợp để làm một đặc công tiêu chuẩn, bởi vậy cố gắng bấy nhiêu năm như thế mà vẫn chỉ là một nhân viên căn cứ ở bên ngoài. Tôi lại cũng chẳng có cách nào khác, dù sao cũng phải nghĩ cho mình một đường lui đúng không? Chẳng ngờ tôi lại may mắn đến như thế, lại gặp được hai vợ chồng anh chị. Mà tôi cũng chẳng thề ngờ tới rằng, Lâm Phong lại bằng lòng giúp tôi báo đáp ân tình của anh chị, chủ động đề xuất ý kiến đưa anh chị đi du lịch.”
“Ừ, anh ta đối xử với cô ra chiều hết lòng lắm.” Mộc Nhược Na gật đầu: “Vậy cô định khi nào mới nói cho anh ta biết thân phận thật sự của cô đây?”
“Chuyện này, để sau rồi nói.” Amy thuận miệng qua loa tắc trách nói: “Cô cũng biết mà, với tính tình của Hans thì nếu để người ngoài biết thân phận của tôi, chỉ sợ…”
Mộc Nhược Na nháy mắt hiểu ra: “Tôi hiểu rồi.”
“Cảm ơn cô đã thông cảm.” Amy nhìn Hirayama đứng đằng xa, thấp giọng nói: “Chủ tịch Mộc, hình như dạo này anh Hirayama bề bộn nhiều việc quá, nhưng mà, anh ấy bảo gia đình là quan trọng nhất, thế nên dù muộn thế nào cũng vẫn phải về nhà. Nhưng mà hôm sau lúc đi làm thì tôi cứ thấy quầng thâm mắt anh ấy đậm hơn. Tôi thân là trợ lý mà cũng cảm thấy xót cho ảnh lắm nè.”
Mộc Nhược Na dửng dưng đáp lời: “Ồ?”
“Ấy, tôi xin lỗi, không phải tôi có ý châm ngòi quan hệ giữa hai anh chị đâu nhé.” Amy như thế mới nói lỡ lời, bịt miệng lại, nói: “Nhưng tôi thấy ấy mà, tầm thời gian này mà viét luận văn mà để anh Hirayama làm trong phòng thí nghiệm thì có khi sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn đó! Viết xong sớm được ngày nào thì được nghỉ ngơi sớm ngày đó, cũng được về nhà sớm hơn. Nghe bảo, hai anh chị ai cũng bề bộn nhiều việc, thế nên không có thời gian chăm bé con. Anh Hirayama để tâm đến gia đình mình như thế thì hẳn cũng muốn nhanh nhanh mà đón cậu chủ nhỏ về nhà chứ nhỉ? Chủ tịch Mộc, cũng tại tôi ỷ vào chuyện mấy lần gặp cô mới có gan nói ra mấy lời này đấy chứ. Thực ra, tôi đã muốn nói với cô từ lâu rồi, nhưng mà vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, em cũng sợ cô sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi với anh Hirayama nữa. Bây giờ thì tôi nhờ Lâm Phong, như vậy chính ra lại chẳng phải sợ cô sẽ hiểu nhầm tôi nữa rồi.”