Chương 1822
“Nếu cô gọi cô ấy là cô thì chỉ có thể gọi tôi là chú. Bởi vì cô ấy là bạn gái của tôi.” Tống Sĩ Triết giải thích rất nghiêm túc.
Khuôn mặt của Hỏa Đào trở nên cứng ngắc.
Rốt cuộc cô ta cũng chỉ là một cô gái trẻ chưa tới hai mươi tuổi, cho dù có giả vờ thì cũng có thể giả vờ được bao lâu chứ?
“Cô Hoả.” Dư Khiết giơ tay ra bắt tay Hỏa Đào: “Tôi là Dư Khiết.”
Hỏa Đào tức giận nhìn Dư Khiết, cô ta đưa tay cầm lấy ngón tay của Dư Khiết coi như bắt tay: “Cô Dư, cô thật may mắn, hình như bạn trai của cô đối xử rất tốt với cô.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Dư Khiết mỉm cười.
“Mời hai người vào.” Hỏa Đào nhìn Tống Sĩ Triết sâu xa, khi bước vào cửa, cô ta giả vờ đi chậm hơn nửa bước, chen vào bên cạnh của Dư Khiết và Tống Sĩ Triết để tách hai người ra.
Tống Sĩ Triết và Dư Khiết đều không biết nói gì trước hành động của Hỏa Đào.
Tống Sĩ Triết nhìn Dư Khiết nhìn bình tĩnh, Dư Khiết cũng khẽ gật đầu biểu thị rằng mình không quan tâm.
Kerry chào Dư Khiết: “Cô Dư có thích thịt nướng không? Chúng tôi đang nướng thịt rồi, hai người có muốn đi cùng không?”
“Cũng được.” Dư Khiết cũng muốn xem xem cậu nhóc này định làm gì.
Nhìn thấy Kerry thành công đưa được Dư Khiết đi, Hỏa Đào lập tức nói với Tống Sĩ Triết: “Em đang vẽ tranh, anh có muốn tới xem không?”
Khuôn mặt của Tống Sĩ Triết vô cùng lãnh đạm: “Cũng được.”
Kerry và Hỏa Đào lén làm động tác OK với nhau.
Hai người bọn chúng định tấn công riêng Dư Khiết và Tống Sĩ Triết.
Sauk hi tấn công xong nên thu dọn tàn cục thế nào?
Thì cả hai đều không quan tâm.
Cả hai chỉ cần cảm thấy vui là được.
Trước đây cả hai người bọn chúng đều chưa làm những chuyện như vậy.
Thấy đôi tình nhân này thể hiện tình cảm với nhau, bọn chúng cảm thấy khó chịu. Bọn chúng sẽ tấn công lần lượt từng người một, khích bác để hai người chia tay, rồi lừa bọn họ về tay mình. Mọi chuyện xong xuôi thì sẽ đắc ý bỏ đi.
Bọn chúng hoàn toàn không quan tâm đến những người bị bọn chúng làm tổn thương sẽ khổ sở ra sao.
Bao nhiêu năm qua bọn chúng ra tay nhiều lần và coi đây như một thói quen.
Cũng chỉ vì không chịu được cảnh người khác tình cảm với nhau.
Nhưng tối nay bọn chúng sẽ biết thế nào là lễ độ.
Dư Khiết đi theo đến chỗ nướng thịt, mấy người đứng bên cạnh nhanh chóng rời khỏi đó để Kerry và Dư Khiết ở lại riêng với nhau.
Dư Khiết thấy rất nhiều thịt đã được xiên xong, đặt trong một chiếc hộp bên cạnh để sẵn sàng nướng.
Dư Khiết hỏi: “Nhân viên quản lý ở đây có cho phép các cậu làm chuyện này không?”