Chương 1958
Lời nói cay độc của cô ta khiến Trầm Mặc Ca nheo mắt lại, cô vốn định phản kháng, nhưng khi nhìn thấy có người vừa đi ra từ trong thang máy, cô lập tức xua tan đi ý nghĩ ấy. Bộ dạng hung hăng hống hách của người phụ nữ chắc không biết Diệp Nam Huyền đã từng được thấy chưa, Trầm Mặc Ca nhìn về phía Diệp Nam Huyền vừa đi ra, cô phẫn nộ nói:
“Hằng Vũ các người ức hiếp người khác thật quá đáng!”
“Ức hiếp quá đáng ư? Tôi chưa lột da mặt của cô là đã nhân từ lắm rồi đấy. Bây giờ tốt nhất cô nên lập tức cút ngay khỏi Hằng Vũ cho tôi, bằng không thì…”
“Tổng giám đốc Diệp, đây là cách tập đoàn Hằng Vũ các anh đón tiếp kỹ sư thiết kế của công ty hợp tác tới sao? Nếu như tổng giám đốc không có thành ý hợp tác thì có thể nói với giám đốc của chúng tôi một tiếng, không cần phải sỉ nhục tập đoàn H’J chúng tôi như vậy!” Trầm Mặc Ca liền ngắt lời Sở Mộng Khê, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền không thể nghĩ được rằng lại có ngày Sở Mộng Khê làm ra những chuyện xấu mặt như này, anh quát lớn:
“Sở Mộng Khê, bỏ tay ra!” Giọng nói của Diệp Nam Huyền lạnh lùng như băng tuyết.
Sở Mộng Khê hoàn toàn không nghĩ rằng Diệp Nam Huyền lại đột nhiên xuống đây, toàn thân sững sờ, Trầm Mặc Ca nhân cơ hội, cố tình đổ thêm dầu vào lửa:
“Sao? Vị phu nhân tương lai của tổng giám đốc vẫn còn muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi nữa à?”
“Sở Mộng Khê!” Giọng nói gay gắt của Diệp Nam Huyền một lần nữa được phát ra.
Sở Mộng Khê lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng thả Trầm Mặc Ca ra, lúc quay người nhìn Diệp Nam Huyền, biểu cảm có chút hoang mang, lo lắng:
“Nam Huyền, không phải như những gì anh thấy đâu, là người phụ nữ này khiêu khích em trước. Cô ta chính là một con hồ ly tinh, em chỉ là…”
“Câm miệng, cút sang một bên!”
Diệp Nam Huyền rõ ràng là không dám tin người phụ nữ ở trước mắt khiến ai nấy nhìn vào cũng cảm thấy chán ghét này lại chính là Sở Mộng Khê. Anh đi vượt qua người cô, khi cô ta đưa tay định giữ Diệp Nam Huyền lại, anh đã nhanh chóng kịp thời né tránh.
“Cô Trầm, thật xin lỗi!” Diệp Nam Huyền giơ tay về phía Trầm Mặc Ca.
Do lúc nãy bị Sở Mộng Khê túm chặt tóc nên Trầm Mặc Ca vẫn cúi đầu mãi, cho tới hôm nay khi nhìn thấy đôi bàn tay thon dài của Diệp Nam Huyền, ánh mắt cô vẫn không khỏi kích động.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi e là hợp tác giữa chúng ta có thể sẽ có vấn đề rồi, tôi cần phải báo cáo lại với giám đốc của chúng tôi một chút về thái độ đối đãi của công ty anh, sau đó hãng bàn tới chuyện hợp tác có lẽ sẽ tốt hơn.”
Trầm Mặc Ca bỗng ngẩng đầu, đôi mắt sắc nhọn chĩa thẳng vào Diệp Nam Huyền. Diệp Nam Huyền hoảng hốt ngạc nhiên, là cô ấy? Là người mà không chỉ có tên giống với Trầm Mặc Ca, mà ngay cả đến dáng người hay cách đi cũng vô cùng giống ấy lại chính là Catherine sao? Có điều chỉ một giây sau đó anh đã nhanh chóng phản ứng lại, lịch sự đáp:
“Cô Trầm hiểu nhầm rồi, Sở Mộng Khê không phải là người của công ty, chỉ là người nhà của tôi mà thôi. Lúc nãy đã đối xử không đúng với cô, tôi thay cô ấy xin lỗi cô!”
Hai tiếng “người nhà” này của Diệp Nam Huyền như một con dao găm sắc nhọn, một lần nữa cứa rách vết sẹo đau đớn trên người Trầm Mặc Ca và cả vết thương lòng bấy năm qua của cô.
“Người nhà?” Trầm Mặc Ca khẽ cười, ánh mắt để lộ ra vẻ lạnh lùng. “Đến người nhà của tổng giám đốc đây còn không hoan nghênh tôi, vậy cho hỏi tổng giám đốc muốn tôi phải tin thế nào về thành ý hợp tác của Hằng Vũ các anh với tập đoàn H’J chúng tôi được đây? Đề án hợp tác lần này của chúng tôi không phải chỉ có tập đoàn Hằng Vũ mới có thể hợp tác được. Tổng giám đốc Diệp, tôi cảm thấy chúng ta cần phải dành nhiều thời gian suy nghĩ kĩ hơn cho việc này.”