Chương 2007
“Thật sao ạ?” Chu Tuyết Nhi kích động đến nỗi muốn ngất đi, hạnh phúc tới quá đột ngột!
Rốt cuộc tên đó muốn làm gì?!
Anh thật sự cảm thấy Chu Tuyết Nhi đó rất tốt? Hay là cố ý vì kích thích mình nên mới nói như vậy?
Mặc anh vậy.
Chu Tuyết Nhi nghe lời đi qua, sau khi thận trọng ngồi xuống, thậm chí không dám lùi ra sau một chút, sợ mình sẽ phá hỏng dáng vẻ trong suy nghĩ của Doãn Ngự Hàm.
Vừa rồi Doãn Ngự Hàm đã khen cô ấy xinh đẹp thông minh, bởi vậy người phụ nữ xinh đẹp thông minh không thể tùy tiện được.
Doãn Ngự Hàm rủ thấp đôi mắt xuống, tựa vào vách tường, dưới đáy lòng yên lặng đếm thời gian.
Một phút, hai phút, năm phút, mười phút…
Ngoài cửa đến giờ vẫn không hề có tiếng đập cửa của Mễ Tiểu Anh vang lên.
Đáy lòng Doãn Ngự Hàm hiện lên một tia cười lạnh: Mễ Tiểu Anh, cô thật có gan!
“Anh Doãn…” Chu Tuyết Nhi ngồi mười mấy phút, rốt cục không nhịn nổi, mở miệng nói: “Tôi…”
“Cô Chu phải đi về sao?” Doãn Ngự Hàm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, mang theo một tia cảnh cáo, nói ra không giữ lại chút nào: “Vậy tôi không giữ cô lại nữa, về sớm chút đi, sau này đừng tới nữa!”
Chu Tuyết Nhi: “…”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô ấy còn chưa nói gì, cũng chưa làm gì, đã bị đuổi đi như vậy sao?
“Không phải, anh Doãn, tôi nói là ” Tuần Tuyết Nhi giãy dụa muốn giải thích một chút, nhưng mà Doãn Ngự Hàm đã mở cửa phòng ra, bày ra từ thế tiễn khách.
Dù sao Chu Tuyết Nhi cũng không phải loại người da mặt dày, thấy chủ nhân đã muốn tiến khách, mặc dù không muốn đi, song cũng không thể không đứng lên, đi ra khỏi phòng của Doãn Ngự Hàm.
Chu Tuyết Nhi vừa ra khỏi cửa phòng, đã nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên sau lưng.
Khiến cả người cô ấy run lên.
Vì sao lại như này?
Rõ ràng là Doãn Ngự Hàm chủ động mời cô đi vào, vì sao lại có thái độ xa cách đến thế?
Sau khi Chu Tuyết Nhi trở lại phòng mình, vừa thẹn vừa xấu hổ lại vừa giận, kéo chăn che kín mặt.
Song khi cô nhìn thấy người đứng ở cửa là Doãn Ngự Hàm, theo bản năng liền muốn đi đóng cửa.
Doãn Ngự Hàm chặn cửa phòng, không nói câu nào đi vào trong: “Quản gia Tiểu Mễ, tôi có chuyện tìm cô.”
Dù sao thân là quản gia, công nhân và người hầu toàn bộ sơn trang đều phải nghe theo sự quản lý của cô.
Cho nên, Mễ Tiểu Anh đương nhiên cho rằng, là nhân viên sơn trang có việc muốn báo cáo với mình.
Cô ấy nghĩ mãi mà không rõ, sao mình lại bị đối xử như vậy.
Doãn Ngự Hàm tiễn Chu Tuyết Nhi xong, mở hết tất cả cửa sổ ra, hít mạnh cơn gió mới thở phào.
Quả nhiên người phụ nữ không liên quan gì khiến người ta khó chịu như vậy.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng nào đó trên tầng, khóe môi Doãn Ngự Hàm chứa ý cười lạnh: muốn làm như chưa từng có gì xảy ra à? Nào có dễ dàng như vậy?
Mễ Tiểu Anh thấy mình thực sự không phải đối thủ của Doãn Ngự Hàm, chỉ có thể cho anh đi vào, mở miệng nói: “Doãn thiếu, có chuyện gì ngày mai nói có được không?”