Chương 873
Vân Mạc Dung lau mồ hôi trên trán, mới nhận ra toàn thân cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi đổ mồ hôi nhiều như vậy, cơn sốt của cô ấy cũng đã thuyên giảm dần.
Vân Mạc Dung tháo băng trên bắp chân ra, nhìn vết thương đã cầm máu và bắt đầu đóng vảy lại rồi.
Bụng kêu ọc ọc, cô ấy có phản ứng, hẳn là đã lâu rồi mình không ăn gì.
“Hoàng Hoàng, con có đói bụng không?” Vân Mạc Dung nâng tay sờ sờ bộ lông đã bẩn của Hoàng Hoàng vì lăn qua lộn lại, nhưng không hề chán ghét vì bẩn mà còn ôm chặt lấy nó.
“Gâu gâu gâu…” Hoàng Hoàng phát ra tiếng nghẹn ngào đau lòng.
Mẹ của nó cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Nó gần như nghĩ rằng kiếp chó này sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Thật tuyệt khi mẹ đã tỉnh lại roiò.
Nó không còn phải lo lắng chuyện một con chó làm sao mà sống ở nơi đáng sợ này.
“Chúng ta đi tìm thức ăn đi.” Vân Mạc Dung ở trong hang núi không ước định được thời gian, sau khi rời khỏi hang núi cùng Hoàng Hoàng, phán đoán thời gian dựa vào thời tiết và vị trí của mặt trời.
Vân Mạc Dung tính toán một chút, mình đã mất tích bốn mươi tám giờ rồi.
Có lẽ, người trong nhà bây giờ đang lo sốt vó.
Nói không chừng đội cứu hộ đã lên đường rồi.
Vân Mạc Dung nhanh chóng phấn chấn lên.
Cô ấy tin rằng gia đình sẽ không bỏ mặc mình.
Cô ấy phải kiên trì chờ đến khi bọn họ tìm thấy!
Vân Mạc Dung làm một cái chĩa đơn giản mà bắt được rất nhiều cá.
Tất nhiên, điều này cũng là do cá ở đây có vẻ khá khờ khạo, cứ ngu ngơ dễ bị chĩa trúng.
Không đến một canh giờ, Vân Mạc Dung đã câu được một đống cá.
Để thuận tiện cho việc bảo quản, Vân Mạc Dung tìm củi khô, hong tất cả những con cá này nướng thành cá khô, sau đó gói lại bằng lá cây không thấm nước rồi vận chuyển vào hang để bảo quản tạm thời, dùng vào những lúc không thể ra ngoài.
Hoàng Hoàng cũng rất lợi hại, xông vào rừng cây bắt một con gà rừng và một con con thỏ cho Vân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung đã chế biến hết những thức ăn này và chuẩn bị đồ ăn trong ba bốn ngày.
Cô ấy bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa, đốt lửa để báo hiệu giúp đỡ!
Cô ấy không chắc liệu đội cứu hộ có thể nhìn thấy đống lửa của cô ấy hay không, vì vậy cô ấy đặc biệt chọn những nơi thoáng đãng và cứ cách vài mét lại đốt một đống lửa.
Nhân tiện, cô ấy cởi quần áo và hong khô chúng trên lửa trại.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, cuối cùng không cảm thấy nhếch nhác nữa.
Vân Mạc Dung may mắn hơn một lần, trước kia cô ấy đã học được một số kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã cùng vệ sĩ lúc ở nhà, những thứ cô ấy trang bị trên người đều là đồ tốt cả.
Ví dụ, một chiếc đồng hồ đa chức năng, không thấm nước, có la bàn, có móc câu và dây câu, có thể tạo ra lửa từ ánh sáng mặt trời.
Sợi dây chuyền đeo trên cổ chứa thuốc kháng sinh cứu mạng.
Con dao găm trong túi, sau khi cắt bao nhiêu cây cối, vẫn còn sắc bén như cũ.