Chương 2268
Cả một nhà nhìn về phía Cảnh Thiếu Hoài, một bộ biểu cảm cậu là dũng sĩ.
“Sao các người lại nhìn tôi thế này?” Cảnh Thiếu Hoài cảm thấy sống lưng hơi lạnh một cách khó hiểu.
Chà, nhất định là do nguyên nhân thời tiết rồi!
Chắc chắn là có liên quan tới việc thời tiết hôm nay mát mẻ hơn!
“Hóa ra người hiểu tôi nhất trên đời này là Thiếu Hoài.” Giọng của Doãn Ngự Hàm vang lên sau lưng Cảnh Thiếu Hoài.
Cảnh Thiếu Hoài vừa nghe thấy giọng nói của Doãn Ngự Hàm thì da đầu tê ngứa như thể có một luồng điện chạy qua.
Tất cả mọi người đều nín cười.
Cảnh Thiếu Hoài trừng mắt nhìn đám người không coi trọng nghĩa khí kia, sau đó quay người lại, nở nụ cười nịnh nọt: “Anh, anh đến rồi! Anh hiểu lầm rồi! Ý của em là, anh là người hiểu rõ đại nghĩa nhất, công bằng ngay thẳng nhất, thưởng phạt rõ ràng nhất. Đã làm sai chuyện gì thì sẽ bị trừng phạt. Bất cứ ai cũng không thể thoát khỏi quy tắc đó.”
“Tốt lắm.” Doãn Ngự Hàm cho Cảnh Thiếu Hoài một ánh mắt tán thưởng: “Giác ngộ rất chính xác.”
“Đó là nhất định! Tuyệt đối nghe theo những gì anh nói, nối gót theo anh!” Cảnh Thiếu Hoài chân chó mà nói.
Mộc Tử Việt không nhịn được mà bật cười ha ha: “Cảnh Thiếu Hoài, cậu thật là càng ngày càng mặt dày! Sao trước kia không thấy cậu mặt dày như vậy bao giờ chứ?”
Cảnh Thiếu Hoài trợn tròn mắt nhìn Mộc Tử Việt một cách khinh bỉ.
Da mặt có ích lợi gì?
Ôm chặt đùi của anh Ngự Hàm mới là điều quan trọng nhất!
“Sao anh lại ở đây?” Mễ Tiểu Anh không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Chẳng phải anh nói hôm nay sẽ có một vị khách rất quan trọng đến sao?”
“Khách hàng là thật, nhưng họ không quan trọng.” Khi ánh mắt Doãn Ngự Hàm nhìn về phía Mễ Tiểu Anh thì lập tức dịu đi một chút: “Không ai có thể quan trọng hơn mấy đứa được.”
Doãn Nhất Nặc không khỏi trào phúng: “Cái gì mà mấy đứa, rõ ràng là chỉ có mình Tiểu Anh. Xin anh đừng tùy tiện kéo bọn em vào!”
Hai người Mặc Ngôn nói rồi đưa mắt nhìn nhau, cười khúc khích.
Từ lâu, bọn họ đã biết anh Ngự Hàm và chị Tiểu Anh là không thể tách rời rồi.
Còn không phải ư, đi một vòng rồi quay trở lại điểm ban đầu?
“Mấy đứa đừng cảm thấy việc làm nông là vất vả. Đến một lúc nào đó trong tương lai, mấy đứa sẽ biết ơn những kỹ năng sống mà anh dạy mấy đứa bây giờ.” Doãn Ngự Hàm giơ tay gõ nhẹ lên trán Cảnh Thiếu Hoài, nói: “Mấy ngày nay học trồng trọt trong này cho tốt. Anh phải ra ngoài vài ngày rồi.”
“Anh, anh đi khảo sát dự án à?” Cảnh Thiếu Hoài không nhịn được mà hỏi.
“Ừ. Một dự án rất lớn.” Doãn Ngự Hàm cười xấu xa: “Thiếu Hoài, em phải chuẩn bị sẵn sàng. Anh định giao dự án này cho em.”
Hai mắt Cảnh Thiếu Hoài sáng rỡ lên: “Em? Thật sao? Quả nhiên vẫn là anh có tầm nhìn xa nhất! Mẹ em cứ hay nói em rất có đầu óc nhưng làm việc không cẩn thận! Chỉ có anh là tốt nhất! Dự án lớn thế mà vẫn giao cho em.”
“Ừ, đích thật là em thích hợp hơn so với những người khác.” Nụ cười của Doãn Ngự Hàm càng thêm ẩn ý, âm thầm đào hố cho Cảnh Thiếu Hoài.