Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1450

Có người cho rằng mình đã phát đạt rồi thì phải ăn ngon, mặc đẹp, sống xa hoa, đi xe sang, về nhà biệt thự, trái ôm phải ấp, không như vậy thì cuộc sống không vui.

Nhưng cũng có những người giống như Kỳ Lão, cho dù có gia sản hàng trăm tỉ đi nữa, nhưng chỉ thích ăn uống đạm bạc, sống trong trang trại nhỏ, nuôi đàn gà, nuôi cá và trồng thêm rau.

Có lẽ Kỳ Lão sinh ra ở nông thôn, khi về già rồi thì lá rụng về cội, tiếp tục làm một lão nông dân vui vẻ.

Vì vậy, ông ấy không cần phải có xe hơi hay biệt thự sang trọng, rượu sâm banh hay rượu vang gì hết, ông ấy chỉ cần một sân nhỏ ở nông thôn, thoải mái an hưởng tuổi già.

Điều này không thể nói là không tốt.

Trông ông ấy giống như một vị công thần sau khi đã cống hiến hết mình cho Doãn thị thì lui về ở ẩn.

May mắn thay còn có Phương Chính và Viên Viên được cử đến chăm sóc cho Kỳ Lão, cũng không phải sống đơn độc một mình.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì phúc lợi và đãi ngộ mà Tập đoàn tài chính Doãn Thị đưa ra thực sự rất tốt, chỉ cần chăm sóc tốt cho Kỳ Lão ở đây, mỗi năm bọn họ có thể nhận được tiền lương hàng trăm nghìn thậm chí hàng triệu tệ.

Công việc này cũng là do bọn họ tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới có được.

Suy cho cùng thì ở đây không có áp lực làm việc, hàng ngày chỉ chăm lo ăn uống, ngủ nghỉ cho Kỳ Lão. Sau khi làm việc mười tám năm thì có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn, tương lai về sau nghỉ hưu sớm cũng được, hoặc có thể tiếp tục dấn thân vào chiến trường thăng quan tiến chức làm việc tiếp.

Tóm lại, đây quả thực là một công việc rất hoàn hảo.

Vì vậy, Phương Chính không có phàn nàn gì với Viên Viên, nhiều năm qua họ vẫn cùng nhau làm việc như vậy.

Viên Viên xúc động nói: “Tôi hy vọng rằng khoảng thời này của Kỳ Lão sẽ thư thái hơn một chút, thoải mái hơn một chút.”

Tiểu Vương không nói gì, thật ra cô cũng biết khi người ta già yếu, đau ốm không thể cử động được thì thực sự rất khó để cảm thấy thoải mái.

Suy cho cùng chỉ nỗ lực để cho ông ấy càng bớt đau đớn vì bệnh tật thì càng tốt.

Sau bữa tối, Phương Chính sắp xếp phòng nghỉ cho họ, phòng của hai người ở cạnh nhau, ngay cạnh phòng của Kỳ Lão trên lầu hai.

Phòng của Phương Chính và Viên Viên nằm đối diện với nhau, để tiện cho việc chăm sóc Kỳ Lão vào ban đêm.

Kỳ Lão cứ ngủ suốt, Viên Viên lại thêm thành phần thuốc an thần trợ ngủ vào thuốc, cho nên chỉ khi ông ấy ngủ say thì mới có thể giảm đau.

Nhìn thấy Kỳ Lão đau đớn vì bệnh tật như vậy, Tiểu Vương hiểu rằng vì sao Tiểu A lại bảo mình giả vờ làm người yêu anh ấy.

Hèn gì anh ấy không dẫn theo ai, chỉ một thân một mình đến đây.

Hả?

Ơ nhỉ, tại sao anh ấy không dẫn theo những cô gái khác đến đây mà chỉ đi một mình?

Tiểu Vương còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì chợt nghe thấy tiếng Tiểu A gõ cửa bên ngoài: “Có muốn đi dạo một chút với anh không?”

Tiểu Vương suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định đồng ý ra ngoài đi dạo.

Thị trấn nhỏ không giàu có bằng thành thị, tuy không thiếu thốn gì nhưng cũng không thể tiện nghi bằng thành thị được.

Nhất là lúc này Kỳ Lão đang ngủ say bên cạnh phòng họ, bọn họ cũng không thể ồn ào quấy rầy ông, cũng không có gì để chơi, cũng không phải lúc nào cũng dán mắt vào nghịch điện thoại di động mà nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK